Chương 221: Tìm nhà mới
Nơi làm việc của Sở tu hoàn tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, hai viên quan đối thoại đều bị Trương Trọng Vi nghe không sót chữ nào, tuy nói rằng kết quả hài lòng, nhưng Trương Trọng Vi vẫn ôm nguyên một bụng tức, thì ra bọn họ chịu bán ao nước thối cho mình là vì bọn họ tưởng nhà họ Trương ngu ngốc hồ đồ, dễ gạt.
Tức thì tức, mua bán vẫn phải tiếp tục, không thể vì khí phách nhất thời mà bỏ đi cơ hội kiếm một số tiền lớn. Trương Trọng Vi sợ Dương thị biết được, không dám cầm khế ước về nhà, liền hẹn với viên quan Sở tu hoàn, ao nước cứ giữ lại cho chàng, sáng sớm mai sẽ mang tiền đến kí khế ước.
Trương Trọng Vi tâm tình phức tạp, vừa cao hứng lại vừa tức giận, về nhà than thở với Lâm Y. “Sở tu hoàn thật là con mắt thấp kém, khinh thường người ta”.
Lâm Y giật mình. “Thế nào, bọn họ không chịu bán ao nước cho chúng ta?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Không phải, đương nhiên đã đàm xong rồi, liền chiếu theo giá lần trước, ngày mai mang tiền đi kí khế ước”.
Lâm Y thập phần vui mừng, lại lấy làm lạ. “Chàng đi Sở tu hoàn chẳng phải để mua ư, nếu mua được rồi sao vẫn xụ mặt?”.
Trương Trọng Vi thuật lại hai viên quan kia đã nói gì cho Lâm Y nghe, oán giận không ngừng.. “Tưởng ai là kẻ ngốc vậy, lần trước bọn họ báo dư ra hai phân, đâu phải chúng ta không nhìn ra, chỉ là không so đo với bọn họ thôi, không ngờ nay lại bị coi là bánh từ trên trời rớt xuống”.
Thì ra là có chuyện như vậy, Lâm Y cười rộ lên. “Chớ buồn phiền, đây là chúng ta cố ý gieo người, hôm nay gặt được kết quả. Buôn bán nhà đất không phải là sáng kiến của chúng ta, nhất định có nhiều người nghĩ đến, cho dù không nghĩ đến, nhìn chúng ta làm ăn khấm khá, bọn họ cũng sẽ điều tra tiếng gió, tương lai đất ít người đông, Sở tu hoàn vì sao phải bán cho chúng ta? Chi bằng chúng ta cứ giả bộ hồ đồ”.
Cũng là cố tình giả bộ, Trương Trọng Vi liền cảm thấy tốt hơn nhiều, cẩn thận ngẫm nghĩ, sức chiến đấu lại quật cường trở lại, tán dương. “Vẫn là nương tử nhà ta nhìn xa trông rộng, ta hỏi thăm Sở tu hoàn, Kỉ đại quan nhân tranh ao nước với chúng ta chính là người ở huyện Tường Phù, trong nhà tiền tài vô số, cực biết trả giá, nếu không phải vì chúng ta giả hồ đồ, hẳn là tranh không lại”.
Lâm Y nói. “Giả hồ đồ chỉ là một phần, sau lưng chúng ta có phu nhân tham chính làm chỗ dựa, quan viên tinh tường lắm, chàng cần gì bọn họ không biết?”.
Trương Trọng Vi cười ha ha. “Cái này gọi là hai bút cùng vẽ”.
Hai vợ chồng nghĩ, chỉ cần ngày mai kí khế đất xong, chẳng khác nào đã cầm được số tiền lớn trong tay, vừa vui mừng vừa hưng phấn, thủ thỉ thù thì lên kế hoạch, trong nhà thêm người, chờ buôn bán có lời sẽ mua toà nhà lớn để ở, đột nhiên nghe thấy ngoài viện có tiếng cãi nhau, gọi Tiểu Khấu tử đi xem thử, thì ra là Thanh Miêu tới tìm Lâm Y, lại đứng tranh cãi ầm ỹ với một người đàn ông xa lạ ngoài cửa.
