Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 102

Đối với chuyện đệ đệ tham dự kinh doanh cửa hàng, Chu Nam Sinh rất ủng hộ. Hắn chia sẻ với Đường Hà, biểu hiện của đệ đệ làm người ta tán thưởng, “Đệ ấy thân phận tú tài, hay ra ngoài xã giao, thương nhân hỏi đệ ấy rất nhiều vấn đề, ta cho rằng đệ ấy không chịu nổi việc bị hỏi thăm sự thật không thể đi thi, kết quả không có, xem ra tâm tình đệ ấy chuyển biến tốt đẹp rồi,” huynh trưởng giọng vui mừng, “Thương nhân thích giao thiệp với đệ ấy, vì vậy để cho nhà ta vài mối làm ăn.”

 

Đường Hà thương hại nhìn hắn. Hắn không hề phát giác tình hình xấu? Nàng không tưởng tượng nổi nếu chuyện nàng nghĩ phát sinh, ‘so ra vẫn kém đệ đệ’ và ‘luôn bị cha mẹ hi sinh’, hắn tổn thương vì cái nào nhiều hơn?

 

“Sao thế? Sao nhìn ta như vậy?” Hắn kỳ quái nhìn nàng.

 

“Không có chuyện gì, đột nhiên ta cảm thấy chàng rất tốt.” Nàng cười, “Để ta ôm một cái.”

 

Nàng luôn xuất hiện tâm tư kỳ lạ, hắn tha thứ, cười một cái, đứng trước ghế nàng ngồi, nhẹ nhàng kéo nàng vào.

 

Đường Hà đưa tay ôm hắn, chốc lát buông tay, đẩy hắn ra, “Đang mùa hè, ta nóng muốn chết.” Sắp lâm bồn, cả người nàng sưng phù, lưng eo chịu áp lực lớn, bất kể nằm, ngồi hay đứng, đều không thoải mái. “Ta thật hi vọng nó ra ngoài nhanh một chút.”

 

“Ngốc ạ,” Hắn nhẹ vuốt tóc nàng, “Nhanh thôi.”

 

Lời an ủi của hắn thật nghèo nàn. Nàng ngẩng đầu lườm hắn một cái, cúi đầu rầu rĩ nhìn bụng mình, “Mẹ ta nói, hài tử sinh ra mới thật mệt mỏi, đến lúc đó sẽ hận không thể nhét nó trở về.”

 

“Nói thật ngốc, đến lúc đó mẹ sẽ giúp đỡ chăm sóc hài tử,” hắn nhớ tới lời nàng nói ‘Chứng u buồn trước khi sinh’, “Lang trung nói tháng này nàng sẽ sinh, ta đã nói với cha rồi, dù sao tiểu đệ làm được việc ở cửa hàng, vừa lúc ta ở nhà với nàng nhiều một chút. Nàng không phải sợ.”

 

“Ừ.” Đường Hà cười nhẹ, lần nữa đưa tay vòng qua hông hắn, vùi đầu vào bụng hắn, nhẹ thở dài một hơi.

 

Sinh con là một chuyện nguy hiểm, thời này không có bác sĩ chuyên nghiệp, có khi nàng sẽ gặp phải thảm cảnh sinh không thuận lợi… Thật ra cái nàng lo lắng nhất, thời gian mang thai không thể kiểm tra, vạn nhất hài tử thiếu tay thiếu chân, vạn nhất đầu óc hài tử không bình thường…

 

Vô luận thế nào ta vẫn sẽ thương nó, nàng nghĩ thầm. Nàng không muốn con mình chịu khổ, so với nàng chịu khổ còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

 

“Chuyện Dẹp Đầu Lục trong tộc chàng là thế nào?” Đường Hà hỏi, hài tử mười một, mười hai tuổi kia thoạt nhìn không nhanh nhẹn hoạt bát, tựa hồ không thể hiểu sự vật, không thể nói chuyện bình thường với người trong thôn, nàng thường xuyên nhìn thấy bé đi tới đi lui trong thôn, có khi sững sờ, có khi ngẩn người, có lúc sẽ đi tới sân nhà bọn họ, không biết mình đang đứng ở đâu, đột nhiên sững sờ, hỏi bé có chuyện gì, bé chỉ biết tái diễn một câu: “Đây là nhà Nam Sinh ca.”

