Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 46

Trời xanh thẳm, mây trắng trôi lững lờ.

 

Đường Hà bình tĩnh, nhìn hắn chăm chú, cây trúc bị gió thổi ào ào rung động, thỉnh thoảng có lá trúc vàng bị gió thổi bay lả tả trên mặt đất, một chiếc lá xoay vòng vòng, chậm rãi rơi trên tóc Chu Nam Sinh.

 

Tình cảnh như thế thật giống như trong mộng từng có.

 

Rất nhiều thời điểm nằm mơ, có chút cảnh trong mơ tỉnh lại sẽ không giống những gì mình trông thấy, có chút cảnh tượng lại trùng lặp, giống như trong mơ.

 

Đường Hà có chút hoảng hốt.

 

“Trên tóc huynh có lá trúc rơi xuống.” Ý nàng bảo Chu Nam Sinh lấy nó xuống.

 

“Gió dần dần nóng rực hun người, Chu Nam Sinh lấy lá trúc xuống. Một lúc lâu, hắn như tìm được tiếng nói của mình, hết sức bình tĩnh nói, “Ngũ cụ bà bọn họ được ông nội phó thác, một lòng một dạ vì chuyện này vui vẻ, lần này mở miệng nói không được, lão nhân gia trong lòng sẽ không thoải mái. Đợi ta theo chân bọn họ, nói còn có việc, chưa đầy đủ hết được, trước phải hoãn lại một chút, có được không?”

 

Từ hôn không phải là mình và Chu Nam Sinh, hai tiểu bối nói có thể được. Lần này cùng Chu Nam Sinh nói một chút, bất quá hôm nay không được lựa chọn đường sống, không trâu bắt chó đi cày, đem chuyện định ra. Mắt thấy chuyện có thể vãn hồi, Đường Hà gật đầu.

 

“Chúng ta đi ra ngoài một lúc lâu, các trưởng bối chắc đã chờ sốt ruột, vào đi thôi.”

 

“Muội vào trước đi,” Chu Nam Sinh ấm giọng nói, “Ta chờ một lúc nữa.”

 

Hắn lại khôi phục bộ dáng ôn hòa lúc mới gặp.

 

Một nam nhân, mang theo sính lễ tới trước mặt nữ nhân, lại bị nói nàng không muốn gả cho hắn, thế nhưng hắn còn có thể thu lại giận dữ, buồn bã, thật sự là tương đối phong độ.

 

Tính cách ôn hòa kiềm chế, thật sự khó có được.

 

Nhưng khi một người bị đối đãi vô lễ, ở thời điểm nắm giữ quyền chủ động, khó chịu mà tỏ vẻ kháng nghị, đối phương lại ôn hòa, hiểu ý, cũng sẽ coi ủy khuất và hi sinh của ngươi là đương nhiên.

 

Đường Hà khẽ nở nụ cười, không khuyên hắn, gật đầu, trực tiếp xoay người trở về sân.

 

Chu Nam Sinh nhìn bóng lưng của nàng, hơi có chút thất thần. Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, một mảnh vàng xanh nằm an tĩnh trong đó, hắn nhẹ nhàng bóp, mảnh xanh vàng vỡ tan.

 

————

 

Mặc dù trong miệng Chu Nam Sinh nói khéo léo, Ngũ cụ bà bọn họ khi nào không rõ hôn sự ngoài ý muốn chứ? Đại khái là lần đầu gặp phải chuyện nhà trai mang sính lễ tới cửa còn bị cự tuyệt, cho dù đám người Ngũ cụ bà lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, cũng không nhịn được thu lại nụ cười, lộ ra thần sắc không đồng ý.

 

Tuy Lý thị có lòng bảo vệ nữ nhi, giờ phút này nhìn Chu Nam Sinh đứng thẳng trong đường sảnh, duy trì nụ cười, trong lòng không khỏi sinh ra hai phần lúng túng, không đành lòng. Lý thị vốn nghe nói hôm qua Chu Nam Sinh im lặng, bà lo lắng ngày sau gặp phải chuyện tình hai đầu khó khăn, Chu Nam Sinh lựa chọn ủy khuất khuê nữ mình, vì vậy băn khoăn của Đường Hà, bà cũng đồng ý.

