Chương 117: Dương thị phân minh
Lâm Y nghe vậy kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy lời Trương Trọng Vi nói có lý, vội vàng đứng dậy đến phòng người hầu ở, không ngờ trong phòng trống trơn, lại đến chỗ Dương thị đứng nhìn lén, tâm nàng liền lạnh phân nửa : Lưu Hà chủ động đi tìm Dương thị, quỳ gối trước mặt bà, tóc rối tung, quần áo xốc xếch, đang khóc lóc kể lể đủ loại về Trương Trọng Vi.
Lâm Y có chút thất hồn lạc phách, thẫn thờ về phòng, ngã xuống giường, Trương Trọng Vi sờ tay nàng, lạnh như băng, vội hỏi. “Nương tử, làm sao vậy?”.
Lâm Y bổ nhà vào lòng chàng, khóc nức nở. “Em quả nhiên là đứa ngốc, bị con nha đầu Lưu Hà kia tính kế, chỉ sợ không bao lâu nữa, mẫu thân sẽ tặng nó cho chàng làm thông phòng”.
Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, không biết làm sao, hỏi. “Mẫu thân tin Lưu Hà nói?”.
Lâm Y gật đầu, lau nước mắt nói. “Em còn tưởng Lưu Hà chỉ là diễn trò, để người khác âm thầm hiểu lầm thôi, không nghĩ tới cô ta vừa ra khỏi cửa đã đến ngay trước mặt mẫu thân cáo trạng, nào ngờ em ngày phòng đêm phòng, hôm nay lại tự nhấc đá dập chân mình”.
Trương Trọng Vi vụng về ôm vai nàng, an ủi nói. “Đừng sợ, chúng ta nhất định không nhận, mẫu thân cũng không có cách”.
Lâm Y nói. “Nếu là nha hoàn bình thường thì thôi, nhưng đó là người hầu hạ trưởng bối, nếu mẫu thân tin chàng và cô ta có chuyện gì, bắt chàng thu cô ta, chàng có thể không theo?”.
Nàng nghĩ tới Trương Đống biết việc này xong chắc chắn sẽ hận Trương Trọng Vi, lòng liền hối hận không thôi, lại bật khóc nức nở. Trương Trọng Vi đã lâu chưa thấy Lâm Y khóc, nhất thời trận tuyến rối loạn, vắt óc nghĩ hết mọi đối sách ra, nhưng nói cái nào Lâm Y cũng lắc đầu bảo không ổn, chàng quýnh lên, nói ngang. “Ta tuyệt đối không thừa nhận, một đứa nha hoàn như Lưu Hà, có thể làm gì được chủ nhân?”.
Chàng chỉ là nói vậy, Lâm Y lại thực sự cân nhắc ý này, nghĩ lại tình hình ban nãy xảy ra ở cửa phòng ngủ bọn họ, ngoại trừ nàng, Trương Trọng Vi và Lưu Hà, không có người thứ tư nhìn thấy, nói cách khác, Lưu Hà không có ai làm chứng, nếu bọn họ muốn “chống chế” thì không thể thuận lợi hơn.
Nghĩ đoạn, Lâm Y nín khóc mỉm cười, nắm tay Trương Trọng Vi, nói. “Vốn không hề xảy ra, cô ta có gì với chàng cũng thế, em đánh cô ta cũng thế, ai thấy được?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra, cười đáp. “Đúng vậy, vốn không hề xảy ra, tự tìm phiền não rồi”. Nói xong nâng mặt Lâm Y lên nhìn nhìn, nói. “Nhưng em khóc sưng đỏ cả mắt, chi bằng che giấu một phần, miễn cho người ngoài thấy khả nghi”.
Lâm Y khen ngợi chàng cẩn thận, vội vàng mở hộp trang điểm mua lúc thành thân, chậm một lớp phấn mỏng, lúc này là buổi tối, khu dân cư không thể so với ngoài đường cái, khắp nơi tối đen, chỉ có ngọn đèn leo lét trên bàn, có lớp phấn che giấu, nhìn không ra là nàng đã khóc.
Qua một lúc, Thanh Miêu bán xong củ cải muối cay, nhảy nhót trở về, giao cho Lâm Y năm mươi bảy văn tiền, cao hứng bừng bừng nói. “Nhị thiếu phu nhân, mười chín chén củ cải, đều bán hết sạch!”.
Lâm Y thấy mặt cô hãnh diện ngưỡng cao, hai mắt tỏa sáng, một bộ đang đợi người khác khen, không khỏi bật cười, nói với Trương Trọng Vi. “Thanh Miêu bản lĩnh ghê chưa, sau này chúng ta toàn bộ dựa vào cô nàng nuôi sống”.
Thanh Miêu ngượng ngùng, nhăn nhó nói. “Em làm gì có năng lực đó, có thể kiếm lại ít đồng cơm canh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi”.
Lâm Y tính nhẩm, trừ đi tiền vốn, lãi ròng gần năm mươi văn, nàng sổ ra hai văn, đưa cho Thanh Miêu. “Em vất vả, cầm tiêu đi”.
Thanh Miêu từ chối. “Nhị thiếu phu nhân lấy tiền này đi mua thức ăn, em cũng ăn vậy, sao có thể lấy thêm tiền nữa”.
Lâm Y thấy cô không cầm, liền thu lại, bỏ vào bình đồng, nói. “Cũng được, cất trong này, ngày khác đặt mua của hồi môn cho em”.
Thanh Miêu nhớ tới những lời Lưu Hà kể cho mình, nhịn không được kéo Lâm Y ra đại sảnh, nghi ngờ hỏi. “Nhị thiếu phu nhân lúc nào cũng nói muốn đặt mua của hồi môn cho em, nhưng em là nha hoàn bán đứt vào đây, còn có thể đi đâu?”.
Lâm Y mới trải qua chuyện Lưu Hà, thập phần mẫn cảm, lập tức hỏi ngược lại. “Làm sao em biết cái này, ai nói cho em?”.
Thanh Miêu đối với Lâm Y là có gì nói đó, nói cho bằng hết, lập tức trả lời. “Lưu Hà tỷ tỷ nói với em, hôm nay luôn”.
Hôm nay? Lâm Y vội hỏi. “Cô ta còn nói gì nữa?”.
Thanh Miêu vừa nghĩ vừa nói. “Chị ta nói Đại lão gia muốn thu chị ta làm thông phòng, nhưng chị ta không muốn”.
Lâm Y truy hỏi. “Chỉ vậy, không còn gì khác?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Còn dặn em không được nói lung tung một vài tin tức, cũng không có gì nữa”.
Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lưu Hà là nhất thời nảy lòng tham, vẫn chưa lên kế hoạch chặt chẽ, đây xem như tin tức tốt. Thanh Miêu còn đang chờ Lâm Y trả lời nghi vấn ban đầu, đôi mắt e lệ và tò mò nhìn chằm chằm nàng không buông. Lâm Y vỗ vỗ cô, định nói cho cô biết nàng không định để cô chôn chân ở nhà họ Trương cả đời, nhưng sợ nói ra cô sẽ nảy sinh tâm tư khác, không trung thành nữa, chỉ nói. “Nếu mấy năm nữa em hầu hạ tốt, ta liền sửa khế ước của em thành có thời hạn, cho em làm hầu gái tạm thời, thế nào?”.
