Chương 245: Đưa vào phòng sinh
Lại qua một ngày nữa, đến ngày thứ ba, Thì Côn tự mình đưa tiền đến, ký kết khế ước thuê với Trương Trọng Vi và Lâm Y. Lâm Y xử lý xong chuyện này, ngồi trước bàn gõ ngón tay, ngẩn người. Trương Trọng Vi tưởng nàng không thoải mái, bước lên phía trước hỏi nguyên do. Lâm Y lại nhìn chàng, hỏi. “Chàng nghĩ tiền vốn khách sạn nên bỏ vào sổ sách nào bây giờ?”.
Trương Trọng Vi nhìn trên bàn, bên trên bày hai quyển sổ sách, một quyển là tiền chung cả nhà, một quyển là tiền riêng, ghi lại tài sản hồi môn của Lâm Y. Cho tới bây giờ chàng ít khi nghĩ đến chuyện lời lãi thuộc về sở hữu của ai, vì Lâm Y nhắc tới, mới nghiêm túc tìm hiểu vấn đề, tiền xây dựng khách sạn đến từ tiền qua tay tửu lâu, mà phần lớn trong đó thuộc về đồ cưới của Lâm Y, phần nhỏ còn lại là Dương thị tài trợ. Chiếu theo như vậy, tiền vốn đã thu hồi cũng nên phân ra làm hai phần, một phần là tiền của Lâm Y, phần còn lại là của Dương thị.
Trương Trọng Vi chưa bao giờ mơ ước tài sản hồi môn của nương tử, nghĩ thông liền đề nghị Lâm Y ấn định phần đầu tư tửu lâu lúc trước, tách tiền vốn ra, phần nào thuộc về Lâm Y vẫn nhập vào sổ sách tiền riêng của nàng, phần còn lại cứ trưng cầu ý kiến Dương thị rồi nói sau.
Lâm Y khen ngợi Trương Trọng Vi làm tri huyện tiến rất xa, phân tích sự tình rành mạch rõ ràng, đặt bút ghi nhớ đề nghị của chàng, lại hỏi. “Tửu lâu và khách sạn đều có tiền cho thuê, tiền đó là công hay tư?”.
Trương Trọng Vi không hề do dự nói. “Nếu là em bỏ tiền, đương nhiên sẽ tính là tài sản hồi môn của em”.
Lâm Y nghiêng đầu cười. “Chàng hào phóng thật, chỉ không biết mẫu thân nghĩ như thế nào”.
Trương Trọng Vi lơ đễnh trả lời. “Có bao giờ mẫu thân nói muốn em bỏ của hồi môn của em ra sung vào công quỹ chưa? Bà chỉ nói em quản gia thôi, không thể hao tâm tổn sức quản sổ sách rồi còn tự mình bỏ tiền”.
Lâm Y suy nghĩ kĩ lại đúng là như thế, nàng lo lắng quá nhiều rồi. Nàng hoan hỉ vui mừng lấy bàn tính ra, tính theo tỉ lệ đầu tư lúc trước phân ra từng phần, rồi để Trương Trọng Vi đến hỏi ý kiến Dương thị. Trương Trọng Vi đến trước mặt Dương thị, giấu giếm chuyện khách sạn, chỉ nói hai vợ chồng đang sửa sang sổ sách, tính toán đến đoạn này liền đến hỏi ý mẫu thân. Tiền lời từ tửu lâu, phần nào là tài sản của Lâm Y, Dương thị không nói hai lời, còn phần của bà là tiền Trương Đống kiếm được ở Cù Châu, bảo Trương Trọng Vi chuyển lời cho Lâm Y rằng đưa hết vào tiền chung.
Trương Trọng Vi về phòng, truyền đạt lại ý Dương thị, Lâm Y may mắn nói. “Xem ra em mệnh tốt, có mẹ chồng thấu tình đạt lý”.
Trương Trọng Vi không chịu, dính vào bên cạnh nàng, hỏi. “Có mẹ chồng là mệnh tốt? Vậy có ta thì sao?”.
Lâm Y vội vàng tính sổ, dỗ chàng. “Có chàng là phúc khí của em”.
Trương Trọng Vi thế mới nhoẻn miệng cười, cảm thấy mỹ mãn ra trước làm việc.
