Chương 243: Vấn đề nan giải
Lâm Y hỏi. “Vậy chàng định trợ giúp Đại ca như thế nào?”.
Trương Trọng Vi bế bổng nàng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình, cười nói. “Không ai hiểu quan nhân bằng nương tử, ta định mở học quán ngay Tường Phù đây, chiêu đệ tử cho ca ca dạy”.
Lâm Y cười nói. “Nếu chàng thật sự có ý tưởng đó, sao cần chính mình quan tâm, lúc mời thúc thúc uống rượu, sẵn tiện đề cập luôn”.
Trương Trọng Vi ban đầu chưa nhận ra, sau mới thấm, Trương Lương cũng từng mở học quán ở Tường Phù, quan hệ cũ vẫn còn, để ông ta chiêu sinh đúng là hợp lý, chàng vui mừng nói. “Liền làm theo lời nương tử, chúng ta bỏ tiền, thúc thúc bỏ sức, học quán sẽ nhanh chóng dựng lên thôi”. Chàng kích động nói xong, lại lo lắng Lâm Y suy nghĩ, nói thêm. “Tiền mở học quán cứ lấy trong bổng lộc của ta”.
Bổng lộc của Trương Trọng Vi nay đã cao hơn bổng lộc khi làm biên tu một khoản lớn, hơn nữa tri huyện là chức quan thật, không thiếu trợ cấp, nên chàng mới dám nói như vậy. Nhưng Lâm Y trừng mắt liếc chàng một cái, nói. “Vô duyên vô cớ, làm như em là người keo kiệt lắm vậy, Đại ca là huynh trưởng của chàng, chẳng lẽ không phải huynh trưởng của em, mở học quán tốn bao nhiêu em vẫn bỏ ra được”. Nói xong lại xách lỗ tai của Trương Trọng Vi. “Cái gì gọi là bổng lộc của chàng? Chàng có bổng lộc sao? Đó đều là của em hết, tất cả đều là của em”.
“Rồi, rồi, rồi”. Trương Trọng Vi không ngừng biểu hiện trung tâm. “Tất cả đều là của em, ta là của em, tiền đương nhiên cũng là của em, tất cả cho em hết”.
Lâm Y cảm thấy mỹ mãn ôm bụng lên sạp nằm, Trương Trọng Vi vội vàng đi qua bóp tay đấm chân, bận bịu không ngừng.
Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi dậy sớm, vào thành tìm một tửu lâu khí phái chút, lên lầu hai tuyển một mỹ các ngồi xuống, cũng không tự mình đi mời Nhị phòng, sai một chân chạy vặt đi thỉnh Trương Lương và Trương Bá Lâm đến.
Một khắc chung sau, Trương Lương một mình tiến đến, xưng rằng Trương Bá Lâm đã đi dạy học, không thoát thân được. Lần này Trương Trọng Vi đến chủ yếu là tìm Trương Lương, bởi vậy thiếu Trương Bá Lâm cũng không có chuyện gì.
Trương Lương không cần Trương Trọng Vi mời mọc, tự ngồi xuống ghế, nhìn trên bàn tràn đầy thức ăn, nào là lá xách xào, lòng nhồi, canh sữa dê, thịt rừng, cua, sò… Ông ta thấy Trương Trọng Vi hào phóng như vậy, nhịn không được cảm thán. “Vẫn là chức cao tốt thật, lúc chúng ta ở Tường Phù, ngày ngày cũng ăn uống như vậy, nay chỉ có củ cải rau xanh ăn với cơm”.
Trương Trọng Vi nghe xong cũng thương cảm, vội nói. “Đều là tạm thời thôi, chờ ca ca mưu hoa được việc mới, cũng sẽ như trước kia”.
Trương Lương nghe “việc” lại hiểu thành “công vụ”, gương mặt lập tức tươi như hoa cúc, thân thiết nói. “Đúng là huynh đệ ruột thịt, chính mình làm quan, vẫn không quên Đại ca”. Hỏi tiếp. “Là quan trong kinh thành hay bên ngoài?”. Chưa đợi Trương Trọng Vi đáp đã tự mình trả lời mình. “Quan trong thành nghèo lắm, vẫn là bên ngoài có tiền hơn, nhìn phụ thân cháu thì biết…”.
Trương Trọng Vi thấy ông ta hiểu lầm, mới ngắt lời. “Cha, không phải làm quan, mà con nghĩ muốn giúp ca ca mở học quán ở Tường Phù”.
