“Nếu có một ngày phải chọn giữa trượng phu và con, người sẽ chọn ai?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê hỏi.
“Không bao giờ có chuyện phải lựa chọn như vậy!” Vệ Minh Khê chuyển tầm mắt đặt trên người Dung Vũ Ca nói.
“Trượng phu là trượng phu của vô số nữ nhân, mà nhi tử thì chỉ có một, còn là con mình nữa……” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nở nụ cười, vẻ tươi cười làm Vệ Minh Khê cảm thấy chói mắt dị thường.
“Dung Vũ Ca, ngươi càn rỡ quá mức rồi, lời này của ngươi rốt cuộc rắp tâm ám chỉ điều gì?” Ánh mắt Vệ Minh Khê sắc bén, mặt mày có chút đanh lại. Hoàn toàn cố ý châm ngòi quan hệ của Hoàng Thượng cùng mình, nàng có ý gì đây?
“Vệ Minh Khê, chỉ là giả thiết mà thôi, ngươi vì sao tức giận như vậy?” Dung Vũ Ca thay ngay bằng ngữ khí ngây thơ vô hại, tựa hồ lời mình vừa nói chỉ là vô ý.
“Dung Vũ Ca, ta không phải lúc nào cũng đều dễ dàng tha thứ ngươi càn rỡ như vậy!” Vệ Minh Khê lạnh lẽo liếc nhìn Dung Vũ Ca một cái, phất tay áo bỏ đi. Dung Vũ Ca trong lòng cấp bách, bất chấp mọi thứ theo sau ôm chặt lấy lưng Vệ Minh Khê, người ta chỉ nghĩ về khả năng sau này sẽ phát sinh chuyện, đâu phải cố ý chọc mẫu hậu tức giận.
“Mẫu hậu đừng tức giận được không, Vũ Ca không có ác ý , thật sự, ta thề mà, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Dung Vũ Ca lo lắng nói.
“Ngươi không biết họa là từ ở miệng mà ra sao?” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn còn có chút lạnh lẽo.
“Người ta từ nhỏ đã được nuông chiều nên quen vậy rồi, về sau sẽ không nói lung tung nữa.” Dung Vũ Ca đem mặt úp vào cổ Vệ Minh Khê, làm nũng nói. Thanh âm mềm nhũn, ngữ khí yếu thế cùng vô tội làm cho Vệ Minh Khê cũng hơi bớt giận.
“Ngươi ôm ta làm gì? Còn không mau buông ra!” Vệ Minh Khê lúc này mới phát hiện Dung Vũ Ca giống như da trâu, kéo mãi không ra, đang gắt gao ôm mình, làm Vệ Minh Khê cả người không được tự nhiên.
“Người đáp ứng không giận ta, ta mới buông.” Dung Vũ Ca tiếp tục làm nũng nói. Bàn tay vẫn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Vệ Minh Khê, cảm giác thật thích a. Eo mẫu hậu dễ thương quá, nhỏ nhắn mềm mại như dương liễu, tay thậm chí còn có thể làm nhiều chuyện xấu nữa nhưng Dung Vũ Ca không dám quá phận, dù sao được ôm eo Vệ Minh Khê thì cõi lòng cũng đã rất hạnh phúc rồi. Vệ Minh Khê lúc này vốn không nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau đang tràn ngập hai chữ say mê của nàng. Nàng đột nhiên hy vọng Vệ Minh Khê tức giận lâu thêm chút nữa, nàng cũng sẽ có thể xấu xa mà ôm nhiều thêm một chút, cảm giác nhu mềm và hương thơm trong lòng ngực thật thích, làm cho người ta không biết đã bay bổng đến chốn nào.
Vệ Minh Khê lại đơn thuần xem Dung Vũ Ca chỉ là tiểu hài tử hư quấy, mấy chuyện xấu cũng dễ dàng tha thứ cho nàng, không biết tiểu hài tử này một chút cũng không đơn thuần a.
“Dung Vũ Ca, buông ta ra!” Vệ Minh Khê trầm giọng, không còn là ngữ khí thương lượng mà là mệnh lệnh.
Dung Vũ Ca bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, chầm chậm buông tay ra. Chỉ mới ôm một khắc thôi, mẫu hậu đúng là quỷ hẹp hòi mà, ôm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, người ta cũng đâu có sờ loạn đâu, Dung Vũ Ca khẽ oán giận thầm nghĩ. Nếu có thể sờ loạn, nàng còn có thể không sờ sao? Thiệt hoài nghi nghiêm trọng.