Nha hoàn mới của Lâm Y là Thanh Mai còn chưa biết chữ, cũng không biết gẩy bàn tính, Lâm Y đành phải tự mình ra trận, tính xong quỹ chung quỹ riêng, lại chỉ huy Thanh Mai và thím Dương giấu kỹ tiền Thì Côn đưa tới.
Nàng tính toán sổ sách ước chừng rối ren hai ba ngày, trong lúc đó Phương thị gửi thư đến, xưng rằng bà ta không thuyết phục được Trương Lương, nhưng Trương Bá Lâm chấp nhận gạt người trong nhà, một mình đến Tường Phù dạy học. Trương Trọng Vi cho rằng như vậy cũng được, dù sao Tường Phù không xa Đông Kinh lắm, cho dù một mình Trương Bá Lâm đến, muốn về nhà thăm người thân cũng tiện. Chàng cũng bắt đầu công việc lu bù, tìm địa điểm, chiêu đệ tử, nhóm thuộc hạ đang lo không có cơ hội hiếu kính tri huyện, nghe nói chàng muốn mở học quán, liền ai giỏi thứ gì thì làm thứ đó; một người nguyện cống hiến phòng ốc trong nhà làm phòng học, một người nguyện hỗ trợ chiêu mộ đệ tử, một người khác đưa hết con cái trong nhà tới, xưng rằng muốn bái Đại ca tri huyện làm thầy.
Trương Trọng Vi không muốn vì làm như thanh liêm mà cự tuyệt ý tốt của bọn họ, nhưng cũng không muốn mù quán nhận giúp đỡ, dù sao Trương Bá Lâm mới là phu tử chứ không phải chàng. Vì thế chàng gọi Trương Bá Lâm đến, để anh ta tự quyết định, cố gắng để học quán này sẽ khiến anh ta vừa lòng đẹp ý.
Học quán đang trù bị, Lâm Y đã tính xong xuôi sổ sách, tiền Dương thị mang từ Cù Châu tới, cộng với bổng lộc của Trương Trọng Vi sẽ nhập vào quỹ chung, còn tiền từ tửu lâu công khai và khách sạn bí mật sẽ nhập vào quỹ riêng của nàng.
Trương Trọng Vi để Trương Bá Lâm tự mình quan tâm chuyện học quán, nhàn hạ hơn, ngồi cạnh Lâm Y xem nàng lật sổ sách, kiểm tra các khoản cuối cùng. Lâm Y đưa sổ tư ra trước mặt Trương Trọng Vi, chỉ vào một khoản trên đó, nói. “Đây là tiền đồ cưới của em, ba quan”. Nói xong lấy sổ chung ra, cũng có một khoản ba quan, nói. “Đây là bổng lộc của chàng, hai khoản tổng cộng sáu quan, đưa cho Đại ca dùng mở học quán. Sáu quan không tính nhiều, đặt mua bàn học và ghế, cũng chỉ đủ trả một tháng tiền thuê, chi tiêu tháng sau tự Đại ca lo liệu”.
Trương Trọng Vi thật sự tin tưởng năng lực của Trương Bá Lâm, nói. “Nghe nói đã chiêu không ít đệ tử, tháng sau ca ca nhất định có thể kiếm được tiền”.
Lâm Y gật gật đầu, sai Thanh Mai mở rương tiền, lấy ra sáu quan, giao cho Trương Trọng Vi xem qua, lại khiển gia đinh đưa đến cho Trương Bá Lâm.
Trương Bá Lâm bôn ba bên ngoài cả ngày, buổi tối đi vào hậu nha, đến tạ Dương thị và vợ chồng Trương Trọng Vi. Anh ta dù bỏ quên đường làm quan, nhưng đã có thể kiên cường tự lập, Dương thị rất vui mừng, chủ động nói. “Nghe nói học quán của cháu cách nha môn cũng gần, ta sai người hầu dọn dẹp một gian phòng trống, ba bữa cháu đến đây ăn, buổi tối ngủ ở đây luôn cho tiết kiệm”.
Ở tại chỗ bá mẫu và em trai ruột thịt đương nhiên là tốt, Trương Bá Lâm mừng rỡ vội đứng dậy tạ ơn bà, cũng cảm ơn cả Trương Trọng Vi và Lâm Y. Dương thị giữ anh ta lại ăn cơm chiều, cho kiệu đưa về Đông Kinh, rồi thương lượng với Lâm Y nên xếp anh ta vào ở viện nào.