Thanh Miêu tính tình dù mạnh mẽ, nhưng đều biết đúng mực, tại sao cãi nhau với đàn ông ở ngay cửa viện nhà mình, nhất định có nguyên do. Lâm Y đứng dậy, định ra cửa xem, bị Trương Trọng Vi lấy cớ nàng có thai không nên làm lụng vất vả ngăn lại.
Trương Trọng Vi một mình ra tới cửa viện, quả nhiên thấy Thanh Miêu đang to tiếng với một người đàn ông, người kia nhìn thật quen mắt, chính là Kỉ đại quan nhân từng gặp ở Sở tu hoàn. Chàng ngừng Thanh Miêu lại, trách mắng. “Khách tới cửa, ngươi không đi thông báo, la hét ầm ĩ chuyện gì?”.
Thanh Miêu căm giận bất bình. “Nhị thiếu gia, hắn mà khách gì chứ, hắn đặc biệt tới cửa để khi dễ người khác”.
Kỉ đại quan nhân chắp tay hướng Trương Trọng Vi. “Tại hạ Kỉ Côn, lúc trước ở Sở tu hoàn đã gặp mặt Trương biên tu một lần”.
Trương Trọng Vi đáp lễ, nói. “Trong nhà chật chội, lại có nữ quyến, không tiện mời Kỉ đại quan nhân đi vào, có chuyện gì, xin nói ngay tại đây”.
Chàng làm quan, muốn đãi khách ở đâu, Kỉ Côn không dám có ý kiến, nói mục đích mình đến một lần nữa. Thì ra Kỉ Côn rời khỏi Sở tu hoàn chỉ là làm bộ thôi, đang mong viên quan kia giữ mình lại, không ngờ bị Trương Trọng Vi chặn ngang một cước, anh ta không có mặt mũi ở lại, đành phải thật đi ra luôn. Anh ta không mua được ao nước, sao chịu cam tâm, chờ Trương Trọng Vi vừa đi liền quay lại, tăng giá lần nữa, xin Sở tu hoàn bán ao nước cho mình, nhưng lần này Sở tu hoàn thái độ thật rõ ràng, xưng rằng đã hứa bán ao nước cho Trương Trọng Vi, mặc kệ anh ta ra giá cao tới đâu cũng không chịu xét lại.
Kỉ Côn thuyết phục Sở tu hoàn không được, hỏi thăm nghe tiếng Trương Trọng Vi là người rộng rãi, liền tìm đến cửa, nghĩ cầu chàng để lại ao nước cho mình.
Nếu anh ta không nhắc tới câu “là người rộng rãi”, cố gắng thái độ của Trương Trọng Vi còn tốt chút, câu đó bây giờ lọt vào tai Trương Trọng Vi sẽ tự động chuyển sang “dễ gạt”, khiến chàng giận tím cả mặt, nói. “Nha hoàn nhà tôi quả không nói sai, anh đúng là tới cửa khi dễ người khác”. Nói xong không thèm nhìn mặt Kỉ Côn, phất tay áo bước đi.
Kỉ Côn muốn đuổi theo, Thanh Miêu phất tay, hai gia đinh đứng bất động như tượng sắt liền nhảy ra, ngăn anh ta lại không cho đi tiếp.
Thanh Miêu theo vào phòng trong, nói. “Đối phó với loại người muốn chiếm lợi ích của người khác phải mạnh mẽ chút, bằng không sau này hắn lại tới nữa”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên nói. “Sao ngươi biết nhà chúng ta muốn mua ao nước?”.
Thanh Miêu đáp. “Nô tỳ không biết, chỉ biết hắn muốn ăn hiếp nhà chúng ta, nô tỳ liền cãi nhau với hắn”.