Trương Lương ngẩn ra.
Trương Trọng Vi nói tiếp. “Thúc thúc từng dạy học ở Tường Phù, nhận được không ít đệ tử, quan hệ rộng chớ để lãng phí. Lúc này con bỏ tiền, cha bỏ sức, cũng nhau xây dựng học quán, thế nào cha?”.
Lòng kì vọng của Trương Lương lập tức té từ đám mấy xuống vũng bùn, ông ta luôn cho rằng Trương Bá Lâm mới chân chính là làm quan, hơn Trương Trọng Vi. Ông ta vẫn trông cậy vào con trai trưởng có thể làm rạng rỡ tổ tông, bây giờ đi trợ lý cho La thư sinh chẳng qua là kế sinh nhai bức bách, tạm thời mà thôi, sao lại cam tâm vẫn đi dạy học, cả đời làm thân áo vải?
Trương Lương không che giấu tâm tình của mình, thất vọng nói. “Tôi còn tưởng anh giúp Đại ca anh tìm sai phái, mặc kệ không phải chức quan béo bở cũng được, chỉ cần là quan, có thể bước lên đường làm quan lần nữa cũng tốt”.
Trương Bá Lâm nay không được lòng Âu Dương tham chính, muốn xuất sĩ lần nữa dữ dội khó khăn, Trương Trọng Vi không đành lòng nói ra tình hình thực tế đả kích Trương Lương, đành phải khuyên ông ta. “Trước mở học quán dạy đã, giải quyết chuyện nuôi sống gia đình, chức vị vẫn còn nhiều thời gian…”.
Trương Lương nhận định Trương Trọng Vi không muốn giúp, mất kiên nhẫn ngắt lời chàng. “Ca ca anh có được chức vị hay không chẳng qua là một câu nói của Âu Dương tham chính, tôi không tin là khó như vậy, rõ ràng là anh đưa đẩy không chịu”.
Trương Trọng Vi một lòng suy nghĩ thay người khác, lại bị biến thành phe ác, nhất thời nổi giận, nói. “Ca ca từ bỏ vợ mình trong lúc hoạn nạn, nay các vị quyền cao chức trọng đều khinh thường ca ca, cháu có biện pháp gì?”.
Trương Trọng Vi lớn đến chừng này, chưa bao giờ phát giận trước mặt trưởng bối. Trương Lương giật mình kinh ngạc, lúc lâu sau mới run rẩy chỉ tay vào chàng. “Trọng Vi, anh làm tri huyện, bản sự cũng lớn hơn rồi đúng không?”.
Trương Trọng Vi cũng giật mình nhận ra bản thân nói năng không hợp lễ, vội vàng đứng dậy quỳ gối xuống đất, xin Trương Lương tha thứ. Trương Lương khoát tay, nói. “Thôi, anh nay là vai cháu, lại làm quan, tôi làm gì anh được?”.
Trương Trọng Vi nghe được lời này còn mang theo buồn bực, không dám đứng lên, Trương Lương mất hứng, muốn đi, lại tiếc thức ăn ngon, chỉ nói. “Thím anh sinh ra anh nuôi anh một hồi còn ở nhà đói bụng kia”.
Trương Trọng Vi vội vàng đứng lên, gọi tiểu nhị chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon đưa tới hậu viện nương tử điếm nhà họ La. Trương Lương thấy chàng chọn thức ăn đều đắt tiền, mới thoáng nguôi giận, xách một bầu rượu trên bàn lên, định về nhà.
Trương Trọng Vi có việc cầu ông ta, ngăn đón bước chân, nói chuyện mình cần bán khách sạn, xin ông ta kí tên vào. Trương Lương nghĩ anh không giúp ca ca ruột thịt của mình mà dám đến cầu tôi ư, thật là con đã đi thừa tự nhà người khác đúng là xa cách với mình rồi, vì vậy đẩy giấy tờ Trương Trọng Vi đưa qua, nói. “Bây giờ tôi không có tâm tư để ý cái này, chờ Đại ca anh mưu được chức quan rồi tính sau”.
Trương Trọng Vi nhìn ông ta nghênh ngang rời đi, vội vàng đuổi theo dặn thêm một câu.“Thúc thúc, chuyện khách sạn trăm ngàn lần đừng nói cho thím”.