Viện trước có hai thiếp của Trương Đống ở, viện sau có em dâu là Lâm Y, ấn quy củ nhà giàu có, Trương Bá Lâm ở viện nào cũng không thích hợp, nhưng bọn họ tất cả đều từ nông thôn đến, từng ở chung trong một viện nên không thấy có gì sai cả.
Lâm Y nói với Dương thị. “Trong viện của chúng con còn phòng trống, lẽ ra nên để Đại ca ở, nhưng bụng con không biết lúc nào sẽ sinh, hiện tại Đại ca đến ở chỉ sợ không tiện”.
Dương thị gật đầu. “Đúng vậy, chỗ các con có hai gian để không, đến lúc đó một gian làm phòng sinh, một gian cho bà mụ ở, cũng không thể dọn ra. Vậy dọn dẹp đông sương phòng ở viện của ta cho Đại lang ở đi”.
Lâm Y vâng lời, phái người đi thu dọn, rồi nàng quay về viện sau, mở ra căn phòng ở phía tây nay đã sung làm kho, lấy chăn đệm mới tinh cho người hầu trải, lại dặn thím Dương sắp tới trong nhà có thêm người ăn cơm, mỗi ngày nấu nướng nhớ tăng thêm lượng.
Rất nhanh, học quán của Trương Bá Lâm mở cửa, hai mươi mấy đệ tử ngồi ngay ngắn, bàn ghế mới tinh trông rất là đẹp mắt. Lại qua mấy ngày, chẳng những thu được học phí, còn nhận được hai mươi văn tiền trà nước, chắc là cha mẹ của đệ tử nể mặt tri huyện, phá lệ hiếu kính. Anh ta cầm tiền về hậu nha, tuy là cao hứng, nhưng nhớ lại chính mình phong quang lúc trước, vẫn có mấy phần chua sót, miễn cưỡng cười với Trương Trọng Vi. “Đại ca nhờ phúc của cậu”.
Trương Trọng Vi nói. “Chúng ta huynh đệ ruột thịt, nói vậy làm chi, xa lạ quá”.
Lâm Y vui đùa. “Chẳng lẽ Đại ca thiếu người hầu hạ nên tâm tình không vui? Để em dâu phái người đón Cẩm Thư và Thanh Liên đến được không?”.
Trương Bá Lâm hiểu nàng đang đùa, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích. “Nay Đại ca ăn ở nhà các em đã băn khoăn lắm rồi, sao có thể nuôi thêm hai miệng ăn nữa?”.
Lâm Y chẳng qua nói vậy thôi tuy rằng thêm người chỉ là thêm đôi đũa, Lí Thư cũng ở Tường Phù, cách nhau gần như vậy, vừa vặn có cơ hội tái hợp bọn họ. Nàng có tâm muốn Trương Trọng Vi khuyên Trương Bá Lâm, liền chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho bọn họ, dẫn người hầu đi nơi khác, chỉ để hai anh em ở lại trong phòng.
Trương Trọng Vi hiểu ý Lâm Y, chính chàng cũng hy vọng vợ chồng Trương Bá Lâm hợp lại. Vì thế rượu quá ba tuần, liền mở miệng khuyên Trương Bá Lâm. “Đại ca, lúc trước Đại tẩu rời nhà, mặc kệ là chủ ý của nhà họ Trương chúng ta hay chủ ý của chính chị ấy cũng là do tình huống cấp bách, nay Đại ca đã rời xa quan trường, sao không đón Đại tẩu về sống an bình như trước?”.
Trương Bá Lâm uống rượu, ngẫm nghĩ tâm sự, cũng không lên tiếng.
Trương Trọng Vi nóng ruột, nói. “Gọi anh đi đón thì anh nói nghèo túng không mặt mũi gặp người ta, nay mở học quán lên rồi, có kế sinh nhai nuôi sống gia đình, sao vẫn không đi? Chờ tới chờ lui, con trai cũng lớn, không nhận anh làm cha, xem anh xử lý như thế nào”.
Câu này đâm trúng nỗi đau của Trương Bá Lâm, anh ta nhớ Lí Thư chứ, nhưng nhiều hơn hết là nhớ con trai, nay Lí Thư chỉ ở cách xa nửa con phố, mấy lần anh ta nhịn không được vụng trộm đi ngang qua, nhìn cổng thất thần, chỉ là không dám đi gõ.