Lâm Y nghe bọn họ kể lại, nghiêm giọng. “Mua bán không thành nhân nghĩa còn đó, đuổi hắn làm chi, gọi gia đinh mời đi là được”. Nói xong lại dí vào trán Thanh Miêu. “Tính tình bạo lực của em, tương lai không sửa, làm sao gả ra ngoài”.
Thanh Miêu quyệt miệng. “Em không lấy chồng”. Nói xong, lấy ra một túi tiền đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Bát nương tử phát tiền công cho em, em không có chỗ cất, thiếu phu nhân cầm dùm em”.
Lâm Y nhận lấy, khoá vào rương tiền, ghi lại trên sổ sách, cười nói. “Giữ dùm em, mai mốt làm của hồi môn”.
Thanh Miêu đỏ bừng mặt, xoay người dậm chân, lại khẩn cầu. “Nhị thiếu phu nhân, nay thiếu phu nhân có bầu, bên người lại không có ai hầu hạ sao được, vẫn để em về hầu hạ thiếu phu nhân đi thôi”.
Trương Trọng Vi cảm thấy Thanh Miêu nói rất có lý, liên tục gật đầu, nói. “Nương tử, em vẫn nên có người hầu hạ bên cạnh, Tiểu Khấu tử còn nhỏ quá, lại phải hầu hạ mẫu thân, làm sao chu toàn. Lưu Hà Lưu Vân hai người lại thiếu cẩn thận, không bớt lo. Nói cho cùng tửu lâu nay đã mang họ La, chúng ta nên thu hồi người nhà họ Trương về, bằng không người khác nói nhảm”.
Lâm Y nhìn Thanh Miêu, hỏi. “Em thật sự muốn trở về?”.
Thanh Miêu gật đầu như bổ tỏi. “Không riêng gì em, thím Dương cũng muốn về, tuy Bát nương tử đối xử với chúng ta rất tốt nhưng dù sao đó vẫn là nhà người khác, chúng ta là người nhà họ Trương”.
Tên nhà ai chẳng phải làm việc giống nhau? Lâm Y không có cách nào lý giải suy nghĩ của bọn họ, nhưng chấp nhận tôn trọng, huống chi bọn họ trung tâm hướng về nhà họ Trương chính là việc tốt, mới nói. “Chờ một thời gian đã, chúng ta mua được nhà sẽ chuyển đi, cũng kéo mọi người trở về”.
Thanh Miêu cao hứng gật đầu, quay về tửu lâu tiếp tục làm việc.
Trương Trọng Vi là đàn ông, không thích ăn nhờ ở đậu bất kì ai, tổng cảm thấy tửu lâu đã bán đi, bọn họ hiện tại đang ở ké nhà họ La, cả người cứ thấy không được tự nhiên. Mới vừa rồi nghe Thanh Miêu nói, nguyện vọng chuyển nhà của chàng càng mãnh liệt hơn, chàng thương lượng với Lâm Y có thể chưa đợi tới lúc mua được đất mà chuyển nhà trước được không.
Lâm Y không lay chuyển được chàng, đành mở sổ sách, cẩn thận tính toán, gảy bàn tính kĩ lưỡng, lưu trữ tiền mua đất và xây nhà, còn dư lại hai trăm quan có thể chi phối. Theo ý tứ Trương Trọng Vi, trong nhà có nữ quyến, vẫn nên mua một viện nhỏ để ở thì hơn, nhưng chỉ có hai trăm quan, muốn mua đình viện hai sân là không có khả năng. Lâm Y đề nghị. “Cứ thuê phòng ở trước đã?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, nói. “Triệu hàn lâm muốn bán nhà, em có nghe nói không?”.
Lâm Y khoác tay, nói. “Đã sớm nghe qua, nhưng lâu nay chưa thấy động tĩnh gì, hẳn là đã bán”.
