Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 116

Một ngày kia, Chu Nam Sinh cố ý đến cửa hàng Vương gia, một ngàn năm trăm cây nến như hắn dự đoán, bán được rất tốt. Tình hình Vương lão bản chú ý tới, các cửa hàng bán nến khác cũng chú ý tới. Cho nên Vương lão bản mới nói điều kiện với hắn.

 

Nội tâm Chu Nam Sinh kích động, trên mặt cố gắng bình tĩnh. Cả hai cò kè mặc cả, Chu Nam Sinh đáp ứng Vương lão bản, đơn đặt hàng thứ hai sẽ hạ giá cho ông, sau này nếu nguồn cung khan hiếm, ông phải được ưu tiên lấy hàng đầu tiên. Đồng thời Vương lão bản đặt tiếp năm ngàn cây nến ấn chữ nữa, đương nhiên với giá tiền mới.

 

Hai ngày sau, Vương lão bản đúng hẹn, giới thiệu Chu Nam Sinh với thương nhân bổn địa. Tựa như Vương lão bản nói, ông ở bổn địa có uy tín, mọi người vì ông mà xóa bỏ nghi ngờ với Chu Nam Sinh. Cho nên mọi chuyện càng ngày càng thuận lợi.

 

Dĩ nhiên rất cực khổ, Chu Nam Sinh ngày ngày xã giao trên bàn rượu, uống đến đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn như giẵm lên bông, có lúc không kịp ăn gì, uống nhiều quá còn bị nôn mửa, đôi khi hắn hoài nghi mình bị nôn sặc hoặc nghẹn chết.

 

Thật ra bị rượu hành hạ không phải xấu nhất, tình hình gay go hơn là có lão bản thích uống hoa tửu bàn công việc, mới bắt đầu, Chu Nam Sinh bị oanh oanh yến yến vờn quanh, rất căng thẳng, mấy lần sau trấn định hơn. Nhưng có một lần hắn uống quá chén, thần trí mơ hồ, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện quần áo mình bị cắt ra!

 

Kế tiếp, hắn trở thành sử thượng (quan ghi chép lại lịch sử) ép hỏi cô nương Hoa Lầu. Dĩ nhiên, nam nhân có làm chuyện kia hay không tự mình hiểu rõ nhất, nhưng hắn quá kinh hoàng và sợ hãi mà nhất thời thất thố mờ mịt.

 

Tất cả mọi người đều nói, nam nhân ra ngoài trộm hương là bình thường. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hơn nữa đáy lòng hắn cảm giác, Tiểu Hà sẽ không tha thứ chuyện như vậy.

 

Hắn đảm bảo với cô nương kia không làm gì cũng trả tiền, mới khiến cho đối phương rời phòng, hắn nằm thẳng cẳng trên giường, há miệng thở dốc, thân thể và tứ chi không biết vì say rượu hay là sợ mà mềm nhũn, không thể động đậy.

 

Hắn nhớ tới mùa xuân một năm, khi đó hắn và Tiểu Hà chưa thành thân, bọn họ nằm trên thảm hoa, hắn nghiêng người, hôn lên mặt nàng, từ cái trán trơn bóng, xuống thái dương nhẵn nhụi, đến đôi môi mềm mại, hắn nhớ vành tai mượt mà của nàng, rồi cả một chút da thịt ấm áp nhẵn nhụi phía sau tai—hắn luôn thích hôn nơi đó của nàng, “Ta sẽ nhớ kỹ mùi.” Hắn nhớ mình nói với nàng vậy.

 

Thơm, ấm áp, thuần khiết. Giống như phong cảnh tươi đẹp ngày xuân, nhẹ như gió, mềm như mây, như chim tước vỗ cánh.

 

Sau bọn họ thành thân, ngày ngày ở bên nhau, có khi gây lộn vì việc vặt, tình cảm ngọt ngào dần dần bình thản. Nhất là lúc Tâm Ái ra đời, Tiểu Hà dồn hết tinh lực cho hài tử, bọn họ trao đổi ít đi, thỉnh thoảng hai người ngắm hài tử ngủ, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, trao nhau một nụ hôn bình thản.

 

Nhưng giờ phút này, hắn nằm trên giường nơi đất khách, mùi son phần nồng nặc, những tình tiết bình thản thường ngày hiện tại rất rõ nét, làm lòng hắn quay cuồng tư tưởng: Hắn muốn về nhà, trở lại bên thê nhi.

 

Suy nghĩ, gian phòng này không thể nán lại. Không để ý say rượu choáng váng, hắn kiên cường giãy dụa, trấn tĩnh quay về khách điếm.

