Chương 125: Trọng Vi kiếm tiền
Trương Đống không vui, nói. “Một chút điểm tâm có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền, nói con dâu trước bỏ ra, ngày sau trả lại”.
Lâm Y nhanh chóng tiếp lời. “Của hồi môn của con dâu chỉ còn lại có ba mươi văn, hôm qua toàn bộ đưa cho Lưu Hà mượn đi mất”.
Dương thị hỏi Lưu Hà. “Ngươi vay tiền của Nhị thiếu phu nhân làm chi?”.
Lưu Hà liếc qua Trương Đống, nói. “Đại lão gia thiếu tiền nợ bốn mươi văn, nô tỳ chỉ có mười văn, bởi vậy mượn của Nhị thiếu phu nhân ba mươi văn”.
Dương thị nói với Trương Đống. “Tiền của con dâu đã trả nợ cho ông rồi, ông còn nói gì nữa?”.
Trương Đống mới không tin Lâm Y hết tiền, nhưng ông ta không có cách nào giở sổ sách của con dâu, đành nhìn về phía Trương Trọng Vi, ý bảo chàng tạo áp lực với Lâm Y, đáng tiếc Trương Trọng Vi đã sớm bị Lâm Y thu phục, làm sao chịu để ý tới ông ta, bưng chén lo lùa cơm, giả bộ không phát hiện.
Trương Đống nóng giận, ném đũa, đứng giận bước đi. Dương thị dặn dò sau lưng ông ta. “Chớ đi uống rượu, không ai trả tiền dùm ông đâu”.
Trương Đống mắt điếc tai ngơ, lập tức đi hướng tửu quán đối diện, Dương thị tức đến không nhẹ, mắng Lưu Hà. “Còn không mau đuổi theo, nếu Đại lão gia lại thiếu nợ, liền bán ngươi lấy tiền trả”.
Lưu Hà nhân cơ hội này đứng lên, vội vàng vâng dạ, chạy theo. Lâm Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lưu Hà và Trương Đống õng ẹo túm tụm lại một đoàn, lại nhìn Dương thị vẻ mặt thương cảm, không khỏi âm thầm thở dài, tội nghiệp thay cho bà.
Dương thị trong lòng chán nản, nói đã ăn no, đi vào phòng trong. Lâm Y theo an ủi vài câu, Dương thị vỗ tay nàng, nói. “Ta không sao, không thể nuông chiều ông ấy được”.
Hốc mắt Lâm Y nóng lên, sợ rơi lệ càng khiến Dương thị thương tâm, vội vàng lui ra. Trương Trọng Vi còn tại cửa nhìn nhìn, thấy Lâm Y đi ra, nói. “Lưu Hà không giữ được phụ thân, ông lại đi uống rượu rồi, ta đi gọi về?”.
Lâm Y kéo chàng bước đi. “Nào có đạo lý tiểu bối lo chuyện của trưởng bối”.
Lời này có lí, Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, không để ý tới Trương Đống nữa, cùng nàng về nhà. Ngồi không chẳng có gì thú vị, Lâm Y lại lôi bàn cờ ra, cùng Trương Trọng Vi chơi cờ năm quân, Trương Trọng Vi lại nói. “Nương tử, ta ra phố dạo chút, giữa trưa rồi về”.
Lâm Y vui mừng. “Chàng muốn đi dạo phố? Em đi theo nữa”.
Trương Trọng Vi lại đáp. “Ta có việc quan trọng, lần tới sẽ dẫn em theo”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Có việc gì quan trọng?”.
Trương Trọng Vi lầm bầm trong cổ họng, không chịu đáp, Lâm Y cuốn lấy chàng ta hỏi không ngừng, bảo rằng không nói rõ không cho ra ngoài. Trương Trọng Vi hết cách, đành nói thực, thì ra chàng định giống như hồi còn ở Mi Châu, tìm cái quán trà bán toan văn.
