Chương 47: Thiếu nợ ân tình
Lưu Hà là người thông minh, lập tức hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn tứ phía, Trương Trọng Vi còn khổ canh trước cửa phòng Lâm Y. Cô nhịn cười đi qua, nói cho chàng biết Dương thị muốn mua nha hoàn của chàng, lại nói nhỏ. “Đại phu nhân muốn tặng nha hoàn cho Lâm Tam nương mới tìm thiếu gia mua”.
Trương Trọng Vi ở thời khắc mấu chốt cũng không hồ đồ, nghe hiểu được, vui mừng nói. “Thay ta tạ ơn bá mẫu”. Hai người nhanh chóng làm thỏa đáng thủ tục mua bán, Lưu Hà về phòng, đặt khế bán mình mới lên bàn nhỏ bên cạnh Lâm Y, nhìn Dương thị mỉm cười. “Đại phu nhân nhà chúng tôi thấy không ai hầu hạ Lâm Tam nương, tặng một nha hoàn cho Tam nương”.
Lâm Y tự nhiên kiên trì không nhận, Dương thị khổ khuyên. “Chớ hành động theo cảm tính giả bộ hiền lành cái gì, nghe ta khuyên một lần, ta không hại cô”.
Lâm Y thầm nghĩ : ta biết phu nhân hảo tâm, nhưng Trương Trọng Vi có thông phòng hay không, cũng không liên quan đến ta. Nàng không muốn nhận, đứng dậy định cáo từ, Dương thị nói tiếp “Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối”, kiên quyết nhét khế bán mình của nha đầu kia vào tay nàng, nói. “Không cần để ý Nhị phu nhân, đều có ta ứng phó”. Bà phân phó Lưu Hà. “Ta coi nha đầu kia ánh mắt láo liên khắp nơi, chỉ sợ không phải đứa an phận, ngươi tiễn Lâm Tam nương về, thuận tiện thay Tam nương răn đe nó”.
Nha đầu kia không dễ thu phục, Lâm Y không biết, nhưng Dương thị biết, thế vì sao còn muốn tặng? Lâm Y trong lòng thấy cực quái lạ, nhưng thủy chung không giải ra được. Nàng đang cân nhắc nên từ chối hảo ý của Dương thị thế nào, Lưu Hà đã đi đến đưa tay tỏ vẻ “Mời”, nàng không thể, đành phải cúi người tạ ơn Dương thị, cáo từ về phòng.
Trên đường đi, Lâm Y hỏi Lưu Hà. “Tôi làm sao lọt vào mắt xanh của Đại phu nhân, Đại phu nhân chiếu cố tôi nhiều như thế?”.
Lưu Hà cười không nói, chỉ đáp đó không phải chuyện xấu. Cô kín miệng, Lâm Y cũng hết cách, chỉ có thể sẵn sàng binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn.
Lưu Hà được Dương thị dặn dò, tới cửa phòng Lâm Y, trước kéo nha hoàn kia ra ngoài răn dạy. “Chủ nhân mới của ngươi là Lâm Tam nương, là người vô cùng giỏi giang, tuổi nhỏ nhưng bản lãnh kiếm tiền lớn, nếu ngươi hầu hạ tốt, không thiếu cho ngươi ưu việt, nhưng nếu Lâm Tam nương không để ngươi vào mắt, phạt ngươi cũng không ai thèm cứu”.
Nha hoàn hai mắt run run, liên tục gật đầu.
Lâm Y nhìn Lưu Hà nói xong, giao cho cô một tờ tiền giấy. “Đại phu nhân hảo tâm, tôi sao có thể không biết xấu hổ nhận không, nha hoàn này xem như tôi mua”.
Lưu Hà đẩy. “Tam nương tử là muốn tôi về chịu trách mắng sao”.
Lâm Y nhét tiền vào túi cô, nói. “Thêm một miệng ăn, thêm chút tiền cơm canh là đương nhiên”.
Lưu Hà ngẫm nghĩ, không chối từ. “Tôi về báo cáo cho Đại phu nhân, nếu phu nhân không nhận, tôi lại gửi trả cho Tam nương tử”.
Lâm Y cười nói. “Phu nhân không nhận tôi cũng không nhận”. Nàng nhìn Lưu Hà rời đi, quay người về phòng, trước đóng chặt cửa mới giấu khế bán mình đi. Không bao lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng lên tiếng cho vào, nha hoàn kia đi đến dập đầu hành lễ. Lâm Y không quen sai bảo người hầu, không biết ứng phó như thế nào, một lúc lâu mới nói. “Đứng lên đi”.
