Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 91

Bổn huyện là một huyện nông nghiệp, mấy chục thôn xóm lớn nhỏ, bờ ruộng nông thôn dọc ngang tương liên, từ xưa đến nay, các thôn thỉnh thoảng tranh đấu hoặc đám hỏi, hoặc bởi vì chính sách cải cách đất đai của triều đình, địa giới giữa các thôn mơ hồ, quan hệ thân thích cũng là rắc rối phức tạp. Lần này Chu Trâu hai thôn ẩu đả, Tống phụ cận mơ hồ, Tề Dương rối rít tham dự hòa giải.

 

Trâu gia thôn chết hai nam nhân, lão phu thê – cha mẹ hai người đó ngày ngày không an bình, đem quần áo hai người mặc lúc còn sống bày tại trong rừng trúc, phơi mưa phơi gió để quay về mặt đất. Hai con dâu trẻ tuổi mặt mày ảm đạm. Nhưng đây có lẽ tạm thời, chờ thời gian trôi qua, các nàng sẽ sớm quên trượng phu các nàng, rời xa cái nhà này. Nhưng mấy hài tử nữ nhi còn bé bị cha mẹ vứt bỏ, khó được một miếng cơm no, khó được một bộ quần áo đẹp. Lão phu thê hai người vừa bắt đầu rơi lệ, sau đã hoàn toàn chết lặng, nước mắt khô cạn.

 

Cuộc sống chính là như thế, khổ nạn tùy tướng, chỉ có cắn răng nhẫn nại.

 

Trâu gia thôn tham dự ẩu đả, thanh niên cũng bị nhốt trong ngục. Người Trâu gia thôn ban đầu còn nhẫn nại, thời gian càng lâu càng bất an, người tới hòa giải càng nhiều, Chu gia thôn cũng có thành ý, cho nên đại đa số người ta dao động, khuyên nhủ hai lão phu thê hết nước hết cái: “Đại nhi Tiểu nhi nhà ông bà đi cả rồi, sau này ông bà và mấy đứa nhỏ đều há mồm ăn cơm phải không? Ông bà cầm bạc của Chu gia thôn đi, mấy chục lượng bạc đấy!”

 

Hai lão phu thê mới đầu không đồng ý, nhi tử chết không minh bạch, làm cha mẹ sao có thể vì bạc mà bỏ qua hung thủ đây? Cho dù được mười mấy lượng bạc, chính là Đại nhi, Tiểu nhi còn sống, chưa chắc đã kiếm được.

 

Người trong thôn khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng hừ lạnh nói: “Nhi tử nhà các ngươi không phải chết không minh bạch sao? Rõ ràng là la hét khoe dũng khí, bị người phản kháng không cẩn thận chết! Hai thôn đánh nhau, ai nói được là người nào đánh người nào? Là người nào đánh người nào chết?”

 

Lão phu thê hai người giận đến phát run. Nhưng đây là lời nói thật, người Trâu gia thôn cũng ẩu đả, Huyện thái gia đã lên tiếng, kéo bè kéo lũ đánh nhau đều không bỏ qua, người Trâu gia thôn bị đánh, đã bắt chẹt Chu gia thôn một khoản, giờ chỉ mong đợi nam nhân nhà mình trở về nhà an toàn cho xong việc.

 

Hai lão phu thê bị người trong thôn ra sức khuyên, cuối cùng hai con dâu cũng đi theo bọn họ tỏ thái độ: “Cha mẹ, ta nhận bạc rồi sống cho tốt, coi như xong đi.”

 

Nếu không vì thù với cả thôn, chính là thù với Chu gia thôn, chuyện cũ đã qua, người sống cũng phải vì cuộc sống sau này mà tính toán, nếu không đến một ngày, hài tử trong nhà bị trả thủ, bọn họ đi đâu khóc được?

 

Lão phu thê chết lặng, gật đầu đồng ý.

