Chương 258: Phương thị cầu xin
Thím Nhâm nói thoạt đầu nghe hay lắm, nhưng cân nhắc cẩn thận, Phương thị kinh ngạc. “Bà để một mình ta đi? Chính mình tránh ở trong nhà?”.
Thím Nhâm cười làm lành. “Phòng ốc phải có người canh chừng”.
Phương thị trừng mắt. “Ba gian phòng đều trống trơn, cần gì bà canh chừng?”.
Thím Nhâm cãi không được, đành phải khoá cửa lại, theo bà ta đến huyện Tường Phù.
Khi chủ tớ hai người tới cổng hậu nha quan phủ, Trương Lương còn đang ở đại sảnh nói chuyện phiếm với Dương thị và mọi người, ông ta nghe người hầu bẩm báo xong, nói chắc nịch. “Đóng kín cửa, đừng cho bà ta đi vào”.
Dương thị lại nói. “Đây là nhà tôi, nếu không cho thím vào, người khác sẽ chỉ trỏ tôi chứ đâu chỉ trỏ Nhị thúc”.
Trương Lương đành phải đứng dậy, ra ngoài nói với Phương thị. “Bà thành thật ở Đông Kinh sống, không thiếu của bà một miếng cơm, nếu năm lần bảy lượt tới đây làm loạn, tôi sẽ sai người đuổi bà về quê Mi Châu. Dù sao nơi đó có nhà có ruộng đầy đủ, chỉ cần tôi không viết giấy bỏ bà, không ai dám nói nửa câu”.
Phương thị bị doạ, sợ ông ta thật sự đuổi mình về Mi Châu, bà ta không muốn cô linh một mình sống ở nông thôn, vì vậy kéo thím Nhâm quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Chạy mấy bước xa, nhớ ra một chuyện lại quay về giơ tay ra hỏi Trương Lương. “Nếu quản cơm tôi ăn, vậy đưa tiền đây”.
Trương Lương sờ sờ trong người, lấy ra hai trăm chín mươi chín văn, mượn gia đinh canh cửa một văn cho tròn trĩnh, giao cho Phương thị, nói. “Các người tiêu xài tiết kiệm, năm ngày không thành vấn đề”.
Phương thị cả giận. “Chúng tôi hai người, ông cho có ba trăm văn, mua cây kim thêu còn chẳng đủ”.
Trương Lương mất kiên nhẫn. “Ngại ít thì đừng lấy, tự mình kiếm đi”.
Phương thị lại bị doạ, vội vàng tóm lấy ba trăm văn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói tiếp. “Tôi xài hết lại đến tìm ông”.
Trương Lương nói. “Khỏi cần, năm ngày sau tôi cho người đưa tới”. Nói xong liền tiến vào viện, không thèm quay đầu.
Phương thị tủi thân quá muốn khóc lên, nhưng hết cách rồi, đành phải bỏ ba trăm văn vào tay áo, chuẩn bị về Đông Kinh. Thím Nhâm thập phần bất mãn, chỉ có ba trăm văn, xem ra tiền tiêu vặt hàng tháng của bà ta lại ngâm nước nóng, cứ vậy mà về, thím Nhâm không cam lòng, lại giật dây Phương thị tiếp, xông vào hậu nha đại náo một hồi, cho dù không bức Trương Lương moi tiền ra được, cũng có thể bức Trương Bá Lâm nha.
Phương thị trong lúc nguy cấp cũng biết bớt hồ đồ đi, hung hăng trừng mắt liếc qua, mắng. “Bà không nghe Nhị lão gia nói sao, muốn đuổi ta về Mi Châu, chỉ biết ra chủ ý thối”.
Lá gan của thím Nhâm còn chưa lớn đến độ dám tranh luận với Phương thị, đành phải than thở theo bà ta về Đông Kinh. Buổi tối, hai người mua một cây củ cải, hai bó rau xanh, múc hai chén trong nửa bịch gạo Trương Lương để lại, nấu cơm ăn tạm. Thím Nhâm cứ nhớ tới tiền tiêu vặt Phương thị khất của mình, tim như đao cắt, ngồi cũng chẳng yên, toàn bộ buổi tối liên tục khổ khuyên Phương thị, bảo rằng cứng không được thì ta chơi mềm, tới gặp Trương Lương nhận sai, nói không chừng ông ta mềm lòng sẽ chịu cho bà ta đến Tường Phù ở chung.