Đường đường là tiến sĩ, ra phố phường bán toan văn? Lâm Y sợ mất thể diện của Trương Trọng Vi, ý muốn ngăn trở, nhưng ngẫm lại, chàng có thể giác ngộ được chuyện này là tốt, nếu không cổ vũ, tương lai chẳng phải lại là một Trương Đống nữa hay sao?
Nàng lo lắng như thế, liền buông Trương Trọng Vi ra, xoay người đi mở rương lấy giấy và bút mực mang từ Mi Châu đến, bao thành tay nải đưa cho chàng, cười nói. “Chàng đi đi, không trông cậy vào chàng kiếm nhiều tiền, chỉ cần đừng kiếm được ít hơn Thanh Miêu bán củ cải muối cay, bị cô nàng chê cười đó nhé”.
Trương Trọng Vi được cổ vũ, ưỡn ngực lên, nói. “Một bài toan văn ở Mi Châu cũng bán được ba mươi văn, Đông Kinh đương nhiên càng đắt, ta chỉ cần bán một bài thôi cũng kiếm hơn Thanh Miêu bán củ cải rồi”.
Lâm Y khoác áo choàng lên cho chàng, dặn dò. “Chỉ cho phép đi trà lâu nào không có kĩ nữ thôi, thanh lâu xem cũng không cho xem. Còn nữa, buôn bán có tiền lập tức về nhà, chớ để phụ thân mẫu thân biết”.
Trương Trọng Vi nghe xong nửa câu đầu liên tục gật gù, nửa câu sau lại làm ra vẻ khó hiểu, hỏi. “Kiếm được tiền, phụ thân mẫu thân biết cũng cao hứng, vì sao không nói?”.
Lâm Y lười giảng đạo lý với chàng, trừng mắt. “Chàng luôn miệng nói phải bù lại tiền hồi môn cho ta, liền bắt đầu từ bây giờ đi”.
Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, gật đầu. “Cũng được, coi như ta thay phụ thân mẫu thân trả lại”.
Lâm Y thấy chàng bị mình nói phục, liền thúc giục. “Đi nhanh về nhanh, giữa trưa chúng ta còn phải đến nhà thím ăn ké cơm kìa”.
Nàng tiễn bước Trương Trọng Vi, đến sau song cửa gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu nghe thấy tiếng vang, chạy đến hỏi. “Nhị thiếu phu nhân có gì sai bảo?”.
Lâm Y không đáp, vẫy vẫy tay, đợi cô đi vào trong nhà, mới hỏi. “Điểm tâm ăn có no không?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Thức ăn thừa vốn không nhiều lắm, đợi tới phiên em ăn chỉ còn dư có nửa chén cơm”. Nói xong vừa cười. “Em còn tốt kia, Lưu Hà tới giờ vẫn đói meo”.
Lâm Y mang bình đồng ra, cầm trong tay lắc lắc, cười. “Đây là tiền để dành mua đồ cưới cho em, chúng ta lấy hai đồng ra trước, mua bánh thịt ăn, thế nào?”.
Thanh Miêu đỏ mặt, đoạt lấy. “Cái gì mà tiền đồ cưới, đều cầm mua bánh thịt hết”.
Lâm Y cười vui vẻ. “Giỡn em đó, giữa trưa chỉ sợ cũng ăn không đủ no, em mau sổ mấy văn ra, mua mỗi người hai cái bánh thịt ăn đỡ đói”.
Thanh Miêu sổ tiền, nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Nhị thiếu gia không ăn?”.
Lâm Y trả lời. “Nhị thiếu gia học tập em, ra ngoài kiếm tiền rồi”.
Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân thực nhẫn tâm, cũng không cho Nhị thiếu gia ăn no đã ra ngoài rồi”.
Lâm Y không cho là đúng. “Đói một trận chàng mới nhận ra được trên vai có trách nhiệm, để khỏi biến thành như Đại lão gia, không có chí tiến thủ”.