Thanh Miêu không vội vã mừng rỡ, hỏi trước. “Nhị thiếu phu nhân, làm như thế nào mới tính là hầu hạ tốt?”.
Lâm Y nghĩ nghĩ, trả lời. “Trung thành với chủ nhân, không có tâm tư khác, quan trọng là giúp đỡ ta kiếm tiền, tay chân chịu khó, cứ thế, còn nữa, em phải biết là tính ta không chấp nhận được thông phòng và thiếp thất”.
Thanh Miêu nghe xong, cảm thấy những yêu cầu này mình hoàn toàn có thể làm được, liền cao hứng nhảy lên, vỗ tay hoan hô vài tiếng, rồi quỳ sấp xuống dập đầu tạ ơn.
Lâm Y nhìn thoáng vào phòng, thấy Trương Trọng Vi đang ngáp ngắn ngáp dài, liền cho Thanh Miêu lui về nghỉ ngơi. Thanh Miêu đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Y cũng cài then ngay sau đó, đi vào buồng trong nói với Trương Trọng Vi. “Sắc trời đã tối muộn, hẳn mẫu thân đã ngủ, sẽ không tới tìm em, chúng ta nghỉ thôi”.
Trương Trọng Vi ừ, biết nàng hôm nay tâm tình không tốt, tự giác xách nước, thành thật rửa chân. Lâm Y che miệng cười khúc khích một lúc, cũng cùng rửa chung với chàng, lên giường nghỉ ngơi không đề cập tới.
Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ nên mua thêm đồ ăn, nhưng thịt bò đãi khách ngày đầu vẫn còn, Thanh Miêu liền tới thương lượng với Lâm Y, một ngày hôm nay ăn thức ăn dư, chờ chạng vạng tối trời lại đi mua, ít nhất có thể tiết kiệm phân nửa tiền. Lâm Y cảm thấy chủ ý không tồi, nhưng lo lắng Trương Đống và Dương thị trách nàng keo kiệt, vì thế do dự. Trương Trọng Vi ra chủ ý. “Chúng ta đi mua ít điểm tâm cho phụ thân mẫu thân ăn lót dạ, trước dỗ bọn họ vui vẻ đã rồi hãy nói chuyện thức ăn dư”.
Lâm Y cười nói. “Em thấy từ lúc chàng gầy dựng quan hệ với hai tên nha dịch kia xong, cũng học được một ít mưu mẹo”.
Trương Trọng Vi chắp tay hướng nàng, cười. “Quá khen quá khen, đều học từ nương tử mà ra”.
Thanh Miêu nhìn vợ chồng bọn họ liếc mắt đưa tình, ngại ngùng chuẩn bị lui ra ngoài. Lâm Y thấy thế, vội hỏi. “Thanh Miêu lấy giỏ đi, cầm chén đĩa nhà mình đi mua, đỡ phải ăn xong còn đi trả chén, rất phiền toái”.
Thanh Miêu làm theo, chuẩn bị thỏa đáng xong, ba người ra cửa, từ Trương Trọng Vi dẫn đường. Đến một tiểu điếm bán bánh rán nổi tiếng, mua các nhân khoai môn, cúc hoa, mè, vân vân mỗi thứ một cái, mang về dâng cho Trương Đống và Dương thị ăn. Trương Đống không thích ăn thức ăn từ bột mì, chỉ là tham thứ mới mẻ, ăn hai cái liền bỏ xuống, gọi Trương Trọng Vi ra cửa. Dương thị là người Đông Kinh, rất thích thứ này, ăn tù tì ba cái mới ngừng, lại bảo Lâm Y ngồi xuống, nói. “Ngồi đây thừa lúc còn nóng ăn đi, đừng bưng sang đó, bị gió thổi lạnh mất”.
Lâm Y thấy trong phòng không có người ngoài, lại nhìn Dương thị có việc cần nói, liền vâng theo ngồi xuống, cầm bánh chậm rãi ăn.
Dương thị chờ nàng ăn đến một nửa mới mở miệng, hỏi. “Nghe nói hôm qua Lưu Hà không nghe lời, bị con dạy bảo?”.
Lâm Y nuốt bánh trong miệng xuống, lắc đầu nói. “Mẫu thân nghe nhầm thì phải, không hề có việc này”.
Dương thị ra hiệu nàng tiếp tục ăn, nói. “Người hầu không nghe lời, vốn là nên đánh, không có việc gì, ta chẳng qua là hỏi chút thôi”.
Nàng sợ Dương thị hiểu lầm, bổ sung thêm. “Con dâu đang định hỏi Lưu Hà, hôm qua cô ta tóc tai bù xù chạy vào phòng chúng con, luôn mồm bảo con đừng đánh cô ta, con và quan nhân còn chưa hiểu gì, cô ta đã xông ra ngoài như một trận gió, khiến chúng con đều lấy làm lạ, không biết cô ta làm vậy là sao nữa”.
Nàng vừa nói vừa nghĩ, nếu Dương thị không tin, cứ kéo Trương Trọng Vi đến làm chứng, hoặc yêu cầu Lưu Hà tìm nhân chứng khác. Nhưng biểu tình của Dương thị vô cùng bình tĩnh, giống như đang nghe nàng kể một việc râu ria lông gà vỏ tỏi, chờ nàng nói xong, gật đầu. “Cô nàng kia giận dỗi hai ngày nay, con cứ mặc kệ nó”.
Lâm Y sửng sốt, Dương thị tin lời nàng dễ như vậy?
Biểu tình kinh ngạc của nàng quá mức rõ ràng, Dương thị liếc mắt liền nhìn ra, mỉm cười nói. “Chút xíu thủ đoạn của Lưu Hà, chỉ che được mắt kẻ không có đầu óc thôi, ta không hề tin. Có điều, con dâu quá thiện tâm, lần tới gặp chuyện như vậy, phải nói cho ta biết trước, xem ta phạt nó như thế nào”.
Lâm Y nghĩ thế nào cũng không ra Dương thị sẽ nói như vậy, kinh ngạc hơn nữa. Dương thị bảo nàng tiếp tục ăn bánh, chớ để nguội, lại chậm rãi nói tiếp. “Ta muốn cho phụ thân các con thu thông phòng, không phải làm việc phạm pháp, các con còn trẻ, cũng không phải không sinh được con, tội gì phải thế”. Bà nói nói, nở nụ cười. “Nếu con thực sự sợ mất thể diện mà âm thầm đồng lõa với việc này sẽ khiến ta thất vọng. Ta không thích vợ Tam lang, chính là vì nó quá yếu đuối, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục”.
Lâm Y nói không nên câu cảm kích, giọng hơi nghẹn ngào, nói. “Mẫu thân, không dối gạt mẫu thân, con đoán biết tâm tư Lưu Hà, còn đang sợ mẫu thân biết thời biết thế tặng cô ta cho Trọng Vi làm thông phòng”.
Dương thị cười. “Ta cũng không phải Nhị phu nhân”.
