Tứ Tứ còn chưa kịp lên tiếng thì một thị vệ đã vội vã chạy tới báo tin Hoàng thượng chuẩn bị đến Nhiệt Hà trước hai tháng, Thập Nhị a ca cùng Niên Canh Nghiêu là những người đi đầu nên tự nhiên phải trở về gấp rút chuẩn bị. Hai người sau khi cáo từ Tứ bối lặc cùng phúc tấn liền rời đi, trận khiêu chiến vừa rồi hiển nhiên không đi đến hồi kết. Mọi người trải qua quãng đường còn lại trong bầu không khí nặng nề, dù sao chúng nữ nhân ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng Tứ a ca làm người dẫn đường, vừa đi vừa giúp bọn họ giới thiệu cảnh đẹp.
Đêm đó Dận Chân hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của Thục Lan: “Nàng muốn đi câu cá sao?” Trong con mắt Tứ Tứ, cô vợ này của hắn bình thường ngoại trừ đọc sách ra thì không có thêm hoạt động tiêu khiển nào, đúng tiêu chuẩn không ra cửa lớn không gần cửa sau, vậy nên hôm nay khi nghe nàng hỏi Thập Nhị về chuyện câu cá Tứ a ca liền có chút bất ngờ.
Đông Thục Lan hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, thật ra mục đích của nàng không phải là câu cá, mà là ăn cá. Ăn cá sống thái lát đương nhiên phải cần đến cá tươi, mà “tươi” nhất là câu từ dưới sông lên rồi ngồi ăn luôn bên bờ.
“Nàng biết câu?”
“Không biết.” Nữ nhân nào đấy vô cùng thành thật. Kinh nghiệm câu cá duy nhất nàng có được ở kiếp trước là giả trang làm hình nộm câu cá có chức năng thông báo. Nghĩa là thế này: nhóm bạn của nàng sau khi gắn mồi và quăng dây xong liền đưa cán câu cho nàng cầm, đợi đến khi nào cá mắc câu, bạn học Thục Lan của chúng ta sẽ kêu lên, lúc ấy nhóm bạn của nàng sẽ đến thu dây bắt cá.
Dận Chân suy nghĩ một lát rồi nói, “Chờ hai ngày nữa thời tiết ấm hơn ta sẽ dẫn nàng đi câu cá.”
“Không mang theo Niên trắc phúc tấn?” Đông Thục Lan đột nhiên ngẩng đầu.
Dận Chân im lặng không nói, có điều thân thể hai người đang dính lấy nhau nên Đông Thục Lan rất dễ dàng cảm giác được hắn không muốn vào lúc này, dưới tình huống này, nói về người này.
Thục Lan nhún vai, từ trên người Tứ Tứ lăn xuống, nằm ngang trên giường: “Không phải là thiếp thân lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngài thử ngẫm lại xem ngày hôm nay một mình trắc phúc tấn đã lãng phí bao nhiêu thời gian, hại mọi người phải bỏ qua bao nhiêu cảnh đẹp, hơn nữa nàng một chút áy náy cũng không có. Khiến cho tất cả mọi người không vui mà nàng vẫn không chịu ý thức. Những người khác thiếp thân không có ý kiến, nhưng mà nếu nàng đi, thiếp thân thà ngồi trong phòng chép sách còn hơn.” Nói xong nàng liền ngáp một cái.
“Ta biết nàng khoan dung độ lượng(*) rồi.” Dận Chân nghiêng người phủ lên Thục Lan, tay còn xấu xa nhéo nhéo hai *** đầy đặn của nàng. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng chạy trối chết của Niên Canh Nghiêu lúc ấy là Dận Chân lại buồn cười, đúng là lần đầu tiên thấy hắn chật vật như vậy.