Trương Lương nóng lòng đi uống rượu, rất nhanh bỏ xa chàng, thuận miệng ừ hử một câu, cũng không biết có để tâm không.
Trương Trọng Vi nhìn cả bàn thức ăn chưa động đũa, thở dài, vào gọi tiểu nhị, đưa một trăm văn tiền thưởng, sai đưa đến hậu viện huyện nha huyện Tường Phù.
Trương Trọng Vi ngồi cỗ kiệu về nhà, trên đường âm thầm cân nhắc, câu nói cuối cùng của Trương Lương ý bảo rằng không giúp Trương Bá Lâm mưu chức tước thì đừng hòng ông ta kí tên? Chuyện làm quan của Trương Bá Lâm, Trương Trọng Vi khẳng định đã hết sức, chẳng lẽ cứ như vậy, khách sạn không bán được?
Trương Trọng Vi càng nghĩ càng phiền chán, thẳng đến khi vào cửa viện, sắc mặt vẫn âm trầm. Lâm Y đang ngồi cùng Dương thị, trên bàn đầy thức ăn ngon, vẫy chàng. “Ban nãy có tiểu nhị ở Đông Kinh tửu lâu đưa rượu và thức ăn đến, là chàng gọi phải không?”.
Có Dương thị ở, Trương Trọng Vi nhiệt tình che giấu cảm xúc, đổi thành gương mặt tươi cười, hành lễ chào hỏi, cùng ngồi xuống bàn, nói. “Khó khăn vào thành một chuyến, không biết mua quà gì về, nhân gặp tửu lâu nấu nướng không tệ, liền gọi vài món, cho mẫu thân và nương tử nếm thử”.
Dương thị cười vui vẻ, sai Lưu Vân châm rượu cho Nhị thiếu gia, vui mừng nói. “Con có tâm, vào trong thành làm việc còn nhớ đến chúng ta”.
Trương Trọng Vi hơi áy náy, vội vàng nâng chén kính Dương thị, gắp thức ăn cho bà. Ba người nói nói cười cười ăn xong đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, nắng chói chang, Dương thị theo thường lệ muốn nghỉ trưa, liền cho bọn họ tan đi.
Trương Trọng Vi đỡ Lâm Y về phòng, sắc mặt lập tức suy sụp thành ủ rũ. Lâm Y buồn cười nói. “Sao lại như vậy, ai thiếu tiền của chàng?”.
Trương Trọng Vi kể cho nàng nghe hôm nay chàng và Trương Lương tan rã không vui, thở dài. “Thúc thúc căn bản không nghe ta nói, sao bây giờ? Khách sạn mới nhà chúng ta không có ông ấy kí tên thì bán như thế nào được?”.
Lâm Y nghe vậy tức giận, nói. “Không kí thì không kí, chúng ta không bán, cho thuê cũng được chứ cần gì?”.
Trương Trọng Vi suy nghĩ giây lát, vỗ bàn thật mạnh. “Đúng, có thể, bán thì kiếm tiền nhất thời, cho thuê lại hằng tháng có lời, càng tốt hơn”.
Lâm Y nổi nóng mới nói câu đó, cẩn thận suy nghĩ lại thong thả lắc đầu. “Không ổn, không bán khách sạn, tạm thời không thể thu hồi phí tổn, nếu mẫu thân nhớ tới món tiền kia, muốn về quê đặt mua ruộng đất, chúng ta lấy đâu ra cho mẫu thân?”.
Trương Trọng Vi vừa nghe cũng phạm sầu, nhưng không đánh mất hy vọng, mà thúc giục Lâm Y mau lật sổ sách xem có chỗ nào tiết kiệm được để gom tám chín phần mười. Lâm Y nghe lời chàng, mở ngăn kéo lấy sổ sách mở ra xem, nay cả nhà sinh sống có bổng lộc của Trương Trọng Vi, tiền thuê tửu lâu là thuần cất chứa, mặt khác ở nông thôn mấy chục mẫu ruộng, đến sáu tháng cuối năm sẽ có tiền vào sổ, nhưng hai cái gộp lại vẫn không đắp nổi, vẫn bị hụt một mảng lớn.
Hai vợ chồng khép sổ sách lại, phát sầu, than thở. Đột nhiên Trương Trọng Vi nhớ ra một chuyện, nói. “Thúc thúc đi mất, giận lắm, không biết có kể chuyện khách sạn cho thím nghe hay không”.