Lâm Y nhịn không được cũng cười, ăn hết nửa cái bánh rán còn lại, thầm nghĩ, may mắn mình có mẹ chồng như Dương thị, bằng không chẳng biết việc này như thế nào mới xong.
Dương thị thấy nàng ăn hết bắt đầu dọn dẹp bánh rán còn lại, nói. “Đừng vội, chờ chút hãy dọn, ta có chuyện muốn bàn với con”. Bà nói tiếp. “Phụ thân các con muốn thu Lưu Hà làm thông phòng, ta đã đồng ý”.
Lâm Y biết Dương thị cũng không ưa thiếp thất, không nói ra miệng được câu “Chúc mừng”, chỉ im lặng.
Dương thị thấy Lâm Y như vậy, còn tưởng nàng lo Lưu Hà sinh cho Trương Trọng Vi cậu em trai nữa, vội an ủi. “Con dâu yên tâm…”. Bà đang định nói ra, giật mình nhớ lại, thủ đoạn này Lâm Y cũng không biết, vì thế vội vàng ngừng, thay đổi chủ đề khác.
Lâm Y trước nay mẫn cảm, nhận ra Dương thị muốn nói lại thôi, nhưng nàng vẫn đang giữ lòng cảm kích Dương thị, không nghĩ nhiều, cùng hàn huyên với bà vài câu, sau đó bưng bánh rán ra sau phòng người hầu.
Hai nha hoàn đều ở trong phòng, Lưu Hà khóc sưng đỏ hai mắt, Thanh Miêu đang an ủi cô ta, cả hai gặp Lâm Y đi vào, vội đứng dậy hành lễ. Lâm Y trong lòng còn tức, làm như không thấy Lưu Hà, hỏi Thanh Miêu. “Buổi sáng ăn có no không? Ở đây còn dư mấy cái bánh rán, cầm ăn đi”.
Thanh Miêu hoan hô, nhận lấy, nắm lên một cái cắn một miếng, nhóp nhép. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân săn sóc”. Cắn miếng thứ hai, lại nói. “Lạnh rồi, cứng, không ngon bằng lúc còn nóng”.
Lâm Y chỉ bếp bên ngoài. “Đi hâm nóng lại là được”.
Thanh Miêu lắc đầu nói. “Nơi này không thể so với ở nông thôn, củi để đốt là mua, cái nào cũng là tiền, tiết kiệm chút thì hơn”.
Lâm Y thấy Thanh Miêu ngoan như vậy, rất vui mừng. Nàng xoay người định đi, đột nhiên nhớ tới, Thanh Miêu còn thiện tâm hơn cả nàng, lỡ bị Lưu Hà tính kế thì sao?
Thanh Miêu thấy nàng đứng lại, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân còn muốn phân phó?”.
Lâm Y thuận miệng nói tiếp. “Chuyện em bán củ cải muối cay, ta muốn nói thêm cho em cái này, em tới phòng ta đi”.
Hiện giờ Thanh Miêu để bụng nhất là bán củ cải muối cay, nghe vậy không chậm trễ khắc nào, đi theo Lâm Y tới phòng ngủ của nàng, hỏi. “Chẳng lẽ củ cải muối cay em làm vẫn chưa đủ ngon?”.
Lâm Y ra hiệu cho cô đóng cửa lại, rồi kể cho cô nghe từ đầu đến cuối hành vi của Lưu Hà hôm qua. Thanh Miêu trợn tròn mắt, không dám tin. “Hôm qua chị ta dặn em không được lắm miệng, em còn nói chị ta là người tốt, không ngờ chớp mắt đã tới tính kế Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y nói. “Cô ta lập tức sẽ là thông phòng của Đại lão gia, việc này em nghe thì nghe, đừng nói gì cả, sau này nên để tâm đề phòng, đừng mềm lòng quá, chớ phạm lỗi như ta vậy”.
Thanh Miêu vội nói. “Mềm lòng không phải xấu, là Lưu Hà rất đáng giận, Nhị thiếu phu nhân đừng để trong lòng”. Nói tiếp. “Việc này em chỉ ghi tạc trong lòng, bên ngoài vẫn đối xử với chị ta như trước”.
Lâm Y gật đầu. “Như thế rất tốt, em đi đi”.
Thanh Miêu hành lễ rời đi, Lâm Y gọi Trương Trọng Vi, kể cho chàng nghe quyết định của Dương thị, cảm thán một câu. “Em thật là mệnh tốt, có mẹ chồng thấu tình đạt lý, tránh khỏi rất nhiều sự phiền não”.
Trương Trọng Vi nghe xong cũng cảm kích Dương thị, gật đầu. “Mẫu thân phân minh như vậy, sau này chúng ta nên hiếu kính bà thật tốt”.
Lâm Y dựa vào lòng chàng, ngượng ngùng nói. “Đều là em dại dột, nếu không đã chẳng có chuyện gì”.
Trương Trọng Vi cũng ôm chặt nàng, an ủi nói. “Cũng không phải thánh nhân, ai chẳng có sai lầm, nhớ kĩ kinh nghiệm này, sau đừng sai nữa là được”.
Lâm Y gật đầu, ôm lấy Trương Trọng Vi, hạ quyết tâm từ nay về sau trước khi giúp đỡ người khác phải đặt ra ranh giới đã.
Lại nói đến Thanh Miêu, trở về phòng thấy Lưu Hà, vẫn thân thiết như cũ, còn nói. “Nhị thiếu phu nhân bày ta một biện pháp mới, làm củ cải muối cay càng giòn ngon hơn, Lưu Hà tỷ tỷ có muốn nếm thử không?”.
Thật ra vừa rồi Thanh Miêu đi theo Lâm Y, tim của Lưu Hà vẫn nhảy lên cổ họng, giờ đây nghe cô kể củ cải muối cay mới nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười, ứng phó vài câu, lại ngã vật xuống giường.
Thời gian buổi sáng luôn trôi nhanh, mới ăn điểm tâm đó, đảo mắt đã tới trưa, Thanh Miêu hâm nóng lại thức ăn dư, cùng Lưu Hà bưng lên. Trương Đống vừa thấy thức ăn trên bàn là đồ đã để qua đêm, lông mày liền nhíu lại.
Lâm Y thấy ông ta chậm chạp không động đũa, nhớ ra buổi sáng bị chuyện của Lưu Hà làm quên mất không bẩm báo cho Dương thị. Nàng chột dạ, trộm ngắm Trương Trọng Vi, hy vọng chàng tới cứu mình. Trương Trọng Vi không cô phụ kì vọng của nàng, khiêng hết mọi việc lên người, lên tiếng. “Con thấy thức ăn hôm qua còn dư nhiều quá, bỏ thì đáng tiếc, mới không cho nương tử đi mua đồ ăn mới, phụ thân mẫu thân nếu ăn không quen, con sai Thanh Miêu đi mua mấy món khác về”.
Trương Đống đang định mở miệng, Dương thị lặng lẽ trừng mắt liếc ông ta một cái, nói. “Chúng ta không phải gia đình phú quý, tiết kiệm là đúng, làm sao ăn không quen, như vậy rất tốt”.
Trương Đống không nói nữa, nhưng vẫn không động đũa, Lâm Y và Trương Trọng Vi đứng ngồi không yên, Dương thị nói. “Con dâu chọn ngày tốt đi, ta muốn chải đầu se mặt cho Lưu Hà”.