“Thái tử phi giống như đăng đồ tử, sao có thể ôm loạn hoàng hậu nương nương như thế?” Thước Nhi giống như chính mình bị xúc phạm, hướng Tĩnh Doanh nói.
Khóe miệng Tĩnh Doanh khẽ cong, điều đáng nói là nương nương lại thuần túy coi nữ đăng đồ tử này là một tiểu hài tử vô hại được nuông chiều mà đối đãi, không hề phòng bị.
“Chỉ là thói quen thôi!” Tĩnh Doanh mặt không chút thay đổi nói.
“Tĩnh Doanh, như thế nào có thể là thói quen được? Ngươi không thấy là rất kỳ quái sao?” Thước Nhi khó hiểu hỏi.
Tĩnh Doanh không trả lời, ngày sau nếu cảnh tượng kỳ quái hơn có xuất hiện, Thước Nhi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa. Nếu nương nương rơi vào cạm bẫy ôn nhu của Dung Vũ Ca, sợ là ngày sau cảnh tượng này sẽ không ít.
Dung Vũ Ca thoạt nhìn đúng là kẻ đồi phong bại tục, nếu không phải đồi phong bại tục, làm sao đối với mẹ chồng của mình mà động tâm tư chứ? Dùng hết mọi tâm tư để câu dẫn nàng, nương nương chắc chắn bị con sói đói đó coi là một miếng thịt béo. Không đúng không đúng, Tĩnh Doanh nhẹ vỗ gáy mình, nàng sao có thể bất kính hình dung nương nương là thịt béo chứ? Tĩnh Doanh cảm thấy Dung Vũ Ca thực sự tà môn, làm người khác cũng bị ảnh hưởng bởi những chuyện bất lương.
“Tĩnh Doanh, vô duyên vô cớ ngươi vỗ gáy mình chi vậy? Gần đây ngươi thật là kỳ quái, nương nương có thể dễ dàng tha thứ hành động càn rỡ của thái tử phi đã rất kỳ quái rồi, mà ngay cả Tĩnh Doanh ngươi cũng làm một vài chuyện kỳ quái nữa.” Thước Nhi cảm thấy người duy nhất bình thường hiện tại chính là mình. Thước Nhi lại nhìn thoáng qua Dung Vũ Ca, thái tử phi quả nhiên yêu nghiệt, nào có nữ nhân nào xinh đẹp như vậy?
“Về sau không cho phép tuỳ tiện ôm ta!” Vệ Minh Khê cau mày nói. Không lớn không nhỏ còn ra thể thống gì, chủ yếu là Vệ Minh Khê từ nhỏ đến lớn rất ít bị ôm qua như vậy, rất không quen.
“Mẫu hậu chẳng khác nào mẫu thân Vũ Ca, người ta thỉnh thoảng ôm mẫu thân một cái, cũng không được sao?” thanh âm Dung Vũ Ca mềm nhũn phối hợp đồng điệu với bộ dáng thuần khiết trong sáng, nàng nói dối ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Vệ Minh Khê nghe thế cũng cảm thấy Dung Vũ Ca đúng là tiểu hài tử luôn muốn kề cận mẫu thân. Vệ Minh Khê khẽ nâng khoé miệng, nhiều người làm mẫu thân nàng như vậy, mà đều là những mẫu thân rất có năng lực, vậy làm sao mà nàng mãi vẫn như hài tử chưa trưởng thành vậy? Chỉ có thể nói ở phương diện này Vệ Minh Khê quả thật đơn giản vô cùng, vẫn coi Dung Vũ Ca tà ác nghĩ theo hướng ngây thơ trong sáng đáng yêu a.
Đáng thương cho Tĩnh Doanh đang uống nước trà nghe thấy liền phát sặc, ho khan không ngừng. Thước Nhi chạy nhanh lại vỗ vỗ lưng Tĩnh Doanh, ngay cả Vệ Minh Khê cũng chú ý tới Tĩnh Doanh. Người luôn luôn giữ bình tĩnh như Tĩnh Doanh mà uống nước cũng có lúc bị sặc, thật sự là kỳ quái.
“Tĩnh Doanh, ngươi không sao chứ?” Vệ Minh Khê ân cần hỏi han.
Chỉ có Dung Vũ Ca vẻ lúng túng chợt thoáng qua, nhưng chuyện Dung Vũ Ca xấu hổ cũng không duy trì quá ba giây. Sau đó thầm oán Tĩnh Doanh không cho mình tí mặt mũi nào hết, tuy rằng Tĩnh Doanh biết rõ mọi thứ như lòng bàn tay nhưng cũng đâu cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ. Hứ!