Nha hoàn nghĩ nàng cố ý lập uy, có chút kinh sợ, khoanh tay đứng hầu một bên, cẩn thận hỏi. “Tam nương tử có gì sai bảo?”.
Lâm Y đi đến bàn học, lật một quyển sách, nói. “Trước đặt cho ngươi cái tên đã”. Nàng lấy trúng quyển “Tề dân yếu thuật”*, tiện tay lật một tờ, chỉ vào một từ bất kì, nhìn ra là chữ “Mạch”, nàng cười. “Thực khéo, vừa hay thu hoạch hết hoa màu là đến kì gieo lúa mạch, không bằng gọi Đông Mạch đi”.
*Tề dân yếu thuật = Dân muốn yên ấm phải có kĩ năng. Sách nhà nông thôi.
Đông Mạch được tên mới ngại nó quê mùa, nhưng không dám phản bác, cúi đầu nói “Dạ”, im lặng. Lâm Y nhìn ra cũng chẳng nói gì, còn sai. “Đông Mạch, đi tìm thím Dương mượn một cái giường, buổi tối ngươi trải dưới giường ta mà ngủ”.
Đông Mạch biến sắc, thử hỏi. “Tam nương tử muốn nô tỳ trực đêm?”.
Lâm Y có hứng thú nhìn cô ta, nói. “Ban đêm không cần ngươi hầu hạ, chỉ là ta có mỗi gian phòng này thôi, không có giường trống cho ngươi ngủ”.
Đông Mạch không tin, chỉ ngoài phòng. “Nô tỳ thấy có vài căn trống, thật không có giường?”.
Lâm Y ngồi xuống cạnh bàn, lại lật quyển “Tề dân yếu thuật”, nói. “Đó là của nhà họ Trương, ta họ Lâm”.
Đông Mạch nghi ngờ. “Chủ tử không phải thân thích nhà họ Trương?”.
Lâm Y đáp. “Chỉ là họ hàng rất xa, ăn nhờ ở đậu”.
Đông Mạch tỏ vẻ khinh thường, giấu cũng giấu không được, đứng tại chỗ bất động, không biết đang nghĩ gì. Lâm Y cố ý nói. “Thế nào, hối hận? Vẫn là ở chỗ Nhị thiếu gia tốt hơn phải không?”.
Đông Mạch không còn thái độ cung kính, lớn mật nhìn thẳng vào nàng, im lặng. Lâm Y làm như không thấy, đầu cũng chưa nâng, nhìn sách khẽ cười. “Mượn chăn đệm xong, đi xuống bếp phụ Lưu Hà bổ củi, nấu cơm chiều”. Nói xong mặc kệ cô ta có nghe hay không, tự nhiên đọc sách.
Đông Mạch trừng nàng hồi lâu, thấy nàng không phản ứng, liền nhẹ chân ra ngoài. Không bao lâu, thím Dương đến gõ cửa, hỏi. “Tam nương tử, nha hoàn tên Đông Mạch là cháu vòng vèo qua mấy tay mua được phải không?”.
Lâm Y gật đầu nói. “Từ chối Đại phu nhân không được, đành nhận”.
Thím Dương gật đầu lia lịa, nói. “Nhận là nên, nhưng nó đang trốn bên đống cỏ khô tán phét kia kìa, sao cháu không sai bảo nó làm việc?”.
Lâm Y cười. “Có sai, thím đừng để ý nó, cháu có tính toán cả”.
Thím Dương còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đang bận nấu cơm chiều, không rảnh rỗi, đành dặn dò nàng quản giáo nha hoàn, quay về bếp.
Mặt trời chiều ngả về tây, Lưu Hà đến gọi Lâm Y đi ăn cơm. Lâm Y hỏi cô. “Nha hoàn mới mua tên Đông Mạch có đến giúp cô bổ củi không?”.
Lưu Hà lắc đầu. “Chưa từng nhìn thấy”.
Lâm Y nhân tiện nói. “Nhờ cô giám sát phòng bếp chặt chẽ chút, nó không bổ xong củi, không cho nó ăn cơm”.
Lưu Hà hiểu rõ, che miệng cười. “Đã biết, Lâm Tam nương yên tâm”.
