Vừa lúc đó vòng thi bắn cung kết thúc, những người xuất sắc bước ra khỏi hàng chờ đợt tỉ thí tiếp theo. Sau khi liếc nhìn hồng tâm phía đằng xa, tên kị sĩ tóc nâu lại bô bô nói một tràng.
“Thưa Thánh thượng, Raymont nói rằng muốn cùng Neil Johnson dùng hỏa súng để lãnh giáo tài bắn cung của cao thủ Đại Thanh.” Thầy tu Tạp Đức Áo từ chỗ ngồi đứng lên, chắp tay thi lễ với Khang Hi ngồi đằng trước. Lúc này Đông Thục Lan mới biết hóa ra cái người tóc nâu tên là Raymont, người đầu rong biển tên là Neil Johnson. Khang Hi gật đầu, Sách Ngạch Đồ cũng không thèm liếc mắt tên đầu quăn Raymont mà tùy tiện ra lệnh cho quan thống lĩnh chọn một người trong số những xạ thủ xuất sắc hôm nay.
Neil Johnson cầm hỏa súng trong tay, sánh vai cùng một người trẻ tuổi đứng trước mục tiêu. Đông Thục Lan vươn dài cổ, săm soi tư thế cầm súng của đầu xoăn, trong lòng chỉ hận sao trong tay mình không có thêm một cái ống nhòm để có thể nhìn rõ ràng thêm chút ít. Trước kia nàng đọc tiểu thuyết xuyên không có nói ở những năm Khang Hi hỏa súng còn rất nguyên thủy, đặc biệt là chống rung kém, giật rất mạnh, không cẩn thận thì rất dễ bị thương, mặc dù khẩu hỏa súng ngắn đã vào tay Thục Lan ít lâu nhưng đến nay nàng vẫn chưa có gan bắn hai phát khai hỏa. Nếu đã không có ý định làm Đại Thanh thủ tọa nữ xạ thủ, khẩu hỏa súng này cứ để đó là được rồi. Thế nhưng hiếm khi mới có chuyên gia làm mẫu ngay trước mặt, Thục Lan đương nhiên là vui mừng quá đỗi.
Đoàng, đoàng, đoàng – ba phát hoàn hảo! Có điều cung thủ Đại Thanh chẳng phải tay vừa, cũng lần lượt đáp lễ ba phát trúng hồng tâm. Xem ra loại đối đầu cơ bản không có tính khiêu chiến này chẳng thể đem lại kết quả gì được. Có người liền đề nghị để hai người kia bắn chim bồ câu, ai bắn rụng nhiều chim hơn sẽ chiến thắng. Mới đầu hỏa súng không có chức năng bắn liên tục, hơn nữa bắn xong một lần lại phải nạp thêm một viên đạn, chỉ vậy thôi cũng thấy tranh tài kiểu này là không công bằng. Thế nhưng chẳng ai ngờ, tay súng phương Tây trẻ tuổi kia vì muốn khoe khoang mà không thèm bắn chim bồ câu, ngược lại dùng một phát súng phá hết đường tên mà đối thủ bắn lên không trung. Biến cố này không chỉ làm cho Thục Lan há hốc miệng mà ngay cả Khang Hi cũng phải cả kinh từ trên long ỷ bật dậy.
Thông minh, thật sự là quá thông minh! Đông Thục Lan ngầm than thở rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai ngờ bên trong đầu rong biển lại không hoàn toàn là rong biển. Đạn đấu với cung còn được, ngược lại, dùng cung đấu với đạn căn bản là chuyện đùa, tuy là dùng mưu đấy, nhưng nhìn vào vẫn là triều đình nhà Thanh thua một bàn.
Đông Thục Lan len lén đảo mắt qua hàng ghế trên, quả nhiên sắc mặt của Khang Hi gia có chút khó coi, sắc mặt của các văn võ đại thần thì càng đa dạng hơn nữa: có tức giận bất mãn, có bất động thanh sắc, có trầm tư tính kế… Đương nhiên thầy tu thủ tọa cũng không nén được khuôn mặt đắc chí, thầy tu Tạp Đức Áo mặc dù trong lòng vô cùng cao hứng nhưng lại không dám lộ ra vẻ mặt vui mừng, thỉnh thoảng còn lo lắng nhìn qua Khang Hi đế, sợ đắc tội lão mà thành ra tuyệt đường.