Phương thị bị bà ta nói có vài phần động lòng, đang do dự, thím Nhâm lại nói. “Nhị phu nhân, lúc trước nhà chúng ta nghèo đói, toàn bộ dựa vào phu nhân cần cù làm lụng vất vả, đau khổ chèo chống, nay dư dả được một chút, lại không cho phu nhân đi theo hưởng phúc, thật là không ra gì”.
Phương thị đứng dậy hô lên. “Ngày mai ta phải đi, bà nhớ hành động theo tình huống, ở bên nói đỡ vào”.
Thím Nhâm vui mừng vâng dạ, trải giường chiếu, thổi tắt nến, hầu hạ Phương thị đi ngủ.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Phương thị đã bị thím Nhâm thúc giục rời giường, vừa đi đường vừa oán giận, hướng tới huyện Tường Phù. Phu tử trong học quán đều dậy sớm, lúc bọn họ tới nơi, vừa vặn đụng phải Trương Lương cùng Trương Bá Lâm ra cửa, hoan hỉ vui mừng chạy tới.
Trương Lương thấy lại là hai bọn họ, giận dữ. “Đã nói năm ngày sau tôi cho người đưa tiền đến chỗ bà, sao chưa đầy một ngày lại tới nữa?”.
Phương thị vội nói. “Tôi đến không phải vì tiền”.
Thím Nhâm bổ sung. “Nhị phu nhân nghĩ thông, hiểu mình sai rồi, mong Nhị lão gia xem ở tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, tha thứ phu nhân đi”.
Phương thị nghe không thuận dạ, hung hăng liếc bà ta.
Có lẽ đúng là không ai hiểu vợ bằng chồng, Trương Lương cũng nghe không nổi, nói. “Bà ta mà biết sai, mặt trời đã mọc đằng tây rồi”.
Phương thị thấy ông ta miễn dịch, vội vã chuyển sang Trương Bá Lâm, túm lấy cánh tay anh ta. “Cha con không cần mẹ, chẳng lẽ con cũng không cần, con là phu tử dạy học phải làm gương, có thể nào không để ý chữ hiếu?”.
Trương Bá Lâm vội hỏi. “Mẹ, đâu phải con không nuôi mẹ, mẹ gấp gì chứ”.
Phương thị mừng rỡ, chưa đợi cao hứng xong, Trương Bá Lâm lại nói. “Cha cũng đâu có nói cha không cần mẹ, chỉ là để mẹ ở lại Đông Kinh thôi, ăn mặc cơm nước cha vẫn quản mà”.
Trương Lương giơ tay kéo Trương Bá Lâm về, nói với Phương thị. “Bà còn ngăn đón, chậm trễ chúng tôi dạy học, năm ngày sau chỉ sợ ba trăm văn cũng không có mà lãnh đâu”.
Phương thị nghĩ bản thân bà ta không kiếm nổi một văn, cho dù ở Đông Kinh cũng chỉ biết trông cậy vào hai người bọn họ dạy học dưỡng gia, vì vậy đành phải xê qua một bên, để bọn họ đi qua.
Thím Nhâm thấy cầu xin thất bại, nhịn không được thầm oán.
Phương thị cũng rất thất vọng, giận dữ nói. “Chuyện này không thể gấp, cứ từ từ”.
Thím Nhâm âm thầm sốt ruột, lại từ từ nữa, khất nợ hai tháng tiền tiêu mặt liền biến thành ba tháng, bà ta vì số tiền mình vất vả kiếm được, vắt hết óc ác ra suy nghĩ, rốt cuộc nảy ra một chủ ý, nói. “Nhị phu nhân, Nhị lão gia không chịu nghe phu nhân nói là vì trong lòng còn hận phu nhân lắm, sao không nhờ người khác nói thay?”.
“Nhờ người khác?”. Phương thị giật mình.
Thím Nhâm gật gù. “Đúng vậy, Nhị phu nhân tìm ai có quan hệ tốt với Nhị lão gia, nhờ nói giúp, không chừng Nhị lão gia nể mặt bọn họ, liền chấp nhận cho phu nhân chuyển đến Tường Phù”. Nói xong, bắt đầu đếm ngón tay. “Đại phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Quách di nương,…”.