Người ta đang cùng mẫu hậu tán gẫu vui vẻ, chính là đang tranh thủ lợi ích ngày sau được thoải mái ôm mẫu hậu, xém tí có thể được rồi thì kẻ không hiểu phong tình là Tĩnh Doanh lại phá hủy cảnh tượng ấm áp như vậy. Nàng không biết cảnh tượng “mẹ hiền dâu thảo” thế này rất được yêu thích hay sao? Cho dù không biết thì cảnh tượng một tuyệt thế mỹ nữ cùng một tuyệt thế nữ tử khác ở cùng một chỗ tuyệt vời cỡ nào chứ, Dung Vũ Ca luôn có cách thuyết phục bản thân mình mọi thứ đều tốt đẹp a.
Mà nghĩ lại, về sau ai mà thích Tĩnh Doanh, nhất định so với mình còn đáng thương hơn, một kẻ lúc nào mặt cũng lạnh như băng, Dung Vũ Ca thầm đánh giá. Vẫn là mẫu hậu tốt nhất, nghĩ đến Vệ Minh Khê lại kích khởi ý chí chiến đấu bất khuất không sờn của Dung Vũ Ca, hoàn toàn quên mất Vệ Minh Khê mới là kẻ không hiểu phong tình nhất. Đúng là trong lòng yêu ai thì tâm cũng chỉ xoay quanh người đó!
“Không có gì, nô tỳ ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng có chút buồn bực.” Tĩnh Doanh tìm cớ chạy nhanh ra ngoài, nàng sợ bị Dung Vũ Ca ghê tởm kia doạ chết, Tĩnh Doanh nói xong liền hướng cửa phòng đi ra.
“Buồn ư?” Vệ Minh Khê nhíu mày. Trong phòng chỉ hơi lạnh thôi, Tĩnh Doanh sao lại cảm thấy buồn. Bên ngoài nước đều kết băng hết rồi, trời lạnh đến mức nào, nàng thật sự đi tản bộ sao? Bất quá có Dung Vũ Ca ở trong này, Tĩnh Doanh có chút kỳ quái. Dường như luôn ẩn nhẫn cái gì đó, Vệ Minh Khê cảm thấy Tĩnh Doanh giống như chịu đựng có chút vất vả, đáng thương. Tiểu hài tử này luôn luôn không quen thể hiện cảm xúc chân thật trên nét mặt, bao giờ Tĩnh Doanh trở về phải hỏi nàng một chút xem rốt cục có chuyện gì?
“Mẫu hậu……” Thanh âm nũng nịu của Dung Vũ Ca truyền đến làm cho thân thể Tĩnh Doanh hơi cứng đờ, nương nương như thế nào lại quen với nữ nhân như vậy, thật sự có điểm đáng sợ. Tĩnh Doanh tăng cước bộ đi nhanh hơn ra ngoài để tránh phải nghe thanh âm nổi da gà kia của Dung Vũ Ca.
“Tĩnh Doanh bước đi có điểm loạn, nàng có tâm sự sao?” Vệ Minh Khê thở dài thắc mắc.
Dung Vũ Ca nhíu mày, mẫu hậu chỉ cần quan tâm ta là tốt rồi, người ta mỗi ngày đều diện trang phục đẹp mẫu hậu cũng chưa thèm chú ý tới, gương mặt nhăn nhéo kia có gì thú vị đâu chứ? Dung Vũ Ca không chút phong độ phỉ báng Tĩnh Doanh, chỉ cần là người cướp đi tầm mắt Vệ Minh Khê cũng bị Dung Vũ Ca coi là người đáng ghét, tỷ như thái tử biểu đệ nhà nàng.
“Người ta là yêu đơn phương mà không được !” Dung Vũ Ca thuần túy là ăn nói lung tung bừa bãi.
“Yêu đơn phương?” Vệ Minh Khê cùng Thước nhi hai miệng đồng thanh hỏi, nhìn Dung Vũ Ca, hy vọng nàng có thể giải thích. Dung Vũ Ca bị nhìn có chút khẩn trương, được rồi, yêu đơn phương chính là mình, bất quá ai biết cái mặt vô cảm đó nghĩ cái gì đâu? Cả ngày đều thần thần bí bí, nếu không phải mình đánh không lại nàng, lần trước cũng sẽ không bị nàng khi dễ đến khóc như thế, nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca lại cảm thấy buồn bực.