Anh ta thở dài thườn thượt, nói. “Đón về, đón về ở chỗ nào? Trong thành đã chật ních không có chỗ ở, đã vậy còn là đi mượn của Bát nương tử nữa chứ. Nay chính anh cũng ở nhờ nhà của cậu, chẳng lẽ để cô ấy đến ở nhà luôn? Cho dù cậu chấp nhận, bá mẫu ở trên thì sao?”.
Lâm Y đứng nghe lén bên chân tường, gấp đến độ dậm chân bình bịch. Tục ngữ nói hiểu vợ đâu ai bằng chồng, sao Trương Bá Lâm lại chẳng hiểu Lí Thư chút nào hết vậy? Tính tình của Lí Thư, chỉ cần anh ta đối đãi thật tâm, không để cô phải chịu ấm ức vô cớ, chẳng lẽ căn nhà cô đang thuê không cho phép anh ta ở sao? Tuổi xuân tươi đẹp chóng tàn, cứ chờ đến chờ đi, mọi người già nua mất, Lâm Y thật thấy không đáng giá cho Lí Thư, buồn bực dậm chân vịn tay Thanh Mai về phòng.
Nàng đại khái là sốt ruột động thai khí, tiến vào phòng ngủ liền thấy bụng ẩn ẩn đau, mới gọi Thanh Mai đi mời bà mối đến xem có phải bị động thai không. Từ ngày Dương thị mời bà mụ đến nhà, bọn họ liền ở đông sương phòng viện sau chờ lệnh, giờ phút này nghe gọi, ba bốn người đồng loạt vọt tới nhà chính, hỏi tình huống, sờ sờ bụng, cuối cùng trăm miệng một lời nói. “Không phải động thai khí, là đủ tháng sắp sinh, mau chuẩn bị phòng sinh”.
Lâm Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ sinh đứa nhỏ, lúc này nghe bọn họ nói như vậy, nghĩ đến sắp được gặp mặt con mang trong bụng gần mười tháng, hưng phấn liền vượt quá khẩn trương. Dương thị nghe tin, vội vàng đứng dậy, tự mình dẫn người đến xem xét phòng sinh, cho rằng mọi thứ thoả đáng xong, mới sai hai bà mụ đỡ Lâm Y đi vào.
Lại qua một ngày nữa, đến ngày thứ ba, Thì Côn tự mình đưa tiền đến, ký kết khế ước thuê với Trương Trọng Vi và Lâm Y. Lâm Y xử lý xong chuyện này, ngồi trước bàn gõ ngón tay, ngẩn người. Trương Trọng Vi tưởng nàng không thoải mái, bước lên phía trước hỏi nguyên do. Lâm Y lại nhìn chàng, hỏi. “Chàng nghĩ tiền vốn khách sạn nên bỏ vào sổ sách nào bây giờ?”.
Trương Trọng Vi nhìn trên bàn, bên trên bày hai quyển sổ sách, một quyển là tiền chung cả nhà, một quyển là tiền riêng, ghi lại tài sản hồi môn của Lâm Y. Cho tới bây giờ chàng ít khi nghĩ đến chuyện lời lãi thuộc về sở hữu của ai, vì Lâm Y nhắc tới, mới nghiêm túc tìm hiểu vấn đề, tiền xây dựng khách sạn đến từ tiền qua tay tửu lâu, mà phần lớn trong đó thuộc về đồ cưới của Lâm Y, phần nhỏ còn lại là Dương thị tài trợ. Chiếu theo như vậy, tiền vốn đã thu hồi cũng nên phân ra làm hai phần, một phần là tiền của Lâm Y, phần còn lại là của Dương thị.
Trương Trọng Vi chưa bao giờ mơ ước tài sản hồi môn của nương tử, nghĩ thông liền đề nghị Lâm Y ấn định phần đầu tư tửu lâu lúc trước, tách tiền vốn ra, phần nào thuộc về Lâm Y vẫn nhập vào sổ sách tiền riêng của nàng, phần còn lại cứ trưng cầu ý kiến Dương thị rồi nói sau.
Lâm Y khen ngợi Trương Trọng Vi làm tri huyện tiến rất xa, phân tích sự tình rành mạch rõ ràng, đặt bút ghi nhớ đề nghị của chàng, lại hỏi. “Tửu lâu và khách sạn đều có tiền cho thuê, tiền đó là công hay tư?”.
