Chương 226: Ý chí của Thanh Miêu
Thì Côn dẫn theo một tuỳ tùng, đang thong thả đi dạo ven ao nước, chỉ trỏ, cao hứng nói. “Sắp hoàn công lấp ao nước rồi, gần đây thời tiết lại đẹp, hẳn là khách sạn cũng xây nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta mua đứt, trong nhà lại thêm một hạng mục sinh lời”.
Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt. “Cả nhà chỉ có lão gia ra được chủ ý hay, nói cho cùng nhà họ Trương phải cảm kích lão gia mới phải”.
Thanh Miêu thấy, cơn tức bốc khói trên đầu, xông lên đuổi anh ta. “Ao nước nhà chúng tôi không cần ngài quan tâm, đi chỗ khác đi”.
Thì Côn chưa bao giờ gặp nha hoàn nào mạnh mẽ như vậy, sợ lùi ra sau mấy bước, nhưng thấy đằng sau không có Trương Trọng Vi đứng, liền nở nụ cười. “Tới vừa hay, ta có thứ làm phiền cô nương mang về cho chủ nhân của ao nước”. Nói xong, lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Thanh Miêu.
Thanh Miêu không nhận, hỏi là vật gì.
Thì Côn nghĩ cô chỉ là nha hoàn, mở ra đọc cũng chẳng hiểu, chỉ nói. “Chỉ cần mang về, chủ nhân cô mở ra liền biết”.
Thanh Miêu nghe khẩu khí anh ta tỏ ý khinh miệt, không phục, chụp lấy cuộn giấy đoạt lại mở ra trước mặt anh ta, cúi đầu đọc, thì ra là một bản vẽ thiết kế phòng ốc, ở góc có ghi chú nhỏ, trên đầu viết hai chữ khách sạn. Cô đọc mấy lần, khinh thường ngược lại, nói. “Chỉ là bản vẽ khách sạn thôi, tôi còn tưởng thứ gì hiếm lạ”.
Cô nói một câu nhẹ bẫng, lại làm Thì Côn chấn động. “Cô biết chữ?”.
Thanh Miêu hất cằm, hừ một tiếng. “Óc ngắn không nhìn được người cao, tôi chẳng những biết chữ, còn gảy bàn tính tính toán sổ sách, đừng tưởng anh buôn bán được một hai liền nghĩ mình rất giỏi”. Nói xong, nhét bản vẽ vào tay áo, xoay người bước đi. “Mặc dù tôi không kiên nhẫn với anh, nhưng sự tình liên quan đến chủ tử, coi như chạy chân cho anh một chuyến, lời cho anh rồi”.
Thì Côn vẫn đang kinh ngạc, tuỳ tùng cảm thán. “Bao nhiêu tiểu nương tử nhà người ta không biết nửa chữ bẻ đôi, nha hoàn nhà họ Trương thế nhưng viết được, còn tính được, thật là khó tin”.
Tùy tùng nói chưa dứt lời, Thanh Miêu quay lại, mắng hắn. “Các người, tôi đã đồng ý truyền tin hộ rồi, sao còn chưa đi, chẳng lẽ chờ tôi cho người tới dùng bạo lực đuổi đi?”.
Tuỳ tùng định chửi, nhưng nhớ tới bọn họ có việc cầu người ta, đành phải nhịn xuống. Thì Côn chắp tay chào Thanh Miêu, nói câu cảm ơn, rời khỏi ao nước.
Thanh Miêu tận mắt nhìn bọn họ rời xa, lại dặn dò Tiếu Đại mấy câu mới trở về nhà. Lúc này Trương Trọng Vi và Lâm Y đều ở trong phòng, một người dựa bên cửa sổ, một người ngồi gần cửa ra vào, cô đứng ở bậc thang cân nhắc một lúc, Thì Côn bảo cô giao bản vẽ cho chủ nhân ao nước, là giao cho Trương Trọng Vi hay giao cho Lâm Y?
