Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 46

Ngày hôm sau, Vân Hoan thức dậy từ sớm, vốn muốn mượn danh nghĩa thỉnh an đến chỗ Lão thái nói chuyện này, nào biết mới đến nơi, bà tử trong sân nói cho biết, sáng sớm lão thái thái mang theo Vương thị đi thắp hương cầu phúc rồi.

 

Vân Hoan không công mà lui, có vẻ không vui đang muốn về sân mình liền thấy Phúc Thọ gấp gáp chạy tới, suýt khóc ra luôn.

 

“Đãi nãi nãi mau về xem Đại gia đi, Đại gia tình huống không tốt.”

 

Vân Hoan cả kinh, vội vàng chạy chậm trở về sân.

 

Một bên này, Tống Lỗi thấy nàng, lo lắng nói: “Đại gia sợ là bệnh cũ tái phát, ta đã cho người đi mời Lâm đại phu. Cũng không biết thế nào, lần này phát tác rất đột ngột, một chút dấu hiệu cũng không có, Đại gia đã gục. Lúc này vị Miêu công tử nãi nãi ngài mang về kia đang nhốt Đại gia ở trong phòng, khóa trái, chúng ta đều không có biện pháp đi vào! Nãi nãi ngài xem giờ nên làm thế nào mới tốt?”

 

“Miêu Ngọc Tủy nhốt tướng công rồi ấy hả?” Vân Hoan sửng sốt, vội vàng gõ cửa nói: “Miêu Ngọc Tủy, mở cửa!”

 

Bên trong truyền ra tiếng ho của Trường Bình, nhưng Miêu Ngọc Tủy thế nào cũng không chịu động. Vân Hoan vạch cửa sổ nhìn vào trong liền nhìn thấy Tống Trường Bình sắc mặt xanh xao đã mất đi tri giác, Miêu Ngọc Tủy cũng đã an trí hắn nằm lên sạp, cởi ra từng kiện quần áo trên người hắn.

 

“Này.... Công tử này muốn làm gì vậy!” Tống Lỗi sắc mặt xanh mét, vén tay áo lên nói: “Nãi nãi yên tâm, để ta phá cửa sổ đi vào đánh cho tiểu tử này một trận! Thật sự là không muốn mặt mà!”

 

“Đừng!” Vân Hoan vội vàng ngăn cản nói.

 

Nếu nói sở thích lớn nhất của Miêu Ngọc Tủy đó chính là đùa giỡn mỹ nam. Nhưng nàng luôn chỉ đùa giỡn, thật sự động tay động chân, như vậy nàng nhất định sẽ không. Đời trước Vân Hoan từng nghe Miêu Ngọc Tủy nói qua, phương pháp giải cổ có trăm ngàn loại, nhưng nếu gặp phải cổ độc lợi hại, đầu tiên là phải cởi hết quần áo trên người xuống, rồi sau đó mới có thể tiến hành.

 

Khi đó nàng còn chê cười nàng ấy: “Ngươi một cô nương xuất giá, nếu cởi quần áo nam tử xuống, cần phải chịu trách nhiệm đấy!”

 

Miêu Ngọc Tủy cười đến vẻ mặt lưu mạnh: “Theo cái bộ dáng này của ta, không cần giả vờ người khác cũng coi ta là nam nhân. Cởi quần áo nam nhân xuống không sao, sợ chính là cởi quần áo nữ nhân xuống, nàng khóc nháo muốn ta phải phụ trách, đây mới khiến người ta đau đầu.”

 

Nếu nói lúc này Tống Trường Bình là bệnh nhân, thì Miêu Ngọc Tủy chính là đại phu. Đều nói thầy thuốc lòng cha mẹ, ở trong mắt Miêu Ngọc Tủy, giờ khắc này Tống Trường Bình chính là bệnh nhân, ngũ quan nam nữ.

 

Nhưng Vân Hoan ở một bên xem vẫn mặt đỏ tai hồng.

 

Trong phòng Miêu Ngọc Tủy không biết sao, quần tụt đến một nửa lại có chút chần chờ, dừng tay mở cửa phòng, một phen kéo Vân Hoan vào trong, đối ngoài cửa rống: “Ai cũng đừng tiến vào!”

 

Lại đối Vân Hoan nói: “Nam nhân nhà ngươi là bị âm xà cổ, lão tử xem trên mặt mũi của Miêu Ngọc Thường cứu hắn một mạng.”