 

Cho dù chuyến này đủ loại đau khổ, Chu Nam Sinh thuận lợi đạt được mười mấy đơn đặt hàng, bán ra gần hai vạn cây nến. Khấu trừ tiền vốn và tiền công, lãi khoảng được mười mấy lượng bạc.

 

Chu Nam Sinh cao hứng hét lên một tiếng.

 

Đây là một khởi đầu tốt, thương nhân bổn địa nhập cây nến từ Quế huyện rất nhiều, mặc dù bọn họ có con đường nhập hàng quen thuộc, nhưng lần này Chu Nam Sinh và bọn họ dây dưa một đường, nếu thuận lợi, chưa biết chừng có thể đoạt lấy việc làm ăn. Coi như chỗ khác làm ra cây nến ấn chữ, giá vốn chưa chắc đã thấp hơn bọn hắn, có ưu thế giá tiền, lại cung hàng nhanh chóng, kịp thời, thương nhân không có lý do không cùng hắn tiếp tục làm ăn.

 

——

 

Thời điểm Chu Nam Sinh ra cửa, Đường Hà cũng xoay như chong chóng.

 

Đầu tiên mời sư phụ dựng lều ở sân sau, nàng yêu cầu lều phải dày để chắn gió, sau đó xây một loạt bếp nhỏ, ngoài ra nàng còn nhập nguyên liệu hàng loạt.

 

Cuối cùng nàng thuê hai mươi nhân công. Mất ba ngày cho những thứ này, cộng thêm dạy nhân công, phân công công việc để đạt hiệu suất lớn nhất.

 

Không phải nàng mù quáng mở rộng kích thước. Sau khi Chu Nam Sinh đi, Tề lão Tứ tìm chu lão truyền lời, nói ông có chuyện muốn bàn.

 

Chu Bắc Sinh định thay Tam ca đến nơi hẹn. Nhưng Đường Hà cảm thấy làm ăn phải rõ ràng chút, Chu gia giúp được một hai lần, chứ giúp đến tám, mười lần, không phải biến thành cả gia đình làm ăn sao?

 

Nên Đường Hà tự ra mặt. Tề lão Tứ nhìn thấy nàng, lấy làm kinh hãi. Đây không phải vì giới tính nàng. Phụ nhân bổn địa ra ngoài kiếm sống không ít, Đường Hà đã là phụ nhân xuất giá, sinh oa. Nói chuyện làm ăn cùng nhau cũng không bị phàn nàn. Tề lão giật mình vì nàng trẻ tuổi, cảm thấy nàng không hiểu chuyện, đoán chừng không thể đồng ý.

 

Đường Hà nói thẳng: “Tề lão bảo muốn nói đến giá tiền cây nến sao?”

 

“Lúc trước đã nói với Nam Sinh, cây nến ấn chữ trả thêm một thành (một cái gì chia làm mười, nếu một phần gọi là một thành, năm phần gọi là năm thành) so với cây nến thường, nhưng Nam sinh không đồng ý, hôm nay thêm nửa thành, thế nào?”

 

Đường Hà lắc đầu, cười nói: “Chúng ta bán cho người khác nhiều thêm ba thành.”

 

“Cửa hàng khác sao so được với cửa hàng nhà ta, một lần nhập hàng gấp năm lần nhà khác,” Tề lão tứ kiên trì bảo nàng giảm giá, ngay cả bài tình cảm đều nói ra, “Ban đầu Nam Sinh nói làm cây nến, nguyên liệu cũng là ta mua giúp.”

 

Đường Hà cười, thật ra giá tiền thêm ba thành là nói thách, để người ta mặc cả xuống là vừa, bọn họ bán cho thương nhân bên ngoài, tính thêm cả phí chuyên chở, ba thành tính cả tiền lãi. Bán cho cửa hàng bổn địa, tiết kiệm được phí vận chuyển, giá tiền thêm hai thành, nếu bán được số lượng lớn, lợi nhuận cũng rất khả quan.

 

Tề lão Tứ chính là nhìn trúng điểm này, lại chắc chắn Đường Hà không nỡ bỏ qua khách hàng lớn như mình, định giá tăng một phần rưỡi, “Cây nến ấn chữ mặc dù mới lạ, nhưng có khi sáng mai mọc lên như nấm, đến lúc đó có gọi ta cũng không nhận được giá này đâu, không khéo còn phải bán tống bán tháo.”

