Sau một đêm đại chiến ba trăm hiệp, người nào đó toàn thân ê ẩm, giọng nói khan khan gọi người mang nước vào rửa mặt, chải đầu rồi ngồi vào bàn ăn sáng.
Hôm nay là ngày đón Niệm Nhi đến Phong Lữ Cung, nàng đang ăn sáng thì Bích Dao cho hay hoàng hậu đã đưa Niệm Nhi đến, hiện tại đã mang Niệm Nhi sang gian phòng nàng đã cho dọn dẹp sẵn.
Nghe vậy người nào đó liền súc miệng sau đó không nhanh không chậm phân phó:
“Cho người chuẩn bị một ít cháo bò băm nhuyễn, trà gừng, lấy một chậu nước ấm pha chút rượu và một cái khăn sạch, mang qua phòng Niệm Nhi” Nàng biết hiện tại Niệm Nhi hẳn là sốt cao, cả người sẽ rất khó chịu, ăn cháo là sẽ giúp tăng sức lực, đặc biệt thịt bò rất bổ máu. Lại lo lắng Niệm Nhi sẽ có dấu hiệu buồn nôn nên căn dặn làm thêm một ly trà gừng. Hiện tại việc cần làm là tăng cường sức đề kháng bằng dược thiện và nhanh chóng hạ sốt bằng cách lau nước ấm pha rượu.
Trên giường, gương mặt đứa bé đỏ bừng vì sốt,đôi môitái nhợt, mắt nhắm nghiền, nhăn nhó.
“Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an” Khuynh Nhan nhún người hành lễ.
“Tĩnh muội, muội đến” Hoàng hậu đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn vô cùng tiều tụy, vừa nói vừa bước đến kéo Khuynh Nhan đến bên giường Niệm Niệm.
“Tỷ tỷ, hiện tại muốn chăm sóc Niệm Nhi, trước hết tỷ phải chăm sóc chính mình, tỷ mệt mỏi như vậy, Niệm Nhi phải làm sao?” Dừng một chút, lạị tiếp tục khuyên:
“Tỷ sang gian bên cạnh cố gắng dùng một điểm tâm, rồi nghỉ ngơi một lát, ở đây có muội lo rồi”
“Được, vậy Niệm Nhi ta giao cho muội” Hoàng hậu nhìn Khuynh Nhan mỉm cười nhưng thật khó coi hơn cả mếu.
Nàng khẽ gật đầu, sai Tiểu Thanh đưa hoàng hậu đến gian phòng bên cạnh, rồi lại dặn Tiểu Thanh nói nhà bếp làm một ít điểm tâm cho hoàng hậu. Sau đó đóng cửa phòng, mở cửa sổ cho thoáng, Lại nói Tiểu Mãn bắt đầu vắt khăn ấm lau toàn thân Niệm Niệm. Một lát người cũng dần hạ sốt, cháo cũng đã không còn quá nóng, liền lay Niệm Niệm dậy, bé con lúc này hạ sốt, thần thức cũng dần thanh tĩnh, liếc thấy Khuynh Nhan, mếu máo thều thào tố khổ:
“Nhan tỷ tỷ, muội đau quá”
“Ừ, tỷ biết, muội muội ngoan, cố gắng ăn một chút cháo để có sức mà đánh tan cái bệnh nhé” Khuynh Nhan xoa xoa đầu bé, dịu giọng dụ dỗ.
Ăn được vài muỗng, bé lại muốn nôn ra, Khuynh Nhan lại bón cho bé một chút trà gừng. Vừa bón vừa dụ dỗ, sau gần một canh giờ cuối cùng cũng hết một tô cháo nhỏ. Nàng phân phó tiếp tục lau nước ấm với rượu, sau đó cho người mang nước dừa vào căn dặn chốc lát lại đút cho Niệm Niệm một ít. Nơi đây không thể truyền dịch, nên thay bằng nước dừa để bổ sung chất điện giải, chất khoáng bị mất khi phát sốt.
Tiếp theo nàng về phòng viết bài thuốc trị sốt xuất huyết đơn giản nhất gồm: Cỏ nhọ nồi, cam thảo, hoạt thạch, bông mã đề, gừng tươi, căn dặn phòng bếp chuẩn bị nấu với nước sạch, rồi chia đều ngày cho bé uống ba lần.