Đang lúc mọi hàng ghế một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên Thập a ca Dận Nga bước ra khỏi hàng đến quỳ gối trên đất: “Hoàng a mã, nhi thần muốn hướng vị xạ thủ Tây Dương kia lãnh giáo một hai, xin hoàng a mã ân chuẩn.”
“…” Khang Hi có hơi do dự.
“Xin hoàng a mã ân chuẩn.” Dận Nga lần nữa khẩn cầu. Hắn hiểu được hoàng thượng đang lo lắng, chẳng may hắn thua, mặt mũi của Đại Thanh liền mất hết. Có lẽ không chỉ Hoàng a mã mà phần lớn những người đang ngồi kia đều không tin tưởng hắn.
Thực ra cũng không thể trách mọi người được, những cuốn sách trước đây Thục Lan đọc qua đều miêu tả Thập a ca thành một người thẳng tính không có bản lãnh gì, cũng có sách nói rằng Thập a ca thích hỏa súng, thế nhưng lại không có bất kì thông tin nào nói về kĩ thuật bắn súng của hắn. Nhìn lại Đại Thanh, mặc dù có đội thần khí (Hồng Y đại pháo), đội trường thương, nhưng khi săn thú bình thường đều dùng cung là chính, cũng chưa nghe nói có người dùng hỏa súng săn thú bao giờ. Chỉ sợ Hoàng thượng cũng đang lo lắng rằng Thập a ca chỉ là nảy sinh dũng khí nhất thời, cuối cùng sẽ làm mất mặt mũi của đất nước, dù sao thì Dận Nga cũng đường đường là một hoàng tử!
“Xin Hoàng a mã thành toàn.” Dận Tự cũng rời chỗ ngồi quỳ gối bên người Thập đệ.
“Được! Chuẩn!” Hào khí của Khang Hi cũng nổi lên, nếu con của lão đã tự tin như vậy thì lão còn lo lắng làm gì.
“Tạ Hoàng a mã!” Hai người đồng thanh, cùng nhau đứng dậy, sau đó đập tay nhau rồi nắm thật chắc.
Thị đồng của Thập a ca vội vàng dâng lên khẩu hỏa súng mà thường ngày Dận Nga yêu thích nhất. Nhìn bóng lưng Thập a ca đi dần về phía trường bắn, trong đầu Đông Thục Lan liền hiện lên hai câu thơ lẫy lừng thiên cổ: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê; Tráng sĩ một đi không trở về(*)”. May mà hôm nay Thập a ca mặc triều phục chứ không phải là một thân quần áo trắng, nếu không thì còn dọa người hơn nữa. Lần này coi như là tỉ thí công bằng, không có gì để mưu mô tính kế. Có điều Thục Lan lại nghĩ tới một vấn đề khác: trang bị sinh sức mạnh. Người nào có khẩu súng tiên tiến hơn, người đó liền có khả năng thắng cao hơn! Nghĩ tới đó, dù trong lòng không muốn nhưng rốt cục Thục Lan vẫn không nhịn được mà mở miệng thấp giọng hỏi Đại Nhi Cách lần nữa: “Ngươi có biết khẩu súng trong tay Thập a ca và khẩu súng trong tay tóc xoăn thì khẩu nào khá hơn không?”
(*) Kinh Kha khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng, tại bờ sông Dịch, đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn:
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn
Lần này Thục Lan thành công giành được một cái liếc mắt xem thường từ phía Đại Nhi Cách. Xem ra đã hỏi sai vấn đề, Đông Thục Lan rất thức thời ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng về phía trường đấu. Nàng nói thầm trong đầu: Trương Sơn dùng một khẩu súng cũ nát mà giành được huy chương vàng trong một cuộc thi gồm cả nam lẫn nữ, Thập a ca, đừng bảo ngay cả một nữ nhân ngươi cũng không bằng nhé!
