Chương 105: Đến kinh đô
Lâm Y không dám tin lời Phương thị, đi hỏi Lí Thư trước. Nàng vốn tưởng Lí Thư luôn luôn hào phóng, đối đãi với Hồng Hàn Mai cũng không ngoại lệ, không ngờ Lí Thư tự hỏi đi hỏi lại rồi nói cho nàng. “Cứ chiếu theo ý Nhị phu nhân mà làm”.
Cô thấy trong mắt Lâm Y lóe lên kinh ngạc, chủ động giải thích. “Chúng ta không hiểu rõ cô ta, chớ đối tốt quá, bị cô ta tưởng dễ mà bám riết lấy. Người tốt cũng khó làm”.
Lâm Y được dạy bảo, trở về bẩm báo Dương thị, Dương thị cũng thấy có lý, sai Lưu Hà đến chỗ Hồng Hàn Mai thu tiền cơm canh và phí thuê thuyền, một phần tiền giao cho Lâm Y, một phần đưa đến Lí Thư.
Vị Hồng tiểu nương tử kia nộp tiền xong, đại khái là cảm thấy người nhà họ Trương tính toán keo kiệt, không dễ sống chung, bởi vậy trên đường đi chỉ ru rú trong khoang, cực ít lộ diện. Nữ quyến nhà họ Trương đều cho rằng cô nàng biết giữ quy củ, không thể hài lòng hơn, lỡ đâu gặp phải kẻ lả lơi càn rỡ, không biết còn đưa tới bao nhiêu phiền toái.
Ba thuyền một lớn hai nhỏ, qua Tiếp Châu, qua eo Cù Đường, vào Tam Hiệp, nước chảy một đường từ trên núi xuống tráng lệ không diễn tả được, như thơ đã nói :
Triêu từ bạch đế thải vân gian,
Đổ từ mây bạc trên trời xuống,
Thiên lí giang lăng nhất nhật hoàn.
Ngàn dặm trường giang vẫn như ngày nào.
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,
Hai bên bờ chim kêu vượn hú không hề lặng,
Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.
Thuyền nhẹ đã vượt vạn núi cao.
Dọc theo Vu Sơn, vượt Ba Đông, Tỉ Quy, mọi người thuận lợi rời khỏi cửa sông, ở lại Kinh Châu nhấm nháp cá hoa vàng mỹ vị, tiếp tục xuất phát, qua Hoài Thủy, Biện Thủy, cuối thu đầu đông cập bến đô thành Đại Tống – Đông Kinh.
Thuyền bọn họ đến bến đã là lúc màn đêm, Dương thị thương lượng với mọi người. “Trời đã tối, không bằng cứ ở trên thuyền nốt đêm nay, đợi ngày mai hừng đông, sai người thuê phòng ốc xong, chúng ta lại xuống thuyền”.
Người nhà họ Trương phần lớn đến đã đến Đông Kinh, không còn cảm giác hưng phấn quá cao, bởi vậy gật đầu đồng ý. Lâm Y từ lúc xuyên đến Đại Tống đến giờ đều chỉ chôn chân tại nông thôn Mi Châu, cực muốn nhanh chóng nhìn ngắm Đông Kinh phồn hoa, bất đắc dĩ trời đã tối muộn, lại không muốn cãi lời bề trên, bởi vậy đành nhịn xuống, theo Trương Trọng Vi về khoang.
Nhưng nàng hào hứng quá, căn bản không ngủ được. Lăn lộn trên giường mấy vòng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa nói với Trương Trọng Vi. “Chúng ta lên bờ đi dạo một chút đi”.
Trương Trọng Vi mơ mơ màng màng dụi mắt, buồn cười nói. “Đêm hôm khuya khoắt, chạy đến đâu dạo, hơn nữa mẫu thân cũng đã dặn rồi, chờ chúng ta thuê được nhà mới xuống thuyền, miễn cho đoàn người xé lẻ thất lạc nhau”.
Lâm Y hiểu, nhưng vẫn là ngủ không được, mặc xiêm y, nằm úp sấp bên cửa sổ chờ trời sáng. Trương Trọng Vi bị đánh thức, nhất thời khó ngủ lại được, cảm thấy nàng hành động thực giống con nít, vừa buồn cười vừa đáng yêu, vì thế cũng mặc quần áo rời giường, cùng nàng ngồi ngắm sao.
Ngủ không được không chỉ có mình bọn họ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương, Lâm Y mỉm cười nói với Trương Trọng Vi. “Là vị nào, cũng chẳng ngủ được giống chúng ta”.
Trương Trọng Vi lúc còn ở Mi Châu, từng theo học đàn một vị tiên sinh, nghiêng tai nghe trong chốc lát, nói. “Tiếng đàn đau thương, người đánh đàn tâm tình không tốt”.
Lâm Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói. “Hẳn là vị Hồng tiểu nương tử kia rồi”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao em biết?”.
Lâm Y vỗ chàng một cái. “Liên quan gì đến chàng, hỏi nhiều như vậy làm chi a”.
Trương Trọng Vi thấy nàng tự dưng nổi giận, vội dỗ. “Ta cũng biết đánh đàn, ta đàn cho nương tử nghe”.
