Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ

Chương 28: Sâu Gạo Vùng Lên

Đêm hôm đó, Mộ Dung Bạch rảo bước đến phòng của Khuynh Nhan thì thấy Liễu Khuynh Nhan ngồi trước một bàn đầy mỹ vị, lại đang cầm một chiếc đũa chọt chọt vào cái chén rỗng không, cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, vẻ mặt vô cùng sinh động.
“Nàng còn chưa dùng bữa sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Vốn dĩ hắn nên nổi giận vì nàng mang thai mà cố tình che giấu nhưng bước vào nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn liền không nổi giận được nữa.
“À, ngươi đến rồi, dù sao ta cũng chưa đói lắm nên tiện thể chờ ngươi” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tủm tỉm vừa cười vừa nói.
Hắn cười cười ngồi xuống, ánh mắt nhìn nàng toát lên vẻ nhu tình như nước. Đã bao lâu rồi không có người chờ hắn trở về cùng dùng cơm? Ừ hình như từ khi mẫu phi tạ thế thì phải.
Thấy hắn nhìn mình như vậy, người nào đó cảm thấy không được tự nhiên, phải chăng nàng diễn quá sâu rồi? Ngượng ngùng, liền xôn xao cười nói:
“Nào, thức ăn vẫn còn nóng, ăn cơm thôi”
Hắn nghe vậy, thu lại ánh mắt, đưa tay cầm đũa rồi gắp một ít thức ăn, đưa vào chén nàng. Nàng nhìn hắn, nhìn chăm chăm, nhìn đến nhòe hình ảnh, lại thấy trước mắt hiện lên hình ảnh một người. Mới mấy ngày thôi mà, rồi sẽ gặp nhau thôi. Nghĩ vậy nàng thu mắt, khẽ mỉm cười.
Đôi mắt nàng nhìn hắn dịu dàng đến mức khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nàng đây là đã chấp nhân hắn rồi có phải hay không.
Sau khi hai người dùng cơm, nha hoàn lại mang lên một chén thuốc đưa đến trước mặt nàng. Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói:
“Nàng uống đi”
Khuynh Nhan nhìn chén thuốc đen ngòm, bốc khói nghi ngút, mùi thuốc khó chịu xông lên mũi khiếncho dạ dày cuộn lên, nhịn không được nôn khan một cái. Nàng hít sâu một hơi để cho mình giảm bớt cơn khó chịu, mắt bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, tay cầm chén thuốc ném xuống đất, nước thuốc bắn tung tóe, nhưng hình như không có ai cảm giác được nước thuốc bắn vào chân nóng rát cả, sau đó hắn nghe nàng lạnh giọng nói:
“Nếu ngươi muốn lấy mạng con ta, thì cứ giết ta trước”
Thời gian như ngừng lại, tất cả đều im lặng, nha hoàn lặng lẽ nhanh chóng lui ra như đi tránh nạn, trong phòng còn lại hai con người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một lát lâu sau nàng nhẹ nhàng bước về phía giường, nằm xuống nghiêng người, xoay mặt vào trong, nước mắt nóng hổi rơi xuống, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy sợ hãi như vậy. Nàng lẽ ra đang sống những ngày nhàn nhã ở hiện đại, có người thân quan tâm lo lắng, tại sao nàng lại phải chịu cảnh như thế này chứ?
Hắn bước đến cũng nằm xuống giường, từ phía sau ôm lấy nàng, cảm nhận được vai nàng run rẫy, hắn nhẹ giọng nói:
“Chúng ta rồi sẽ có những đứa con khác thôi”
Người nào đó đang tủi thân, uất ức, nghe hắn nói như vậy, nước mắt liền ngừng rơi, quay người sang đối mặt với hắn hỏi như nghi ngờ:
“Thật sao?”
“Ừ, thật!” Hắn cũng nhìn vào mắt nàng nhẹ thở dài, sau đó kiên quyết nói thêm:
“Sau khi trở về Tây Lương, nàng chính là thái tử phi của ta, ta lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ”
Hai mắt người nào đó nhắm lại. sau đó mệt mỏi nói:
“Bây giờ lòng ta rối lắm, ngươi cho ta thời gian suy nghĩ, ba ngày sau nhất định ta cho ngươi câu trả lời, được không?”
“Được”
Nghe thấy hắn trả lời, sau đó nhắm mắt lại, tay vẫn đặt ở hông nàng, nàng liền nhỏ giọng nói:
“Ngươi có thể về phòng ngươi ngủ, có được không? Ta muốn có thời gian một mình suy nghĩ”
Hắn mở mắt, ánh mắt nhìn nàng có chút mất mác, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, bước xuống giường, xoay người định đi, lại nghe nàng cúi thấp đầu, ngượng nghịu nói:
“Mấy hôm nay bữa tối ngươi có thể trở về dùng cơm cùng ta hay không?”
Nghe vậy, mắt hắn lóe lên một tia sáng vui mừng, đưa tay vuots tóc nàng, nhẹ giọng nói:

“Được!”
Hắn ra khỏi phòng, Khuynh Nhan ngồi dậy, lấy những bông hoa ‘hơi thở của quỷ’ ra, bắt đầu chế tạo dung dịch gây tê liệt thần kinh. Ba ngày, nàng cần ba ngày để điều chế và thử nghiệm.
Mấy ngày sau đó, Mộ Dung Bạch luôn đúng giờ trở về dùng cơm cùng nàng, có lúc hắn tưởng mình đã thật sự có được lòng nàng..
Hẹn định ba ngày đã đến, như thường ngày, Mộ Dung Bạch thong thả đi đến phòng của Khuynh Nhan dùng cơm tối. Nàng cũng như vậy, cũng cười tươi rói, lôi kéo hắn ngồi xuống dùng cơm, nàng hăng hái gắp thức ăn cho hắn. Dùng bữa xong lại như thường lệ rót cho hắn một ly trà, hài lòng nhìn hắn một hơi uống cạn.
Hôm nay nha hoàn lại bưng lên một chén thuốc, cũng cái mùi khiến dạ dày nàng cuồn cuộn muốn nôn, dằn lại cảm giác khó chịu, nàng nhẹ giọng cầm lấy chén thuốc tỏa khói nghi ngút, nha hoàn thấy nàng nhận chén thuốc liền hành lễ rồi khôm ngừoi lui xuống, cẩn thận đóng của phòng.
Nàng cười có chút chua chát, cố gắng làm ra vẻ không đành lòng để chờ ‘hơi thở của quỷ’ ngấm vào hắn.
Chốc lát sau nàng thấy hắn ôm đầu, toàn thân vô lực, ánh mắt đờ đẫn, liền biết thuốc đã có tác dụng, nhanh chóng đi đến bên hắn lay nhẹ:
“Này, ngươi bị làm sao vậy?”
“…”
Thấy hắn im lặng, khóe môi nàng giương lên một nụ cười, sau đó nhanh chóng rút ra từ tay áo một cái trâm, lôi hắn đứng dậy kéo ra ngoài, than hình hắn cao ngất, nhìn qua có chút gầy yếu nhưng lại vô cùng nặng, nàng có chút chao đảo, vất vả lắm mới ra đến ngoài, bọn thị vệ thấy kỳ lạ chặn lại, nàng nói:
“Chúng ta muốn ra ngoài dạo cho tiêu thực”
Sau đó tiếp tục kéo Mộ Dung Bạch đi, thủ vệ nhìn theo bước chânđiện hạ của mình, cảm thấy có điều kỳ lạ, vung đao đến ,thét lên:
“Đứng lại”
Khuynh Nhan biết đã bị phát hiện, trong lòng thầm kêu không ổn,nhưng đã làm đến bước này rồi, không thể dừng lại. Nghĩ vậy nàng liền xoay người, tay cùng trâm đưa đến động mạch chủ ở dưới tai của Mộ Dung Bạch, lạnh giọng nói:
“Ngươi cho ta đi, nếu không ta giết hắn”
Thủ hạ nghe vậy liền đứng lại, không biết phải làm thế nào, Khuynh Nhan mồ hôi ướt trán, bắt đầu lùi lại từng bước hướng ra ngoài, đang cảm thấy có chút tốt đẹp thì một giọng nói vang lên:
“Mỹ nhân thật là có khí chất, bổn thái tử rất thích, tiếc là…nàng hôm nay không có cơ hội hầu hạ gia rồi” Đông Phương Tề chắp tay phía sau, một đường bước đến, gương mặt giuong lên nụ cười cợt nhã.
Nàng nhìn hắn, nhìn đội quân đang giương cung, bạt kiếm phía sau hắn, cảm thấy lần này thật sự không xong rồi, quả nhiên nghe hắn, hung ác nói:
“Lên”
Thủ vệ của Mộ Dung Bạch thét lên:
“Không được, điện hạ còn trong tay ả”
“Lên hết cho ta, ai ngăn cản giết” Đông Phương Tề hung ác ra lệnh.
Hàng loạt mũi tên bắn ra như mưa, thủ vệ của Mộ Dung Bạch cũng tiến lên ngăn cản mưa tên, cùng lúc đó, cái người trúng ‘hơi thở của quỷ’ lúc nãy vẫn còn đang liêu xiêu, yếu ớt thoáng cái đứng thẳng dậy cầm chiết phiến giơ tay ra đỡ những mũi tên đang xé gió bay đến.
Khuynh Nhan có chút ngơ ngác, hắn không trúng thuốc sao?
Khi nàng vẫn còn đang ngơ ngác, một mũi tên lao đến, Mộ Dung Bạch không kịp cản, liền xoay người che nàng lại, mũi tên cắm sâu vào sau vai hắn, hắn nhanh chóng kéo Khuynh Nhan, vận công bỏ chạy..
Phía sau vang lên tiếng của Đông Phương Tề:
“Đuổi theo cho ta, không được để chúng chạy thoát”

back top