Lâm Y thấy chàng nhảy dựng, còn tưởng chàng có ý hay, không ngờ lại là tin xấu, thầm oán. “Chàng không dặn dò thúc thúc sao?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Ta dặn đi dặn lại, nhưng thúc thúc mãi trách ta không giúp ca ca mưu sai phái, ai biết có nghe lọt hay không?”.
Lâm Y dựa lưng lên ghế, nói. “Hiện tại nói đã muộn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn vậy”.
Trương Trọng Vi cũng không lạc quan như vậy, chàng đã gặp quen cảnh Phương thị gây sự, không phải sợ bà ta, mà chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chàng và Dương thị. Chàng đi đi lại lại quay mòng mòng, thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, hay là chúng ta chủ động đến thú tội với mẫu thân đi? Trực tiếp nói cho mẫu thân biết tiền mua ruộng đã bị chúng ta mang đi xây khách sạn rồi”.
Phương thị còn chưa tới, hết thảy chỉ là phỏng đoán, sao lại vội vã đâm đầu vào họng súng? Lâm Y không đồng ý suy nghĩ của chàng, quay đầu gọi Thanh Mai, dặn dò hai ngày nay không cần làm gì khác, ra cổng đứng thủ, chỉ cần có người ở Đông Kinh tới, liền chạy vào thông báo.
Trương Trọng Vi không hiểu, hỏi. “Bảo nha hoàn thủ thì được gì? Chờ thím tới thì đã muộn”.
Lâm Y lại nói. “Đừng nóng vội, em đều có chủ trương”.
Đối với vợ chồng Trương Trọng Vi, đề phòng Phương thị hay gạt Dương thị chỉ là việc nhỏ thôi, làm sao xử lý tân khách sạn mới là quan trọng nhất. Chiếu tình hình trước mắt, xin Trương Lương kí tên là không có khả năng, nghĩa là khách sạn không bán được, nếu không bán được thì chỉ có thể cho thuê, cho ai thuê, thuê như thế nào, làm sao mau chóng thu hồi tiền vốn, bù cho đủ số tiền Dương thị cần dùng mua đất mới là vấn đề khiến bọn họ hao tổn tâm trí.
Lâm Y hỏi. “Vậy chàng định trợ giúp Đại ca như thế nào?”.
Trương Trọng Vi bế bổng nàng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình, cười nói. “Không ai hiểu quan nhân bằng nương tử, ta định mở học quán ngay Tường Phù đây, chiêu đệ tử cho ca ca dạy”.
Lâm Y cười nói. “Nếu chàng thật sự có ý tưởng đó, sao cần chính mình quan tâm, lúc mời thúc thúc uống rượu, sẵn tiện đề cập luôn”.
Trương Trọng Vi ban đầu chưa nhận ra, sau mới thấm, Trương Lương cũng từng mở học quán ở Tường Phù, quan hệ cũ vẫn còn, để ông ta chiêu sinh đúng là hợp lý, chàng vui mừng nói. “Liền làm theo lời nương tử, chúng ta bỏ tiền, thúc thúc bỏ sức, học quán sẽ nhanh chóng dựng lên thôi”. Chàng kích động nói xong, lại lo lắng Lâm Y suy nghĩ, nói thêm. “Tiền mở học quán cứ lấy trong bổng lộc của ta”.
Bổng lộc của Trương Trọng Vi nay đã cao hơn bổng lộc khi làm biên tu một khoản lớn, hơn nữa tri huyện là chức quan thật, không thiếu trợ cấp, nên chàng mới dám nói như vậy. Nhưng Lâm Y trừng mắt liếc chàng một cái, nói. “Vô duyên vô cớ, làm như em là người keo kiệt lắm vậy, Đại ca là huynh trưởng của chàng, chẳng lẽ không phải huynh trưởng của em, mở học quán tốn bao nhiêu em vẫn bỏ ra được”. Nói xong lại xách lỗ tai của Trương Trọng Vi. “Cái gì gọi là bổng lộc của chàng? Chàng có bổng lộc sao? Đó đều là của em hết, tất cả đều là của em”.
“Rồi, rồi, rồi”. Trương Trọng Vi không ngừng biểu hiện trung tâm. “Tất cả đều là của em, ta là của em, tiền đương nhiên cũng là của em, tất cả cho em hết”.