 

Bé ở nhà nàng được đối xử ôn hòa rất nhiều, nàng nhiều lần thấy bé xông vào sân nhà người ta, bị chủ nhà lớn tiếng đuổi đi. Người trong thôn chưa chắc đã chán ghét hài tử bất thường, chẳng qua cảm thấy bé không thể biểu đạt tình cảm, như vậy cũng không là một con người hoàn chỉnh, làm tổn thương bé, bé không giống người khác biết đau lòng, đại đa số mọi người đối xử với bé rất tồi tệ.

 

Hài tử bị đối xử như vậy, không phải hoàn toàn không rõ, không buồn sao?

 

Hài tử của Đường Hà sắp ra đời, nàng không thể tưởng tượng nổi khi hài tử bị coi thường, sỉ nhục, có khi nào nàng hung ác nhào tới đánh nhau với người ta?

 

Nhưng Đường Hà nhìn thấy, Hứa thị đối mặt với chuyện này, chỉ âm thầm rơi lệ, ngược lại còn phải lôi kéo hài tử, khom lưng bồi tội người ta. Đối với Hứa thị mà nói, cuộc sống là gánh nặng, vô cùng đau khổ, bà và hài tử đã ở tầng đáy của xã hội, bị chà đạp là chuyện quá bình thường, sinh tồn quá mức khó khăn, họ không thể không cắn răng trầm mặc.

 

Đường Hà nghĩ tới đây, cảm xúc cuồn cuộn, nước mắt chảy ra.

 

Chu Nam Sinh chưa kịp trả lời vấn đề của nàng, đã phát hiện ra tâm tình nàng không bình thường, nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, không khỏi kinh hãi, “Sao thế?! Đứa bé kia làm sai chuyện gì sao?”

 

Đường Hà lắc đầu, “Không có.”

 

“Làm sao lại khóc?” Chu Nam Sinh lau nước mắt cho nàng, “Ta vốn nghĩ đứa bé kia mặc dù không giống chúng ta, nhưng chưa bao giờ gây họa…”

 

“Không liên quan gì đến nó,” Đường Hà ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Ta không muốn khóc, tại mang thai làm hormone mất cân đối.”

 

Chu Nam Sinh nghe không hiểu, bất đắc dĩ mà sủng nịch nhìn nàng, “Ngốc quá.”

 

“Ta có chút khổ sở, cuộc sống nhà Lục thẩm trôi qua không dễ dàng chút nào.” Cha Dẹp Đầu Lục là họ hàng xa với Chu Nam Sinh, theo bối phận, Chu Nam Sinh phải gọi ông là Lục thúc.

 

Mặc dù không hiểu tại sao Đường Hà đột nhiên nhắc tới nhà bọn họ, nhưng Chu Nam Sinh không hỏi, trả lời luôn vấn đề của nàng, “Thật không dễ dàng, nhà Lục thúc rất nghèo, hai mươi mấy tuổi mới cưới thê tử, ai ngờ hai năm sau thê tử khó sinh mà chết, sau không có tiền cưới thê tử khác, đến khi bốn mươi tuổi, có một ngày nhặt được một bà khất cái trở về—chính là Lục thẩm bây giờ. Lục thẩm là người số khổ, nghe nói khi còn bé, bị người què bắt đi, sau bị bán làm nô bộc, bị đánh mắng quá nhiều, phải chạy trốn, trải qua một thời gian dài ăn xin, lưu lạc đến nơi này, được Lục thúc chứa chấp, hai người mặc dù chênh nhau nhiều tuổi, nhưng cũng góp gạo thổi cơm chung. Vài năm sau, Lục thẩm mang thai, hơn nữa còn là nam oa, Lục thúc rất trông mong, ai ngờ tiểu nam oa này không bình thường…”

 