 

Đường Hà trầm ngâm một lúc, “Như vậy đi, Tề lão Tứ, giá tiền thêm hai thành,” nàng khoát tay ý bảo Tề lão Tứ đừng vội mặc cả, tiếp tục nói, “Nếu nhập hàng của chúng ta, chúng ta thu hai phần tiền đặt cọc, lúc giao hàng chưa cần trả tiền, chờ bán hết hàng rồi trả một thể, có được không? Về phần cửa hàng khác lãi nhiều hơn… Tề lão Tứ cũng là người biết phân biệt hàng, nếu như phẩm cấp tốt giống nhà ta, giá tiền rẻ hơn, chúng ta sẽ hạ giá cho ngài, thế nào?”

 

Ý nghĩ này Đường Hà đã có từ lâu, Cây nến ấn chữ không quá phức tạp, bọn họ lại thuê nhiều nhân công như vậy, khó bảo toàn không có ai học trộm cách điều chế mang ra ngoài. Ưu thế của bọn họ là thời gian, nhanh chóng thành lập quan hệ mua bán với các cửa hàng, sau đó cung hàng tốc độ, ra sức xâm chiếm thị trường.

 

Những điều kiện trước cung hàng, sau tính tiền, các cửa hàng nến không lo tồn kho, sẽ nguyện ý nhập hàng của bọn họ. May mà cửa hàng bổn địa mở ra mấy chục năm, ngắn nhất cũng phải được mấy năm, lão bản các cửa hàng là người có tên tuổi, mối nguy hiểm không thu được tiền hàng tương đối thấp.

 

Đường Hà và Tề lão tứ thương định chi tiết rồi viết khế ước, nàng nhất cổ tác khí, cầm khế ước làm mẫu, chạy đi các cửa hàng bán nến, thuyết phục lão bản, chưởng quỹ nhập hàng. Mới bắt đầu, nàng gặp trắc trở hơn Chu Nam Sinh nhiều, vì nàng là nữ nhân, đám nam nhân cảm thấy đàm luận với nàng không tốt, nhưng sau thấy Đường Hà ăn nói linh hoạt, dứt khoát, những cửa hàng đặt hàng trước đã làm ăn rất tốt, thấy vậy bọn họ cũng động tâm.

 

Sau Đường Hà lại mời bọn họ tới thăm xưởng ở Chu gia thôn. Mười mấy hai mươi người phân công hợp tác, bảo đảm sản lượng mỗi ngày. Dĩ nhiên trước lúc họ tới khuôn mẫu đã thu lại. Vô luận thế nào, tinh thần đề phòng gián điệp buôn bán vẫn phải có.

 

Cứ như vậy, Chu Nam Sinh về đến nhà, muốn báo cáo với thê tử chuyện hắn nắm bắt được thị trường huyện bên, phát hiện thê tử đã sớm hơn một bước, nắm bắt thị trưởng bổn địa.

 

“Mặc dù rất vui vẻ, nhưng trong lòng cảm thấy có một tia kỳ quái buồn bực…” Chu Nam Sinh lầm bẩm nói, “Thê tử thật lợi hại, cảm giác thật mất mặt…”

 

Đường Hà cười ha hả, Chu Nam Sinh bôn ba trên đường, nàng rất đau lòng, để hắn đi tắm, nghỉ ngơi, nàng đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Nhưng hắn không đi, tầm mắt không rời khỏi nàng, đi theo nàng vào phòng bếp, thời điểm nàng rửa rau, thái đồ ăn, hắn đứng phía sau ôm lấy nàng, Đường Hà bất đắc dĩ, lấy tay đánh nhẹ hắn, hắn mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn để nàng đốt lò, không động tay động chân nữa.

 

“Ta nhớ nàng mà.” Chu Nam Sinh ủy khuất nói, “Hơn mười ngày, không được ôm, không được hôn…”

 

Đường Hà mỉm cười, quay đầu nhìn hắn, ánh lửa chiếu lên mặt hắn, nụ cười của hắn cực kỳ ấm áp. Trong lòng nàng đột nhiên vui vẻ, đây là nam nhân của nàng, hắn đã về nhà.

 

Từ thị biết Tam nhi trở về, ôm cháu gái về thăm cha, “Tâm Ái, nhìn ai vậy nha? Ôi, không khóc không khóc, râu cha dài, ghim đau phải không?”

 

Từ thị đau lòng, đoạt lấy cháu gái trong tay nhi tử, không để hắn tàn bạo với da thịt non mềm của tiểu oa, “Đi lâu đến nỗi hài tử không nhận ra cha nữa.”

