“Không cho nói, không đàng hoàng chút nào......”
Vệ Minh Khê theo bản năng đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào chăn. Dung Vũ Ca thật là quá phóng đãng, loại chuyện này sao có thể tùy tiện không hề giấu diếm mà thốt ra như vậy?
“Chỉ nhi, chuyện này đâu có gì khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thực sự rất tốt đẹp mà. Chẳng lẽ nàng không muốn cùng ta da thịt tương thân, thể xác hoà hợp sao?
Nhìn Vệ Minh Khê vùi mặt vào chăn, Dung Vũ Ca mỉm cười, niềm sung sướng khẽ trào dâng trong lòng. Nàng càng thừa thắng xông lên, chẳng những không ngoan ngoãn dừng lại mà ngược lại còn ghé sát bên tai Vệ Minh Khê mà tiếp tục thì thầm những lời ân ái trêu chọc lòng người. Tâm Vệ Minh Khê trước kia như nước lặng hồ sâu nay lại vì Dung Vũ Ca khuấy đảo mà nổi lên rung động, cảm giác dần nóng lên.
Thanh âm mềm mại ngọt ngào như thể từng con trùng nhỏ chui vào lòng Vệ Minh Khê, cảm giác ngứa ngáy rạo rực xa lạ trong rừng lúc trước lại nhẹ nhàng bị khơi dậy. Vệ Minh Khê càng đỏ bừng mặt hơn, cảm giác như vậy thực khiến người ta phải xấu hổ mà, mặt lại vùi vào chăn, cơ hồ muốn đem mình chôn luôn trong ấy......
Cảm giác được động tác không tự nhiên của Vệ Minh Khê, lời Dung Vũ Ca lại càng thêm quá phận gợi tình. Mà tay Dung Vũ Ca cũng không nhàn rỗi, lời nói đến đâu thì tay đi theo đến đó, làm cho lý trí Vệ Minh Khê theo mỗi câu nói của Dung Vũ Ca lại càng lúc càng yếu mềm. Bàn tay của nàng như linh xà xuất động, sớm đã thoát khỏi trói buộc mà hướng hai gò đất kia thăm dò, ngón tay chậm rãi trượt vào vào trung y, cách cái yếm tơ lụa nhẹ nhàng vuốt ve, trêu đùa đôi bồng đảo đầy đặn mềm mại......
“Chỉ nhi......”
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tựa hồ đã muốn nhuyễn ra thì biết tình cảnh mà vô số lần mình gặp trong mộng nay đã sắp thành sự thật......
“Dung Vũ Ca.” Thanh âm Vệ Minh Khê hàm chứa chút kiều mỵ bình thường khó gặp, nhẹ nhàng gọi tên Dung Vũ Ca làm nàng cảm giác như xương cốt mình đều mềm nhũn, nàng biết Vệ Minh Khê tựa hồ đã động tình.
“Ừ?” Dung Vũ Ca nhẹ giọng trả lời.
“Ngoan ngoãn ngủ thôi!” Vệ Minh Khê miễn cưỡng đem chút lý trí còn lại uy nghiêm nói, lúc này thanh âm Vệ Minh Khê tựa như đóa hoa đang run rẩy, rõ ràng đã động tình nhưng vẫn còn cố lấy lý trí ra khắc chế.
“Cái gì?!” Dung Vũ Ca không thể tin, thanh âm vốn đầy dục tính trong nháy mắt cao vút lên. Sao có thể như vậy? Mẫu hậu không phải đã sắp mềm lòng sao? Hiện tại sao lại làm vậy chứ!
“Dung Vũ Ca, ngoan ngoãn ngủ không được sao?” Vệ Minh Khê ngữ khí nhu hòa năn nỉ nói. Việc này là không đúng, tuy rằng trong lòng nàng quả thật có mấy phần khát vọng nhưng một khi vượt qua ranh giới này, Vệ Minh Khê sợ ngày sau khó có thể quay đầu lại được, cho nên phải dùng chút lý trí còn lại cố kiềm chế mình.
“Không được! Ta muốn Chỉ nhi. Chỉ nhi không phải nói trong rừng không được sao? Vậy ở nơi này vì cái gì mà không thể?” Dung Vũ Ca bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên. Nàng mặc kệ, mẫu hậu sao có thể lâm trận lùi bước, mẫu hậu nào biết người ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu?
“Vệ Minh Khê, nàng không cảm giác được sao? Nàng phải biết ta khát vọng mức nào được cùng nàng dung hoà một thể!” Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên ngực mình.
“Nơi này, nơi này là thuyền Giang gia......” Vệ Minh Khê do dự lại tìm thêm một cái cớ: “Trước tiên cứ ngoan ngoãn ngủ đi được không...” Vệ Minh Khê xoay người đối mặt Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng một chút. Ánh mắt ấy toát lên vẻ mất mát làm trái tim Vệ Minh Khê khẽ nhói đau.
“Ừ, vậy thôi cứ theo lời Chỉ nhi đi......” Ngữ khí Dung Vũ Ca chùng xuống, như thể đứa nhỏ bị đoạt mất cục kẹo đường nhưng vẫn hết sức biểu hiện nhu thuận. Tuy vậy nỗi mất mát trong lòng vẫn toát ra theo câu nói.
Vệ Minh Khê nhu tình dỗ dành, Dung Vũ Ca lại nghĩ đến khi còn bé bị Cao Hiên đẩy ngã trật chân mới được Vệ Minh Khê ôm ấp vỗ về vô cùng ấm áp, giờ ngẫm lại thế này cũng đã quá hạnh phúc rồi, tuy rằng thực lòng không tình nguyện dừng lại như vậy nhưng Dung Vũ Ca phát hiện thật sự mình rất khó để có thể miễn cưỡng Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê chỉ lẳng lặng ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cũng thuận theo đem mặt vùi vào lòng Vệ Minh Khê. Giờ phút này hai người không nói thêm lời nào, chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào ôn nhu này.
Dung Vũ Ca an tĩnh như vậy, đang tiến vào mộng đẹp sao?