Thì Côn đã gặp mặt Trương Trọng Vi, nếu muốn giao cho chàng, nói thẳng là được, không tất yếu nói cong cong vòng vòng, Thanh Miêu gật đầu kiên định, đi hướng Lâm Y bên cửa sổ, cũng không bẩm báo, chỉ đưa bản vẽ ra.
Lâm Y nhận, mở ra xem, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trước liếc mắt qua Trương Trọng Vi, thấy chàng đang vùi đầu đọc sách, không chú ý bên này, liền tự nhiên cuộn bản vẽ lại, nhét vào tay áo, vịn tay Thanh Miêu đứng lên, nói rằng ngồi lâu mỏi lưng, muốn đi dạo trong sân một lát.
Trương Trọng Vi bỏ sách xuống, nói. “Ta cùng nương tử đi dạo”.
Lâm Y cười khéo léo từ chối. “Nghe nói công vụ sắp tới phải qua cuộc thi, chàng mau đọc sách đi thôi, em còn chờ được làm phu nhân cáo mệnh vẻ vang”.
Trương Trọng Vi thật có tâm muốn thăng quan, cho nương tử được làm phu nhân cáo mệnh, khiến ánh mắt Lâm Y nhìn về phía mình cũng toả sáng lấp lánh, vì thế ngồi lại vào bàn, dặn dò Thanh Miêu nhớ hầu hạ cẩn thận.
Thanh Miêu đỡ Lâm Y, chậm rãi vòng ra sau nhà, nhìn bốn phía không có ai mới cầm bản vẽ ra nhìn kĩ, vừa xem vừa hỏi. “Là Thì đại quan nhân nhờ em mang về?”.
Thanh Miêu gật đầu, đáp. “Nhị thiếu phu nhân quả là thần cơ diệu toán”.
Lâm Y thầm nghĩ, chuyện xây khách sạn phải gạt Dương thị, Trương Trọng Vi lại có công vụ trong người, không thể ngày nào cũng đi nhìn chằm chằm được, sau này không thiếu phải nhờ Thanh Miêu tương trợ, không bằng nói cho cô biết, thêm một cánh tay trợ giúp. Nàng quyết định xong, liền kể cho Thanh Miêu nghe Thì Côn hiến kế, Trương Trọng Vi lại không chịu, cười khổ. “Chuyện vốn chỉ định gạt Đại phu nhân, nay còn phải gạt cả Nhị thiếu gia, thật sự là…”.
Ở trong lòng Thanh Miêu, Lâm Y mới là chủ nhân duy nhất, bảo cô gạt Dương thị cũng được, gạt Trương Trọng Vi cũng thế, không hề có chướng ngại tâm lý, thậm chí không hề hỏi vì sao Trương Trọng Vi không chịu đồng ý với đề nghị của Thì Côn, cô hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn dùng bản vẽ của Thì đại quan nhân thì nên cẩn trọng chút, em thấy hắn bụng dạ khó lường lắm, đề phòng hắn hại chúng ta”.
Lâm Y nói. “Đương nhiên rồi, em cầm cái này ra ngoài, tìm hai ba người môi giới, nhờ bọn họ tìm công tượng hỗ trợ nhìn xem”.
Thanh Miêu vâng lời, nhận bản vẽ, giấu vào trong người. Lâm Y dẫn cô về phòng, nói dối rằng mình muốn ăn rau dưa mới mẻ, đưa cho cô ít tiền ra cửa mua.
Trương Trọng Vi dốc lòng đọc sách, không chú ý động tĩnh bên này, Lâm Y yên lòng.
Mấy ngày sau, Lâm Y tìm cớ này cớ nọ cho Thanh Miêu chạy ra ngoài, cũng may hiện tại nàng là phụ nữ có thai, tính tình thay đổi chút cũng không ai nghi ngờ, coi như trôi qua bình yên. Hôm đó, Thanh Miêu làm thoả đáng sự tình xong, lặng lẽ bẩm lại với Lâm Y, bản vẽ kia thiết kế hết sức tận tâm, các tiểu viện nằm trong đại viện đều ngăn ra độc lập, không bị quấy nhiễu, thật là tác phẩm xuất sắc.
