Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 18

Mùa hè mặc dù nóng bức, nhưng may nông thôn trúc mọc tươi tốt, khe nước mát mẻ, không đến nỗi quá khó chịu.

 

Đường Hà ôm thùng gỗ nhỏ, đến khe nước đãi ốc. Đường Tiểu Sơn muốn đi cùng, Đường Hà hỏi hắn: “Hôm nay đệ không đọc sách à?”

 

“Đệ học xong bài tiên sinh phân phó rồi.” Đường Tiểu Sơn học vỡ lòng quá muộn, đi học phải cố gắng hơn mấy phần, coi như hắn chịu khó, mỗi ngày đều tuân theo Đường Hà dạy dỗ, dùng bút thấm nước ở trên bàn đá xanh luyện chữ, mặc dù chỉ mấy chữ đơn giản ‘nhân’ ‘đại’, nhưng ít ra cầm bút có chút ra dáng. Chẳng qua hắn là thiếu niên choai choai, mấy ngày không được rảnh rỗi chơi, trong lòng có chút ít khó chịu.

 

Đường Hà hiểu ý nghĩ của hắn, hơn nữa, nàng không tán thành một thiếu niên hoạt bát biến thành con mọt sách, nên đồng ý cho hắn đi theo, nàng giao cho hắn một cái sàng. Hai người đi đến khe nước trong thôn, tìm chỗ thích hợp để xuống nước.

 

Ốc cát là thủy sản thường gặp ở nông thôn, phụ nữ và trẻ em ở nông thôn rảnh rỗi, muốn cho nhà thêm món ăn mặn, sẽ mang theo sàng, ở trong khe nước, đứng một buổi sáng, cào cát ở đáy khe vào trong sàng, dùng sức sàng mấy cái, bùn cát rơi xuống, còn dư lại ốc cát. Nếu chọn lựa địa điểm thích hợp, trong nước nhiều ốc cát không ai đãi, tích lũy dưới đáy, chính là lấy tay, cũng có thể một phát đã bắt được một nắm.

 

Hôm nay tỷ đệ Đường Hà hai người chọn địa điểm rất tốt, mới một canh giờ, đã đào được nửa thùng ốc cát.

 

Hạ du cách bọn họ không xa, có mấy hài tử đang chơi đùa, mấy người cầm một cây gậy trúc to, đâm ở giữa khe nước, sau đó đứng một bên bờ, cúi đầu xuống cây gậy trúc, lại dùng lực đạp một cái lên bờ đê, mượn lực nhảy sang bờ bên kia. Hài tử choai choai không sợ trời, không sợ đất, chính là khí lực không đủ, cây gậy trúc không đỡ được người, nửa đường liền té xuống trong khe, nhưng cũng cười ha ha, không sợ đau đớn chút nào, mặc kệ tiếng cười nhạo của đồng bạn.

 

Đường Tiểu Sơn bị tiếng hoan hô này hấp dẫn, thỉnh thoảng len lén ngắm ra hướng đó một cái, Đường Hà buồn cười nhìn hắn, phóng khoáng nói: “Muốn chơi thì đi đi.”

 

“Thật?!”

 

Đường Tiểu Sơn vui mừng, kể từ lần trước suýt chết chìm trong nước, Đường Lý thị quản hắn nghiêm khắc, không để cho ra ngoài bơi lội không nói, chính là hôm nay đãi ốc, nếu như không có Đường Hà bảo đảm cho hắn, sẽ không cho hắn đi theo. Cho nên ngoài vui vẻ không quên đảm bảo nói: “Đệ theo chân bọn họ chơi một lúc, sẽ không chạy loạn.”

 

“Tốt.” Đường Hà mỉm cười. Thiếu niên nông thôn ngày càng lớn lên, gánh nặng cuộc sống đặt ở đầu vai, khổ nạn và vui sướng thường tồn tại trong lòng, lúc này vui đùa nhiều hơn một chút, ngày sau có nhiều hơn những thứ tốt đẹp để nhớ lại.

 

Đường Tiểu Sơn không biết suy nghĩ trong lòng nàng, những người nông dân trầm mặc ẩn nhẫn, một đời một đời kế thừa nghiệp cha, cuộc sống gian khổ trở thành thái độ bình thường, ngược lại không cho là khổ, Đường Tiểu Sơn không sợ hãi tương lai, giờ phút này trong lòng tràn đầy đầy sung sướng, chạy lại gần các bạn, rất nhanh đùa giỡn thành một đoàn.

