Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ

Chương 20: Mang thai

"Chủ thượng, Đông Phương Tề nổi giận đùng đùng đòi gặp người." Sở Nhất cung kính bẩm báo.
"Tại sao?" Nam nhân tuấn dật, gương mặt không giận mà uy, toàn thân tản ra một cỗ sát khí khiến người ta run sợ.
"Thuộc hạ nghe nói, Lưu các chủ nhân danh Thiên Môn chúng ta nhận lời Đông Phương Tề đi hành thích một vị nào đó nhưng thất bại, người của chúng ta cũng bị bắt giữ."
"Gọi Lưu Đinh đến gặp ta."
"Dạ"
Nhìn theo hướng Sở Nhất rời đi, hắn híp đôi mắt phượng, khẽ nhíu mày, ẩn nhẫn sự giận dữ. Lưu Đinh ơi Lưu Đinh, Hàn Khanh ta là người để cho ngươi qua mặt như vậy sao?
Có thể nói nam nhân này chính là Hàn Khanh mà hoàng hậu Lý Na ngày đêm mong nhớ, mà cũng có thể là không phải.
Sáu năm trước, hắn là CEO của tập đoàn Hàn thị, hắc bạch lưỡng đạo đều có phần, là một người thông minh, sắc bén, máu lạnh vô tình trong mắt giới kinh doanh và cả giới hắc đạo. Trong một lần đi công tác, máy bay luôn được bảo dưỡng thường xuyên theo định kỳ của hắn, không hiểu vì sao rơi dần theo lực hút của trái đất.
Tỉnh dậy thấy mình đang ở trong cơ thể một người khác, lại còn là người thời cổ đại nữa chứ. Sau khi tiêu hóa hết mọi chuyện xảy ra, hắn bắt đầu dựa vào trí thông minh và năng lực của mình, xây dựng nên Thiên Môn, tổ chức tương tự như tập đoàn Hàn Thị lúc trước: Nhà hàng, khách sạn, thời tranǵ, phụ kiện, mỹ phẩm, kỹ viện, thông tin, sát thủ,... tất cả đều có. Trong vòng sáu năm tổ chức trải rộng khắp tam quốc, đây là một tổ chức khiến các quốc gia vừa muốn lôi kéo lại vừa kiêng kỵ.
…………………………………………………………………………….
“Hoàng huynh, theo thần đệ điều tra thì hôm xảy ra chuyện, có hai nhóm thích khách, một nhắm vào huynh, một có lẽ nhắm vào Nhan…Tĩnh phi, hiện tại thần đệ chỉ bắt giữ một thích khách, là người của Thiên Môn, hắn nói có người ra giá bảo giết huynh.”
“Nếu là người của Thiên Môn thì khi điều tra đệ nên cẩn thận một chút”
“Thần đệ đã hiểu”
“Ừ đệ lui đi”
……………………………………………………………………………
Trong Phong Lữ Cung, người nào đó đang cùng Niệm Niệm vẽ tranh, bỗng dưng thấy vô cùng buồn ngủ, quái lạ hình như gần đây ngủ hơi nhiều nha.
“Nương nương, hôm nay hoàng thượng nghỉ ở cung chúng ta” Bích Dao hớn hở chạy vào thông báo.
“Ừ” Về cung gần một tháng rồi mới thấy hắn đến hậu cung nha, nàng có chút chờ mong.
“Nhan tỷ tỷ xinh đẹp, muội về với nghĩa mẫu đây, nếu không lát nữa nghĩa phụ đến phải mất công tìm cớ đuổi muội”
“Đến giờ cơm rồi nha, muội chắc chắn là không ăn sao?”
“Dạ, muội đi đây, tạm biệt tỷ” Nói rồi chạy nhanh như một cơn gió, vừa ra cửa đâm sầm vào Chính Đức đế.
“Nghĩa phụ”
“Nha đầu, con lại chạy loạn đi đâu mà không nhìn đường vậy?”
“Dạ con về tìm nghĩa mẫu ạ”
Mặt rồng nghe vậy liền cười dịu dàng, xoa đầu bé nói: “Ngoan” Sau đó thong thả đi vào trong, vừa hồi cung hắn liền phải giải quyết hàng đống tấu chương, lại vừa điều tra vụ thích khách, đã lâu không gặp nàng, thật có chút nhớ nhung.