Lâm Y muốn nghe, nhưng lo lắng bị người khác lầm tưởng là tiếng đàn hòa thanh đối đáp, chỉ nói. “Chàng muốn đàn, chúng ta lại không có đàn”.
Trương Trọng Vi liền kéo bả vai nàng. “Đã không có, chúng ta mau nhanh ngủ đi, không ngủ ngon, ngày mai làm sao dạo chơi?”.
Đi phố dạo chơi có đủ sức hấp dẫn Lâm Y, nàng ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Hừng đông hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, mọi người lại tụ đến khoang của Dương thị, thương lượng ai sẽ rời thuyền đi thuê nhà.
Trương Đống đề nghị. “Chúng ta vào kinh tuyển quan, còn không biết sẽ đi nhậm chức ở đâu, không bằng hai phòng ở chung, tùy cơ ứng biến”.
Bọn họ ở Đông Kinh đích xác là ở tạm, vì thế đều gật đầu.
Phương thị căn cứ nguyên tắc tiết kiệm tiền, nói. “Ở Đông Kinh mọi thứ đắt đỏ, cứ để đám trẻ đi, đỡ phải thuê kiệu thuê xe ngựa”.
Bà ta khó khăn mới thấy nói được câu hợp lý, ai cũng khen ngợi, Trương Đống chủ động nói. “Vậy ta không đi, Nhị lang đã từng tới Đông Kinh, để nó đi là được”.
Trương Lương cũng nói. “Vậy Nhị phòng chúng ta để Bá Lâm đi”.
An bài như thế, hai phòng đều không có ý kiến gì, chuẩn bị rời đi. Lâm Y gấp đến độ túm chặt tay áo Trương Trọng Vi, nhỏ giọng nói. “Không mang theo em sao?”.
Hôm qua Trương Trọng Vi đã hứa với nàng, hôm nay không thể đổi ý, đành thưa với Trương Đống và Dương thị. “Mẫu thân, con dẫn nương tử lên bờ đi dạo”.
Dương thị rất hiểu tâm tình Lâm Y, nhưng vẫn bác bỏ. “Trong thành không giống ở nông thôn, nếu ngồi kiệu thì không nói, tùy tiện đi dạo trên đường không tốt”.
Lâm Y thầm nghĩ, ở Đông Kinh dù giá cả đắt đỏ, nhưng ngồi kiệu vẫn là có thể, vì thế vội nói. “Vậy con ngồi kiệu”.
Dương thị nhìn Trương Bá Lâm, cháu trai có vợ giàu, hẳn là cũng dư sức ngồi kiệu, liền gật đầu. “Đi trên đường mua mũ trùm, xuống kiệu thì đội”.
Chỉ cần có thể đi dạo phố, Lâm Y cam nguyện chịu phiền toái chút, vì thế sảng khoái đồng ý. Nàng khoái trá, Phương thị không vui, mặt lạnh nói. “Vừa mới nói không đi để tiết kiệm tiền, bây giờ lại đòi ngồi kiệu”.
Dương thị kiên nhẫn giải thích. “Nhị lang chớp mắt sẽ làm quan, nhà quan lại chi bằng quy củ chút…”.
Phương thị ngắt lời bà. “Đương nhiên phải quy củ, cô ta không đi là được, ở trên thuyền là quy củ nhất”.
Lâm Y tức giận nhéo cánh tay Trương Trọng Vi, chỉ là ngồi kiệu thôi, có tất yếu làm khó dễ như vậy sao, hơn nữa nàng tiêu tiền của nàng, cũng không phải tốn kém tiền Phương thị bà ta.
Trương Trọng Vi bị nhéo đau tay, lại không né được, rất khó xử. Thật ra chàng cũng cảm thấy Phương thị cố tình gây sự, nhưng là thân nhân của mình, có thể nói gì được, chỉ im lặng cho nương tử trút giận.
Người tức giận nhất trong phòng không phải là Lâm Y, mà là vợ chồng Trương Đống và Dương thị, Phương thị nhiều lần can thiệp chuyện nhà Đại phòng, thường thường “nhắc nhở” mọi người, bà ta mới là mẹ ruột Trương Trọng Vi, điều này làm cho Trương Đống và Dương thị vô cùng phật lòng.
Trương Lương thấy Phương thị lên tiếng xong, trong khoang im lặng dị thường, cảm thấy vô cùng kì quái, nhìn sắc mặt người nhà Đại phòng rất khó coi, liền kéo Phương thị ra. “Việc nhà Đại tẩu, khi nào tới phiên bà quản, còn không mau theo ta quay về”.
Câu Trương Đống và Dương thị muốn nói lại không dám nói rốt cuộc cũng được Trương Lương nói ra, hai vị cảm thấy tâm tình cực kì sảng khoái. Dương thị hòa ái nói. “Đều nhanh về khoang dọn dẹp lại hành lý, đợi Đại lang Nhị lang quay về, chúng ta xuống thuyền”.
Lời này để tiễn khách, Lí Thư vì Phương thị làm mất mặt trước mọi người, đã sớm đứng ngồi không yên, nghe vậy là người thứ nhất rời đi, Trương Bá Lâm theo sát sau đó. Phương thị không muốn lắm, bị Trương Lương cương quyết kéo ra ngoài.