Thanh Miêu cực đồng tình, nói. “Đại lão gia uống rượu ở đối diện, chỉ sợ lại mắc nợ mấy chục văn, Nhị thiếu phu nhân lần này kiên cường chút, đừng trả thay ông ta nữa”.
Lâm Y gật đầu, nhận lấy bình đồng cất đi. Thanh Miêu ra ngoài, chạy đến tiệm bánh thịt của bà bà trong ngõ, mua bốn cái, lấy giấy dầu bao kĩ, cất vào trong ngực, chạy chậm về nhà, đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, còn nóng hổi luôn”.
Lâm Y phân cho cô hai cái, chủ tớ hai người trốn trong phòng một mạch ăn, đều cảm thấy mắc cười, nhìn nhau khúc khích mãi.
Giữa trưa, bà bà đối diện quả nhiên đến đòi tiền, Trương Đống bổn cũ soạn lại, sai Lưu Hà đến mượn Lâm Y, Lâm Y nói tiền của hồi môn đã tiêu hết, một đồng cũng không có.
Lưu Hà không dám đòi dai, đành phải báo cáo nguyên trạng cho Trương Đống, Trương Đống mượn hơi men, phát giận trong phòng, lại bị Dương thị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo, cả người run rẩy vì rét.
Lâm Y nghe Thanh Miêu báo lại, chưa kịp hỏi han, Trương Trọng Vi đã về tới, đưa một bao tiền cho nàng, hỏi. “Phụ thân làm sao vậy, ban nãy ta vừa đi ngang qua, nghe thấy Lưu Hà la hét nói phải đi mời lang trung”.
Lâm Y mở khăn tay ra, vừa đếm tiền, vừa trả lời. “Hai cụ cãi nhau đó, chàng là tiểu bối, ngàn vạn lần chớ có tham gia vô”.
Trương Trọng Vi do dự. “Sẽ không thật bị bệnh chứ?”.
Lâm Y cũng không ngẩng đầu lên, nói. “Nếu cần đến chàng, tự khắc sẽ sai người qua đây gọi”.
Rốt cuộc không phải cha mẹ ruột thịt, Trương Trọng Vi nghe nàng nói được rõ ràng đạo lý, cũng liền bỏ qua, cười hỏi. “Ta so với Thanh Miêu thế nào?”.
Lâm Y đếm tiền xong, tổng cộng một trăm hai mươi lăm văn, cười rạng rỡ. “Kiếm nhiều hơn gấp đôi Thanh Miêu nữa, chàng mạnh hơn nhiều”.
Trương Trọng Vi được khen, ngược lại cảm thấy xấu hổ. “Hôm kia ta xuống mấy phòng hàng xóm đằng sau hỏi thăm, bọn họ ra ngoài làm việc vặt một ngày cũng có thể kiếm được một trăm văn lận”.
Thanh Miêu nghe thấy, kinh hỉ hỏi. “Làm việc vặt ở đâu, em cũng đi”.
Lâm Y cười liếc nhìn cô nàng, nói. “Em ở nhà của ta làm việc vặt, còn muốn đi đâu?”.
Thanh Miêu thè lưỡi, cũng cười.
Lâm Y đứng dậy, cất số tiền Trương Trọng Vi kiếm được vào trong tráp, cẩn thận khóa lại. Lưu Hà đứng bên ngoài gõ cửa, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, cơm trưa làm sao?”.
Thanh Miêu hướng Lâm Y khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng lên tiếng, bản thân cô ra mở cửa, nói. “Nhị thiếu phu nhân đâu có quản gia, cô đến đây hỏi chi?”.
Lưu Hà nghĩ muốn vào trong hỏi Lâm Y, Thanh Miêu chặn lại, nói. “Tôi còn đang muốn qua bên đó hỏi Đại phu nhân khi nào ăn cơm kia, Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân đều đói bụng rồi”.
Lưu Hà ngây ra. “Cơm canh không phải luôn từ Nhị thiếu phu nhân chuẩn bị sao?”.