“Tĩnh Doanh đã hai mươi mấy tuổi rồi, là lão cô nương rồi, yêu đương là chuyện bình thường, bằng không như thế nào lại thất thường như thế?” Dung Vũ Ca kiên trì nói lung tung, Vệ Minh Khê có chút đăm chiêu gật đầu.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, thế này mà Vệ Minh Khê cũng tin, phương diện tình cảm Vệ Minh Khê thật đúng là đơn thuần hết nói. Đơn thuần như vậy, mình có nên chờ lâu nữa hay không, nàng có thể thông suốt sao? Người ta sắp không chịu nổi rồi, Vệ Minh Khê ngươi còn không biết chút gì như vậy sao.
“Không đâu, bằng không ta như thế nào lại không biết?” Thước Nhi nói như chém đinh chặt sắt. Nhưng trong lòng lại không chắc chắn, Tĩnh Doanh gần đây quả thật có chút kỳ quái, nhưng nàng tưởng tượng không ra bộ dáng Tĩnh Doanh đối với người khác động tình, mà tối trọng yếu là Tĩnh Doanh lại không nói cho mình, mình cùng nàng là hảo tỷ muội mà Tĩnh Doanh lại chuyện gì cũng không nói cho mình, Thước Nhi càng nghĩ càng tức giận……
“Ngươi cũng không phải nàng, ngươi như thế nào biết được, nói không chừng Tĩnh Doanh chưa tiến cung đã sớm đối người khác động tâm tư……” Dung Vũ Ca tiếp tục bôi đen hình tượng Tĩnh Doanh.
Thước Nhi hung tợn trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, liếc một cái, tựa hồ muốn đi qua cắn Dung Vũ Ca một cái rồi sau đó cũng xoay người chạy ra ngoài.
“Mẫu hậu, ngươi thấy có lúc Thước Nhi có điểm giống tiểu lão hổ không? Vừa rồi còn hướng người ta giương nanh múa vuốt , người ta sợ……” Dung Vũ Ca nắm tay Vệ Minh Khê, tiếp tục làm nũng, chỉ thiếu điều chưa đem thân mình mềm mại cọ lên người Vệ Minh Khê thôi.
“Thôi đi!” Vệ Minh Khê hất tay Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca rõ ràng là e sợ thiên hạ không loạn không thôi, tính tình này thật sự là ác liệt.
Lại gạt đi, Dung Vũ Ca ai oán cùng cực nhìn Vệ Minh Khê, nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, đáng tiếc Vệ Minh Khê không thèm để ý bộ dáng này của nàng.
“Ngươi còn không hồi Đông cung sao? Mắt thấy trời cũng sắp tối rồi, sớm trở về đi, bằng không trời tối trên đường sẽ lạnh hơn.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói.
Khóe miệng Dung Vũ Ca khẽ nhếch, cười cực kì vui vẻ , nàng có thể lý giải mẫu hậu là muốn quan tâm mình không? Có những lời này của mẫu hậu, trong lòng thật sự ấm áp,làm sao còn có thể lạnh đây?
“Muộn quá rồi, mẫu hậu cho ta lưu lại đây qua đêm thì tốt quá.” Dung Vũ Ca thuận miệng nói, cũng là nguyện vọng mãnh liệt ở đáy lòng.
“Nào có đạo lý thái tử phi lưu lại Phượng Nghi cung qua đêm.” Vệ Minh Khê bắt đầu sửa sang lại sổ sách.
“Dạ.” Ngữ khí có chút mất mát .
“Đúng rồi, có phải mẫu hậu hai ngày nữa mở tiệc chiêu đãi Đổng quý phi cùng Hoắc chiêu nghi?” Dung Vũ Ca hỏi.
“Từ khi các nàng sắc phong tới nay bản cung cũng không chính thức triệu kiến các nàng lần nào, vậy nên mới mở yến triệu kiến các nàng .” Vệ Minh Khê lạnh nhạt nói.
“Làm hoàng hậu thực phiền, mẫu hậu rõ ràng không muốn thấy các nàng, lại ngại lễ tiết, nhưng cũng không thể không triệu kiến các nàng.” Dung Vũ Ca nhíu mày nói.
“Thái tử phi nên trở về cung .” Dung Vũ Ca kia mở miệng đều thực là làm cho người ta chán ghét, có một số việc nói trắng ra sẽ không tốt lắm.
Lại đuổi ta! Dung Vũ Ca thở dài, mẫu hậu khi nào thì người có thể chủ động lưu ta lại đây? Người ta chờ đợi ngày đó cỡ nào a!