Phương thị lập tức phủ quyết Trương Bá Lâm và Tiểu Truỵ tử, nói. “Ban nãy thái độ của Bá Lâm bà không thấy sao? Lòng nó thiên về cha nó thôi”. Nói thêm. “Đường đường vợ cả như ta, đi cầu một đứa thiếp? Cho dù chuyển đến Tường Phù ở, ta còn ngóc đầu nổi không?”.
Bỏ hết hai người, cũng chỉ còn lại Dương thị, Trương Trọng Vi và Lâm Y. Trong đó lời Dương thị nói chắc là có trọng lượng nhất, dù sao Trương Lương cũng đang ở nhà của bà, nhưng Phương thị đời này sợ nhất, ngoại trừ mẹ chồng đã qua đời chính là Dương thị. Ngay cả Trương Lương cũng phải xếp sau, bởi vậy Dương thị cũng bị bà ta gạch ra khỏi danh sách.
Vậy chỉ còn lại hai vợ chồng Trương Trọng Vi và Lâm Y, Phương thị vừa nghĩ tới Trương Trọng Vi, mặt mũi liền tràn ra cười, chợt nhớ tới chuyện Lâm nương tử lúc trước, Lâm Y nói năng lạnh băng băng, lại rút lui. Thím Nhâm thấy bà ta cái này không được cái kia không xong, vội la lên. “Nhị phu nhân, phu nhân không cầu Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân thì hết người rồi!”.
Phương thị do dự nói. “Ngày đó bà không thấy sắc mặt vợ Trọng Vi đâu, hận không thể nuốt sống ta luôn, sao ta dám đi”.
Thím Nhâm nói. “Vẫn còn Nhị thiếu gia cơ mà, Nhị thiếu gia là con ruột của phu nhân, chẳng lẽ không giúp phu nhân?”.
Phương thị thở dài. “Bà quá rõ Trọng Vi còn gì, mọi chuyện đều nghe vợ nó, ta thấy chuyện này hết hy vọng rồi”.
Phương thị đúng là thích nghĩ cực đoan, trước kia lá gan lớn hơn hết thảy mọi người, bây giờ lại nhỏ hơn hẳn, thím Nhâm bị bà ta chọc cho lộn ruột, đặt mông ngồi xuống ven đường, không để ý tới bà ta.
Phương thị đi qua đi lại trước cổng hậu nha, rốt cuộc hạ quyết tâm, gọi thím Nhâm nói.“Bà đi vào kêu Nhị thiếu gia ra đây, ta có lời muốn nói với Nhị thiếu gia”.
Thím Nhâm thấy bà ta nghĩ thông, vội vàng nhảy dựng lên, xoay người chạy vào cửa viện. Hai gia đinh bị thím Nhâm hành động bất chợt, không kịp ngăn lại, đành phải cầm thanh chặn cửa ngáng chân khiến bà ta ngã chổng vó. Một gia đinh sấn tới xách cổ áo bà ta, mắng. “Đây là hậu nha quan tri phủ Tường Phù, nhà ngươi dám xông vào, không muốn sống nữa ư?”.
Thím Nhâm bị doạ, trên người vừa đau vừa hoảng, khóc hô kêu gào ngoài cửa. “Nhị phu nhân, đúng là giậu đổ bìm leo, bọn họ không cho tôi đi vào”.
Phương thị nghe thấy, vội vàng đứng dậy, chưa đợi bà ta mở miệng, gia đinh đã cáo trạng trước. “Nhị phu nhân, Đại phu nhân nhà chúng tôi chưua bao giờ cấm phu nhân vào cửa, nếu phu nhân muốn vào thì chiếu theo quy củ cho người thông truyền là được, vì sao để nô tỳ của phu nhân loạn xông vào?”.
Phương thị bị gia đinh nói cho mặt đỏ tai hồng xấu hổ gần chết, đi qua đánh cho thím Nhâm một bạt tai, mắng. “Không hiểu quy củ, chỉ biết làm ta mất mặt”.
Gia đinh đều là lanh lợi, biết được có kết quả thì nên dừng tay, Phương thị chưa kịp đánh thêm tát thứ hai, liền hỏi. “Nhị phu nhân muốn gặp Đại phu nhân? Chúng tôi vào bẩm báo dùm”.