Lâm Y an tâm, quyết định sử dụng bản vẽ đó, nghĩ bụng, Thì Côn tặng đại lễ như vậy ắt có gì cầu mình, khách sạn xây xong, nếu anh ta mua, còn phải giấu Trương Trọng Vi, bán cho anh ta. Dù sao việc buôn bán vẫn là ai trả cao thì bán người đó, đến lúc Thì Côn ra giá cao, Trương Trọng Vi hẳn cũng không phản đối.
Lâm Y đưa bản vẽ cho Trương Trọng Vi xem, nói dối là bản thân bỏ tiền thuê người thiết kế, Trương Trọng Vi không hiểu lắm kiến trúc, nàng thấy tốt là được. Chính là quyết định xây khách sạn coi như đã tiếp thu ý kiến của Thì Côn, khiến lòng chàng buồn hoảng, càng ra sức hăng hái đọc sách, thề phải đạt thành tích trong cuộc thi công vụ lần này.
Ba ngày sau, Tiếu Đại tập hợp công tượng đầy đủ, khách sạn động thổ xây dựng. Thanh Miêu hiểu được việc này hệ trọng, liền tranh thủ mọi lúc chuồn ra ngoài, thay mặt chủ nhân tuần tra giám sát công trình. Từ lúc cô thường xuyên chạy qua chạy về công trường, Thì Côn cũng xuất hiện nhiều hơn, có khi nhờ vả, có khi gửi tặng bánh trái, còn có một lần thế nhưng mang theo bàn tính, kích Thanh Miêu gẩy một hồi.
Diễn ra nhiều lần, Thanh Miêu dù có trì độn ở phương diện này tới đâu cũng nhận ra được có gì đó không đúng, nhưng Thì Côn hiến bản vẽ, không thể đuổi anh ta đi giống trước kia được, đành phải nhẫn nại, chu toàn lễ nghĩa với anh ta.
Hành động của Thì Côn, thái độ của Thanh Miêu đều lọt vào mắt Tiếu tẩu tử, một ngày nhịn không được, liền kéo Thanh Miêu ra hỏi. “Thanh Miêu, Thì đại quan nhân làm ăn lớn, lúa gạo đầy bồ, tiền tài bạc triệu, người ta tốt như vậy, vì sao cô cứ cư xử có lệ với người ta mãi thế?”.
Thanh Miêu đỏ mặt, gạt đi. “Tiếu tẩu tử nói mê sảng gì vậy, nhà anh ta có tiền đi nữa thì liên quan gì tới tôi, chẳng lẽ muốn tôi phải nịnh hót anh ta cả ngày?”.
Tiếu tẩu tử vội la lên. “Ngốc quá, chúng ta cũng không phải tiểu nương tử nhà cao cửa rộng gì, sao phải xấu hổ, Thì đại quan nhân có ý với cô, người mù còn nhìn ra nữa là, cho dù cô muốn làm cao, cũng nên thường thường cười với người ta một cái chứ”.
Thanh Miêu vừa nghe liền phát hoả, nhảy dựng lên. “Tiếu tẩu tử, cái gì gọi là tôi làm cao? Sao tôi phải tươi cười với anh ta? Tôi nói cho Tiếu tẩu tử hay, tuy tôi chỉ là đứa nha hoàn, nhưng vẫn có chút chí khí, nhất định không bao giờ chấp nhận làm thiếp cho ai”.
Thanh Miêu nói to, Tiếu tẩu tử thấy Thì Côn nhìn phía bên này, cũng không biết có nghe được hay không, vội cuống quít nói Thanh Miêu im lặng, nói. “Đừng nói là nha hoàn, ngay cả người không phải nô tỳ như tôi, gặp Thì đại quan nhân cũng chỉ biết đưa con gái của tôi cho ngài ấy làm thiếp, nào dám mơ ước vị trí chủ mẫu, cô nàng này thật là…”.