Lâm Y nhìn tâm tình Trương Đống và Dương thị không tốt, cũng như nàng, ngẫm nghĩ, nói. “Ca ca và Trọng Vi đều chỉ ở Đông Kinh có mấy tháng thôi, làm sao quen thuộc như phụ thân mẫu thân được, dù sao đã ngồi kiệu, không bằng cả nhà chúng ta cùng đi”.
Dương thị nghe nàng mời, rất vui vẻ, nhưng vẫn lắc đầu. “Mướn thêm hai cỗ kiệu, lại tốn tiền, thôi bỏ đi”.
Lâm Y cười. “Nếu chúng con bị gạt, tiêu tiền cũng uổng phí, tiền ấy còn không biết có thể mướn bao nhiêu cỗ kiệu”.
Trương Đống tán thành, nói với Dương thị. “Phu nhân theo bọn nhỏ đi đi”.
Dương thị không biết nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu. “Vậy phiền toái con dâu mướn cho ta một cỗ kiệu”.
Lâm Y hỏi. “Phụ thân không đi cùng chúng con sao?”.
Trương Đống lắc đầu, lên đầu thuyền ngắm cảnh.
Dương thị cười. “Lúc phụ thân các con mới đến Đông Kinh, suýt nữa bị hãm hại, may mắn gặp ta mới đòi lại được tiền”.
Sức tưởng tượng của phụ nữ luôn phong phú, Lâm Y suy nghĩ những lời này, âm thầm kinh ngạc, thật không ngờ Trương Đống và Dương thị là “yêu đương tự do tự nguyện”.
Đến lúc bọn họ mang tiền rời thuyền, phát hiện bến tàu đã có vài cỗ kiệu chờ, thì ra kiệu phu ở Đông Kinh rất biết làm ăn, gặp thuyền lớn cập bờ liền chen chúc tới, vừa tiện cho khách, vừa kiếm tiền cho mình, đôi bên cùng có lợi.
Lưu Hà và Thanh Miêu chọn bốn cỗ kiệu, đang định mời các chủ tử lên kiệu, Phương thị hấp tấp chạy từ trên thuyền xuống, thở phì phò hỏi Dương thị. “Vì sao Đại tẩu cũng đi?”.
Dương thị có chút đắc ý, nói. “Con dâu mời ta ngồi kiệu, cớ sao không đi”.
Lúc này đến phiên Phương thị giở quẻ, liếc qua Trương Bá Lâm, nói. “Ta cũng phải đi”.
Lí Thư ở trên thuyền nhìn thấy, khỏi cần nghe Phương thị nói cũng đoán được bà ta lại làm ra chuyện mất hết mặt mũi, vội vàng sai Cẩm Thư. “Mau chạy nhanh đi nhìn xem, bà ta muốn gì cũng đồng ý”.
Cẩm Thư vâng, chạy như bay rời thuyền, hỏi. “Nhị phu nhân đang làm gì vậy?”.
Phương thị thấy người của Lí Thư đến, hừ lạnh. “Con dâu nhà người ta biết thuê kiệu cho mẹ chồng ngồi, chỉ có con dâu nhà ta là không hiểu chuyện”.
Cẩm Thư cả giận. “Đâu phải Đại thiếu phu nhân không muốn, rõ ràng là Nhị phu nhân nói phải tiết kiệm”.
Phương thị nghẹn, thở phì phì quay về, Trương Bá Lâm dù hiểu Phương thị vô lý, nhưng không cho phép một nha hoàn thông phòng khó xử mẹ ruột trước mặt mọi người, giận mắng Cẩm Thư. “Nha đầu to gan, dám nói năng hỗn xược với Nhị phu nhân, chính mình quay về gặp Đại thiếu phu nhân nhận phạt”. Nói xong bước nhanh tiến đến giữ chặt Phương thị. “Mẹ, đừng vì đứa nha hoàn giận dỗi, chúng ta ngồi kiệu vào thành đi”.
Phương thị cảm thấy con trai lấy lại mặt mũi cho mình, rất đắc ý, xốc váy, dẫn đầu bước lên kiệu.
Lâm Y âm thầm lắc đầu, đỡ Dương thị lên kiệu, bản thân cũng chuẩn bị lên. Trương Trọng Vi đỡ nàng, nói. “Ta không ngồi, đi theo kiệu vậy”.
Lâm Y nhìn bên cạnh, Trương Bá Lâm đã xoay người lên kiệu, mới nói. “Chàng lên kiệu đi, chàng đi bên ngoài như người hầu, còn ra thể thống gì nữa, mau nhanh lên”.
Trương Trọng Vi nhẹ giọng nói. “Cứ mãi tiêu xài tiền của nương tử… Tiết kiệm chút nào hay chút đó”.
Lâm Y cười. “Cả đời dài như vậy, còn sợ chàng quỵt ta sao?”.
Trương Trọng Vi chưa bao giờ nghe nàng nói như vậy, sửng sốt, Lâm Y vỗ tay chàng. “Vừa rồi nhéo chàng đau tay, lúc này mời chàng ngồi kiệu, xem như bồi tội”.