Chu Nam Sinh tự hồ vì lời nói của mình, cảm thấy có lỗi, hắn dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục, “Lúc trước ta ở nhà cũ, cách nhà bọn họ không xa—chính là hai gian nê phôi phòng phía sau nhà ta. Tuổi Lục thúc xấp xỉ cha ta, thân thể không tốt, không làm được việc nặng, Lục thẩm một nữ nhân, không quá mức bản lĩnh, cộng thêm nhà bọn họ ít ruộng, bình thường cũng không có thu nhập, cuộc sống rất kém. Nhưng bọn họ rất tốt, chính là Dẹp Đầu Lục, mặc dù hơi… Khác người, nhưng rất biết điều. Trước kia ta ở gần nhà đệ ấy, đệ ấy cũng biết ta, còn có thể gọi ta là ca ca.”

 

“… Ông trời không bởi vì người ta thiện lương mà hậu đãi,” Đường Hà lầm bầm nói, “Ngược lại, vận mệnh giống như ác nhân, đối thủ càng mềm yếu, càng tùy ý sỉ nhục.”

 

Nàng lại vùi đầu vào bụng hắn, hít một hơi thật sâu, “Ta nhất định cố gắng, kiên cường, tất cả khả năng của ta đều dành cho hài tử.”

 

“… Đây cũng là việc của ta,” hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, “Ta sẽ dùng hết khả năng, cho nàng và hài tử…”

 

Lúc trước, Đường Hà cảm thấy mình có thể tự mình đối mặt, giải quyết toàn bộ vấn đề, nhưng từ khi nàng có hài tử, nghĩ về tương lai nuôi dưỡng hài tử, mới thực sự ý thức được: Một trượng phu và phụ thân không thể thiếu, coi như nàng có thể chịu được, nhưng đối với tiểu hài tử mà nói, phụ thân cực kỳ quan trọng. Nếu không có hắn, việc giáo dục đối với hài tử sẽ không viên mãn.

 

Nàng hiểu trượng phu và gia đình chính là ý nghĩa.

 

“Ta tin tưởng chàng,” nàng lẩm bẩm nói, “Ta không thể tưởng tượng được nếu thiếu chàng…”

 

Nữ nhân mang thai so với bình thường càng thêm nhạy cảm, Chu Nam Sinh đã quen với việc nàng thay đổi cảm xúc, hắn trước sau như một, tràn đầy kiên nhẫn, “Ta cũng vậy.”

 

Không thể không nói, Đường Hà thật sự là một người mẹ, bên trong ẩn núp mười phần mẫu tính đã bộc phát ra, điều này làm cho nàng có tính bao dung. Lúc trước, nàng suy nghĩ vấn đề rất chú trọng đến kết quả, trong quá trình liên quan đến tình cảm con người, phần lớn nàng không chú ý. Mà hiện tại, nàng bắt buộc mình phải suy nghĩ, không dùng suy nghĩ đơn giản để cân nhắc một việc giá trị.

 

Vì vậy, khi Chu Nam Sinh trù trừ nói với nàng: “Ta đã đáp ứng ở riêng với nàng, chúng ta trở thành một gia đình nhỏ, ta càng hiểu được nàng muốn theo ta sống ở nhà cũ, nhưng lần lao ngục đó đã thay đổi cuộc sống của ta, ta cảm thấy cha mẹ và Đại ca quan tâm người nhà, ta cảm thấy người một nhà khỏe mạnh, tự do, sống tốt quan trọng hơn tất cả mọi thứ, chuyện không nên so đo thì đừng so đo… Ta biết làm khó dễ nàng, nàng đừng thất vọng vì ta… Hơn nữa ông nội lớn tuổi, cha mẹ tóc hoa râm, đôi khi nghĩ đến bọn họ sẽ sống không lâu nữa… Ta sợ, sợ ‘con muốn nuôi mà cha không đợi’.”

 

“… Ừ.”

