Dung Vũ Ca xoay người rời đi, hoàng cung này đã không còn người nàng yêu nữa rồi, dù có lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì. Dung Vũ Ca nhìn thoáng qua Vệ Minh Khê lần cuối, dẫu biết rõ muốn nói với mình rằng tâm đã chết, nhưng lòng vẫn không khỏi nhói đau, tựa hồ phải đem trái tim đào ra mới có thể làm cho nó ngừng nhức nhối và giải quyết hết mọi tình cảm đối với Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê cảm giác được Dung Vũ Ca muốn đi, giờ phút này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó là không thể để Dung Vũ Ca đi, Dung Vũ Ca đi rồi, sợ là cả cuộc đời này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng nữa, mình không thể để nàng đi! Vệ Minh Khê cảm giác tâm can mình như đang mấp mé bên bờ sâu vạn trượng, nỗi sợ hãi bị rơi xuống đó làm lòng nàng phát run.
Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca từ phía sau: “Vô luận nàng hận ta nhiều đến mức nào, dù cho nàng muốn ta làm bất kỳ điều gì đi nữa cũng đều được, xin nàng đừng đi có được hay không?” Vệ Minh Khê cầu xin. Con người luôn là vậy, phải đến lúc mất đi mới phát hiện, có những thứ nguyên lai không thể nào dễ dàng dứt bỏ.
“Đây không phải là kết quả mà ngươi vẫn muốn sao? Nếu ta không đoạn tình, khác nào để cho ngươi lại đưa ta đến giường kẻ khác đâu, hay cứ lâu lâu lại đem tình này cho không biếu không?” Dung Vũ Ca khẽ cười, trong giọng nói đều là giễu cợt. Sắc mặt Vệ Minh Khê đã trắng đến mức không còn chút huyết sắc nào, nàng muốn nói cho Dung Vũ Ca biết, nàng sẽ không phạm sai lầm nữa, loại đau đớn tâm can như bị xé nát đó, phần còn lại của cuộc đời nàng cũng không bao giờ muốn nếm trải một lần nữa, nhưng nàng không dám nói, sợ lại làm Dung Vũ Ca tức giận.
“Vũ Ca, ta yêu nàng, đừng rời xa ta.” Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, đem những lời chưa bao giờ dám nói thành lời nói ra.
Khoé miệng Dung Vũ Ca khẽ động, đưa lưng về phía Vệ Minh Khê, ánh mắt dần đỏ lên, trước đây nàng đã khát vọng Vệ Minh Khê thốt ra ba chữ này để trấn an tâm tình bất an của mình biết bao nhiêu, nhưng giờ nghe được trong tình cảnh này, chỉ cảm thấy như bị châm chọc dị thường.
“Đã quá muộn, Vệ Minh Khê, tất cả đều đã quá muộn.” Dung Vũ Ca cương quyết gỡ những ngón tay Vệ Minh Khê vẫn đang ôm chặt lấy nàng, hết thảy đều chấm dứt, nàng hận Vệ Minh Khê, nàng không có biện pháp nào để thuyết phục mình không hận Vệ Minh Khê, nàng sợ một khi mình lưu lại, không phải nàng hành hạ chính mình mà là hành hạ Vệ Minh Khê!
“Dung Vũ Ca, đừng đi…” Vệ Minh Khê chỉ biết trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca rời khỏi vòng tay của mình, lần đầu tiên cảm giác được sự bất lực và tuyệt vọng khi yêu mà không thể làm gì. Thân thể Vệ Minh Khê bất giác đổ gục, nàng quỳ xuống đất, nước mắt cũng vô lực tuôn rơi, chỉ cần Dung Vũ Ca lưu lại, cái gì nàng cũng có thể không cần.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, trong tâm vô cùng đau đớn, một Vệ Minh Khê luôn luôn cao cao tại thượng, luôn luôn hiền minh sáng suốt, nữ nhân mình yêu đến tận xương tuỷ, nay lại dám bỏ đi kiêu ngạo và tự tôn quỳ trên mặt đất cầu xin mình đừng đi, Dung Vũ Ca không có biện pháp làm cho mình không động dung. Giờ phút này Dung Vũ Ca đột nhiên tin tưởng, Vệ Minh Khê thực sự yêu mình, nhưng mà, dù có yêu thì vẫn không thể nào xoá hết được những thương tổn mà nàng đang phải chịu đựng. Dung Vũ Ca cố gắng kiềm chế bản thân không được mềm lòng, nàng không thể mềm lòng!