“Không bao giờ có chuyện phải lựa chọn như vậy!” Vệ Minh Khê chuyển tầm mắt đặt trên người Dung Vũ Ca nói.
“Trượng phu là trượng phu của vô số nữ nhân, mà nhi tử thì chỉ có một, còn là con mình nữa……” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nở nụ cười, vẻ tươi cười làm Vệ Minh Khê cảm thấy chói mắt dị thường.
“Dung Vũ Ca, ngươi càn rỡ quá mức rồi, lời này của ngươi rốt cuộc rắp tâm ám chỉ điều gì?” Ánh mắt Vệ Minh Khê sắc bén, mặt mày có chút đanh lại. Hoàn toàn cố ý châm ngòi quan hệ của Hoàng Thượng cùng mình, nàng có ý gì đây?
“Vệ Minh Khê, chỉ là giả thiết mà thôi, ngươi vì sao tức giận như vậy?” Dung Vũ Ca thay ngay bằng ngữ khí ngây thơ vô hại, tựa hồ lời mình vừa nói chỉ là vô ý.
“Dung Vũ Ca, ta không phải lúc nào cũng đều dễ dàng tha thứ ngươi càn rỡ như vậy!” Vệ Minh Khê lạnh lẽo liếc nhìn Dung Vũ Ca một cái, phất tay áo bỏ đi. Dung Vũ Ca trong lòng cấp bách, bất chấp mọi thứ theo sau ôm chặt lấy lưng Vệ Minh Khê, người ta chỉ nghĩ về khả năng sau này sẽ phát sinh chuyện, đâu phải cố ý chọc mẫu hậu tức giận.
“Mẫu hậu đừng tức giận được không, Vũ Ca không có ác ý , thật sự, ta thề mà, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Dung Vũ Ca lo lắng nói.
“Ngươi không biết họa là từ ở miệng mà ra sao?” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn còn có chút lạnh lẽo.
“Người ta từ nhỏ đã được nuông chiều nên quen vậy rồi, về sau sẽ không nói lung tung nữa.” Dung Vũ Ca đem mặt úp vào cổ Vệ Minh Khê, làm nũng nói. Thanh âm mềm nhũn, ngữ khí yếu thế cùng vô tội làm cho Vệ Minh Khê cũng hơi bớt giận.
“Ngươi ôm ta làm gì? Còn không mau buông ra!” Vệ Minh Khê lúc này mới phát hiện Dung Vũ Ca giống như da trâu, kéo mãi không ra, đang gắt gao ôm mình, làm Vệ Minh Khê cả người không được tự nhiên.
“Người đáp ứng không giận ta, ta mới buông.” Dung Vũ Ca tiếp tục làm nũng nói. Bàn tay vẫn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Vệ Minh Khê, cảm giác thật thích a. Eo mẫu hậu dễ thương quá, nhỏ nhắn mềm mại như dương liễu, tay thậm chí còn có thể làm nhiều chuyện xấu nữa nhưng Dung Vũ Ca không dám quá phận, dù sao được ôm eo Vệ Minh Khê thì cõi lòng cũng đã rất hạnh phúc rồi. Vệ Minh Khê lúc này vốn không nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau đang tràn ngập hai chữ say mê của nàng. Nàng đột nhiên hy vọng Vệ Minh Khê tức giận lâu thêm chút nữa, nàng cũng sẽ có thể xấu xa mà ôm nhiều thêm một chút, cảm giác nhu mềm và hương thơm trong lòng ngực thật thích, làm cho người ta không biết đã bay bổng đến chốn nào.
Vệ Minh Khê lại đơn thuần xem Dung Vũ Ca chỉ là tiểu hài tử hư quấy, mấy chuyện xấu cũng dễ dàng tha thứ cho nàng, không biết tiểu hài tử này một chút cũng không đơn thuần a.
“Dung Vũ Ca, buông ta ra!” Vệ Minh Khê trầm giọng, không còn là ngữ khí thương lượng mà là mệnh lệnh.
Dung Vũ Ca bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, chầm chậm buông tay ra. Chỉ mới ôm một khắc thôi, mẫu hậu đúng là quỷ hẹp hòi mà, ôm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, người ta cũng đâu có sờ loạn đâu, Dung Vũ Ca khẽ oán giận thầm nghĩ. Nếu có thể sờ loạn, nàng còn có thể không sờ sao? Thiệt hoài nghi nghiêm trọng.
