Chương 206: Hồng môn yến
Thanh Miêu tiện tay ném vài đồng, nói. “Tạ bà nhắc nhở, tôi đi đây”.
Thím Nhâm tiếp được tiền, mặt mày hớn hở, liền quên mất chuyện lúc trước Thanh Miêu uy hiếp mình, ân cần dẫn cô đến trước phòng Phương thị, còn tự tay vén mành.
Thanh Miêu luôn luôn mạnh mẽ, Phương thị trong lòng vẫn là sợ cô, bởi vậy không dám khó xử, chỉ hỏi Dương thị ở Cù Châu có phát tài gì không. Thanh Miêu trả lời không biết, Phương thị hết cách, đành phải thả cô nàng đi.
Thanh Miêu hoàn thành xong chuyện, chạy một mạch về nhà, lúc này tốn chưa đến nửa canh giờ. Cô bẩm báo Dương thị, Nhị phòng sáng mai vừa hay rảnh rỗi, sẽ đến sớm. Dương thị dặn cô đi thông báo Lâm Y, ngày mai cước điếm đóng cửa chiêu đãi Nhị phòng.
Lâm Y nghe Thanh Miêu truyền lời, biết đây là để đề phòng Phương thị, việc xấu không nên để người ngoài thấy, nàng lập tức gọi thím Dương dặn treo biển nghỉ kinh doanh, các tửu bảo tham gia huấn luyện cũng được nghỉ một ngày.
Trong nhà mở cước điếm có một ưu điểm, phàm là có khách đến, đồ ăn thức uống đều đủ, khỏi chuẩn bị vất vả. Ngày hôm sau, thím Dương rời giường sớm, Thanh Miêu và Tiểu Truỵ tử hỗ trợ, nấu nướng vài món thức ăn đặc sắc trong điếm, dọn dẹp bày ra một bàn tiệc rượu phong phú.
Tới gần trưa, cả nhà Nhị phòng đến, Trương Lương và Phương thị đi trước, Trương Bá Lâm đi sau ôm theo một phần quà tạ lễ. Dương thị thấy quà, nhỏ giọng nói với Lâm Y. “Thúc thúc và Đại ca các con vẫn còn biết giữ thể diện với chúng ta”.
Lâm Y gật đầu, chưa kịp nói tiếp, Phương thị đã hấp tấp đi vào trong điếm, nàng lên tiếng chào, vội ra đón.
Dương thị là dâu cả, không cần động thân, chỉ chờ Nhị phòng chào hỏi mình, tiếp bọn họ an toạ, sai Tiểu Truỵ tử Tiểu Khấu tử dâng trà.
Trương Lương nhớ rõ Dương thị cực chú ý nam nữ khác biệt, liền chủ động lên tiếng đề nghị mình dẫn Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi qua gian khác ngồi. Dương thị lại trả lời. “Đều là người một nhà, tôi lại mới quay về, không cần chú yếu nhiều như vậy, ngồi ngay đây đi”.
Dương thị thay đổi lớn như vậy, dù Trương Lương có phần nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo. Lâm Y nghĩ bụng, Dương thị vốn không làm chuyện vô vị, giữ Trương Lương Trương Bá Lâm ở đây hẳn là muốn bọn họ làm chứng cho mười quan tiền kia.
Nàng đoán không sai, quả nhiên ngồi chưa kịp ấm chỗ, Dương thị đã sai Lưu Hà mang mười quan tiền ra, cả một hạp đầy, đặt trước mặt Phương thị, nói. “Đây là tiền Trọng Vi mượn của thím, bấy lâu mới trả được, thật là ngại. Thím thử đếm xem, nếu đủ rồi thì đưa giấy vay nợ cho tôi”.
Phương thị thế nhưng giấu giếm riêng tới mười quan tiền? Trương Lương trợn hai tròng mắt lên, kinh ngạc và phẫn nộ, ông ta còn nhớ rõ mỗi lần bản thân đòi tiền Phương thị, bà ta đều nói không có, thì ra tất cả đều là gạt người. Phương thị cảm nhận được ánh mắt của Trương Lương, thầm than, về nhà nhất định khó thoát một trận đòn, nhưng bà ta tiếc cơ hội ôm trọn mười quan không lấy, đành phải cắn răng vói tay vào lòng lấy giấy vay nợ ra.