 

Chẳng qua mười người làm nhi tử, chín người rưỡi cũng muốn bảo vệ mẹ ruột. Chỉ đợi thời gian đổi thay, nam nhân đặt thê tử vào trong lòng, sức nặng thê tử ngang mẹ ruột, thậm chí còn áp chế cả mẹ ruột, đến lúc đó cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, dù sao đối với mẹ hiếu thuận nhiều cũng đại biểu là người có lương tâm, như thế nào cũng không phải người khinh người.

 

Lý thị cảm thấy, Chu Nam Sinh lúc này, so với Đường lão ban đầu, đã không biết tốt hơn bao nhiêu, vì vậy trong tâm vốn đã đồng ý khuê nữ từ hôn, lại không khỏi do dự, bà nhìn khuê nữ mình, lại nhìn Chu Nam Sinh một chút, mấy lần do dự muốn há mồm nói chuyện.

 

Cũng là Đường lão, nhìn sắc mặt bình tĩnh của khuê nữ, thở dài một hơi, đón nhận thực tế. Ông cười bồi tội cùng mấy trưởng bối, “Hôn sự con cái vốn là đại sự, lễ quá lớn cũng là hai nhà thương lượng ngày thật tốt, hôm nay rốt cuộc có chút gấp gáp, con và mẹ Đường Hà chưa chuẩn bị đầy đủ đồ, vô luận như thế nào cũng không thể hồi lễ trọn vẹn.”

 

Kinh hãi nhất là Chu thị, nhưng bà không phải bà nội chính nhi tám kinh, có thể nói gì đây? Hôm qua Chu gia xin lỗi Đường gia, hôm nay Đường gia để cho Chu gia khó chịu, bà kẹp ở giữa, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, không biết nên giúp ai, cũng không biết nên quở trách người nào.

 

Bà nhẫn nhịn, đợi mọi người tan cuộc, không nhịn được nó với Đường Hà: “Hà ơi, con đứa nhỏ này trong mắt không nhu được một hạt cát đây…”

 

Lão nhân tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, thần sắc trên mặt ảm đạm, “Hà ơi, nhân sinh có rất nhiều chuyện khó chịu, nhịn một chút đã trôi qua rồi… Thật ra thì bà Tam hi vọng các con tốt, bà Tam không có tư lợi…” Vừa nói hốc mắt đã hiện hồng, “Bà Tam nếu có thể làm chủ, sẽ không cưỡng con như vậy, nói cho cùng ta không phải bà nội ruột…”

 

Đường Hà trong lòng than thở, ôm lấy lão nhân, nhẹ nhàng đưa một cái, “Con biết người tốt với con, chỉ là con không muốn nhẫn nhịn… Chính là trước lúc nhẫn, con muốn tranh thủ một chút.” Lại làm nũng xin bà, “Người đừng giận con, có được không?”

 

“Con đứa nhỏ này, không biết từ khi nào lại có nhiều tâm địa như vậy.” Chu thị lắc đầu, “Bà không giận được con, nói cho cùng, chuyện một vòng lại một vòng, không nói rõ được rốt cuộc là lỗi người nào.” Bà mờ mịt than thở, “Ta quả nhiên già rồi, nghĩ không ra tâm tư oa tử.”

 

Ngay cả Chu Nam Sinh, cũng bị nàng nói đến mê hoặc, Đường gia cự tuyệt nhận lấy sính lễ, hắn không giận, cũng không kéo về nhà, ngược lại nói với bà, trước tiên đem sính lễ để ở nhà bà.

 

“Không có đạo lý mang sính lễ đến nhà gái lại mang về nhà mình.” Hắn nói.

 

“Nhưng mà,” Chu thị không giải thích được, “Không phải Tiểu Hà nói không muốn…”

 

“Phải.” Chu Nam Sinh gật đầu một cái, hắn muốn nói gì lại dừng lại, “Tóm lại trước cứ để nhà người đi đã.”

 

Từ thị biết Đường gia không nhận lấy sính lễ, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ và tức giận. “Đây không phải là tát vào mặt người ta sao?”

 

Bà từ đám người Ngũ cụ bà biết được, là bản thân Đường Hà không vui, trong lòng lại càng không thống khoái, “Con ta nhân phẩm, tướng mạo tốt như vậy, con bé có gì mà ghét bỏ?! Chưa từng nghe nói qua cô nương nhà ai không để ý đến cha mẹ chi mệnh, tự chủ trương lớn như vậy.”