Trương Trọng Vi còn đang nghĩ đến câu nói ban nãy, thấy các cỗ kiệu khác đã lục tục xuất phát, Trương Bá Lâm đi ngang qua bọn họ, nhô đầu ra khỏi kiệu, cười tít mắt. “Nếu không nỡ tách ra, ngồi chung một kiệu là được”.
Cả hai bị trêu đỏ mặt, vội vàng tách ra, ai ngồi kiệu nấy.
Năm cỗ kiệu một đường hướng vào thành, kiệu phu ở Đông Kinh hết sức nhiệt tình, chẳng những khiêng kiệu còn phụ trách làm hướng dẫn viên, vừa đi vừa giới thiệu, làm cho Lâm Y lần đầu đến Đông Kinh cực kì vui mừng. Từ bến tàu đi ra, đầu tiên là thấy ngoại thành Đông Kinh, phạm vi hơn bốn mươi dặm, do hào nước vây xung quanh, trong ngoài hào trồng đầy dương liễu, thật là đẹp. Nghe kiệu phu giới thiệu, thành hào tên là Long Hà, tường hào sơn đỏ, cấm người lai vãng.
Cửa thành Đông Kinh dân cư nhộn nhịp, cửa chính có bốn, là Nam Huân môn, Tân Trịnh môn, Tân Tống môn, Phong Khâu môn. Đoàn người không đi qua cửa chính, vào thành qua cửa Trần Châu môn phía đông nam, bên cạnh có con sông gọi là sông Huệ Dân, nhưng vì sông thông với Thái Châu, nên người Đông Kinh đều gọi là sông Thái Hà.
Vì trước khi lên kiệu Lâm Y đã cho tiền thưởng, bởi vậy kiệu phu giảng giải hết mực, nói xong đoạn này còn nhắc nhở nàng, khi hành tẩu ở Đông Kinh, phải gọi sông này là Thái Hà, chớ gọi là sông Huệ Dân, bị người ta biết là ở nơi khác đến, mua bán sẽ bị bắt chẹt.
Thì ra ở thời đại nào cũng có cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, Lâm Y thầm nghĩ.
Vừa nói vừa đi, kiệu đã vào trong thành, trên đường càng lúc càng nhiều người, Lâm Y nhớ lời Dương thị dặn, liền buông màn kiệu. Không bao lâu sau, Lưu Hà đến truyền lời, hỏi Lâm Y. “Phía trước có nhà bán mũ trùm, Đại phu nhân sai nô tỳ tới hỏi, Nhị thiếu phu nhân có muốn mua một cái không?”.
Lâm Y nói vọng từ trong ra, hỏi. “Lưu Hà, đội mũ trùm, có thể vén rèm nhìn phong cảnh chứ?”.
Lưu Hà cười đáp. “Đại phu nhân là sợ Nhị thiếu phu nhân nhìn không được, mới hỏi mua trước đó”.
Lâm Y cảm kích. “Cảm tạ mẫu thân thay ta”. Lại hỏi Lưu Hà. “Mũ trùm bao nhiêu tiền?”.
Lưu Hà đáp. “Trong cửa hiệu chỉ có các nương tử lui tới, Nhị thiếu phu nhân không ngại hãy xuống kiệu nhìn?”.
Lâm Y nghe xong, ngồi trong kiệu cười toe toét, mừng rỡ nói. “Vậy cô đi nhìn xem chung quanh có quán trà nào không, mời hai vị thiếu gia sang đó nghỉ chân, chúng ta vào cửa hiệu xem thử”.
Quán trà và quán rượu ở Đông Kinh cực kì phát đạt, tùy tiện đã tìm được một cái, nhưng Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nghe các vị nữ quyến muốn mua mũ trùm, đều nói. “Cần gì tốn kém, chúng ta tự dạo dạo một lát là xong”.
Lâm Y xuống kiệu, cảm kích vén váy thi lễ, kéo Dương thị, gọi Phương thị, đồng loạt vào trong cửa hàng bán mũ.
Cửa hàng mặt tiền không lớn, chỉ có một quầy, sau quầy có đặt giá, trên treo hơn mười cái mũ. Lâm Y nhìn nhìn, mũ trùm đại để chia làm ba loại, một loại là khăn voan đỏ tân nương tử đội lúc thành thân; một loại là mũ trùm, bọc vải mỏng màu tím bên ngoài, đội xong sẽ che hết nửa người; còn có một loại là nữ tử khi ở nhà vui chơi mang, rũ từ trên đỉnh xuống vai. Lâm Y rất nhanh chọn một cái mũ trùm voan tía, đội lên, voan tía mặc dù xem như trong suốt, nhưng rốt cuộc vẫn che khuất ít nhiều, thế giới lập tức trở nên mông lung, nàng thật không quen.
Phương thị cũng thử mũ trùm voan, cũng không quen, chọn loại mang khi ở nhà, nói. “Ngày xưa em ở nhà cũng mang cái này, không bằng cũng mua giống thế đi”.
Dương thị nghiêm mặt. “Chúng ta bây giờ đang ở bên ngoài, sao có thể giống như ở nhà được, em dâu nên chọn mũ trùm kín vào”.
Phương thị nói lại. “Đại tẩu bảo chúng ta mua, sao Đại tẩu không động?”.
Dương thị thản nhiên nói. “Ta có mũ trùm cũ, ngay trong cỗ kiệu”.
