Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 21

Thấy Viên Trác Nhiên đi theo Triển Dịch Minh trở về, mặc dù hai ông bà nhà họ Triển thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi. Nhất là Triển Khải Hạo, lôi kéo Viên Trác Nhiên nói đủ thứ chuyện, khiến Viên Trác Nhiên rất là nhức đầu, dù đối phương cố gắng hỏi về phương diện sự nghiệp của anh, còn cố ý khen ngợi.

 

Mà sau khi ăn xong, Viên Trác Nhiên càng thấy lúng túng hơn. Dù sao xem Triển Dịch Minh như là một vòng tròn, đối với những chuyện kia anh rất cảm kích, hôm nay hướng tới phía vợ của người ta, không thể nói ra được, vì vậy chào hỏi xong liền cùng với cô bé.

 

Viên Trác Nhiên chạy tới chơi với Triển Hiểu An ở trong sân, cô bé đơn thuần, nói chuyện phiếm không cần tới đầu óc.

 

Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là không thích Triển Hiểu An chơi ở trong sân, trẻ con không quan tâm tới việc thích, tùy tiện ngồi xuống đứng lên. Nhưng cô bé mới ăn cơm xong, nếu như không ra ngoài đi lại, thức ăn không dễ tiêu hóa, vì vậy để cho Triển Hiểu An chơi. Thẩm Tây Lăng thấy con gái nhiệt tình chơi, lại thấy mình sai lầm rồi, dạy việc yêu thích như vậy làm cái gì, chỉ cần chơi vui vẻ, có thể tùy tiện cười tùy tiện khóc, vậy là tốt rồi.

 

Viên Trác Nhiên ở bên kia ôm cô bé, “Làm sao cháu không để ý tới chú chứ? Hôm nay An An cũng không ngoan rồi.”

 

Triển Hiểu An cười hắc hắc với Viên Trác Nhiên, hai lúm đồng tiền lộ ra vô cùng dễ thương, khiến Viên Trác Nhiên sững sờ, bảo sảo không thể trách Triển Dịch Minh quá cưng chiều con gái của anh, quả thật hết sức đáng yêu, nếu mình có một đứa con gái nhu vậy, cũng coi như bảo bối đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

 

Thẩm Tây Lăng đứng ở hành lang bên kia, nhìn con gái mình chơi vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên. Cô vừa mới chuẩn bị xoay người, liền phát hiện Triển Dịch Minh đứng cách mình chưa đầy nửa mét, sợ hết hồn, sắc mặt cũng thay đổi, không biết rõ anh đứng ở chỗ này lúc nào.

 

Cô có chút xấu hổ, nhưng há hốc mồm, lại không biết nên nói gì, vì vậy tránh ra chút, tính từ bên cạnh anh đi qua. Đi thoáng qua thì Triển Dịch Minh vươn tay nắm được cánh tay cô, thân thể cô cứng đờ, ngẩng đầu lên, theo bản năng liền cau mày, hình như nhớ anh lại đang gây khó khăn ình.

 

Triển Dịch Minh thu vẻ mặt của cô vào trong mắt, giọng rất nhạt, “Ông nội bảo anh dạy em cờ vây, lúc rảnh rỗi em có thể cùng ông chơi mấy ván.”

 

Cô chỉ theo dõi mặt của anh, phát hiện anh không có bất kì biểu lộ gì, vì vậy thôi. Ông nội đề xuất vấn đề đó thì rõ ràng anh không có tỏ thái độ gì, vào lúc này như thế nào mà lại nhớ tới cái này. Nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại không cự tuyệt.

 

Khi bọn họ chia ra ngồi 2 bên ở bàn đá thì Triển Dịch Minh lấy ra con cờ, giảng giải cho cô quy tắc chơi. Thẩm Tây Lăng nhớ lại, bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ ngồi chung một chỗ an tĩnh như thế này. Cô nhớ lại bộ dạng của anh, lúc đối với mình, hoặc là lửa giận ngút trời, hoặc là không lộ vẻ gì hoặc là cười như không cười. Nhưng cô biết rõ, anh không nên như thế này, chỉ là bởi vì biết rõ, mới càng muốn cách xa anh một chút.