 

“Đa tạ!” Vân Hoan nhanh chóng nói. Miêu Ngọc Tủy thấp giọng mắng: “Con mẹ nó, lão tử thay nhiều người giải cổ như vậy, chỉ riêng thay hắn cởi áo đã cảm thấy xin lỗi ngươi. Nam nhân của ngươi, ngươi tự đi cởi cho hắn đi, lát nữa ngươi ở bên cạnh ta hỗ trợ, nhìn thấy cái gì cũng không được kêu, bằng không hắn chết cũng không liên quan đến ta!”

 

“Ta cam đoan!” Vân Hoan gấp rút nói. Nghiêng đầu nhìn đến một bên Trường Bình hư thoát dựa vào trên sạp, sắc mặt xanh xao trở nên trắng, giữa lông mày cũng cau chặt, cùng bộ dáng lần trước nàng nhìn thấy hắn phát cổ độc giống nhau.

 

Vân Hoan chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng tiến lên giúp cởi hết quần áo trên người Trường Bình xuống.

 

Ban đêm khi hai người ở chung một chỗ, Vân Hoan đều khó nhìn thấy được Tống Trường Bình để trần, lúc này ban ngày nhìn đến, bên người còn có một vị cô nương, Vân Hoan càng thêm ngượng ngùng không chịu nổi.

 

Bên cạnh Miêu Ngọc Tủy đưa lưng về phía nàng, sau khi Vân Hoan chuẩn bị tốt rồi, vội vàng nói một tiếng, “Tốt lắm.”

 

“Dùng đao nhất trí cắt ở hai cổ tay, hai cổ chân hắn!” Miêu Ngọc Tủy nói xong liền quăng một đoản đao qua.

 

Vỏ đao này là một vỏ đao cực hoa lệ, vàng đúc, bên trên còn khảm đầy hồng bảo thạch và lam bảo thạch, cùng với phỉ thúy tốt nhất, chỉ một cái vỏ đao, không biết giá trị bao nhiêu. Nếu là bình thường Vân Hoan nhìn thấy, nhất định sẽ nói Miêu Ngọc Tủy quá dung tục, đem tiền đặt trên một cái vỏ đao.

 

Nhưng giờ khắc này, tâm tư Vân Hoan toàn bộ đặt ở trên người Trường Bình, rút đao, liền cảm giác đoản đao này lạnh như băng, bộ dáng thúc giục mau cắt. Nếu một đao này đi xuống quá nặng thì sao....

 

Vân Hoan chần chờ một phen, nghĩ đến mấy lần trước Lâm Nguyên Tu đuổi cổ phải chích máu, sao đến lượt Miêu Ngọc Tủy, vẫn là biện pháp giống như vậy?

 

Nàng không khỏi có chút đau lòng, “Nhất định phải cắt à!”

 

“Không cắt cũng được. Để hắn chết.” Miêu Ngọc Tủy thảnh thơi đáp, Vân Hoan căng thẳng, cắn răng nói: “Ta cắt!”

 

Giờ khắc này chần chờ chỉ càng thêm đau khổ cho Trường Bình. Vân Hoan cầm đao trong tay, vững vàng cắt xuống, cũng may đao này sắc, vừa cắt xuống liền đổ máu. Nàng cấp tốc cắt 4 đao, đang muốn gọi Miêu Ngọc Tủy, lại nghe thấy Miêu Ngọc Tủy thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng!”

 

Nàng vội vàng nín thở, chỉ thấy trong tay áo Miêu Ngọc Tủy có 4 con rết chậm rãi thò đầu ra, cả người đều là màu xanh biếc, chỉ riêng đầu là màu đỏ thẫm, cái đầu to hơn gấp 2 lần con rết bình thường.

 

Có lẽ là mùi máu tươi trên người Trường Bình kích thích đến chúng nó, râu của 4 con rết rung rung, thậm chí Vân Hoan còn có thể nghe được thanh âm râu rung lên của con rết.

 

Từ nhỏ nàng sợ nhất là con này, giờ khắc này lại nhịn xuống tiếng thét chói tai, lén lút thối lui sang một bên.

 

Bốn con rết này đầu tiên là thò đầu ra thăm dò, rồi sau đó cũng nhanh chóng bò về phía Trường Bình, chỉ một lát công phu, bốn con rết đều chuẩn xác tự tìm tìm đến chỗ miệng vết thương, sau đó khoan khoái ghé vào miệng vết thương nơi cổ tay cổ chân bắt đầu hút máu.