“Nếu muốn ta lưu lại, thì ngươi chỉ cần nói cho Cao Hiên biết ngươi là nữ nhân của ta.” Nét mặt Dung Vũ Ca không chút nào biến đổi, ngay cả trong giọng nói cũng không có bao nhiêu phập phồng, bởi vì nàng biết cho dù Vệ Minh Khê có yêu nàng bao nhiêu, vẫn không bì được với nhi tử bảo bối của nàng.
Vệ Minh Khê khẽ chần chừ, một lát do dự kia làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực sự buồn cười, đến bây giờ mà tâm mình vẫn còn chút tàn niệm với Vệ Minh Khê!
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca đã không còn nhẫn nại, từ mục quang dần trở nên băng lãnh của nàng, Vệ Minh Khê biết, nàng thật sự sắp mất đi Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê như một người sắp chết đuối, theo bản năng phải bắt được cọng cỏ cứu sinh cuối cùng.
“Dung Vũ Ca, đừng đi, cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ nói cho Hiên nhi biết…” Sau khi thốt ra lời này, Vệ Minh Khê chợt phát hiện thì ra bản năng trong lòng nàng luôn hướng về Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, thân thể chợt khựng lại, nàng không thể tin nổi, vừa rồi Vệ Minh Khê chọn mình sao? Nàng không tin, không tin Vệ Minh Khê thật có thể cùng Cao Hiên nói chuyện này, nhưng mà trái tim tưởng chừng như máu sắp chảy đến cạn kiệt nay đột nhiên lại được rót thêm vào một ít huyết tinh hoàn toàn mới, một lần nữa khẽ đập một tia yếu ớt. Xem ra lý trí của nàng vẫn không thể nào khống chế được tim mình, dù cho vỡ nát, vẫn kìm nén không được khát vọng muốn yêu thương, đúng là loài thiêu thân ngu xuẩn nhất trên đời!
“Ngươi đã quyết định chưa? Ta không đủ nhẫn nại để chờ ngươi thêm chút xíu thời gian nào nữa đâu.” Dung Vũ Ca khắc chế tình cảm trong lòng, làm bộ như hờ hững hỏi, nàng không muốn ngày sau Vệ Minh Khê nửa áy náy nửa hối hận, nếu như lần này nàng vẫn không thể cho mình một tình yêu trọn vẹn thì mình thà rằng không cần thứ tình cảm đó.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, hít sâu vào một hơi, sau đó khẽ gật đầu. Ngay từ đầu khi nàng không khống chế được sự dụ hoặc của Dung Vũ Ca, nàng lẽ ra phải chuẩn bị trước việc mình phải rơi xuống địa ngục mới phải. Chỉ vì nàng quá khiếp nhược, cứ né tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều phải tổn thương.
“Nàng cho ta một tháng được không?” Vệ Minh Khê cẩn trọng hỏi.
“Ta có thể lưu lại, nhưng không có nghĩa là ta tha thứ cho ngươi!” Một tháng thời gian vốn không tính là dài cũng không quá ngắn, Dung Vũ Ca xem như đáp ứng, nhưng dù thế nào cũng không thể thuyết phục mình dễ dàng tha thứ cho Vệ Minh Khê. Nàng yêu Vệ Minh Khê bao nhiêu, thì lúc này hận Vệ Minh Khê bấy nhiêu.