Lưu Hà nhận giấy vay nợ, đưa cho Dương thị, Dương thị không tiếp, chỉ nhìn thoáng qua Lưu Hà tay, thầm hận, quả nhiên Phương thị đến có ý đồ, bằng không sao lại tuỳ thân mang theo giấy vay nợ?
Lưu Hà không hổ theo Dương thị nhiều năm, hiểu thông tâm ý bà mười phần, chờ bà xem qua xong, không vội xé bỏ, mà đưa qua cho Trương Trọng Vi, ý thỉnh chàng nghiệm xem thật giả.
Trương Trọng Vi đương nhiên ngại xem cẩn thận, nhưng Lâm Y ngồi sát bên, thăm dò ngắm nghía, nhìn trên giấy thực sự là bút tích của Trương Trọng Vi, nhìn Lưu Hà nhẹ gật đầu.
Lưu Hà đến bếp hâm rượu, ném giấy vay nợ vào, thiêu huỷ không còn một mảnh.
Phương thị nhớ đến trận đòn chờ đợi sắp tới, rối loạn tâm trí, im lặng ngồi, cười mím môi, nhìn cũng ra dáng phu nhân nhà gia giáo.
Sự tình xong xuôi, Dương thị chào đón mọi người ngồi vào vị trí, nói. “Đại sảnh đối diện cũng bày một bàn, cánh đàn ông nếu chê chúng tôi buồn chán, liền qua bên đó ăn vậy”.
Trương Lương mừng rỡ không phải ăn chung bàn với Phương thị, dẫn anh em Trương Bá Lâm đến phòng thượng đẳng đối diện. Trương Lương vừa đi, Phương thị cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, dám cười hở miệng, cũng dám nói chuyện lớn tiếng chút. Bà ta nhìn nhìn trên bàn, rất nhiều món điểm tâm, phối hợp vừa đúng, thật sự không vạch lá tìm sâu được lỗi nào. Cứ thế, Phương thị tức giận, bà ta nghĩ nếu không phải Dương thị được không đứa con trai của bà ta thì sao sống thư thái vậy được.
Lâm Y thoáng nhìn sắc mặt Phương thị thay đổi, nhưng giả bộ không phát hiện, hôm nay nàng có ô dù che chở, không sợ gì hết.
Phương thị nắm chặt chiếc đũa, thức ăn không bắt bẻ được thì bắt bẻ con người. Dương thị là chị dâu, bà ta không dám khiêu khích, liền quay mũi dùi về phía Lâm Y, nói. “Ta thân là trưởng bối, cũng không thấy ai châm rượu, thật là không quy củ gì cả”.
Lâm Y nhìn chén rượu trước mặt bà ta, rõ ràng là đầy, cần châm rượu chỗ nào, đúng là cố ý gây sự. Dương thị cũng dùng mắt ra hiệu cho nàng nhẫn nại. Lâm Y không biết Dương thị có hậu chiêu gì, đành phải đứng dậy, nhấc bình rượu hư tình giả ý nhỏ một chút vào chén Phương thị.
Phương thị đắc ý dào dạt, đang chuẩn bị tiếp tục sai sử Lâm Y gắp thức ăn cho mình thì thấy Tiểu Truỵ tử vốn hầu hạ ở gian đối diện hoang mang rối loạn chạy vào, gục trước mặt Dương thị, khóc lóc. “Đại phu nhân, Nhị lão gia khi dễ nô tỳ”.
Dương thị trách mắng. “Nói bậy, Nhị lão gia thân phận gì, sao lại khi dễ ngươi, nhất định là ngươi hầu hạ không tốt”.
Tiểu Truỵ tử bụm mặt nói. “Nô tỳ không dám, cẩn thận tuân lời phu nhân dặn hầu hạ, ở trên bàn Nhị lão gia còn khen nô tỳ, nhưng đợi lão gia nói nô tỳ dẫn đường đến nhà xí, lão gia liền, liền…”.
Tiểu Truỵ tử nghẹn ngào nức nở, nói không nên lời, nhưng cổ áo rộng mở, dây thắt lưng cũng tuột mất, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu xảy ra chuyện gì, hẳn là Trương Lương thừa dịp đi xí, mượn cơ hội đùa bỡn Tiểu Truỵ tử.