Phương thị vội xua. “Khỏi cần phiền toái, thỉnh Nhị thiếu gia ra đây là được”.
Gia đinh đáp lời, gọi một người hầu giặt quần áo trong sân đi vào truyền lời. Người hầu giặt quần áo không có tư cách bước vào đại sảnh, chỉ có thể tìm Thanh Mai, nhờ Thanh Mai nói hộ. Thanh Mai biết, đương nhiên Lâm Y cũng biết, Trương Trọng Vi là đương sự ngược lại là người biết cuối cùng.
Lâm Y tự mình nói với Trương Trọng Vi chuyện Phương thị đang chờ chàng bên ngoài, lại hỏi. “Thím tìm chàng có việc gì vậy? Chàng biết không?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chỉ sợ ai nấy đều đoán ra vì sao thím tới tìm ta, khẳng định là không muốn ở Đông Kinh, nhờ ta cầu xin thúc thúc dùm đó mà”.
Lâm Y hỏi. “Vậy chàng đồng ý hay không đồng ý?”.
Nếu Trương Lương muốn bỏ Phương thị, hoặc muốn đuổi Phương thị về nông thôn, Trương Trọng Vi khẳng định sẽ ra mặt, nhưng Trương Lương chỉ là để Phương thị ở lại Đông Kinh thôi, nơi đó phồn hoa đô thị, cũng không cắt đứt quần áo cơm nước gì, lại có thím Nhâm hầu hạ, trong mắt Trương Trọng Vi chẳng có gì gọi là khắt khe, vì vậy chàng không muốn quản, cũng không nghĩ quản.
Chàng thong thả bước đi trong phòng, nói. “Nếu ta không cầu xin dùm thím thì không có nghĩa khí. Nhưng mà… Thúc thúc đồng ý hay không thì ta không ép buộc được”.
Lâm Y vụng trộm nở nụ cười, nói với Thanh Mai. “Nhị phu nhân đến, sao không mời vào? Thật không phải đạo đãi khách”.
Thanh Mai vội vàng ra mời, qua một lúc, báo lại. “Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân không chịu đi vào, nhất định phải Nhị thiếu gia đi ra, bảo rằng muốn nói riêng với thiếu gia thôi”.
Thím Nhâm nói thoạt đầu nghe hay lắm, nhưng cân nhắc cẩn thận, Phương thị kinh ngạc. “Bà để một mình ta đi? Chính mình tránh ở trong nhà?”.
Thím Nhâm cười làm lành. “Phòng ốc phải có người canh chừng”.
Phương thị trừng mắt. “Ba gian phòng đều trống trơn, cần gì bà canh chừng?”.
Thím Nhâm cãi không được, đành phải khoá cửa lại, theo bà ta đến huyện Tường Phù.
Khi chủ tớ hai người tới cổng hậu nha quan phủ, Trương Lương còn đang ở đại sảnh nói chuyện phiếm với Dương thị và mọi người, ông ta nghe người hầu bẩm báo xong, nói chắc nịch. “Đóng kín cửa, đừng cho bà ta đi vào”.
Dương thị lại nói. “Đây là nhà tôi, nếu không cho thím vào, người khác sẽ chỉ trỏ tôi chứ đâu chỉ trỏ Nhị thúc”.
Trương Lương đành phải đứng dậy, ra ngoài nói với Phương thị. “Bà thành thật ở Đông Kinh sống, không thiếu của bà một miếng cơm, nếu năm lần bảy lượt tới đây làm loạn, tôi sẽ sai người đuổi bà về quê Mi Châu. Dù sao nơi đó có nhà có ruộng đầy đủ, chỉ cần tôi không viết giấy bỏ bà, không ai dám nói nửa câu”.
Phương thị bị doạ, sợ ông ta thật sự đuổi mình về Mi Châu, bà ta không muốn cô linh một mình sống ở nông thôn, vì vậy kéo thím Nhâm quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Chạy mấy bước xa, nhớ ra một chuyện lại quay về giơ tay ra hỏi Trương Lương. “Nếu quản cơm tôi ăn, vậy đưa tiền đây”.
Trương Lương sờ sờ trong người, lấy ra hai trăm chín mươi chín văn, mượn gia đinh canh cửa một văn cho tròn trĩnh, giao cho Phương thị, nói. “Các người tiêu xài tiết kiệm, năm ngày không thành vấn đề”.