Trương Trọng Vi nắm tay nàng sờ sờ, nói. “Em nay cẩn tuân lời mẫu thân dặn, cổng trước không ra cổng sau không bước, không hiểu được nhiều tin tức bên ngoài, nhà của Triệu hàn lâm bị hàng xóm làm khó dễ, không bán được”.
Lâm Y nghe không hiểu lắm, phàm là tài sản cầm cố, hỏi trước thân tộc, thân tộc không mua mới hỏi tiếp láng giềng, láng giềng không cần mới tới người khác giao dịch. Bởi vậy Triệu hàn lâm muốn bán nhà, không chỉ phải được người nhà và thân tộc cho phép còn phải được hàng xóm đồng ý nữa.
Triệu hàn lâm vận khí không tốt, trước đây từng có mâu thuẫn với hàng xóm, nay bán nhà liền bị hắn làm khó dễ, hàng xóm nói Triệu hàn lâm bán nhà không chịu theo thứ tự hỏi ý hắn có mua không, tổn hại quyền mua của hắn nên hắn cự tuyệt kí vào giấy tờ.
Lâm Y nghe Trương Trọng Vi giải thích, lờ mờ hiểu được vì sao Triệu hàn lâm không bán được nhà, nhưng vậy thì có liên can gì tới nhà họ Trương đâu? Chẳng lẽ Trương Trọng Vi muốn đi đường vòng, trước thuyết phục hàng xóm dùm Triệu hàn lâm rồi lại mua nhà của anh ta? Nàng không đồng ý Trương Trọng Vi làm như vậy, đắc tội người khác không nói, còn phiền toái.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em nói đúng, Triệu hàn lâm bán nhà không liên quan gì tới chúng ta, anh ta bán không được chúng ta mới thừa cơ hội chứ”.
Lâm Y đánh nhẹ chàng một cái, nói. “Tính tình phu nhân Triệu hàn lâm đúng là không dễ thương gì, nhưng cũng chưa hại chúng ta bao giờ, chàng đừng vui sướng khi người gặp hoạ, bỏ đá xuống giếng”.
Trương Trọng Vi buồn cười. “Em nghĩ đến đâu vậy, ta là người như vậy sao? Ý của ta là anh ta bán nhà không được, vừa hay cho cầm cố cho chúng ta ở”.
Cho Triệu hàn lâm cầm cố nhà? Thật là chủ ý hay, Triệu hàn lâm thiếu tiền, nhà họ Trương thiếu phòng, hai bên đều có lợi. Hơn nữa tổ ốc nhà họ Triệu Lâm Y đã nhìn thấy, tuy không lớn nhưng đủ ở, nằm hướng Bắc Nam, thông gió nhiều ánh sáng, rất tốt. Lâm Y vừa hưng phấn xong, vừa không khỏi buồn bực, diệu kế như vậy sao nàng không nghĩ ra.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y cũng nói tốt, sang cách vách thỉnh cầu Dương thị. Có nhà mới để ở là chuyện tốt, huống chi tiểu viện nhà Triệu hàn lâm nằm ngay sau lưng tửu lâu nhà họ Trương, chỗ quá gần, không thể tốt hơn. Dương thị nghe Trương Trọng Vi nói xong, vui mừng không thôi, đồng ý ngay không nói hai lời.
Lúc ấy sắc trời tối muộn, Trương Trọng Vi vốn định ngày mai lại đi tìm Triệu hàn lâm, nhưng nghĩ ngày mai đến Hàn Lâm viện làm việc, bàn chuyện tiền bạc lại không hay, dù sao nhà họ Triệu ở ngay gần đó, không bằng lập tức đi qua xem ý tứ Triệu hàn lâm thế nào.
Chàng hỏi qua Lâm Y, Lâm Y cũng mong xong sớm thoả đáng, vì thế chàng dẫn theo gia đinh, ra cửa đi vài bước, rẽ vào cổng nhà Triệu hàn lâm.