Đi vào nhà ăn, Dương thị đã yên vị, Điền thị bày bát đũa, trên bàn một đĩa đậu hũ trộn hành lá, một đĩa cải trắng xào, thêm một đĩa rau muối. Cải trắng là từ ruộng Lâm Y sản ra, nàng liền cười hỏi. “Hoa màu tôi trồng, ăn được chứ?”.
Điền thị cười đáp. “So với trong thành bán tốt hơn một trăm lần”.
Dương thị cũng cười. “Chỉ sợ cải trắng bán trong thành tất cả đều họ Lâm”.
Mọi người đều cười rộ lên, Lưu Hà giao lại tiền giấy cho Lâm Y, nói. “Nô tỳ hỏi qua Đại phu nhân, Đại phu nhân không nhận, Lâm Tam nương chớ trách”.
Dương thị cười mắng. “Nha đầu kia bị ta nuông chiều vô pháp vô thiên”.
Lâm Y không nhận, cũng không nói chuyện tiền mua nha hoàn, chỉ nói. “Cũng không thể đã ở không lại còn ăn không”.
Dương thị nghĩ nghĩ, nói. “Tiền cô cứ giữ, nếu ruộng của cô hoa màu tươi tốt, lấy về nhà một ít làm cơm, thế nào?”.
Mấy cọng rau làm gì giá trị mấy trăm đồng tiền, xem ra Dương thị cố ý muốn nàng thiếu nợ ân tình, Lâm Y thầm than, gật đầu. “Đại phu nhân thiên vị tôi”.
Dương thị cười, gắp mấy đũa thức ăn, nhìn bốn phía, hỏi. “Nha hoàn mới đâu rồi?”.
Lưu Hà biết Lâm Y muốn dùng thủ đoạn lập uy, vội đáp. “Tam nương tử đặt tên cho nó, gọi là Đông Mạch, hiện nay đang sai đi phòng bếp bổ củi”.
Dương thị gật đầu, trêu. “Thêm một Đông Mạch, ngươi chớ học lười nhát”.
Lưu Hà giả bộ sợ hãi, liên tục nói không dám, trốn sau lưng Lâm Y, rước lấy Dương thị cười to.
Lưu Hà là người thông minh, lập tức hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn tứ phía, Trương Trọng Vi còn khổ canh trước cửa phòng Lâm Y. Cô nhịn cười đi qua, nói cho chàng biết Dương thị muốn mua nha hoàn của chàng, lại nói nhỏ. “Đại phu nhân muốn tặng nha hoàn cho Lâm Tam nương mới tìm thiếu gia mua”.
Trương Trọng Vi ở thời khắc mấu chốt cũng không hồ đồ, nghe hiểu được, vui mừng nói. “Thay ta tạ ơn bá mẫu”. Hai người nhanh chóng làm thỏa đáng thủ tục mua bán, Lưu Hà về phòng, đặt khế bán mình mới lên bàn nhỏ bên cạnh Lâm Y, nhìn Dương thị mỉm cười. “Đại phu nhân nhà chúng tôi thấy không ai hầu hạ Lâm Tam nương, tặng một nha hoàn cho Tam nương”.
Lâm Y tự nhiên kiên trì không nhận, Dương thị khổ khuyên. “Chớ hành động theo cảm tính giả bộ hiền lành cái gì, nghe ta khuyên một lần, ta không hại cô”.
Lâm Y thầm nghĩ : ta biết phu nhân hảo tâm, nhưng Trương Trọng Vi có thông phòng hay không, cũng không liên quan đến ta. Nàng không muốn nhận, đứng dậy định cáo từ, Dương thị nói tiếp “Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối”, kiên quyết nhét khế bán mình của nha đầu kia vào tay nàng, nói. “Không cần để ý Nhị phu nhân, đều có ta ứng phó”. Bà phân phó Lưu Hà. “Ta coi nha đầu kia ánh mắt láo liên khắp nơi, chỉ sợ không phải đứa an phận, ngươi tiễn Lâm Tam nương về, thuận tiện thay Tam nương răn đe nó”.
Nha đầu kia không dễ thu phục, Lâm Y không biết, nhưng Dương thị biết, thế vì sao còn muốn tặng? Lâm Y trong lòng thấy cực quái lạ, nhưng thủy chung không giải ra được. Nàng đang cân nhắc nên từ chối hảo ý của Dương thị thế nào, Lưu Hà đã đi đến đưa tay tỏ vẻ “Mời”, nàng không thể, đành phải cúi người tạ ơn Dương thị, cáo từ về phòng.
