Cuộc sống ở Bắc Tống

Chương 138: Giá rượu

Chương 138: Giá rượu
Lâm Y đánh nhẹ Trương Trọng Vi một cái, nói. “Yên tâm, tiền thuê nhà vẫn phải có”. Lại hỏi. “Vụ cháy lần này đúng là Cổ lão gia và gian phu vô tình gây ra, nghe nói cả hai đã bị gô lại rồi, chàng có biết không?”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Trên đường về nhà đã nghe nói, đều do Cổ lão gia tham tiền, muốn đánh cho ra một món hời từ gian phu, mới dẫn đến vụ cháy này”.
Lâm Y thở dài. “Chúng ta coi như tốt, có thân thích chịu cho ở nhờ, trong tay lại có tiền, những người ăn bữa nay lo bữa mai thì sống sao nổi đây?”.
Trương Trọng Vi nói. “Triều đình đã an bài rất nhiều người vào ở trong miếu, nghe nói bình thường nếu phát sinh cháy, triều đình đều phải miễn giảm tiền thuê nhà, lúc này hẳn là cũng không ngoại lệ”.
Lâm Y nghe vậy vui mừng. “Thật sự? Vậy chúng ta chờ thêm mấy ngày, chưa cần gấp gáp tìm nhà, chờ triều đình ban chiếu lệnh rồi quyết định”.
Đây là cách có lợi nhất, bởi vậy mặc dù Trương Trọng Vi không muốn ở lại đây, vẫn đồng ý. Chàng uống say bị mệt, lên giường nằm một lát, lúc tỉnh lại đã là giờ cơm chiều, Lâm Y chê cười chàng. “Chàng thế nhưng nhàn nhã, em đến ngồi trò chuyện với bà ngoại suốt buổi chiều, nghe bà than thở về cậu”.
Trương Trọng Vi vội hỏi. “Bây giờ bà ngoại đang làm gì?”.
Lâm Y biết chàng muốn đi trả lại bạc, liền giúp chàng nhìn ngó chung quanh, quay về trả lời. “Bà ngoại đang xem chúng nha hoàn bày cơm, đúng là cơ hội tốt, chàng mau đi tìm cậu”.
Trương Trọng Vi vội vàng đến phòng Dương Thăng, đặt bạc lại, xoay người bỏ chạy. Dương Thăng sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần lại, Trương Trọng Vi đã chạy xa, anh ta ảo não. “Cháu trai này thực là nhát gan, tiền đưa tới tay cũng không nhận, khó trách gặp cảnh khốn cùng”.
Anh ta khó khăn mới tìm được người ngụy trang cho mình, bất đắc dĩ người ta không bị thu mua, ăn cơm chiều tỏ ra ỉu xìu. Trương Trọng Vi và Lâm Y biết rõ trong bụng, đều không chọc tới anh ta, Ngưu phu nhân lại không biết, còn tưởng con trai bị bệnh, hỏi han ân cần, vội tới vội lui.
Trương Trọng Vi quan sát hết, về phòng rồi mới nói với Lâm Y.
Lâm Y cười. “Sao, chàng nhớ mẹ ruột?”.
Trương Trọng Vi nói. “Huyện Tường Phù gần Đông Kinh như vậy, tin tức vụ cháy hôm qua nhất định truyền tới đó rồi, chỉ sợ thím lo lắng”.
Lâm Y hiến kế. “Đã như thế, ngày mai chúng ta đi một chuyến, báo bình an cho thúc thúc và thím biết”.
Trương Trọng Vi cảm kích nàng săn sóc, ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt một lúc lâu mới buông ra. Mẫu tử liền tâm, quan hệ mật thiết, Trương Trọng Vi còn đang nghĩ báo bình an cho Phương thị, người còn chưa đi, Phương thị đã tới rồi.
Một tiểu nha hoàn nhà họ Dương báo lại. “Trương Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Nhị lão gia Nhị phu nhân và Đại thiếu gia nhà các vị đến đây, đang chờ ngoài phòng khách”.
Lâm Y cười với Trương Trọng Vi. “Thật là thần giao cách cảm”.
Trương Trọng Vi cùng nàng ra phòng khách, thỉnh an Trương Lương, Phương thị, lại chào hỏi Trương Bá Lâm, nói. “Đại ca có công vụ trong người, sao cũng đến đây?”.
Trương Bá Lâm nói. “Chúng ta vừa nghe nói khu đông cổng Chu Tước môn cháy, làm sao ngồi yên nổi, hận không thể chạy xuyên đêm đến đây, Đại tẩu cậu hành động không tiện, nếu không cũng muốn tới”.
Lúc hai người nói chuyện, Phương thị đã kéo Trương Trọng Vi, xem xét chàng từ đầu đến chân, thấy chàng cũng không bị thương mới thả lỏng tâm tình, nói. “Đúng là con trai ta, chạy thực mau”.
Trương Lương hỏi. “Đang êm đẹp, sao lại cháy?”.
Trương Trọng Vi kể lại nguyên nhân, nói. “Cũng không phải có người cố ý phóng hỏa, chỉ là vô tình, coi như chúng con trải qua được một kiếp nạn”.