Thanh Miêu nói. “Hôm qua nói rõ ràng rồi, tiền hồi môn của Nhị thiếu phu nhân đã bị cô mượn đi mất, làm gì còn tiền mà trợ cấp?”.
Lưu Hà đẩy cô. “Tôi không nói chuyện với cô, cô để tôi vào gặp Nhị thiếu phu nhân”.
Thanh Miêu tuyệt không để, hai tay đẩy ngực cô ta, lớn tiếng mắng. “Cô chỉ là cái nha hoàn thông phòng cho Đại lão gia, dám xông vào nhà Nhị thiếu gia không?”.
Cách vách có đầu ai thò ra, là Xuân Ny nha hoàn nhà hàng xóm, nhìn chốc lát, quay về phòng bẩm. “Phu nhân, không có gì hết, là nha hoàn bên kia làm bậy”.
Mặt Lưu Hà lập tức nghẹn đỏ bừng, muốn biện minh với Xuân Ny, bên kia đã đóng cửa, chỉ biết hét Thanh Miêu. “Nhà ngươi nói xấu ta”.
Thanh Miêu làm mặt ngáo ộp trả lại, nói. “Cứ nói xấu cô đó, thế nào?”.
Lưu Hà chớp chớp mắt, rơi lệ, khóc quay về phòng Dương thị, nói. “Nô tỳ vâng theo Đại phu nhân dặn dò, đến hỏi Nhị thiếu phu nhân cơm trưa, không ngờ lại bị Thanh Miêu nói thành xông vào phòng Nhị thiếu gia”.
Dương thị phát giận qua Trương Đống. “Đều tại ông đắc tội với con dâu”. Nói xong lại mắng Lưu Hà. “Đã có việc cầu người ta, phải hòa nhã một chút, ngươi xông vào làm chi?”.
Trương Đống trùm mền nằm trên giường, trên người vẫn lạnh như băng, phản bác. “Tôi thấy đều là bà nuông chiều ra tính tình đó, bà nhìn vợ Bá Lâm xem, cũng lấy tiền hồi môn dưỡng gia, có dám nói nửa chữ không đâu?”.
Dương thị cả giận. “Ông hâm mộ thì qua Nhị phòng mà sống”.
Trương Đống cả người khó chịu, lầm bầm. “Vợ Trọng Vi không cho cơm ăn, chắc phải đến quấy rầy Nhị đệ”.
Dương thị quay mặt sang chỗ khác, nói. “Tôi không có mặt mũi đó để mất, tình nguyện bị đói còn hơn”.
Trương Đống ngồi xuống mặc quần áo, nói. “Chẳng qua bây giờ nhà chúng ta nghèo, đến nhà huynh đệ ăn bữa cơm thôi, có gì mà mất mặt?”.
Lời này không giả, cùng họ là người một nhà, huống chi vẫn là anh em ruột, đừng nói ăn cơm, ở ké vài ngày cũng không có gì đáng nói. Dương thị nghĩ thông suốt, đến hầu hạ Trương Đống mặc quần áo, nói. “Chỉ lần này thôi, ăn quá chỉ sợ phải nhìn sắc mặt thím, sáng sớm mai, ông dẫn Nhị lang đến Thẩm quan Đông viện nhìn một cái, mặc kệ là công việc gì, trước lĩnh rồi nói sau”.
Trương Đống lạnh nhạt. “Tôi vừa bị bà tạt một thân nước lạnh, chỉ sợ đảo mắt đã ốm liệt giường, làm gì có khí lực đi Đông viện”.
Dương thị hơi áy náy, nhẹ giọng nói. “Uống hai li rượu thì không sao, nhưng ai bảo chúng ta hiện giờ không có tiền”.
Rốt cuộc là vợ chồng lâu năm, không thể tùy ý như thông phòng, Trương Đống thấy phu nhân có ý hối hận, cũng không sưng mặt nữa, an ủi bà. “Đừng kích động làm chi, chuyện công sự, tôi đã sớm tính toán xong hết, chỉ chờ phu nhân Mã tri viện hồi kinh”.