 

“Đường Tiểu Sơn, mấy ngày nay không thấy ngươi ra ngoài chơi, còn tưởng rằng ngươi bị nước dìm sợ, muốn ở nhà làm con rùa đen rụt đầu đây!” Các bạn ha ha giễu cợt không ngừng, Đường Tiểu Sơn không phục: “Ô hay! Đường Tiểu Sơn ta sợ quái gì?! Cây gậy trúc này cũng là ta chơi còn dư lại, cột cho ta!” Cầm qua cây gậy trúc, một phen kỹ xảo mạo hiểm.

 

Đường Hà thấy bọn chúng chơi vui vẻ, không quấy rầy, một mình mình khom lưng đãi ốc.

 

Mang ốc về nhà, trước tiên ngâm trong nước trong một ngày một đêm, để cho nó nhả sạch bùn cát, sau đó thả vào luộc trong nồi nước sôi, chờ khi nào há mồm, sẽ khêu ruột bên trong ra. Lại lấy chút ít rau hẹ trong vườn, cắt thành đoạn ngắn, xào với ruột ốc, quả thực mĩ vị cũng không bằng.

 

Đường Hà nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Sau khi xuyên qua chất béo thiếu nghiêm trọng, vị giác và dạ dày nàng bị giáo huấn, luyện được phi thường mộc mạc, đồ ăn hơi chút phong phú đã có thể khiến nàng hài lòng.

 

Chờ thùng gỗ nhỏ đầy ốc cát, Đường Hà thuận đường hái một đống rau dại, hai người trước lúc về nhà rẽ vào ao nhà mình cho vịt ăn.

 

“Tỷ, tỷ nói xem có phải đệ không thích hợp đi học?” Hai người đang nhìn bầy vịt giữa hồ chơi đùa, Đường Tiểu Sơn đột nhiên hỏi.

 

“Tại sao?” Đường Hà ân cần nhìn về phía hắn, “Bị tiên sinh mắng?”

 

“Không có,” Đường Tiểu Sơn lắc đầu, “Ngày hôm qua đệ dự thính, tiên sinh dạy học trò làm văn thơ đối ngẫu, ông ấy nói muốn lấy tình nhập cảnh, lấy cảnh vào tình.” Đường Tiểu Sơn nói mặt như đưa đám, “Đệ nghe hoàn toàn không hiểu, tựa như trước mắt đệ là hồ sen, từ nhỏ đến lớn đệ thấy, lá sen là lá sen, hoa sen là hoa sen, không rõ như thế nào lại liên quan đến vui vẻ khổ sở. Thật không rõ làm sao từ sáng đến tối tiên sinh thưởng thức không ngừng.”

 

“Đệ vừa mới học biết chữ, những thứ đó quá khó khăn, đệ không hiểu là chuyện bình thường.” Thiếu niên không biết tư vị buồn, dĩ nhiên không thể hiểu cái gì gọi là ‘cảm động lúc hoa rơi, kinh hoàng lúc biệt ly’

 

“Sau này đệ có hiểu không?”

 

“Dĩ nhiên, chờ đến một ngày đệ vừa hiểu được trong lòng mình vui vẻ, hiểu được bi thương, tự nhiên cũng sẽ hiểu được lời của tiên sinh.” Đường Hà sờ sờ đầu hắn, “Thật ra tỷ hi vọng đệ hiểu chậm một chút.”

 

Đường Tiểu Sơn cố gắng hiểu những lời này, “Tỷ, tỷ cũng biết thật nhiều.”

 

Nhìn đệ đệ ánh mắt lóe sáng, Đường Hà bật cười, trêu chọc hắn: “Tỷ tỷ còn hiểu được làm thơ đấy.” Không ai xuyên qua, lịch sử không có căn cứ, vậy thì đạo văn một lần đi. “Nhìn thấy vịt nhà ta không? Cùng tỷ đọc ‘nga nga nga, quanh co hướng trời ca (hát), lông mao trắng muốt, bơi lội nước biếc, tay gẩy Thanh ba.”

 

“… Tỷ,’ Đường Tiểu Sơn dè dặt nhắc nhở, “Tỷ cũng biết, chúng ta chính là vịt, không phải là ngỗng.”