 

Huyện thái gia đã sớm đoán được kết quả này. Dân nông thôn ẩu đả dãn đến chết người không hiếm, quan phủ không sớm thì muộn sẽ nhúng tay vào, nhưng cuối cùng vẫn là tộc lão hai thôn ra mặt che dấu. Chuyện này tuân thủ cách hành sự của người dân, cũng bởi vì dân quê không thể thanh nhã được. Người dân thô lỗ bình thường không có việc gì thì ngồi dưới đại thụ hóng mát, mỗi người một câu là có thể tung hoành quốc gia đại sự, kỳ thực là e sợ quan uy từ trong xương tủy, để bọn họ đi theo quan viên tranh thủ, đảm bảo cả ngày không nói được lời nào.

 

Chuyện hai thôn Chu Trâu, ngay từ lúc nha dịch được phái đi, trong lòng ông đã định ra kế hoạch, sau lần đó ông vẫn theo lẽ thường phái người truy bắt thôn dân chạy trốn về quy án, thăng đường hỏi han thẩm vấn, cao hơn nữa là bất động thanh sắc, chờ hai thôn tự thương lượng, đưa ra phương án, sau đó tìm ông cầu xin tha thứ.

 

Tuy đã có tiền lệ, nhưng tiền lệ tựa như thế gian này, có những quy tắc ngầm giống nhau, mọi người không theo được mệnh lệnh, nhưng luôn cổ động thi hành theo, nếu làm trái với quy tắc, có một ngày bại lộ, mọi người ra súc chứng minh mình trong sạch vô tội, sẽ ra sức hạ thấp, khiển trách đối phương.

 

Huyện thái gia không muốn mạo hiểm như vậy.

 

Lã giáo dụ đi thăm ngục, nói ý tứ của huyện thái gia cho con rể nghe, ông nhìn thấy thanh niên tinh thần suy sụp, không khỏi khuyên nhủ: “Từ trước đến nay, ba mươi lão minh kinh, năm mươi thiểu tráng sĩ, thường ngày ta thấy con hăng hái, chưa nói lời thật ra khỏi miệng, con chưa đến hai mươi, tài văn chương có thừa, nhưng chưa trải đời đủ, mười mấy năm mài giũa, chỉ đợi có một ngày bộc phát nổi tiếng. Giờ con gặp biến cố ở thôn, không may mắn chính là may mắn, như thế con mới có thể dốc lòng một thời gian, phẩm nhất phẩm nhân sinh tình huống, sau này mới có ích.”

 

Chu Trâu hai thôn phát sinh biến cố, Chu Bắc Sinh có bị bỏ tù hay không, thế nào cũng ảnh hưởng đến việc trì hoãn thi cử của hắn. Nếu không huyện thái gia khổ tâm để cho hai thôn hòa giải, hai năm sau Chu Bắc Sinh thi đậu, xuất thân của hắn sẽ dính theo chuyện xưa của thôn, không nói thiên hạ biết, ít nhất dân chúng mấy huyện lận cân sẽ biết. Đến lúc đó, người cho là tránh được trừng phạt, có bị thẩm tra lại không? Năm đó quan phụ mẫu có vì tình riêng mà làm việc trái với luật pháp không?

 

Hắn sinh làm người Chu gia thôn, sẽ vì thôn trang mà thỏa hiệp. Nếu không cha mẹ, huynh đệ tỷ muội hắn, những người khác không thể rời thôn trang này đi, cuộc sống của bọn họ phải làm sao bây giờ?

 

Chu Bắc Sinh trong việc làm ăn không thể so với hai ca ca, nhưng hắn đọc sách nhiều, nhìn đồ sâu xa hơn. Trong ngục, nha dịch vì thân phận tú tài của hắn, an bài cho hắn một mình một lao, hai ca ca muốn để hắn tốt hơn, liên tục đáp ứng, chính là bản thân hắn cự tuyệt: Nếu như hắn dựa vào thân phận đặc thù, Chu gia vì thân phận đặc thù này, cũng muốn trả giá cao hơn nữa. Sau đại ca Chu Đông Sinh vì thôn dân không chịu cho hắn biện bạch, hắn đỏ mắt muốn tìm người đánh nhau, cũng là Chu Bắc Sinh ngăn lại: Lòng người chỉ nhớ sai lầm người khác, không nhớ sai lầm của mình, ca ca làm thù hận càng sâu, sau này sống trong thôn, cuộc sống làm sao tốt đẹp đây?