“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an” Người nào đó đang chậm rãi dùng bữa, nhìn thấy hoàng thượng liền buông đũa cúi người thi lễ.
“Đứng lên” Hắn đưa tay nâng nàng lên lại cười vui vẻ nói:
“Xem ra trẫm đến vừa đúng bữa”
Tiểu Mãn thấu hiểu lòng người, liền mang thêm chén đũa lại cẩn thận lui ra ngoài.
Sau khi dùng bữa, như thói quen, hai người sóng vai đi dạo, tiếp đó lại quay về phòng, bắt đầu thực hành ‘Xuân Cung Họa’.
Chính Đức đế chạm nhẹ môi Khuynh Nhan, hôn nhẹ như gà mổ thóc, sau đó dùng lưỡi liếm khắp môi nàng, dùng đầu lưỡi kích thích và trêu chọc nàng. Khuynh Nhan theo bản năng cũng đáp lại như những gì hắn đã làm với nàng. Tay hắn cách lớp áo vuốt ve đôi gò bông đảo, môi hắn rời khỏi miệng nàng, khẽ hôn lên mặt, lên trán, lên mắt, tay bắt đầu lần mò trút hết quần áo trên người cả hai xuống. Hắn nâng hai chân nàng gác lên vai hắn, sau đó nhắm ngay nụ hoa ẩm ướt giữa hai chân, đâm mạnh, vẫn chưa đi vào hết bên trong đã nghe nàng hô lên đau đớn:
“Hoàng thượng, bụng tần thiếp đau quá”
Nàng thống khổ nhăn nhó, hắn rơi đầy mồ hôi ẩn nhẫn, hắn nhìn xuống chỗ hai người đang giao nhau, thấy có chút máu tươi, liền hốt hoảng lấy bảo bối của mình ra, vận công đè nén dục vọng, nhanh chóng mặc quần áo gọi Tiểu Thuận Tử truyền y nữ. Sau đó quay lại mặc quần áo vào cho nàng, đặt tay lên bụng nàng vận nội công truyền hơi ấm để xoa dịu cơn đau, thấy trán nàng rịn một tầng mồ hôi, gương mặt tái nhợt, hắn ân hận muốn chết.
Mà Khuynh Nhan lúc này mồ hôi đầy đầu, đau hơn cả khi lúc dì cả mẹ đến , dì cả mẹ? Bao lâu rồi không thấy ghé thăm? Có thai sao? Đây là vận động quá độ mà động thai khí sao?
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa cắn môi chịu đau, may nhờ có Chính Đức đế giúp nàng giảm đau nếu không e là nàng đã chịu không nổi mà ngất xỉu.
“Hoàng thượng y nữ đến rồi” Giọng nói the thé của Tiểu Thuận Tử vang lên
“Mau truyền, không cần đa lễ, xem nương nương đi” Hắn không kiên nhẫn lập tức bỏ qua mọi lễ nghi quân thần.
Sau khi y nữ xem mạch liền nhanh chóng rút kim châm ra, cắm vào huyệt đạo của Khuynh Nhan, một lúc lâu sau mới lau mồ hôi trên trán, hạ giọng bẩm báo:
“Chúc mừng hoàng thượng, nương nương mang long thai, theo như hỉ mạch thì đã hơn hai tháng, vừa rồi là động thai khí, hiện tại thần nữ đã châm huyệt cầm máu cho nương nương rồi ạ, lát nữa thần nữ kê một đơn thuốc an thai cho nương nương là ổn ạ”
Vị hoàng đế nào đó nghe xong, liền phất tay bảo y nữ lui ra chuẩn bị, sau đó tiến đến bên giường, tầm mắt nóng rực đặt trên bụng của Khuynh Nhan, cầm lấy tay nàng, kích động nói:
“Nhan nhi, chúng ta có hài tử rồi”
“Hoàng thượng, chúng ta có hài tử rồi” Nàng nhìn vị hoàng đế đang kích động nào đó, nhẹ giọng nói.
“Nhan nhi, nàng nói con chúng ta là trai hay gái?”
“…..”
“Nhan nhi hay là chúng ta chọn tên cho hài tử đi”
“…”
“Nhan nhi, trẫm thật sự có hài tử rồi”
“Hoàng thượng, chúng ta đi ngủ thôi”
“Đúng rồi, nàng mau uống xong chén thuốc rồi ngủ thôi, nàng ngủ thì hài tử của chúng ta mới có thể ngủ nha”

back top