Tính cách Dung Vũ Ca quá mức kịch liệt, một khi vết thương quá sâu, nếu muốn khép lại thì cũng phải cần một khoảng thời gian thật dài. Nếu vết thương chưa lành thì chỉ cần một cơn đau nho nhỏ, Dung Vũ Ca sẽ lại tiếp tục hành hạ mình và Vệ Minh Khê. Có lẽ trong thời gian chờ đợi đó, chính là lúc khó khăn nhất cho cả nàng và Vệ Minh Khê, bởi vì thỉnh thoảng chỉ cần động nhẹ vào vết thương thì cả hai người sẽ vô cùng đau đớn.
Chỉ cần Dung Vũ Ca ở lại, Vệ Minh Khê liền có chút yên lòng, nàng không sợ Dung Vũ Ca hận mình nhiều đến mức nào, cũng không sợ kế tiếp Dung Vũ Ca sẽ hành hạ mình ra sao, dù sao đó cũng là điều nàng đáng được nhận. Nàng chỉ sợ Dung Vũ Ca rời đi, một khi người đã đi thì hy vọng nào cũng không còn.
-------------------------------------
Từ đó vai trò của hai người bắt đầu hoán đổi cho nhau, trước kia là Dung Vũ Ca hết sức lấy lòng Vệ Minh Khê, hiện tại Vệ Minh Khê lại lại tận dụng mọi tâm tư để lấy lòng Dung Vũ Ca. Nhìn Vệ Minh Khê đối với mình hết sức vồn vã ân cần, dùng mọi cách để lấy lòng, một Vệ Minh Khê hạ mình như thế làm cho Dung Vũ Ca đột nhiên thấy được hình ảnh của mình ngày trước. Trong lòng Dung Vũ Ca vô cùng phức tạp, hình ảnh Vệ Minh Khê tỏ ra hèn kém làm cho Dung Vũ Ca tự dưng tức giận, tựa hồ nhắc nhở Dung Vũ Ca về những việc mà Vệ Minh Khê đã làm với nàng.
Con người đôi khi là một động vật rất kì quái, lúc Vệ Minh Khê không lấy lòng, Dung Vũ Ca tức giận, nhưng đến khi Vệ Minh Khê thật sự lấy lòng, Dung Vũ Ca cũng tức giận. Trong lòng Dung Vũ Ca lúc này giống như có một cái gai, dù có muốn cũng nhổ không ra, muốn chấp nhận cũng chịu không được, cho nên vô luận Vệ Minh Khê làm cái gì cũng đều sai cả.
Dù hầu hạ Dung Vũ Ca khó khăn thế nào hay nàng gây khó dễ cho mình bao nhiêu, Vệ Minh Khê đều chỉ yên lặng nhẫn nại, Trong lòng nàng phải đồng thời chịu áp lực việc Dung Vũ Ca hỷ nộ vô thường cùng một tháng kỳ hạn sắp đến. Đối với việc sắp phải ngả bài với nhi tử, Vệ Minh Khê thấy tương lai chỉ là một mảnh mờ mịt, nàng không biết nhi tử sẽ phản ứng như thế nào, cũng không biết sau khi ngả bài Dung Vũ Ca có tha thứ cho mình hay không, hết thảy nàng đều không biết, cũng không thể đoán trước được, càng làm cho lòng người thêm bất an.
Bất quá tâm tình Vệ Minh Khê lúc này đã có sự thay đổi, trước kia là sợ kỳ hạn đang ngày càng đến gần, nhưng về sau đã bình thường trở lại. Nàng đã sai lầm, nên cho dù kết quả như thế nào thì nàng cũng cần phải chịu mọi trách nhiệm cho hành động của mình. Theo thời gian một tháng hạn định sắp đến, Vệ Minh Khê đã từ bị động chuyển dần sang chủ động, nàng không thể nhát gan như vậy mãi. Hiện tại Vệ Minh Khê đã chuẩn bị xong, nhưng Dung Vũ Ca có thể dễ dàng tha thứ cho nàng hay không?.