Phương thị cả giận. “Chúng tôi hai người, ông cho có ba trăm văn, mua cây kim thêu còn chẳng đủ”.
Trương Lương mất kiên nhẫn. “Ngại ít thì đừng lấy, tự mình kiếm đi”.
Phương thị lại bị doạ, vội vàng tóm lấy ba trăm văn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói tiếp. “Tôi xài hết lại đến tìm ông”.
Trương Lương nói. “Khỏi cần, năm ngày sau tôi cho người đưa tới”. Nói xong liền tiến vào viện, không thèm quay đầu.
Phương thị tủi thân quá muốn khóc lên, nhưng hết cách rồi, đành phải bỏ ba trăm văn vào tay áo, chuẩn bị về Đông Kinh. Thím Nhâm thập phần bất mãn, chỉ có ba trăm văn, xem ra tiền tiêu vặt hàng tháng của bà ta lại ngâm nước nóng, cứ vậy mà về, thím Nhâm không cam lòng, lại giật dây Phương thị tiếp, xông vào hậu nha đại náo một hồi, cho dù không bức Trương Lương moi tiền ra được, cũng có thể bức Trương Bá Lâm nha.
Phương thị trong lúc nguy cấp cũng biết bớt hồ đồ đi, hung hăng trừng mắt liếc qua, mắng. “Bà không nghe Nhị lão gia nói sao, muốn đuổi ta về Mi Châu, chỉ biết ra chủ ý thối”.
Lá gan của thím Nhâm còn chưa lớn đến độ dám tranh luận với Phương thị, đành phải than thở theo bà ta về Đông Kinh. Buổi tối, hai người mua một cây củ cải, hai bó rau xanh, múc hai chén trong nửa bịch gạo Trương Lương để lại, nấu cơm ăn tạm. Thím Nhâm cứ nhớ tới tiền tiêu vặt Phương thị khất của mình, tim như đao cắt, ngồi cũng chẳng yên, toàn bộ buổi tối liên tục khổ khuyên Phương thị, bảo rằng cứng không được thì ta chơi mềm, tới gặp Trương Lương nhận sai, nói không chừng ông ta mềm lòng sẽ chịu cho bà ta đến Tường Phù ở chung.
Phương thị bị bà ta nói có vài phần động lòng, đang do dự, thím Nhâm lại nói. “Nhị phu nhân, lúc trước nhà chúng ta nghèo đói, toàn bộ dựa vào phu nhân cần cù làm lụng vất vả, đau khổ chèo chống, nay dư dả được một chút, lại không cho phu nhân đi theo hưởng phúc, thật là không ra gì”.
Phương thị đứng dậy hô lên. “Ngày mai ta phải đi, bà nhớ hành động theo tình huống, ở bên nói đỡ vào”.
Thím Nhâm vui mừng vâng dạ, trải giường chiếu, thổi tắt nến, hầu hạ Phương thị đi ngủ.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Phương thị đã bị thím Nhâm thúc giục rời giường, vừa đi đường vừa oán giận, hướng tới huyện Tường Phù. Phu tử trong học quán đều dậy sớm, lúc bọn họ tới nơi, vừa vặn đụng phải Trương Lương cùng Trương Bá Lâm ra cửa, hoan hỉ vui mừng chạy tới.
Trương Lương thấy lại là hai bọn họ, giận dữ. “Đã nói năm ngày sau tôi cho người đưa tiền đến chỗ bà, sao chưa đầy một ngày lại tới nữa?”.
Phương thị vội nói. “Tôi đến không phải vì tiền”.
Thím Nhâm bổ sung. “Nhị phu nhân nghĩ thông, hiểu mình sai rồi, mong Nhị lão gia xem ở tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, tha thứ phu nhân đi”.
Phương thị nghe không thuận dạ, hung hăng liếc bà ta.
Có lẽ đúng là không ai hiểu vợ bằng chồng, Trương Lương cũng nghe không nổi, nói. “Bà ta mà biết sai, mặt trời đã mọc đằng tây rồi”.
Phương thị thấy ông ta miễn dịch, vội vã chuyển sang Trương Bá Lâm, túm lấy cánh tay anh ta. “Cha con không cần mẹ, chẳng lẽ con cũng không cần, con là phu tử dạy học phải làm gương, có thể nào không để ý chữ hiếu?”.
