Cuộc sống ở Bắc Tống

Chương 147: Buôn bán chuyển biến tốt đẹp

Chương 147: Buôn bán chuyển biến tốt đẹp
Trương Trọng Vi gật đầu nói. “Đúng vậy, mọi việc nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt, chớ tích tụ ai oán trong lòng, mới chỉ một buổi sáng thôi mà, buổi chiều hẳn làm ăn sẽ tốt hơn”.
Lâm Y coi là chàng an ủi mình, mặc dù nở nụ cười nhưng không mấy để bụng, ai mà biết được buổi chiều thế nhưng Trương Trọng Vi lại nói đúng rồi, một đoàn nương tử chen chúc vào trong điếm, tò mò nhìn chung quanh, còn chỉ trỏ không ngừng.
Lâm Y thấy bọn họ cũng không giống muốn đến uống rượu, liền sai Thanh Miêu ra bắt chuyện, biết được những người này đa số đều là vợ thương nhân, còn lại là nương tử nhà có chức quan nhỏ, tuy là vào điếm cùng một lượt, nhưng không phải đi chung.
Nếu không phải đi chung, vì sao hành động đều giống nhau? Lâm Y đang lấy làm lạ, chợt nghe thấy một nương tử vóc dáng khá cao kêu lên. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn ngồi ở cái bàn nào?”.
Thanh Miêu vội vàng tiến lên, dẫn nương tử đến cái bàn giữa quán, chỉ vào nó. “Chính là chỗ này”.
Nương tử vô cùng vui sướng, cao hứng ngồi xuống, nói tiếp. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn uống rượu gì, ăn thức nhắm trái cây gì, toàn bộ bưng đến cho tôi một phần”.
Hóa ra là đến thể nghiệm cuộc sống của phu nhân phủ doãn, Thanh Miêu vội nghe theo, đi đong rượu bưng thức nhắm.
Có nương tử này mở đầu, các cô các bà còn lại giống như ong vỡ tổ, kêu liên tục. “Phu nhân Vương hàn lâm buổi sáng ngồi ở đâu, ăn cái gì, cũng bưng đến một phần cho tôi”.
Người khác kêu. “Tôi cũng muốn ngồi ở bàn của phu nhân phủ doãn”.
Tổng cộng mới sáu cái bàn, các cô các bà ai cũng muốn ngồi, liều mạng tranh ngồi, có người lịch sự còn dịch ra chừa cho chút chỗ, có người tính khí bá đạo kiên quyết không chịu, nhất thời trong điếm nhao nhao ồn ào, giống như ai thả một đàn vịt vào, khiến Lâm Y choáng váng mặt mày.
Thanh Miêu cũng ngại ồn ào, nhưng làm ăn thuận lợi ai mà không thích, đầy mặt tươi cười lướt qua giữa các bàn, an bài cái này, khuyên bảo cái kia. Thím Dương đứng gác ngoài cửa, thấy thế cũng đến hỗ trợ, hai người rối ren một lúc mới trấn an toàn bộ bọn họ.
Lâm Y đứng ở quầy, giúp bày biện trái cây, đưa đĩa, Thanh Miêu đi tới nói. “Nhị thiếu phu nhân, mấy nương tử này không biết nghe được tin tức ở đâu, ai nấy đều muốn ăn những thứ các phu nhân quan lại buổi sáng đã ăn”.
Lâm Y cười nói. “Vậy thì quá hay, đều có sẵn hết, không cần mua nơi khác”.
Thanh Miêu nói tiếp. “Nhưng bọn họ ngay cả cơm đĩa cũng muốn ăn, thời điểm nửa vời như thế này còn ăn cơm gì chứ”.
Lâm Y sẵng giọng. “Khách hàng là thượng đế, em so đo cái đó làm chi”.
Thím Dương cũng đi tới, nói. “Tôi ra sau bếp làm”.
Lâm Y đẩy cửa nhỏ bên cạnh quầy đi ra, nói. “Trong điếm nhiều người, cả hai bận thở không nổi, ta đi là được”. Nàng ra phòng bếp giản dị đằng sau, đeo tạp dề, làm lại một mẻ cơm đĩa như buổi sáng đã làm.
Đợi cơm đĩa bưng lên, các nương tử ai cũng tán thưởng không dứt, nương tử vóc dáng cao ban nãy nói. “Phu nhân nhà có chức vị đúng là biết ăn uống, các bà nhìn xem, có ai từng thấy cơm đĩa như thế này chưa?”.
Bàn khác có nương tử cũng nói. “Các bà nhìn cái bàn xem, thế nhưng chưa bao giờ gặp bàn kiểu này”.
Các nương tử khác đều cúi đầu nhìn, liên tục nói phải phải, còn có người hỏi Lâm Y. “Bà chủ nha, cái bàn như vậy, thức ăn như vậy, làm sao bà chủ nghĩ ra được hay thế?”.