“Thái tử phi giống như đăng đồ tử, sao có thể ôm loạn hoàng hậu nương nương như thế?” Thước Nhi giống như chính mình bị xúc phạm, hướng Tĩnh Doanh nói.
Khóe miệng Tĩnh Doanh khẽ cong, điều đáng nói là nương nương lại thuần túy coi nữ đăng đồ tử này là một tiểu hài tử vô hại được nuông chiều mà đối đãi, không hề phòng bị.
“Chỉ là thói quen thôi!” Tĩnh Doanh mặt không chút thay đổi nói.
“Tĩnh Doanh, như thế nào có thể là thói quen được? Ngươi không thấy là rất kỳ quái sao?” Thước Nhi khó hiểu hỏi.
Tĩnh Doanh không trả lời, ngày sau nếu cảnh tượng kỳ quái hơn có xuất hiện, Thước Nhi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa. Nếu nương nương rơi vào cạm bẫy ôn nhu của Dung Vũ Ca, sợ là ngày sau cảnh tượng này sẽ không ít.
Dung Vũ Ca thoạt nhìn đúng là kẻ đồi phong bại tục, nếu không phải đồi phong bại tục, làm sao đối với mẹ chồng của mình mà động tâm tư chứ? Dùng hết mọi tâm tư để câu dẫn nàng, nương nương chắc chắn bị con sói đói đó coi là một miếng thịt béo. Không đúng không đúng, Tĩnh Doanh nhẹ vỗ gáy mình, nàng sao có thể bất kính hình dung nương nương là thịt béo chứ? Tĩnh Doanh cảm thấy Dung Vũ Ca thực sự tà môn, làm người khác cũng bị ảnh hưởng bởi những chuyện bất lương.
“Tĩnh Doanh, vô duyên vô cớ ngươi vỗ gáy mình chi vậy? Gần đây ngươi thật là kỳ quái, nương nương có thể dễ dàng tha thứ hành động càn rỡ của thái tử phi đã rất kỳ quái rồi, mà ngay cả Tĩnh Doanh ngươi cũng làm một vài chuyện kỳ quái nữa.” Thước Nhi cảm thấy người duy nhất bình thường hiện tại chính là mình. Thước Nhi lại nhìn thoáng qua Dung Vũ Ca, thái tử phi quả nhiên yêu nghiệt, nào có nữ nhân nào xinh đẹp như vậy?
“Về sau không cho phép tuỳ tiện ôm ta!” Vệ Minh Khê cau mày nói. Không lớn không nhỏ còn ra thể thống gì, chủ yếu là Vệ Minh Khê từ nhỏ đến lớn rất ít bị ôm qua như vậy, rất không quen.
“Mẫu hậu chẳng khác nào mẫu thân Vũ Ca, người ta thỉnh thoảng ôm mẫu thân một cái, cũng không được sao?” thanh âm Dung Vũ Ca mềm nhũn phối hợp đồng điệu với bộ dáng thuần khiết trong sáng, nàng nói dối ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Vệ Minh Khê nghe thế cũng cảm thấy Dung Vũ Ca đúng là tiểu hài tử luôn muốn kề cận mẫu thân. Vệ Minh Khê khẽ nâng khoé miệng, nhiều người làm mẫu thân nàng như vậy, mà đều là những mẫu thân rất có năng lực, vậy làm sao mà nàng mãi vẫn như hài tử chưa trưởng thành vậy? Chỉ có thể nói ở phương diện này Vệ Minh Khê quả thật đơn giản vô cùng, vẫn coi Dung Vũ Ca tà ác nghĩ theo hướng ngây thơ trong sáng đáng yêu a.
Đáng thương cho Tĩnh Doanh đang uống nước trà nghe thấy liền phát sặc, ho khan không ngừng. Thước Nhi chạy nhanh lại vỗ vỗ lưng Tĩnh Doanh, ngay cả Vệ Minh Khê cũng chú ý tới Tĩnh Doanh. Người luôn luôn giữ bình tĩnh như Tĩnh Doanh mà uống nước cũng có lúc bị sặc, thật sự là kỳ quái.
“Tĩnh Doanh, ngươi không sao chứ?” Vệ Minh Khê ân cần hỏi han.
Chỉ có Dung Vũ Ca vẻ lúng túng chợt thoáng qua, nhưng chuyện Dung Vũ Ca xấu hổ cũng không duy trì quá ba giây. Sau đó thầm oán Tĩnh Doanh không cho mình tí mặt mũi nào hết, tuy rằng Tĩnh Doanh biết rõ mọi thứ như lòng bàn tay nhưng cũng đâu cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ. Hứ!