Thanh Miêu thấy chị ta hiểu lầm mình đòi làm chính thất của Thì Côn, mặt càng đỏ tợn, thề rằng. “Tôi là thân phận gì tôi tự biết, quyết không si tâm vọng tưởng. Gia đình phú quý tôi không dám rớ tới”. Nói xong tức giận hừ một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Tiếu tẩu tử sợ cô tức giận, mách lại với Lâm Y, vội vàng kéo tay cô giải thích. “Là tôi hồ đồ, hiểu lầm cô, cô đã có ý chí như vậy, tôi liền giúp cô, sau này gặp Thì đại quan nhân ở đây, tôi liền ngăn cản, miễn cho lại gần cô nhiều, cô lại bị người khác bịa đặt nói láo”.
Thanh Miêu vui mừng, nói. “Rất tốt, vậy tôi xin tạ Tiếu tẩu tử”.
Tiếu tẩu tử rốt cuộc được Thanh Miêu vui vẻ trở lại, như trút được gánh nặng, tiếp tục làm việc. Thanh Miêu kiếm cái ghế đẩu không ngồi xuống, tay ra sức phe phẩy cho bớt nóng, quan sát công tượng làm việc. Thì Côn đứng sau tảng đá cách đó chừng mười bước, tay cầm một chiếc quạt tròn, đi tới đi lui. Tuỳ tùng thấy chủ nhân do dự, ngạc nhiên nói. “Lão gia, lão gia đặc biệt sử nô tài mua cây quạt, vì sao không tặng cô nương ấy?”.
Thì Côn bực mình, nói. “Nhà ngươi không nghe cô ấy mới nói sao? Không làm thiếp cho ai cả”.
Tâm tình của tuỳ tùng biến đổi theo chủ nhân, thấy Thì Côn phiền chán, hắn cũng phiền chán theo, cả giận. “Cô nương kia thật là không biết tốt xấu, bao nhiêu người xếp hàng mong được tiến vào cổng nhà họ Thì chúng ta, cô ta lại làm bộ làm tịch”.
Thì Côn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói. “Bao nhiêu người vẫn so ra kém cô ấy, biết chữ, còn biết gẩy bàn tính, ta xem bao nhiêu danh môn khuê tú ngoài kia, không ai bằng được cô ấy”.
Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt lại vuốt trật lất xuống vó, không dám tự tiện phát biểu nữa, ủ rũ thối lui ra sau. Thì Côn do dự nhất thời, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bước ra khỏi tảng đá, đưa cây quạt tới trước mặt Thanh Miêu.
Thanh Miêu đang nóng nực, ngẩng lên nhìn thấy, thật là một chiếc quạt tròn tinh xảo, lòng quạt bằng vải lụa, tay cầm bằng trúc chạm trổ, bên trên thêu một bức tranh cung nữ hóng mát. Cô thấy cây quạt, lòng tràn đầy vui mừng, ngước lên trên nữa lại chạm mặt Thì Côn, sắc mặt lập tức thay đổi, gọi Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, vừa rồi đáp ứng tôi chuyện gì?”.
Tiếu tẩu tử âm thầm tiếc rẻ đoạn nhân duyên này, vừa dâng bánh vừa mời trà, nói linh tinh hòng kéo Thì Côn sang bên cạnh, lại đứng trước mặt anh ta, ngăn cản tầm mắt anh ta nhìn về phía Thanh Miêu. Thì Côn cũng không phải ngu ngốc, tình cảnh đó có suy nghĩ bằng gót chân cũng đoán được ý tứ của Thanh Miêu. Tục ngữ có câu “Dưa hái xanh không ngọt”, nếu cô ấy đã vô tình, có quấn quít si mê cũng vô dụng, Thì Côn từ chối trà bánh của Tiếu tẩu tử, mang quạt tròn đi về.
Thanh Miêu trông coi công trường đến chạng vạng, gặp Thì Côn đã sớm rời đi, thoải mái rất nhiều, lại không hiểu sao sinh ra chút phiền muộn, không khỏi thầm mắng bản thân ngớ ngẩn, dọn dẹp về nhà.