 

Chu Nam Sinh nghe xong đau lòng, “Tâm Ái, cho phụ thân hôn nhẹ, nào nào…”

 

Đường Hà cũng đau lòng nữ nhi, vì bận rộn, trừ thời điểm cho hài tử ăn mới được ôm bé, thời gian còn lại đều ném cho bà nội.

 

“Cứ thế này không được, ta phải tìm chút thời gian ở cạnh hài tử.” Buổi tối nàng nói với Chu Nam Sinh về vấn đề dưỡng dục hài tử. “Việc làm ăn trước mắt đã xuất phát tốt, kế tiếp chỉ cần cố gắng, tranh thủ để công việc vào quỹ đạo, như vậy không cần thường xuyên đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, quá mệt mỏi. Một nhà chúng ta cũng không được ở gần nhau.”

 

“Ừ.” Chu Nam Sinh gật đầu đồng ý, “Mệt mỏi là thứ yếu, chuyện này nam nhân có thể gánh vác được.”

 

Khi hắn ra ngoài, Đường Hà ở nhà phải ôm đồm. Trong đó đủ loại sự vụ phức tạp, hắn đều cảm nhận được, hơn nữa kích thước xưởng lớn hơn so với hắn nghĩ, “Tiểu Hà, tiền vốn chúng ta đựng được xưởng lớn vậy sao…”

 

“A, quên chưa nói, ta về nhà mượn cha mẹ năm mươi lượng bạc.” Thật ra ý của nàng chính là muốn kéo nhà mẹ đẻ nhập hội. Ban đầu nàng cố gắng thuyết phục Chu Nam Sinh chia nhà, làm một mình, chính là nghĩ tới có thể dìu dắt nhà mẹ đẻ, nếu như còn làm ở cửa hàng Chu gia, nàng cũng không nên để cho nhà mẹ đẻ vắt ngang gia nghiệp Chu gia. Hiện tại nàng và Chu gia làm cây nến tốt, nhà mẹ đẻ tham gia, sẽ nhẹ nhàng hơn việc nhà nông nhiều.

 

Nhưng Đường lão và Lý thị không dám liều lĩnh. Bọn họ sợ nghèo, tiền nắm trong tay không bỏ được. Mặc dù vẫn la hét làm ăn, nhưng vẫn sợ thâm hụt tiền. Bọn họ đau lòng nữ nhi, nguyện ý đưa tiền cho nàng quay vòng, rốt cuộc vẫn còn tồn tại ý nghĩ có một ngày nàng có thể phát triển hơn, chuyện này và chuyện làm ăn không giống nhau.

 

Chu Nam Sinh không biết quyết định của nàng, nhưng đối với chuyện thiếu tiền cha mẹ vợ, hắn cảm thấy buồn phiền, “Ách, chờ chúng ta thu tiền hàng đợt đầu, đại khái kiếm được một trăm lượng, đến lúc đó ta trả tiền cha mẹ nàng trước.”

 

Đường Hà cười, “Không vội, kiếm được tiền cứ giữ lại quay vòng, có tiền lời, nhất định phải mang tiền trả Đại tẩu trước…”

 

Dương thị đến Chu gia không có bao nhiêu của hồi môn, cho dù có, mấy năm qua cũng len lén trợ cấp nhà mẹ đẻ bảy tám phần rồi, trong ba chị em dâu, Dương thị ít tiền nhất, cũng coi nặng đồng tiền nhất. Lần trước, nàng không cam lòng cho phu thê Chu Nam Sinh vay tiền, sau nói thầm vài lần, đặc biệt thấy bọn họ làm xưởng, mua nguyên liệu, lại một xe ngựa chở nến ra ngoài, vụng trộm tính toán số bạc họ kiếm, càng thêm thèm thuồng. Đường Hà nghe nàng ngầm nói vài lần, có chút không nhịn được. Sau Chu Đông Sinh quát lớn, “Tam đệ kiếm được nhiều, chia sẻ trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, chẳng lẽ không có lợi cho chúng ta?” Dương thị mới im miệng, lại khôi phục thân mật với Đường Hà.

 

Chu Nam Sinh có chút xúc động, thoáng cái đã có thê nhi, có sự nghiệp rồi, mở mắt qua mau một nửa, đảo mắt chính là cả đời, hắn nắm tay Đường Hà, “May mà có nàng ở bên.” Trong lòng quyết định, tuyệt đối không thể để nàng biết chuyện hắn ở Hoa Lầu…

 

Đường Hà cười, mở to mắt trong bóng đêm, cố gắng nhìn rõ bộ dáng của trượng phu và nữ nhi, đây là những người nàng thân cận nhất cuộc đời này, “Trước kia cảm thấy bạc đầu giai lão là một chuyện khó khăn, nhưng hiện tại ta đã có lòng tin.”