Bởi vì lần này hai bên đều dùng hỏa súng nên nhường khách – cũng chính là Neil Johnson bắn bồ câu trước, Thập a ca sau. Không cần nói cũng biết kĩ thuật bắn súng của đầu xoăn rất chuẩn, hai mươi con chim bồ câu bị hắn bắn rụng mất mười bảy. Cho nên đến khi Thập a ca ra sân, áp lực không hề nhỏ chút nào, lòng bàn tay ai cũng là một trận mồ hôi, Khang Hi đế đã không nhịn được mà đi đến trước vòng bảo hộ quanh trường bắn để quan sát.
Từ lúc chim bồ câu được thả ra ngoài và Thập a ca khai hỏa phát súng đầu tiên, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, khi từng con chim bồ câu rơi xuống sau từng tiếng súng vang vọng trong không trung, giọng người đếm số càng ngày càng to rõ, cảm xúc đám đông càng lúc càng phấn khích, lúc này đã chẳng còn ai quan tâm đến kết quả tỉ thí nữa, ở trong mắt bọn họ, hình tượng của Thập a ca đang càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng vĩ đại. Khang Hi đế cũng khó giấu nổi kích động, mặt mang đầy khẩn trương.
Khi Dận Nga bắn rơi con chim bồ câu cuối cùng, không cần thân binh báo kết quả, cả trường đấu đã chìm ngập trong tiếng hoan hô.
Nhìn Thập a ca đứng ở chính giữa trường đấu tiếp nhận bao lời tung hô chúc mừng, nhất thời Thục Lan đồng học cảm thấy hắn ở một khắc kia quả thực còn đẹp trai hơn cả Roger Moore, ngầu hơn cả Pierce Brosnan, nàng hâm mộ quá! Đại Nhi Cách thấy Đông Thục Lan hai mắt như sao, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng thì không nhịn được lườm một cái, mặc dù trong lòng hắn cũng thật cao hứng nhưng cũng đâu cần khoa trương như vậy, với lại dường như nữ nhân này đã quên mất thân phận của mình rồi, dám sùng bái nam nhân khác như vậy, e rằng Tứ gia sẽ mất hứng. Vì thái bình sau này trong phủ, Đại Nhi Cách khẽ khàng chọc chọc người bên cạnh, nhắc nhở nàng mau kiềm chế bản thân. Thục Lan cũng không ngu ngốc nên vội vàng thu liễm những hành động luống cuống, nàng cũng không muốn năm ngày tỉ võ sôi động bản thân vất vả học cưỡi ngựa để đổi lấy lại biến thành một ngày dạo chơi võ đài.
Dận Nga thu khẩu hỏa súng lại, giao cho thị đồng của hắn rồi bước tới trước mặt Khang Hi, quỳ một chân trên đất, “Nhi thần may mắn không làm nhục mệnh.”
“Tốt, tốt, tốt.” Khang Hi nói liên tục ba chữ “tốt”, “Ban thưởng một đôi hỏa súng, trăm lượng hoàng kim, phong hàm bối tử.”
“Tạ Hoàng a mã ban thưởng.” Dận Nga cực kì mừng rỡ.
Đêm đó, Tứ a ca nửa cười nửa không nhìn Thục Lan, “Có nên nói rằng vận may của ngươi cực kì nhiều không? Tỉ võ mấy ngày nay vậy mà chỉ có đúng hôm nay là náo nhiệt nhất.”
Đông Thục Lan chỉ cười khúc khích. Nàng vận khí tốt? Thà nói nàng là sao chổi của Đại Thanh thì đúng hơn, nàng không đi thì chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng vừa xuất hiện đã có người xông đến gây chuyện. Chuyện này mà nói ra thì không chỉ trận đấu võ ngày mai bị ngâm nước nóng mà nếu có người ăn no rỗi việc đâm nàng một nhát, nàng cũng chẳng chối cãi được. Nàng rất muốn mấy ngày sau cũng có thể náo nhiệt được như hôm nay, nhưng chỉ sợ trái tim của Tổng giám trường thi Sách Ngạch Đồ sẽ không chịu nổi thôi. Haha. Đông Thục Lan ôm chăn, cười trộm mà ngủ.