 

Lại nhìn nhi tử trước mặt tĩnh lặng không nói, “Phu thê Đường Nhị Đản dung túng khuê nữ cự tuyệt con như vậy, con gì cũng không nói mà đã trở lại rồi?”

 

Hắn nên nói cái gì? Chu Nam Sinh bình tĩnh nói, “Tiểu Hà nói cũng có đạo lý.”

 

Từ thị quả thực vừa tức vừa vội, “Các con đã không thành, con còn nói thân thiết như vậy làm gì? Cái gì gọi là đạo lý? Không nghe cha mẹ chi mệnh có gì là đạo lý?”

 

Thấy nhi tử thái độ bình tĩnh, trước sau như một, bà không khỏi suy đoán nói: “Tam nhi, nói cho mẹ biết, bản thân con không muốn cưới Đường gia khuê nữ có phải không?” Bà càng nghĩ càng đúng, không khỏi vui mừng nói, “Không thành cũng tốt. Vậy con và Châu Nương vừa lúc có thể thành một đôi, thật đúng lúc, ta đang rầu rĩ đứa bé kia thương tâm nghĩ không thông đây.”

 

“Mẹ đã nói con và Châu Nương có duyên phận.” Bà khẩn cấp đứng dậy, “Ta với con đi nói chuyện cùng cha con và ông nội đi.”

 

“Mẹ,” Chu Nam sinh gọi Từ thị lại, “Con hỏi người một vấn đề.”

 

“Gì?” Từ thị nhìn nhi tử thần sắc ngưng trọng, không khỏi kỳ quái.

 

“Nếu như con cưới Đường Hà làm vợ, ngày sau người sẽ gây khó dễ cho muội ấy sao?”

 

Từ thị nghe vậy kinh sợ, “Con nói liên thiên gì đấy?!”

 

“Có thể nói mẹ như vậy sao? Con coi mẹ con là loại người gì? Một ác bà bà một lòng một dạ muốn gây khó khăn cho con dâu?”

 

“Thê tử còn chưa cưới, con đã quên mẹ rồi? Huống chi người này con không cưới được!” Từ thị giận đến không được, lấy tay đấm ngực, “Khuê nữ Đường gia kia cho ngươi ăn cái gì rồi? Ngươi tới để chọc tức ta?”

 

“Muội ấy chưa cho con ăn gì, những người khác cũng không có.” Chu Nam Sinh lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Mẹ, có phải con cưới Châu Nương, người mới hài lòng?”

 

“Người nói Châu Nương là cháu gái ruột người, người yêu thương muội ấy. Nhưng dù cho người có yêu muội ấy, thích muội ấy, người cũng không để cho Bắc Sinh cưới. Đến hôm nay, một nhà cậu hành hạ hôn sự con, người lại hi vọng con không so đo chút nào mà đi cưới muội ấy.”

 

“Bắc Sinh xếp trước Châu Nương, Châu Nương xếp trước con, phải không?”

 

“Con cưới Châu Nương, sau này muội ấy không phải là con dâu người, mà con là cháu rể mới đúng.”

 

“Con khống muốn biến mình thành thảm hại như vậy, con sẽ không cưới Châu Nương.”

 

“Từ thị khiếp sợ cực độ, “Nam Sinh, mẹ không nghĩ như vậy…” Trong lòng bà sôi sục, vừa vội vàng lại vừa khổ sở, “Mẹ nói là đau lòng Châu Nương, nhưng con mới là nhi tử ruột thịt của ta, làm sao ta có thể xếp con bé trước con đây?”

 

“Ta muốn cho con bé làm thê tử con, không phải nghĩ tới con bé sẽ nghe lời ta, sau này ta có thể trông chừng con bé, đối với con biết nóng biết lạnh. Bản thân con từ lúc nhỏ đã không được mẹ nuôi lớn, mẹ muốn tìm cho con một thê tử, bù đắp lại cho con… Vừa lúc Châu Nương muốn đến nhà chúng ta, mẹ nghĩ vừa lúc vẹn toàn đôi bên.” Từ thị nước mắt đã rơi xuống, “Tam nhi ơi, mẹ không biết trong lòng con nghĩ vậy…”

 

“Mẹ không có…” Bà lặp đi lặp lại, “Con là nhi tử ta, Châu Nương khi nào thì hơn con chứ…”

 

Được phép nói ra lúng túng trong lòng, Chu Nam Sinh cố gắng hồi lâu, giọng nói mới bình tĩnh lại được, “Hiện tại người đã biết rồi, lúc trước con không muốn cưới Châu Nương, sau này cũng sẽ không cưới, con và Đường Hà đã có hôn ước, người con cưới là muội ấy.”