Lâm Y không dám tin lời Phương thị, đi hỏi Lí Thư trước. Nàng vốn tưởng Lí Thư luôn luôn hào phóng, đối đãi với Hồng Hàn Mai cũng không ngoại lệ, không ngờ Lí Thư tự hỏi đi hỏi lại rồi nói cho nàng. “Cứ chiếu theo ý Nhị phu nhân mà làm”.
Cô thấy trong mắt Lâm Y lóe lên kinh ngạc, chủ động giải thích. “Chúng ta không hiểu rõ cô ta, chớ đối tốt quá, bị cô ta tưởng dễ mà bám riết lấy. Người tốt cũng khó làm”.
Lâm Y được dạy bảo, trở về bẩm báo Dương thị, Dương thị cũng thấy có lý, sai Lưu Hà đến chỗ Hồng Hàn Mai thu tiền cơm canh và phí thuê thuyền, một phần tiền giao cho Lâm Y, một phần đưa đến Lí Thư.
Vị Hồng tiểu nương tử kia nộp tiền xong, đại khái là cảm thấy người nhà họ Trương tính toán keo kiệt, không dễ sống chung, bởi vậy trên đường đi chỉ ru rú trong khoang, cực ít lộ diện. Nữ quyến nhà họ Trương đều cho rằng cô nàng biết giữ quy củ, không thể hài lòng hơn, lỡ đâu gặp phải kẻ lả lơi càn rỡ, không biết còn đưa tới bao nhiêu phiền toái.
Ba thuyền một lớn hai nhỏ, qua Tiếp Châu, qua eo Cù Đường, vào Tam Hiệp, nước chảy một đường từ trên núi xuống tráng lệ không diễn tả được, như thơ đã nói :
Triêu từ bạch đế thải vân gian,
Đổ từ mây bạc trên trời xuống,
Thiên lí giang lăng nhất nhật hoàn.
Ngàn dặm trường giang vẫn như ngày nào.
Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,
Hai bên bờ chim kêu vượn hú không hề lặng,
Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.
Thuyền nhẹ đã vượt vạn núi cao.
Dọc theo Vu Sơn, vượt Ba Đông, Tỉ Quy, mọi người thuận lợi rời khỏi cửa sông, ở lại Kinh Châu nhấm nháp cá hoa vàng mỹ vị, tiếp tục xuất phát, qua Hoài Thủy, Biện Thủy, cuối thu đầu đông cập bến đô thành Đại Tống – Đông Kinh.
Thuyền bọn họ đến bến đã là lúc màn đêm, Dương thị thương lượng với mọi người. “Trời đã tối, không bằng cứ ở trên thuyền nốt đêm nay, đợi ngày mai hừng đông, sai người thuê phòng ốc xong, chúng ta lại xuống thuyền”.
Người nhà họ Trương phần lớn đến đã đến Đông Kinh, không còn cảm giác hưng phấn quá cao, bởi vậy gật đầu đồng ý. Lâm Y từ lúc xuyên đến Đại Tống đến giờ đều chỉ chôn chân tại nông thôn Mi Châu, cực muốn nhanh chóng nhìn ngắm Đông Kinh phồn hoa, bất đắc dĩ trời đã tối muộn, lại không muốn cãi lời bề trên, bởi vậy đành nhịn xuống, theo Trương Trọng Vi về khoang.
Nhưng nàng hào hứng quá, căn bản không ngủ được. Lăn lộn trên giường mấy vòng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa nói với Trương Trọng Vi. “Chúng ta lên bờ đi dạo một chút đi”.
Trương Trọng Vi mơ mơ màng màng dụi mắt, buồn cười nói. “Đêm hôm khuya khoắt, chạy đến đâu dạo, hơn nữa mẫu thân cũng đã dặn rồi, chờ chúng ta thuê được nhà mới xuống thuyền, miễn cho đoàn người xé lẻ thất lạc nhau”.
Lâm Y hiểu, nhưng vẫn là ngủ không được, mặc xiêm y, nằm úp sấp bên cửa sổ chờ trời sáng. Trương Trọng Vi bị đánh thức, nhất thời khó ngủ lại được, cảm thấy nàng hành động thực giống con nít, vừa buồn cười vừa đáng yêu, vì thế cũng mặc quần áo rời giường, cùng nàng ngồi ngắm sao.
Ngủ không được không chỉ có mình bọn họ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương, Lâm Y mỉm cười nói với Trương Trọng Vi. “Là vị nào, cũng chẳng ngủ được giống chúng ta”.
Trương Trọng Vi lúc còn ở Mi Châu, từng theo học đàn một vị tiên sinh, nghiêng tai nghe trong chốc lát, nói. “Tiếng đàn đau thương, người đánh đàn tâm tình không tốt”.
Lâm Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói. “Hẳn là vị Hồng tiểu nương tử kia rồi”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao em biết?”.
Lâm Y vỗ chàng một cái. “Liên quan gì đến chàng, hỏi nhiều như vậy làm chi a”.
Trương Trọng Vi thấy nàng tự dưng nổi giận, vội dỗ. “Ta cũng biết đánh đàn, ta đàn cho nương tử nghe”.