Trương Đống nghe xong câu này, tâm tình sung sướng, miễn cưỡng động đũa.
Lâm Y âm thầm thở ra, cảm kích nhìn Dương thị, xưng một tiếng “Dạ”.
Suốt cả bữa cơm, mặt Lưu Hà muốn không lại không dám, khó khăn hầu hạ các chủ tử cơm nước xong, cô ta bước nhanh về phòng, gục xuống giường khóc lớn. Thanh Miêu một mình thu dọn chén đũa, ngầm dẩu môi, đợi về phòng, lại đổi thành gương mặt tươi cười, nhún người hướng Lưu Hà. “Chúc mừng Lưu Hà tỷ tỷ”.
Lưu Hà ngẩng lên, giận nói. “Ngay cả cô cũng đến nói móc tôi”.
Thanh Miêu nhìn cô ta thương tâm thật sự, vốn định nói mấy câu không tốt cũng không nổi nữa, thở dài, an ủi cô ta. “Chị đừng khổ sở quá, đợi sinh được con trai con gái, nâng lên làm thiếp, đã là nửa chủ tử”.
Lưu Hà cười sầu thảm. “Nếu thật có thể sinh con, tôi đã không khóc”.
Thanh Miêu không hiểu, truy hỏi, Lưu Hà không chịu nói, dối rằng đau đầu, trùm chăn che mặt, giả bộ ngủ. Thanh Miêu không thể, đành để mặc cô ta, đi ra ngoài, một mình rửa chén, dọn bếp.
Dương thị nói là muốn chải đầu se mặt cho Lưu Hà, thật ra là nói để làm dịu trường hợp thôi, chiếu theo ý bà, nha hoàn thông phòng thì vẫn là nha hoàn, không khác, không cần bày rượu, không cần đổi xưng hô, thậm chí kiểu tóc cũng không cần đổi, bởi vậy Trương Đống đợi vài ngày, cũng không đợi được ngày chải đầu se mặt, hôm đó ông ta rốt cuộc nhịn không được nữa, tới hỏi Dương thị. “Thì ra phu nhân chỉ dỗ tôi?”.
Dương thị chỉ vào căn phòng nhỏ hẹp. “Nếu tôi không muốn thì nói ra ngoài làm chi, thật sự là phòng ốc nhỏ hẹp, không có chỗ cho các người viên phòng”.
Trương Đống bước từ phòng ngủ ra phòng khách, lại bước từ phòng khách về phòng ngủ, nơi ở thật là nhỏ chút, cũng không thể nói Dương thị dọn ra chỗ khác, hoặc ông ta và Lưu Hà ngả ra đất nghỉ ngoài đại sảnh. Ông ta suy nghĩ, chuyện sinh con không thể chậm trễ, liền đứng bên cửa sổ nhìn qua song cửa, nói. “Phu nhân, gian phòng kia không phải của chúng ta sao?”.
Dương thị hướng theo tầm mắt ông ta nhìn thoáng cái, nói. “Đó là phòng của người hầu, vợ Trọng Vi thuê cho hai đứa nha hoàn ở”.
Trương Đống thật hiếm thấy, tỏ ra xấu hổ trước mặt Dương thị, nhìn bà không nói lời nào. Dương thị làm sao không hiểu ý ông ta, hẳn là muốn Thanh Miêu chuyển ra ngoài, dành gian phòng đó cho Lưu Hà ở một mình, tiện cho ông ta qua đó. Nếu gian phòng đó là Dương thị bỏ tiền thuê, hoặc Thanh Miêu là nha hoàn của bà thì không có vấn đề, nhưng tình hình này, nếu muốn Thanh Miêu chuyển ra, phải được Lâm Y đồng ý, làm Dương thị sao có thể mặt dày mở miệng.
Ranh giới tốt xấu trong điền văn rất mong manh, vì điền văn phản ánh chân thật cuộc sống của con người, không ai tốt hoàn toàn, và không ai xấu hoàn toàn. Các bạn đừng vội đánh giá nhân vật này là xấu, nhân vật kia là tốt, cũng đừng ghét người này mà ưu ái hết cho người kia.
Ví dụ Phương thị, bà này thì tính xấu đủ điều, tham lam, ghen tị, nhưng bà ta rất yêu thương con cái, luôn nghĩ cho những đứa con của bà ta, không hề trọng nam khinh nữ, bằng chứng là bà ta thương Trương Bát nương vô cùng. Ví dụ Dương thị, bà này tính tốt rất nhiều, nhưng cũng không thoát được lễ giáo ở một vài điểm, vẫn phải thỏa hiệp với ông chồng vô tình ép Lưu Hà tới đường cùng, đôi lúc cũng quên mất bản thân đang dựa vào Lâm Y nên thường không vui vì những việc nàng làm, hay cách bà ta đối xử với Điền thị – vợ Tam lang không được tốt.
Ví dụ Lâm Y, nàng nhân vật chính của chúng ta, vẫn có những điểm không tốt, ngoài tất cả tính cách tháo vát, khôn khéo và nhanh nhạy. Lâm Y có phần hơi kiểm soát Trương Trọng Vi quá mức, nếu cứ đi tới cực điểm ít nhiều sẽ tổn thương tình cảm giữa vợ chồng.
Hay ví dụ các bạn đọc xong chương này sẽ thấy ghét Lưu Hà, nhưng Lưu Hà rất tội nghiệp, chỉ là cái tội nghiệp đó không có cách nào cứu được, xã hội giết chết con người ta, đẩy con người ta vào chỗ khốn cùng. Lưu Hà phải tìm cách thoát khỏi, nên lợi dụng Lâm Y. Không ai đúng, mà cũng chẳng ai sai.
Các bạn đừng comment bảo rằng “Dương thị này sao thế nhỉ, cứ tưởng tốt lắm”. Nên nhìn mọi việc theo 2 chiều, điền văn có chiều sâu thứ 3 mà các bạn không thể dùng cách đánh giá của ngôn tình tình cảm sủng đầm đìa ra áp dụng vào được.
Ngày xưa Q. đọc “Bên nhau trọn đời”, rất thích 2 nhân vật chính. Giờ ngẫm lại, cảm thấy cả hai người đó không tốt, bọn họ quá ích kỉ, ở một phương diện nào đó, chính bọn họ đã đảo lộn cuộc sống của mình và cuốn theo cả cuộc sống của người khác. Nếu là Q., sẽ không bao giờ cho phép Triệu Mặc Sênh tiêu tốn 7 năm của Hà Dĩ Thâm, thực tế cũng không có người đàn ông nào chờ đợi bạn 7 năm đâu, 7 năm đó là sự ích kỉ, là ranh giới sâu không lường được, vết nứt quá lớn ngay chính giữa cái gương, nếu ở đời thật, 2 người có về với nhau, thì vết nứt đó cũng khó mà lành lặn, hoặc rất lâu mới lành nổi.
Mọi thứ, đều có nhiều cách nhìn nhận. Phải sáng suốt để nhận ra, đủ dũng cảm để chấp nhận thay đổi bản thân, và đặt một “giới hạn” cho chính mình.