 

Anh rõ ràng rất thích cười, cùng Hướng Tri Dao ở chung một chỗ thì anh thường cười, sau đó với Hướng Tri Dao em một câu anh một câu, giống như luôn có đầy đề tài để nói, vĩnh viễn không vì không thú vị mà câm miệng. Hình ảnh như vậy đã thấy nhiều, để lại cho cô ấn tượng tốt, thậm chí còn hỏi Hướng Tri Dao, rốt cuộc bọn họ nói những chuyện gì, tại sao có thể nói chuyện với nhau lâu như vậy.

 

Ngày thường nhớ lại, để cho nét mặt cô nhu hòa hơn rất nhiều, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, hơi hoảng hốt.

 

Cô còn nhớ rõ Hướng Tri Dao đã từng nói về anh thế này, “Không làm dẫn chương trình trên tivi thì thật đáng tiếc.”

 

Hướng Tri Dao có sở thích thế này, đối với người đàn ông có giọng nói dễ nghe thì không có năng lực chống cự. Lúc học cấp 3, lúc nghe chương trình phát thanh ở sân trường thì nghe thấy giọng một nam sinh đặc biệt từ tính, khiến người nghe cũng thấy thoải mái, nghe nói còn được một giải thưởng. Hướng Tri Dao lập tức không chịu nổi, nhất định phải đi nhìn bộ mặt thật của bạn nam sinh đó, cuối cùng thất vọng mà về, hại Hướng Tri Dao về sau nghĩ đàn ông có giọng dễ nghe thì hơn một nửa có bề ngoài bình thường.

 

Nhưng Triển Dịch Minh là một ngoại lệ.

 

Vậy nên có thêm bài chuyên ngành, lịch học lại lần nữa bị đẩy xuống, phòng giáo vụ thì cho câu trả lời là không tìm được giáo sư phù hợp để dạy, cuối cùng tìm được một người nghiên cứu sinh tới dạy cho bọn họ. Mà vị giáo sư kia đi lên lớp, ba câu nói không rời, “Tôi mang nghiên cứu sinh tới đây, đi học thì phải nghiêm túc, trong đó,như các anh chị đây…..”, Trong giọng nói mang theo, “Tôi dạy học cho các anh chị đây là tự hạ thấp mình.”, có thể coi là bạn học dù có ghét cũng không dám trốn tiết, quy định của giáo sư kia là bắt được một lần trốn tiết thì trừ điểm.

 

Nhưng vị giáo sư này càng ngày càng lười, số lần đi lên lớp dạy càng ít đi, cuối cùng quyết định để cho trợ giảng của ông ta đi lên dạy thay. Nói là trợ giảng, thật ra thì chính là một sinh viên năm thứ 4.

 

Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Tây Lăng thấy Triển Dịch Minh, anh không có chút khiếp sợ nào, trực tiếp đi thẳng vào. Trong lớp có mấy nữ sinh tích cực kêu, “Trai đẹp, anh đi nhầm phòng học rồi.”

 

“Đúng là như vậy thật.” Anh không có vẻ mặt gì quá lớn, “Nhưng mà nếu như vừa lúc đi nhầm vào đây, cũng coi như duyên phận, vậy thì không đi.”

 

Lúc này anh mới chậm rãi đi lên bục giảng giải thích giáo sư kia có chuyện, tạm thời cho anh lên dạy thay, hi vọng mọi người phối hợp.

 

Thẩm Tây Lăng thích ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng cố tình lại không đúng dịp, mấy bạn học học môn này đều chiếm mấy hàng cuối, vì vậy buộc Thẩm Tây Lăng ngồi lên hàng trước, ai bảo cô với Hướng Tri Dao động tác chậm!