 

Nàng vẫn muốn chia nhà, hôn nhân lý tưởng của nàng là chỉ có nàng và trượng phu, hài tử, ba người tạo thành gia đình nhỏ, không cần sinh hoạt chung một chỗ với trưởng bối. Nàng nguyện ý hiếu thuận trưởng bối, nhưng hi vọng giữ khoảng cách với bọn họ một chút, đặc biệt là nơi này, còn có mấy gia đình nhỏ sống quây quần thành đại gia đình.

 

Nhưng hiện tại nàng chân chính hiểu hắn, nếu như nói trước kia là do tính cách nàng, cùng với tình cảm của hắn, nàng nới không thể tiếp nhận thái độ thỏa hiệp của hắn với người đối diện. Đối với hắn mà nói, trước mặt thân nhân, một chút đợi chờ, một chút ủy khuất, căn bản rất râu ria.

 

Đường Hà tưởng tượng hài tử mình có một ngày cũng lớn lên, cưới thê tử, nếu như nó rời xa cuộc sống của mình, mình có khổ sở, bi thương không?

 

Đừng nói là dù không sống dưới một mái hiên, cuộc sống cũng không đại diện tình cảm bất hòa. Đối với mẫu thân và hài tử, chuyện này vĩnh viễn có ý nghĩa tình cảm bị phá vỡ, chân chính chia lìa.

 

Nếu như Chu Nam Sinh muốn giữ vững tình mẫu tử lâu một chút, vậy nàng nguyện ý ủng hộ hắn.

 

Giống như thái độ hắn đối xử với huynh đệ, nàng cũng phải lấy im lặng tỏ vẻ ủng hộ. Thật có một ngày hắn bị Chu Bắc Sinh làm tổn thương, hiện tại nàng cũng không thể thay hắn gạt bỏ, xua đuổi hoặc dùng những thủ đoạn khác để bảo vệ khu vực của hắn. Nếu có rút lui, hay là chống lại, cũng chính là chuyện của hắn, vì chỉ có hắn mới có thể biết thứ gì trong lòng mình quan trọng hơn, hắn nên buông tha cái gì, giữ lại cái gì.

 

Nàng biết, chuyện ở riêng, hay phân phối lợi ích và địa vị trong chuyện làm ăn, sớm muộn sẽ đến. Việc nàng cần làm, chính là ở đây, đứng bên cạnh hắn mà thôi.

 

——

 

Chẳng qua ngày này, đến sớm hơn so với nàng dự liệu.

 

Cuối tháng sáu, Đường Hà lâm bồn, sinh một nữ hài. Hài tử vừa sinh ra, nhiều nếp nhăn không nói, da hồng đen, tóc máu vô cùng nhiều, từ trán tràn xuống hai má, trên lưng cũng có, tử bả vai xuống đến tận thắt lưng.

 

Đường Hà tuyệt vọng nghĩ: “Xong rồi, mặc dù nó không thiếu tay thiếu chân, ngón tay ngón chân cũng vừa đủ, hơn nữa lúc ra đời tiếng khóc vang dội, thoạt nhìn không giống hài tử ốm yếu, nhưng nói cho cùng: Ta tạo ra một mao hài!” (Mao: lông).

 

Trừ chuyện này ra, nàng còn phát hiện đỉnh đầu hài tử dài nhọn, không giống với hài tử khác nàng biết, nhìn thật giống đầu lâu trong mấy phim “Xác ướp” nàng đã xem.

 

“Xong đời, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hài tử của ta không giống người thường, cuộc đời sẽ gặp nhiều khó khăn đây.”

 

Nàng khóc rống, mặc dù tình yêu của nàng đối với hài tử sẽ không thay đổi—thậm chí còn nhiều hơn, nàng đã từng giả thiết nếu Chu Nam Sinh không chịu được hài tử bất thường, nàng sẽ tự mình nuôi dưỡng hài tử trưởng thành—hoặc nuôi cả đời luôn, dù sao một nữ hài tử kỳ lạ cũng sẽ không gả ra ngoài được.

 

Chu Nam Sinh biết thê nhi an bình, vui mừng cực kỳ. Nhưng sau hắn phát hiện tâm tình Đường Hà không bình thường, hỏi ra mới biết, quả thực dở khóc dở cười.