Lâm Y muốn nghe, nhưng lo lắng bị người khác lầm tưởng là tiếng đàn hòa thanh đối đáp, chỉ nói. “Chàng muốn đàn, chúng ta lại không có đàn”.
Trương Trọng Vi liền kéo bả vai nàng. “Đã không có, chúng ta mau nhanh ngủ đi, không ngủ ngon, ngày mai làm sao dạo chơi?”.
Đi phố dạo chơi có đủ sức hấp dẫn Lâm Y, nàng ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Hừng đông hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, mọi người lại tụ đến khoang của Dương thị, thương lượng ai sẽ rời thuyền đi thuê nhà.
Trương Đống đề nghị. “Chúng ta vào kinh tuyển quan, còn không biết sẽ đi nhậm chức ở đâu, không bằng hai phòng ở chung, tùy cơ ứng biến”.
Bọn họ ở Đông Kinh đích xác là ở tạm, vì thế đều gật đầu.
Phương thị căn cứ nguyên tắc tiết kiệm tiền, nói. “Ở Đông Kinh mọi thứ đắt đỏ, cứ để đám trẻ đi, đỡ phải thuê kiệu thuê xe ngựa”.
Bà ta khó khăn mới thấy nói được câu hợp lý, ai cũng khen ngợi, Trương Đống chủ động nói. “Vậy ta không đi, Nhị lang đã từng tới Đông Kinh, để nó đi là được”.
Trương Lương cũng nói. “Vậy Nhị phòng chúng ta để Bá Lâm đi”.
An bài như thế, hai phòng đều không có ý kiến gì, chuẩn bị rời đi. Lâm Y gấp đến độ túm chặt tay áo Trương Trọng Vi, nhỏ giọng nói. “Không mang theo em sao?”.
Hôm qua Trương Trọng Vi đã hứa với nàng, hôm nay không thể đổi ý, đành thưa với Trương Đống và Dương thị. “Mẫu thân, con dẫn nương tử lên bờ đi dạo”.
Dương thị rất hiểu tâm tình Lâm Y, nhưng vẫn bác bỏ. “Trong thành không giống ở nông thôn, nếu ngồi kiệu thì không nói, tùy tiện đi dạo trên đường không tốt”.
Lâm Y thầm nghĩ, ở Đông Kinh dù giá cả đắt đỏ, nhưng ngồi kiệu vẫn là có thể, vì thế vội nói. “Vậy con ngồi kiệu”.
Dương thị nhìn Trương Bá Lâm, cháu trai có vợ giàu, hẳn là cũng dư sức ngồi kiệu, liền gật đầu. “Đi trên đường mua mũ trùm, xuống kiệu thì đội”.
Chỉ cần có thể đi dạo phố, Lâm Y cam nguyện chịu phiền toái chút, vì thế sảng khoái đồng ý. Nàng khoái trá, Phương thị không vui, mặt lạnh nói. “Vừa mới nói không đi để tiết kiệm tiền, bây giờ lại đòi ngồi kiệu”.
Dương thị kiên nhẫn giải thích. “Nhị lang chớp mắt sẽ làm quan, nhà quan lại chi bằng quy củ chút…”.
Phương thị ngắt lời bà. “Đương nhiên phải quy củ, cô ta không đi là được, ở trên thuyền là quy củ nhất”.
Lâm Y tức giận nhéo cánh tay Trương Trọng Vi, chỉ là ngồi kiệu thôi, có tất yếu làm khó dễ như vậy sao, hơn nữa nàng tiêu tiền của nàng, cũng không phải tốn kém tiền Phương thị bà ta.
Trương Trọng Vi bị nhéo đau tay, lại không né được, rất khó xử. Thật ra chàng cũng cảm thấy Phương thị cố tình gây sự, nhưng là thân nhân của mình, có thể nói gì được, chỉ im lặng cho nương tử trút giận.
Người tức giận nhất trong phòng không phải là Lâm Y, mà là vợ chồng Trương Đống và Dương thị, Phương thị nhiều lần can thiệp chuyện nhà Đại phòng, thường thường “nhắc nhở” mọi người, bà ta mới là mẹ ruột Trương Trọng Vi, điều này làm cho Trương Đống và Dương thị vô cùng phật lòng.
Trương Lương thấy Phương thị lên tiếng xong, trong khoang im lặng dị thường, cảm thấy vô cùng kì quái, nhìn sắc mặt người nhà Đại phòng rất khó coi, liền kéo Phương thị ra. “Việc nhà Đại tẩu, khi nào tới phiên bà quản, còn không mau theo ta quay về”.
Câu Trương Đống và Dương thị muốn nói lại không dám nói rốt cuộc cũng được Trương Lương nói ra, hai vị cảm thấy tâm tình cực kì sảng khoái. Dương thị hòa ái nói. “Đều nhanh về khoang dọn dẹp lại hành lý, đợi Đại lang Nhị lang quay về, chúng ta xuống thuyền”.
Lời này để tiễn khách, Lí Thư vì Phương thị làm mất mặt trước mọi người, đã sớm đứng ngồi không yên, nghe vậy là người thứ nhất rời đi, Trương Bá Lâm theo sát sau đó. Phương thị không muốn lắm, bị Trương Lương cương quyết kéo ra ngoài.