“Thưa Thánh thượng, Raymont nói rằng muốn cùng Neil Johnson dùng hỏa súng để lãnh giáo tài bắn cung của cao thủ Đại Thanh.” Thầy tu Tạp Đức Áo từ chỗ ngồi đứng lên, chắp tay thi lễ với Khang Hi ngồi đằng trước. Lúc này Đông Thục Lan mới biết hóa ra cái người tóc nâu tên là Raymont, người đầu rong biển tên là Neil Johnson. Khang Hi gật đầu, Sách Ngạch Đồ cũng không thèm liếc mắt tên đầu quăn Raymont mà tùy tiện ra lệnh cho quan thống lĩnh chọn một người trong số những xạ thủ xuất sắc hôm nay.
Neil Johnson cầm hỏa súng trong tay, sánh vai cùng một người trẻ tuổi đứng trước mục tiêu. Đông Thục Lan vươn dài cổ, săm soi tư thế cầm súng của đầu xoăn, trong lòng chỉ hận sao trong tay mình không có thêm một cái ống nhòm để có thể nhìn rõ ràng thêm chút ít. Trước kia nàng đọc tiểu thuyết xuyên không có nói ở những năm Khang Hi hỏa súng còn rất nguyên thủy, đặc biệt là chống rung kém, giật rất mạnh, không cẩn thận thì rất dễ bị thương, mặc dù khẩu hỏa súng ngắn đã vào tay Thục Lan ít lâu nhưng đến nay nàng vẫn chưa có gan bắn hai phát khai hỏa. Nếu đã không có ý định làm Đại Thanh thủ tọa nữ xạ thủ, khẩu hỏa súng này cứ để đó là được rồi. Thế nhưng hiếm khi mới có chuyên gia làm mẫu ngay trước mặt, Thục Lan đương nhiên là vui mừng quá đỗi.
Đoàng, đoàng, đoàng – ba phát hoàn hảo! Có điều cung thủ Đại Thanh chẳng phải tay vừa, cũng lần lượt đáp lễ ba phát trúng hồng tâm. Xem ra loại đối đầu cơ bản không có tính khiêu chiến này chẳng thể đem lại kết quả gì được. Có người liền đề nghị để hai người kia bắn chim bồ câu, ai bắn rụng nhiều chim hơn sẽ chiến thắng. Mới đầu hỏa súng không có chức năng bắn liên tục, hơn nữa bắn xong một lần lại phải nạp thêm một viên đạn, chỉ vậy thôi cũng thấy tranh tài kiểu này là không công bằng. Thế nhưng chẳng ai ngờ, tay súng phương Tây trẻ tuổi kia vì muốn khoe khoang mà không thèm bắn chim bồ câu, ngược lại dùng một phát súng phá hết đường tên mà đối thủ bắn lên không trung. Biến cố này không chỉ làm cho Thục Lan há hốc miệng mà ngay cả Khang Hi cũng phải cả kinh từ trên long ỷ bật dậy.
Thông minh, thật sự là quá thông minh! Đông Thục Lan ngầm than thở rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai ngờ bên trong đầu rong biển lại không hoàn toàn là rong biển. Đạn đấu với cung còn được, ngược lại, dùng cung đấu với đạn căn bản là chuyện đùa, tuy là dùng mưu đấy, nhưng nhìn vào vẫn là triều đình nhà Thanh thua một bàn.
Đông Thục Lan len lén đảo mắt qua hàng ghế trên, quả nhiên sắc mặt của Khang Hi gia có chút khó coi, sắc mặt của các văn võ đại thần thì càng đa dạng hơn nữa: có tức giận bất mãn, có bất động thanh sắc, có trầm tư tính kế… Đương nhiên thầy tu thủ tọa cũng không nén được khuôn mặt đắc chí, thầy tu Tạp Đức Áo mặc dù trong lòng vô cùng cao hứng nhưng lại không dám lộ ra vẻ mặt vui mừng, thỉnh thoảng còn lo lắng nhìn qua Khang Hi đế, sợ đắc tội lão mà thành ra tuyệt đường.