Thì Côn dẫn theo một tuỳ tùng, đang thong thả đi dạo ven ao nước, chỉ trỏ, cao hứng nói. “Sắp hoàn công lấp ao nước rồi, gần đây thời tiết lại đẹp, hẳn là khách sạn cũng xây nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta mua đứt, trong nhà lại thêm một hạng mục sinh lời”.
Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt. “Cả nhà chỉ có lão gia ra được chủ ý hay, nói cho cùng nhà họ Trương phải cảm kích lão gia mới phải”.
Thanh Miêu thấy, cơn tức bốc khói trên đầu, xông lên đuổi anh ta. “Ao nước nhà chúng tôi không cần ngài quan tâm, đi chỗ khác đi”.
Thì Côn chưa bao giờ gặp nha hoàn nào mạnh mẽ như vậy, sợ lùi ra sau mấy bước, nhưng thấy đằng sau không có Trương Trọng Vi đứng, liền nở nụ cười. “Tới vừa hay, ta có thứ làm phiền cô nương mang về cho chủ nhân của ao nước”. Nói xong, lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Thanh Miêu.
Thanh Miêu không nhận, hỏi là vật gì.
Thì Côn nghĩ cô chỉ là nha hoàn, mở ra đọc cũng chẳng hiểu, chỉ nói. “Chỉ cần mang về, chủ nhân cô mở ra liền biết”.
Thanh Miêu nghe khẩu khí anh ta tỏ ý khinh miệt, không phục, chụp lấy cuộn giấy đoạt lại mở ra trước mặt anh ta, cúi đầu đọc, thì ra là một bản vẽ thiết kế phòng ốc, ở góc có ghi chú nhỏ, trên đầu viết hai chữ khách sạn. Cô đọc mấy lần, khinh thường ngược lại, nói. “Chỉ là bản vẽ khách sạn thôi, tôi còn tưởng thứ gì hiếm lạ”.
Cô nói một câu nhẹ bẫng, lại làm Thì Côn chấn động. “Cô biết chữ?”.
Thanh Miêu hất cằm, hừ một tiếng. “Óc ngắn không nhìn được người cao, tôi chẳng những biết chữ, còn gảy bàn tính tính toán sổ sách, đừng tưởng anh buôn bán được một hai liền nghĩ mình rất giỏi”. Nói xong, nhét bản vẽ vào tay áo, xoay người bước đi. “Mặc dù tôi không kiên nhẫn với anh, nhưng sự tình liên quan đến chủ tử, coi như chạy chân cho anh một chuyến, lời cho anh rồi”.
Thì Côn vẫn đang kinh ngạc, tuỳ tùng cảm thán. “Bao nhiêu tiểu nương tử nhà người ta không biết nửa chữ bẻ đôi, nha hoàn nhà họ Trương thế nhưng viết được, còn tính được, thật là khó tin”.
Tùy tùng nói chưa dứt lời, Thanh Miêu quay lại, mắng hắn. “Các người, tôi đã đồng ý truyền tin hộ rồi, sao còn chưa đi, chẳng lẽ chờ tôi cho người tới dùng bạo lực đuổi đi?”.
Tuỳ tùng định chửi, nhưng nhớ tới bọn họ có việc cầu người ta, đành phải nhịn xuống. Thì Côn chắp tay chào Thanh Miêu, nói câu cảm ơn, rời khỏi ao nước.
Thanh Miêu tận mắt nhìn bọn họ rời xa, lại dặn dò Tiếu Đại mấy câu mới trở về nhà. Lúc này Trương Trọng Vi và Lâm Y đều ở trong phòng, một người dựa bên cửa sổ, một người ngồi gần cửa ra vào, cô đứng ở bậc thang cân nhắc một lúc, Thì Côn bảo cô giao bản vẽ cho chủ nhân ao nước, là giao cho Trương Trọng Vi hay giao cho Lâm Y?