Theo thời gian , sức khỏe Niệm Niệm dần dần hồi phục, trong cung cũng dùng cách đuỗi muỗi và phòng dịch như Khuynh Nhan nói nên không có ai bị mắc bệnh, song song đó những vùng có dịch cũng được tam vương gia áp dụng cách phòng và điều trị như đối với Niệm Niệm nên ôn dịch rất nhanh được dập tắt. Tất nhiên, cũng có những người không thể cứu được nhưng vẫn còn hơn là khoanh vùng và giết sạch, đúng không?
…………………..Phượng Hoàng Cung……………………….
“Biểu tỷ, Niệm Nhi đâu? Nó vừa khỏi bệnh lại không chịu ngồi yên rồi à?” Giọng rồng mang ý cười vang lên
Lý Na đang ngồi hý hoáy thêu gì đó, ngẩn đầu lên thấy thánh nhan liền nhún người hành lễ.
“Biểu tỷ đang làm gì vậy?”
“Thêu”
“Xem ra biểu tỷ còn tức giận chuyện Niệm Nhi” Mắt hồ ly híp lại, cười như không cười hỏi.
“Dân phụ không dám” Lý Na vẫn cứng rắn không sợ uy nghiêm đế quân, lạnh giọng trả lời.
“Tỷ xót con gái, trẫm cũng xót, dù gì nó cũng gọi trẫm một tiếng nghĩa phụ đó, chỉ là tình huống lúc đó, thái y cũng đã hết cách, trẫm cũng không có biện pháp, trẫm cũng rất coi trọng giọt máu cuối cùng của Hàn gia.”
“Hàn Khanh, chàng ấy vẫn còn sống” Hoàng hậu Lý Na ánh mắt kiên định tuyên bố.
“Trẫm cũng từng hy vọng nhưng sáu năm rồi, nếu Hàn huynh thật sự còn sống, sao lại không về đoàn tụ cùng tỷ và Niệm Nhi.”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dân nữ khẩn xin hoàng thượng tiếp tục tìm kiếm tin tức phu quân”
Chính Đức đế nghe xong lại khoa trương ôm ngực, bộ dạng đau khổ nói:
“Có hoàng đế nào số khổ như trẫm không chứ, lại còn phải tìm phu quân giúp hoàng hậu của mình”
“Hoàng thượng đến thăm Niệm Nhi thì đến Phong Lữ Cung tìm đi, hiện tại đến mẹ ruột nó là ta đây nó cũng không cần, dọn hẳn đồ sang bên Tĩnh muội rồi” Hoàng hậu bộ dạng như tiểu tức phụ.
“Trẫm cũng có chuyện bàn với biểu tỷ, tỷ nghĩ nên ban thưởng cho Tĩnh Phi như thế nào?”
“Thưởng cũng như tặng quà vậy, nên theo sở thíchcủa người được tặng, chi bằng hoàng thượng hỏi xem Tĩnh muội thích gì”
“Nữ nhân hậu cung đương nhiên là thích tấn phong rồi” Chính Đức đế có chút khinh thường nói. Hoàng hậu nghe xong chỉ lắc đầu, cười cười, trong mắt tràn đầy ý ‘ngươi sai lầm rồi’.
…………………….Phong Lữ Cung……………………….
“Nhan tỷ tỷ, muội vẽ như thế này đẹp không?” Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.
“Ừ, tốt! Nghỉ tay, dùng cơm thôi”
“Dạ, ăn cơm hắc hắc”
“Trẫm có phần ăn không?” Giọng rồng mang ý cười, theo đó là một bóng dáng màu vàng thong thả đi vào.
“Nghĩa phụ”
“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Ái phi không cần đa lễ” Lại quay sang Niệm Niệm cúi xuống bế thốc bé, giọng điệu sủng nịch, ánh mắt ôn nhu “Niệm Nhi, nào lại nghĩa phụ xem, xem ra nặng hơn lúc chưa ốm nha”
Thức ăn dọn lên, cả một bàn mỹ vị, chay mặn đều có, màu sắc đẹp mắt, hương thơm nức mũi. Ba người vui vẻ dùng bữa, nom như một gia đình, tự nhiên hắn thấy, nếu hắn có một đứa nhỏ cũng tốt, nghĩ đến đây khóe miệng lại nhếch lên, mắt hồ ly lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Niệm Nhi, khi nãy ta sang thăm nghĩa mẫu con, nàng khóc lóc nói con chán ghét nàng,không muốn ở cùng nàng nữa, con xem, lát nữa ăn cơm xong về với nghĩa mẫu đi”
“DạNiệm Nhi biết rồi nghĩa phụ”
Hắn phải cố gắng tạo người, không thể để Niệm Nhi kỳ đà cản mũi được.