Vệ Minh Khê cảm giác được Dung Vũ Ca muốn đi, giờ phút này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó là không thể để Dung Vũ Ca đi, Dung Vũ Ca đi rồi, sợ là cả cuộc đời này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng nữa, mình không thể để nàng đi! Vệ Minh Khê cảm giác tâm can mình như đang mấp mé bên bờ sâu vạn trượng, nỗi sợ hãi bị rơi xuống đó làm lòng nàng phát run.
Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca từ phía sau: “Vô luận nàng hận ta nhiều đến mức nào, dù cho nàng muốn ta làm bất kỳ điều gì đi nữa cũng đều được, xin nàng đừng đi có được hay không?” Vệ Minh Khê cầu xin. Con người luôn là vậy, phải đến lúc mất đi mới phát hiện, có những thứ nguyên lai không thể nào dễ dàng dứt bỏ.
“Đây không phải là kết quả mà ngươi vẫn muốn sao? Nếu ta không đoạn tình, khác nào để cho ngươi lại đưa ta đến giường kẻ khác đâu, hay cứ lâu lâu lại đem tình này cho không biếu không?” Dung Vũ Ca khẽ cười, trong giọng nói đều là giễu cợt. Sắc mặt Vệ Minh Khê đã trắng đến mức không còn chút huyết sắc nào, nàng muốn nói cho Dung Vũ Ca biết, nàng sẽ không phạm sai lầm nữa, loại đau đớn tâm can như bị xé nát đó, phần còn lại của cuộc đời nàng cũng không bao giờ muốn nếm trải một lần nữa, nhưng nàng không dám nói, sợ lại làm Dung Vũ Ca tức giận.
“Vũ Ca, ta yêu nàng, đừng rời xa ta.” Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, đem những lời chưa bao giờ dám nói thành lời nói ra.
Khoé miệng Dung Vũ Ca khẽ động, đưa lưng về phía Vệ Minh Khê, ánh mắt dần đỏ lên, trước đây nàng đã khát vọng Vệ Minh Khê thốt ra ba chữ này để trấn an tâm tình bất an của mình biết bao nhiêu, nhưng giờ nghe được trong tình cảnh này, chỉ cảm thấy như bị châm chọc dị thường.
“Đã quá muộn, Vệ Minh Khê, tất cả đều đã quá muộn.” Dung Vũ Ca cương quyết gỡ những ngón tay Vệ Minh Khê vẫn đang ôm chặt lấy nàng, hết thảy đều chấm dứt, nàng hận Vệ Minh Khê, nàng không có biện pháp nào để thuyết phục mình không hận Vệ Minh Khê, nàng sợ một khi mình lưu lại, không phải nàng hành hạ chính mình mà là hành hạ Vệ Minh Khê!
“Dung Vũ Ca, đừng đi…” Vệ Minh Khê chỉ biết trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca rời khỏi vòng tay của mình, lần đầu tiên cảm giác được sự bất lực và tuyệt vọng khi yêu mà không thể làm gì. Thân thể Vệ Minh Khê bất giác đổ gục, nàng quỳ xuống đất, nước mắt cũng vô lực tuôn rơi, chỉ cần Dung Vũ Ca lưu lại, cái gì nàng cũng có thể không cần.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, trong tâm vô cùng đau đớn, một Vệ Minh Khê luôn luôn cao cao tại thượng, luôn luôn hiền minh sáng suốt, nữ nhân mình yêu đến tận xương tuỷ, nay lại dám bỏ đi kiêu ngạo và tự tôn quỳ trên mặt đất cầu xin mình đừng đi, Dung Vũ Ca không có biện pháp làm cho mình không động dung. Giờ phút này Dung Vũ Ca đột nhiên tin tưởng, Vệ Minh Khê thực sự yêu mình, nhưng mà, dù có yêu thì vẫn không thể nào xoá hết được những thương tổn mà nàng đang phải chịu đựng. Dung Vũ Ca cố gắng kiềm chế bản thân không được mềm lòng, nàng không thể mềm lòng!