Mặt Phương thị tái xanh. Lâm Y âm thầm lấy làm lạ, Trương Lương khác Trương Đống, dù ông ta háo sắc nhưng vẫn biết đúng mực, trong phòng Lí Thư rất nhiều nha hoàn mỹ mạo, cũng chưa hề thấy ông ta kéo ai vào phòng mình, thế nào lại thừa dịp làm khách, đùa giỡn nha hoàn của chị dâu?
Tiểu Truỵ tử vẫn đang khóc kể. “Đại phu nhân, nô tỳ tuy chỉ là nha hoàn, nhưng cũng thanh thanh bạch bạch, Nhị lão gia đối với nô tỳ như vậy, bảo nô tỳ sau này có mặt mũi nào nhìn người ta…”.
Dương thị cũng xanh mặt, chuyển qua Phương thị, hỏi. “Thím, thím nói thử chuyện này phải làm sao?”.
Phương thị cố gắng trấn định, giả bộ không hề để tâm, nói. “Chẳng qua là đứa nha hoàn, có gì to tát”.
Dương thị đập bàn thật mạnh, cả giận nói. “Đường đường nha hoàn tri châu lão gia, còn cao quý hơn thím mấy phần, há có thể mặc các người muốn đùa giỡn ra sao thì đùa giỡn?”.
Phương thị run rẩy tay không đỡ nổi chén rượu, vương vãi ướt vạt áo, hoảng hốt. “Cũng không phải em đùa giỡn nó, chị dâu phải hỏi người làm chứ”.
Dương thị quay đầu gọi Lưu Hà. “Nhị phu nhân nói, ngươi đã nghe chưa?”.
Lưu Hà vâng lệnh, định lôi kéo Tiểu Truỵ tử đi hướng đối diện. Phương thị nghĩ Trương Lương trước nay luôn kính trọng Trương Đống và Dương thị, nếu để ông ta đáp lời, hoặc là dùng thật nhiều tiền mua lại Tiểu Truỵ tử, hoặc là trả một khoản tiền bồi thường. Mà tiền từ đâu ra? Phương thị nhìn liếc mắt hạp tiền dưới chân, lẩy bẩy đứng dậy ngay, bổ nhào về phía Lưu Hà định ngăn đón, nhưng hôm nay Lưu Vân đổi tính, phối hợp cực ăn ý với Lưu Hà, vươn một chân ra ngáng Phương thị.
Phương thị loạng choạng ngã ngay vào người thím Dương, thím Dương lôi bà ta về chỗ, liên tục xuýt xoa. “Nhị phu nhân, phu nhân để ý thân mình, coi chừng ngã hỏng mất”.
Phương thị trơ mắt nhìn Lưu Hà và Tiểu Truỵ tử đến gian đối diện, trực giác mách bảo mười quan tiền muốn mọc cánh, lập tức sẽ bay phấp phới về lại phòng Dương thị. Bà ta không phải người chịu ngồi chờ chết, nhanh chóng nảy ra một ý, thương lượng với Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta chị em dâu trong nhà khó khăn gặp mặt, chớ để một đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí, nếu Nhị lão gia ưa thích nó, em mượn một đứa nha hoàn trong nhà đổi với Đại tẩu, thế nào?”.
Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn bà ta không nói. Phương thị tiếp tục tự lải nhải. “Nói cho cùng vẫn là phía chúng em chịu thiệt, nha hoàn nhà em mười bảy mười tám, dung mạo xinh đẹp, tay chân lại chịu khó, mà chỗ Đại tẩu cùng lắm mười ba mười bốn, mặt mày không nẩy nở, làm việc cũng lóng ngóng…”.
Lâm Y thấy bà ta ba hoa chích choè, nhịn không được xen vào hỏi một câu. “Thím định lấy ai nổi Tiểu Truỵ tử của mẫu thân, đừng nói là Đông Mạch?”.
Phương thị đúng là không biết xấu hổ viết như thế nào, gật gù nói. “Đúng là nó, nó nha…”.