Vệ Minh Khê an lòng trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi, vừa rồi chính mình thiếu chút nữa không kìm nén được, Giang Nam hành còn một khoảng thời gian nữa, mấy ngày tới hai người nhất định phải ở cùng một chỗ, phải làm sao bây giờ? Vệ Minh Khê khẽ thở dài, thân thể vẫn còn chút dư âm khô nóng.
Tựa như phiêu hốt lạc bước vào mộng cảnh, Vệ Minh Khê đang mê man theo giấc mộng tiên cảnh mờ ảo kia, đột nhiên một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến làn hơi nước vào đôi mắt nặng trĩu cơn buồn ngủ của nàng, bỗng chốc một cảm giác kỳ dị chậm rãi xông lên đầu…
“Dung Vũ Ca!” Cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu thất, Vệ Minh Khê kinh hô một tiếng.
Trên tay đưa đến cảm giác tràn ngập co dãn, mùi hoa ngọt lịm không khiến người ta chán ghét quấn quít nơi chóp mũi, ở trước ngực lại vô cùng mềm mại, còn có chuyển động vuốt ve nơi bụng mình, bàn tay đang đặt lên người truyền đến xúc cảm mịn màng như tơ… Vệ Minh Khê ý thức được Dung Vũ Ca căn bản không mảnh vải che thân đang dán chặt lấy mình, thần kinh Vệ Minh Khê lập tức khẩn trương hẳn lên.
Trước mặt là Dung Vũ Ca sóng mắt hàm tình đang tự cắn lấy môi dưới của nàng, rõ ràng là yêu nữ, hoàn toàn loã thể nép vào ngực mình, mà tay mình lại đang ôm trọn lấy kiều đồn (~mông~) của nàng, Vệ Minh Khê cả kinh thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy cẫng lên.
Không phải thỏa thuận là không làm gì rồi sao?
Người ta cũng muốn tĩnh tâm ngủ mà. Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực sự đã rất cố gắng nhu thuận, nhưng mà cơ thể nhu nhuyễn đang trong lòng mình, nàng làm sao mà ngủ được đây? Thường cái gì càng ép buộc mình không muốn thì trong đầu lại càng khắc chế không được mà nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái, mà khắc chế không được nhất là khát vọng đối với Vệ Minh Khê….
“Dung Vũ Ca, y phục của ngươi đâu!” Vệ Minh Khê cố trấn định hỏi.
“Ta cảm thấy nóng quá nên cởi ra, hơn nữa ta cũng chỉ muốn gần Chỉ nhi hơn một chút......” Dung Vũ Ca ra vẻ đương nhiên nói.
“Mau mặc y phục vào, để vậy không tốt......” Bởi vì thiếu một tầng chướng ngại kia mà cảm giác mềm mại trên người Dung Vũ Ca truyền tới rất rõ ràng.
Tuy nói là chỉ gần sát thân mình, nhưng phối hợp với tấm chăn không biết đã bị đá xuống chân từ khi nào, cho dù là vô tình cũng vẫn có thể nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn kia, Vệ Minh Khê bối rối đến mức không biết nên làm thế nào cho phải......
“Chỉ nhi, chúng ta đều là nữ tử, có cái gì không tốt đâu? Hay là Chỉ nhi xấu hổ?” Dung Vũ Ca yêu nghiệt hướng Vệ Minh Khê cười, thứ mềm mại trước ngực lại nhẹ nhàng lướt qua người Vệ Minh Khê, ngữ khí thật ngây thơ vô tội.
Dung Vũ Ca biết rõ nàng cùng mình tuy có quan hệ nhưng Vệ Minh Khê chắc chắn tuyệt không thừa nhận hai nàng có quan hệ nữ tử không bình thường.
“Dung Vũ Ca, mau đem y phục mặc vào!” Vệ Minh Khê quay đầu sang một bên, cuống quít tăng thêm khoảng cách giữa mình cùng Dung Vũ Ca.
“Ta không muốn! Ta nóng quá, Chỉ nhi, nàng không nóng sao?” Dung Vũ Ca đưa tay hướng vạt áo không biết từ khi nào trong lúc ngủ đã bị mở ra, nhẹ luồn vào.
“Dung Vũ Ca... ngươi!” Đôi nhũ phong bất chợt bị nắm lấy khiến Vệ Minh Khê trợn to hai mắt, nhìn thẳng vẻ mặt vô tội nhưng trong mắt vô hạn yêu mị của Dung Vũ Ca, trong nháy mắt cổ cùng hai má đều e thẹn đỏ ửng lên, rồi lại kinh sợ không biết nên phản ứng thế nào.
“Chỉ nhi thật mềm mại...” Theo tay Dung Vũ Ca vuốt ve thăm dò, vạt áo Vệ Minh Khê vốn đã bị hé mở, nay lại càng mở rộng. Vệ Minh Khê ban đầu còn đờ người, lúc này mới phản ứng kịp, vội vã nắm chặt vạt áo. Giỏi cho Dung Vũ Ca tay mắt lanh lẹ, bắt lấy cổ tay Vệ Minh Khê, lật người một cái đem Vệ Minh Khê vững vàng đè dưới thân.
“Chỉ nhi, thật sự ta nhịn không được, Chỉ nhi......” Dung Vũ Ca tràn ngập thâm tình cùng ham muốn đối với nữ nhân mà nàng yêu thương mười hai năm thấp giọng cầu xin, trên mặt biểu tình đầy thống khổ khó khăn ..
Vệ Minh Khê nhìn có vài phần không đành lòng, nàng vuốt ve khuôn mặt khiến người ta vô cùng kinh diễm của Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xem như là cho phép.
Dung Vũ Ca quả thật rất hiểu Vệ Minh Khê, biết giả bộ đáng thương nhất định sẽ hữu dụng, nhưng mà đối với Vệ Minh Khê tính kế như vậy khiến nàng có một chút bất an.
“Chỉ nhi, ta thật sự có thể chứ? Ta sẽ nhẫn mà!” Dung Vũ Ca dối lòng nói.
Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng. Dung Vũ Ca kia thiệt nhỏ mọn, đã muốn ăn thịt lại còn giả vờ cao thượng. Vệ Minh Khê đột nhiên có cảm giác mình luôn dung túng đứa nhỏ này làm mấy chuyện xấu xa.
“Tốt lắm, vậy cứ vậy đi, ngủ thôi.” Vệ Minh Khê cười nói.
“Không được, mẫu hậu hư quá, biết rõ người ta dối lòng mà còn nói vậy......” Dung Cũ Ca nói xong, lập tức vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, bắt đầu nhẹ nhàng hôn mút cái cổ khêu gợi ấy. Vệ Minh Khê có cảm giác như bị con kiến gặm nhắm từng chút, cảm giác nhồn nhột và có chút tê dại, nàng cực lực muốn khắc chế loại cảm giác này.
Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vệ Minh Khê, nàng đâu cần mẫu hậu chịu đựng vất vả như vậy.
Môi Dung Vũ Ca đưa thẳng một đường xuống dưới, kéo trung y Vệ Minh Khê rơi xuống lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, lại nhìn đến xương đòn hơi nhô lên, thực khêu gợi khiến Dung Vũ Ca lưu luyến không rời. Môi Dung Vũ Ca cơ hồ muốn đem toàn bộ da thịt của Vệ Minh Khê đều hôn qua hết, còn có cấm địa càng mê người hơn đang chờ nàng xâm nhập, thăm dò. Dung Vũ Ca cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người Vệ Minh Khê đều làm cho nàng mê muội.
Dung Vũ Ca dần dần đem môi dời xuống, đây là địa phương quen thuộc khiến nàng bất giác nhớ lại lần trước thiệt xấu hổ khi nàng lén làm chuyện xấu, so với làm tiểu tặc vụng trộm ăn trái cấm thì lần này rốt cục cũng có thể quang minh chính đại mà trìu mến rồi. Tay Dung Vũ Ca khẩn cấp đặt lên cặp song nhũ mềm mại, cách cái yếm ôn nhu xoa nắn.
Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình ngày càng trở nên không giống mình, mỗi một tấc da thịt bị Dung Vũ Ca chạm đến đều trở nên dị thường mẫn cảm. Nóng quá, vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, còn có loại cảm giác rạo rực khó có thể gọi tên. Hạt hồng đậu nho nhỏ kia vì môi Dung Vũ Ca mà dần dần trở nên cứng lại, dù cho vẫn còn cách một lớp yếm mỏng.
Vệ Minh Khê khắc chế không được đưa tay nắm chặt sàng đan, theo nhịp điệu Dung Vũ Ca trêu chọc mà tay Vệ Minh Khê càng lúc càng nắm chặt, nhưng dù thế nào nàng cũng là không dám đem cảm giác khiến người ta xấu hổ đó hóa thành âm thanh mà phát tiết ra ngoài. Trong lòng Vệ Minh Khê, đó vẫn là việc khiến người ta cảm thấy thẹn thùng xấu hổ….
Dung Vũ Ca ngẩng đầu hôn Vệ Minh Khê, đầu lưỡi gắt gao giao triền, quấn quít lấy đầu lưỡi Vệ Minh Khê, một nụ hôn đầy nóng bỏng: “Chỉ nhi, không cần chịu đựng vất vả như thế, cứ thuận theo thanh âm của thân thể mình, nàng thực sự thích ta làm vậy mà phải không......” Dung Vũ Ca đưa tay cởi yếm Vệ Minh Khê xuống, nhìn đến đôi tiểu bạch thỏ no tròn không lớn không nhỏ mà trắng mịn, Dung Vũ Ca như thể nhập ma, môi lập tức áp lên mà liếm mút, có chút kìm lòng không đặng mà dùng sức hơi quá.
“Đau......” Vệ Minh Khê kêu lên, nhưng ngoài đau ra lại còn có chút hơi tê dại. Nàng cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, cơ hồ muốn đem mình thiêu cháy mất rồi. Khuôn mặt Vệ Minh Khê vì kích thích phiến tình mà nhiễm một tầng đỏ ửng.
“Ta thổi chút sẽ không còn đau nữa ......” Dung Vũ Ca đau lòng nói, hướng hai hạt hồng đào mà thổi một luồng nhiệt khí ấm áp. Vệ Minh Khê cơ hồ khắc chế không được mà khẽ rên một tiếng ......
Dung Vũ Ca thật giống như tiểu hài tử âu yếm món đồ chơi ưa thích, đối với cặp song nhũ càng ngày càng sưng trướng cứ thế đùa bỡn hồi lâu, làm cho Vệ Minh Khê chịu đủ mọi hành hạ. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình căng lên đầy hứng khởi, loại cảm giác khiến người ta phải xấu hổ đỏ mặt này lại tràn ngập trong đầu khiến nàng chỉ biết đem mặt vùi vào gối.
“Dung Vũ Ca...... mau chút......” Nhanh một chút chấm dứt sự hành hạ này.
Dung Vũ Ca nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt Dung Vũ Ca có cảm giác trái tim mình như ngừng đập. Giờ phút này Vệ Minh Khê xinh đẹp bức người, dung nhan như nhuộm đoá hoa đào còn mang theo nét thanh nhã đặc hữu, dù bị dục tình ảnh hưởng nhưng khí chất cũng không hề thay đổi, nhưng so với loại khí chất cao quý xa vời mọi ngày lại có chút bất đồng.
Dung Vũ Ca dám khẳng định hoàng đế cữu cữu nhất định chưa bao giờ thấy qua Vệ Minh Khê như vầy, bằng không những kẻ được xưng tụng là tuyệt sắc trong thiên hạ đều đã ảm đạm thất sắc. Dung Vũ Ca dám chắc tất cả những ai gặp được Vệ Minh Khê lúc này đều sẽ phải động tâm.
Trên thực tế Cao Hàn quả thật chưa từng thấy qua, bằng không hậu cung ba ngàn nhất định chỉ độc sủng một người.