Nơi làm việc của Sở tu hoàn tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, hai viên quan đối thoại đều bị Trương Trọng Vi nghe không sót chữ nào, tuy nói rằng kết quả hài lòng, nhưng Trương Trọng Vi vẫn ôm nguyên một bụng tức, thì ra bọn họ chịu bán ao nước thối cho mình là vì bọn họ tưởng nhà họ Trương ngu ngốc hồ đồ, dễ gạt.
Tức thì tức, mua bán vẫn phải tiếp tục, không thể vì khí phách nhất thời mà bỏ đi cơ hội kiếm một số tiền lớn. Trương Trọng Vi sợ Dương thị biết được, không dám cầm khế ước về nhà, liền hẹn với viên quan Sở tu hoàn, ao nước cứ giữ lại cho chàng, sáng sớm mai sẽ mang tiền đến kí khế ước.
Trương Trọng Vi tâm tình phức tạp, vừa cao hứng lại vừa tức giận, về nhà than thở với Lâm Y. “Sở tu hoàn thật là con mắt thấp kém, khinh thường người ta”.
Lâm Y giật mình. “Thế nào, bọn họ không chịu bán ao nước cho chúng ta?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Không phải, đương nhiên đã đàm xong rồi, liền chiếu theo giá lần trước, ngày mai mang tiền đi kí khế ước”.
Lâm Y thập phần vui mừng, lại lấy làm lạ. “Chàng đi Sở tu hoàn chẳng phải để mua ư, nếu mua được rồi sao vẫn xụ mặt?”.
Trương Trọng Vi thuật lại hai viên quan kia đã nói gì cho Lâm Y nghe, oán giận không ngừng.. “Tưởng ai là kẻ ngốc vậy, lần trước bọn họ báo dư ra hai phân, đâu phải chúng ta không nhìn ra, chỉ là không so đo với bọn họ thôi, không ngờ nay lại bị coi là bánh từ trên trời rớt xuống”.
Thì ra là có chuyện như vậy, Lâm Y cười rộ lên. “Chớ buồn phiền, đây là chúng ta cố ý gieo người, hôm nay gặt được kết quả. Buôn bán nhà đất không phải là sáng kiến của chúng ta, nhất định có nhiều người nghĩ đến, cho dù không nghĩ đến, nhìn chúng ta làm ăn khấm khá, bọn họ cũng sẽ điều tra tiếng gió, tương lai đất ít người đông, Sở tu hoàn vì sao phải bán cho chúng ta? Chi bằng chúng ta cứ giả bộ hồ đồ”.
Cũng là cố tình giả bộ, Trương Trọng Vi liền cảm thấy tốt hơn nhiều, cẩn thận ngẫm nghĩ, sức chiến đấu lại quật cường trở lại, tán dương. “Vẫn là nương tử nhà ta nhìn xa trông rộng, ta hỏi thăm Sở tu hoàn, Kỉ đại quan nhân tranh ao nước với chúng ta chính là người ở huyện Tường Phù, trong nhà tiền tài vô số, cực biết trả giá, nếu không phải vì chúng ta giả hồ đồ, hẳn là tranh không lại”.
Lâm Y nói. “Giả hồ đồ chỉ là một phần, sau lưng chúng ta có phu nhân tham chính làm chỗ dựa, quan viên tinh tường lắm, chàng cần gì bọn họ không biết?”.
Trương Trọng Vi cười ha ha. “Cái này gọi là hai bút cùng vẽ”.
Hai vợ chồng nghĩ, chỉ cần ngày mai kí khế đất xong, chẳng khác nào đã cầm được số tiền lớn trong tay, vừa vui mừng vừa hưng phấn, thủ thỉ thù thì lên kế hoạch, trong nhà thêm người, chờ buôn bán có lời sẽ mua toà nhà lớn để ở, đột nhiên nghe thấy ngoài viện có tiếng cãi nhau, gọi Tiểu Khấu tử đi xem thử, thì ra là Thanh Miêu tới tìm Lâm Y, lại đứng tranh cãi ầm ỹ với một người đàn ông xa lạ ngoài cửa.