 

Hắn ôm nàng vào lòng, xiết chặt cánh tay, thở phào nhẹ nhõm, “Dĩ nhiên chúng ta sẽ bạc đầu giai lão.”

 

Chu Nam Sinh và Đường Hà phấn đấu một hai năm, làm ăn đi vào quỹ đạo. Mới bắt đầu, Đường Đại Sơn giúp bọn họ áp tải hàng, sau cảm thấy có thể nâng cao kiến thức, kiếm được nhiều, không khổ như làm ruộng, nên theo bọn họ làm ăn. Cuộc sống Đường gia theo đó mà tốt lên, có điều kiện cung Đường Tiểu Sơn đi học, phu thê Đường lão thương lượng, không để cho hắn ra ngoài làm việc, có thể đọc bao nhiêu sách thì cứ đọc, một ngày kia tiến thân cũng chưa biết chừng.

 

Chu Bắc Sinh phát triển cửa hàng hoa quả khô ngày một tốt. Mới bắt đầu, Lã thị khuyên hắn không nên quên khoa cử, sau thấy hắn tâm tư kiên định, không có mờ mịt thống khổ, nàng dần dần đón nhận thực tế, hai người trải qua cuộc sống ngọt ngào, hòa hợp. Lúc Tâm Ái ba tuổi, hài tử lớn của bọn họ ra đời. Chu Đông Sinh và Dương thị vẫn sống như trước, thỉnh thoảng lòng Dương thị chua xót vì không kiếm được tiền như nhà Tam thúc, nhưng vẫn tốt hơn nhiều người trong thôn, nên lòng dạ bình thản, sau nàng sinh thêm một tiểu hài tử nữa.

 

Chu Tâm Ái bốn tuổi, Đường Hà sinh hài tử thứ hai, là một nam hài. Nàng tính toán hai, ba năm nữa có sinh thêm hài tử nữa không, dù sao nàng mới hai tư, hai lăm tuổi, chính là thời điểm thể lực tốt nhất. Nhưng nàng đã nói với Chu Nam Sinh, không thể giống hàng xóm sinh bảy, tám hài tử, nuôi vất vả không nói, sợ nhất là không có tinh lực dạy dỗ hài tử. Bọn họ sinh hạ hài tử sẽ phải bảo vệ, trân trọng bọn chúng, không phải sinh chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó để bọn nhỏ giống như hoa màu trong đất, cứ thế mà lớn lên.

 

Lúc này bọn họ đã mở rộng xưởng, nhà cũ không đủ rộng, Chu lão cho bọn họ một mảnh đất rộng rãi, xây xưởng mới, nhân công gấp đôi so với lúc đầu.

 

Lúc này, Chu Nam Sinh tính toán kế hoạch xây phòng ở mới. Đáng lẽ hắn đã sớm xây xong, nhưng Đường Hà có tình cảm với nhà cũ. Tiểu nhi tử bọn họ ra đời tại nơi đó. Mỗi bông hoa, mỗi cây xanh, cây dương xỉ dựa vào tường đất, góc tường rêu xanh, còn cả giếng nước, mỗi lần múc nước kêu bì bõm, mùa hè đom đóm bay dập dờn, nàng dều thích, không muốn đi.

 

Phòng ốc vẫn có thể che gió che mưa, đông ấm hè mát, nhưng dù sao phòng nhỏ, hài tử lớn phải chen chúc một phòng với bọn họ, rất bất tiện. Chu Nam Sinh kiên trì muốn xây phòng mới. Hắn ngắm được một chỗ, là một nơi bằng phẳng, dựa lưng vào núi, trước mặt là cánh đồng bát ngát.

 

Đường Hà phác họa lại ngôi nhà trong suy nghĩ của mình. Một ngôi nhà lớn, quay lưng về hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam, xà ngang làm thật cao, cửa sổ phải lớn, thường xuyên có gió lùa vào, lại nhiều ánh sáng. Nàng tinh tế vẽ hàng rào gỗ quanh sân, trên hàng rào trồng cây bìm bịp, hoặc là trồng một hàng sồi xanh. Đất trống trong sân để trồng hoa hướng dương, mùa hạ hoa nở, rất đẹp.

 

Tóm lại cuộc sống bình thản, từ từ trôi qua.

back top