 

Mười mấy ngày sống trong lao ngục, không thấy mặt trời, biến một thư sinh hăng hái phải tính toán chuyện được mất, tức giận, sợ hãi không biết bao nhiêu lần, giờ chỉ còn tấm thân sương chiều trầm trầm.

 

“Đệ, không có chuyện gì.” Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh thay nhau an ủi hắn. Trong ngục hoàn cảnh tầm thường, Chu Trâu hai thôn bị giam gần nhau, người hai thôn chửi rủa lẫn nhau, mấy ngày nay đã im lặng dần, ngày đêm chờ đợi sự giúp đỡ của thôn, cứu bọn họ trở về.

 

Người Trâu gia thôn cả ngày châm chọc: “Chúng ta đi ra, các ngươi giết người, đương nhiên phải đền mạng, còn muốn về nhà? Phi!”

 

Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh đỏ tròng mắt: “Đệ không liên quan, vốn không có việc gì… Sau này việc nhà phải dựa vào đệ,” Chu Nam Sinh trịnh trọng dặn dò Chu Bắc Sinh, “Ta và Đại ca không cách nào làm rõ ràng… Trong ngục không biết có chịu được không, còn cả bọn nhỏ muốn ăn muốn uống… Làm ca ca vô dụng, sau này phải dựa cả vào đệ tận hiếu.”

 

Người ta nói nam nhi không dễ rơi nước mắt, Chu Đông sinh và Chu Nam Sinh nghĩ bản thân mình ở tình cảnh tuyệt vọng, trong đêm tối thâm trầm, không khỏi nước nở.

 

Chu Bắc Sinh ưỡn ngực, cười nói với bọn họ: “Chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài.”

 

Hắn đã cẩn thận hỏi người trong thôn, ngày đó một đoàn hỗn chiến, căn bản không nói rõ được ai ra đòn tử thủ với người chết. Không tra ra hung thủ, không thể coi tất cả mọi người là hung thủ mà chém đầu.

 

Chẳng qua không chết cũng bị lột da. Chi phí nhất định rất lớn.

 

Cho nên lúc trước Lã giáo dụ nói với hắn, trong lòng hắn mịt mờ nghĩ tới: “Đến rồi, có thế chứ!”

 

Xuất thân và vận mệnh con người trước mặt luôn hèn mọn. Người dân ẩu đả không ít cách nhìn, thanh niên thư sinh xuất thân nông thôn, đang tiến tới tương lai tươi sáng, giữa đường gặp phải biến cố, trước hắn và sau hắn, Chu gia thôn đã có thanh niên thư sinh rơi vào tình cảnh như hắn, bọn họ đã bị vận mệnh chọn trúng, sớm muộn không thể thoát.

 

Nghe xong Lã giáo dụ thuyết giáo, Chu Bắc Sinh cười lớn, hắn muốn trả lời thế này: “Nhạc phụ nói có lý, tiểu tế khắc cốt ghi tâm, ngày sau nhất định tức giận phấn đấu.” Chẳng qua hắn vừa há mồm, sau một lúc nôn ra một chữ: “… Phải.”

 

Lã giáo dụ thở dài một hơi, nói: “Con an tâm chờ mấy ngày, ta và tổ phụ con cố chạy vạy, huynh đệ các con sẽ sớm được ra.”

 

Chu Bắc Sinh đần độn trở lại nhà giam, hai huynh trưởng gấp gáp vây đến, Chu Đông Sinh mở miệng muốn hỏi thăm, Chu Nam Sinh nhìn tiểu đệ thần sắc thê lương, liền giữ huynh trưởng lại, trước tiên kéo hai người vào trong góc.

