Chương 32: Bát nương cầu tình
Trong lòng Trương Bát nương đang chứa một chuyện khác, thấy Lâm Y không chịu kể cũng đành thôi, chỉ nói. “Mẹ chị ở nhà cậu đã hai ngày, chị muốn nói cha đi đón bà ấy, lại không biết nói thế nào, Tam nương dạy chị với”.
Lâm Y vội hỏi. “Có phải mợ chị vì chuyện này mà làm khó dễ chị không?”.
Trương Bát nương không đáp, lại gục xuống bàn khóc, Lâm Y vừa thấy thế liền hiểu được Vương thị tất nhiên là giận chó đánh mèo, nàng lay bả vai Trương Bát nương, nói. “Em biết chị khó chịu, nhưng đây không phải lúc khóc, hãy nghĩ biện pháp đón Nhị phu nhân về, cuộc sống của chị bên ấy sẽ tốt lên thôi”.
Trương Bát nương miễn cưỡng ngừng khóc, ngẩng đầu lên. “Thật chị không bị sao cả, chính là mẹ ở nhà cậu suốt ngày cãi nhau với mợ, lại chẳng thắng được mợ, chị nhìn mà khổ sở thôi”.
Lâm Y hỏi. “Cãi nhau chuyện gì? Vương phu nhân muốn đuổi Nhị phu nhân đi?”.
Trương Bát nương lại lắc đầu. “Không phải, mợ nói mười thùng băng trước cũng phải trả thêm mỗi thùng một trăm văn, bắt mẹ chị trả, mẹ không muốn, cậu mợ mắng mẹ bất tài không có tiền đồ, lúc này mới cãi nhau”.
Thì ra do Phương thị hướng tâm về nhà chồng, chọc người ở nhà mẹ đẻ mất hứng, Lâm Y hiểu, dạy cô. “Nói chuyện đó trước mặt cha chị đi, để ông ấy hiểu mẹ chị đang che chở nhà họ Trương”.
Trương Bát nương lắc đầu nữa. “Lúc chị đi cũng là định như thế, mẹ chị lại nói cha chị không để bản thân bị dắt mũi, chỉ cần mợ không xuống giá băng, ông ấy sẽ không đón mẹ về, chị thật sự không nghĩ ra cách nào khác mới đến tìm em thương lượng”.
Lâm Y đưa tay xoa dịu Trương Bát nương, cô gầy chỉ còn xương cốt, kéo tay cô nhìn kĩ mới thấy cổ tay có một vết bầm tím, nàng vội hỏi. “Bọn họ đánh chị sao?”.
Trương Bát nương trả lời. “Không phải, là biểu ca muốn đi lầu xanh dạo chơi, chị ngăn hắn một chút, bị hắn thuận tay đẩy, đụng vào cột giường”.
Lâm Y vội la lên. “Như vậy còn không phải là đánh ư? Mẹ chị không nói gì?”.
Trương Bát nương cúi đầu. “Mẹ đã khổ lắm rồi, sao còn cho mẹ thêm buồn phiền”.
Lâm Y bị Phương thị hại không ít lần, thật sự không muốn giúp cô cứu bà ta, nhưng đúng là chẳng đành lòng nhìn Trương Bát nương thêm khổ, nhân tiện nói. “Muốn đón mẹ chị về phải phụ thuộc hết vào chị, bây giờ chị đi nói với Nhị lão gia là chị bị đuổi về”.
Trương Bát nương kinh ngạc. “Chị đâu có bị đuổi về, này chẳng phải nói dối sao?”.
Lâm Y buồn cười, nói. “Vì mẹ chị thì nói dối một lần có làm sao đâu?”.
Trương Bát nương do dự một lúc, bị Lâm Y giục mới đứng dậy đi, tần ngần trước cửa nhà chính một hồi mới đi vào trong, bái kiến cả gia đình Trương Đống. Không đợi cô mở miệng, Dương thị kinh ngạc hỏi. “Không Tết không lễ, cũng chưa báo khi nào đưa tang lão thái gia, sao cháu lại về nhà?”.