(*) Tứ Tứ lại chơi chữ nhé. Nguyên văn là “lòng dạ rộng lớn”, ý là “khen” Thục Lan chẳng ghen tuông bao giờ. Mọi người nhớ “hung khâm” còn có nghĩa là “lòng dạ” chứ… *xấu hổ che mặt* Cơ mà đoạn sau có mấy chỗ tác giả dùng hình vuông, ta thay lại thành ba dấu sao nhé =))
“Quan trọng không phải là khoan dung độ lượng gì cả. Tự gia trong lòng cũng rõ, thiếp thân cùng trắc phúc tấn nước giếng không phạm nước sông mới lợi nhất cho ngài. Niên Canh Nghiêu mặc dù có tài học nhưng tính tình tự cao tự đại, tình cảm huynh muội với trắc phúc tấn lại tốt, hắn nhất định không để nàng ấy bị yếu thế. Ngày hôm nay gia cũng nhìn thấy, ngay cả Hoàng thượng thiếp thân cũng nhắc đến vậy mà hắn còn không chịu buông tha. Nếu thiếp thân đấu với hắn thì sự tình sẽ gây náo động, đối với gia trăm hại không một lợi. Nhưng nếu hôm nay thiếp thân cố tình thua hắn thì chẳng khác nào làm mất thể diện của Hoàng thượng, sau đấy thiếp thân không cần mở miệng nhờ, người Đông gia cũng sẽ tự ra mặt muốn bối lặc gia khẳng định lập trường. Bất luận ai thua ai thắng, đối với gia cũng chỉ có hại mà thôi. Vậy nên thiếp thân mới cho rằng bản thân càng ít tiếp xúc với trắc phúc tấn càng tốt. Thực ra việc này trong lòng gia hiểu rõ hơn thiếp thân.”
“Cố tình thua? Vậy mà nàng cũng dám nói ra miệng. Niên Canh Nghiêu là một tiến sĩ, hơn nữa hai người lại đấu thi từ, đây là điểm yếu của nàng.”
“Bối lặc gia đúng là không tin tưởng vào tài ăn nói của thiếp thân. Ngài nên biết lúc Niên Canh Nghiêu trách thiếp thân đề cập đến vấn đề ăn uống không đúng lúc, thiếp thân có thể đáp lại mấy lời khiến hắn nhồi máu, nghẹn máu hay hộc máu mà chết.” Vừa nói tay Đông Thục Lan vừa vô thức chọc chọc *** của Dận Chân
“Cái này thì ta tin.”
Tay nàng lập tức bị nắm có chút đau, hai mắt mở lớn nhìn Dận Chân một cách khó hiểu, nàng nhìn ánh mắt thâm trầm của Dận Chân một hồi mới ý thức được động tác của bản thân có vẻ hơi ***. “Mặc dù thỉnh thoảng ói ra chút máu cũng tốt cho hệ tuần hoàn nhưng thiếp thân thiết nghĩ lúc đó còn đang trong sơn trang của Hoàng thượng, nếu tên Niên Canh Nghiêu kia thổ huyết thật thì chẳng những bẩn thỉu còn có thể mang đến phiền toái lớn cho gia, suy tính một hồi thiếp thân liền quyết định tha cho hắn.”
Nhìn tiểu nữ nhân nào đấy càng nói càng tỏ vẻ kiêu ngạo, Dận Chân trong mắt tràn ngập ý cười, xem ra hôm nay nàng vô cùng bức xúc, cũng tội cho nàng đến bây giờ mới được bộc phát.
“Thế nào?” Tiểu nữ nhân kiêu ngạo vươn một ngón tay không bị nắm ra chọc chọc vai Dận Chân.
“Biết rồi, chỗ Niên thị ta sẽ nói hộ.”
“Miếng bánh mật(*) bé bỏng này làm phiền Tứ bối lặc rồi, mặc dù nó hơi dính một chút nhưng nhai nhiều cũng rất tốt cho việc làm mềm cơ mặt, tránh để cơ mặt thường xuyên cứng ngắc.” Phiền phức được giải quyết xong, bạn học Thục Lan lâp tức vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, ngó lơ Tứ Tứ rồi tìm đến Chu Công chơi cờ.