Thanh Miêu tính tình dù mạnh mẽ, nhưng đều biết đúng mực, tại sao cãi nhau với đàn ông ở ngay cửa viện nhà mình, nhất định có nguyên do. Lâm Y đứng dậy, định ra cửa xem, bị Trương Trọng Vi lấy cớ nàng có thai không nên làm lụng vất vả ngăn lại.
Trương Trọng Vi một mình ra tới cửa viện, quả nhiên thấy Thanh Miêu đang to tiếng với một người đàn ông, người kia nhìn thật quen mắt, chính là Kỉ đại quan nhân từng gặp ở Sở tu hoàn. Chàng ngừng Thanh Miêu lại, trách mắng. “Khách tới cửa, ngươi không đi thông báo, la hét ầm ĩ chuyện gì?”.
Thanh Miêu căm giận bất bình. “Nhị thiếu gia, hắn mà khách gì chứ, hắn đặc biệt tới cửa để khi dễ người khác”.
Kỉ đại quan nhân chắp tay hướng Trương Trọng Vi. “Tại hạ Kỉ Côn, lúc trước ở Sở tu hoàn đã gặp mặt Trương biên tu một lần”.
Trương Trọng Vi đáp lễ, nói. “Trong nhà chật chội, lại có nữ quyến, không tiện mời Kỉ đại quan nhân đi vào, có chuyện gì, xin nói ngay tại đây”.
Chàng làm quan, muốn đãi khách ở đâu, Kỉ Côn không dám có ý kiến, nói mục đích mình đến một lần nữa. Thì ra Kỉ Côn rời khỏi Sở tu hoàn chỉ là làm bộ thôi, đang mong viên quan kia giữ mình lại, không ngờ bị Trương Trọng Vi chặn ngang một cước, anh ta không có mặt mũi ở lại, đành phải thật đi ra luôn. Anh ta không mua được ao nước, sao chịu cam tâm, chờ Trương Trọng Vi vừa đi liền quay lại, tăng giá lần nữa, xin Sở tu hoàn bán ao nước cho mình, nhưng lần này Sở tu hoàn thái độ thật rõ ràng, xưng rằng đã hứa bán ao nước cho Trương Trọng Vi, mặc kệ anh ta ra giá cao tới đâu cũng không chịu xét lại.
Kỉ Côn thuyết phục Sở tu hoàn không được, hỏi thăm nghe tiếng Trương Trọng Vi là người rộng rãi, liền tìm đến cửa, nghĩ cầu chàng để lại ao nước cho mình.
Nếu anh ta không nhắc tới câu “là người rộng rãi”, cố gắng thái độ của Trương Trọng Vi còn tốt chút, câu đó bây giờ lọt vào tai Trương Trọng Vi sẽ tự động chuyển sang “dễ gạt”, khiến chàng giận tím cả mặt, nói. “Nha hoàn nhà tôi quả không nói sai, anh đúng là tới cửa khi dễ người khác”. Nói xong không thèm nhìn mặt Kỉ Côn, phất tay áo bước đi.
Kỉ Côn muốn đuổi theo, Thanh Miêu phất tay, hai gia đinh đứng bất động như tượng sắt liền nhảy ra, ngăn anh ta lại không cho đi tiếp.
Thanh Miêu theo vào phòng trong, nói. “Đối phó với loại người muốn chiếm lợi ích của người khác phải mạnh mẽ chút, bằng không sau này hắn lại tới nữa”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên nói. “Sao ngươi biết nhà chúng ta muốn mua ao nước?”.
Thanh Miêu đáp. “Nô tỳ không biết, chỉ biết hắn muốn ăn hiếp nhà chúng ta, nô tỳ liền cãi nhau với hắn”.