Trương Đống không vui, nói. “Một chút điểm tâm có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền, nói con dâu trước bỏ ra, ngày sau trả lại”.
Lâm Y nhanh chóng tiếp lời. “Của hồi môn của con dâu chỉ còn lại có ba mươi văn, hôm qua toàn bộ đưa cho Lưu Hà mượn đi mất”.
Dương thị hỏi Lưu Hà. “Ngươi vay tiền của Nhị thiếu phu nhân làm chi?”.
Lưu Hà liếc qua Trương Đống, nói. “Đại lão gia thiếu tiền nợ bốn mươi văn, nô tỳ chỉ có mười văn, bởi vậy mượn của Nhị thiếu phu nhân ba mươi văn”.
Dương thị nói với Trương Đống. “Tiền của con dâu đã trả nợ cho ông rồi, ông còn nói gì nữa?”.
Trương Đống mới không tin Lâm Y hết tiền, nhưng ông ta không có cách nào giở sổ sách của con dâu, đành nhìn về phía Trương Trọng Vi, ý bảo chàng tạo áp lực với Lâm Y, đáng tiếc Trương Trọng Vi đã sớm bị Lâm Y thu phục, làm sao chịu để ý tới ông ta, bưng chén lo lùa cơm, giả bộ không phát hiện.
Trương Đống nóng giận, ném đũa, đứng giận bước đi. Dương thị dặn dò sau lưng ông ta. “Chớ đi uống rượu, không ai trả tiền dùm ông đâu”.
Trương Đống mắt điếc tai ngơ, lập tức đi hướng tửu quán đối diện, Dương thị tức đến không nhẹ, mắng Lưu Hà. “Còn không mau đuổi theo, nếu Đại lão gia lại thiếu nợ, liền bán ngươi lấy tiền trả”.
Lưu Hà nhân cơ hội này đứng lên, vội vàng vâng dạ, chạy theo. Lâm Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lưu Hà và Trương Đống õng ẹo túm tụm lại một đoàn, lại nhìn Dương thị vẻ mặt thương cảm, không khỏi âm thầm thở dài, tội nghiệp thay cho bà.
Dương thị trong lòng chán nản, nói đã ăn no, đi vào phòng trong. Lâm Y theo an ủi vài câu, Dương thị vỗ tay nàng, nói. “Ta không sao, không thể nuông chiều ông ấy được”.
Hốc mắt Lâm Y nóng lên, sợ rơi lệ càng khiến Dương thị thương tâm, vội vàng lui ra. Trương Trọng Vi còn tại cửa nhìn nhìn, thấy Lâm Y đi ra, nói. “Lưu Hà không giữ được phụ thân, ông lại đi uống rượu rồi, ta đi gọi về?”.
Lâm Y kéo chàng bước đi. “Nào có đạo lý tiểu bối lo chuyện của trưởng bối”.
Lời này có lí, Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, không để ý tới Trương Đống nữa, cùng nàng về nhà. Ngồi không chẳng có gì thú vị, Lâm Y lại lôi bàn cờ ra, cùng Trương Trọng Vi chơi cờ năm quân, Trương Trọng Vi lại nói. “Nương tử, ta ra phố dạo chút, giữa trưa rồi về”.
Lâm Y vui mừng. “Chàng muốn đi dạo phố? Em đi theo nữa”.
Trương Trọng Vi lại đáp. “Ta có việc quan trọng, lần tới sẽ dẫn em theo”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Có việc gì quan trọng?”.
Trương Trọng Vi lầm bầm trong cổ họng, không chịu đáp, Lâm Y cuốn lấy chàng ta hỏi không ngừng, bảo rằng không nói rõ không cho ra ngoài. Trương Trọng Vi hết cách, đành nói thực, thì ra chàng định giống như hồi còn ở Mi Châu, tìm cái quán trà bán toan văn.