 

“Đây chính là chứng u buồn sau khi sinh?” Hắn nhìn nàng nghiêm trang, vẻ mặt chực khóc, không dám giễu cợt nàng, “Nàng tự hành hạ mình sao? Ngốc ạ.”

 

“Đào Đào và Ny Nhi lúc mới sinh không giống hài tử ta…” Đường Hà lên tiếng khóc lớn.

 

“Ôi, đừng khóc, đang trong tháng, khóc có hại cho mắt.” Tay chân hắn luống cuống an ủi nàng, nhưng không có kết quả, đành phải đi kéo mẹ mình tới.

 

Từ thị sau khi biết ý nghĩ kỳ lạ của con dâu cũng giật mình, “Con đoán mò gì thế? Hài tử mới sinh đen gầy, thoạt nhìn không thấy vui vẻ… Hài tử được mười mấy, hai mươi ngày, sau nảy nở nhìn thuận mắt hơn, qua ba bốn tháng, tóc máu mất hết, da trắng lên, sẽ càng ngày càng đẹp.”

 

Có thật không? Đường Hà chần chờ, nàng không muốn làm trò cười như vậy, nhưng làm mẫu thân, một khi có chuyện liên quan đến con mình, chuyện bé cũng thành chuyện lớn. Nàng chưa có kinh nghiệm, mặc dù đọc qua sách sinh sản, nhưng mỗi hài tử đều có sự khác nhau, nàng chỉ đành dựa vào bản năng để chăm sóc hài tử, lo lắng và vui vẻ tựa như máy bay, làm cho nàng từ trời xanh rơi xuống đáy cốc, lại từ đáy cốc bay lên trời xanh. Dĩ nhiên đây là chuyện sau này.

 

Trong tháng Đường Hà chủ yếu do Từ thị chiếu cố. Chu gia không có người rảnh rỗi, mặc dù Từ thị nhiệt tình chăm sóc con dâu ở cữ, nhưng bà không phân thân được, một người không cố được tất cả mọi chuyện, Chu Nam Sinh lại sợ nàng suy nghĩ lung tung, để tâm tình nàng tốt đẹp, hắn lấy hầu hết tinh lực chiếu cố cửa hàng để chiếu cố thê nhi.

 

Chờ Đường Hà hết tháng, hắn trở lại cửa hàng, đột nhiên phát hiện, Chu Bắc Sinh đã chiếm quyền chủ động. Khách hàng lớn từng tiếp xúc với hắn, hiện tại do Chu Bắc Sinh đón nhận, sổ sách không do hắn quản nữa, kế hoạch nhập hàng và tiêu thụ cũng không do hắn chủ trì.

 

Diện tích cửa hàng không lớn, nhưng vẫn phát triển không ngừng, trạng thái phát triển thật là tốt, nói đây là sự nghiệp của Chu Nam Sinh cũng không quá, đây là nơi sau khi khoa cử vô vọng, hắn toàn tâm toàn ý vì nó. Hắn lưu ý khẩu vị khách cũ, điều chỉnh chủng loại hàng nhập. Hắn còn tận lực tranh thủ các hộ gia đình, điều tra xem họ yêu thích gì. Hắn giao thiệp với quan phủ, giao lưu với các cửa hiệu chung quanh…

 

Hắn có thật nhiều kế hoạch, hắn đang từ từ áp dụng nó.

 

Hiện tại tiểu đệ tham dự vào, quả thật tốt hơn so với tưởng tượng của hắn, nhưng đây là đang tiếp nhận cố gắng lúc trước của mình. Năm đó mình bị yêu cầu rút lui, để đệ đệ có thể tiếp tục đi học, hiện tại lịch sử lại tái diễn sao?

 

Chu Nam Sinh tỉnh ngộ: Hắn vui lòng bỏ ra vì đệ đệ, có cực khổ nữa, hắn cũng nguyện ý ủng hộ đệ đệ đi học, nhưng nhường lại vị trí kinh doanh của cửa hàng không giống nhau. Hắn bỏ ra tâm huyết, hắn vì nó phát triển lớn mạnh mà vẽ ra rất nhiều kế hoạch, đây là sự nghiệp của nam nhân, thể hiện trình độ và kiêu ngạo, hắn không muốn dễ dàng tặng cho bất cứ kẻ nào.