Phương thị nghe được người phóng hỏa ở ngay cách vách Trương Trọng Vi, buồn bực cực kỳ, căm giận mắng. Ngưu phu nhân tiến vào, thấy bộ dáng bà ta, liền biết bà ta là thân mẫu Trương Trọng Vi, cười đón chào. “Không biết khách quý tiến đến, không tiếp đón từ xa được”.
Cả nhà Trương Lương vội chào đáp lễ, Phương thị thật tâm cảm ơn Ngưu phu nhân. “Ít nhiều có phu nhân hỗ trợ, bằng không tôi lại càng lo lắng”.
Trương Lương cũng nói. “Trọng Vi cho phu nhân thêm phiền toái rồi”.
Ngưu phu nhân tiếp đón bọn họ ngồi xuống, cười nói. “Thân thích trong nhà, khách sáo chuyện gì, cứ việc ở lại đây”.
Hàn huyên một lúc, Ngưu phu nhân đứng dậy xưng. “Mọi người khó khăn đến một chuyến, ăn cơm hẵng đi, ta còn có chút việc vặt, thứ lỗi không thể ở lại tiếp”.
Trương Lương và Phương thị ở trước mặt Ngưu phu nhân bối phận vẫn nhỏ hơn một đầu, vội đứng dậy nói. “Ngưu phu nhân chớ khách khí, là chúng tôi làm phiền”.
Ngưu phu nhân cười, dặn dò nha hoàn chuẩn bị cơm, tự đi ra cửa. Phương thị chờ bà vừa đi, liền nói với Trương Trọng Vi. “Các con đang ở đâu, dẫn ta đi nhìn một cái”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y dẫn bọn họ đến khách viện, Phương thị dạo qua trong viện một vòng, nhìn ngó hết trong ngoài, nói. “Viện này không tồi, ta còn sợ Ngưu phu nhân chậm trễ các con, bây giờ an tâm”.
Trương Trọng Vi mời bọn họ vào chính phòng ngồi, nói. “Bà ngoại đối đãi chúng con rất tốt, thím yên tâm”.
Phương thị lập tức nói. “Vậy các con ở lại thêm mấy ngày, tiết kiệm chút tiền thuê nhà”.
Trương Trọng Vi có chút xấu hổ, khụ hai tiếng, nói nhỏ. “Mẹ, ở lại nhà thân thích không thể tự tại bằng nhà mình”.
Phương thị nhưng thật ra đồng ý với điều này. “Cũng đúng, rốt cuộc chẳng phải thân thích ruột thịt”. Ngẫm nghĩ, lại nói. “Nhà chúng ta thuê dư ra mấy gian, hay là các con đến huyện Tường Phù ở”.
Trương Trọng Vi đoán rằng nhà kia hơn phân nửa là Lí Thư bỏ tiền ra thuê, chàng làm sao mặt dày mày dạn đến chiếm chỗ, vội chối từ. “Mẹ, sáng sớm con phải đến Hàn Lâm viện làm việc, ở huyện Tường Phù hành động không tiện”.
Trương Lương thấy Phương thị càng nói càng kỳ cục, trách cứ. “Trọng Vi hiện giờ là mệnh quan triều đình, làm sao do bà làm chủ”.
Phương thị nói thầm. “Có thế đi nữa cũng là con trai tôi rứt ruột đẻ ra”.
Trương Bá Lâm nói. “Trọng Vi là quan viên, còn sợ không có nhà ở?”.
Vẫn là Trương Bá Lâm nói có lý lại xuôi tai, Phương thị rốt cuộc yên tĩnh, nghiêng đầu nhìn xem bình hoa trang trí, tán thưởng. “Nhất định là bình men hoa mai của lò nung Định, nhà Ngưu phu nhân thật là có tiền”.
Trương Trọng Vi vừa nghe, sợ bà ta lại nói ra cái gì mà hời với không hời linh tinh, vội nháy mắt với Lâm Y, ý bảo nàng chuyển đề tài. Lâm Y hiểu ý, hỏi. “Nghe nói Đại tẩu giúp thím mở tiệm tạp hóa, làm ăn được không?”.
Phương thị lúc này mới nhớ ra một việc, vội kêu thím Nhâm tiến vào, nhận cái làn nhỏ trong tay thím Nhâm, mở ra, bên trong là ô mai mơ gừng, mứt mơ xé sợi các thứ, nói. “Mở một cửa hàng gần cổng thành, bán thức ăn vặt, ta mang theo một ít đến cho các con, buồn miệng thì lấy ăn”.
Lâm Y tạ ơn Phương thị, sai Thanh Miêu nhận cái làn, lấy một ít ra đĩa mời khách.
Trương Lương vuốt râu, cười. “Đại tẩu các con hiếu thảo, mở thư quán cho ta, nhận mười mấy đệ tử, hiện giờ chúng ta sống rất vui vẻ”.
Lâm Y cao hứng thay bọn họ, cũng cao hứng thay Lí thư, mỉm cười nhìn Trương Trọng Vi. “Xem ra chỉ có chúng con còn chưa khởi sắc, cần phải cố gắng thêm”.