Trương Bát nương lần đầu nói dối, nội tâm đang bất an, thấy bà hỏi, thả lỏng một hơi, lắp bắp đáp. “Mợ… Mợ nói… Mẹ cháu mà không về nhà họ Trương, cháu cũng không cần về… Về nhà họ Phương”.
Trương Lương trước kinh sau hận, cho là nhà họ Phương ỷ vào Phương Duệ mới thăng quan, ỷ thế hiếp người, liền giật dây Trương Đống ra mặt, áp ông ta một hồi. Trương Đống cười khổ. “Chức quan của y tuy nhỏ, nhưng vẫn đang làm quan, tôi bây giờ đang ở nhà chịu tang, đối phó làm sao?”.
Trương Lương hận đến đập ván cửa đánh rầm, định lập tức đến nhà họ Phương đòi lại công bằng cho con gái rượu. Dương thị hay phải xã giao với các phu nhân chốn quan trường, giỏi nhất xem sắc mặt người ta, bà nhìn chằm chằm vào Trương Bát nương, nhìn ra chút manh mối liền kêu Trương Đống giữ chặt Trương Lương lại, trách cứ ông ta. “Chú đi nhà họ Phương làm ầm lên, cuối cùng bị hại vẫn là Bát nương, chú lại không thể khắc khắc nhìn chằm chằm vào nhà họ Phương, mẹ chồng cháu nó nếu giận chó đánh mèo thì chú cũng có thấy đâu. Nếu chú thật quan tâm đến con bé thì mau mau đón em dâu về đi, chúng ta cùng lo tang sự, cháu gái cũng có thể sống an ổn”.
Trương Lương rốt cuộc vẫn đau lòng con gái, có chút động tâm, rồi lại do dự, Lâm Y đứng nhìn ở cửa lúc lâu, đi vào bắt cổ tay Trương Bát nương cho ông ta nhìn, thêm lửa. “Nhị lão gia nếu không đi đón người, vợ chồng son còn phải giận nhau”.
Dương thị cũng phụ theo. “Đúng vậy, mẹ chồng con bé khắt khe chú còn nói được hai câu, vợ chồng con bé cãi nhau, chú làm cha vợ ai lại xen vào, mau mau đón người về đi”.
Trương Bát nương lúc còn ở nhà được nâng niu trong lòng bàn tay, người nào dám động vào một ngón tay của cô, Trương Lương nhìn thương tích trên cổ tay con gái, tim như đao cắt, chỉ phải nén giận, dẫn hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi đi nhà họ Phương đón Phương thị. Ông ta vừa đến nhà họ Phương, gọi hai đứa con trai lo chu toàn lễ nghĩa với Phương Duệ và Vương thị, bản thân ông ta đi gặp Phương Chính Luân, mắng xối xả một trận, buộc hắn cam đoan sau này không được động tay động chân với Trương Bát nương nữa.
Vương thị thấy ông ta giáo huấn con trai mình thì rất là bất mãn, nhưng cha vợ giáo huấn con rể, bà ta không tiện nói gì, liền nói Phương thị. “Cô về nhà, còn tiền hai thùng băng chưa thanh toán, trước trả đi đã rồi về”.
Trương Lương nghe xong câu này lại nổi cơn tức, nhưng Trương Bát nương còn ở nhà họ Trương chờ nhà họ Phương đến đón, đành phải nhẫn nại, gọi thím Nhâm về lấy hai ngàn năm trăm văn tiền giấy lẫn tiền kẽm đến, vứt trước mặt Vương thị. “Một văn cũng không thiếu của bà, mau sai Phương Chính Luân đón Bát nương nhà tôi về, từ nay về sau đối xử tốt với nó, không được đánh mắng, nếu không tôi không để yên cho nhà họ Phương các người”.
Phương Chính Luân không muốn nhích người, lầm bầm. “Cũng có phải tôi đuổi cô ta về đâu, bản thân tự về nhà còn muốn người ta đi đón”.