Trương Bá Lâm vội hỏi. “Mẹ, đâu phải con không nuôi mẹ, mẹ gấp gì chứ”.
Phương thị mừng rỡ, chưa đợi cao hứng xong, Trương Bá Lâm lại nói. “Cha cũng đâu có nói cha không cần mẹ, chỉ là để mẹ ở lại Đông Kinh thôi, ăn mặc cơm nước cha vẫn quản mà”.
Trương Lương giơ tay kéo Trương Bá Lâm về, nói với Phương thị. “Bà còn ngăn đón, chậm trễ chúng tôi dạy học, năm ngày sau chỉ sợ ba trăm văn cũng không có mà lãnh đâu”.
Phương thị nghĩ bản thân bà ta không kiếm nổi một văn, cho dù ở Đông Kinh cũng chỉ biết trông cậy vào hai người bọn họ dạy học dưỡng gia, vì vậy đành phải xê qua một bên, để bọn họ đi qua.
Thím Nhâm thấy cầu xin thất bại, nhịn không được thầm oán.
Phương thị cũng rất thất vọng, giận dữ nói. “Chuyện này không thể gấp, cứ từ từ”.
Thím Nhâm âm thầm sốt ruột, lại từ từ nữa, khất nợ hai tháng tiền tiêu mặt liền biến thành ba tháng, bà ta vì số tiền mình vất vả kiếm được, vắt hết óc ác ra suy nghĩ, rốt cuộc nảy ra một chủ ý, nói. “Nhị phu nhân, Nhị lão gia không chịu nghe phu nhân nói là vì trong lòng còn hận phu nhân lắm, sao không nhờ người khác nói thay?”.
“Nhờ người khác?”. Phương thị giật mình.
Thím Nhâm gật gù. “Đúng vậy, Nhị phu nhân tìm ai có quan hệ tốt với Nhị lão gia, nhờ nói giúp, không chừng Nhị lão gia nể mặt bọn họ, liền chấp nhận cho phu nhân chuyển đến Tường Phù”. Nói xong, bắt đầu đếm ngón tay. “Đại phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Quách di nương,…”.
Phương thị lập tức phủ quyết Trương Bá Lâm và Tiểu Truỵ tử, nói. “Ban nãy thái độ của Bá Lâm bà không thấy sao? Lòng nó thiên về cha nó thôi”. Nói thêm. “Đường đường vợ cả như ta, đi cầu một đứa thiếp? Cho dù chuyển đến Tường Phù ở, ta còn ngóc đầu nổi không?”.
Bỏ hết hai người, cũng chỉ còn lại Dương thị, Trương Trọng Vi và Lâm Y. Trong đó lời Dương thị nói chắc là có trọng lượng nhất, dù sao Trương Lương cũng đang ở nhà của bà, nhưng Phương thị đời này sợ nhất, ngoại trừ mẹ chồng đã qua đời chính là Dương thị. Ngay cả Trương Lương cũng phải xếp sau, bởi vậy Dương thị cũng bị bà ta gạch ra khỏi danh sách.
Vậy chỉ còn lại hai vợ chồng Trương Trọng Vi và Lâm Y, Phương thị vừa nghĩ tới Trương Trọng Vi, mặt mũi liền tràn ra cười, chợt nhớ tới chuyện Lâm nương tử lúc trước, Lâm Y nói năng lạnh băng băng, lại rút lui. Thím Nhâm thấy bà ta cái này không được cái kia không xong, vội la lên. “Nhị phu nhân, phu nhân không cầu Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân thì hết người rồi!”.
Phương thị do dự nói. “Ngày đó bà không thấy sắc mặt vợ Trọng Vi đâu, hận không thể nuốt sống ta luôn, sao ta dám đi”.
Thím Nhâm nói. “Vẫn còn Nhị thiếu gia cơ mà, Nhị thiếu gia là con ruột của phu nhân, chẳng lẽ không giúp phu nhân?”.
Phương thị thở dài. “Bà quá rõ Trọng Vi còn gì, mọi chuyện đều nghe vợ nó, ta thấy chuyện này hết hy vọng rồi”.
Phương thị đúng là thích nghĩ cực đoan, trước kia lá gan lớn hơn hết thảy mọi người, bây giờ lại nhỏ hơn hẳn, thím Nhâm bị bà ta chọc cho lộn ruột, đặt mông ngồi xuống ven đường, không để ý tới bà ta.