Đường đường là tiến sĩ, ra phố phường bán toan văn? Lâm Y sợ mất thể diện của Trương Trọng Vi, ý muốn ngăn trở, nhưng ngẫm lại, chàng có thể giác ngộ được chuyện này là tốt, nếu không cổ vũ, tương lai chẳng phải lại là một Trương Đống nữa hay sao?
Nàng lo lắng như thế, liền buông Trương Trọng Vi ra, xoay người đi mở rương lấy giấy và bút mực mang từ Mi Châu đến, bao thành tay nải đưa cho chàng, cười nói. “Chàng đi đi, không trông cậy vào chàng kiếm nhiều tiền, chỉ cần đừng kiếm được ít hơn Thanh Miêu bán củ cải muối cay, bị cô nàng chê cười đó nhé”.
Trương Trọng Vi được cổ vũ, ưỡn ngực lên, nói. “Một bài toan văn ở Mi Châu cũng bán được ba mươi văn, Đông Kinh đương nhiên càng đắt, ta chỉ cần bán một bài thôi cũng kiếm hơn Thanh Miêu bán củ cải rồi”.
Lâm Y khoác áo choàng lên cho chàng, dặn dò. “Chỉ cho phép đi trà lâu nào không có kĩ nữ thôi, thanh lâu xem cũng không cho xem. Còn nữa, buôn bán có tiền lập tức về nhà, chớ để phụ thân mẫu thân biết”.
Trương Trọng Vi nghe xong nửa câu đầu liên tục gật gù, nửa câu sau lại làm ra vẻ khó hiểu, hỏi. “Kiếm được tiền, phụ thân mẫu thân biết cũng cao hứng, vì sao không nói?”.
Lâm Y lười giảng đạo lý với chàng, trừng mắt. “Chàng luôn miệng nói phải bù lại tiền hồi môn cho ta, liền bắt đầu từ bây giờ đi”.
Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, gật đầu. “Cũng được, coi như ta thay phụ thân mẫu thân trả lại”.
Lâm Y thấy chàng bị mình nói phục, liền thúc giục. “Đi nhanh về nhanh, giữa trưa chúng ta còn phải đến nhà thím ăn ké cơm kìa”.
Nàng tiễn bước Trương Trọng Vi, đến sau song cửa gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu nghe thấy tiếng vang, chạy đến hỏi. “Nhị thiếu phu nhân có gì sai bảo?”.
Lâm Y không đáp, vẫy vẫy tay, đợi cô đi vào trong nhà, mới hỏi. “Điểm tâm ăn có no không?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Thức ăn thừa vốn không nhiều lắm, đợi tới phiên em ăn chỉ còn dư có nửa chén cơm”. Nói xong vừa cười. “Em còn tốt kia, Lưu Hà tới giờ vẫn đói meo”.
Lâm Y mang bình đồng ra, cầm trong tay lắc lắc, cười. “Đây là tiền để dành mua đồ cưới cho em, chúng ta lấy hai đồng ra trước, mua bánh thịt ăn, thế nào?”.
Thanh Miêu đỏ mặt, đoạt lấy. “Cái gì mà tiền đồ cưới, đều cầm mua bánh thịt hết”.
Lâm Y cười vui vẻ. “Giỡn em đó, giữa trưa chỉ sợ cũng ăn không đủ no, em mau sổ mấy văn ra, mua mỗi người hai cái bánh thịt ăn đỡ đói”.
Thanh Miêu sổ tiền, nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Nhị thiếu gia không ăn?”.
Lâm Y trả lời. “Nhị thiếu gia học tập em, ra ngoài kiếm tiền rồi”.
Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân thực nhẫn tâm, cũng không cho Nhị thiếu gia ăn no đã ra ngoài rồi”.
Lâm Y không cho là đúng. “Đói một trận chàng mới nhận ra được trên vai có trách nhiệm, để khỏi biến thành như Đại lão gia, không có chí tiến thủ”.
Thanh Miêu cực đồng tình, nói. “Đại lão gia uống rượu ở đối diện, chỉ sợ lại mắc nợ mấy chục văn, Nhị thiếu phu nhân lần này kiên cường chút, đừng trả thay ông ta nữa”.