 

Vân Hoan thấy cảnh này quả thực muốn khóc, kéo tay áo Miêu Ngọc Tủy, Miêu Ngọc Tủy nhếch miệng, thấp giọng nói: “So với ta tưởng tượng còn tốt hơn. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thét chói tai khóc rống, ít nhất cũng sẽ chạy ra ngoài cửa.”

 

“Rết có độc...” Vân Hoan cố nén sợ hãi, lời nói ra cũng run run.

 

“Sợ thì đừng nhìn, theo ta ra ngoài.” Miêu Ngọc Tủy lại thấp giọng nói, lôi kéo Vân Hoan đi ra ngoài, khép cửa, nói: “Âm xà cổ trên người hắn rất lợi hại. Xem ra sợ là đã có hơn 2 năm rồi. Có thể chịu được đến ngày nay, coi hắn mạng lớn.”

 

“Có thể.... Có thể trị được không?” Vân Hoan vẫn run run như cũ, muốn quay đầu xem, Miêu Ngọc Tủy ngăn lại nói: “Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng nhìn. Bên trong còn phải non nửa canh giờ, lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì không may đâu. Nếu người nhàn rỗi, mau đi chuẩn bị cho ta chút hùng hoàng, tỏi và xương bồ, lại đun mấy thùng nước ấm. Lại dùng một lạng tía tô, một lạng nam bạc hà, một lạng ngải bụi, tám tiền nhân sâm, tám tiền liên kiều, bảy tiền hòa hoa, bảy tiền huyền sâm, sáu tiền sài hồ, hai tiền xuyên khung, năm tiền ngũ hoàng kỳ, thêm một lạng bạch chỉ, hai tiền tam thất, nấu thành canh Tô Hà, đầy đủ, phương thuốc này ngươi phải nhớ kỹ, sau này còn phải ăn nửa tháng!”

 

Vân Hoan vốn hoảng hốt, nhưng là không biết vì sao, Miêu Ngọc Tủy nói nàng đều nhớ kỹ, quay đầu lại một năm một mười truyền cho Tống Lỗi, nghe được Miêu Ngọc Tủy sửng sốt.

 

Đợi nàng nói xong, nàng xoay người muốn vào nhà, Miêu Ngọc Tủy ngăn lại nói: “Đã nói bên trong rất đáng sợ, ngươi xem đảm bảo buổi tối nhất định thấy ác mộng.”

 

Vân Hoan ngẩng đầu trả lời: “Bên trong chính là tướng công ta. Hắn đã gặp cực khổ, ta bên bồi ở bên cạnh hắn mới đúng.”

 

Miêu Ngọc Tủy thấy nàng vẻ mặt kiên quyết, không khỏi lắc lắc đầu, chờ Vân Hoan đã vào nhà, lại cảm thấy hâm mộ, nhất là hâm mộ người bên trong có một nương tử tốt cùng đồng cam cộng khổ, thứ hai, cũng là hâm mộ đôi uyên ương này.

 

Một bên khác, cũng là lòng sinh hối hận.

 

Nửa tháng trước nàng mới đến Ung Châu, vốn là tìm nơi nương tựa một người bạn tốt quen từ trước, danh gọi Chu Thông. Không biết thế nào, Chu Thông lại nói ra một chuyện lạ.

 

Nói là ở Ung Châu có một gia đình họ Hướng, trong nhà có hai vị tiểu thư, vị Nhị tiểu thư kia kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ mình, còn dỗ phụ thân mình chuyển Phong Niên thực phủ đáng giá nhất trong nhà cho nàng. Không chỉ như vậy, Nhị tiểu thư này còn đuổi cậu mình đi, lại ức hiếp đương gia chủ mẫu... Tóm lại, không chuyện ác nào không làm.

 

Lúc đó nàng còn cảm thán trên đời này còn có người kiêu ngạo như vậy, còn nói Chu Thông lừa nàng. Không nghĩ đến cách một ngày Chu Thông liền dẫn một tiểu cô nương xinh đẹp đến, nói là Đại tiểu thư Hướng phủ Hướng Vân Cẩm.

 

Hướng đại tiểu thư này nhìn ôn nhu hiền lành, Chu Thông ép hỏi mãi nàng ta mới ấp úng khóc kể gia môn bất hạnh, rồi sau đó lại che chở muội muội mình nói: “Tất cả đều là ta không dạy tốt muội muội, mới khiến đôi bên sinh khe hở, tất cả đều là lỗi của ta...”

 

Bộ dáng đó, quả thật là lê hoa đẫm mưa, người thấy liền thương.