Trương Lương không tin, định mắng hắn, Vương thị nể tiền băng, vội đẩy Phương Chính Luân. “Mặc kệ con bé vì sao về nhà, dù sao cũng chỉ có mấy bước chân, con đi đón một chuyến”.
Phương Chính Luân nhân cơ hội đòi bà ta năm trăm văn, không tình nguyện lên xe, cũng không đợi Trương Lương và Phương thị, tự mình đi trước. Trương Lương đứng trước cổng lớn dậm chân thình thịch, mắng Phương thị. “Nhìn thằng cháu ngoan của bà đi, bản thân ngồi xe, để chúng ta đi bộ”.
Phương thị chưa đặt chân xuống sân nhà họ Trương, không dám cãi lại, tùy ông ta mắng chửi cả đường về, Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi muốn khuyên nhưng không dám, khó chịu cực kì, đành tìm cái cớ về nhà trước. Đợi Trương Lương và Phương thị về đến nhà, Trương Bát nương đã bị Phương Chính Luân kêu lên xe, chưa thèm chào hỏi một tiếng liền quay mặt đi luôn, Trương Đống và Dương thị thấy, cùng lắc đầu ngao ngán hai người bọn họ không biết nhìn người, chọn ngay ông con rể bố láo như thế.
Việc hôn nhân của Trương Bát nương là Phương thị dốc lòng thúc đẩy, bà ta sợ Trương Lương lại muốn mắng bà ta, vội vã bước lên bái kiến đại ca đại tẩu, lôi kéo Dương thị hỏi han. Dương thị thấy Trương Lương mặt căng như dây đàn, nói với Phương thị. “Cả nhà thương lượng cả trưa vẫn không định ra được chủ ý, chờ cô về lo liệu gia sự”.
Dương thị có tước phong trong người, Phương thị rất cung kính với bà, vội khiêm tốn vài câu. “Trưởng tẩu làm đầu, em nào dám định đoạt, chỉ là đề nghị chút thôi”.
Hai người tương thân tương ái nắm tay nhau cùng vào phòng, bỏ lại hai ông Trương Đống Trương Lương đằng sau.
Trong lòng Trương Bát nương đang chứa một chuyện khác, thấy Lâm Y không chịu kể cũng đành thôi, chỉ nói. “Mẹ chị ở nhà cậu đã hai ngày, chị muốn nói cha đi đón bà ấy, lại không biết nói thế nào, Tam nương dạy chị với”.
Lâm Y vội hỏi. “Có phải mợ chị vì chuyện này mà làm khó dễ chị không?”.
Trương Bát nương không đáp, lại gục xuống bàn khóc, Lâm Y vừa thấy thế liền hiểu được Vương thị tất nhiên là giận chó đánh mèo, nàng lay bả vai Trương Bát nương, nói. “Em biết chị khó chịu, nhưng đây không phải lúc khóc, hãy nghĩ biện pháp đón Nhị phu nhân về, cuộc sống của chị bên ấy sẽ tốt lên thôi”.
Trương Bát nương miễn cưỡng ngừng khóc, ngẩng đầu lên. “Thật chị không bị sao cả, chính là mẹ ở nhà cậu suốt ngày cãi nhau với mợ, lại chẳng thắng được mợ, chị nhìn mà khổ sở thôi”.
Lâm Y hỏi. “Cãi nhau chuyện gì? Vương phu nhân muốn đuổi Nhị phu nhân đi?”.
Trương Bát nương lại lắc đầu. “Không phải, mợ nói mười thùng băng trước cũng phải trả thêm mỗi thùng một trăm văn, bắt mẹ chị trả, mẹ không muốn, cậu mợ mắng mẹ bất tài không có tiền đồ, lúc này mới cãi nhau”.
Thì ra do Phương thị hướng tâm về nhà chồng, chọc người ở nhà mẹ đẻ mất hứng, Lâm Y hiểu, dạy cô. “Nói chuyện đó trước mặt cha chị đi, để ông ấy hiểu mẹ chị đang che chở nhà họ Trương”.