Lâm Y cảm thấy mỹ mãn ôm bụng lên sạp nằm, Trương Trọng Vi vội vàng đi qua bóp tay đấm chân, bận bịu không ngừng.
Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi dậy sớm, vào thành tìm một tửu lâu khí phái chút, lên lầu hai tuyển một mỹ các ngồi xuống, cũng không tự mình đi mời Nhị phòng, sai một chân chạy vặt đi thỉnh Trương Lương và Trương Bá Lâm đến.
Một khắc chung sau, Trương Lương một mình tiến đến, xưng rằng Trương Bá Lâm đã đi dạy học, không thoát thân được. Lần này Trương Trọng Vi đến chủ yếu là tìm Trương Lương, bởi vậy thiếu Trương Bá Lâm cũng không có chuyện gì.
Trương Lương không cần Trương Trọng Vi mời mọc, tự ngồi xuống ghế, nhìn trên bàn tràn đầy thức ăn, nào là lá xách xào, lòng nhồi, canh sữa dê, thịt rừng, cua, sò… Ông ta thấy Trương Trọng Vi hào phóng như vậy, nhịn không được cảm thán. “Vẫn là chức cao tốt thật, lúc chúng ta ở Tường Phù, ngày ngày cũng ăn uống như vậy, nay chỉ có củ cải rau xanh ăn với cơm”.
Trương Trọng Vi nghe xong cũng thương cảm, vội nói. “Đều là tạm thời thôi, chờ ca ca mưu hoa được việc mới, cũng sẽ như trước kia”.
Trương Lương nghe “việc” lại hiểu thành “công vụ”, gương mặt lập tức tươi như hoa cúc, thân thiết nói. “Đúng là huynh đệ ruột thịt, chính mình làm quan, vẫn không quên Đại ca”. Hỏi tiếp. “Là quan trong kinh thành hay bên ngoài?”. Chưa đợi Trương Trọng Vi đáp đã tự mình trả lời mình. “Quan trong thành nghèo lắm, vẫn là bên ngoài có tiền hơn, nhìn phụ thân cháu thì biết…”.
Trương Trọng Vi thấy ông ta hiểu lầm, mới ngắt lời. “Cha, không phải làm quan, mà con nghĩ muốn giúp ca ca mở học quán ở Tường Phù”.
Trương Lương ngẩn ra.
Trương Trọng Vi nói tiếp. “Thúc thúc từng dạy học ở Tường Phù, nhận được không ít đệ tử, quan hệ rộng chớ để lãng phí. Lúc này con bỏ tiền, cha bỏ sức, cũng nhau xây dựng học quán, thế nào cha?”.
Lòng kì vọng của Trương Lương lập tức té từ đám mấy xuống vũng bùn, ông ta luôn cho rằng Trương Bá Lâm mới chân chính là làm quan, hơn Trương Trọng Vi. Ông ta vẫn trông cậy vào con trai trưởng có thể làm rạng rỡ tổ tông, bây giờ đi trợ lý cho La thư sinh chẳng qua là kế sinh nhai bức bách, tạm thời mà thôi, sao lại cam tâm vẫn đi dạy học, cả đời làm thân áo vải?
Trương Lương không che giấu tâm tình của mình, thất vọng nói. “Tôi còn tưởng anh giúp Đại ca anh tìm sai phái, mặc kệ không phải chức quan béo bở cũng được, chỉ cần là quan, có thể bước lên đường làm quan lần nữa cũng tốt”.
Trương Bá Lâm nay không được lòng Âu Dương tham chính, muốn xuất sĩ lần nữa dữ dội khó khăn, Trương Trọng Vi không đành lòng nói ra tình hình thực tế đả kích Trương Lương, đành phải khuyên ông ta. “Trước mở học quán dạy đã, giải quyết chuyện nuôi sống gia đình, chức vị vẫn còn nhiều thời gian…”.
Trương Lương nhận định Trương Trọng Vi không muốn giúp, mất kiên nhẫn ngắt lời chàng. “Ca ca anh có được chức vị hay không chẳng qua là một câu nói của Âu Dương tham chính, tôi không tin là khó như vậy, rõ ràng là anh đưa đẩy không chịu”.
Trương Trọng Vi một lòng suy nghĩ thay người khác, lại bị biến thành phe ác, nhất thời nổi giận, nói. “Ca ca từ bỏ vợ mình trong lúc hoạn nạn, nay các vị quyền cao chức trọng đều khinh thường ca ca, cháu có biện pháp gì?”.