Trương Trọng Vi không hề do dự nói. “Nếu là em bỏ tiền, đương nhiên sẽ tính là tài sản hồi môn của em”.
Lâm Y nghiêng đầu cười. “Chàng hào phóng thật, chỉ không biết mẫu thân nghĩ như thế nào”.
Trương Trọng Vi lơ đễnh trả lời. “Có bao giờ mẫu thân nói muốn em bỏ của hồi môn của em ra sung vào công quỹ chưa? Bà chỉ nói em quản gia thôi, không thể hao tâm tổn sức quản sổ sách rồi còn tự mình bỏ tiền”.
Lâm Y suy nghĩ kĩ lại đúng là như thế, nàng lo lắng quá nhiều rồi. Nàng hoan hỉ vui mừng lấy bàn tính ra, tính theo tỉ lệ đầu tư lúc trước phân ra từng phần, rồi để Trương Trọng Vi đến hỏi ý kiến Dương thị. Trương Trọng Vi đến trước mặt Dương thị, giấu giếm chuyện khách sạn, chỉ nói hai vợ chồng đang sửa sang sổ sách, tính toán đến đoạn này liền đến hỏi ý mẫu thân. Tiền lời từ tửu lâu, phần nào là tài sản của Lâm Y, Dương thị không nói hai lời, còn phần của bà là tiền Trương Đống kiếm được ở Cù Châu, bảo Trương Trọng Vi chuyển lời cho Lâm Y rằng đưa hết vào tiền chung.
Trương Trọng Vi về phòng, truyền đạt lại ý Dương thị, Lâm Y may mắn nói. “Xem ra em mệnh tốt, có mẹ chồng thấu tình đạt lý”.
Trương Trọng Vi không chịu, dính vào bên cạnh nàng, hỏi. “Có mẹ chồng là mệnh tốt? Vậy có ta thì sao?”.
Lâm Y vội vàng tính sổ, dỗ chàng. “Có chàng là phúc khí của em”.
Trương Trọng Vi thế mới nhoẻn miệng cười, cảm thấy mỹ mãn ra trước làm việc.
Nha hoàn mới của Lâm Y là Thanh Mai còn chưa biết chữ, cũng không biết gẩy bàn tính, Lâm Y đành phải tự mình ra trận, tính xong quỹ chung quỹ riêng, lại chỉ huy Thanh Mai và thím Dương giấu kỹ tiền Thì Côn đưa tới.
Nàng tính toán sổ sách ước chừng rối ren hai ba ngày, trong lúc đó Phương thị gửi thư đến, xưng rằng bà ta không thuyết phục được Trương Lương, nhưng Trương Bá Lâm chấp nhận gạt người trong nhà, một mình đến Tường Phù dạy học. Trương Trọng Vi cho rằng như vậy cũng được, dù sao Tường Phù không xa Đông Kinh lắm, cho dù một mình Trương Bá Lâm đến, muốn về nhà thăm người thân cũng tiện. Chàng cũng bắt đầu công việc lu bù, tìm địa điểm, chiêu đệ tử, nhóm thuộc hạ đang lo không có cơ hội hiếu kính tri huyện, nghe nói chàng muốn mở học quán, liền ai giỏi thứ gì thì làm thứ đó; một người nguyện cống hiến phòng ốc trong nhà làm phòng học, một người nguyện hỗ trợ chiêu mộ đệ tử, một người khác đưa hết con cái trong nhà tới, xưng rằng muốn bái Đại ca tri huyện làm thầy.
Trương Trọng Vi không muốn vì làm như thanh liêm mà cự tuyệt ý tốt của bọn họ, nhưng cũng không muốn mù quán nhận giúp đỡ, dù sao Trương Bá Lâm mới là phu tử chứ không phải chàng. Vì thế chàng gọi Trương Bá Lâm đến, để anh ta tự quyết định, cố gắng để học quán này sẽ khiến anh ta vừa lòng đẹp ý.
Học quán đang trù bị, Lâm Y đã tính xong xuôi sổ sách, tiền Dương thị mang từ Cù Châu tới, cộng với bổng lộc của Trương Trọng Vi sẽ nhập vào quỹ chung, còn tiền từ tửu lâu công khai và khách sạn bí mật sẽ nhập vào quỹ riêng của nàng.