 

“Ca, không có chuyện gì.” Chu Bắc Sinh nhẫn nhịn, nhưng trước mặt huynh trưởng rốt cục không nhịn được, nước mắt chảy dài, “Chẳng qua đi hết đường bằng rồi, không có đường nữa…”

 

—-

 

Người Chu gia trong lòng như lửa đốt, không giống như Lã giáo dụ, bọn họ muốn gặp huynh đệ Chu Đông Sinh, chỉ có thể chờ ngày huyện nha cho phép gặp, đứng xếp hàng cầm số chờ đến lượt.

 

Hôm nay, Chu gia trên có lão gia tử chống quải trượng, dưới có Dương thị ôm Ny Nhi trong ngực, mọi người nhất tề chờ trước huyện nha, chờ mười mấy ngày không gặp được ba huynh đệ.

 

Nhật nguyệt lên xuống mười mấy lần, mọi người vô cớ già đi, ba huynh đệ Chu Đông Sinh nhìn thấy ông nội, cha mẹ, nhất tề quỳ xuống dập đầu. Lão gia tử và Chu lão không tiếng động rơi lệ, Từ thị liều mạng khóc lớn, đôi mắt mịt mù, kéo nhi tử qua, từng bước từng bước sờ khuôn mặt bọn họ, lầm bầm nói: “Đầy đủ hết… Đủ rồi, đủ rồi…”

 

Bên cạnh, những nhà khác cũng đang khóc rống.

 

Nha dịch một bên sớm đã quen với cảnh tượng này, không nhịn được, lớn tiếng quát: “Còn chưa lên đoạn đầu đài đâu, gào thét cái gì!”

 

Các loại khóc than đột nhiên im bặt.

 

Từ thị che miệng ngừng khóc, lui sang một bên nhường cho cha chồng nói chuyện. Lão gia tử gắng sức nén bi thương, kể lại tiến triển cho ba cháu trai nghe. Huynh đệ Chu Đông Sinh đã biết đại khái từ miệng Chu Bắc Sinh hai ngày trước, lúc này nghe tổ phụ xác nhận, mừng rỡ và bi thống đồng loạt xông lên não. Chu Bắc Sinh quỳ xuống lần nữa, dập đầu nói: “Con làm uổng phí công sức cả nhà… Ông nội và cha mẹ tha thứ cho con, không cần nghĩ chuyện này, nếu không thân thể… Con chính là đại bất hiếu.”

 

Chu Đông Sinh và Chu Nam Sinh cùng nhau dập đầu: “Ông nội, cha mẹ, mọi người ngàn vạn lần giữ gìn thân thể.”

 

Đại sự nói xong, ba lão nhân cố nén, để cho tiểu phu thê nói chuyện riêng với nhau.

 

Chu Nam Sinh cố nén, ôm Đường Hà đang bị kích thích vào trong lòng, nắm hai bàn tay nàng, không cách nào khống chế mà run lên, “Nàng gầy đi,” ánh mắt hắn chua xót, “Đang có thai phải ăn nhiều, nếu không không tốt cho hài tử.”

 

Nước mắt Đường Hà muốn chảy ra, nàng nhìn mặt hắn hốc hác, râu ria xồm xoàm, ánh mắt vốn sáng mà nay vẩn đục, từ trên xuống dưới là bộ dạng khổ sở, lòng nàng đau như cắt.

 

“Ta nhớ chàng.” Thiên ngôn vạn ngữ, trách cứ, nhớ nhung, sợ hãi và lo lắng, đều hóa thành ba chữ kia.

 

Chu Nam Sinh nhắm mắt, nuốt nước mắt trở về, sau đó hắn mở mắt ra, cười với nàng, nói: “Ta cũng vậy, nghĩ đến lòng ta đau lắm.”