Trương Trọng Vi lớn đến chừng này, chưa bao giờ phát giận trước mặt trưởng bối. Trương Lương giật mình kinh ngạc, lúc lâu sau mới run rẩy chỉ tay vào chàng. “Trọng Vi, anh làm tri huyện, bản sự cũng lớn hơn rồi đúng không?”.
Trương Trọng Vi cũng giật mình nhận ra bản thân nói năng không hợp lễ, vội vàng đứng dậy quỳ gối xuống đất, xin Trương Lương tha thứ. Trương Lương khoát tay, nói. “Thôi, anh nay là vai cháu, lại làm quan, tôi làm gì anh được?”.
Trương Trọng Vi nghe được lời này còn mang theo buồn bực, không dám đứng lên, Trương Lương mất hứng, muốn đi, lại tiếc thức ăn ngon, chỉ nói. “Thím anh sinh ra anh nuôi anh một hồi còn ở nhà đói bụng kia”.
Trương Trọng Vi vội vàng đứng lên, gọi tiểu nhị chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon đưa tới hậu viện nương tử điếm nhà họ La. Trương Lương thấy chàng chọn thức ăn đều đắt tiền, mới thoáng nguôi giận, xách một bầu rượu trên bàn lên, định về nhà.
Trương Trọng Vi có việc cầu ông ta, ngăn đón bước chân, nói chuyện mình cần bán khách sạn, xin ông ta kí tên vào. Trương Lương nghĩ anh không giúp ca ca ruột thịt của mình mà dám đến cầu tôi ư, thật là con đã đi thừa tự nhà người khác đúng là xa cách với mình rồi, vì vậy đẩy giấy tờ Trương Trọng Vi đưa qua, nói. “Bây giờ tôi không có tâm tư để ý cái này, chờ Đại ca anh mưu được chức quan rồi tính sau”.
Trương Trọng Vi nhìn ông ta nghênh ngang rời đi, vội vàng đuổi theo dặn thêm một câu.“Thúc thúc, chuyện khách sạn trăm ngàn lần đừng nói cho thím”.
Trương Lương nóng lòng đi uống rượu, rất nhanh bỏ xa chàng, thuận miệng ừ hử một câu, cũng không biết có để tâm không.
Trương Trọng Vi nhìn cả bàn thức ăn chưa động đũa, thở dài, vào gọi tiểu nhị, đưa một trăm văn tiền thưởng, sai đưa đến hậu viện huyện nha huyện Tường Phù.
Trương Trọng Vi ngồi cỗ kiệu về nhà, trên đường âm thầm cân nhắc, câu nói cuối cùng của Trương Lương ý bảo rằng không giúp Trương Bá Lâm mưu chức tước thì đừng hòng ông ta kí tên? Chuyện làm quan của Trương Bá Lâm, Trương Trọng Vi khẳng định đã hết sức, chẳng lẽ cứ như vậy, khách sạn không bán được?
Trương Trọng Vi càng nghĩ càng phiền chán, thẳng đến khi vào cửa viện, sắc mặt vẫn âm trầm. Lâm Y đang ngồi cùng Dương thị, trên bàn đầy thức ăn ngon, vẫy chàng. “Ban nãy có tiểu nhị ở Đông Kinh tửu lâu đưa rượu và thức ăn đến, là chàng gọi phải không?”.
Có Dương thị ở, Trương Trọng Vi nhiệt tình che giấu cảm xúc, đổi thành gương mặt tươi cười, hành lễ chào hỏi, cùng ngồi xuống bàn, nói. “Khó khăn vào thành một chuyến, không biết mua quà gì về, nhân gặp tửu lâu nấu nướng không tệ, liền gọi vài món, cho mẫu thân và nương tử nếm thử”.
Dương thị cười vui vẻ, sai Lưu Vân châm rượu cho Nhị thiếu gia, vui mừng nói. “Con có tâm, vào trong thành làm việc còn nhớ đến chúng ta”.
Trương Trọng Vi hơi áy náy, vội vàng nâng chén kính Dương thị, gắp thức ăn cho bà. Ba người nói nói cười cười ăn xong đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, nắng chói chang, Dương thị theo thường lệ muốn nghỉ trưa, liền cho bọn họ tan đi.