Thì Côn đã gặp mặt Trương Trọng Vi, nếu muốn giao cho chàng, nói thẳng là được, không tất yếu nói cong cong vòng vòng, Thanh Miêu gật đầu kiên định, đi hướng Lâm Y bên cửa sổ, cũng không bẩm báo, chỉ đưa bản vẽ ra.
Lâm Y nhận, mở ra xem, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trước liếc mắt qua Trương Trọng Vi, thấy chàng đang vùi đầu đọc sách, không chú ý bên này, liền tự nhiên cuộn bản vẽ lại, nhét vào tay áo, vịn tay Thanh Miêu đứng lên, nói rằng ngồi lâu mỏi lưng, muốn đi dạo trong sân một lát.
Trương Trọng Vi bỏ sách xuống, nói. “Ta cùng nương tử đi dạo”.
Lâm Y cười khéo léo từ chối. “Nghe nói công vụ sắp tới phải qua cuộc thi, chàng mau đọc sách đi thôi, em còn chờ được làm phu nhân cáo mệnh vẻ vang”.
Trương Trọng Vi thật có tâm muốn thăng quan, cho nương tử được làm phu nhân cáo mệnh, khiến ánh mắt Lâm Y nhìn về phía mình cũng toả sáng lấp lánh, vì thế ngồi lại vào bàn, dặn dò Thanh Miêu nhớ hầu hạ cẩn thận.
Thanh Miêu đỡ Lâm Y, chậm rãi vòng ra sau nhà, nhìn bốn phía không có ai mới cầm bản vẽ ra nhìn kĩ, vừa xem vừa hỏi. “Là Thì đại quan nhân nhờ em mang về?”.
Thanh Miêu gật đầu, đáp. “Nhị thiếu phu nhân quả là thần cơ diệu toán”.
Lâm Y thầm nghĩ, chuyện xây khách sạn phải gạt Dương thị, Trương Trọng Vi lại có công vụ trong người, không thể ngày nào cũng đi nhìn chằm chằm được, sau này không thiếu phải nhờ Thanh Miêu tương trợ, không bằng nói cho cô biết, thêm một cánh tay trợ giúp. Nàng quyết định xong, liền kể cho Thanh Miêu nghe Thì Côn hiến kế, Trương Trọng Vi lại không chịu, cười khổ. “Chuyện vốn chỉ định gạt Đại phu nhân, nay còn phải gạt cả Nhị thiếu gia, thật sự là…”.
Ở trong lòng Thanh Miêu, Lâm Y mới là chủ nhân duy nhất, bảo cô gạt Dương thị cũng được, gạt Trương Trọng Vi cũng thế, không hề có chướng ngại tâm lý, thậm chí không hề hỏi vì sao Trương Trọng Vi không chịu đồng ý với đề nghị của Thì Côn, cô hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn dùng bản vẽ của Thì đại quan nhân thì nên cẩn trọng chút, em thấy hắn bụng dạ khó lường lắm, đề phòng hắn hại chúng ta”.
Lâm Y nói. “Đương nhiên rồi, em cầm cái này ra ngoài, tìm hai ba người môi giới, nhờ bọn họ tìm công tượng hỗ trợ nhìn xem”.
Thanh Miêu vâng lời, nhận bản vẽ, giấu vào trong người. Lâm Y dẫn cô về phòng, nói dối rằng mình muốn ăn rau dưa mới mẻ, đưa cho cô ít tiền ra cửa mua.
Trương Trọng Vi dốc lòng đọc sách, không chú ý động tĩnh bên này, Lâm Y yên lòng.
Mấy ngày sau, Lâm Y tìm cớ này cớ nọ cho Thanh Miêu chạy ra ngoài, cũng may hiện tại nàng là phụ nữ có thai, tính tình thay đổi chút cũng không ai nghi ngờ, coi như trôi qua bình yên. Hôm đó, Thanh Miêu làm thoả đáng sự tình xong, lặng lẽ bẩm lại với Lâm Y, bản vẽ kia thiết kế hết sức tận tâm, các tiểu viện nằm trong đại viện đều ngăn ra độc lập, không bị quấy nhiễu, thật là tác phẩm xuất sắc.