Cơm đĩa cũng thế, cái bàn cũng thế, chẳng qua là thoáng thay đổi đôi chút, nào có chuyện gì đặc biệt, Lâm Y đang định khiêm tốn, chợt nhớ lại, hiện tại nàng là người làm ăn, thân phận là bà chủ, lập tức đổi vẻ mặt đắc ý, cười nói. “Điếm của ta thường xuyên chiêu đãi các vị phu nhân quyền cao chức trọng, đương nhiên phải bỏ chút tâm tư, cơm đĩa các vị đang ăn bây giờ đều là khẩu vị các phu nhân yêu thích nhất”.
Lời vừa nói ra, quả nhiên nghe được một mảnh xuýt xòa, có người thậm chí lập tức gọi thêm mấy phần, bảo rằng muốn mang về cho người nhà cùng nếm thử.
Buôn bán nhộn nhịp, Lâm Y lại phải về phòng bếp, bắt đầu nấu thêm cơm đĩa, trong lòng mặc niệm, sinh kế bức bách, chẳng qua là để tạo hiệu ứng quảng cáo, các vị phu nhân chớ trách chớ trách.
Tốp khách muốn thể nghiệm cuộc sống của phu nhân nhà quan lại đi rồi, trong điếm lại dần ảm đạm, nhưng rốt cuộc vẫn có tốp năm tốp ba khách đến, không đến mức trong điếm trống rỗng. Thím Dương và Thanh Miêu mừng thầm, Lâm Y lại lo lắng, mặc dù có khách, nhưng hầu như đều là cư dân hạng trung, đại khái là nghe được tin tức đến xem mới mẻ, cả ngõ Châu Kiều chỉ có mấy hộ gia đình, phụ nữ lại càng thiếu, nếu buôn bán làm ăn chỉ trông cậy vào bọn họ chống đỡ, tiền kiếm được đại khái ngay cả sống tạm cũng khó.
Tới gần giờ cơm chiều, khách khứa dần dần nhiều hơn, nhiều tiểu nương tử đứng ngoài cửa thăm dò, hỏi thím Dương. “Nghe nói ở chỗ các người có bán cơm đĩa, bao nhiêu một đĩa?”.
Thím Dương trả lời. “Một phần cơm đĩa gồm cơm trắng, hai món mặn, hai thức rau, một chén canh, tổng cộng năm mươi văn”.
Nương tử vừa hỏi la lên. “Đắt như vậy?”.
Lâm Y đang lo lắng sinh ý không tốt, thấy khách đến đây, không chịu bỏ lỡ, vội vàng đi qua giải thích. “Cơm đĩa năm mươi văn là có hai món mặn, nếu khách quan chỉ cần một mặn một chay thì bốn mươi văn, nếu hai món chay thì ba mươi văn thôi”.
Nương tử thôi kinh ngạc, hỏi tiếp. “Vậy nếu chỉ cần một thức rau, bao nhiêu tiền?”.
Lâm Y lặng lẽ tính nhẩm, trả lời. “Hai mươi văn”.
Nương tử kia vẫn chê đắt, bên cạnh có đại nương đang chờ mua cơm đĩa, đã sổ hai mươi văn ra, nói. “Đến chỗ người bán thức nhắm mua trái cây đã mười văn rồi, hai mươi văn được ăn cơm no, thực sự quá lời”.
Nương tử kia ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền sổ tiền ra, nói. “Tôi mua năm phần, buổi tối khỏi nấu nướng”.
Thím Dương hoan hỉ nhận tiền giao cho Lâm Y, Lâm Y giống như đã nhìn thấy một cơ hội phát tài mới, nghĩ nghĩ, trả lại cho nương tử kia một văn, nói. “Một lần mua luôn năm phần, giảm cho khách quan một văn”.
Nương tử kia vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lúc vào trong điếm ngồi chờ đồ ăn, vẫn nhắc mãi. “Đến đây ăn cơm đĩa so với tự nấu nướng càng có lời”.
Đại nương mua cơm đĩa cùng với cô nói. “Nói vậy là sai rồi, nếu đồ ăn ở đây còn rẻ hơn tự nấu thì chủ điếm kiếm tiền thế nào được”.
Nương tử nói lại. “Thời gian không phải nấu nướng có thể dùng để đi làm thêm việc, không phải càng tiện?”.
Đại nương vẫn cãi, nhưng đợi cơm bày lên, bản thân lại sửa miệng, sợ hãi than. “Chỉ riêng hai món củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương thôi, nhà khác đã bán mười văn rồi”.
Hai người xách hộp thức ăn, vui mừng hớn hở chạy ra khỏi cửa, đảo mắt đã rao truyền thanh danh cơm đĩa tửu điếm nhà họ Trương vừa ngon vừa rẻ khắp cả con ngõ. Người ở trong ngõ này cũng giống người ở khu đông cổng Chu Tước môn, bọn họ phần lớn không có tiền mua nhà, nhưng ấm no không lo, bởi vậy rất nhiều người nghe được tin tức cơm đĩa thơm ngon, liền hỏi thăm đến tửu điếm nhà họ Trương, nghĩ muốn mua một phần nếm thử.