Lâm Y nghe vậy kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy lời Trương Trọng Vi nói có lý, vội vàng đứng dậy đến phòng người hầu ở, không ngờ trong phòng trống trơn, lại đến chỗ Dương thị đứng nhìn lén, tâm nàng liền lạnh phân nửa : Lưu Hà chủ động đi tìm Dương thị, quỳ gối trước mặt bà, tóc rối tung, quần áo xốc xếch, đang khóc lóc kể lể đủ loại về Trương Trọng Vi.
Lâm Y có chút thất hồn lạc phách, thẫn thờ về phòng, ngã xuống giường, Trương Trọng Vi sờ tay nàng, lạnh như băng, vội hỏi. “Nương tử, làm sao vậy?”.
Lâm Y bổ nhà vào lòng chàng, khóc nức nở. “Em quả nhiên là đứa ngốc, bị con nha đầu Lưu Hà kia tính kế, chỉ sợ không bao lâu nữa, mẫu thân sẽ tặng nó cho chàng làm thông phòng”.
Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, không biết làm sao, hỏi. “Mẫu thân tin Lưu Hà nói?”.
Lâm Y gật đầu, lau nước mắt nói. “Em còn tưởng Lưu Hà chỉ là diễn trò, để người khác âm thầm hiểu lầm thôi, không nghĩ tới cô ta vừa ra khỏi cửa đã đến ngay trước mặt mẫu thân cáo trạng, nào ngờ em ngày phòng đêm phòng, hôm nay lại tự nhấc đá dập chân mình”.
Trương Trọng Vi vụng về ôm vai nàng, an ủi nói. “Đừng sợ, chúng ta nhất định không nhận, mẫu thân cũng không có cách”.
Lâm Y nói. “Nếu là nha hoàn bình thường thì thôi, nhưng đó là người hầu hạ trưởng bối, nếu mẫu thân tin chàng và cô ta có chuyện gì, bắt chàng thu cô ta, chàng có thể không theo?”.
Nàng nghĩ tới Trương Đống biết việc này xong chắc chắn sẽ hận Trương Trọng Vi, lòng liền hối hận không thôi, lại bật khóc nức nở. Trương Trọng Vi đã lâu chưa thấy Lâm Y khóc, nhất thời trận tuyến rối loạn, vắt óc nghĩ hết mọi đối sách ra, nhưng nói cái nào Lâm Y cũng lắc đầu bảo không ổn, chàng quýnh lên, nói ngang. “Ta tuyệt đối không thừa nhận, một đứa nha hoàn như Lưu Hà, có thể làm gì được chủ nhân?”.
Chàng chỉ là nói vậy, Lâm Y lại thực sự cân nhắc ý này, nghĩ lại tình hình ban nãy xảy ra ở cửa phòng ngủ bọn họ, ngoại trừ nàng, Trương Trọng Vi và Lưu Hà, không có người thứ tư nhìn thấy, nói cách khác, Lưu Hà không có ai làm chứng, nếu bọn họ muốn “chống chế” thì không thể thuận lợi hơn.
Nghĩ đoạn, Lâm Y nín khóc mỉm cười, nắm tay Trương Trọng Vi, nói. “Vốn không hề xảy ra, cô ta có gì với chàng cũng thế, em đánh cô ta cũng thế, ai thấy được?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra, cười đáp. “Đúng vậy, vốn không hề xảy ra, tự tìm phiền não rồi”. Nói xong nâng mặt Lâm Y lên nhìn nhìn, nói. “Nhưng em khóc sưng đỏ cả mắt, chi bằng che giấu một phần, miễn cho người ngoài thấy khả nghi”.
Lâm Y khen ngợi chàng cẩn thận, vội vàng mở hộp trang điểm mua lúc thành thân, chậm một lớp phấn mỏng, lúc này là buổi tối, khu dân cư không thể so với ngoài đường cái, khắp nơi tối đen, chỉ có ngọn đèn leo lét trên bàn, có lớp phấn che giấu, nhìn không ra là nàng đã khóc.
Qua một lúc, Thanh Miêu bán xong củ cải muối cay, nhảy nhót trở về, giao cho Lâm Y năm mươi bảy văn tiền, cao hứng bừng bừng nói. “Nhị thiếu phu nhân, mười chín chén củ cải, đều bán hết sạch!”.
Lâm Y thấy mặt cô hãnh diện ngưỡng cao, hai mắt tỏa sáng, một bộ đang đợi người khác khen, không khỏi bật cười, nói với Trương Trọng Vi. “Thanh Miêu bản lĩnh ghê chưa, sau này chúng ta toàn bộ dựa vào cô nàng nuôi sống”.
Thanh Miêu ngượng ngùng, nhăn nhó nói. “Em làm gì có năng lực đó, có thể kiếm lại ít đồng cơm canh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi”.
Lâm Y tính nhẩm, trừ đi tiền vốn, lãi ròng gần năm mươi văn, nàng sổ ra hai văn, đưa cho Thanh Miêu. “Em vất vả, cầm tiêu đi”.
Thanh Miêu từ chối. “Nhị thiếu phu nhân lấy tiền này đi mua thức ăn, em cũng ăn vậy, sao có thể lấy thêm tiền nữa”.
Lâm Y thấy cô không cầm, liền thu lại, bỏ vào bình đồng, nói. “Cũng được, cất trong này, ngày khác đặt mua của hồi môn cho em”.
Thanh Miêu nhớ tới những lời Lưu Hà kể cho mình, nhịn không được kéo Lâm Y ra đại sảnh, nghi ngờ hỏi. “Nhị thiếu phu nhân lúc nào cũng nói muốn đặt mua của hồi môn cho em, nhưng em là nha hoàn bán đứt vào đây, còn có thể đi đâu?”.
Lâm Y mới trải qua chuyện Lưu Hà, thập phần mẫn cảm, lập tức hỏi ngược lại. “Làm sao em biết cái này, ai nói cho em?”.
Thanh Miêu đối với Lâm Y là có gì nói đó, nói cho bằng hết, lập tức trả lời. “Lưu Hà tỷ tỷ nói với em, hôm nay luôn”.
Hôm nay? Lâm Y vội hỏi. “Cô ta còn nói gì nữa?”.
Thanh Miêu vừa nghĩ vừa nói. “Chị ta nói Đại lão gia muốn thu chị ta làm thông phòng, nhưng chị ta không muốn”.
Lâm Y truy hỏi. “Chỉ vậy, không còn gì khác?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Còn dặn em không được nói lung tung một vài tin tức, cũng không có gì nữa”.
Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lưu Hà là nhất thời nảy lòng tham, vẫn chưa lên kế hoạch chặt chẽ, đây xem như tin tức tốt. Thanh Miêu còn đang chờ Lâm Y trả lời nghi vấn ban đầu, đôi mắt e lệ và tò mò nhìn chằm chằm nàng không buông. Lâm Y vỗ vỗ cô, định nói cho cô biết nàng không định để cô chôn chân ở nhà họ Trương cả đời, nhưng sợ nói ra cô sẽ nảy sinh tâm tư khác, không trung thành nữa, chỉ nói. “Nếu mấy năm nữa em hầu hạ tốt, ta liền sửa khế ước của em thành có thời hạn, cho em làm hầu gái tạm thời, thế nào?”.