 

Chu Thông lập tức tức giận, liên tục nói phải giáo huấn Hướng Vân Hoan một trận.

 

Lúc đó mặc dù nàng cảm thấy không thỏa đáng, nhưng vẫn đáp ứng Chu Thông thỉnh cầu, thế này mới đến Phong Niên phá quán trước sau.

 

Giờ này nghĩ đến, thật sự là quá không thỏa đáng.

 

Không nói cái khác, Miêu Ngọc Thường bình thường rất thích soi mói, người hắn chọn trúng, sao có thể kém?

 

Miêu Ngọc Tủy cầm ngọc bội bên hông, không khỏi cảm thấy ảm đạm: ngọc bội đã giao cho nàng, Miêu Ngọc Thường nhất định là đã chết. Ca ca này của nàng...

 

Nàng hít miệng thở dài, lại đi vào phòng chăm chú nhìn, tiểu nương tử quật cường đó lúc này đang ngồi trước mặt Tống Trường Bình không biết đang nói cái gì.

 

Thôi, sau này lại nhắc nhở nàng đề phòng tỷ tỷ mình là được rồi.

 

Trong phòng, bốn con rết vẫn ghé vào miệng vết thương trên người Tống Trường Bình như cũ, trên miệng vết thương này lại không có vết máu dư thừa nào, vô cùng sạch sẽ.

 

Vân Hoan cầm khăn tay lau sạch mồ hôi trên mặt Trường Bình, thấp giọng an ủi nói: “Trường Bình, ta ở đây.”

 

Trường Bình giống như cảm giác được, động đậy một chút, quá một lát, làn da trên ngực Trường Bình, giống như lần trước Vân Hoan nhìn thấy, đột ngột xuất hiện một ấn ký màu đen, chậm rãi mấp máy về phía tứ chi của Trường Bình, nhanh hơn so với lần trước, càng sinh động hơn.

 

Vân Hoan muốn quay đầu muốn gọi Miêu Ngọc Tủy, nhưng ngoài cửa phòng nào còn có người, nàng vội vàng quay đầu, ấn ký đó lại ào ào chạy về phía tứ chi, bốn con rết như gặp đại địch dựng thẳng râu lên, lui về phía sau hai bước, một lát sau, theo tứ chi, chậm rãi bò bốn con rắn màu vàng nhỏ như kim châm.

 

Vân Hoan vội che miệng không để bản thân ra tiếng, chỉ thấy bốn con rắn và bốn con rắn màu vàng đó bắt đầu đánh nhau trên tứ chi của Trường Bình.

 

Vân Hoan nhớ hồi nhỏ từng nghe Hướng Hằng Ninh nói qua, rắn sợ nhất chính là rết, bởi vì rết có thể bò lên đầu rắn, chuyên cắn mắt rắn, khiến xà lập tức mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng do độc của rết là chí tử, còn có thể theo miệng rắn tiến vào bụng rắn, độc chết rắn.

 

Chính là rắn nhỏ như vậy cùng rết lớn như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

 

Nghĩ rằng mấy vật âm độc này, cũng có tương sinh tương khắc.

 

Nàng chỉ im lặng xem, kim xà này thế mà lại ngã xuống sạp, không bao giờ có khả năng nhúc nhích nữa, rồi sau đó, miệng vết thương lại có kim xà mới chui ra, đầy đủ một khắc, trên người Trường Bình lại không xuất hiện ấn ký màu đen nữa, rết này cũng không còn sinh khí, cùng đôi kim xà này ngã xuống.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Miêu Ngọc Tủy mặt không biểu cảm đi tới nói: “Không sai biệt lắm, bảo hạ nhân tiến vào đưa hắn đi tắm rửa, thả thêm nhiều chút hùng hoàng, tỏi và xương bồ vào, trong vòng 12 canh giờ không thể ngừng, nước ngập từ đầu tới chân, chờ hắn tỉnh, lại cho hắn uống canh tô hà, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng sẽ tốt hẳn!”

 

“Sau này hắn còn có thể tái phát sao?” Vân Hoan vội vàng hỏi.

 

“Chỉ cần không có người lại hại hắn, bao nhiêu cổ đều chết hết!” Miêu Ngọc Tủy trả lời, bản thân lại giận dữ nói: “Đáng thương bốn con tiểu Lục ta nuôi nười năm, cứ như vậy liền chết! Lát nữa ngươi trả Tiểu Lục lại cho ta, ta tìm cho bọn nó một nơi phong thủy đẹp, an táng!”

back top