“Chỉ nhi giờ phút này thật đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi......” Dung Vũ Ca nhẹ giọng nói, làm Vệ Minh Khê càng thêm ngượng ngùng.
Khi môi Dung Vũ Ca trượt đến vùng bụng bằng phẳng, Vệ Minh Khê có cảm giác bụng mình trở nên nóng rực đến mức có thể nổ tung.
“Dung Vũ Ca......” Vệ Minh Khê bất lực thốt tên Dung Vũ Ca. Nàng không biết giờ phút này mình muốn gì nữa. Nàng muốn Dung Vũ Ca dừng lại, nhưng đến khi Dung Vũ Ca dừng lại, nàng lại cảm thấy trống vắng, hư không…
“Ta ở đây......” Dung Vũ Ca an ủi Vệ Minh Khê, nàng bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên lưng mình, nàng muốn Vệ Minh Khê hoà nhập vào màn tình ái nóng bỏng này.
Vệ Minh Khê khắc chế không được cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, cảm giác Dung Vũ Ca như thể khúc gỗ cứu sinh cuối cùng nàng nắm được mà ghì lấy thật chặt.
Dung Vũ Ca đem tiết khố Vệ Minh Khê từ từ cởi ra, còn Vệ Minh Khê chỉ có thể ngượng ngùng khép chặt lấy hai chân. Dung Vũ Ca nhìn nụ tầm xuân mơ hồ ẩn hiện mà trở nên mê muội, nàng muốn, thực rất muốn được nhìn thấy tiên cảnh bên trong...
Dung Vũ Ca kéo nhẹ hai chân Vệ Minh Khê nhưng nàng vẫn phản kháng, không cho Dung Vũ Ca tách ra. Dung Vũ Ca chỉ còn cách dùng chính thân thể mình xâm nhập giữa hai chân Vệ Minh Khê, không cho nàng khép lại nữa, chỉ có thể để mặc Dung Vũ Ca muốn làm gì thì làm. Vệ Minh Khê ngượng đến cơ hồ phát khóc.
“Vũ Ca, không….đừng…đừng mà......” Vệ Minh Khê nức nở cầu xin, nhưng Dung Vũ Ca lúc này sớm đã khắc chế không được dụ hoặc mất rồi, nàng chẳng những không thuận theo lời Vệ Minh Khê mà ngược lại đem hai chân Vệ Minh Khê càng mở rộng, Dung Vũ Ca giống như nhập ma nhìn chằm chằm cánh hoa phấn hồng dính một tầng sương mờ ảo, dịch thuỷ trong suốt, mê người đến cực điểm.
Cảm giác khiến người ta xấu hổ đến cực điểm này làm cho Vệ Minh Khê như thấy có một dòng nước ấm chảy ra, khiến nàng càng ngượng ngùng không dám nhìn Dung Vũ Ca, nhưng lại sợ Dung Vũ Ca làm ra chuyện gì quá phận hơn thế nên đành không thể không nhìn.
“Đừng...... nhìn......mà” Vệ Minh Khê giữ chặt Dung Vũ Ca, nhưng đúng lúc này Dung Vũ Ca bất chợt úp mặt chôn vào đó, hơn thế lại còn lớn mật dùng đầu lưỡi......
Vệ Minh Khê nhìn gương mặt Dung Vũ Ca đang nhấp nhô giữa hai chân mình, bất luận thân thể hay tâm lý cũng đều chịu đả kích trước nay chưa từng có, nàng cơ hồ bị Dung Vũ Ca bức cho điên rồi! Rõ ràng là chuyện cực kì đáng thẹn nhưng thân thể lại giống như đang bay lên, lâng lâng run rẩy, vô số khoái cảm lạ lùng bùng nổ mãnh liệt…. Nỗi xấu hổ cùng khoái cảm hành hạ Vệ Minh Khê đến quằn quại......
Dung Vũ Ca hút càng lúc càng nhiều mật ngọt, nàng nhìn khuôn mặt Vệ Minh Khê sau khi động tình thực cực hạn câu hồn, nàng yêu vô hạn Vệ Minh Khê phong tình giờ phút này, hận không thể ngay lập tức moi trái tim ra mà dâng lên cho nàng.
Dung Vũ Ca có cảm giác mỗi khi lưỡi mình trêu chọc đoá hoa ấy, thân thể Vệ Minh Khê luôn run rẩy vô ngần, Vệ Minh Khê rốt cục cũng khó có thể tự kiềm chế nữa mà rên thành tiếng, bởi vì nàng cũng bị thứ khoái cảm như sóng cuộn trào này dồn dập bao phủ.
Dung Vũ Ca thử đưa ngón tay tiến nhập mật huyệt ướt át kia, cảm giác được bên trong nóng hổi mà co bóp, cơ hồ muốn đem ngón tay Dung Vũ Ca hút chặt. Dung Vũ Ca nghe thấy Vệ Minh Khê khắc chế không được thanh âm, nàng thực thích nghe thấy tiếng mẫu hậu như vậy…
Lúc đạt tới đỉnh điểm, Vệ Minh Khê rốt cục chịu không nổi mà bật khóc, cũng không biết là vì không chịu nổi cảm giác hoàn toàn xa lạ như vậy hay là bởi vì nàng hoàn toàn phóng túng mà xấu hổ. Nàng không dám nhìn Dung Vũ Ca. Giờ nàng cùng Dung Vũ Ca xem như chân chính đúng nghĩa loạn luân, không thể quay đầu.
Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, mái tóc đen hơi tán lạc, kia dung nhan kiều diễm tận cùng, còn có vài giọt lệ vương nơi khoé mắt… Nhìn Vệ Minh Khê lúc này làm cho Dung Vũ Ca thực đau lòng.
Dung Vũ Ca nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Vệ Minh Khê.“Chỉ nhi, đây không phải chuyện sai lầm, đây là chuyện hai người yêu nhau phát sinh một cách tự nhiên, là chuyện rất tốt đẹp.” Dung Vũ Ca thì thầm an ủi.