Thanh Miêu không vội vã mừng rỡ, hỏi trước. “Nhị thiếu phu nhân, làm như thế nào mới tính là hầu hạ tốt?”.
Lâm Y nghĩ nghĩ, trả lời. “Trung thành với chủ nhân, không có tâm tư khác, quan trọng là giúp đỡ ta kiếm tiền, tay chân chịu khó, cứ thế, còn nữa, em phải biết là tính ta không chấp nhận được thông phòng và thiếp thất”.
Thanh Miêu nghe xong, cảm thấy những yêu cầu này mình hoàn toàn có thể làm được, liền cao hứng nhảy lên, vỗ tay hoan hô vài tiếng, rồi quỳ sấp xuống dập đầu tạ ơn.
Lâm Y nhìn thoáng vào phòng, thấy Trương Trọng Vi đang ngáp ngắn ngáp dài, liền cho Thanh Miêu lui về nghỉ ngơi. Thanh Miêu đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Y cũng cài then ngay sau đó, đi vào buồng trong nói với Trương Trọng Vi. “Sắc trời đã tối muộn, hẳn mẫu thân đã ngủ, sẽ không tới tìm em, chúng ta nghỉ thôi”.
Trương Trọng Vi ừ, biết nàng hôm nay tâm tình không tốt, tự giác xách nước, thành thật rửa chân. Lâm Y che miệng cười khúc khích một lúc, cũng cùng rửa chung với chàng, lên giường nghỉ ngơi không đề cập tới.
Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ nên mua thêm đồ ăn, nhưng thịt bò đãi khách ngày đầu vẫn còn, Thanh Miêu liền tới thương lượng với Lâm Y, một ngày hôm nay ăn thức ăn dư, chờ chạng vạng tối trời lại đi mua, ít nhất có thể tiết kiệm phân nửa tiền. Lâm Y cảm thấy chủ ý không tồi, nhưng lo lắng Trương Đống và Dương thị trách nàng keo kiệt, vì thế do dự. Trương Trọng Vi ra chủ ý. “Chúng ta đi mua ít điểm tâm cho phụ thân mẫu thân ăn lót dạ, trước dỗ bọn họ vui vẻ đã rồi hãy nói chuyện thức ăn dư”.
Lâm Y cười nói. “Em thấy từ lúc chàng gầy dựng quan hệ với hai tên nha dịch kia xong, cũng học được một ít mưu mẹo”.
Trương Trọng Vi chắp tay hướng nàng, cười. “Quá khen quá khen, đều học từ nương tử mà ra”.
Thanh Miêu nhìn vợ chồng bọn họ liếc mắt đưa tình, ngại ngùng chuẩn bị lui ra ngoài. Lâm Y thấy thế, vội hỏi. “Thanh Miêu lấy giỏ đi, cầm chén đĩa nhà mình đi mua, đỡ phải ăn xong còn đi trả chén, rất phiền toái”.
Thanh Miêu làm theo, chuẩn bị thỏa đáng xong, ba người ra cửa, từ Trương Trọng Vi dẫn đường. Đến một tiểu điếm bán bánh rán nổi tiếng, mua các nhân khoai môn, cúc hoa, mè, vân vân mỗi thứ một cái, mang về dâng cho Trương Đống và Dương thị ăn. Trương Đống không thích ăn thức ăn từ bột mì, chỉ là tham thứ mới mẻ, ăn hai cái liền bỏ xuống, gọi Trương Trọng Vi ra cửa. Dương thị là người Đông Kinh, rất thích thứ này, ăn tù tì ba cái mới ngừng, lại bảo Lâm Y ngồi xuống, nói. “Ngồi đây thừa lúc còn nóng ăn đi, đừng bưng sang đó, bị gió thổi lạnh mất”.
Lâm Y thấy trong phòng không có người ngoài, lại nhìn Dương thị có việc cần nói, liền vâng theo ngồi xuống, cầm bánh chậm rãi ăn.
Dương thị chờ nàng ăn đến một nửa mới mở miệng, hỏi. “Nghe nói hôm qua Lưu Hà không nghe lời, bị con dạy bảo?”.
Lâm Y nuốt bánh trong miệng xuống, lắc đầu nói. “Mẫu thân nghe nhầm thì phải, không hề có việc này”.
Dương thị ra hiệu nàng tiếp tục ăn, nói. “Người hầu không nghe lời, vốn là nên đánh, không có việc gì, ta chẳng qua là hỏi chút thôi”.
Nàng sợ Dương thị hiểu lầm, bổ sung thêm. “Con dâu đang định hỏi Lưu Hà, hôm qua cô ta tóc tai bù xù chạy vào phòng chúng con, luôn mồm bảo con đừng đánh cô ta, con và quan nhân còn chưa hiểu gì, cô ta đã xông ra ngoài như một trận gió, khiến chúng con đều lấy làm lạ, không biết cô ta làm vậy là sao nữa”.
Nàng vừa nói vừa nghĩ, nếu Dương thị không tin, cứ kéo Trương Trọng Vi đến làm chứng, hoặc yêu cầu Lưu Hà tìm nhân chứng khác. Nhưng biểu tình của Dương thị vô cùng bình tĩnh, giống như đang nghe nàng kể một việc râu ria lông gà vỏ tỏi, chờ nàng nói xong, gật đầu. “Cô nàng kia giận dỗi hai ngày nay, con cứ mặc kệ nó”.
Lâm Y sửng sốt, Dương thị tin lời nàng dễ như vậy?
Biểu tình kinh ngạc của nàng quá mức rõ ràng, Dương thị liếc mắt liền nhìn ra, mỉm cười nói. “Chút xíu thủ đoạn của Lưu Hà, chỉ che được mắt kẻ không có đầu óc thôi, ta không hề tin. Có điều, con dâu quá thiện tâm, lần tới gặp chuyện như vậy, phải nói cho ta biết trước, xem ta phạt nó như thế nào”.
Lâm Y nghĩ thế nào cũng không ra Dương thị sẽ nói như vậy, kinh ngạc hơn nữa. Dương thị bảo nàng tiếp tục ăn bánh, chớ để nguội, lại chậm rãi nói tiếp. “Ta muốn cho phụ thân các con thu thông phòng, không phải làm việc phạm pháp, các con còn trẻ, cũng không phải không sinh được con, tội gì phải thế”. Bà nói nói, nở nụ cười. “Nếu con thực sự sợ mất thể diện mà âm thầm đồng lõa với việc này sẽ khiến ta thất vọng. Ta không thích vợ Tam lang, chính là vì nó quá yếu đuối, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục”.
Lâm Y nói không nên câu cảm kích, giọng hơi nghẹn ngào, nói. “Mẫu thân, không dối gạt mẫu thân, con đoán biết tâm tư Lưu Hà, còn đang sợ mẫu thân biết thời biết thế tặng cô ta cho Trọng Vi làm thông phòng”.
Dương thị cười. “Ta cũng không phải Nhị phu nhân”.
Lâm Y nhịn không được cũng cười, ăn hết nửa cái bánh rán còn lại, thầm nghĩ, may mắn mình có mẹ chồng như Dương thị, bằng không chẳng biết việc này như thế nào mới xong.