 

Chu Nam Sinh đi tìm cha hắn, nói: Đệ đệ đã thoát ra khỏi lo lắng khoa cử, bài vở đã lạnh nhạt rất lâu, hiện tại là lúc để đệ đệ trở lại thư phòng.

 

Chu lão do dự một lúc, đáp: “Bắc Sinh đã đề cập với ta chuyện này, nó nói nó cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nhiều năm chưa kiếm tiền, cảm thấy thật xin lỗi chúng ta, năm ba năm nữa nó cũng chưa được thi, cứ buồn bực trong phòng không phải là chuyện thực tế, vừa lúc có cơ hộ này, để nó hỗ trợ trong nhà, giảm bớt gánh nặng của ca ca, nó muốn làm tiếp.”

 

Chu lão đối với chuyện này, hiển nhiên rất vui mừng.

 

Chu Nam Sinh không nói được với ông, đi theo Chu Bắc Sinh nói: “Bắc Sinh, nhà ta mỗi người có một nhiệm vụ riêng, đệ chịu trách nhiệm làm rạng rỡ tổ tông, ta và Đại ca phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình…”

 

Bọn họ nói chuyện một lúc, Chu Nam sinh vì xích mích ‘là người bị hi sinh’ chôn sâu dưới đáy lòng, ngôn ngữ cứng nhắc, trực tiếp làm rõ với Chu Bắc Sinh: “Đệ vượt cấp, đoạt công việc của ta, ta hi vọng chúng ta sớm khôi phục nguyên trạng như trước kia.”

 

Chu Bắc Sinh giật mình, “Tam ca, trước kia vì đệ xài tốn nhiều tiền, hai tẩu tử cảm thấy các ca ca vì đệ mà hi sinh quá nhiều, muốn ở riêng, hiện tại đệ tỉnh ngộ, cố gắng làm ra tiền cho gia đình, không tốt sao? Cửa hàng là của chúng ta, huynh chủ trì hay đệ chủ trì có gì khác nhau? Huống chi Tam tẩu mới sinh, đệ nghe Duyệt Đồng nói tẩu ấy rất mệt mỏi, Tam ca luôn thương yêu Tam tẩu, vừa lúc huynh có thể theo giúp đỡ mẹ và tẩu, không tốt sao?”

 

Chu Nam Sinh cảm thấy vô lực, “Bọn họ nói hi sinh không phải ám chỉ đệ xài tốn tiền, mà nói cuộc sống của chúng ta chỉ chuyển động xung quanh đệ, mọi chuyện lấy đệ làm đầu… Đệ là đệ đệ ruột của ta, ta muốn bỏ ra vì đệ, nhưng cửa hàng là tâm huyết của ta, mấy năm qua ta khổ tâm kinh doanh…”

 

“… Đệ không rõ, huynh hay đệ làm thì có gì khác nhau, dù sao kiếm tiền cũng vì người nhà sống tốt hơn,” Chu Bắc Sinh nói, “Nhưng huynh đã để ý, vậy cửa hàng để huynh quản.”

 

Tuy nói vậy, nhưng Chu Nam Sinh phát giác thay đổi không thể chuyển biến, Chu Bắc Sinh rút lui xuống vị trí hỗ trợ hắn—nhưng bọn họ quan điểm bất đồng, khi hắn cho rằng nên đứng lại, chu Bắc Sinh lại cho là bước đi, hắn cho rằng nên đánh cược một lần, Chu Bắc Sinh đề nghị duy trì nguyên trạng. Khác biệt dẫn đến tranh chấp, mà Chu lão rất tín nhiệm và thiên vị người đọc sách, đại đa số lựa chọn nghe theo hài tử út.

 

Trang thái chung đụng của hai huynh đệ ngày càng căng thẳng.