Trương Bát nương lắc đầu nữa. “Lúc chị đi cũng là định như thế, mẹ chị lại nói cha chị không để bản thân bị dắt mũi, chỉ cần mợ không xuống giá băng, ông ấy sẽ không đón mẹ về, chị thật sự không nghĩ ra cách nào khác mới đến tìm em thương lượng”.
Lâm Y đưa tay xoa dịu Trương Bát nương, cô gầy chỉ còn xương cốt, kéo tay cô nhìn kĩ mới thấy cổ tay có một vết bầm tím, nàng vội hỏi. “Bọn họ đánh chị sao?”.
Trương Bát nương trả lời. “Không phải, là biểu ca muốn đi lầu xanh dạo chơi, chị ngăn hắn một chút, bị hắn thuận tay đẩy, đụng vào cột giường”.
Lâm Y vội la lên. “Như vậy còn không phải là đánh ư? Mẹ chị không nói gì?”.
Trương Bát nương cúi đầu. “Mẹ đã khổ lắm rồi, sao còn cho mẹ thêm buồn phiền”.
Lâm Y bị Phương thị hại không ít lần, thật sự không muốn giúp cô cứu bà ta, nhưng đúng là chẳng đành lòng nhìn Trương Bát nương thêm khổ, nhân tiện nói. “Muốn đón mẹ chị về phải phụ thuộc hết vào chị, bây giờ chị đi nói với Nhị lão gia là chị bị đuổi về”.
Trương Bát nương kinh ngạc. “Chị đâu có bị đuổi về, này chẳng phải nói dối sao?”.
Lâm Y buồn cười, nói. “Vì mẹ chị thì nói dối một lần có làm sao đâu?”.
Trương Bát nương do dự một lúc, bị Lâm Y giục mới đứng dậy đi, tần ngần trước cửa nhà chính một hồi mới đi vào trong, bái kiến cả gia đình Trương Đống. Không đợi cô mở miệng, Dương thị kinh ngạc hỏi. “Không Tết không lễ, cũng chưa báo khi nào đưa tang lão thái gia, sao cháu lại về nhà?”.
Trương Bát nương lần đầu nói dối, nội tâm đang bất an, thấy bà hỏi, thả lỏng một hơi, lắp bắp đáp. “Mợ… Mợ nói… Mẹ cháu mà không về nhà họ Trương, cháu cũng không cần về… Về nhà họ Phương”.
Trương Lương trước kinh sau hận, cho là nhà họ Phương ỷ vào Phương Duệ mới thăng quan, ỷ thế hiếp người, liền giật dây Trương Đống ra mặt, áp ông ta một hồi. Trương Đống cười khổ. “Chức quan của y tuy nhỏ, nhưng vẫn đang làm quan, tôi bây giờ đang ở nhà chịu tang, đối phó làm sao?”.
Trương Lương hận đến đập ván cửa đánh rầm, định lập tức đến nhà họ Phương đòi lại công bằng cho con gái rượu. Dương thị hay phải xã giao với các phu nhân chốn quan trường, giỏi nhất xem sắc mặt người ta, bà nhìn chằm chằm vào Trương Bát nương, nhìn ra chút manh mối liền kêu Trương Đống giữ chặt Trương Lương lại, trách cứ ông ta. “Chú đi nhà họ Phương làm ầm lên, cuối cùng bị hại vẫn là Bát nương, chú lại không thể khắc khắc nhìn chằm chằm vào nhà họ Phương, mẹ chồng cháu nó nếu giận chó đánh mèo thì chú cũng có thấy đâu. Nếu chú thật quan tâm đến con bé thì mau mau đón em dâu về đi, chúng ta cùng lo tang sự, cháu gái cũng có thể sống an ổn”.
Trương Lương rốt cuộc vẫn đau lòng con gái, có chút động tâm, rồi lại do dự, Lâm Y đứng nhìn ở cửa lúc lâu, đi vào bắt cổ tay Trương Bát nương cho ông ta nhìn, thêm lửa. “Nhị lão gia nếu không đi đón người, vợ chồng son còn phải giận nhau”.