Người ta đang cùng mẫu hậu tán gẫu vui vẻ, chính là đang tranh thủ lợi ích ngày sau được thoải mái ôm mẫu hậu, xém tí có thể được rồi thì kẻ không hiểu phong tình là Tĩnh Doanh lại phá hủy cảnh tượng ấm áp như vậy. Nàng không biết cảnh tượng “mẹ hiền dâu thảo” thế này rất được yêu thích hay sao? Cho dù không biết thì cảnh tượng một tuyệt thế mỹ nữ cùng một tuyệt thế nữ tử khác ở cùng một chỗ tuyệt vời cỡ nào chứ, Dung Vũ Ca luôn có cách thuyết phục bản thân mình mọi thứ đều tốt đẹp a.
Mà nghĩ lại, về sau ai mà thích Tĩnh Doanh, nhất định so với mình còn đáng thương hơn, một kẻ lúc nào mặt cũng lạnh như băng, Dung Vũ Ca thầm đánh giá. Vẫn là mẫu hậu tốt nhất, nghĩ đến Vệ Minh Khê lại kích khởi ý chí chiến đấu bất khuất không sờn của Dung Vũ Ca, hoàn toàn quên mất Vệ Minh Khê mới là kẻ không hiểu phong tình nhất. Đúng là trong lòng yêu ai thì tâm cũng chỉ xoay quanh người đó!
“Không có gì, nô tỳ ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng có chút buồn bực.” Tĩnh Doanh tìm cớ chạy nhanh ra ngoài, nàng sợ bị Dung Vũ Ca ghê tởm kia doạ chết, Tĩnh Doanh nói xong liền hướng cửa phòng đi ra.
“Buồn ư?” Vệ Minh Khê nhíu mày. Trong phòng chỉ hơi lạnh thôi, Tĩnh Doanh sao lại cảm thấy buồn. Bên ngoài nước đều kết băng hết rồi, trời lạnh đến mức nào, nàng thật sự đi tản bộ sao? Bất quá có Dung Vũ Ca ở trong này, Tĩnh Doanh có chút kỳ quái. Dường như luôn ẩn nhẫn cái gì đó, Vệ Minh Khê cảm thấy Tĩnh Doanh giống như chịu đựng có chút vất vả, đáng thương. Tiểu hài tử này luôn luôn không quen thể hiện cảm xúc chân thật trên nét mặt, bao giờ Tĩnh Doanh trở về phải hỏi nàng một chút xem rốt cục có chuyện gì?
“Mẫu hậu……” Thanh âm nũng nịu của Dung Vũ Ca truyền đến làm cho thân thể Tĩnh Doanh hơi cứng đờ, nương nương như thế nào lại quen với nữ nhân như vậy, thật sự có điểm đáng sợ. Tĩnh Doanh tăng cước bộ đi nhanh hơn ra ngoài để tránh phải nghe thanh âm nổi da gà kia của Dung Vũ Ca.
“Tĩnh Doanh bước đi có điểm loạn, nàng có tâm sự sao?” Vệ Minh Khê thở dài thắc mắc.
Dung Vũ Ca nhíu mày, mẫu hậu chỉ cần quan tâm ta là tốt rồi, người ta mỗi ngày đều diện trang phục đẹp mẫu hậu cũng chưa thèm chú ý tới, gương mặt nhăn nhéo kia có gì thú vị đâu chứ? Dung Vũ Ca không chút phong độ phỉ báng Tĩnh Doanh, chỉ cần là người cướp đi tầm mắt Vệ Minh Khê cũng bị Dung Vũ Ca coi là người đáng ghét, tỷ như thái tử biểu đệ nhà nàng.
“Người ta là yêu đơn phương mà không được !” Dung Vũ Ca thuần túy là ăn nói lung tung bừa bãi.
“Yêu đơn phương?” Vệ Minh Khê cùng Thước nhi hai miệng đồng thanh hỏi, nhìn Dung Vũ Ca, hy vọng nàng có thể giải thích. Dung Vũ Ca bị nhìn có chút khẩn trương, được rồi, yêu đơn phương chính là mình, bất quá ai biết cái mặt vô cảm đó nghĩ cái gì đâu? Cả ngày đều thần thần bí bí, nếu không phải mình đánh không lại nàng, lần trước cũng sẽ không bị nàng khi dễ đến khóc như thế, nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca lại cảm thấy buồn bực.