 

Hắn nói với nàng, “Ban đầu ta cho là không cần đền mạng, cũng không chạy thoát lao ngục, hết lần này đến lần khác tự dặn dò mình, gặp nàng sẽ để nàng đi, đi tìm người tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp.”

 

Đường Hà nghe vậy, thờ ở hỏi: “Chàng nói qua lời này sao? Ta không nhớ rõ.”

 

“Chưa nói.” Hắn lắc đầu, “Ta gặp nàng, mới vừa giả thiết nàng muốn đi, đã đau đến không chịu được. Vì vậy trong lòng quyết định, dù nàng ghét bỏ ta ngồi nhà lao, ta cũng không để nàng đi.”

 

Lúc này Chu Nam Sinh không nói ra những lời này, hắn đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, chỉ nhẹ nhàng cầu khẩn nàng: “Chờ ta.”

 

Đường Hà rưng rưng, không chút do dự gật đầu: “Được.”

 

Kiếp trước của nàng đúng là mơ. Nàng thông minh sắc bén, hăng hái. Nhưng lúc nàng tỉnh lại làm ‘Đường Hà’, nàng đã biết vân mệnh vĩ đại biết bao. Đường gia ngày xưa nghèo khổ, phu thê Lý thị và hài tử dùng tất cả trí khôn và cần lao đi tranh thủ cuộc sống giàu có. Đường Hà cảm thấy kinh nghiệm của nàng nhiều hơn, cũng không làm nàng sống tốt hơn mọi người. Đến khi nàng gả đến Chu gia, hai đời Chu gia nôn nóng kinh doanh, trong việc làm ăn cũng chỉ bình thường, nàng tự giác nghĩ, coi như để nàng thể hiện, cũng không thể mở ra cục diện tốt hơn.

 

Nàng cảm thấy cái nàng mạnh hơn bọn họ, chính là nội tâm. Nàng cho là mình gặp chuyện có thể không buồn không vui, nàng có năng lực sống sót từ nơi hiểm nghèo.

 

Nhưng thời nàng sống và nông thôn khác biệt hoàn toàn, hình thái và quan niệm nàng nhìn thấy khác nhau rất lớn. Chu Nam Sinh bị bỏ tù, nàng chịu đựng bị thống và bàng hoàng, lật lại sách luật hình, muốn mời thầy kiện, vì huynh đệ Chu thị tranh luận một phen.

 

Hình phạt không dùng cho toàn dân, phải có căn cứ vô cùng xác thực mới có thể định tội một người. Người bị hại bỏ mình, người hại người đông đảo, quan phủ không tra được cụ thể ai hại, đương nhiên phải thả người.

 

Chu lão gia tử nghe quyết định của nàng, lắc đầu nói: “Đây là cách cuối cùng, chưa đi đến cái chết, không thể bước một bước này.”

 

Nếu không nàng chỉ đưa huynh đệ Chu Đông Sinh ra ngoài, những người còn lại của Chu gia thôn phải làm sao bây giờ? Người chết là Trâu gia thôn, họ đâu dễ bỏ qua? Lão Chu gia mấy đời sống ở đây, sau này vẫn còn muốn sống. Giả quyết được vấn đề trước mắt, sau này có nhiều khó khăn phải bận tâm.

 

Đường Hà chịu đựng quan niệm khác biệt, luôn không thoải mái, bôn ba theo Chu lão gia tử mấy ngày. Chu lão phải trông coi cửa hàng, nếu cửa hàng lúc này xuống dốc, Chu gia sẽ bi thảm. Về phần Từ thị, con dâu và bọn tiểu oa, chỉ cầu bọn họ không khóc, duy trì sinh hoạt hàng ngày là đã tạ ơn trời phật rồi.

 

Hai thôn Chu Trâu căn bản đã đạt được ý đồ, nhưng vẫn cần thương thảo, sau khi đám người Chu Nam Sinh bị bỏ tù gần một tháng, rốt cuộc được cho biết, chờ trong nhà nộp tiền chuộc người, mọi người sẽ được ra tù về nhà.

back top