Lâm Y nghe bọn họ kể lại, nghiêm giọng. “Mua bán không thành nhân nghĩa còn đó, đuổi hắn làm chi, gọi gia đinh mời đi là được”. Nói xong lại dí vào trán Thanh Miêu. “Tính tình bạo lực của em, tương lai không sửa, làm sao gả ra ngoài”.
Thanh Miêu quyệt miệng. “Em không lấy chồng”. Nói xong, lấy ra một túi tiền đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Bát nương tử phát tiền công cho em, em không có chỗ cất, thiếu phu nhân cầm dùm em”.
Lâm Y nhận lấy, khoá vào rương tiền, ghi lại trên sổ sách, cười nói. “Giữ dùm em, mai mốt làm của hồi môn”.
Thanh Miêu đỏ bừng mặt, xoay người dậm chân, lại khẩn cầu. “Nhị thiếu phu nhân, nay thiếu phu nhân có bầu, bên người lại không có ai hầu hạ sao được, vẫn để em về hầu hạ thiếu phu nhân đi thôi”.
Trương Trọng Vi cảm thấy Thanh Miêu nói rất có lý, liên tục gật đầu, nói. “Nương tử, em vẫn nên có người hầu hạ bên cạnh, Tiểu Khấu tử còn nhỏ quá, lại phải hầu hạ mẫu thân, làm sao chu toàn. Lưu Hà Lưu Vân hai người lại thiếu cẩn thận, không bớt lo. Nói cho cùng tửu lâu nay đã mang họ La, chúng ta nên thu hồi người nhà họ Trương về, bằng không người khác nói nhảm”.
Lâm Y nhìn Thanh Miêu, hỏi. “Em thật sự muốn trở về?”.
Thanh Miêu gật đầu như bổ tỏi. “Không riêng gì em, thím Dương cũng muốn về, tuy Bát nương tử đối xử với chúng ta rất tốt nhưng dù sao đó vẫn là nhà người khác, chúng ta là người nhà họ Trương”.
Tên nhà ai chẳng phải làm việc giống nhau? Lâm Y không có cách nào lý giải suy nghĩ của bọn họ, nhưng chấp nhận tôn trọng, huống chi bọn họ trung tâm hướng về nhà họ Trương chính là việc tốt, mới nói. “Chờ một thời gian đã, chúng ta mua được nhà sẽ chuyển đi, cũng kéo mọi người trở về”.
Thanh Miêu cao hứng gật đầu, quay về tửu lâu tiếp tục làm việc.
Trương Trọng Vi là đàn ông, không thích ăn nhờ ở đậu bất kì ai, tổng cảm thấy tửu lâu đã bán đi, bọn họ hiện tại đang ở ké nhà họ La, cả người cứ thấy không được tự nhiên. Mới vừa rồi nghe Thanh Miêu nói, nguyện vọng chuyển nhà của chàng càng mãnh liệt hơn, chàng thương lượng với Lâm Y có thể chưa đợi tới lúc mua được đất mà chuyển nhà trước được không.
Lâm Y không lay chuyển được chàng, đành mở sổ sách, cẩn thận tính toán, gảy bàn tính kĩ lưỡng, lưu trữ tiền mua đất và xây nhà, còn dư lại hai trăm quan có thể chi phối. Theo ý tứ Trương Trọng Vi, trong nhà có nữ quyến, vẫn nên mua một viện nhỏ để ở thì hơn, nhưng chỉ có hai trăm quan, muốn mua đình viện hai sân là không có khả năng. Lâm Y đề nghị. “Cứ thuê phòng ở trước đã?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, nói. “Triệu hàn lâm muốn bán nhà, em có nghe nói không?”.
Lâm Y khoác tay, nói. “Đã sớm nghe qua, nhưng lâu nay chưa thấy động tĩnh gì, hẳn là đã bán”.