Vệ Minh Khê theo bản năng đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào chăn. Dung Vũ Ca thật là quá phóng đãng, loại chuyện này sao có thể tùy tiện không hề giấu diếm mà thốt ra như vậy?
“Chỉ nhi, chuyện này đâu có gì khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thực sự rất tốt đẹp mà. Chẳng lẽ nàng không muốn cùng ta da thịt tương thân, thể xác hoà hợp sao?
Nhìn Vệ Minh Khê vùi mặt vào chăn, Dung Vũ Ca mỉm cười, niềm sung sướng khẽ trào dâng trong lòng. Nàng càng thừa thắng xông lên, chẳng những không ngoan ngoãn dừng lại mà ngược lại còn ghé sát bên tai Vệ Minh Khê mà tiếp tục thì thầm những lời ân ái trêu chọc lòng người. Tâm Vệ Minh Khê trước kia như nước lặng hồ sâu nay lại vì Dung Vũ Ca khuấy đảo mà nổi lên rung động, cảm giác dần nóng lên.
Thanh âm mềm mại ngọt ngào như thể từng con trùng nhỏ chui vào lòng Vệ Minh Khê, cảm giác ngứa ngáy rạo rực xa lạ trong rừng lúc trước lại nhẹ nhàng bị khơi dậy. Vệ Minh Khê càng đỏ bừng mặt hơn, cảm giác như vậy thực khiến người ta phải xấu hổ mà, mặt lại vùi vào chăn, cơ hồ muốn đem mình chôn luôn trong ấy......
Cảm giác được động tác không tự nhiên của Vệ Minh Khê, lời Dung Vũ Ca lại càng thêm quá phận gợi tình. Mà tay Dung Vũ Ca cũng không nhàn rỗi, lời nói đến đâu thì tay đi theo đến đó, làm cho lý trí Vệ Minh Khê theo mỗi câu nói của Dung Vũ Ca lại càng lúc càng yếu mềm. Bàn tay của nàng như linh xà xuất động, sớm đã thoát khỏi trói buộc mà hướng hai gò đất kia thăm dò, ngón tay chậm rãi trượt vào vào trung y, cách cái yếm tơ lụa nhẹ nhàng vuốt ve, trêu đùa đôi bồng đảo đầy đặn mềm mại......
“Chỉ nhi......”
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tựa hồ đã muốn nhuyễn ra thì biết tình cảnh mà vô số lần mình gặp trong mộng nay đã sắp thành sự thật......
“Dung Vũ Ca.” Thanh âm Vệ Minh Khê hàm chứa chút kiều mỵ bình thường khó gặp, nhẹ nhàng gọi tên Dung Vũ Ca làm nàng cảm giác như xương cốt mình đều mềm nhũn, nàng biết Vệ Minh Khê tựa hồ đã động tình.
“Ừ?” Dung Vũ Ca nhẹ giọng trả lời.
“Ngoan ngoãn ngủ thôi!” Vệ Minh Khê miễn cưỡng đem chút lý trí còn lại uy nghiêm nói, lúc này thanh âm Vệ Minh Khê tựa như đóa hoa đang run rẩy, rõ ràng đã động tình nhưng vẫn còn cố lấy lý trí ra khắc chế.
“Cái gì?!” Dung Vũ Ca không thể tin, thanh âm vốn đầy dục tính trong nháy mắt cao vút lên. Sao có thể như vậy? Mẫu hậu không phải đã sắp mềm lòng sao? Hiện tại sao lại làm vậy chứ!
“Dung Vũ Ca, ngoan ngoãn ngủ không được sao?” Vệ Minh Khê ngữ khí nhu hòa năn nỉ nói. Việc này là không đúng, tuy rằng trong lòng nàng quả thật có mấy phần khát vọng nhưng một khi vượt qua ranh giới này, Vệ Minh Khê sợ ngày sau khó có thể quay đầu lại được, cho nên phải dùng chút lý trí còn lại cố kiềm chế mình.
“Không được! Ta muốn Chỉ nhi. Chỉ nhi không phải nói trong rừng không được sao? Vậy ở nơi này vì cái gì mà không thể?” Dung Vũ Ca bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên. Nàng mặc kệ, mẫu hậu sao có thể lâm trận lùi bước, mẫu hậu nào biết người ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu?
“Vệ Minh Khê, nàng không cảm giác được sao? Nàng phải biết ta khát vọng mức nào được cùng nàng dung hoà một thể!” Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên ngực mình.
“Nơi này, nơi này là thuyền Giang gia......” Vệ Minh Khê do dự lại tìm thêm một cái cớ: “Trước tiên cứ ngoan ngoãn ngủ đi được không...” Vệ Minh Khê xoay người đối mặt Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng một chút. Ánh mắt ấy toát lên vẻ mất mát làm trái tim Vệ Minh Khê khẽ nhói đau.
“Ừ, vậy thôi cứ theo lời Chỉ nhi đi......” Ngữ khí Dung Vũ Ca chùng xuống, như thể đứa nhỏ bị đoạt mất cục kẹo đường nhưng vẫn hết sức biểu hiện nhu thuận. Tuy vậy nỗi mất mát trong lòng vẫn toát ra theo câu nói.
Vệ Minh Khê nhu tình dỗ dành, Dung Vũ Ca lại nghĩ đến khi còn bé bị Cao Hiên đẩy ngã trật chân mới được Vệ Minh Khê ôm ấp vỗ về vô cùng ấm áp, giờ ngẫm lại thế này cũng đã quá hạnh phúc rồi, tuy rằng thực lòng không tình nguyện dừng lại như vậy nhưng Dung Vũ Ca phát hiện thật sự mình rất khó để có thể miễn cưỡng Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê chỉ lẳng lặng ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cũng thuận theo đem mặt vùi vào lòng Vệ Minh Khê. Giờ phút này hai người không nói thêm lời nào, chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào ôn nhu này.
Dung Vũ Ca an tĩnh như vậy, đang tiến vào mộng đẹp sao?