(*) Niên cao = bánh mật = Niên “tiên nữ” tiểu muội.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của người đang ngủ say dưới thân, Dận Chân liền có chút bất đắc dĩ, tiểu nữ nhân này nhìn đời quá thấu triệt, thấu triệt đến mức khiến người ta sinh ra sợ hãi, chắc cũng vì lí do này nên đa số thời gian nàng luôn giả bộ hồ đồ, đây giống như một phương thức tự bảo vệ vậy, không đem phiền toái tới cửa, không hiển lộ tài năng, rõ ràng là đến bây giờ Đông gia vẫn chẳng hay biết gì, bằng không bọn họ sao có thể bỏ qua một nữ tử như vậy? Nếu ông trời đã sắp đặt để hắn có được một nữ nhân vốn không thuộc về hắn, sau đó lại giúp hắn khám phá ra những điều đặc biệt ở nàng, vậy thì hắn nhất định sẽ không chịu buông tay, hắn sẽ không cô phụ ý tốt mà ông trời đã ban tặng.
Quả nhiên căn cứ theo những gì Tiểu Thúy báo cáo, kể từ khi bối lặc gia đến viện của Niên trắc phúc tấn một chuyến trắc phúc tấn liền trở nên thu liễm rất nhiều, thời gian ngồi trong viện cũng lâu hơn. Về phần Niên Canh Nghiêu, vì Hoàng thượng muốn lên đường tới Nhiệt Hà sớm cho nên hắn có rất nhiều công tác chuẩn bị phải gấp rút hoàn thành, thời gian để chú ý đến muội muội mình cũng không có. Đám người vui sướng khi người gặp họa không hề ít, bọn họ bí mật bàn luận với nhau, nội dung chính là: đợt tranh sủng lần này, thứ phúc tấn Đông Giai Thị cao tay hơn một bậc.
Thỉnh thoảng đụng mặt Niên thị ở chỗ phúc tấn, Thục Lan cũng phát hiện nàng ta dùng một loại ánh mắt rất kì quái lại có phần ai oán để nhìn bản thân. Có điều Đông Thục Lan tuyệt đối không tò mò mấy chuyện có thể chuốc lấy phiền toái vào thân như thế này, nàng chẳng quản chuyện Tứ Tứ đã nói gì với miếng bánh mật làm từ nước này, miễn là bánh không dính lên người nàng là được. Nàng còn đang bận nhìn ngón tay đếm ngày, đợi Tứ Tứ mang nàng đi câu cá. Cá sống thái lát không ô nhiễm tinh khiết từ thiên nhiên đó! Bạn học Thục Lan chỉ cần nghĩ đến cảnh Tứ Tứ câu cá còn mình ở một bên cúi đầu ăn hăng say là ngủ mơ cũng muốn cười thành tiếng.
Đêm đó Dận Chân hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của Thục Lan: “Nàng muốn đi câu cá sao?” Trong con mắt Tứ Tứ, cô vợ này của hắn bình thường ngoại trừ đọc sách ra thì không có thêm hoạt động tiêu khiển nào, đúng tiêu chuẩn không ra cửa lớn không gần cửa sau, vậy nên hôm nay khi nghe nàng hỏi Thập Nhị về chuyện câu cá Tứ a ca liền có chút bất ngờ.
Đông Thục Lan hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, thật ra mục đích của nàng không phải là câu cá, mà là ăn cá. Ăn cá sống thái lát đương nhiên phải cần đến cá tươi, mà “tươi” nhất là câu từ dưới sông lên rồi ngồi ăn luôn bên bờ.
“Nàng biết câu?”
“Không biết.” Nữ nhân nào đấy vô cùng thành thật. Kinh nghiệm câu cá duy nhất nàng có được ở kiếp trước là giả trang làm hình nộm câu cá có chức năng thông báo. Nghĩa là thế này: nhóm bạn của nàng sau khi gắn mồi và quăng dây xong liền đưa cán câu cho nàng cầm, đợi đến khi nào cá mắc câu, bạn học Thục Lan của chúng ta sẽ kêu lên, lúc ấy nhóm bạn của nàng sẽ đến thu dây bắt cá.
Dận Chân suy nghĩ một lát rồi nói, “Chờ hai ngày nữa thời tiết ấm hơn ta sẽ dẫn nàng đi câu cá.”
“Không mang theo Niên trắc phúc tấn?” Đông Thục Lan đột nhiên ngẩng đầu.