Trên đường đi, Lâm Y hỏi Lưu Hà. “Tôi làm sao lọt vào mắt xanh của Đại phu nhân, Đại phu nhân chiếu cố tôi nhiều như thế?”.
Lưu Hà cười không nói, chỉ đáp đó không phải chuyện xấu. Cô kín miệng, Lâm Y cũng hết cách, chỉ có thể sẵn sàng binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn.
Lưu Hà được Dương thị dặn dò, tới cửa phòng Lâm Y, trước kéo nha hoàn kia ra ngoài răn dạy. “Chủ nhân mới của ngươi là Lâm Tam nương, là người vô cùng giỏi giang, tuổi nhỏ nhưng bản lãnh kiếm tiền lớn, nếu ngươi hầu hạ tốt, không thiếu cho ngươi ưu việt, nhưng nếu Lâm Tam nương không để ngươi vào mắt, phạt ngươi cũng không ai thèm cứu”.
Nha hoàn hai mắt run run, liên tục gật đầu.
Lâm Y nhìn Lưu Hà nói xong, giao cho cô một tờ tiền giấy. “Đại phu nhân hảo tâm, tôi sao có thể không biết xấu hổ nhận không, nha hoàn này xem như tôi mua”.
Lưu Hà đẩy. “Tam nương tử là muốn tôi về chịu trách mắng sao”.
Lâm Y nhét tiền vào túi cô, nói. “Thêm một miệng ăn, thêm chút tiền cơm canh là đương nhiên”.
Lưu Hà ngẫm nghĩ, không chối từ. “Tôi về báo cáo cho Đại phu nhân, nếu phu nhân không nhận, tôi lại gửi trả cho Tam nương tử”.
Lâm Y cười nói. “Phu nhân không nhận tôi cũng không nhận”. Nàng nhìn Lưu Hà rời đi, quay người về phòng, trước đóng chặt cửa mới giấu khế bán mình đi. Không bao lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng lên tiếng cho vào, nha hoàn kia đi đến dập đầu hành lễ. Lâm Y không quen sai bảo người hầu, không biết ứng phó như thế nào, một lúc lâu mới nói. “Đứng lên đi”.
Nha hoàn nghĩ nàng cố ý lập uy, có chút kinh sợ, khoanh tay đứng hầu một bên, cẩn thận hỏi. “Tam nương tử có gì sai bảo?”.
Lâm Y đi đến bàn học, lật một quyển sách, nói. “Trước đặt cho ngươi cái tên đã”. Nàng lấy trúng quyển “Tề dân yếu thuật”*, tiện tay lật một tờ, chỉ vào một từ bất kì, nhìn ra là chữ “Mạch”, nàng cười. “Thực khéo, vừa hay thu hoạch hết hoa màu là đến kì gieo lúa mạch, không bằng gọi Đông Mạch đi”.
*Tề dân yếu thuật = Dân muốn yên ấm phải có kĩ năng. Sách nhà nông thôi.
Đông Mạch được tên mới ngại nó quê mùa, nhưng không dám phản bác, cúi đầu nói “Dạ”, im lặng. Lâm Y nhìn ra cũng chẳng nói gì, còn sai. “Đông Mạch, đi tìm thím Dương mượn một cái giường, buổi tối ngươi trải dưới giường ta mà ngủ”.
Đông Mạch biến sắc, thử hỏi. “Tam nương tử muốn nô tỳ trực đêm?”.
Lâm Y có hứng thú nhìn cô ta, nói. “Ban đêm không cần ngươi hầu hạ, chỉ là ta có mỗi gian phòng này thôi, không có giường trống cho ngươi ngủ”.
Đông Mạch không tin, chỉ ngoài phòng. “Nô tỳ thấy có vài căn trống, thật không có giường?”.
Lâm Y ngồi xuống cạnh bàn, lại lật quyển “Tề dân yếu thuật”, nói. “Đó là của nhà họ Trương, ta họ Lâm”.
Đông Mạch nghi ngờ. “Chủ tử không phải thân thích nhà họ Trương?”.
Lâm Y đáp. “Chỉ là họ hàng rất xa, ăn nhờ ở đậu”.
