Cuộc sống sâu gạo của mọt sách ở Thanh triều

Chương 3: Tiểu cường tái sinh(*)

(*) Con gián.
Thục Lan phái Tiểu Thúy ra khỏi viện hỏi thăm tình hình, quả nhiên phúc tấn rất có uy, chuyện Đông Thục Lan tự sát một chút phong thanh cũng không có, dĩ nhiên là mọi người vẫn ngầm hiểu với nhau. Cuối cùng đại phu cũng cho phép nàng xuống giường, tiểu cường đã tái sinh!
Được Tiểu Thúy phụng bồi, Đông Thục Lan bắt đầu tiến hành thăm trụ sở mới của mình. Đây là một tiểu viện độc lập, tất cả có hai gian nhà đơn giản, trong phòng ngủ có vài đồ dùng thiết yếu, đa số chúng đều được bày biện dựa theo phong tục của dân tộc Hán, thế nhưng bất ngờ là ở vị trí gần cửa sổ lại có một cái giường đất(*) mà người phương Bắc dùng để sưởi ấm vào mùa đông. Thấy ánh mắt nghi ngờ của tiểu thư, Tiểu Thuý vội vàng giải thích: “Gian phòng này vốn không hề có giường gỗ, là vì nghe nói tiểu thư quen ngủ giường gỗ cho nên bối lặc gia mới đặc biệt cho người dựa theo cái giường trước kia của tiểu thư mà làm một cái y hệt. Nghe nói khi đó các phu nhân trong phủ đều vô cùng hâm mộ.” Thấy tiểu thư mình không có phản ứng gì, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nàng lại không nói gì nữa.
(*) hay còn gọi là giường lò.
“Tại sao lại giữ lại cái giường đất này?” Thấy Tiểu Thúy không tiếp tục nữa, nghi hoặc của Thục Lan mới chỉ được giải đáp một nửa.
“Bởi vì…mùa đông trời rất lạnh, tiểu thư thích ngồi ở trên giường đất vẽ tranh, thêu thùa cho nên nó được để lại. Tiểu thư…”
Thục Lan phất tay một cái: “Ta chỉ là hỏi qua một chút thôi, giữ lại thì cứ giữ lại đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chúng ta ra ngoài xem một chút.”
“Dạ.”
Bên cạnh còn có một gian phòng nhỏ chưa đến sáu thước vuông, chắc tối hôm qua Tiểu Thúy ngủ tại nơi đó.
Phòng ngoài chính là phòng khách, cũng không lớn lắm, ở giữa có một cái bàn tròn, trên đó bày một bộ trà cụ, hai chiếc ghế tựa sóng đôi được đặt dựa vào tường, lớp lót bên trên đương nhiên cũng là gấm vóc tinh xảo, trên tường treo mấy bức tranh sơn thuỷ cùng Mẫu đơn phú quý. Không có gì đặc biệt, xem ra trong ti vi cũng không làm quá. Bước ra cửa, trời đã gần thu, hai hạ nhân đang quét lá rụng trong khoảng sân không lớn, họ vừa nhìn thấy Thục Lan liền vội vàng thi lễ, Thục Lan sợ nói sai cái gì nên quyết định học dáng vẻ của những nữ chủ trong ti vi, ngẩng đầu “ừ” một tiếng, sau đó đi một vòng dạo quanh sân trước khi trốn về phòng.
“Tiểu Thúy.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Mấy ngày này ngươi không cần làm gì hết, giúp ta thực hiện một khoá huấn luyện tăng cường.”
“Cái gì gọi là huấn luyện tăng cường?”
“Chính là dạy ta cần phải thi lễ với người nào, vung khăn ra sao, có dịp cùng người khác ăn cơm thì phải chú ý những gì. Những cái này rất quan trọng, liên quan đến mạng sống của chúng ta.”
“Tiểu Thúy đã hiểu.”
Vì thế trong vòng vài ngày, chủ tớ hai người đóng cửa phòng học tập lễ nghi căn bản. Ban đầu, bạn học chăm chỉ còn muốn làm sổ ghi chép, nhưng mà đống bút lông này quả thật không chịu nghe lời, tuy hồi nhỏ nàng đã từng học qua nhưng hồi ấy viết bằng chữ đại Khải, kiểu một tờ giấy A4 viết một chữ, nàng cũng từng thử viết qua tiểu Khải nhưng vì quá thê thảm không nỡ nhìn, ngay cả chính mình cũng xem không được nên đành bỏ cuộc. Nhưng bây giờ…viết đại Khải? Vậy thì không còn coi là sổ ghi chép nữa, với lại như vậy thì sẽ lãng phí giấy vô cùng. Hãy cứ đợi lần sau rồi bàn. Không có sổ ghi chép, ai bảo Tiểu Thúy không biết chữ, vậy nên nàng cũng chỉ còn biết học bằng cách nhớ, nhân tiện ngàn dặn vạn dò Tiểu Thúy đến lúc cần thiết nhất định phải đứng ở bên cạnh nàng.
Sau mấy ngày huấn luyện tăng cường thì đến thời điểm kiểm nghiệm, khảo nghiệm thứ nhất chính là sáng sớm mỗi ngày đến thỉnh an phúc tấn. Mấy ngày sau khảo nghiệm thành công, nàng không lộ ra chút sơ hở nào, mặc dù thỉnh thoảng ở chỗ của phúc tấn đụng phải mấy vị trong mắt trong miệng toàn hưng tai nhạc hoạ(*) cùng giễu cợt, biểu hiện rõ ràng đến mức ngay cả một người kiếp trước có dây thần kinh cảm giác siêu thô như Thục Lan cũng nghe ra được. Thục Lan lần thứ hai thông cảm với vị đích phúc tấn này, cuộc sống như vậy…thật quá gian nan, nếu là nàng thì chắc chắn sẽ không biết phải làm thế nào. Nàng vội vã cáo từ trở về phòng.
(*) hưng phấn vui vẻ vì người khác gặp tai hoạ.
Vừa về nàng đã ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn trong phòng khách, trước tiên tự cho mình một hơi ba chén trà, không thể trách nàng được, cái chén quá nhỏ còn không đủ thấm miệng.
“Tiểu Thúy!”