Vệ Minh Khê an lòng trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi, vừa rồi chính mình thiếu chút nữa không kìm nén được, Giang Nam hành còn một khoảng thời gian nữa, mấy ngày tới hai người nhất định phải ở cùng một chỗ, phải làm sao bây giờ? Vệ Minh Khê khẽ thở dài, thân thể vẫn còn chút dư âm khô nóng.
Tựa như phiêu hốt lạc bước vào mộng cảnh, Vệ Minh Khê đang mê man theo giấc mộng tiên cảnh mờ ảo kia, đột nhiên một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến làn hơi nước vào đôi mắt nặng trĩu cơn buồn ngủ của nàng, bỗng chốc một cảm giác kỳ dị chậm rãi xông lên đầu…
“Dung Vũ Ca!” Cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu thất, Vệ Minh Khê kinh hô một tiếng.
Trên tay đưa đến cảm giác tràn ngập co dãn, mùi hoa ngọt lịm không khiến người ta chán ghét quấn quít nơi chóp mũi, ở trước ngực lại vô cùng mềm mại, còn có chuyển động vuốt ve nơi bụng mình, bàn tay đang đặt lên người truyền đến xúc cảm mịn màng như tơ… Vệ Minh Khê ý thức được Dung Vũ Ca căn bản không mảnh vải che thân đang dán chặt lấy mình, thần kinh Vệ Minh Khê lập tức khẩn trương hẳn lên.
Trước mặt là Dung Vũ Ca sóng mắt hàm tình đang tự cắn lấy môi dưới của nàng, rõ ràng là yêu nữ, hoàn toàn loã thể nép vào ngực mình, mà tay mình lại đang ôm trọn lấy kiều đồn (~mông~) của nàng, Vệ Minh Khê cả kinh thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy cẫng lên.
Không phải thỏa thuận là không làm gì rồi sao?
Người ta cũng muốn tĩnh tâm ngủ mà. Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực sự đã rất cố gắng nhu thuận, nhưng mà cơ thể nhu nhuyễn đang trong lòng mình, nàng làm sao mà ngủ được đây? Thường cái gì càng ép buộc mình không muốn thì trong đầu lại càng khắc chế không được mà nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái, mà khắc chế không được nhất là khát vọng đối với Vệ Minh Khê….
“Dung Vũ Ca, y phục của ngươi đâu!” Vệ Minh Khê cố trấn định hỏi.
“Ta cảm thấy nóng quá nên cởi ra, hơn nữa ta cũng chỉ muốn gần Chỉ nhi hơn một chút......” Dung Vũ Ca ra vẻ đương nhiên nói.
“Mau mặc y phục vào, để vậy không tốt......” Bởi vì thiếu một tầng chướng ngại kia mà cảm giác mềm mại trên người Dung Vũ Ca truyền tới rất rõ ràng.
Tuy nói là chỉ gần sát thân mình, nhưng phối hợp với tấm chăn không biết đã bị đá xuống chân từ khi nào, cho dù là vô tình cũng vẫn có thể nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn kia, Vệ Minh Khê bối rối đến mức không biết nên làm thế nào cho phải......
“Chỉ nhi, chúng ta đều là nữ tử, có cái gì không tốt đâu? Hay là Chỉ nhi xấu hổ?” Dung Vũ Ca yêu nghiệt hướng Vệ Minh Khê cười, thứ mềm mại trước ngực lại nhẹ nhàng lướt qua người Vệ Minh Khê, ngữ khí thật ngây thơ vô tội.
Dung Vũ Ca biết rõ nàng cùng mình tuy có quan hệ nhưng Vệ Minh Khê chắc chắn tuyệt không thừa nhận hai nàng có quan hệ nữ tử không bình thường.
“Dung Vũ Ca, mau đem y phục mặc vào!” Vệ Minh Khê quay đầu sang một bên, cuống quít tăng thêm khoảng cách giữa mình cùng Dung Vũ Ca.
“Ta không muốn! Ta nóng quá, Chỉ nhi, nàng không nóng sao?” Dung Vũ Ca đưa tay hướng vạt áo không biết từ khi nào trong lúc ngủ đã bị mở ra, nhẹ luồn vào.
“Dung Vũ Ca... ngươi!” Đôi nhũ phong bất chợt bị nắm lấy khiến Vệ Minh Khê trợn to hai mắt, nhìn thẳng vẻ mặt vô tội nhưng trong mắt vô hạn yêu mị của Dung Vũ Ca, trong nháy mắt cổ cùng hai má đều e thẹn đỏ ửng lên, rồi lại kinh sợ không biết nên phản ứng thế nào.
“Chỉ nhi thật mềm mại...” Theo tay Dung Vũ Ca vuốt ve thăm dò, vạt áo Vệ Minh Khê vốn đã bị hé mở, nay lại càng mở rộng. Vệ Minh Khê ban đầu còn đờ người, lúc này mới phản ứng kịp, vội vã nắm chặt vạt áo. Giỏi cho Dung Vũ Ca tay mắt lanh lẹ, bắt lấy cổ tay Vệ Minh Khê, lật người một cái đem Vệ Minh Khê vững vàng đè dưới thân.
“Chỉ nhi, thật sự ta nhịn không được, Chỉ nhi......” Dung Vũ Ca tràn ngập thâm tình cùng ham muốn đối với nữ nhân mà nàng yêu thương mười hai năm thấp giọng cầu xin, trên mặt biểu tình đầy thống khổ khó khăn ..
Vệ Minh Khê nhìn có vài phần không đành lòng, nàng vuốt ve khuôn mặt khiến người ta vô cùng kinh diễm của Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xem như là cho phép.
Dung Vũ Ca quả thật rất hiểu Vệ Minh Khê, biết giả bộ đáng thương nhất định sẽ hữu dụng, nhưng mà đối với Vệ Minh Khê tính kế như vậy khiến nàng có một chút bất an.
“Chỉ nhi, ta thật sự có thể chứ? Ta sẽ nhẫn mà!” Dung Vũ Ca dối lòng nói.
Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng. Dung Vũ Ca kia thiệt nhỏ mọn, đã muốn ăn thịt lại còn giả vờ cao thượng. Vệ Minh Khê đột nhiên có cảm giác mình luôn dung túng đứa nhỏ này làm mấy chuyện xấu xa.
“Tốt lắm, vậy cứ vậy đi, ngủ thôi.” Vệ Minh Khê cười nói.
“Không được, mẫu hậu hư quá, biết rõ người ta dối lòng mà còn nói vậy......” Dung Cũ Ca nói xong, lập tức vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, bắt đầu nhẹ nhàng hôn mút cái cổ khêu gợi ấy. Vệ Minh Khê có cảm giác như bị con kiến gặm nhắm từng chút, cảm giác nhồn nhột và có chút tê dại, nàng cực lực muốn khắc chế loại cảm giác này.
Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vệ Minh Khê, nàng đâu cần mẫu hậu chịu đựng vất vả như vậy.
Môi Dung Vũ Ca đưa thẳng một đường xuống dưới, kéo trung y Vệ Minh Khê rơi xuống lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, lại nhìn đến xương đòn hơi nhô lên, thực khêu gợi khiến Dung Vũ Ca lưu luyến không rời. Môi Dung Vũ Ca cơ hồ muốn đem toàn bộ da thịt của Vệ Minh Khê đều hôn qua hết, còn có cấm địa càng mê người hơn đang chờ nàng xâm nhập, thăm dò. Dung Vũ Ca cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người Vệ Minh Khê đều làm cho nàng mê muội.
Dung Vũ Ca dần dần đem môi dời xuống, đây là địa phương quen thuộc khiến nàng bất giác nhớ lại lần trước thiệt xấu hổ khi nàng lén làm chuyện xấu, so với làm tiểu tặc vụng trộm ăn trái cấm thì lần này rốt cục cũng có thể quang minh chính đại mà trìu mến rồi. Tay Dung Vũ Ca khẩn cấp đặt lên cặp song nhũ mềm mại, cách cái yếm ôn nhu xoa nắn.
Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình ngày càng trở nên không giống mình, mỗi một tấc da thịt bị Dung Vũ Ca chạm đến đều trở nên dị thường mẫn cảm. Nóng quá, vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, còn có loại cảm giác rạo rực khó có thể gọi tên. Hạt hồng đậu nho nhỏ kia vì môi Dung Vũ Ca mà dần dần trở nên cứng lại, dù cho vẫn còn cách một lớp yếm mỏng.
Vệ Minh Khê khắc chế không được đưa tay nắm chặt sàng đan, theo nhịp điệu Dung Vũ Ca trêu chọc mà tay Vệ Minh Khê càng lúc càng nắm chặt, nhưng dù thế nào nàng cũng là không dám đem cảm giác khiến người ta xấu hổ đó hóa thành âm thanh mà phát tiết ra ngoài. Trong lòng Vệ Minh Khê, đó vẫn là việc khiến người ta cảm thấy thẹn thùng xấu hổ….
Dung Vũ Ca ngẩng đầu hôn Vệ Minh Khê, đầu lưỡi gắt gao giao triền, quấn quít lấy đầu lưỡi Vệ Minh Khê, một nụ hôn đầy nóng bỏng: “Chỉ nhi, không cần chịu đựng vất vả như thế, cứ thuận theo thanh âm của thân thể mình, nàng thực sự thích ta làm vậy mà phải không......” Dung Vũ Ca đưa tay cởi yếm Vệ Minh Khê xuống, nhìn đến đôi tiểu bạch thỏ no tròn không lớn không nhỏ mà trắng mịn, Dung Vũ Ca như thể nhập ma, môi lập tức áp lên mà liếm mút, có chút kìm lòng không đặng mà dùng sức hơi quá.
“Đau......” Vệ Minh Khê kêu lên, nhưng ngoài đau ra lại còn có chút hơi tê dại. Nàng cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, cơ hồ muốn đem mình thiêu cháy mất rồi. Khuôn mặt Vệ Minh Khê vì kích thích phiến tình mà nhiễm một tầng đỏ ửng.
“Ta thổi chút sẽ không còn đau nữa ......” Dung Vũ Ca đau lòng nói, hướng hai hạt hồng đào mà thổi một luồng nhiệt khí ấm áp. Vệ Minh Khê cơ hồ khắc chế không được mà khẽ rên một tiếng ......
Dung Vũ Ca thật giống như tiểu hài tử âu yếm món đồ chơi ưa thích, đối với cặp song nhũ càng ngày càng sưng trướng cứ thế đùa bỡn hồi lâu, làm cho Vệ Minh Khê chịu đủ mọi hành hạ. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình căng lên đầy hứng khởi, loại cảm giác khiến người ta phải xấu hổ đỏ mặt này lại tràn ngập trong đầu khiến nàng chỉ biết đem mặt vùi vào gối.
“Dung Vũ Ca...... mau chút......” Nhanh một chút chấm dứt sự hành hạ này.
Dung Vũ Ca nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt Dung Vũ Ca có cảm giác trái tim mình như ngừng đập. Giờ phút này Vệ Minh Khê xinh đẹp bức người, dung nhan như nhuộm đoá hoa đào còn mang theo nét thanh nhã đặc hữu, dù bị dục tình ảnh hưởng nhưng khí chất cũng không hề thay đổi, nhưng so với loại khí chất cao quý xa vời mọi ngày lại có chút bất đồng.
Dung Vũ Ca dám khẳng định hoàng đế cữu cữu nhất định chưa bao giờ thấy qua Vệ Minh Khê như vầy, bằng không những kẻ được xưng tụng là tuyệt sắc trong thiên hạ đều đã ảm đạm thất sắc. Dung Vũ Ca dám chắc tất cả những ai gặp được Vệ Minh Khê lúc này đều sẽ phải động tâm.
Trên thực tế Cao Hàn quả thật chưa từng thấy qua, bằng không hậu cung ba ngàn nhất định chỉ độc sủng một người.