Mọi người cười vang, lấp luôn cả phần sau Phương thị định nói, trong phòng này, ngoại trừ Lưu Vân mới tới, ai mà không biết Đông Mạch là người như thế nào, mới nghĩ tới bộ mặt loang lổ rỗ rá của cô ta, thêm tính tình lười thần kì, so sánh với lời Phương thị khen cô ta, đều nhịn không được phải phụt cười.
Phương thị đương nhiên hiểu vì sao mọi người cười, ưỡn bộ mặt dày, nói. “Đông Mạch vốn dung mạo xinh đẹp, chỉ là sau bị bệnh mới có chút tỳ vết, nhưng bôi ít phấn lên liền không thấy nữa. Trước đây nó không ưa làm việc, nhưng từ khi bệnh xong, chịu khó hơn hẳn người khác”.
Thanh Miêu thấy bà ta ăn nói bừa bãi, thật sự không nhịn được, xuỳ nói. “Là chịu khó lắm nha, đều bị phái xuống làm nha hoàn dọn dẹp giặt giũ”.
Dương thị vẫn không lên tiếng, sai người mang giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử đến, đưa cho Phương thị xem, nói. “Thím nói đúng, không thể vì một đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí chị em dâu chúng ta, thím nếu muốn Tiểu Truỵ tử, tôi liền bán trao tay cho thím giá gốc, thím muốn lấy nha hoàn khác đến đổi, cũng không thành vấn đề, chỉ cần giấy bán mình giá trị tương đương là được, nếu nha hoàn nhà thím giá thấp hơn, không lo, phần chênh lệch dùng tiền mặt bù đắp”.
Dương thị liên tiếp mấy cái “nếu là” rồi lại “đừng lo”, Phương thị nghe hôn mê đầu, lại đọc được trên giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử là một trăm quan, chỉ biết lẩm bẩm “Em không có tiền”.
Dương thị vô cùng dễ chịu, nói. “Không có tiền cũng chớ gấp, ghi nợ từ từ trả, đã là người trong nhà, tôi không thu tiền lời của thím”.
Phương thị có chút ngây ra, không biết bản thân đã bị Dương thị kéo vào tròng từ lúc nào, bà ta quyết định từ giờ trở đi, sẽ không mở miệng nói một câu, chỉ ngồi chờ tin tức bên phía Trương Lương.
Thanh Miêu tiện tay ném vài đồng, nói. “Tạ bà nhắc nhở, tôi đi đây”.
Thím Nhâm tiếp được tiền, mặt mày hớn hở, liền quên mất chuyện lúc trước Thanh Miêu uy hiếp mình, ân cần dẫn cô đến trước phòng Phương thị, còn tự tay vén mành.
Thanh Miêu luôn luôn mạnh mẽ, Phương thị trong lòng vẫn là sợ cô, bởi vậy không dám khó xử, chỉ hỏi Dương thị ở Cù Châu có phát tài gì không. Thanh Miêu trả lời không biết, Phương thị hết cách, đành phải thả cô nàng đi.
Thanh Miêu hoàn thành xong chuyện, chạy một mạch về nhà, lúc này tốn chưa đến nửa canh giờ. Cô bẩm báo Dương thị, Nhị phòng sáng mai vừa hay rảnh rỗi, sẽ đến sớm. Dương thị dặn cô đi thông báo Lâm Y, ngày mai cước điếm đóng cửa chiêu đãi Nhị phòng.
Lâm Y nghe Thanh Miêu truyền lời, biết đây là để đề phòng Phương thị, việc xấu không nên để người ngoài thấy, nàng lập tức gọi thím Dương dặn treo biển nghỉ kinh doanh, các tửu bảo tham gia huấn luyện cũng được nghỉ một ngày.
Trong nhà mở cước điếm có một ưu điểm, phàm là có khách đến, đồ ăn thức uống đều đủ, khỏi chuẩn bị vất vả. Ngày hôm sau, thím Dương rời giường sớm, Thanh Miêu và Tiểu Truỵ tử hỗ trợ, nấu nướng vài món thức ăn đặc sắc trong điếm, dọn dẹp bày ra một bàn tiệc rượu phong phú.
Tới gần trưa, cả nhà Nhị phòng đến, Trương Lương và Phương thị đi trước, Trương Bá Lâm đi sau ôm theo một phần quà tạ lễ. Dương thị thấy quà, nhỏ giọng nói với Lâm Y. “Thúc thúc và Đại ca các con vẫn còn biết giữ thể diện với chúng ta”.