Lâm Y an tâm, quyết định sử dụng bản vẽ đó, nghĩ bụng, Thì Côn tặng đại lễ như vậy ắt có gì cầu mình, khách sạn xây xong, nếu anh ta mua, còn phải giấu Trương Trọng Vi, bán cho anh ta. Dù sao việc buôn bán vẫn là ai trả cao thì bán người đó, đến lúc Thì Côn ra giá cao, Trương Trọng Vi hẳn cũng không phản đối.
Lâm Y đưa bản vẽ cho Trương Trọng Vi xem, nói dối là bản thân bỏ tiền thuê người thiết kế, Trương Trọng Vi không hiểu lắm kiến trúc, nàng thấy tốt là được. Chính là quyết định xây khách sạn coi như đã tiếp thu ý kiến của Thì Côn, khiến lòng chàng buồn hoảng, càng ra sức hăng hái đọc sách, thề phải đạt thành tích trong cuộc thi công vụ lần này.
Ba ngày sau, Tiếu Đại tập hợp công tượng đầy đủ, khách sạn động thổ xây dựng. Thanh Miêu hiểu được việc này hệ trọng, liền tranh thủ mọi lúc chuồn ra ngoài, thay mặt chủ nhân tuần tra giám sát công trình. Từ lúc cô thường xuyên chạy qua chạy về công trường, Thì Côn cũng xuất hiện nhiều hơn, có khi nhờ vả, có khi gửi tặng bánh trái, còn có một lần thế nhưng mang theo bàn tính, kích Thanh Miêu gẩy một hồi.
Diễn ra nhiều lần, Thanh Miêu dù có trì độn ở phương diện này tới đâu cũng nhận ra được có gì đó không đúng, nhưng Thì Côn hiến bản vẽ, không thể đuổi anh ta đi giống trước kia được, đành phải nhẫn nại, chu toàn lễ nghĩa với anh ta.
Hành động của Thì Côn, thái độ của Thanh Miêu đều lọt vào mắt Tiếu tẩu tử, một ngày nhịn không được, liền kéo Thanh Miêu ra hỏi. “Thanh Miêu, Thì đại quan nhân làm ăn lớn, lúa gạo đầy bồ, tiền tài bạc triệu, người ta tốt như vậy, vì sao cô cứ cư xử có lệ với người ta mãi thế?”.
Thanh Miêu đỏ mặt, gạt đi. “Tiếu tẩu tử nói mê sảng gì vậy, nhà anh ta có tiền đi nữa thì liên quan gì tới tôi, chẳng lẽ muốn tôi phải nịnh hót anh ta cả ngày?”.
Tiếu tẩu tử vội la lên. “Ngốc quá, chúng ta cũng không phải tiểu nương tử nhà cao cửa rộng gì, sao phải xấu hổ, Thì đại quan nhân có ý với cô, người mù còn nhìn ra nữa là, cho dù cô muốn làm cao, cũng nên thường thường cười với người ta một cái chứ”.
Thanh Miêu vừa nghe liền phát hoả, nhảy dựng lên. “Tiếu tẩu tử, cái gì gọi là tôi làm cao? Sao tôi phải tươi cười với anh ta? Tôi nói cho Tiếu tẩu tử hay, tuy tôi chỉ là đứa nha hoàn, nhưng vẫn có chút chí khí, nhất định không bao giờ chấp nhận làm thiếp cho ai”.
Thanh Miêu nói to, Tiếu tẩu tử thấy Thì Côn nhìn phía bên này, cũng không biết có nghe được hay không, vội cuống quít nói Thanh Miêu im lặng, nói. “Đừng nói là nha hoàn, ngay cả người không phải nô tỳ như tôi, gặp Thì đại quan nhân cũng chỉ biết đưa con gái của tôi cho ngài ấy làm thiếp, nào dám mơ ước vị trí chủ mẫu, cô nàng này thật là…”.