Dương thị cũng phụ theo. “Đúng vậy, mẹ chồng con bé khắt khe chú còn nói được hai câu, vợ chồng con bé cãi nhau, chú làm cha vợ ai lại xen vào, mau mau đón người về đi”.
Trương Bát nương lúc còn ở nhà được nâng niu trong lòng bàn tay, người nào dám động vào một ngón tay của cô, Trương Lương nhìn thương tích trên cổ tay con gái, tim như đao cắt, chỉ phải nén giận, dẫn hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi đi nhà họ Phương đón Phương thị. Ông ta vừa đến nhà họ Phương, gọi hai đứa con trai lo chu toàn lễ nghĩa với Phương Duệ và Vương thị, bản thân ông ta đi gặp Phương Chính Luân, mắng xối xả một trận, buộc hắn cam đoan sau này không được động tay động chân với Trương Bát nương nữa.
Vương thị thấy ông ta giáo huấn con trai mình thì rất là bất mãn, nhưng cha vợ giáo huấn con rể, bà ta không tiện nói gì, liền nói Phương thị. “Cô về nhà, còn tiền hai thùng băng chưa thanh toán, trước trả đi đã rồi về”.
Trương Lương nghe xong câu này lại nổi cơn tức, nhưng Trương Bát nương còn ở nhà họ Trương chờ nhà họ Phương đến đón, đành phải nhẫn nại, gọi thím Nhâm về lấy hai ngàn năm trăm văn tiền giấy lẫn tiền kẽm đến, vứt trước mặt Vương thị. “Một văn cũng không thiếu của bà, mau sai Phương Chính Luân đón Bát nương nhà tôi về, từ nay về sau đối xử tốt với nó, không được đánh mắng, nếu không tôi không để yên cho nhà họ Phương các người”.
Phương Chính Luân không muốn nhích người, lầm bầm. “Cũng có phải tôi đuổi cô ta về đâu, bản thân tự về nhà còn muốn người ta đi đón”.
Trương Lương không tin, định mắng hắn, Vương thị nể tiền băng, vội đẩy Phương Chính Luân. “Mặc kệ con bé vì sao về nhà, dù sao cũng chỉ có mấy bước chân, con đi đón một chuyến”.
Phương Chính Luân nhân cơ hội đòi bà ta năm trăm văn, không tình nguyện lên xe, cũng không đợi Trương Lương và Phương thị, tự mình đi trước. Trương Lương đứng trước cổng lớn dậm chân thình thịch, mắng Phương thị. “Nhìn thằng cháu ngoan của bà đi, bản thân ngồi xe, để chúng ta đi bộ”.
Phương thị chưa đặt chân xuống sân nhà họ Trương, không dám cãi lại, tùy ông ta mắng chửi cả đường về, Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi muốn khuyên nhưng không dám, khó chịu cực kì, đành tìm cái cớ về nhà trước. Đợi Trương Lương và Phương thị về đến nhà, Trương Bát nương đã bị Phương Chính Luân kêu lên xe, chưa thèm chào hỏi một tiếng liền quay mặt đi luôn, Trương Đống và Dương thị thấy, cùng lắc đầu ngao ngán hai người bọn họ không biết nhìn người, chọn ngay ông con rể bố láo như thế.
Việc hôn nhân của Trương Bát nương là Phương thị dốc lòng thúc đẩy, bà ta sợ Trương Lương lại muốn mắng bà ta, vội vã bước lên bái kiến đại ca đại tẩu, lôi kéo Dương thị hỏi han. Dương thị thấy Trương Lương mặt căng như dây đàn, nói với Phương thị. “Cả nhà thương lượng cả trưa vẫn không định ra được chủ ý, chờ cô về lo liệu gia sự”.
Dương thị có tước phong trong người, Phương thị rất cung kính với bà, vội khiêm tốn vài câu. “Trưởng tẩu làm đầu, em nào dám định đoạt, chỉ là đề nghị chút thôi”.
Hai người tương thân tương ái nắm tay nhau cùng vào phòng, bỏ lại hai ông Trương Đống Trương Lương đằng sau.