Lâm Y gật đầu, chưa kịp nói tiếp, Phương thị đã hấp tấp đi vào trong điếm, nàng lên tiếng chào, vội ra đón.
Dương thị là dâu cả, không cần động thân, chỉ chờ Nhị phòng chào hỏi mình, tiếp bọn họ an toạ, sai Tiểu Truỵ tử Tiểu Khấu tử dâng trà.
Trương Lương nhớ rõ Dương thị cực chú ý nam nữ khác biệt, liền chủ động lên tiếng đề nghị mình dẫn Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi qua gian khác ngồi. Dương thị lại trả lời. “Đều là người một nhà, tôi lại mới quay về, không cần chú yếu nhiều như vậy, ngồi ngay đây đi”.
Dương thị thay đổi lớn như vậy, dù Trương Lương có phần nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo. Lâm Y nghĩ bụng, Dương thị vốn không làm chuyện vô vị, giữ Trương Lương Trương Bá Lâm ở đây hẳn là muốn bọn họ làm chứng cho mười quan tiền kia.
Nàng đoán không sai, quả nhiên ngồi chưa kịp ấm chỗ, Dương thị đã sai Lưu Hà mang mười quan tiền ra, cả một hạp đầy, đặt trước mặt Phương thị, nói. “Đây là tiền Trọng Vi mượn của thím, bấy lâu mới trả được, thật là ngại. Thím thử đếm xem, nếu đủ rồi thì đưa giấy vay nợ cho tôi”.
Phương thị thế nhưng giấu giếm riêng tới mười quan tiền? Trương Lương trợn hai tròng mắt lên, kinh ngạc và phẫn nộ, ông ta còn nhớ rõ mỗi lần bản thân đòi tiền Phương thị, bà ta đều nói không có, thì ra tất cả đều là gạt người. Phương thị cảm nhận được ánh mắt của Trương Lương, thầm than, về nhà nhất định khó thoát một trận đòn, nhưng bà ta tiếc cơ hội ôm trọn mười quan không lấy, đành phải cắn răng vói tay vào lòng lấy giấy vay nợ ra.
Lưu Hà nhận giấy vay nợ, đưa cho Dương thị, Dương thị không tiếp, chỉ nhìn thoáng qua Lưu Hà tay, thầm hận, quả nhiên Phương thị đến có ý đồ, bằng không sao lại tuỳ thân mang theo giấy vay nợ?
Lưu Hà không hổ theo Dương thị nhiều năm, hiểu thông tâm ý bà mười phần, chờ bà xem qua xong, không vội xé bỏ, mà đưa qua cho Trương Trọng Vi, ý thỉnh chàng nghiệm xem thật giả.
Trương Trọng Vi đương nhiên ngại xem cẩn thận, nhưng Lâm Y ngồi sát bên, thăm dò ngắm nghía, nhìn trên giấy thực sự là bút tích của Trương Trọng Vi, nhìn Lưu Hà nhẹ gật đầu.
Lưu Hà đến bếp hâm rượu, ném giấy vay nợ vào, thiêu huỷ không còn một mảnh.
Phương thị nhớ đến trận đòn chờ đợi sắp tới, rối loạn tâm trí, im lặng ngồi, cười mím môi, nhìn cũng ra dáng phu nhân nhà gia giáo.
Sự tình xong xuôi, Dương thị chào đón mọi người ngồi vào vị trí, nói. “Đại sảnh đối diện cũng bày một bàn, cánh đàn ông nếu chê chúng tôi buồn chán, liền qua bên đó ăn vậy”.
Trương Lương mừng rỡ không phải ăn chung bàn với Phương thị, dẫn anh em Trương Bá Lâm đến phòng thượng đẳng đối diện. Trương Lương vừa đi, Phương thị cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, dám cười hở miệng, cũng dám nói chuyện lớn tiếng chút. Bà ta nhìn nhìn trên bàn, rất nhiều món điểm tâm, phối hợp vừa đúng, thật sự không vạch lá tìm sâu được lỗi nào. Cứ thế, Phương thị tức giận, bà ta nghĩ nếu không phải Dương thị được không đứa con trai của bà ta thì sao sống thư thái vậy được.