Trương Trọng Vi đỡ Lâm Y về phòng, sắc mặt lập tức suy sụp thành ủ rũ. Lâm Y buồn cười nói. “Sao lại như vậy, ai thiếu tiền của chàng?”.
Trương Trọng Vi kể cho nàng nghe hôm nay chàng và Trương Lương tan rã không vui, thở dài. “Thúc thúc căn bản không nghe ta nói, sao bây giờ? Khách sạn mới nhà chúng ta không có ông ấy kí tên thì bán như thế nào được?”.
Lâm Y nghe vậy tức giận, nói. “Không kí thì không kí, chúng ta không bán, cho thuê cũng được chứ cần gì?”.
Trương Trọng Vi suy nghĩ giây lát, vỗ bàn thật mạnh. “Đúng, có thể, bán thì kiếm tiền nhất thời, cho thuê lại hằng tháng có lời, càng tốt hơn”.
Lâm Y nổi nóng mới nói câu đó, cẩn thận suy nghĩ lại thong thả lắc đầu. “Không ổn, không bán khách sạn, tạm thời không thể thu hồi phí tổn, nếu mẫu thân nhớ tới món tiền kia, muốn về quê đặt mua ruộng đất, chúng ta lấy đâu ra cho mẫu thân?”.
Trương Trọng Vi vừa nghe cũng phạm sầu, nhưng không đánh mất hy vọng, mà thúc giục Lâm Y mau lật sổ sách xem có chỗ nào tiết kiệm được để gom tám chín phần mười. Lâm Y nghe lời chàng, mở ngăn kéo lấy sổ sách mở ra xem, nay cả nhà sinh sống có bổng lộc của Trương Trọng Vi, tiền thuê tửu lâu là thuần cất chứa, mặt khác ở nông thôn mấy chục mẫu ruộng, đến sáu tháng cuối năm sẽ có tiền vào sổ, nhưng hai cái gộp lại vẫn không đắp nổi, vẫn bị hụt một mảng lớn.
Hai vợ chồng khép sổ sách lại, phát sầu, than thở. Đột nhiên Trương Trọng Vi nhớ ra một chuyện, nói. “Thúc thúc đi mất, giận lắm, không biết có kể chuyện khách sạn cho thím nghe hay không”.
Lâm Y thấy chàng nhảy dựng, còn tưởng chàng có ý hay, không ngờ lại là tin xấu, thầm oán. “Chàng không dặn dò thúc thúc sao?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Ta dặn đi dặn lại, nhưng thúc thúc mãi trách ta không giúp ca ca mưu sai phái, ai biết có nghe lọt hay không?”.
Lâm Y dựa lưng lên ghế, nói. “Hiện tại nói đã muộn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn vậy”.
Trương Trọng Vi cũng không lạc quan như vậy, chàng đã gặp quen cảnh Phương thị gây sự, không phải sợ bà ta, mà chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chàng và Dương thị. Chàng đi đi lại lại quay mòng mòng, thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, hay là chúng ta chủ động đến thú tội với mẫu thân đi? Trực tiếp nói cho mẫu thân biết tiền mua ruộng đã bị chúng ta mang đi xây khách sạn rồi”.
Phương thị còn chưa tới, hết thảy chỉ là phỏng đoán, sao lại vội vã đâm đầu vào họng súng? Lâm Y không đồng ý suy nghĩ của chàng, quay đầu gọi Thanh Mai, dặn dò hai ngày nay không cần làm gì khác, ra cổng đứng thủ, chỉ cần có người ở Đông Kinh tới, liền chạy vào thông báo.
Trương Trọng Vi không hiểu, hỏi. “Bảo nha hoàn thủ thì được gì? Chờ thím tới thì đã muộn”.
Lâm Y lại nói. “Đừng nóng vội, em đều có chủ trương”.
Đối với vợ chồng Trương Trọng Vi, đề phòng Phương thị hay gạt Dương thị chỉ là việc nhỏ thôi, làm sao xử lý tân khách sạn mới là quan trọng nhất. Chiếu tình hình trước mắt, xin Trương Lương kí tên là không có khả năng, nghĩa là khách sạn không bán được, nếu không bán được thì chỉ có thể cho thuê, cho ai thuê, thuê như thế nào, làm sao mau chóng thu hồi tiền vốn, bù cho đủ số tiền Dương thị cần dùng mua đất mới là vấn đề khiến bọn họ hao tổn tâm trí.