Dương thị thấy nàng ăn hết bắt đầu dọn dẹp bánh rán còn lại, nói. “Đừng vội, chờ chút hãy dọn, ta có chuyện muốn bàn với con”. Bà nói tiếp. “Phụ thân các con muốn thu Lưu Hà làm thông phòng, ta đã đồng ý”.
Lâm Y biết Dương thị cũng không ưa thiếp thất, không nói ra miệng được câu “Chúc mừng”, chỉ im lặng.
Dương thị thấy Lâm Y như vậy, còn tưởng nàng lo Lưu Hà sinh cho Trương Trọng Vi cậu em trai nữa, vội an ủi. “Con dâu yên tâm…”. Bà đang định nói ra, giật mình nhớ lại, thủ đoạn này Lâm Y cũng không biết, vì thế vội vàng ngừng, thay đổi chủ đề khác.
Lâm Y trước nay mẫn cảm, nhận ra Dương thị muốn nói lại thôi, nhưng nàng vẫn đang giữ lòng cảm kích Dương thị, không nghĩ nhiều, cùng hàn huyên với bà vài câu, sau đó bưng bánh rán ra sau phòng người hầu.
Hai nha hoàn đều ở trong phòng, Lưu Hà khóc sưng đỏ hai mắt, Thanh Miêu đang an ủi cô ta, cả hai gặp Lâm Y đi vào, vội đứng dậy hành lễ. Lâm Y trong lòng còn tức, làm như không thấy Lưu Hà, hỏi Thanh Miêu. “Buổi sáng ăn có no không? Ở đây còn dư mấy cái bánh rán, cầm ăn đi”.
Thanh Miêu hoan hô, nhận lấy, nắm lên một cái cắn một miếng, nhóp nhép. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân săn sóc”. Cắn miếng thứ hai, lại nói. “Lạnh rồi, cứng, không ngon bằng lúc còn nóng”.
Lâm Y chỉ bếp bên ngoài. “Đi hâm nóng lại là được”.
Thanh Miêu lắc đầu nói. “Nơi này không thể so với ở nông thôn, củi để đốt là mua, cái nào cũng là tiền, tiết kiệm chút thì hơn”.
Lâm Y thấy Thanh Miêu ngoan như vậy, rất vui mừng. Nàng xoay người định đi, đột nhiên nhớ tới, Thanh Miêu còn thiện tâm hơn cả nàng, lỡ bị Lưu Hà tính kế thì sao?
Thanh Miêu thấy nàng đứng lại, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân còn muốn phân phó?”.
Lâm Y thuận miệng nói tiếp. “Chuyện em bán củ cải muối cay, ta muốn nói thêm cho em cái này, em tới phòng ta đi”.
Hiện giờ Thanh Miêu để bụng nhất là bán củ cải muối cay, nghe vậy không chậm trễ khắc nào, đi theo Lâm Y tới phòng ngủ của nàng, hỏi. “Chẳng lẽ củ cải muối cay em làm vẫn chưa đủ ngon?”.
Lâm Y ra hiệu cho cô đóng cửa lại, rồi kể cho cô nghe từ đầu đến cuối hành vi của Lưu Hà hôm qua. Thanh Miêu trợn tròn mắt, không dám tin. “Hôm qua chị ta dặn em không được lắm miệng, em còn nói chị ta là người tốt, không ngờ chớp mắt đã tới tính kế Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y nói. “Cô ta lập tức sẽ là thông phòng của Đại lão gia, việc này em nghe thì nghe, đừng nói gì cả, sau này nên để tâm đề phòng, đừng mềm lòng quá, chớ phạm lỗi như ta vậy”.
Thanh Miêu vội nói. “Mềm lòng không phải xấu, là Lưu Hà rất đáng giận, Nhị thiếu phu nhân đừng để trong lòng”. Nói tiếp. “Việc này em chỉ ghi tạc trong lòng, bên ngoài vẫn đối xử với chị ta như trước”.
Lâm Y gật đầu. “Như thế rất tốt, em đi đi”.
Thanh Miêu hành lễ rời đi, Lâm Y gọi Trương Trọng Vi, kể cho chàng nghe quyết định của Dương thị, cảm thán một câu. “Em thật là mệnh tốt, có mẹ chồng thấu tình đạt lý, tránh khỏi rất nhiều sự phiền não”.
Trương Trọng Vi nghe xong cũng cảm kích Dương thị, gật đầu. “Mẫu thân phân minh như vậy, sau này chúng ta nên hiếu kính bà thật tốt”.
Lâm Y dựa vào lòng chàng, ngượng ngùng nói. “Đều là em dại dột, nếu không đã chẳng có chuyện gì”.
Trương Trọng Vi cũng ôm chặt nàng, an ủi nói. “Cũng không phải thánh nhân, ai chẳng có sai lầm, nhớ kĩ kinh nghiệm này, sau đừng sai nữa là được”.
Lâm Y gật đầu, ôm lấy Trương Trọng Vi, hạ quyết tâm từ nay về sau trước khi giúp đỡ người khác phải đặt ra ranh giới đã.
Lại nói đến Thanh Miêu, trở về phòng thấy Lưu Hà, vẫn thân thiết như cũ, còn nói. “Nhị thiếu phu nhân bày ta một biện pháp mới, làm củ cải muối cay càng giòn ngon hơn, Lưu Hà tỷ tỷ có muốn nếm thử không?”.
Thật ra vừa rồi Thanh Miêu đi theo Lâm Y, tim của Lưu Hà vẫn nhảy lên cổ họng, giờ đây nghe cô kể củ cải muối cay mới nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười, ứng phó vài câu, lại ngã vật xuống giường.
Thời gian buổi sáng luôn trôi nhanh, mới ăn điểm tâm đó, đảo mắt đã tới trưa, Thanh Miêu hâm nóng lại thức ăn dư, cùng Lưu Hà bưng lên. Trương Đống vừa thấy thức ăn trên bàn là đồ đã để qua đêm, lông mày liền nhíu lại.
Lâm Y thấy ông ta chậm chạp không động đũa, nhớ ra buổi sáng bị chuyện của Lưu Hà làm quên mất không bẩm báo cho Dương thị. Nàng chột dạ, trộm ngắm Trương Trọng Vi, hy vọng chàng tới cứu mình. Trương Trọng Vi không cô phụ kì vọng của nàng, khiêng hết mọi việc lên người, lên tiếng. “Con thấy thức ăn hôm qua còn dư nhiều quá, bỏ thì đáng tiếc, mới không cho nương tử đi mua đồ ăn mới, phụ thân mẫu thân nếu ăn không quen, con sai Thanh Miêu đi mua mấy món khác về”.
Trương Đống đang định mở miệng, Dương thị lặng lẽ trừng mắt liếc ông ta một cái, nói. “Chúng ta không phải gia đình phú quý, tiết kiệm là đúng, làm sao ăn không quen, như vậy rất tốt”.
Trương Đống không nói nữa, nhưng vẫn không động đũa, Lâm Y và Trương Trọng Vi đứng ngồi không yên, Dương thị nói. “Con dâu chọn ngày tốt đi, ta muốn chải đầu se mặt cho Lưu Hà”.