Đang lúc mọi hàng ghế một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên Thập a ca Dận Nga bước ra khỏi hàng đến quỳ gối trên đất: “Hoàng a mã, nhi thần muốn hướng vị xạ thủ Tây Dương kia lãnh giáo một hai, xin hoàng a mã ân chuẩn.”
“…” Khang Hi có hơi do dự.
“Xin hoàng a mã ân chuẩn.” Dận Nga lần nữa khẩn cầu. Hắn hiểu được hoàng thượng đang lo lắng, chẳng may hắn thua, mặt mũi của Đại Thanh liền mất hết. Có lẽ không chỉ Hoàng a mã mà phần lớn những người đang ngồi kia đều không tin tưởng hắn.
Thực ra cũng không thể trách mọi người được, những cuốn sách trước đây Thục Lan đọc qua đều miêu tả Thập a ca thành một người thẳng tính không có bản lãnh gì, cũng có sách nói rằng Thập a ca thích hỏa súng, thế nhưng lại không có bất kì thông tin nào nói về kĩ thuật bắn súng của hắn. Nhìn lại Đại Thanh, mặc dù có đội thần khí (Hồng Y đại pháo), đội trường thương, nhưng khi săn thú bình thường đều dùng cung là chính, cũng chưa nghe nói có người dùng hỏa súng săn thú bao giờ. Chỉ sợ Hoàng thượng cũng đang lo lắng rằng Thập a ca chỉ là nảy sinh dũng khí nhất thời, cuối cùng sẽ làm mất mặt mũi của đất nước, dù sao thì Dận Nga cũng đường đường là một hoàng tử!
“Xin Hoàng a mã thành toàn.” Dận Tự cũng rời chỗ ngồi quỳ gối bên người Thập đệ.
“Được! Chuẩn!” Hào khí của Khang Hi cũng nổi lên, nếu con của lão đã tự tin như vậy thì lão còn lo lắng làm gì.
“Tạ Hoàng a mã!” Hai người đồng thanh, cùng nhau đứng dậy, sau đó đập tay nhau rồi nắm thật chắc.
Thị đồng của Thập a ca vội vàng dâng lên khẩu hỏa súng mà thường ngày Dận Nga yêu thích nhất. Nhìn bóng lưng Thập a ca đi dần về phía trường bắn, trong đầu Đông Thục Lan liền hiện lên hai câu thơ lẫy lừng thiên cổ: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê; Tráng sĩ một đi không trở về(*)”. May mà hôm nay Thập a ca mặc triều phục chứ không phải là một thân quần áo trắng, nếu không thì còn dọa người hơn nữa. Lần này coi như là tỉ thí công bằng, không có gì để mưu mô tính kế. Có điều Thục Lan lại nghĩ tới một vấn đề khác: trang bị sinh sức mạnh. Người nào có khẩu súng tiên tiến hơn, người đó liền có khả năng thắng cao hơn! Nghĩ tới đó, dù trong lòng không muốn nhưng rốt cục Thục Lan vẫn không nhịn được mà mở miệng thấp giọng hỏi Đại Nhi Cách lần nữa: “Ngươi có biết khẩu súng trong tay Thập a ca và khẩu súng trong tay tóc xoăn thì khẩu nào khá hơn không?”
(*) Kinh Kha khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng, tại bờ sông Dịch, đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn:
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn
Lần này Thục Lan thành công giành được một cái liếc mắt xem thường từ phía Đại Nhi Cách. Xem ra đã hỏi sai vấn đề, Đông Thục Lan rất thức thời ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng về phía trường đấu. Nàng nói thầm trong đầu: Trương Sơn dùng một khẩu súng cũ nát mà giành được huy chương vàng trong một cuộc thi gồm cả nam lẫn nữ, Thập a ca, đừng bảo ngay cả một nữ nhân ngươi cũng không bằng nhé!