Phương thị hiện giờ có công việc làm ăn cần chăm sóc, thấy Trương Trọng Vi lông tóc không tổn hao gì, an tâm, đã muốn quay về, Trương Lương cũng nhớ thương mười mấy đệ tử của mình, chỉ nói. “Các con ở lại nhà thân thích, không tiện lắm, chúng ta sẽ không ăn cơm, ngày khác có rảnh lại đến”.
Trương Bá Lâm có công vụ trong người, cũng nói. “Trọng Vi và em dâu có rảnh thì đến huyện Tường Phù chơi”.
Trương Trọng Vi cũng cảm thấy ở nhà thân thích đãi khách không tiện, liền muốn đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm, Phương thị liên tục chối từ. “Các con đang lúc cần dùng tiền, tiêu phí làm chi đâu”.
Trương Trọng Vi khổ giữ không được, đành phải cùng bọn họ đi đoạn đường, chàng và Lâm Y tiễn đến tận cổng thành mới quay về. Hôm nay Phương thị không lải nhải chuyện nạp thiếp thông phòng, Lâm Y rất cao hứng, thầm nghĩ, rốt cuộc bà ta cũng có việc để làm, mở mang tầm mắt, không suốt ngày nhìn chòng chọc vào chuyện nhà con cái nữa, xem ra trước kia là do quá nhàn.
Mấy ngày ở tại nhà Ngưu phu nhân, Thanh Miêu vẫn ra ngoài hỏi thăm tin tức để chuẩn bị mở cước điếm, Lâm Y sợ bị Ngưu phu nhân phát hiện, phá lệ dặn cô cẩn thận làm việc, chớ để lộ tin tức. Thanh Miêu cũng hiểu quan hệ cạnh tranh là thế nào, mỗi lần ra ngoài đều cắp theo cái rổ, bảo rằng muốn đi khảo sát giá củ cải và sùng thảo, quả thật không ai trong nhà họ Dương hoài nghi.
Ít ngày sau, Thanh Miêu hỏi thăm rõ ràng chi phí mấu chốt nhất của cước điếm – giá rượu, báo lại cho Lâm Y nghe : Rượu ở Đại Tống đại khái phân làm hai loại, rượu mở vào mùa thu, gọi là “tiểu tửu”, giá cao nhất mỗi cân ba mươi văn, thấp nhất mỗi cân năm văn; rượu mở vào mùa hạ, gọi là “đại tửu”, giá cao nhất mỗi cân bốn mươi tám văn, thấp nhất mỗi cân tám văn.
Thanh Miêu làm việc mấy ngày nay rất có tiến bộ, chẳng những nghe được hầu hết giá cả, còn tự mình vẽ minh họa, trên có ghi rõ tên rượu và giá cụ thể. Lâm Y rất hài lòng, khen ngợi cô có thiên phú buôn bán, tương lai mở cước điếm sẽ giao cho cô quản lý.
Hai người hỏi thăm cặn kẽ giá thị trường, lại choáng váng với danh mục rượu. Lâm Y hỏi Thanh Miêu. “Cái nào là rượu mạnh, cái nào là rượu nhẹ?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Em hỏi rồi, chủ quán không chịu nói, bảo rằng mua uống tất biết”.
Lâm Y đành phải chờ Trương Trọng Vi về, thỉnh giáo chàng.
Trương Trọng Vi nhìn danh mục rượu một lần, nói. “Trong số rượu này ta chỉ nếm qua mấy loại, các loại khác cũng không biết”.
Lâm Y đưa bút, nói chàng ghi lại mùi vị đại khái bên dưới tên từng loại, nói thêm. “Nhà bà ngoại mở tửu lâu, hẳn là hiểu biết nhiều về rượu, chàng không ngại thì tìm cậu hỏi một chút”.
Trương Trọng Vi gãi đầu, khó xử. “Nương tử biết ta mà, những chuyện như nói khách sáo đẩy đưa, ta không biết”.
Lâm Y nói. “Có gì khó, chàng ghé tai lại đây”.
Trương Trọng Vi nghe lời sáp lại, học mấy chiêu, hô to nương tử thông thái. Chàng lập tức đi tìm Dương Thăng, giả bộ bị nhục, giận dữ nói. “Cậu, hôm nay cháu uống rượu với đồng nghiệp, bị người nhạo báng”.
Dương Thăng ngạc nhiên. “Làm việc bất lực bị nhạo báng thì thôi, sao uống rượu cũng bị?”.
Trương Trọng Vi nói. “Bọn họ tìm chính điếm, mời cháu đến, bày rượu đầy bàn, cháu chỉ nhận ra hai ba loại, bọn họ liền chê cười cháu quê mùa”.
Nhà họ Dương mở tửu lâu, cháu ngoại lại không biết gì về rượu, Dương Thăng cũng cảm thấy mất mặt, lập tức vỗ vai Trương Trọng Vi. “Chuyện nào có đáng gì, ngày mai cháu xin nghỉ đi, theo cậu đến tửu lâu, bảo đảm cháu biết còn nhiều hơn bọn họ”.

back top