Trương Đống nghe xong câu này, tâm tình sung sướng, miễn cưỡng động đũa.
Lâm Y âm thầm thở ra, cảm kích nhìn Dương thị, xưng một tiếng “Dạ”.
Suốt cả bữa cơm, mặt Lưu Hà muốn không lại không dám, khó khăn hầu hạ các chủ tử cơm nước xong, cô ta bước nhanh về phòng, gục xuống giường khóc lớn. Thanh Miêu một mình thu dọn chén đũa, ngầm dẩu môi, đợi về phòng, lại đổi thành gương mặt tươi cười, nhún người hướng Lưu Hà. “Chúc mừng Lưu Hà tỷ tỷ”.
Lưu Hà ngẩng lên, giận nói. “Ngay cả cô cũng đến nói móc tôi”.
Thanh Miêu nhìn cô ta thương tâm thật sự, vốn định nói mấy câu không tốt cũng không nổi nữa, thở dài, an ủi cô ta. “Chị đừng khổ sở quá, đợi sinh được con trai con gái, nâng lên làm thiếp, đã là nửa chủ tử”.
Lưu Hà cười sầu thảm. “Nếu thật có thể sinh con, tôi đã không khóc”.
Thanh Miêu không hiểu, truy hỏi, Lưu Hà không chịu nói, dối rằng đau đầu, trùm chăn che mặt, giả bộ ngủ. Thanh Miêu không thể, đành để mặc cô ta, đi ra ngoài, một mình rửa chén, dọn bếp.
Dương thị nói là muốn chải đầu se mặt cho Lưu Hà, thật ra là nói để làm dịu trường hợp thôi, chiếu theo ý bà, nha hoàn thông phòng thì vẫn là nha hoàn, không khác, không cần bày rượu, không cần đổi xưng hô, thậm chí kiểu tóc cũng không cần đổi, bởi vậy Trương Đống đợi vài ngày, cũng không đợi được ngày chải đầu se mặt, hôm đó ông ta rốt cuộc nhịn không được nữa, tới hỏi Dương thị. “Thì ra phu nhân chỉ dỗ tôi?”.
Dương thị chỉ vào căn phòng nhỏ hẹp. “Nếu tôi không muốn thì nói ra ngoài làm chi, thật sự là phòng ốc nhỏ hẹp, không có chỗ cho các người viên phòng”.
Trương Đống bước từ phòng ngủ ra phòng khách, lại bước từ phòng khách về phòng ngủ, nơi ở thật là nhỏ chút, cũng không thể nói Dương thị dọn ra chỗ khác, hoặc ông ta và Lưu Hà ngả ra đất nghỉ ngoài đại sảnh. Ông ta suy nghĩ, chuyện sinh con không thể chậm trễ, liền đứng bên cửa sổ nhìn qua song cửa, nói. “Phu nhân, gian phòng kia không phải của chúng ta sao?”.
Dương thị hướng theo tầm mắt ông ta nhìn thoáng cái, nói. “Đó là phòng của người hầu, vợ Trọng Vi thuê cho hai đứa nha hoàn ở”.
Trương Đống thật hiếm thấy, tỏ ra xấu hổ trước mặt Dương thị, nhìn bà không nói lời nào. Dương thị làm sao không hiểu ý ông ta, hẳn là muốn Thanh Miêu chuyển ra ngoài, dành gian phòng đó cho Lưu Hà ở một mình, tiện cho ông ta qua đó. Nếu gian phòng đó là Dương thị bỏ tiền thuê, hoặc Thanh Miêu là nha hoàn của bà thì không có vấn đề, nhưng tình hình này, nếu muốn Thanh Miêu chuyển ra, phải được Lâm Y đồng ý, làm Dương thị sao có thể mặt dày mở miệng.
Ranh giới tốt xấu trong điền văn rất mong manh, vì điền văn phản ánh chân thật cuộc sống của con người, không ai tốt hoàn toàn, và không ai xấu hoàn toàn. Các bạn đừng vội đánh giá nhân vật này là xấu, nhân vật kia là tốt, cũng đừng ghét người này mà ưu ái hết cho người kia.
Ví dụ Phương thị, bà này thì tính xấu đủ điều, tham lam, ghen tị, nhưng bà ta rất yêu thương con cái, luôn nghĩ cho những đứa con của bà ta, không hề trọng nam khinh nữ, bằng chứng là bà ta thương Trương Bát nương vô cùng. Ví dụ Dương thị, bà này tính tốt rất nhiều, nhưng cũng không thoát được lễ giáo ở một vài điểm, vẫn phải thỏa hiệp với ông chồng vô tình ép Lưu Hà tới đường cùng, đôi lúc cũng quên mất bản thân đang dựa vào Lâm Y nên thường không vui vì những việc nàng làm, hay cách bà ta đối xử với Điền thị – vợ Tam lang không được tốt.
Ví dụ Lâm Y, nàng nhân vật chính của chúng ta, vẫn có những điểm không tốt, ngoài tất cả tính cách tháo vát, khôn khéo và nhanh nhạy. Lâm Y có phần hơi kiểm soát Trương Trọng Vi quá mức, nếu cứ đi tới cực điểm ít nhiều sẽ tổn thương tình cảm giữa vợ chồng.
Hay ví dụ các bạn đọc xong chương này sẽ thấy ghét Lưu Hà, nhưng Lưu Hà rất tội nghiệp, chỉ là cái tội nghiệp đó không có cách nào cứu được, xã hội giết chết con người ta, đẩy con người ta vào chỗ khốn cùng. Lưu Hà phải tìm cách thoát khỏi, nên lợi dụng Lâm Y. Không ai đúng, mà cũng chẳng ai sai.
Các bạn đừng comment bảo rằng “Dương thị này sao thế nhỉ, cứ tưởng tốt lắm”. Nên nhìn mọi việc theo 2 chiều, điền văn có chiều sâu thứ 3 mà các bạn không thể dùng cách đánh giá của ngôn tình tình cảm sủng đầm đìa ra áp dụng vào được.
Ngày xưa Q. đọc “Bên nhau trọn đời”, rất thích 2 nhân vật chính. Giờ ngẫm lại, cảm thấy cả hai người đó không tốt, bọn họ quá ích kỉ, ở một phương diện nào đó, chính bọn họ đã đảo lộn cuộc sống của mình và cuốn theo cả cuộc sống của người khác. Nếu là Q., sẽ không bao giờ cho phép Triệu Mặc Sênh tiêu tốn 7 năm của Hà Dĩ Thâm, thực tế cũng không có người đàn ông nào chờ đợi bạn 7 năm đâu, 7 năm đó là sự ích kỉ, là ranh giới sâu không lường được, vết nứt quá lớn ngay chính giữa cái gương, nếu ở đời thật, 2 người có về với nhau, thì vết nứt đó cũng khó mà lành lặn, hoặc rất lâu mới lành nổi.
Mọi thứ, đều có nhiều cách nhìn nhận. Phải sáng suốt để nhận ra, đủ dũng cảm để chấp nhận thay đổi bản thân, và đặt một “giới hạn” cho chính mình.