Phương thị đi qua đi lại trước cổng hậu nha, rốt cuộc hạ quyết tâm, gọi thím Nhâm nói.“Bà đi vào kêu Nhị thiếu gia ra đây, ta có lời muốn nói với Nhị thiếu gia”.
Thím Nhâm thấy bà ta nghĩ thông, vội vàng nhảy dựng lên, xoay người chạy vào cửa viện. Hai gia đinh bị thím Nhâm hành động bất chợt, không kịp ngăn lại, đành phải cầm thanh chặn cửa ngáng chân khiến bà ta ngã chổng vó. Một gia đinh sấn tới xách cổ áo bà ta, mắng. “Đây là hậu nha quan tri phủ Tường Phù, nhà ngươi dám xông vào, không muốn sống nữa ư?”.
Thím Nhâm bị doạ, trên người vừa đau vừa hoảng, khóc hô kêu gào ngoài cửa. “Nhị phu nhân, đúng là giậu đổ bìm leo, bọn họ không cho tôi đi vào”.
Phương thị nghe thấy, vội vàng đứng dậy, chưa đợi bà ta mở miệng, gia đinh đã cáo trạng trước. “Nhị phu nhân, Đại phu nhân nhà chúng tôi chưua bao giờ cấm phu nhân vào cửa, nếu phu nhân muốn vào thì chiếu theo quy củ cho người thông truyền là được, vì sao để nô tỳ của phu nhân loạn xông vào?”.
Phương thị bị gia đinh nói cho mặt đỏ tai hồng xấu hổ gần chết, đi qua đánh cho thím Nhâm một bạt tai, mắng. “Không hiểu quy củ, chỉ biết làm ta mất mặt”.
Gia đinh đều là lanh lợi, biết được có kết quả thì nên dừng tay, Phương thị chưa kịp đánh thêm tát thứ hai, liền hỏi. “Nhị phu nhân muốn gặp Đại phu nhân? Chúng tôi vào bẩm báo dùm”.
Phương thị vội xua. “Khỏi cần phiền toái, thỉnh Nhị thiếu gia ra đây là được”.
Gia đinh đáp lời, gọi một người hầu giặt quần áo trong sân đi vào truyền lời. Người hầu giặt quần áo không có tư cách bước vào đại sảnh, chỉ có thể tìm Thanh Mai, nhờ Thanh Mai nói hộ. Thanh Mai biết, đương nhiên Lâm Y cũng biết, Trương Trọng Vi là đương sự ngược lại là người biết cuối cùng.
Lâm Y tự mình nói với Trương Trọng Vi chuyện Phương thị đang chờ chàng bên ngoài, lại hỏi. “Thím tìm chàng có việc gì vậy? Chàng biết không?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chỉ sợ ai nấy đều đoán ra vì sao thím tới tìm ta, khẳng định là không muốn ở Đông Kinh, nhờ ta cầu xin thúc thúc dùm đó mà”.
Lâm Y hỏi. “Vậy chàng đồng ý hay không đồng ý?”.
Nếu Trương Lương muốn bỏ Phương thị, hoặc muốn đuổi Phương thị về nông thôn, Trương Trọng Vi khẳng định sẽ ra mặt, nhưng Trương Lương chỉ là để Phương thị ở lại Đông Kinh thôi, nơi đó phồn hoa đô thị, cũng không cắt đứt quần áo cơm nước gì, lại có thím Nhâm hầu hạ, trong mắt Trương Trọng Vi chẳng có gì gọi là khắt khe, vì vậy chàng không muốn quản, cũng không nghĩ quản.
Chàng thong thả bước đi trong phòng, nói. “Nếu ta không cầu xin dùm thím thì không có nghĩa khí. Nhưng mà… Thúc thúc đồng ý hay không thì ta không ép buộc được”.
Lâm Y vụng trộm nở nụ cười, nói với Thanh Mai. “Nhị phu nhân đến, sao không mời vào? Thật không phải đạo đãi khách”.
Thanh Mai vội vàng ra mời, qua một lúc, báo lại. “Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân không chịu đi vào, nhất định phải Nhị thiếu gia đi ra, bảo rằng muốn nói riêng với thiếu gia thôi”.