 

Chết, đứa trẻ làm sao mà biết được ẩn dụ a. Đường Hà cảm giác da mặt mình thoáng nóng lên, “Cùng con vịt cũng có liên quan, ‘xuân giang thủy noãn áp tiên tri’.”

 

Đường Tiểu Sơn lúc này rất thức thời, vội vàng vỗ tay, “Tỷ tỷ thật là lợi hại!”

 

Hai người cầm thùng gỗ và cái sàng, một đường cười giỡn về nhà.

 

Trước cửa viện môn nhà mình, Đường Lý thị và Đường Tống thị gọi người bán hàng rong dừng lại, mẹ chồng nàng dâu hai người phấn khởi lựa lựa chọn chọn, thấy bọn họ trở về, Đường Lý thị vội vàng gọi: “Tiểu Hà, mẹ cho con chọn mấy thứ phấn bột nước, con xem chút xem còn thiếu cái gì, mẹ mua cho con hết!”

 

Một bên người bán hàng rong tươi cười giới thiệu, “Đại cô nương xem phấn hoa hồng này một chút, mùi thơm nồng đậm không nói, thoa vào hai má màu sắc càng thêm đáng yêu, là loại phấn tốt nhất mà các cô nương trên trấn trên rất thích!”

 

Nói xong, Đường Tống thị đứng một bên động tâm, “Ta nhìn một chút!” Lấy một chút bôi lên mặt, “Tiểu cô, muội xem màu sắc có được không? Mùi thật là thơm.”

 

Đồ trang điểm cổ đại nhiều hàm lượng chì, nàng không có hứng thú, kéo Đào Đào biết điều không chơi đùa bên cạnh Đường Tống thị vào trong ngực, thấy Đường Tống thị nhìn quanh nhà không che dấu sắc mặt vui mừng, nàng cười nói: “Đại tẩu thật đẹp mắt.”

 

Đường Lý thị vượt qua con dâu một cái, “Con không nghe người bán hàng rong nói đây là cô nương gia lưu hành một thời sao? Con là mẹ một hài tử còn chú ý những thứ này làm gì?”

 

Đường Tống thị ngượng ngùng thả son phấn trong tay ra.

 

“Mẹ, đại tẩu con vóc người tốt, trang điểm đẹp, không phải mẹ cũng nở mày nở mặt sao?” Đường Hà cầm một đóa hoa lụa trên gánh hàng, cài trên búi tóc đại tẩu, “Đào Đào, mẹ cài hoa có đẹp mắt không?”

 

“Đẹp mắt.” Đào Đào biết điều một chút đáp. Đường Hà vừa cười vừa nói: “Đại tẩu, thật sự rất đẹp mắt, Đại ca nhất định sẽ thích.”

 

Đường Tống thị đỏ mặt, “Thật?” Lại lấy trên gánh hàng một cái gương nhỏ, vui mừng soi không ngừng.

 

Đường Lý thị há mồm muốn nói chuyện, thấy nữ nhi mỉm cười ra hiệu, rốt cuộc lại không nói. “Tiểu Hà, con cũng chọn đi.” Không nhịn được lẩm bẩm nàng, “Một cô nương gia đang lúc hoa nở, lúc này không trang điểm, đợi đến lúc hoa tàn còn ai nhìn nữa!”

 

Người bán hàng rong nhân lúc này tiến lên, “Đại cô nương, ngươi không thích phấn hoa hồng, ta có cái khác không tồi. Cái này là phấn hoa lựu, lúc hoa nở phải hái cả đóa xuống, giã nát, vắt lấy nước, lại qua vài trình tự làm việc mới chế thành.”

 

Không ngăn được Đường Lý thị ở một bên mắt sáng quắc, Đường Hà đành phải đáp ứng, “Vậy thì lấy cái này đi!” Lại thấy trên gánh hàng, kim chỉ, đồ chơi, đô ăn vặt không thiếu, cũng nổi lên hăng hái, kiên nhẫn chọn lựa.

 

“Mẹ, con muốn cái này.” Đường Tiểu Sơn lựa chọn ra một cái trống và một thanh chùy nhỏ, ‘đông đông đông’ gõ xong thật vui mừng, không chịu buông tay.