 

Từ thị cảm thấy trong lòng từng đợt chua xót, bất chấp tức giận Đường Hà từ hôn, hỏi vội: “Con thế nào mà cưới? Không phải Đường gia muốn từ hôn sao?”

 

“Hoãn một chút mà thôi.” Chu Nam Sinh không muốn nhiều lời ở nơi này. “Mẹ, con chỉ muốn nói cho người hiểu, trong lòng người nghĩ gì, người bên cạnh không rõ, người bên cạnh nhìn người nói gì làm gì, người ta sẽ nhận thức đúng như vậy.”

 

“Người nói con so với Châu Nương nặng hơn, con không biết, cho nên con hiểu lầm. Người nói người không phải ác bà bà gây khó khăn cho con dâu, Đường gia nhìn người không vui vẻ khi Đường Hà làm con dâu, cho nên cũng hiểu lầm.”

 

Từ thị theo bản năng tức giận, đang muốn cãi cọ, Chu Nam Sinh ý bảo bà trước hết nghe hắn nói xong đã, “Người trong miệng lúc nào cũng nói nhi tử có thê quên mẹ, nhưng sao con có thể quên người đây? Người là mẹ ruột con, chính là thành hôn, con vẫn để người ở trong lòng.”

 

“Thê tử cũng sẽ ở trong lòng con. Con đã sắp xếp vị trí của mỗi người ở trong lòng, nàng cũng sẽ không chiếm vị trí thuộc về người.” Mẹ cũng sẽ không chiếm được vị trí của nàng.

 

“Nếu như sau này con có làm trái với ý nguyện của người, thời điểm không nghe người nói, đó chính là ý nghĩ của con, chính con tự gây ra. Con có lỗi sai thì người mắng con, hoặc là nhìn con là con ruột mà tha thứ cho con. Nhất mã quy nhất mã, không bởi vì một chút không như ý mà giận chó đánh mèo con dâu, có được không?”

 

“… Mẹ không nghĩ như vậy,” Từ thị chần chờ, bởi vì lời nói của nhi tử mà có chút kích động, “Tam nhi, mới vừa rồi con nói, mẹ ở trong lòng con?”

 

Nhất cổ tác khí đem lời nói ra khỏi miệng, lần này nhưng lại lúng túng, Chu Nam Sinh nét mặt biến đổi, hàm hồ đáp một tiếng.

 

(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.

 

“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).

 

Từ thị vui vô cùng, đầu mũi chua xót, không nhịn được đưa tay dụi mắt, “Mẹ nghĩ đến lời của con…”

 

Nhi tử không phải muốn thành thân Đường gia khuê nữ sao? Thằng bé đã nói, vô luận như thế nào cũng không cưới Châu Nương. Cưới nữ nhi nhà người ta tóm lại là muốn hợp lại. Đường gia khuê nữ thì Đường gia khuê nữ, ai kêu hợp mắt nhi tử chứ, đã để vào trong lòng rồi đấy.

 

Từ thị cho dù trong lòng không thoải mái, cũng biết một trận mình hôm qua mình quá đáng, Chu gia mang lễ qua bị đắn đo là chuyện bình thường, vì vậy bà thở dài một hơi, đè xuống không vui, nghĩ tới nhi tử nói ít lời thân mật, tinh thần phấn chấn lên.

 

Chu Nam Sinh đơn giản nói lại ý tứ của Đường Hà cho cha mình và ông nội. Chu Nam Sinh hiểu, thật ra Đường Hà ý tứ hai tầng, một là lo lắng mẹ hắn là ác bà bà, hai là lo lắng hắn nhu nhược, không đau lòng thê tử.

 

Chu lão nghe, nhìn trân trân, “Hiện tại cô nương gia tâm nhãn thế nào mà đã linh hoạt như vậy?”

 

Chu lão gia tử không giận, ngược lại cười, “Nha đầu Đường Hà kia cũng là có chủ kiến.” Lại hỏi cháu trai, “Ý con thế nào, còn muốn cưới con bé?”