 

Đường Hà cảm nhận sâu sắc Chu Nam Sinh phiền não và mâu thuẫn. Hắn im lặng, mệt mỏi. Có đôi khi hắn nói với nàng, chờ mong nàng khích lệ an ủi, nhưng sau một giây, tiếng khóc tiểu nữ nhi vang lên. Nàng chỉ có thể xin lỗi hắn, sau đó quay sang dỗ dành tiểu nữ nhi.

 

Tiểu oa mới sinh tiêu hao rất nhiều sức lực của mẫu thân. Đường Hà không ngủ đủ giấc, cùng với việc nghĩ đến tiểu nữ nhi, khiến cho việc trao đổi của nàng và trượng phu rất hời hợt.

 

Nàng biết hắn khốn khổ, nhưng nàng không rảnh an ủi hắn.

 

Trạng thái của hai huynh đệ cuối cùng đã kinh động đến Chu lão gia tử. Lão nhân gia ngày ngày ngồi ở xích đu, mê man ngủ, trong nhà có tiểu oa mới ra đời, cũng không làm ông nhiệt tình lên được.

 

Chu Nam sinh nhìn ông, đáy lòng chua xót, “Ông nội, người phải chú ý thân thể, mặc dù mùa hè, nhưng sáng sớm và trời tối nhiệt độ vẫn thấp, buổi tối ông nhớ đắp chăn, không sẽ cảm lạnh mất…”

 

“Được rồi được rồi, ta cũng không phải tiểu hài tử.” Lão gia tử phất tay cắt lời hắn, “Ta có việc hỏi con, con biết ta muốn nói chuyện gì không?”

 

Chu Nam Sinh im lặng không nói.

 

Lão nhân than thở, “Con luôn hữu ái huynh đệ, sao giờ lại…”

 

“Ông nội, chuyện này không liên quan đến tình huynh đệ,” Chu Nam Sinh khó khăn mở miệng, “Rất nhiều năm trước mọi người muốn con tặng cơ hội đi học cho Bắc sinh, con làm theo. Những năm gần đây, tinh lực của con đều đặt ở cửa hàng, con đang làm tốt, Bắc Sinh đến, con lại phải tặng cho đệ ấy… Cho dù là con, cũng sẽ có thời điểm không cam lòng.”

 

“… Đều là làm ra tiền vì gia đình,” Lão gia tử muốn khuyên hắn, “Các con đều làm việc, con làm việc này, Bắc Sinh làm việc kia, mục đích giống nhau là được.”

 

Chu Nam Sinh chậm rãi lắc đầu, “Khống giống… Chắc người hiểu, khác nhau không phải làm ông chủ hay người giúp việc, mà là phấn đấu vị trí, phương hướng và cảm giác hoàn thành…”

 

Làm sao Chu lão gia tử không hiểu? Ông cũng tay trắng dựng nghiệp, từng bước từng bước ngóc đầu dậy, “Bắc Sinh chủ yếu muốn tìm lòng tin… Con cứ để nó trở lại bình thường, nó sẽ quay trở về tiếp tục khoa cử…”

 

Chu Nam Sinh cắt lời lão nhân: “Đệ ấy nói với con không có ý định tiếp tục khoa cử nữa.”

 

“Gì?!” Chu lão gia tử sợ hãi, “Con gọi nó đến đây cho ta.”

 

Chu Bắc Sinh đến, Chu lão gia tử nói chuyện với hắn một lúc, cuối cùng Chu lão bị gọi vào, ba người lại nói chuyện một lúc nữa.

 

Hi vọng trong lòng Chu Nam Sinh dần dần mất đi, hắn quá quen thuộc cái cảm giác bị hi sinh.

 

Có lẽ người nhà hắn không cố ý muốn tổn thương hắn, chẳng qua bọn họ cảm thấy ý nghĩ của hắn không quan trọng, luôn nhượng bộ vì những thứ bọn họ cho là quan trọng hơn, tỷ như hòa khí huynh đệ, tỷ như ý nghĩ tiểu đệ.

 

Tim hắn lạnh lùng mà bình tĩnh.