Lâm Y gật đầu, nhận lấy bình đồng cất đi. Thanh Miêu ra ngoài, chạy đến tiệm bánh thịt của bà bà trong ngõ, mua bốn cái, lấy giấy dầu bao kĩ, cất vào trong ngực, chạy chậm về nhà, đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, còn nóng hổi luôn”.
Lâm Y phân cho cô hai cái, chủ tớ hai người trốn trong phòng một mạch ăn, đều cảm thấy mắc cười, nhìn nhau khúc khích mãi.
Giữa trưa, bà bà đối diện quả nhiên đến đòi tiền, Trương Đống bổn cũ soạn lại, sai Lưu Hà đến mượn Lâm Y, Lâm Y nói tiền của hồi môn đã tiêu hết, một đồng cũng không có.
Lưu Hà không dám đòi dai, đành phải báo cáo nguyên trạng cho Trương Đống, Trương Đống mượn hơi men, phát giận trong phòng, lại bị Dương thị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo, cả người run rẩy vì rét.
Lâm Y nghe Thanh Miêu báo lại, chưa kịp hỏi han, Trương Trọng Vi đã về tới, đưa một bao tiền cho nàng, hỏi. “Phụ thân làm sao vậy, ban nãy ta vừa đi ngang qua, nghe thấy Lưu Hà la hét nói phải đi mời lang trung”.
Lâm Y mở khăn tay ra, vừa đếm tiền, vừa trả lời. “Hai cụ cãi nhau đó, chàng là tiểu bối, ngàn vạn lần chớ có tham gia vô”.
Trương Trọng Vi do dự. “Sẽ không thật bị bệnh chứ?”.
Lâm Y cũng không ngẩng đầu lên, nói. “Nếu cần đến chàng, tự khắc sẽ sai người qua đây gọi”.
Rốt cuộc không phải cha mẹ ruột thịt, Trương Trọng Vi nghe nàng nói được rõ ràng đạo lý, cũng liền bỏ qua, cười hỏi. “Ta so với Thanh Miêu thế nào?”.
Lâm Y đếm tiền xong, tổng cộng một trăm hai mươi lăm văn, cười rạng rỡ. “Kiếm nhiều hơn gấp đôi Thanh Miêu nữa, chàng mạnh hơn nhiều”.
Trương Trọng Vi được khen, ngược lại cảm thấy xấu hổ. “Hôm kia ta xuống mấy phòng hàng xóm đằng sau hỏi thăm, bọn họ ra ngoài làm việc vặt một ngày cũng có thể kiếm được một trăm văn lận”.
Thanh Miêu nghe thấy, kinh hỉ hỏi. “Làm việc vặt ở đâu, em cũng đi”.
Lâm Y cười liếc nhìn cô nàng, nói. “Em ở nhà của ta làm việc vặt, còn muốn đi đâu?”.
Thanh Miêu thè lưỡi, cũng cười.
Lâm Y đứng dậy, cất số tiền Trương Trọng Vi kiếm được vào trong tráp, cẩn thận khóa lại. Lưu Hà đứng bên ngoài gõ cửa, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, cơm trưa làm sao?”.
Thanh Miêu hướng Lâm Y khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng lên tiếng, bản thân cô ra mở cửa, nói. “Nhị thiếu phu nhân đâu có quản gia, cô đến đây hỏi chi?”.
Lưu Hà nghĩ muốn vào trong hỏi Lâm Y, Thanh Miêu chặn lại, nói. “Tôi còn đang muốn qua bên đó hỏi Đại phu nhân khi nào ăn cơm kia, Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân đều đói bụng rồi”.
Lưu Hà ngây ra. “Cơm canh không phải luôn từ Nhị thiếu phu nhân chuẩn bị sao?”.