 

“Phải.” Chu Nam Sinh nói, “Muội ấy hiểu lầm con, gỡ được là tốt.”

 

“Khi nào thì dễ dàng như vậy.” Chu lão nhìn cha mình lắc đầu nói, “Chứng minh con không phải người nhu nhược thế nào? Con khuyên mẹ con đi Đường gia bồi tội? Để bà ấy tự biện bạch mình không phải ác bà bà?”

 

“Tam nhi, tuy nói chuyện mẹ con làm có hơi quá, nhưng con không thể vì cưới thê tử, mà để mẹ ruột phải khom lưng cúi đầu chứ? Huống chi tương lai lại là con dâu, hắc, tính tình mẹ con không làm được.”

 

Chu Nam Sinh lắc đầu, “Con không định làm như vậy.”

 

Cầu thân bị cự tuyệt, đây là chuyện tương đối khó chịu, ông nội và cha không vì thế mà tức giận, trực tiếp chặt đứt duyên phận với Đường gia, hết thảy từ từ suy tính.

 

“Đường Hà nói có thành hay không mấu chốt không phải ở mẹ, là ở con.”

 

“Muội ấy chất vấn con có đạo lý. Chỉ là con cảm thấy, mặc dù con lần này làm sai, nhưng không muốn muội ấy coi con là người mềm yếu.”

 

———-

 

“Quả nhiên thanh niên đều ưa nhan sắc.” Chu lão không nhịn được cảm khái, “Nam Sinh nhà ta bị người làm bẽ mặt, còn một lòng nhớ thương, muốn cưới người ta đấy.”

 

Thấy lão gia tử trầm ngâm không nói, Chu lão không nhịn được giật mình, “Cha, chuyện này đã náo thành như vậy, người còn muốn cưới Đường gia khuê nữ làm cháu dâu sao? Người sẽ không tức giận?”

 

“Có đến có đi, cái này coi như hai nhà đánh ngang tay.” Chu lão gia tử lạnh nhạt nói, “Ta vẫn là ý tứ kia, hôn sự này, đối với Đường gia, đối với chúng ta, không có chỗ nào xấu, không có chỗ xấu mới có lợi, dĩ nhiên là có thể tiếp tục.”

 

“Nếu Tam nhi không buông tay được, lão đầu tử ta sẽ ra mặt, giải quyết chuyện này đi.”

 

Đối với Chu lão gia tử trực tiếp tìm tới mình, Đường Hà không bất ngờ.

 

Chu lão gia tử nhìn nàng thần sắc bình tĩnh, mình cũng cười, “Nha đầu này vẫn giữ vững được, khí độ không tệ, thật là kỳ quái, phu thê Nhị Đản cũng là người thật thà, sao khuê nữ ngược lại là một bộ dáng tâm địa thủy tinh? Chính là bà Tam con, cũng nói con là người đoan chính, hiểu chuyện hiếu thuận, không nhắc đến con là người rất chủ kiến.”

 

Vì Chu lão gia tử đến cửa, trực tiếp nói rõ “Muốn cùng cháu dâu tương lai trò truyện”, phu thê Đường lão mặc dù nghi ngờ bất an, vẫn phải tránh đi, lần này chỉ có hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

 

Đường Hà dâng trà cho lão nhân, cười đi thẳng vào vấn đều, “Biểu ca trở về đã nói rõ với người rồi? Đáng tiếc con không được làm cháu dâu người rồi!”

 

“Không nhất định.” Chu lão gia tử giảo hoạt cười, “Nữ nhân thuận theo nam nhân, nam nhân chưa chắc đã để nữ nhân trong lòng. Nhưng là nữ nhân muốn nói không, nam nhân ngược lại, quyết tâm bằng được. Hôm nay Nam Sinh bị con kích thích, không phải cũng quyết tâm sao? Nam theo đuổi nữ, cách ngọn núi, ta xem nó đã chuẩn bị tốt để băng đèo vượt núi rồi. Tiểu nha đầu có phải cố ý tính kế không?”

 

Đường Hà bật cười, cũng không nói tiếp.

 

Chu lão gia tử không để ý, “Nam Sinh nhà ta là người tốt, lại có tài, người ta muốn làm mai với thằng bé không ít,” lão nhân gia vừa khen cháu mình, thấy Đường Hà mỉm cười, gật đầu đồng ý, chính mình lại cảm thấy buồn cười, “Dĩ nhiên nha đầu con không tồi, nếu không lão nhân ta không thể định con, đúng không?”