Buôn bán bỗng dưng tốt đến bất ngờ, Lâm Y thập phần đắc ý, chỉ một văn tiền đưa lại đã dẫn tới bao nhiêu là khách, đúng là món hời. Lúc này khách nghe tin tìm đến gần như đều chỉ mua cơm không mua rượu, bởi vậy Chúc bà bà rảnh rỗi hơn, Lâm Y lại thành người bận nhất, xoay như con thoi dưới bếp, thẳng đến khi Trương Trọng Vi trở về, nàng vẫn chưa thể thoát thân.
Trương Trọng Vi không đi cửa trước điếm mà quẹo ra cửa sau ra phòng bếp, thấy Lâm Y đang làm cơm đĩa, vui mừng nói. “Vừa hay ta đói bụng, nương tử thực săn sóc”.
Lâm Y cười nhìn chàng. “Có lỗi quá, chàng chờ một chút, đây là của khách”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc nói. “Tửu điếm nhà chúng ta cũng không phải quán ăn, sao lại bán đồ ăn?”.
Lâm Y cười đáp. “Em cũng đâu đoán được lại thành thế này, nhưng khách muốn mua chẳng lẽ em không bán?”.
Trương Trọng Vi cũng cười. “Mặc kệ tửu điếm hay quán ăn, có thể kiếm tiền là tốt rồi”.
Chàng cứ nghĩ Lâm Y lập tức sẽ xong, liền ngồi cạnh chờ, không ngờ trong điếm đông đen, bọn họ lại chỉ có một cái bếp, bởi vậy đợi hơn nữa ngày vẫn chưa được ăn cơm, bụng đói reo vang.
Lâm Y thấy quan nhân đợi lâu, cảm thấy tội nghiệp quá, nói. “Chàng vào phòng lấy ít tiền ra phố ăn vậy”.
Trương Trọng Vi xua tay. “Em mệt nhọc cả ngày còn chưa ăn miếng cơm đâu, ta sao có thể một mình đi no bụng”. Nói xong ra chỗ rổ đồ ăn giúp nàng nhặt rau.
Hàng xóm mấy phòng hạ đẳng chung quanh đều đứng ngó nghiêng, đã sớm phát hiện Lâm Y bận không thoát nổi thân, muốn đến hỗ trợ lại sợ nàng là phu nhân quan lại, không dám làm thân, lúc này thấy Trương Trọng Vi cũng gia nhập hàng ngũ nấu cơm, liền tìm được cớ, một đoàn cùng lên đoạt lấy rau củ trong tay Trương Trọng Vi, đẩy chàng sang một bên, nói răm rắp. “Đây không phải chuyện đàn ông đàn ang nên làm, để chúng tôi đến”.
Trương Trọng Vi đột nhiên bị một đoàn nương tử đẩy ra, không biết làm sao, sửng sốt qua đi mới nhận ra là bọn họ đến hỗ trợ. Lúc ở nông thôn, một nhà có khó khăn, láng giềng giúp sức là chuyện cực kì bình thường, bởi vậy chàng lập tức thích ứng, cười chắp tay vái tạ, nói. “Đa tạ các vị tẩu tử giúp đỡ”.
Đoàn nương tử không ai dám nhận lễ của chàng, tránh ra chỗ khác. Có một cô thông minh đến gần Lâm Y, tự xưng họ Tiếu, muốn giúp đỡ nàng xào rau. Việc này Lâm Y không dám giao cho người khác, vội vàng uyển chuyển từ chối. Tiếu tẩu tử chưa từ bỏ ý định, nói tiếp. “Tôi ra ngoài điếm hỗ trợ phu nhân, làm đến lúc đóng cửa, tiền công hai mươi văn”.
Lâm Y ngẫm nghĩ, đồng ý, hướng ra phía trước điếm gọi Thanh Miêu hai tiếng, để cô dẫn Tiếu tẩu tử ra đằng trước chiêu đãi khách khứa, đổi thím Dương xuống bếp phụ làm cơm đĩa.
Các tẩu tử khác thấy thế, đỏ mắt ghen tị, nhưng đều là hàng xóm gần nhau, nếu Tiếu tẩu tử chiếm trước, bọn họ cũng không tiện tranh giành, chỉ có thể tiếp tục hỗ trợ nhặt rau.
Lâm Y thật cảm kích bọn họ đến giúp, nhưng dùng sao cũng là phòng bếp của điếm, nếu phòng bếp mở toang hoang ai cũng có thể đi vào thì có một số việc thực sự không dám đảm bảo. Vì thế nàng cười tiến lên, nhún người tạ ơn bọn họ nhiệt tâm, lại nói. “Có Tiếu tẩu tử thì đủ rồi, các tẩu tử quay về thôi, nếu ngày mai ta còn thiếu người, các tẩu tử lại đến”.
Lâm Y để lại hy vọng cho bọn họ, đoàn người liền cao hứng đứng lên, hành lễ chào lại, tán đi nơi khác.
Trong điếm có Thanh Miêu, Tiếu tẩu tử và Chúc bà bà lo, dưới bếp có thím Dương nhận trách nhiệm, Lâm Y rốt cuộc cũng được chút thời gian rảnh rỗi thở một hơi, bắt đầu thu xếp làm cơm chiều cho cả nhà.

back top