“Nếu muốn ta lưu lại, thì ngươi chỉ cần nói cho Cao Hiên biết ngươi là nữ nhân của ta.” Nét mặt Dung Vũ Ca không chút nào biến đổi, ngay cả trong giọng nói cũng không có bao nhiêu phập phồng, bởi vì nàng biết cho dù Vệ Minh Khê có yêu nàng bao nhiêu, vẫn không bì được với nhi tử bảo bối của nàng.
Vệ Minh Khê khẽ chần chừ, một lát do dự kia làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực sự buồn cười, đến bây giờ mà tâm mình vẫn còn chút tàn niệm với Vệ Minh Khê!
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca đã không còn nhẫn nại, từ mục quang dần trở nên băng lãnh của nàng, Vệ Minh Khê biết, nàng thật sự sắp mất đi Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê như một người sắp chết đuối, theo bản năng phải bắt được cọng cỏ cứu sinh cuối cùng.
“Dung Vũ Ca, đừng đi, cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ nói cho Hiên nhi biết…” Sau khi thốt ra lời này, Vệ Minh Khê chợt phát hiện thì ra bản năng trong lòng nàng luôn hướng về Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, thân thể chợt khựng lại, nàng không thể tin nổi, vừa rồi Vệ Minh Khê chọn mình sao? Nàng không tin, không tin Vệ Minh Khê thật có thể cùng Cao Hiên nói chuyện này, nhưng mà trái tim tưởng chừng như máu sắp chảy đến cạn kiệt nay đột nhiên lại được rót thêm vào một ít huyết tinh hoàn toàn mới, một lần nữa khẽ đập một tia yếu ớt. Xem ra lý trí của nàng vẫn không thể nào khống chế được tim mình, dù cho vỡ nát, vẫn kìm nén không được khát vọng muốn yêu thương, đúng là loài thiêu thân ngu xuẩn nhất trên đời!
“Ngươi đã quyết định chưa? Ta không đủ nhẫn nại để chờ ngươi thêm chút xíu thời gian nào nữa đâu.” Dung Vũ Ca khắc chế tình cảm trong lòng, làm bộ như hờ hững hỏi, nàng không muốn ngày sau Vệ Minh Khê nửa áy náy nửa hối hận, nếu như lần này nàng vẫn không thể cho mình một tình yêu trọn vẹn thì mình thà rằng không cần thứ tình cảm đó.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, hít sâu vào một hơi, sau đó khẽ gật đầu. Ngay từ đầu khi nàng không khống chế được sự dụ hoặc của Dung Vũ Ca, nàng lẽ ra phải chuẩn bị trước việc mình phải rơi xuống địa ngục mới phải. Chỉ vì nàng quá khiếp nhược, cứ né tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều phải tổn thương.
“Nàng cho ta một tháng được không?” Vệ Minh Khê cẩn trọng hỏi.
“Ta có thể lưu lại, nhưng không có nghĩa là ta tha thứ cho ngươi!” Một tháng thời gian vốn không tính là dài cũng không quá ngắn, Dung Vũ Ca xem như đáp ứng, nhưng dù thế nào cũng không thể thuyết phục mình dễ dàng tha thứ cho Vệ Minh Khê. Nàng yêu Vệ Minh Khê bao nhiêu, thì lúc này hận Vệ Minh Khê bấy nhiêu.