 

“Ban đầu cha ta nuôi dạy Nam Sinh trở thành người đọc sách si tính, mấy năm qua Nam Sinh hỗ trợ ở cửa hàng, đã mài đi vài phần ngốc tính, con nói nó mềm yếu, đây là không đúng, đứa bé kia phẩm tính tốt, bảo vệ mẹ ruột, thân mật anh em, đều là nhân luân lẽ phải, chẳng lẽ lại đi so với kẻ kiêu ngạo, mất hết tính người? Nam Sinh khờ khạo, sau này con thành thân với nó, nó đặt con trong lòng, tuyệt đối sẽ đối tốt với con.”

 

Đường Hà mỉm cười nghe, không nói chen vào.

 

Chu lão gia tử đối với nàng có chút bất đắc dĩ, nghiêm mặt nói: “Theo lý thuyết, hôn sự hai nhà nhiều lần khúc chiết, nếu là thật không được, cố chấp ở gần nhau sẽ không còn ý nghĩa, chỉ là ta sợ con không biết, hoặc là con cũng đoán được hai ba phần, ta kiên trì kết thông gia với nhà con, là vì bà Tam con. Bà Tam con phía sau không có nam đinh kế tục hương khói, bà ấy với gia đình con có tình cảm, chỉ có mong đợi cha con và huynh đệ con ngày sau chăm sóc bà ấy trước lúc lâm chung. Con là cháu gái bà ấy, Nam Sinh là cháu ngoại trai, hai nhà thân càng thêm thân, chuyện sau này của bà ấy, cha con đứng ra trông coi không phải càng trôi chảy sao?”

 

Đường Hà xem thường, “Chính là con không muốn thành thân với biểu ca, cha con và các huynh đệ đã xác định dưỡng lão bà Tam trước lúc lâm chung.”

 

“Lời này ta tin,” Chu lão gia tử gật đầu, “Chẳng qua người đã già, trải qua nhiều chuyện, mọi việc đều muốn bảo đảm. Bà Tam con và gia đình con có tình cảm còn chưa đủ, con và Nam Sinh thành thân, cha con chính là vì khuê nữ sống tốt, nó sẽ trở thành con rể bà cô không phải sao?

 

“Quan tâm giống nhau, ta chính là vì cha con đối với muội tử ta tốt, ta sẽ đối với khuê nữ nó tốt, ta còn sống một ngày, lão Chu gia ta sẽ không bạc đãi con.”

 

Chu lão gia tử nhìn Đường Hà vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục nói, “Nam Sinh nói ra lo lắng của con, mẹ Nam Sinh quả thật có chút thiên vị. Không phải con người đều có người tốt kẻ ác sao? Tình cảm có thân sơ xa gần, nó coi trọng người nhà mẹ đẻ, tự nhiên không thể làm gì khác hơn là xin lỗi con. Chuyện đã được ta an bài, nó không làm chủ được con, con cũng giặc cùng đường chớ đuổi. Huống chi ta bảo đảm với con rồi, mẹ Nam Sinh làm dâu nhà ta hai mươi mấy năm rồi, ta rất hiểu nó, khắt khe sẽ nói hai câu, đánh chửi làm khó người khác tuyệt đối không có.”

 

“Con rất sợ hãi,” Đường Hà thật tình nói, “Người là trưởng bối, người đến giải thích với con, con không thể không biết cân nhắc.”

 

“Chẳng qua người không nói, mọi việc chỉ có bảo đảm là chưa đủ, người nói thời điểm này người có thể bảo vệ con, nhưng thứ cho con mạo phạm, trăm năm sau thì sao đây?”

 

“Biểu ca và người đều là một câu trả lời hợp lý, nói trong lòng mợ không vui, nhưng không nhất định làm khó người, lời này con tin. Chẳng qua người nói thật hay, tình cảm có thân sơ xa gần, vạn nhất ngày nào đó bà ấy lại chọn hi sinh con, con làm sao bây giờ?”

 

“Hôm nay con cả gan nói lời này cùng người, chính là con hi vọng có chút thực tế bảo đảm.”

 

Chu lão gia tử nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, Đường Hà bình thản ung dung, bảo trì mỉm cười.