“Vâng, tiểu thư.”
“Ta nhớ chính miệng mình đã từng nói, bất kể chuyện gì cũng không được lừa gạt, đặc biệt là chuyện về bản thân ta.”
“…Vâng”
“Vậy…tại sao hôm nay vài lời các nàng nói ta lại nghe không hiểu? Ngươi phải biết rõ chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm chứ. Hay là ngươi thật sự hi vọng ta gặp chuyện không may?” Loại cảm giác này thực sự không tốt.
Lại là một tiếng phủ phục, Hoàng Hà bắt đầu tràn đê: “Nô tì đáng chết!”
“Ngươi không nên chết, ta cũng không nên chết, ta hy vọng hai người chúng ta có thể sống thật khoẻ mạnh, có câu chết tử tế không bằng bất chấp mà sống. Nói đi, còn những gì ta cần biết mà vẫn chưa biết?”
“Thật ra thì…người ban đầu được gả tới vốn không phải là tiểu thư mà là con vợ cả – Tam tiểu thư Mặc Lan. Thế nhưng không hiểu tại sao Mặc Lan tiểu thư lại được gả cho Thái tử, hơn nữa thoáng cái đã được phong làm trắc phúc tấn.”
“Cho nên, ta thế thân gả vào đây.”
“…Là bên ngoài nói không hay làm cho bối lặc gia thật mất mặt…cho nên…”
“Cho nên hắn liền có ý định vứt ta ở chỗ này tự sinh tự diệt, làm đồ trang trí? Có thể làm đồ trang trí cũng là nói quá lên rồi.” Hai mắt nàng đột nhiên sáng lên, một phát túm lấy hai vai Tiểu Thúy để chứng thực.
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy kinh hoảng, tiểu thư đừng quá thương tâm mà thần kinh không bình thường chứ. “Tiểu thư, người đừng đau khổ, bối lặc gia có lẽ…có lẽ…”
Có được đáp án mong muốn, Thục Lan bất cần phất tay một cái: “Hắn không đến cũng tốt, chỉ cần hắn bảo đảm lương tháng…” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Thuý, Thục Lan vội vàng đổi giọng, “Ta nói là tiền hàng tháng, tiền theo lệ thường.” Xem ra bước kế tiếp là phải đổi kiểu nói chuyện của bản thân, mấy câu nói hiện đại không thể thốt ra, hơn nữa bệnh khi hưng phấn liền nói lung tung cũng nhất định phải sửa, đây cũng không phải là thời đại ngôn luận tự do. “Ý ta là nếu ngài ấy tới thì chúng ta sẽ phải chịu quá nhiều quy củ, nhiều lời nhiều sai, làm nhiều sai nhiều, cho nên ngài ấy không đến là tốt nhất.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Tiểu Thuý, chắc ngươi cũng cảm thấy ta không phải là tiểu thư cũ của ngươi.”
“Tiểu thư…”
Nàng giơ tay lên chặn lại: “Hãy nghe ta nói hết. Có thể rất nhiều lời ngươi nghe cũng không hiểu, cái này không sao, ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ một điều, người ta khi sống vui cũng như vậy mà không vui cũng như vậy, trăm năm sau mọi người đều giống nhau trở thành một đống bạch cốt, ai cũng trốn không thoát, đã vậy sao không để cho mình sống vui vẻ lên? Chỗ dùng được duy nhất của bối lặc gia chính là cho chúng ta chỗ ở, cho chúng ta ăn no, cho chúng ta tiền tiêu, bảo vệ chúng ta an toàn, những thứ khác, ta đối hắn không có yêu cầu. Mà chúng ta đây, không nên gây chuyện, đảm bảo tốt những thứ chúng ta có, cứ như cuộc sống yên ổn trước kia của chúng ta là tốt rồi. Ngươi thử nghĩ xem, rủi như chúng ta sơ ý chọc giận bối lặc gia, ngài ấy không cần giết chúng ta, chỉ cần đuổi chúng ta ra khỏi phủ rồi vứt cho vài bộ y phục rách rưới thì chúng ta đã đủ đi đời nhà ma rồi, đúng không? Nếu đem ra so sánh thì đãi ngộ nơi này đã là quá tốt rồi. Nhìn lên mình không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. Ngươi nói có đúng hay không?”
Tiểu Thúy do dự gật đầu một cái: “Tiểu thư nói rất đúng, nô tỳ hiểu.”
Thục Lan lại không ngừng cố gắng: “Nghĩ sâu hơn đi, rủi như chúng ta bị đuổi ra khỏi cửa, về sau sẽ nương nhờ ai, sẽ có kết cục ra sao?”
“Nô tì đã hiểu!” Lần này giọng nói cũng rõ ràng vang dội hơn rất nhiều.
Nàng hài lòng gật đầu: rất tốt, tẩy não thành công! Vì thế cuộc sống trạch nữ của người nào đó ở cổ đại chính thức bắt đầu, hiện tại ngay cả đi làm cũng đều không cần nữa.

back top