Thanh Miêu nói. “Hôm qua nói rõ ràng rồi, tiền hồi môn của Nhị thiếu phu nhân đã bị cô mượn đi mất, làm gì còn tiền mà trợ cấp?”.
Lưu Hà đẩy cô. “Tôi không nói chuyện với cô, cô để tôi vào gặp Nhị thiếu phu nhân”.
Thanh Miêu tuyệt không để, hai tay đẩy ngực cô ta, lớn tiếng mắng. “Cô chỉ là cái nha hoàn thông phòng cho Đại lão gia, dám xông vào nhà Nhị thiếu gia không?”.
Cách vách có đầu ai thò ra, là Xuân Ny nha hoàn nhà hàng xóm, nhìn chốc lát, quay về phòng bẩm. “Phu nhân, không có gì hết, là nha hoàn bên kia làm bậy”.
Mặt Lưu Hà lập tức nghẹn đỏ bừng, muốn biện minh với Xuân Ny, bên kia đã đóng cửa, chỉ biết hét Thanh Miêu. “Nhà ngươi nói xấu ta”.
Thanh Miêu làm mặt ngáo ộp trả lại, nói. “Cứ nói xấu cô đó, thế nào?”.
Lưu Hà chớp chớp mắt, rơi lệ, khóc quay về phòng Dương thị, nói. “Nô tỳ vâng theo Đại phu nhân dặn dò, đến hỏi Nhị thiếu phu nhân cơm trưa, không ngờ lại bị Thanh Miêu nói thành xông vào phòng Nhị thiếu gia”.
Dương thị phát giận qua Trương Đống. “Đều tại ông đắc tội với con dâu”. Nói xong lại mắng Lưu Hà. “Đã có việc cầu người ta, phải hòa nhã một chút, ngươi xông vào làm chi?”.
Trương Đống trùm mền nằm trên giường, trên người vẫn lạnh như băng, phản bác. “Tôi thấy đều là bà nuông chiều ra tính tình đó, bà nhìn vợ Bá Lâm xem, cũng lấy tiền hồi môn dưỡng gia, có dám nói nửa chữ không đâu?”.
Dương thị cả giận. “Ông hâm mộ thì qua Nhị phòng mà sống”.
Trương Đống cả người khó chịu, lầm bầm. “Vợ Trọng Vi không cho cơm ăn, chắc phải đến quấy rầy Nhị đệ”.
Dương thị quay mặt sang chỗ khác, nói. “Tôi không có mặt mũi đó để mất, tình nguyện bị đói còn hơn”.
Trương Đống ngồi xuống mặc quần áo, nói. “Chẳng qua bây giờ nhà chúng ta nghèo, đến nhà huynh đệ ăn bữa cơm thôi, có gì mà mất mặt?”.
Lời này không giả, cùng họ là người một nhà, huống chi vẫn là anh em ruột, đừng nói ăn cơm, ở ké vài ngày cũng không có gì đáng nói. Dương thị nghĩ thông suốt, đến hầu hạ Trương Đống mặc quần áo, nói. “Chỉ lần này thôi, ăn quá chỉ sợ phải nhìn sắc mặt thím, sáng sớm mai, ông dẫn Nhị lang đến Thẩm quan Đông viện nhìn một cái, mặc kệ là công việc gì, trước lĩnh rồi nói sau”.
Trương Đống lạnh nhạt. “Tôi vừa bị bà tạt một thân nước lạnh, chỉ sợ đảo mắt đã ốm liệt giường, làm gì có khí lực đi Đông viện”.
Dương thị hơi áy náy, nhẹ giọng nói. “Uống hai li rượu thì không sao, nhưng ai bảo chúng ta hiện giờ không có tiền”.
Rốt cuộc là vợ chồng lâu năm, không thể tùy ý như thông phòng, Trương Đống thấy phu nhân có ý hối hận, cũng không sưng mặt nữa, an ủi bà. “Đừng kích động làm chi, chuyện công sự, tôi đã sớm tính toán xong hết, chỉ chờ phu nhân Mã tri viện hồi kinh”.