Trương Trọng Vi để Trương Bá Lâm tự mình quan tâm chuyện học quán, nhàn hạ hơn, ngồi cạnh Lâm Y xem nàng lật sổ sách, kiểm tra các khoản cuối cùng. Lâm Y đưa sổ tư ra trước mặt Trương Trọng Vi, chỉ vào một khoản trên đó, nói. “Đây là tiền đồ cưới của em, ba quan”. Nói xong lấy sổ chung ra, cũng có một khoản ba quan, nói. “Đây là bổng lộc của chàng, hai khoản tổng cộng sáu quan, đưa cho Đại ca dùng mở học quán. Sáu quan không tính nhiều, đặt mua bàn học và ghế, cũng chỉ đủ trả một tháng tiền thuê, chi tiêu tháng sau tự Đại ca lo liệu”.
Trương Trọng Vi thật sự tin tưởng năng lực của Trương Bá Lâm, nói. “Nghe nói đã chiêu không ít đệ tử, tháng sau ca ca nhất định có thể kiếm được tiền”.
Lâm Y gật gật đầu, sai Thanh Mai mở rương tiền, lấy ra sáu quan, giao cho Trương Trọng Vi xem qua, lại khiển gia đinh đưa đến cho Trương Bá Lâm.
Trương Bá Lâm bôn ba bên ngoài cả ngày, buổi tối đi vào hậu nha, đến tạ Dương thị và vợ chồng Trương Trọng Vi. Anh ta dù bỏ quên đường làm quan, nhưng đã có thể kiên cường tự lập, Dương thị rất vui mừng, chủ động nói. “Nghe nói học quán của cháu cách nha môn cũng gần, ta sai người hầu dọn dẹp một gian phòng trống, ba bữa cháu đến đây ăn, buổi tối ngủ ở đây luôn cho tiết kiệm”.
Ở tại chỗ bá mẫu và em trai ruột thịt đương nhiên là tốt, Trương Bá Lâm mừng rỡ vội đứng dậy tạ ơn bà, cũng cảm ơn cả Trương Trọng Vi và Lâm Y. Dương thị giữ anh ta lại ăn cơm chiều, cho kiệu đưa về Đông Kinh, rồi thương lượng với Lâm Y nên xếp anh ta vào ở viện nào.
Viện trước có hai thiếp của Trương Đống ở, viện sau có em dâu là Lâm Y, ấn quy củ nhà giàu có, Trương Bá Lâm ở viện nào cũng không thích hợp, nhưng bọn họ tất cả đều từ nông thôn đến, từng ở chung trong một viện nên không thấy có gì sai cả.
Lâm Y nói với Dương thị. “Trong viện của chúng con còn phòng trống, lẽ ra nên để Đại ca ở, nhưng bụng con không biết lúc nào sẽ sinh, hiện tại Đại ca đến ở chỉ sợ không tiện”.
Dương thị gật đầu. “Đúng vậy, chỗ các con có hai gian để không, đến lúc đó một gian làm phòng sinh, một gian cho bà mụ ở, cũng không thể dọn ra. Vậy dọn dẹp đông sương phòng ở viện của ta cho Đại lang ở đi”.
Lâm Y vâng lời, phái người đi thu dọn, rồi nàng quay về viện sau, mở ra căn phòng ở phía tây nay đã sung làm kho, lấy chăn đệm mới tinh cho người hầu trải, lại dặn thím Dương sắp tới trong nhà có thêm người ăn cơm, mỗi ngày nấu nướng nhớ tăng thêm lượng.
Rất nhanh, học quán của Trương Bá Lâm mở cửa, hai mươi mấy đệ tử ngồi ngay ngắn, bàn ghế mới tinh trông rất là đẹp mắt. Lại qua mấy ngày, chẳng những thu được học phí, còn nhận được hai mươi văn tiền trà nước, chắc là cha mẹ của đệ tử nể mặt tri huyện, phá lệ hiếu kính. Anh ta cầm tiền về hậu nha, tuy là cao hứng, nhưng nhớ lại chính mình phong quang lúc trước, vẫn có mấy phần chua sót, miễn cưỡng cười với Trương Trọng Vi. “Đại ca nhờ phúc của cậu”.
Trương Trọng Vi nói. “Chúng ta huynh đệ ruột thịt, nói vậy làm chi, xa lạ quá”.
Lâm Y vui đùa. “Chẳng lẽ Đại ca thiếu người hầu hạ nên tâm tình không vui? Để em dâu phái người đón Cẩm Thư và Thanh Liên đến được không?”.