Lâm Y nhìn tâm tình Trương Đống và Dương thị không tốt, cũng như nàng, ngẫm nghĩ, nói. “Ca ca và Trọng Vi đều chỉ ở Đông Kinh có mấy tháng thôi, làm sao quen thuộc như phụ thân mẫu thân được, dù sao đã ngồi kiệu, không bằng cả nhà chúng ta cùng đi”.
Dương thị nghe nàng mời, rất vui vẻ, nhưng vẫn lắc đầu. “Mướn thêm hai cỗ kiệu, lại tốn tiền, thôi bỏ đi”.
Lâm Y cười. “Nếu chúng con bị gạt, tiêu tiền cũng uổng phí, tiền ấy còn không biết có thể mướn bao nhiêu cỗ kiệu”.
Trương Đống tán thành, nói với Dương thị. “Phu nhân theo bọn nhỏ đi đi”.
Dương thị không biết nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu. “Vậy phiền toái con dâu mướn cho ta một cỗ kiệu”.
Lâm Y hỏi. “Phụ thân không đi cùng chúng con sao?”.
Trương Đống lắc đầu, lên đầu thuyền ngắm cảnh.
Dương thị cười. “Lúc phụ thân các con mới đến Đông Kinh, suýt nữa bị hãm hại, may mắn gặp ta mới đòi lại được tiền”.
Sức tưởng tượng của phụ nữ luôn phong phú, Lâm Y suy nghĩ những lời này, âm thầm kinh ngạc, thật không ngờ Trương Đống và Dương thị là “yêu đương tự do tự nguyện”.
Đến lúc bọn họ mang tiền rời thuyền, phát hiện bến tàu đã có vài cỗ kiệu chờ, thì ra kiệu phu ở Đông Kinh rất biết làm ăn, gặp thuyền lớn cập bờ liền chen chúc tới, vừa tiện cho khách, vừa kiếm tiền cho mình, đôi bên cùng có lợi.
Lưu Hà và Thanh Miêu chọn bốn cỗ kiệu, đang định mời các chủ tử lên kiệu, Phương thị hấp tấp chạy từ trên thuyền xuống, thở phì phò hỏi Dương thị. “Vì sao Đại tẩu cũng đi?”.
Dương thị có chút đắc ý, nói. “Con dâu mời ta ngồi kiệu, cớ sao không đi”.
Lúc này đến phiên Phương thị giở quẻ, liếc qua Trương Bá Lâm, nói. “Ta cũng phải đi”.
Lí Thư ở trên thuyền nhìn thấy, khỏi cần nghe Phương thị nói cũng đoán được bà ta lại làm ra chuyện mất hết mặt mũi, vội vàng sai Cẩm Thư. “Mau chạy nhanh đi nhìn xem, bà ta muốn gì cũng đồng ý”.
Cẩm Thư vâng, chạy như bay rời thuyền, hỏi. “Nhị phu nhân đang làm gì vậy?”.
Phương thị thấy người của Lí Thư đến, hừ lạnh. “Con dâu nhà người ta biết thuê kiệu cho mẹ chồng ngồi, chỉ có con dâu nhà ta là không hiểu chuyện”.
Cẩm Thư cả giận. “Đâu phải Đại thiếu phu nhân không muốn, rõ ràng là Nhị phu nhân nói phải tiết kiệm”.
Phương thị nghẹn, thở phì phì quay về, Trương Bá Lâm dù hiểu Phương thị vô lý, nhưng không cho phép một nha hoàn thông phòng khó xử mẹ ruột trước mặt mọi người, giận mắng Cẩm Thư. “Nha đầu to gan, dám nói năng hỗn xược với Nhị phu nhân, chính mình quay về gặp Đại thiếu phu nhân nhận phạt”. Nói xong bước nhanh tiến đến giữ chặt Phương thị. “Mẹ, đừng vì đứa nha hoàn giận dỗi, chúng ta ngồi kiệu vào thành đi”.
Phương thị cảm thấy con trai lấy lại mặt mũi cho mình, rất đắc ý, xốc váy, dẫn đầu bước lên kiệu.
Lâm Y âm thầm lắc đầu, đỡ Dương thị lên kiệu, bản thân cũng chuẩn bị lên. Trương Trọng Vi đỡ nàng, nói. “Ta không ngồi, đi theo kiệu vậy”.
Lâm Y nhìn bên cạnh, Trương Bá Lâm đã xoay người lên kiệu, mới nói. “Chàng lên kiệu đi, chàng đi bên ngoài như người hầu, còn ra thể thống gì nữa, mau nhanh lên”.
Trương Trọng Vi nhẹ giọng nói. “Cứ mãi tiêu xài tiền của nương tử… Tiết kiệm chút nào hay chút đó”.
Lâm Y cười. “Cả đời dài như vậy, còn sợ chàng quỵt ta sao?”.
Trương Trọng Vi chưa bao giờ nghe nàng nói như vậy, sửng sốt, Lâm Y vỗ tay chàng. “Vừa rồi nhéo chàng đau tay, lúc này mời chàng ngồi kiệu, xem như bồi tội”.