“Chỉ nhi giờ phút này thật đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi......” Dung Vũ Ca nhẹ giọng nói, làm Vệ Minh Khê càng thêm ngượng ngùng.
Khi môi Dung Vũ Ca trượt đến vùng bụng bằng phẳng, Vệ Minh Khê có cảm giác bụng mình trở nên nóng rực đến mức có thể nổ tung.
“Dung Vũ Ca......” Vệ Minh Khê bất lực thốt tên Dung Vũ Ca. Nàng không biết giờ phút này mình muốn gì nữa. Nàng muốn Dung Vũ Ca dừng lại, nhưng đến khi Dung Vũ Ca dừng lại, nàng lại cảm thấy trống vắng, hư không…
“Ta ở đây......” Dung Vũ Ca an ủi Vệ Minh Khê, nàng bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên lưng mình, nàng muốn Vệ Minh Khê hoà nhập vào màn tình ái nóng bỏng này.
Vệ Minh Khê khắc chế không được cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, cảm giác Dung Vũ Ca như thể khúc gỗ cứu sinh cuối cùng nàng nắm được mà ghì lấy thật chặt.
Dung Vũ Ca đem tiết khố Vệ Minh Khê từ từ cởi ra, còn Vệ Minh Khê chỉ có thể ngượng ngùng khép chặt lấy hai chân. Dung Vũ Ca nhìn nụ tầm xuân mơ hồ ẩn hiện mà trở nên mê muội, nàng muốn, thực rất muốn được nhìn thấy tiên cảnh bên trong...
Dung Vũ Ca kéo nhẹ hai chân Vệ Minh Khê nhưng nàng vẫn phản kháng, không cho Dung Vũ Ca tách ra. Dung Vũ Ca chỉ còn cách dùng chính thân thể mình xâm nhập giữa hai chân Vệ Minh Khê, không cho nàng khép lại nữa, chỉ có thể để mặc Dung Vũ Ca muốn làm gì thì làm. Vệ Minh Khê ngượng đến cơ hồ phát khóc.
“Vũ Ca, không….đừng…đừng mà......” Vệ Minh Khê nức nở cầu xin, nhưng Dung Vũ Ca lúc này sớm đã khắc chế không được dụ hoặc mất rồi, nàng chẳng những không thuận theo lời Vệ Minh Khê mà ngược lại đem hai chân Vệ Minh Khê càng mở rộng, Dung Vũ Ca giống như nhập ma nhìn chằm chằm cánh hoa phấn hồng dính một tầng sương mờ ảo, dịch thuỷ trong suốt, mê người đến cực điểm.
Cảm giác khiến người ta xấu hổ đến cực điểm này làm cho Vệ Minh Khê như thấy có một dòng nước ấm chảy ra, khiến nàng càng ngượng ngùng không dám nhìn Dung Vũ Ca, nhưng lại sợ Dung Vũ Ca làm ra chuyện gì quá phận hơn thế nên đành không thể không nhìn.
“Đừng...... nhìn......mà” Vệ Minh Khê giữ chặt Dung Vũ Ca, nhưng đúng lúc này Dung Vũ Ca bất chợt úp mặt chôn vào đó, hơn thế lại còn lớn mật dùng đầu lưỡi......
Vệ Minh Khê nhìn gương mặt Dung Vũ Ca đang nhấp nhô giữa hai chân mình, bất luận thân thể hay tâm lý cũng đều chịu đả kích trước nay chưa từng có, nàng cơ hồ bị Dung Vũ Ca bức cho điên rồi! Rõ ràng là chuyện cực kì đáng thẹn nhưng thân thể lại giống như đang bay lên, lâng lâng run rẩy, vô số khoái cảm lạ lùng bùng nổ mãnh liệt…. Nỗi xấu hổ cùng khoái cảm hành hạ Vệ Minh Khê đến quằn quại......
Dung Vũ Ca hút càng lúc càng nhiều mật ngọt, nàng nhìn khuôn mặt Vệ Minh Khê sau khi động tình thực cực hạn câu hồn, nàng yêu vô hạn Vệ Minh Khê phong tình giờ phút này, hận không thể ngay lập tức moi trái tim ra mà dâng lên cho nàng.
Dung Vũ Ca có cảm giác mỗi khi lưỡi mình trêu chọc đoá hoa ấy, thân thể Vệ Minh Khê luôn run rẩy vô ngần, Vệ Minh Khê rốt cục cũng khó có thể tự kiềm chế nữa mà rên thành tiếng, bởi vì nàng cũng bị thứ khoái cảm như sóng cuộn trào này dồn dập bao phủ.
Dung Vũ Ca thử đưa ngón tay tiến nhập mật huyệt ướt át kia, cảm giác được bên trong nóng hổi mà co bóp, cơ hồ muốn đem ngón tay Dung Vũ Ca hút chặt. Dung Vũ Ca nghe thấy Vệ Minh Khê khắc chế không được thanh âm, nàng thực thích nghe thấy tiếng mẫu hậu như vậy…
Lúc đạt tới đỉnh điểm, Vệ Minh Khê rốt cục chịu không nổi mà bật khóc, cũng không biết là vì không chịu nổi cảm giác hoàn toàn xa lạ như vậy hay là bởi vì nàng hoàn toàn phóng túng mà xấu hổ. Nàng không dám nhìn Dung Vũ Ca. Giờ nàng cùng Dung Vũ Ca xem như chân chính đúng nghĩa loạn luân, không thể quay đầu.
Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, mái tóc đen hơi tán lạc, kia dung nhan kiều diễm tận cùng, còn có vài giọt lệ vương nơi khoé mắt… Nhìn Vệ Minh Khê lúc này làm cho Dung Vũ Ca thực đau lòng.
Dung Vũ Ca nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Vệ Minh Khê.“Chỉ nhi, đây không phải chuyện sai lầm, đây là chuyện hai người yêu nhau phát sinh một cách tự nhiên, là chuyện rất tốt đẹp.” Dung Vũ Ca thì thầm an ủi.