Bởi vì lần này hai bên đều dùng hỏa súng nên nhường khách – cũng chính là Neil Johnson bắn bồ câu trước, Thập a ca sau. Không cần nói cũng biết kĩ thuật bắn súng của đầu xoăn rất chuẩn, hai mươi con chim bồ câu bị hắn bắn rụng mất mười bảy. Cho nên đến khi Thập a ca ra sân, áp lực không hề nhỏ chút nào, lòng bàn tay ai cũng là một trận mồ hôi, Khang Hi đế đã không nhịn được mà đi đến trước vòng bảo hộ quanh trường bắn để quan sát.
Từ lúc chim bồ câu được thả ra ngoài và Thập a ca khai hỏa phát súng đầu tiên, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, khi từng con chim bồ câu rơi xuống sau từng tiếng súng vang vọng trong không trung, giọng người đếm số càng ngày càng to rõ, cảm xúc đám đông càng lúc càng phấn khích, lúc này đã chẳng còn ai quan tâm đến kết quả tỉ thí nữa, ở trong mắt bọn họ, hình tượng của Thập a ca đang càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng vĩ đại. Khang Hi đế cũng khó giấu nổi kích động, mặt mang đầy khẩn trương.
Khi Dận Nga bắn rơi con chim bồ câu cuối cùng, không cần thân binh báo kết quả, cả trường đấu đã chìm ngập trong tiếng hoan hô.
Nhìn Thập a ca đứng ở chính giữa trường đấu tiếp nhận bao lời tung hô chúc mừng, nhất thời Thục Lan đồng học cảm thấy hắn ở một khắc kia quả thực còn đẹp trai hơn cả Roger Moore, ngầu hơn cả Pierce Brosnan, nàng hâm mộ quá! Đại Nhi Cách thấy Đông Thục Lan hai mắt như sao, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng thì không nhịn được lườm một cái, mặc dù trong lòng hắn cũng thật cao hứng nhưng cũng đâu cần khoa trương như vậy, với lại dường như nữ nhân này đã quên mất thân phận của mình rồi, dám sùng bái nam nhân khác như vậy, e rằng Tứ gia sẽ mất hứng. Vì thái bình sau này trong phủ, Đại Nhi Cách khẽ khàng chọc chọc người bên cạnh, nhắc nhở nàng mau kiềm chế bản thân. Thục Lan cũng không ngu ngốc nên vội vàng thu liễm những hành động luống cuống, nàng cũng không muốn năm ngày tỉ võ sôi động bản thân vất vả học cưỡi ngựa để đổi lấy lại biến thành một ngày dạo chơi võ đài.
Dận Nga thu khẩu hỏa súng lại, giao cho thị đồng của hắn rồi bước tới trước mặt Khang Hi, quỳ một chân trên đất, “Nhi thần may mắn không làm nhục mệnh.”
“Tốt, tốt, tốt.” Khang Hi nói liên tục ba chữ “tốt”, “Ban thưởng một đôi hỏa súng, trăm lượng hoàng kim, phong hàm bối tử.”
“Tạ Hoàng a mã ban thưởng.” Dận Nga cực kì mừng rỡ.
Đêm đó, Tứ a ca nửa cười nửa không nhìn Thục Lan, “Có nên nói rằng vận may của ngươi cực kì nhiều không? Tỉ võ mấy ngày nay vậy mà chỉ có đúng hôm nay là náo nhiệt nhất.”
Đông Thục Lan chỉ cười khúc khích. Nàng vận khí tốt? Thà nói nàng là sao chổi của Đại Thanh thì đúng hơn, nàng không đi thì chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng vừa xuất hiện đã có người xông đến gây chuyện. Chuyện này mà nói ra thì không chỉ trận đấu võ ngày mai bị ngâm nước nóng mà nếu có người ăn no rỗi việc đâm nàng một nhát, nàng cũng chẳng chối cãi được. Nàng rất muốn mấy ngày sau cũng có thể náo nhiệt được như hôm nay, nhưng chỉ sợ trái tim của Tổng giám trường thi Sách Ngạch Đồ sẽ không chịu nổi thôi. Haha. Đông Thục Lan ôm chăn, cười trộm mà ngủ.