Dận Chân im lặng không nói, có điều thân thể hai người đang dính lấy nhau nên Đông Thục Lan rất dễ dàng cảm giác được hắn không muốn vào lúc này, dưới tình huống này, nói về người này.
Thục Lan nhún vai, từ trên người Tứ Tứ lăn xuống, nằm ngang trên giường: “Không phải là thiếp thân lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngài thử ngẫm lại xem ngày hôm nay một mình trắc phúc tấn đã lãng phí bao nhiêu thời gian, hại mọi người phải bỏ qua bao nhiêu cảnh đẹp, hơn nữa nàng một chút áy náy cũng không có. Khiến cho tất cả mọi người không vui mà nàng vẫn không chịu ý thức. Những người khác thiếp thân không có ý kiến, nhưng mà nếu nàng đi, thiếp thân thà ngồi trong phòng chép sách còn hơn.” Nói xong nàng liền ngáp một cái.
“Ta biết nàng khoan dung độ lượng(*) rồi.” Dận Chân nghiêng người phủ lên Thục Lan, tay còn xấu xa nhéo nhéo hai *** đầy đặn của nàng. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng chạy trối chết của Niên Canh Nghiêu lúc ấy là Dận Chân lại buồn cười, đúng là lần đầu tiên thấy hắn chật vật như vậy.
(*) Tứ Tứ lại chơi chữ nhé. Nguyên văn là “lòng dạ rộng lớn”, ý là “khen” Thục Lan chẳng ghen tuông bao giờ. Mọi người nhớ “hung khâm” còn có nghĩa là “lòng dạ” chứ… *xấu hổ che mặt* Cơ mà đoạn sau có mấy chỗ tác giả dùng hình vuông, ta thay lại thành ba dấu sao nhé =))
“Quan trọng không phải là khoan dung độ lượng gì cả. Tự gia trong lòng cũng rõ, thiếp thân cùng trắc phúc tấn nước giếng không phạm nước sông mới lợi nhất cho ngài. Niên Canh Nghiêu mặc dù có tài học nhưng tính tình tự cao tự đại, tình cảm huynh muội với trắc phúc tấn lại tốt, hắn nhất định không để nàng ấy bị yếu thế. Ngày hôm nay gia cũng nhìn thấy, ngay cả Hoàng thượng thiếp thân cũng nhắc đến vậy mà hắn còn không chịu buông tha. Nếu thiếp thân đấu với hắn thì sự tình sẽ gây náo động, đối với gia trăm hại không một lợi. Nhưng nếu hôm nay thiếp thân cố tình thua hắn thì chẳng khác nào làm mất thể diện của Hoàng thượng, sau đấy thiếp thân không cần mở miệng nhờ, người Đông gia cũng sẽ tự ra mặt muốn bối lặc gia khẳng định lập trường. Bất luận ai thua ai thắng, đối với gia cũng chỉ có hại mà thôi. Vậy nên thiếp thân mới cho rằng bản thân càng ít tiếp xúc với trắc phúc tấn càng tốt. Thực ra việc này trong lòng gia hiểu rõ hơn thiếp thân.”
“Cố tình thua? Vậy mà nàng cũng dám nói ra miệng. Niên Canh Nghiêu là một tiến sĩ, hơn nữa hai người lại đấu thi từ, đây là điểm yếu của nàng.”
“Bối lặc gia đúng là không tin tưởng vào tài ăn nói của thiếp thân. Ngài nên biết lúc Niên Canh Nghiêu trách thiếp thân đề cập đến vấn đề ăn uống không đúng lúc, thiếp thân có thể đáp lại mấy lời khiến hắn nhồi máu, nghẹn máu hay hộc máu mà chết.” Vừa nói tay Đông Thục Lan vừa vô thức chọc chọc *** của Dận Chân
“Cái này thì ta tin.”