 

Hướng Tri Dao khá hưng phấn, “Oa, thì ra trường của chúng ta vẫn có trai đẹp, hơn nữa giọng còn dễ nghe như vậy.”

 

Thẩm Tây Lăng không phản ứng, vội vàng ở dưới mặt bàn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đỗ Diên Hằng.

 

Việc trải qua từ từ hiện ra trong đầu cô, khiến cô nhớ lại, thì ra đó mới là lần đầu tiên bọn họ gặp. Cũng không coi là gặp mặt, cũng chỉ là cô biết anh mà thôi.

 

Triển Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, phát hiện vẻ mặt ngơ ngác của cô, vì vậy xiết tay ném mấy con cờ vào hộp, phát ra tiếng va chạm, “Không thích thì có thể nói sớm một chút.”

 

Thẩm Tây Lăng giật mình, lúc này mới biết ý của anh, lúc anh nói chuyện thì cô đang phân tâm, hình như lãng phí thời gian của anh, “Tôi chỉ nhớ tới một số chuyện.” Cô chau mày lại, muốn giải thích.

 

Triển Dịch Minh nở nụ cười, “A, nhớ ra cái gì đó sao?”. Hình như cảm thấy rất hứng thú, “Không phải là thời thanh xuân trẻ đẹp khó quên của em chứ?”

 

Coi như cô đần, cũng nghe ra chậm chọc trong lời nói của anh, lập tức lạnh mặt. Anh lại lộ ra bộ dạng cười như có như không, giống nhưu có thể biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì. Điều này làm cho cô hiểu trước kì quái chỗ nào, anh đối với Hướng Tri Dao thì sự che chở chỉ có tăng thêm, cho tới bây giờ đều có kiên nhẫn. Coi như anh đối với cô tình nhân bé nhỏ của anh thì chỉ sợ cũng là mọi cách cưng chiều thôi. Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô kém hơn, đứng lên, cũng không thèm nhìn anh một cái, trực tiếp đi mất.

 

Cô không quay đầu lại, nhưng lại nghe thấy có gì trên bàn đá rơi xuống, âm thanh từng viên một chạy đi, có điểm giống những viên đá thủy tinh hồi bé có, thích ở trong phòng chơi, ném ở trên không trung, nhìn những viên đá đó rơi xuống mặt đất.

 

Viên Trác Nhiên và Triển Hiểu An đang chơi, thấy Thẩm Tây Lăng đi tới, sắc mặt cũng không tốt, lập tức hoài nghi nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh bên kia.

 

Thẩm Tây Lăng ôm lấy con gái mình, phủi bụi trên người con bé, bỏ cỏ dính trên mông bé. Viên Trác Nhiên cùng Thẩm Tây Lăng chào hỏi xong, liền đi tới phía Triển Dịch Minh, hình như rất hiểu, cặp vợ chồng này một nửa toàn ầm ĩ không vui.

 

Viên Trác Nhiên kéo Triển Dịch Minh ra ngoài, nếu như ở nhà khó chịu, tự nhiên muốn ra bên ngoài tìm chút niềm vui.

 

Thẩm Tây Lăng nhìn hai người này, trong mắt lộ ra tia châm chọc, giống như đang nói “Một loại mặt hàng”. Viên Trác Nhiên thấy sắc mặt Thẩm Tây Lăng không tốt, lập tức trêu ghẹo, “Chị dâu đừng đa nghi quá, em thất tình, kéo Dịch Minh ra uống chút rượu cùng. Chị dâu thâm minh đại nghĩa*, nhất định sẽ không ngăn cản, đúng không?”

 

*Thâm minh đại nghĩa: Hiểu biết đúng sai rõ ràng.

 

Thẩm Tây Lăng hừ một tiếng, cũng không đáp lại.

 

Ngược lại Triển Hiểu An nhìn sắc mặt của mẹ một chút, sau đó không hiểu nhìn Viên Trác Nhiên, “Chú thất tình, mất hứng. Nhưng bây giờ mẹ cháu cũng không vui, tại sao bố lại muốn cùng chú chứ?”