Đông Mạch tỏ vẻ khinh thường, giấu cũng giấu không được, đứng tại chỗ bất động, không biết đang nghĩ gì. Lâm Y cố ý nói. “Thế nào, hối hận? Vẫn là ở chỗ Nhị thiếu gia tốt hơn phải không?”.
Đông Mạch không còn thái độ cung kính, lớn mật nhìn thẳng vào nàng, im lặng. Lâm Y làm như không thấy, đầu cũng chưa nâng, nhìn sách khẽ cười. “Mượn chăn đệm xong, đi xuống bếp phụ Lưu Hà bổ củi, nấu cơm chiều”. Nói xong mặc kệ cô ta có nghe hay không, tự nhiên đọc sách.
Đông Mạch trừng nàng hồi lâu, thấy nàng không phản ứng, liền nhẹ chân ra ngoài. Không bao lâu, thím Dương đến gõ cửa, hỏi. “Tam nương tử, nha hoàn tên Đông Mạch là cháu vòng vèo qua mấy tay mua được phải không?”.
Lâm Y gật đầu nói. “Từ chối Đại phu nhân không được, đành nhận”.
Thím Dương gật đầu lia lịa, nói. “Nhận là nên, nhưng nó đang trốn bên đống cỏ khô tán phét kia kìa, sao cháu không sai bảo nó làm việc?”.
Lâm Y cười. “Có sai, thím đừng để ý nó, cháu có tính toán cả”.
Thím Dương còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đang bận nấu cơm chiều, không rảnh rỗi, đành dặn dò nàng quản giáo nha hoàn, quay về bếp.
Mặt trời chiều ngả về tây, Lưu Hà đến gọi Lâm Y đi ăn cơm. Lâm Y hỏi cô. “Nha hoàn mới mua tên Đông Mạch có đến giúp cô bổ củi không?”.
Lưu Hà lắc đầu. “Chưa từng nhìn thấy”.
Lâm Y nhân tiện nói. “Nhờ cô giám sát phòng bếp chặt chẽ chút, nó không bổ xong củi, không cho nó ăn cơm”.
Lưu Hà hiểu rõ, che miệng cười. “Đã biết, Lâm Tam nương yên tâm”.
Đi vào nhà ăn, Dương thị đã yên vị, Điền thị bày bát đũa, trên bàn một đĩa đậu hũ trộn hành lá, một đĩa cải trắng xào, thêm một đĩa rau muối. Cải trắng là từ ruộng Lâm Y sản ra, nàng liền cười hỏi. “Hoa màu tôi trồng, ăn được chứ?”.
Điền thị cười đáp. “So với trong thành bán tốt hơn một trăm lần”.
Dương thị cũng cười. “Chỉ sợ cải trắng bán trong thành tất cả đều họ Lâm”.
Mọi người đều cười rộ lên, Lưu Hà giao lại tiền giấy cho Lâm Y, nói. “Nô tỳ hỏi qua Đại phu nhân, Đại phu nhân không nhận, Lâm Tam nương chớ trách”.
Dương thị cười mắng. “Nha đầu kia bị ta nuông chiều vô pháp vô thiên”.
Lâm Y không nhận, cũng không nói chuyện tiền mua nha hoàn, chỉ nói. “Cũng không thể đã ở không lại còn ăn không”.
Dương thị nghĩ nghĩ, nói. “Tiền cô cứ giữ, nếu ruộng của cô hoa màu tươi tốt, lấy về nhà một ít làm cơm, thế nào?”.
Mấy cọng rau làm gì giá trị mấy trăm đồng tiền, xem ra Dương thị cố ý muốn nàng thiếu nợ ân tình, Lâm Y thầm than, gật đầu. “Đại phu nhân thiên vị tôi”.
Dương thị cười, gắp mấy đũa thức ăn, nhìn bốn phía, hỏi. “Nha hoàn mới đâu rồi?”.
Lưu Hà biết Lâm Y muốn dùng thủ đoạn lập uy, vội đáp. “Tam nương tử đặt tên cho nó, gọi là Đông Mạch, hiện nay đang sai đi phòng bếp bổ củi”.
Dương thị gật đầu, trêu. “Thêm một Đông Mạch, ngươi chớ học lười nhát”.
Lưu Hà giả bộ sợ hãi, liên tục nói không dám, trốn sau lưng Lâm Y, rước lấy Dương thị cười to.