Hôm nay là ngày đón Niệm Nhi đến Phong Lữ Cung, nàng đang ăn sáng thì Bích Dao cho hay hoàng hậu đã đưa Niệm Nhi đến, hiện tại đã mang Niệm Nhi sang gian phòng nàng đã cho dọn dẹp sẵn.
Nghe vậy người nào đó liền súc miệng sau đó không nhanh không chậm phân phó:
“Cho người chuẩn bị một ít cháo bò băm nhuyễn, trà gừng, lấy một chậu nước ấm pha chút rượu và một cái khăn sạch, mang qua phòng Niệm Nhi” Nàng biết hiện tại Niệm Nhi hẳn là sốt cao, cả người sẽ rất khó chịu, ăn cháo là sẽ giúp tăng sức lực, đặc biệt thịt bò rất bổ máu. Lại lo lắng Niệm Nhi sẽ có dấu hiệu buồn nôn nên căn dặn làm thêm một ly trà gừng. Hiện tại việc cần làm là tăng cường sức đề kháng bằng dược thiện và nhanh chóng hạ sốt bằng cách lau nước ấm pha rượu.
Trên giường, gương mặt đứa bé đỏ bừng vì sốt,đôi môitái nhợt, mắt nhắm nghiền, nhăn nhó.
“Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an” Khuynh Nhan nhún người hành lễ.
“Tĩnh muội, muội đến” Hoàng hậu đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn vô cùng tiều tụy, vừa nói vừa bước đến kéo Khuynh Nhan đến bên giường Niệm Niệm.
“Tỷ tỷ, hiện tại muốn chăm sóc Niệm Nhi, trước hết tỷ phải chăm sóc chính mình, tỷ mệt mỏi như vậy, Niệm Nhi phải làm sao?” Dừng một chút, lạị tiếp tục khuyên:
“Tỷ sang gian bên cạnh cố gắng dùng một điểm tâm, rồi nghỉ ngơi một lát, ở đây có muội lo rồi”
“Được, vậy Niệm Nhi ta giao cho muội” Hoàng hậu nhìn Khuynh Nhan mỉm cười nhưng thật khó coi hơn cả mếu.
Nàng khẽ gật đầu, sai Tiểu Thanh đưa hoàng hậu đến gian phòng bên cạnh, rồi lại dặn Tiểu Thanh nói nhà bếp làm một ít điểm tâm cho hoàng hậu. Sau đó đóng cửa phòng, mở cửa sổ cho thoáng, Lại nói Tiểu Mãn bắt đầu vắt khăn ấm lau toàn thân Niệm Niệm. Một lát người cũng dần hạ sốt, cháo cũng đã không còn quá nóng, liền lay Niệm Niệm dậy, bé con lúc này hạ sốt, thần thức cũng dần thanh tĩnh, liếc thấy Khuynh Nhan, mếu máo thều thào tố khổ:
“Nhan tỷ tỷ, muội đau quá”
“Ừ, tỷ biết, muội muội ngoan, cố gắng ăn một chút cháo để có sức mà đánh tan cái bệnh nhé” Khuynh Nhan xoa xoa đầu bé, dịu giọng dụ dỗ.
Ăn được vài muỗng, bé lại muốn nôn ra, Khuynh Nhan lại bón cho bé một chút trà gừng. Vừa bón vừa dụ dỗ, sau gần một canh giờ cuối cùng cũng hết một tô cháo nhỏ. Nàng phân phó tiếp tục lau nước ấm với rượu, sau đó cho người mang nước dừa vào căn dặn chốc lát lại đút cho Niệm Niệm một ít. Nơi đây không thể truyền dịch, nên thay bằng nước dừa để bổ sung chất điện giải, chất khoáng bị mất khi phát sốt.
Tiếp theo nàng về phòng viết bài thuốc trị sốt xuất huyết đơn giản nhất gồm: Cỏ nhọ nồi, cam thảo, hoạt thạch, bông mã đề, gừng tươi, căn dặn phòng bếp chuẩn bị nấu với nước sạch, rồi chia đều ngày cho bé uống ba lần.
Theo thời gian , sức khỏe Niệm Niệm dần dần hồi phục, trong cung cũng dùng cách đuỗi muỗi và phòng dịch như Khuynh Nhan nói nên không có ai bị mắc bệnh, song song đó những vùng có dịch cũng được tam vương gia áp dụng cách phòng và điều trị như đối với Niệm Niệm nên ôn dịch rất nhanh được dập tắt. Tất nhiên, cũng có những người không thể cứu được nhưng vẫn còn hơn là khoanh vùng và giết sạch, đúng không?