“Tĩnh Doanh đã hai mươi mấy tuổi rồi, là lão cô nương rồi, yêu đương là chuyện bình thường, bằng không như thế nào lại thất thường như thế?” Dung Vũ Ca kiên trì nói lung tung, Vệ Minh Khê có chút đăm chiêu gật đầu.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, thế này mà Vệ Minh Khê cũng tin, phương diện tình cảm Vệ Minh Khê thật đúng là đơn thuần hết nói. Đơn thuần như vậy, mình có nên chờ lâu nữa hay không, nàng có thể thông suốt sao? Người ta sắp không chịu nổi rồi, Vệ Minh Khê ngươi còn không biết chút gì như vậy sao.
“Không đâu, bằng không ta như thế nào lại không biết?” Thước Nhi nói như chém đinh chặt sắt. Nhưng trong lòng lại không chắc chắn, Tĩnh Doanh gần đây quả thật có chút kỳ quái, nhưng nàng tưởng tượng không ra bộ dáng Tĩnh Doanh đối với người khác động tình, mà tối trọng yếu là Tĩnh Doanh lại không nói cho mình, mình cùng nàng là hảo tỷ muội mà Tĩnh Doanh lại chuyện gì cũng không nói cho mình, Thước Nhi càng nghĩ càng tức giận……
“Ngươi cũng không phải nàng, ngươi như thế nào biết được, nói không chừng Tĩnh Doanh chưa tiến cung đã sớm đối người khác động tâm tư……” Dung Vũ Ca tiếp tục bôi đen hình tượng Tĩnh Doanh.
Thước Nhi hung tợn trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, liếc một cái, tựa hồ muốn đi qua cắn Dung Vũ Ca một cái rồi sau đó cũng xoay người chạy ra ngoài.
“Mẫu hậu, ngươi thấy có lúc Thước Nhi có điểm giống tiểu lão hổ không? Vừa rồi còn hướng người ta giương nanh múa vuốt , người ta sợ……” Dung Vũ Ca nắm tay Vệ Minh Khê, tiếp tục làm nũng, chỉ thiếu điều chưa đem thân mình mềm mại cọ lên người Vệ Minh Khê thôi.
“Thôi đi!” Vệ Minh Khê hất tay Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca rõ ràng là e sợ thiên hạ không loạn không thôi, tính tình này thật sự là ác liệt.
Lại gạt đi, Dung Vũ Ca ai oán cùng cực nhìn Vệ Minh Khê, nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, đáng tiếc Vệ Minh Khê không thèm để ý bộ dáng này của nàng.
“Ngươi còn không hồi Đông cung sao? Mắt thấy trời cũng sắp tối rồi, sớm trở về đi, bằng không trời tối trên đường sẽ lạnh hơn.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói.
Khóe miệng Dung Vũ Ca khẽ nhếch, cười cực kì vui vẻ , nàng có thể lý giải mẫu hậu là muốn quan tâm mình không? Có những lời này của mẫu hậu, trong lòng thật sự ấm áp,làm sao còn có thể lạnh đây?
“Muộn quá rồi, mẫu hậu cho ta lưu lại đây qua đêm thì tốt quá.” Dung Vũ Ca thuận miệng nói, cũng là nguyện vọng mãnh liệt ở đáy lòng.
“Nào có đạo lý thái tử phi lưu lại Phượng Nghi cung qua đêm.” Vệ Minh Khê bắt đầu sửa sang lại sổ sách.
“Dạ.” Ngữ khí có chút mất mát .
“Đúng rồi, có phải mẫu hậu hai ngày nữa mở tiệc chiêu đãi Đổng quý phi cùng Hoắc chiêu nghi?” Dung Vũ Ca hỏi.
“Từ khi các nàng sắc phong tới nay bản cung cũng không chính thức triệu kiến các nàng lần nào, vậy nên mới mở yến triệu kiến các nàng .” Vệ Minh Khê lạnh nhạt nói.
“Làm hoàng hậu thực phiền, mẫu hậu rõ ràng không muốn thấy các nàng, lại ngại lễ tiết, nhưng cũng không thể không triệu kiến các nàng.” Dung Vũ Ca nhíu mày nói.
“Thái tử phi nên trở về cung .” Dung Vũ Ca kia mở miệng đều thực là làm cho người ta chán ghét, có một số việc nói trắng ra sẽ không tốt lắm.
Lại đuổi ta! Dung Vũ Ca thở dài, mẫu hậu khi nào thì người có thể chủ động lưu ta lại đây? Người ta chờ đợi ngày đó cỡ nào a!