 

“Nha đầu này không được. Rèn sắt khi còn nóng, thừa thắng xông lên, so với mấy cháu trai cháu gái ta còn giống ta hơn. Ta thật không nỡ để con rơi vào nhà người ta.” Chu lão gia tử nói, “Lão đầu tử ta không rõ còn sống bao nhiêu năm, chỉ cần ta còn, ta bảo vệ con. Trước lúc ta đi, ta chủ trì phân chia tài sản, cho các con trải qua cuộc sống gia đình an ổn.”

 

Ba cháu trai lớn, riêng bản thân cưới thê tử, sinh oa nhi, không thể nào cả đời không tách ra, mình là đại gia trưởng, đem chuyện nói rõ trước, tránh cho mấy huynh đệ chen chúc quá lâu, ngược lại sinh ra thù hận.

 

Chu lão gia tử suy đoán, vì vậy hứa hẹn thêm sảng khoái.

 

Thấy Đường Hà cười, không nhắc lại dị nghị, biết nàng đã chấp nhận ý tứ. “Lão đầu tử làm theo ý con rồi, con cũng phải làm theo ý lão đầu tử ta. Qua năm nay Nam Sinh đã hai mươi rồi, hôn sự không thể chậm trễ nữa, con phải mau mau, đến lúc nhắm mắt ta còn thấy được chắt trai.”

 

“… Cái này do cha mẹ làm chủ.”

 

“Giờ lại đổ lên cha mẹ chi mệnh đây,” Chu lão gia tử quả thật bị nàng ức hiếp đến bật cười.

 

Đường Hà nhớ tới lúc nàng còn là một thiếu nữ, luôn không rõ, tại sao trên đời luôn có hai chữ thỏa hiệp.

 

Một người sống trên đời, nếu không thể tùy tâm sở dục (tự mình, tuân theo ý mình), cuộc sống còn gì là niềm vui đây?

 

Khi còn học trung học, lớp học nữ sinh đang lưu hành đọc tiểu thuyết ngôn tình, nàng xem thấy nữ chính năm lần bảy lượt nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, luôn không nhịn được dè bỉu: buông tha là tốt rồi, tại sao cứ phải lưu luyến?

 

Nếu như là chính mình, ta sẽ phất ống tay áo, tiêu sái rời đi.

 

Khi nàng lớn lên, rốt cục mới hiểu, chỉ có thiếu niên không biết buồn, mới có thể không cố kỵ chút nào nói buông tha. Thật ra thì cuộc sống sao có thể lật đi làm lại đây?

 

Ngươi đã lựa chọn, ngươi khó có thể buông tha, tất nhiên bởi vì không nỡ trả giá tình cảm, hơn nữa đầu tiên là xã hội, sau mới là cá nhận.

 

Gia đình, đạo đức, thậm chí là kinh tế, tướng mạo, khiến cho mỗi người lựa chọn chỉ ở trong phạm vi nhất định, cuộc sống của bản thân chính là một tấm lưới, từng việc ngươi lựa chọn, tác động đến rất nhiều người.

 

Ở thế kỷ 21, nàng từ cô gái đơn thuần tinh khiết trong sân trường, biến thành con người xã hội, từ một tình yêu tinh khiết tiến vào hôn nhân, nàng đã trải qua vô số lần đau khổ suy tư, lựa chọn thỏa hiệp và kiên trì, nàng đã sớm hiểu, chuyện chưa bao giờ đơn giản là muốn hoặc không muốn.

 

Nàng và Chu Nam Sinh có hôn ước, dính dấp đến mấy gia đình, mẹ nàng cố nhiên vì yêu thương nàng nên nhất thời dao động, sau sẽ khuyên nàng nhẫn nại.

 

“Nữ nhân nào không trải qua bấp bênh đây?” Mẹ nàng nhất định sẽ nói như vậy, “Nam Sinh là người vô cùng tốt.”

 

Đúng vậy, Chu Nam Sinh không phải người tồi, nhân phẩm tốt, mặc dù là lão Nhị, nhưng không hoàn toàn ngu hiếu, nếu không vừa bắt đầu hắn sẽ nghe mẹ hắn cưới Châu Nương, chỉ cần trượng phu có suy nghĩ thoáng, chuyện cũng sẽ có đường sống, làm thê tử sẽ không khổ cực.

 

Hơn nữa nàng hi vọng người tương lại bầu bạn với mình là một người có thể giao lưu được với mình.