…………………..Phượng Hoàng Cung……………………….
“Biểu tỷ, Niệm Nhi đâu? Nó vừa khỏi bệnh lại không chịu ngồi yên rồi à?” Giọng rồng mang ý cười vang lên
Lý Na đang ngồi hý hoáy thêu gì đó, ngẩn đầu lên thấy thánh nhan liền nhún người hành lễ.
“Biểu tỷ đang làm gì vậy?”
“Thêu”
“Xem ra biểu tỷ còn tức giận chuyện Niệm Nhi” Mắt hồ ly híp lại, cười như không cười hỏi.
“Dân phụ không dám” Lý Na vẫn cứng rắn không sợ uy nghiêm đế quân, lạnh giọng trả lời.
“Tỷ xót con gái, trẫm cũng xót, dù gì nó cũng gọi trẫm một tiếng nghĩa phụ đó, chỉ là tình huống lúc đó, thái y cũng đã hết cách, trẫm cũng không có biện pháp, trẫm cũng rất coi trọng giọt máu cuối cùng của Hàn gia.”
“Hàn Khanh, chàng ấy vẫn còn sống” Hoàng hậu Lý Na ánh mắt kiên định tuyên bố.
“Trẫm cũng từng hy vọng nhưng sáu năm rồi, nếu Hàn huynh thật sự còn sống, sao lại không về đoàn tụ cùng tỷ và Niệm Nhi.”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dân nữ khẩn xin hoàng thượng tiếp tục tìm kiếm tin tức phu quân”
Chính Đức đế nghe xong lại khoa trương ôm ngực, bộ dạng đau khổ nói:
“Có hoàng đế nào số khổ như trẫm không chứ, lại còn phải tìm phu quân giúp hoàng hậu của mình”
“Hoàng thượng đến thăm Niệm Nhi thì đến Phong Lữ Cung tìm đi, hiện tại đến mẹ ruột nó là ta đây nó cũng không cần, dọn hẳn đồ sang bên Tĩnh muội rồi” Hoàng hậu bộ dạng như tiểu tức phụ.
“Trẫm cũng có chuyện bàn với biểu tỷ, tỷ nghĩ nên ban thưởng cho Tĩnh Phi như thế nào?”
“Thưởng cũng như tặng quà vậy, nên theo sở thíchcủa người được tặng, chi bằng hoàng thượng hỏi xem Tĩnh muội thích gì”
“Nữ nhân hậu cung đương nhiên là thích tấn phong rồi” Chính Đức đế có chút khinh thường nói. Hoàng hậu nghe xong chỉ lắc đầu, cười cười, trong mắt tràn đầy ý ‘ngươi sai lầm rồi’.
…………………….Phong Lữ Cung……………………….
“Nhan tỷ tỷ, muội vẽ như thế này đẹp không?” Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.
“Ừ, tốt! Nghỉ tay, dùng cơm thôi”
“Dạ, ăn cơm hắc hắc”
“Trẫm có phần ăn không?” Giọng rồng mang ý cười, theo đó là một bóng dáng màu vàng thong thả đi vào.
“Nghĩa phụ”
“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Ái phi không cần đa lễ” Lại quay sang Niệm Niệm cúi xuống bế thốc bé, giọng điệu sủng nịch, ánh mắt ôn nhu “Niệm Nhi, nào lại nghĩa phụ xem, xem ra nặng hơn lúc chưa ốm nha”
Thức ăn dọn lên, cả một bàn mỹ vị, chay mặn đều có, màu sắc đẹp mắt, hương thơm nức mũi. Ba người vui vẻ dùng bữa, nom như một gia đình, tự nhiên hắn thấy, nếu hắn có một đứa nhỏ cũng tốt, nghĩ đến đây khóe miệng lại nhếch lên, mắt hồ ly lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Niệm Nhi, khi nãy ta sang thăm nghĩa mẫu con, nàng khóc lóc nói con chán ghét nàng,không muốn ở cùng nàng nữa, con xem, lát nữa ăn cơm xong về với nghĩa mẫu đi”
“DạNiệm Nhi biết rồi nghĩa phụ”
Hắn phải cố gắng tạo người, không thể để Niệm Nhi kỳ đà cản mũi được.