 

Âm thanh của cô bé rất non nớt, giòn giã nói ra những lời này.

 

Không hiểu, lòng của Thẩm Tây Lăng mềm đi, vuốt mặt cô bé, vừa rồi không vui cũng tiêu tán đi.

 

Triển Dịch minh nhìn con gái của mình cười, “Bố đưa chú ra cửa, xong liền trở lại.”

 

Viên Trác Nhiên nhảy lên, hiển nhiên không nghĩ tới Triển Dịch Minh sẽ đổi chủ ý như vậy, vì thế bĩu môi.

 

Đi ra cửa, Viên Trác Nhiên huýt sao một hơi, hoàn toàn không có cách nào hiểu ý của Triển Dịch Minh, “Tôi nói là cậu có chuyện gì xảy ra a…..”

 

Triển Dịch Minh rút ra một điếu thuốc, tùy ý hít 2 cái, “Thôi đi, tôi thật sự cũng muốn cùng cậu đi ra ngoài, nhưng bố mẹ tôi vẫn không thể ở bên tai tôi lặp lại nói tới chuyện vết chai, cũng không nhìn nơi này là chỗ nào.”

 

Viên Trác Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, “Thật ra thì, tôi thấy vợ cậu vẫn là được, phụ nữ nha, cậu đừng yêu cầu với cô ấy quá cao. Có thể sống qua ngày cũng dễ làm thôi, yêu cầu hơn cũng không còn chỗ tốt gì.”

 

“Cậu thấy tôi yêu cầu cao với cô ấy sao?”

 

Nói xong rất hăng hái, Viên Trác Nhiên suy nghĩ một lát, “Tính tôi không nói. Ai, nghe nói mối tình đầu của cậu trở về rồi, gặp mặt chưa? Một quảng cáo quan trọng nhu vậy mà cũng cho cô ấy, chậc chậc, không nhìn ra, cậu đối với phụ nữ thật đúng là có tình có nghĩa…..”

 

Triển Dịch Minh ném điếu thuốc đã hút được một nửa ném vào anh, Viên Trác Nhien nhanh chóng phản xạ, tránh khỏi.

 

“Cút.” Triển Dịch Minh cũng không thèm nhìn anh, mình đi về.

 

Viên Trác Nhiên nhún vai, nhìn bộ dạng của Triển Dịch Minh, thế này cũng tính là chuyện gì a.

 

Triển Dịch Minh đi vào, liền phát hiện con gái mình đang ngồi ở trên bậc thềm, ngồi ngoan ngoãn. Nhìn thấy anh, cô bé nở nụ cười, ánh mắt sáng lên. Triển Dịch Minh bước nhanh tới, ôm con gái lên, ôm vào trong ngực, dùng tay còn lại véo mũi con gái, “Sao lại ngồi một mình ở đây?”

 

“Đợi bố mà.” Cô bé trả lời được là dĩ nhiên.

 

Triển Dịch minh nhìn xung quanh, không thấy người, “Mẹ đâu?”

 

“Chuẩn bị nước tắm cho con. Đợi lát nữa, bố tắm cho con.”

 

“Tại sao?”. Không phải ghét da anh không tốt đó sao?

 

“Móng tay của mẹ quá dài, làm không thoải mái.”

 

Triển Dịch Minh lại cười, “Như vậy, lúc ngủ buổi tối, An An lặng lẽ cầm kéo cắt móng tay ẹ, không cần lo mẹ tắm cho con không thoải mái nữa.”

 

Triển Hiểu An mở hai mặt thật to nhìn Triển Dịch Minh, “Bố hư.”

 

Thẩm Tây Lăng coi móng tay của cô là bảo bối vậy, anh thật sự muốn thấy nét mặt của cô khi biết móng tay mình bị cắt, hẳn là thú vị lắm.

back top