Trương Trọng Vi nắm tay nàng sờ sờ, nói. “Em nay cẩn tuân lời mẫu thân dặn, cổng trước không ra cổng sau không bước, không hiểu được nhiều tin tức bên ngoài, nhà của Triệu hàn lâm bị hàng xóm làm khó dễ, không bán được”.
Lâm Y nghe không hiểu lắm, phàm là tài sản cầm cố, hỏi trước thân tộc, thân tộc không mua mới hỏi tiếp láng giềng, láng giềng không cần mới tới người khác giao dịch. Bởi vậy Triệu hàn lâm muốn bán nhà, không chỉ phải được người nhà và thân tộc cho phép còn phải được hàng xóm đồng ý nữa.
Triệu hàn lâm vận khí không tốt, trước đây từng có mâu thuẫn với hàng xóm, nay bán nhà liền bị hắn làm khó dễ, hàng xóm nói Triệu hàn lâm bán nhà không chịu theo thứ tự hỏi ý hắn có mua không, tổn hại quyền mua của hắn nên hắn cự tuyệt kí vào giấy tờ.
Lâm Y nghe Trương Trọng Vi giải thích, lờ mờ hiểu được vì sao Triệu hàn lâm không bán được nhà, nhưng vậy thì có liên can gì tới nhà họ Trương đâu? Chẳng lẽ Trương Trọng Vi muốn đi đường vòng, trước thuyết phục hàng xóm dùm Triệu hàn lâm rồi lại mua nhà của anh ta? Nàng không đồng ý Trương Trọng Vi làm như vậy, đắc tội người khác không nói, còn phiền toái.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em nói đúng, Triệu hàn lâm bán nhà không liên quan gì tới chúng ta, anh ta bán không được chúng ta mới thừa cơ hội chứ”.
Lâm Y đánh nhẹ chàng một cái, nói. “Tính tình phu nhân Triệu hàn lâm đúng là không dễ thương gì, nhưng cũng chưa hại chúng ta bao giờ, chàng đừng vui sướng khi người gặp hoạ, bỏ đá xuống giếng”.
Trương Trọng Vi buồn cười. “Em nghĩ đến đâu vậy, ta là người như vậy sao? Ý của ta là anh ta bán nhà không được, vừa hay cho cầm cố cho chúng ta ở”.
Cho Triệu hàn lâm cầm cố nhà? Thật là chủ ý hay, Triệu hàn lâm thiếu tiền, nhà họ Trương thiếu phòng, hai bên đều có lợi. Hơn nữa tổ ốc nhà họ Triệu Lâm Y đã nhìn thấy, tuy không lớn nhưng đủ ở, nằm hướng Bắc Nam, thông gió nhiều ánh sáng, rất tốt. Lâm Y vừa hưng phấn xong, vừa không khỏi buồn bực, diệu kế như vậy sao nàng không nghĩ ra.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y cũng nói tốt, sang cách vách thỉnh cầu Dương thị. Có nhà mới để ở là chuyện tốt, huống chi tiểu viện nhà Triệu hàn lâm nằm ngay sau lưng tửu lâu nhà họ Trương, chỗ quá gần, không thể tốt hơn. Dương thị nghe Trương Trọng Vi nói xong, vui mừng không thôi, đồng ý ngay không nói hai lời.
Lúc ấy sắc trời tối muộn, Trương Trọng Vi vốn định ngày mai lại đi tìm Triệu hàn lâm, nhưng nghĩ ngày mai đến Hàn Lâm viện làm việc, bàn chuyện tiền bạc lại không hay, dù sao nhà họ Triệu ở ngay gần đó, không bằng lập tức đi qua xem ý tứ Triệu hàn lâm thế nào.
Chàng hỏi qua Lâm Y, Lâm Y cũng mong xong sớm thoả đáng, vì thế chàng dẫn theo gia đinh, ra cửa đi vài bước, rẽ vào cổng nhà Triệu hàn lâm.