Trương Bá Lâm hiểu nàng đang đùa, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích. “Nay Đại ca ăn ở nhà các em đã băn khoăn lắm rồi, sao có thể nuôi thêm hai miệng ăn nữa?”.
Lâm Y chẳng qua nói vậy thôi tuy rằng thêm người chỉ là thêm đôi đũa, Lí Thư cũng ở Tường Phù, cách nhau gần như vậy, vừa vặn có cơ hội tái hợp bọn họ. Nàng có tâm muốn Trương Trọng Vi khuyên Trương Bá Lâm, liền chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho bọn họ, dẫn người hầu đi nơi khác, chỉ để hai anh em ở lại trong phòng.
Trương Trọng Vi hiểu ý Lâm Y, chính chàng cũng hy vọng vợ chồng Trương Bá Lâm hợp lại. Vì thế rượu quá ba tuần, liền mở miệng khuyên Trương Bá Lâm. “Đại ca, lúc trước Đại tẩu rời nhà, mặc kệ là chủ ý của nhà họ Trương chúng ta hay chủ ý của chính chị ấy cũng là do tình huống cấp bách, nay Đại ca đã rời xa quan trường, sao không đón Đại tẩu về sống an bình như trước?”.
Trương Bá Lâm uống rượu, ngẫm nghĩ tâm sự, cũng không lên tiếng.
Trương Trọng Vi nóng ruột, nói. “Gọi anh đi đón thì anh nói nghèo túng không mặt mũi gặp người ta, nay mở học quán lên rồi, có kế sinh nhai nuôi sống gia đình, sao vẫn không đi? Chờ tới chờ lui, con trai cũng lớn, không nhận anh làm cha, xem anh xử lý như thế nào”.
Câu này đâm trúng nỗi đau của Trương Bá Lâm, anh ta nhớ Lí Thư chứ, nhưng nhiều hơn hết là nhớ con trai, nay Lí Thư chỉ ở cách xa nửa con phố, mấy lần anh ta nhịn không được vụng trộm đi ngang qua, nhìn cổng thất thần, chỉ là không dám đi gõ.
Anh ta thở dài thườn thượt, nói. “Đón về, đón về ở chỗ nào? Trong thành đã chật ních không có chỗ ở, đã vậy còn là đi mượn của Bát nương tử nữa chứ. Nay chính anh cũng ở nhờ nhà của cậu, chẳng lẽ để cô ấy đến ở nhà luôn? Cho dù cậu chấp nhận, bá mẫu ở trên thì sao?”.
Lâm Y đứng nghe lén bên chân tường, gấp đến độ dậm chân bình bịch. Tục ngữ nói hiểu vợ đâu ai bằng chồng, sao Trương Bá Lâm lại chẳng hiểu Lí Thư chút nào hết vậy? Tính tình của Lí Thư, chỉ cần anh ta đối đãi thật tâm, không để cô phải chịu ấm ức vô cớ, chẳng lẽ căn nhà cô đang thuê không cho phép anh ta ở sao? Tuổi xuân tươi đẹp chóng tàn, cứ chờ đến chờ đi, mọi người già nua mất, Lâm Y thật thấy không đáng giá cho Lí Thư, buồn bực dậm chân vịn tay Thanh Mai về phòng.
Nàng đại khái là sốt ruột động thai khí, tiến vào phòng ngủ liền thấy bụng ẩn ẩn đau, mới gọi Thanh Mai đi mời bà mối đến xem có phải bị động thai không. Từ ngày Dương thị mời bà mụ đến nhà, bọn họ liền ở đông sương phòng viện sau chờ lệnh, giờ phút này nghe gọi, ba bốn người đồng loạt vọt tới nhà chính, hỏi tình huống, sờ sờ bụng, cuối cùng trăm miệng một lời nói. “Không phải động thai khí, là đủ tháng sắp sinh, mau chuẩn bị phòng sinh”.
Lâm Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ sinh đứa nhỏ, lúc này nghe bọn họ nói như vậy, nghĩ đến sắp được gặp mặt con mang trong bụng gần mười tháng, hưng phấn liền vượt quá khẩn trương. Dương thị nghe tin, vội vàng đứng dậy, tự mình dẫn người đến xem xét phòng sinh, cho rằng mọi thứ thoả đáng xong, mới sai hai bà mụ đỡ Lâm Y đi vào.