Tay nàng lập tức bị nắm có chút đau, hai mắt mở lớn nhìn Dận Chân một cách khó hiểu, nàng nhìn ánh mắt thâm trầm của Dận Chân một hồi mới ý thức được động tác của bản thân có vẻ hơi ***. “Mặc dù thỉnh thoảng ói ra chút máu cũng tốt cho hệ tuần hoàn nhưng thiếp thân thiết nghĩ lúc đó còn đang trong sơn trang của Hoàng thượng, nếu tên Niên Canh Nghiêu kia thổ huyết thật thì chẳng những bẩn thỉu còn có thể mang đến phiền toái lớn cho gia, suy tính một hồi thiếp thân liền quyết định tha cho hắn.”
Nhìn tiểu nữ nhân nào đấy càng nói càng tỏ vẻ kiêu ngạo, Dận Chân trong mắt tràn ngập ý cười, xem ra hôm nay nàng vô cùng bức xúc, cũng tội cho nàng đến bây giờ mới được bộc phát.
“Thế nào?” Tiểu nữ nhân kiêu ngạo vươn một ngón tay không bị nắm ra chọc chọc vai Dận Chân.
“Biết rồi, chỗ Niên thị ta sẽ nói hộ.”
“Miếng bánh mật(*) bé bỏng này làm phiền Tứ bối lặc rồi, mặc dù nó hơi dính một chút nhưng nhai nhiều cũng rất tốt cho việc làm mềm cơ mặt, tránh để cơ mặt thường xuyên cứng ngắc.” Phiền phức được giải quyết xong, bạn học Thục Lan lâp tức vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, ngó lơ Tứ Tứ rồi tìm đến Chu Công chơi cờ.
(*) Niên cao = bánh mật = Niên “tiên nữ” tiểu muội.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của người đang ngủ say dưới thân, Dận Chân liền có chút bất đắc dĩ, tiểu nữ nhân này nhìn đời quá thấu triệt, thấu triệt đến mức khiến người ta sinh ra sợ hãi, chắc cũng vì lí do này nên đa số thời gian nàng luôn giả bộ hồ đồ, đây giống như một phương thức tự bảo vệ vậy, không đem phiền toái tới cửa, không hiển lộ tài năng, rõ ràng là đến bây giờ Đông gia vẫn chẳng hay biết gì, bằng không bọn họ sao có thể bỏ qua một nữ tử như vậy? Nếu ông trời đã sắp đặt để hắn có được một nữ nhân vốn không thuộc về hắn, sau đó lại giúp hắn khám phá ra những điều đặc biệt ở nàng, vậy thì hắn nhất định sẽ không chịu buông tay, hắn sẽ không cô phụ ý tốt mà ông trời đã ban tặng.
Quả nhiên căn cứ theo những gì Tiểu Thúy báo cáo, kể từ khi bối lặc gia đến viện của Niên trắc phúc tấn một chuyến trắc phúc tấn liền trở nên thu liễm rất nhiều, thời gian ngồi trong viện cũng lâu hơn. Về phần Niên Canh Nghiêu, vì Hoàng thượng muốn lên đường tới Nhiệt Hà sớm cho nên hắn có rất nhiều công tác chuẩn bị phải gấp rút hoàn thành, thời gian để chú ý đến muội muội mình cũng không có. Đám người vui sướng khi người gặp họa không hề ít, bọn họ bí mật bàn luận với nhau, nội dung chính là: đợt tranh sủng lần này, thứ phúc tấn Đông Giai Thị cao tay hơn một bậc.
Thỉnh thoảng đụng mặt Niên thị ở chỗ phúc tấn, Thục Lan cũng phát hiện nàng ta dùng một loại ánh mắt rất kì quái lại có phần ai oán để nhìn bản thân. Có điều Đông Thục Lan tuyệt đối không tò mò mấy chuyện có thể chuốc lấy phiền toái vào thân như thế này, nàng chẳng quản chuyện Tứ Tứ đã nói gì với miếng bánh mật làm từ nước này, miễn là bánh không dính lên người nàng là được. Nàng còn đang bận nhìn ngón tay đếm ngày, đợi Tứ Tứ mang nàng đi câu cá. Cá sống thái lát không ô nhiễm tinh khiết từ thiên nhiên đó! Bạn học Thục Lan chỉ cần nghĩ đến cảnh Tứ Tứ câu cá còn mình ở một bên cúi đầu ăn hăng say là ngủ mơ cũng muốn cười thành tiếng.