Lâm Y thoáng nhìn sắc mặt Phương thị thay đổi, nhưng giả bộ không phát hiện, hôm nay nàng có ô dù che chở, không sợ gì hết.
Phương thị nắm chặt chiếc đũa, thức ăn không bắt bẻ được thì bắt bẻ con người. Dương thị là chị dâu, bà ta không dám khiêu khích, liền quay mũi dùi về phía Lâm Y, nói. “Ta thân là trưởng bối, cũng không thấy ai châm rượu, thật là không quy củ gì cả”.
Lâm Y nhìn chén rượu trước mặt bà ta, rõ ràng là đầy, cần châm rượu chỗ nào, đúng là cố ý gây sự. Dương thị cũng dùng mắt ra hiệu cho nàng nhẫn nại. Lâm Y không biết Dương thị có hậu chiêu gì, đành phải đứng dậy, nhấc bình rượu hư tình giả ý nhỏ một chút vào chén Phương thị.
Phương thị đắc ý dào dạt, đang chuẩn bị tiếp tục sai sử Lâm Y gắp thức ăn cho mình thì thấy Tiểu Truỵ tử vốn hầu hạ ở gian đối diện hoang mang rối loạn chạy vào, gục trước mặt Dương thị, khóc lóc. “Đại phu nhân, Nhị lão gia khi dễ nô tỳ”.
Dương thị trách mắng. “Nói bậy, Nhị lão gia thân phận gì, sao lại khi dễ ngươi, nhất định là ngươi hầu hạ không tốt”.
Tiểu Truỵ tử bụm mặt nói. “Nô tỳ không dám, cẩn thận tuân lời phu nhân dặn hầu hạ, ở trên bàn Nhị lão gia còn khen nô tỳ, nhưng đợi lão gia nói nô tỳ dẫn đường đến nhà xí, lão gia liền, liền…”.
Tiểu Truỵ tử nghẹn ngào nức nở, nói không nên lời, nhưng cổ áo rộng mở, dây thắt lưng cũng tuột mất, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu xảy ra chuyện gì, hẳn là Trương Lương thừa dịp đi xí, mượn cơ hội đùa bỡn Tiểu Truỵ tử.
Mặt Phương thị tái xanh. Lâm Y âm thầm lấy làm lạ, Trương Lương khác Trương Đống, dù ông ta háo sắc nhưng vẫn biết đúng mực, trong phòng Lí Thư rất nhiều nha hoàn mỹ mạo, cũng chưa hề thấy ông ta kéo ai vào phòng mình, thế nào lại thừa dịp làm khách, đùa giỡn nha hoàn của chị dâu?
Tiểu Truỵ tử vẫn đang khóc kể. “Đại phu nhân, nô tỳ tuy chỉ là nha hoàn, nhưng cũng thanh thanh bạch bạch, Nhị lão gia đối với nô tỳ như vậy, bảo nô tỳ sau này có mặt mũi nào nhìn người ta…”.
Dương thị cũng xanh mặt, chuyển qua Phương thị, hỏi. “Thím, thím nói thử chuyện này phải làm sao?”.
Phương thị cố gắng trấn định, giả bộ không hề để tâm, nói. “Chẳng qua là đứa nha hoàn, có gì to tát”.
Dương thị đập bàn thật mạnh, cả giận nói. “Đường đường nha hoàn tri châu lão gia, còn cao quý hơn thím mấy phần, há có thể mặc các người muốn đùa giỡn ra sao thì đùa giỡn?”.
Phương thị run rẩy tay không đỡ nổi chén rượu, vương vãi ướt vạt áo, hoảng hốt. “Cũng không phải em đùa giỡn nó, chị dâu phải hỏi người làm chứ”.
Dương thị quay đầu gọi Lưu Hà. “Nhị phu nhân nói, ngươi đã nghe chưa?”.
Lưu Hà vâng lệnh, định lôi kéo Tiểu Truỵ tử đi hướng đối diện. Phương thị nghĩ Trương Lương trước nay luôn kính trọng Trương Đống và Dương thị, nếu để ông ta đáp lời, hoặc là dùng thật nhiều tiền mua lại Tiểu Truỵ tử, hoặc là trả một khoản tiền bồi thường. Mà tiền từ đâu ra? Phương thị nhìn liếc mắt hạp tiền dưới chân, lẩy bẩy đứng dậy ngay, bổ nhào về phía Lưu Hà định ngăn đón, nhưng hôm nay Lưu Vân đổi tính, phối hợp cực ăn ý với Lưu Hà, vươn một chân ra ngáng Phương thị.