 

Quả nhiên Chu lão gia tử tìm hắn nói chuyện, “Nam Sinh à, ta và cha con vừa khuyên Bắc Sinh, nhưng nó cưỡng lại, nó nói nó không có lòng tin với khoa cử, nó sợ kiên trì nữa, cái nhà này sẽ suy sụp, không bằng sớm quay đầu…”

 

Cả đời lão gia tử kỳ vọng trong nhà có một người đọc sách cao trung, thật vất vả cháu trai út mới trúng tú tài, ông mong đợi biết bao, nhưng vận mệnh đả kích. Hiện tại cháu trai út nói thẳng, sau này nếu có thể thi, nhưng vẫn cứ buồn bực ở thư phòng, hắn sẽ phát điên lên mất.

 

Ông có biện pháp gì nữa? Làm trưởng bối, cố nhiên hi vọng hài tử làm mình nở mày nở mặt, nhưng càng hi vọng hài tử cả đời hạnh phúc.

 

“Nam Sinh, trong lĩnh vực làm ăn, Bắc Sinh có thiên phú, năng lực quả thực rất tốt, vừa lúc huynh đệ các con liên thủ, mở rộng cửa hàng nhà ta, thành đại thương hành, trải rộng đến huyện khác…”

 

Trong lòng lão nhân thất vọng mất mát, nhưng vẫn muốn thuyết phục hắn. Chu Nam Sinh nhìn lão nhân bộ dáng mệt mỏi, nghi vấn trong lòng “Chuyện gì cũng là con nhượng bộ” rốt cuộc phải nuốt vào trong.

 

Mặc dù hắn im lặng đón nhận hiện trạng, mặc dù đám người Chu lão cảm thấy nhi tử nào kinh doanh cũng giống nhau, nhưng bởi vì lần đầu hắn chống cự, im lặng kéo dài, làm cho đám người Chu lão và Từ thị để ý, vì vậy thái độ cũng có chút dè dặt.

 

Ban đêm, thỉnh thoảng Đường Hà nghe được Chu Nam Sinh thở dài, nàng xoay người, đối mặt với hắn, tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi hắn.

 

Nàng thử thăm dò, đề nghị hắn, “Nếu chàng muốn, bất kể trong nhà có cửa hàng, tự chúng ta làm ăn riêng…”

 

Hắn sửng sốt, sau đó suy nghĩ, một lúc sau hắn lắc đầu, “Ta không sợ xây dựng sự nghiệp cực khổ, ta chỉ sợ không đủ tinh lực chăm sóc nàng và nữ nhi… Nữ nhi vẫn còn quá nhỏ, lúc này không được…”

 

Đường Hà không nói thêm gì nữa. Nàng đoán được chuyện phát sinh, nhưng khi nó phát sinh, nàng vô cùng đau lòng vì hắn. Nhưng nàng vẫn không thể thay hắn quyết định.

 

——

 

Chu Bắc Sinh một lần nữa lộ ra thông minh ngoại trừ lĩnh vực học hành.

 

Chuyện này có thể lý giải thế này, đi học và tư duy làm hắn suy nghĩ nhanh nhẹn, cha mẹ và người bên cạnh luôn đồng tình làm hắn tràn đầy tự tin, hoàn cảnh trưởng thành đã để hắn tiếp xúc với cuộc đời, vì vậy chuyện hắn làm, đại khái có thể thành công.

 

Nhưng kèm theo xuất sắc của Chu Bắc Sinh, chính là đất để Chu Nam Sinh phát huy sức mạnh không có. Ý kiến này có lẽ không thích hợp dùng cho huynh đệ, nhưng đây thực sự là chuyện tàn khốc.

 

Chu Đông Sinh mặc dù là Đại nhi, nhưng hắn không mưu cầu danh lợi, hắn không quản lý, hắn không làm, nên không mất mát. Hắn và thê tử chỉ quan tâm số bạc được phân tới tay. Hiện tại Tam đệ chủ trì đổi thành Tứ đệ chủ trì, kiếm nhiều tiền, có gì không tốt chứ. Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.

 

Hắn khuyên Chu Nam Sinh như vậy. Hắn không hiểu được mất mát của Chu Nam Sinh.

back top