 

“Đường tiểu lang nhãn lực tốt,” người bán hàng rong cười nói, “Làm trống này chính là lão thợ thủ công trong thôn chúng ta, phụ cận mười dặm tám thôn lễ mừng năm mới, mười cái thì có đến tám cái là của ông ấy làm ra. Thật ra ông ấy làm trống cho cháu trai chơi, ta thấy hay hay, lại có thân thích với ông ấy, ta đây mới gắng sức cầu vài lần.” Phải trả tiền thì mới quyết định được, lại chỉ cái trống cho Đường Lý thị nhìn, “Bà nhìn một cái xem, thật làm bằng da trâu.”

 

Đường Lý thị không muốn lãng phí số tiền này, “Con muốn cái này cũng có dùng đâu? Lễ mừng năm mới trong thôn vang tiếng trống, con đi lên trước gõ hai cái không được sao?” Thấy Đường Tiểu Sơn miệng mân mê, lại khuyên nhủ: “Con cũng biết hôm kia cho con mua văn phòng tứ bảo tốn thật nhiều tiền rồi, chúng ta không thể tiêu xài tùy tiện mua đồ chơi được.”

 

Đường Hà thấy Đường Tiểu Sơn cúi đầu, khuyên mẹ nàng: “Mẹ, người nói cái này làm gì? Tiểu Sơn đi học hết bao nhiêu tiền cũng phải chi.” Lại trấn an đệ đệ, “Muốn trống đúng không? Tỷ mua cho đệ, xem còn thích gì nữa không?”

 

Đường Lý thị thấy nhi tử đang thành khẩn nhìn mình, vừa tức vừa buồn cười, “Nhìn ta làm gì? Còn không cám ơn tỷ con.”

 

Đường Tiểu Sơn hoan hô một tiếng, “Cám ơn tỷ, cái khác đệ không cần.” Nhận lấy trống từ trong tay người bán hàng rong, nhanh như chớp chạy đi khoe khoang cùng đồng bạn.

 

“Đúng là cái đồ tinh ranh!” Đường Lý thị cười mắng một câu, quay sang khuyên nữ nhi, “Tiền riêng của con có bao nhiêu? Con phải cố gắng tích lũy sau này có chỗ cần dùng. Cuộc sống a, tiền tiêu giống như nước chảy…”

 

“Mẹ,” Đường Hà bất đắc dĩ, “Con không phung phí gì, hơn nữa chúng ta làm ra tiền, không phải mưu cầu trôi qua thư thái sao. Nếu đồ vừa ý, hợp ý, cứ cao hứng mà mua, so đo nhiều như vậy làm gì.”

 

Đường Lý thị nguýt nàng một cái: “Vừa nghe đã biết không phải lời nói của người quản gia, củi gạo, dầu muối, tương, dấm, trà, mở cửa ra mọi thứ đều phải xài đến tiền, sao có thế dựa vào cao hứng mà xài phung phí chứ.”

 

Đường Hà cười cười, không cãi cọ cùng bà nữa, cầm lấy một cái trống bỏi trêu chọc Đào Đào: “Đông đông đông, Đào Đào có thích không nào?”

 

“Thích.” Đào Đào chộp lấy cái trống, làm nũng với cô cô, “Đào Đào muốn ăn đường đường.”

 

Người bán hàng rong chọn lấy một loại đường đặc sản, bởi vì đường trắng mềm, có thể kéo rất dài, giống như nước mũi tiểu nhi, nên đặt cho cái tên gọi bất nhã: “Đường nước mũi.” (nghe như kẹo kéo í nhỉ J)

 

Đường Hà lấy hết dũng khí ăn thử một lần, thật ra trong đường bọc đậu phộng vụn, ăn rất thơm. Tiểu hài tử muốn ăn, Đường Hà hào phóng thỏa mãn bé. Mua của người bán hàng rong một đồng tiền đường, dặn ông cắt thành đoạn nhỏ.

 

“Được được.” Người bán hàng rong từ tảng đường to kéo ra thành một đoạn dài, dùng kéo cắt thành vài đoạn nhỏ. Đường Hà đưa cho Đào Đào, lại đưa cho Đường Lý thị và Đường Tống thị.

 

Đường Lý thị thấy Đường Hà rõ ràng không đặt lời bà vào tai, bất đắc dĩ lắc đầu

back top