 

Nghĩ đến Chu Nam sinh hồng tụ thiêm hương, Đường Hà không khỏi nở nụ cười, cùng bầu bạn hợp ý, tâm nguyện như vậy, bất luận là thời đại, giới tính, luôn giống nhau.

 

Nàng sau khi xuyên qua, đã thấy nhiều anh nông dân thuần khiết, coi như là nam nhân thô bỉ, không có khát vọng cưới một thiên kim biết thi thư, hiểu lễ nghĩa, cho dù mọi người bì, có chút ít còn hơn không. Nếu không Tạ Tuyết Mai làm sao lại cướp đi Trương Thanh Trúc?

 

Hán tử trong thôn làm ruộng trở về, không cần biết thê tử có phải làm việc mệt mỏi không, gào thét để nấu nướng, giặt quần áo cho hắn, đêm đến không có chuyện gì làm, lôi thê tử lên giường, sau đó hài tử giống heo, một tên tiếp một tên sinh ra.

 

Nữ nhân khổ cực như vậy, nam nhân không có ý thức tôn trọng, kính yêu nữ nhân, Đường Hà thường nhìn thấy, nam nhân trong thôn, trước mặt người khác động thủ đánh thê tử. Chính là ca ca nàng, ngay trước mặt nàng cũng quăng cái tát vào mặt đại tẩu.

 

Cuộc sống điền viên chân chính, chưa bao giờ là ‘hái cúc đông dưới rào, khoan thai thấy Nam Sơn’ thanh thản, lạnh nhạt.

 

Đường Hà cảm thấy, lao động trí óc biến thành lao động chân tay, quần áo đẹp biến thành quần áo thô, đồ ăn ngon biến thành cơm nhạt (nhạt ở đây kiểu như là ăn chay í), những thứ này thích ứng không khó khăn, chỉ có cách suy nghĩ, tư tưởng ba mươi năm giáo dục và kinh nghiệm, làm cho nàng không cách nào hoàn toàn trở thành một thôn cô. Cho nên nàng không cách nào chịu được, gả cho một anh nông dân, hoàn toàn không cách nào tiến hành giao lưu trao đổi, sau đó nàng chết lặng, không ôm kỳ vọng vây quanh bếp lò cùng hài tử trôi qua cả đời.

 

Tựa như mẹ nàng nói, Chu Nam Sinh là người tốt nhất trong phạm vi nàng có thể chọn.

 

Ít nhất hắn nghe được, hiểu được ‘vũ đả ba tiêu’, hiểu được ‘gió cuốn mây bay’.

 

Nàng nói từ hôn, đương nhiên là có ý tứ ép buộc thỏa hiệp, lúc ban đầu tức giận, thất vọng, từ từ nhìn ra có thể xoay chuyển.

 

Dù sao nếu mất đi, coi như rút lui, nhiều nhất nàng sẽ tìm thêm, tìm người bình thường, tốn nhiều sức lực chút.

 

Chu Nam Sinh không phải muốn tìm nữ tử có tài hoa, có tư tưởng sao?

 

Đường Hà chậm rãi cười, trải qua lần này, hắn còn nhìn nàng mờ nhạt so với mọi người sao?

 

Đường Hà không bài xích hôn nhân, quả thật kiếp trước gặp trượng phu sai lệch, mang đến kết cục đau khổ, nhưng đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần vì vậy mà trừng phạt mình.

 

“Nữ nhân thành thân, có hài tử, lúc này mới đầy đủ.” Đây là mẹ nàng khuyên nàng, Đường Hà tin tưởng.

 

Hài tử, nàng che lồng ngực mình, trái tim nhảy lên, nàng có một hài tử, muốn có một hạnh phúc mới.

 

Nàng nhớ tới Chu Nam Sinh mang theo song nhạn đi tới trước mặt nàng, nhớ tới nụ cười của hắn, không khỏi mỉm cười.

 

Ta chạy đi, ta tin tưởng tình cảm, giống như tin tưởng ánh mặt trời và sinh mạng.

 

Để cho tim ta, một lần nữa lại xao động.

 

——-

 

Hà: Nói thật chứ, chương này edit vừa dài lại vừa chán, ta ghét nhất đoạn nào cứ nói về kiếp trước Đường Hà, cứ thấy âm u làm sao í…

back top