Phương thị loạng choạng ngã ngay vào người thím Dương, thím Dương lôi bà ta về chỗ, liên tục xuýt xoa. “Nhị phu nhân, phu nhân để ý thân mình, coi chừng ngã hỏng mất”.
Phương thị trơ mắt nhìn Lưu Hà và Tiểu Truỵ tử đến gian đối diện, trực giác mách bảo mười quan tiền muốn mọc cánh, lập tức sẽ bay phấp phới về lại phòng Dương thị. Bà ta không phải người chịu ngồi chờ chết, nhanh chóng nảy ra một ý, thương lượng với Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta chị em dâu trong nhà khó khăn gặp mặt, chớ để một đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí, nếu Nhị lão gia ưa thích nó, em mượn một đứa nha hoàn trong nhà đổi với Đại tẩu, thế nào?”.
Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn bà ta không nói. Phương thị tiếp tục tự lải nhải. “Nói cho cùng vẫn là phía chúng em chịu thiệt, nha hoàn nhà em mười bảy mười tám, dung mạo xinh đẹp, tay chân lại chịu khó, mà chỗ Đại tẩu cùng lắm mười ba mười bốn, mặt mày không nẩy nở, làm việc cũng lóng ngóng…”.
Lâm Y thấy bà ta ba hoa chích choè, nhịn không được xen vào hỏi một câu. “Thím định lấy ai nổi Tiểu Truỵ tử của mẫu thân, đừng nói là Đông Mạch?”.
Phương thị đúng là không biết xấu hổ viết như thế nào, gật gù nói. “Đúng là nó, nó nha…”.
Mọi người cười vang, lấp luôn cả phần sau Phương thị định nói, trong phòng này, ngoại trừ Lưu Vân mới tới, ai mà không biết Đông Mạch là người như thế nào, mới nghĩ tới bộ mặt loang lổ rỗ rá của cô ta, thêm tính tình lười thần kì, so sánh với lời Phương thị khen cô ta, đều nhịn không được phải phụt cười.
Phương thị đương nhiên hiểu vì sao mọi người cười, ưỡn bộ mặt dày, nói. “Đông Mạch vốn dung mạo xinh đẹp, chỉ là sau bị bệnh mới có chút tỳ vết, nhưng bôi ít phấn lên liền không thấy nữa. Trước đây nó không ưa làm việc, nhưng từ khi bệnh xong, chịu khó hơn hẳn người khác”.
Thanh Miêu thấy bà ta ăn nói bừa bãi, thật sự không nhịn được, xuỳ nói. “Là chịu khó lắm nha, đều bị phái xuống làm nha hoàn dọn dẹp giặt giũ”.
Dương thị vẫn không lên tiếng, sai người mang giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử đến, đưa cho Phương thị xem, nói. “Thím nói đúng, không thể vì một đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí chị em dâu chúng ta, thím nếu muốn Tiểu Truỵ tử, tôi liền bán trao tay cho thím giá gốc, thím muốn lấy nha hoàn khác đến đổi, cũng không thành vấn đề, chỉ cần giấy bán mình giá trị tương đương là được, nếu nha hoàn nhà thím giá thấp hơn, không lo, phần chênh lệch dùng tiền mặt bù đắp”.
Dương thị liên tiếp mấy cái “nếu là” rồi lại “đừng lo”, Phương thị nghe hôn mê đầu, lại đọc được trên giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử là một trăm quan, chỉ biết lẩm bẩm “Em không có tiền”.
Dương thị vô cùng dễ chịu, nói. “Không có tiền cũng chớ gấp, ghi nợ từ từ trả, đã là người trong nhà, tôi không thu tiền lời của thím”.
Phương thị có chút ngây ra, không biết bản thân đã bị Dương thị kéo vào tròng từ lúc nào, bà ta quyết định từ giờ trở đi, sẽ không mở miệng nói một câu, chỉ ngồi chờ tin tức bên phía Trương Lương.