Thanh Miêu thấy chị ta hiểu lầm mình đòi làm chính thất của Thì Côn, mặt càng đỏ tợn, thề rằng. “Tôi là thân phận gì tôi tự biết, quyết không si tâm vọng tưởng. Gia đình phú quý tôi không dám rớ tới”. Nói xong tức giận hừ một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Tiếu tẩu tử sợ cô tức giận, mách lại với Lâm Y, vội vàng kéo tay cô giải thích. “Là tôi hồ đồ, hiểu lầm cô, cô đã có ý chí như vậy, tôi liền giúp cô, sau này gặp Thì đại quan nhân ở đây, tôi liền ngăn cản, miễn cho lại gần cô nhiều, cô lại bị người khác bịa đặt nói láo”.
Thanh Miêu vui mừng, nói. “Rất tốt, vậy tôi xin tạ Tiếu tẩu tử”.
Tiếu tẩu tử rốt cuộc được Thanh Miêu vui vẻ trở lại, như trút được gánh nặng, tiếp tục làm việc. Thanh Miêu kiếm cái ghế đẩu không ngồi xuống, tay ra sức phe phẩy cho bớt nóng, quan sát công tượng làm việc. Thì Côn đứng sau tảng đá cách đó chừng mười bước, tay cầm một chiếc quạt tròn, đi tới đi lui. Tuỳ tùng thấy chủ nhân do dự, ngạc nhiên nói. “Lão gia, lão gia đặc biệt sử nô tài mua cây quạt, vì sao không tặng cô nương ấy?”.
Thì Côn bực mình, nói. “Nhà ngươi không nghe cô ấy mới nói sao? Không làm thiếp cho ai cả”.
Tâm tình của tuỳ tùng biến đổi theo chủ nhân, thấy Thì Côn phiền chán, hắn cũng phiền chán theo, cả giận. “Cô nương kia thật là không biết tốt xấu, bao nhiêu người xếp hàng mong được tiến vào cổng nhà họ Thì chúng ta, cô ta lại làm bộ làm tịch”.
Thì Côn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói. “Bao nhiêu người vẫn so ra kém cô ấy, biết chữ, còn biết gẩy bàn tính, ta xem bao nhiêu danh môn khuê tú ngoài kia, không ai bằng được cô ấy”.
Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt lại vuốt trật lất xuống vó, không dám tự tiện phát biểu nữa, ủ rũ thối lui ra sau. Thì Côn do dự nhất thời, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bước ra khỏi tảng đá, đưa cây quạt tới trước mặt Thanh Miêu.
Thanh Miêu đang nóng nực, ngẩng lên nhìn thấy, thật là một chiếc quạt tròn tinh xảo, lòng quạt bằng vải lụa, tay cầm bằng trúc chạm trổ, bên trên thêu một bức tranh cung nữ hóng mát. Cô thấy cây quạt, lòng tràn đầy vui mừng, ngước lên trên nữa lại chạm mặt Thì Côn, sắc mặt lập tức thay đổi, gọi Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, vừa rồi đáp ứng tôi chuyện gì?”.
Tiếu tẩu tử âm thầm tiếc rẻ đoạn nhân duyên này, vừa dâng bánh vừa mời trà, nói linh tinh hòng kéo Thì Côn sang bên cạnh, lại đứng trước mặt anh ta, ngăn cản tầm mắt anh ta nhìn về phía Thanh Miêu. Thì Côn cũng không phải ngu ngốc, tình cảnh đó có suy nghĩ bằng gót chân cũng đoán được ý tứ của Thanh Miêu. Tục ngữ có câu “Dưa hái xanh không ngọt”, nếu cô ấy đã vô tình, có quấn quít si mê cũng vô dụng, Thì Côn từ chối trà bánh của Tiếu tẩu tử, mang quạt tròn đi về.
Thanh Miêu trông coi công trường đến chạng vạng, gặp Thì Côn đã sớm rời đi, thoải mái rất nhiều, lại không hiểu sao sinh ra chút phiền muộn, không khỏi thầm mắng bản thân ngớ ngẩn, dọn dẹp về nhà.