Tính cách Dung Vũ Ca quá mức kịch liệt, một khi vết thương quá sâu, nếu muốn khép lại thì cũng phải cần một khoảng thời gian thật dài. Nếu vết thương chưa lành thì chỉ cần một cơn đau nho nhỏ, Dung Vũ Ca sẽ lại tiếp tục hành hạ mình và Vệ Minh Khê. Có lẽ trong thời gian chờ đợi đó, chính là lúc khó khăn nhất cho cả nàng và Vệ Minh Khê, bởi vì thỉnh thoảng chỉ cần động nhẹ vào vết thương thì cả hai người sẽ vô cùng đau đớn.
Chỉ cần Dung Vũ Ca ở lại, Vệ Minh Khê liền có chút yên lòng, nàng không sợ Dung Vũ Ca hận mình nhiều đến mức nào, cũng không sợ kế tiếp Dung Vũ Ca sẽ hành hạ mình ra sao, dù sao đó cũng là điều nàng đáng được nhận. Nàng chỉ sợ Dung Vũ Ca rời đi, một khi người đã đi thì hy vọng nào cũng không còn.
-------------------------------------
Từ đó vai trò của hai người bắt đầu hoán đổi cho nhau, trước kia là Dung Vũ Ca hết sức lấy lòng Vệ Minh Khê, hiện tại Vệ Minh Khê lại lại tận dụng mọi tâm tư để lấy lòng Dung Vũ Ca. Nhìn Vệ Minh Khê đối với mình hết sức vồn vã ân cần, dùng mọi cách để lấy lòng, một Vệ Minh Khê hạ mình như thế làm cho Dung Vũ Ca đột nhiên thấy được hình ảnh của mình ngày trước. Trong lòng Dung Vũ Ca vô cùng phức tạp, hình ảnh Vệ Minh Khê tỏ ra hèn kém làm cho Dung Vũ Ca tự dưng tức giận, tựa hồ nhắc nhở Dung Vũ Ca về những việc mà Vệ Minh Khê đã làm với nàng.
Con người đôi khi là một động vật rất kì quái, lúc Vệ Minh Khê không lấy lòng, Dung Vũ Ca tức giận, nhưng đến khi Vệ Minh Khê thật sự lấy lòng, Dung Vũ Ca cũng tức giận. Trong lòng Dung Vũ Ca lúc này giống như có một cái gai, dù có muốn cũng nhổ không ra, muốn chấp nhận cũng chịu không được, cho nên vô luận Vệ Minh Khê làm cái gì cũng đều sai cả.
Dù hầu hạ Dung Vũ Ca khó khăn thế nào hay nàng gây khó dễ cho mình bao nhiêu, Vệ Minh Khê đều chỉ yên lặng nhẫn nại, Trong lòng nàng phải đồng thời chịu áp lực việc Dung Vũ Ca hỷ nộ vô thường cùng một tháng kỳ hạn sắp đến. Đối với việc sắp phải ngả bài với nhi tử, Vệ Minh Khê thấy tương lai chỉ là một mảnh mờ mịt, nàng không biết nhi tử sẽ phản ứng như thế nào, cũng không biết sau khi ngả bài Dung Vũ Ca có tha thứ cho mình hay không, hết thảy nàng đều không biết, cũng không thể đoán trước được, càng làm cho lòng người thêm bất an.
Bất quá tâm tình Vệ Minh Khê lúc này đã có sự thay đổi, trước kia là sợ kỳ hạn đang ngày càng đến gần, nhưng về sau đã bình thường trở lại. Nàng đã sai lầm, nên cho dù kết quả như thế nào thì nàng cũng cần phải chịu mọi trách nhiệm cho hành động của mình. Theo thời gian một tháng hạn định sắp đến, Vệ Minh Khê đã từ bị động chuyển dần sang chủ động, nàng không thể nhát gan như vậy mãi. Hiện tại Vệ Minh Khê đã chuẩn bị xong, nhưng Dung Vũ Ca có thể dễ dàng tha thứ cho nàng hay không?.