Trương Trọng Vi còn đang nghĩ đến câu nói ban nãy, thấy các cỗ kiệu khác đã lục tục xuất phát, Trương Bá Lâm đi ngang qua bọn họ, nhô đầu ra khỏi kiệu, cười tít mắt. “Nếu không nỡ tách ra, ngồi chung một kiệu là được”.
Cả hai bị trêu đỏ mặt, vội vàng tách ra, ai ngồi kiệu nấy.
Năm cỗ kiệu một đường hướng vào thành, kiệu phu ở Đông Kinh hết sức nhiệt tình, chẳng những khiêng kiệu còn phụ trách làm hướng dẫn viên, vừa đi vừa giới thiệu, làm cho Lâm Y lần đầu đến Đông Kinh cực kì vui mừng. Từ bến tàu đi ra, đầu tiên là thấy ngoại thành Đông Kinh, phạm vi hơn bốn mươi dặm, do hào nước vây xung quanh, trong ngoài hào trồng đầy dương liễu, thật là đẹp. Nghe kiệu phu giới thiệu, thành hào tên là Long Hà, tường hào sơn đỏ, cấm người lai vãng.
Cửa thành Đông Kinh dân cư nhộn nhịp, cửa chính có bốn, là Nam Huân môn, Tân Trịnh môn, Tân Tống môn, Phong Khâu môn. Đoàn người không đi qua cửa chính, vào thành qua cửa Trần Châu môn phía đông nam, bên cạnh có con sông gọi là sông Huệ Dân, nhưng vì sông thông với Thái Châu, nên người Đông Kinh đều gọi là sông Thái Hà.
Vì trước khi lên kiệu Lâm Y đã cho tiền thưởng, bởi vậy kiệu phu giảng giải hết mực, nói xong đoạn này còn nhắc nhở nàng, khi hành tẩu ở Đông Kinh, phải gọi sông này là Thái Hà, chớ gọi là sông Huệ Dân, bị người ta biết là ở nơi khác đến, mua bán sẽ bị bắt chẹt.
Thì ra ở thời đại nào cũng có cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, Lâm Y thầm nghĩ.
Vừa nói vừa đi, kiệu đã vào trong thành, trên đường càng lúc càng nhiều người, Lâm Y nhớ lời Dương thị dặn, liền buông màn kiệu. Không bao lâu sau, Lưu Hà đến truyền lời, hỏi Lâm Y. “Phía trước có nhà bán mũ trùm, Đại phu nhân sai nô tỳ tới hỏi, Nhị thiếu phu nhân có muốn mua một cái không?”.
Lâm Y nói vọng từ trong ra, hỏi. “Lưu Hà, đội mũ trùm, có thể vén rèm nhìn phong cảnh chứ?”.
Lưu Hà cười đáp. “Đại phu nhân là sợ Nhị thiếu phu nhân nhìn không được, mới hỏi mua trước đó”.
Lâm Y cảm kích. “Cảm tạ mẫu thân thay ta”. Lại hỏi Lưu Hà. “Mũ trùm bao nhiêu tiền?”.
Lưu Hà đáp. “Trong cửa hiệu chỉ có các nương tử lui tới, Nhị thiếu phu nhân không ngại hãy xuống kiệu nhìn?”.
Lâm Y nghe xong, ngồi trong kiệu cười toe toét, mừng rỡ nói. “Vậy cô đi nhìn xem chung quanh có quán trà nào không, mời hai vị thiếu gia sang đó nghỉ chân, chúng ta vào cửa hiệu xem thử”.
Quán trà và quán rượu ở Đông Kinh cực kì phát đạt, tùy tiện đã tìm được một cái, nhưng Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nghe các vị nữ quyến muốn mua mũ trùm, đều nói. “Cần gì tốn kém, chúng ta tự dạo dạo một lát là xong”.
Lâm Y xuống kiệu, cảm kích vén váy thi lễ, kéo Dương thị, gọi Phương thị, đồng loạt vào trong cửa hàng bán mũ.
Cửa hàng mặt tiền không lớn, chỉ có một quầy, sau quầy có đặt giá, trên treo hơn mười cái mũ. Lâm Y nhìn nhìn, mũ trùm đại để chia làm ba loại, một loại là khăn voan đỏ tân nương tử đội lúc thành thân; một loại là mũ trùm, bọc vải mỏng màu tím bên ngoài, đội xong sẽ che hết nửa người; còn có một loại là nữ tử khi ở nhà vui chơi mang, rũ từ trên đỉnh xuống vai. Lâm Y rất nhanh chọn một cái mũ trùm voan tía, đội lên, voan tía mặc dù xem như trong suốt, nhưng rốt cuộc vẫn che khuất ít nhiều, thế giới lập tức trở nên mông lung, nàng thật không quen.
Phương thị cũng thử mũ trùm voan, cũng không quen, chọn loại mang khi ở nhà, nói. “Ngày xưa em ở nhà cũng mang cái này, không bằng cũng mua giống thế đi”.
Dương thị nghiêm mặt. “Chúng ta bây giờ đang ở bên ngoài, sao có thể giống như ở nhà được, em dâu nên chọn mũ trùm kín vào”.
Phương thị nói lại. “Đại tẩu bảo chúng ta mua, sao Đại tẩu không động?”.
Dương thị thản nhiên nói. “Ta có mũ trùm cũ, ngay trong cỗ kiệu”.