Theo Liễu thị, Vân Nùng chính là người tùy hứng đến cực điểm, khí phách nhất thời, tương lai chung quy vẫn là bản thân sẽ chịu thiệt.
Trên thế gian này, nàng đã gặp nhiều người như Vân Nùng, biết rằng khuyên thế nào cũng vô dụng mà thôi, nên chỉ có thể đem ý tứ của Vân Nùng về nói lại với lão thái thái.
Sau khi tiễn Liễu thị, Vân Nùng đem việc này để ra khỏi đầu, tự đùa nghịch với hương liệu, cũng quên luôn chuyện phương pháp điều chế mùi hương kia.
Mua dụng cụ nguyên liệu cũng tốn không ít tiền bạc, hiện thời tính toán lại chỉ còn thừa khoảng hơn hai trăm bạc. Nhưng cha mẹ của thân chủ vẫn để lại cho nàng của hồi môn, nhưng nếu chưa đến đường cùng thì Vân Nùng cũng không muốn động vào những thứ này.
Việc cấp bách hiện giờ chính là tìm cách điều chế nhiều hương liệu để đem bán, thu hồi chút tiền bạc.
Hiện tại Từ gia đối xử tử tế với nàng chẳng qua là bởi vì nàng còn giá trị lợi dụng, lão thái thái đang thúc đẩy việc hôn sự, cho nên vẫn còn coi trọng nàng, các hạ nhân cũng không dám khinh rẻ. Nhưng sau này, nếu việc hôn nhân không thành thì nàng ở Từ gia sẽ là một phiên bản hoàn toàn khác.
Nếu không có việc hôn sự này, nàng cũng chẳng có người thân thích để nương tựa, nếu bây giờ trong tay nàng không có tiền bạc thì coi như thực sự là ăn nhờ ở đậu sống phụ thuộc mà thôi.
Vân Nùng kiếp trước lười nhát, nhưng chẳng phải là loại không rành rõi đời.
Nàng là người lớn lên ở trong cung, đối với chuyện nâng cao giẫm thấp này lại hiểu biết quá rõ, cho nên nàng từ chối yêu cầu của Liễu thị cũng là đã nghĩ về mọi thứ.
Từ gia không đáng tin cậy, nếu chiếm được mưu đồ chắc hẳn sẽ cho nàng ra đường.
“Hương liệu này giá khá cao, khả năng khó hoàn vốn.”
Vân Nùng nâng má, cùng Thúy Kiều cân nhắc nói:
“Dân chúng tầm thường cũng sẽ không dùng nhiều tiền để mua thứ này, cho nên phải tìm cách bán cái này cho các tiểu thư phu nhân mới được.”
Thúy Kiều gật gật đầu, lại khó xử nói:
“Nhưng nếu như vậy thì người khác sẽ coi thường tiểu thư…”
Dù sao nàng cũng là tiểu thư, đều được người nhà cung cấp nuôi dưỡng, chẳng ai như vậy lại nghĩ cách đi kiếm tiền? Tuy rằng Tạ gia sa sút là sự thật không thể chối cãi, nhưng hành động này cũng sẽ bị một số người nói ra nói vào.
“Sống ở đời chính là sống cho bản thân mình, cũng không phải sống cho người khác, ngươi để ý những chuyện đó làm gì?”
“Chỉ cần có thể kiếm tiền được thì tùy ai nói gì cũng được.”
Nàng không có khái niệm tự giữ thanh cao, mặc kệ người đời dị nghị.
Thúy Kiều thấy nàng không quan tâm, liền đem những băn khoăn này vứt ra khỏi đầu, đường đường chính chính tùy Vân Nùng thương lượng việc này:
“Nếu muốn đem hương liệu này bán cho các tiểu thử phu nhân thì nên làm như thế nào mới tốt?”
“Phương pháp thì cũng có, nhưng phải có người cùng làm mới được.”
Vân Nùng liếm liếm khóe môi, ngón trỏ thon dài gõ lên hộp đựng hương liệu,
“Nhị cô nương thì quá chất phác, tam cô nương thì kết thù với ta, chỉ còn lại tứ cô nương.”
Từ Tư Xảo thường xuyên đến chỗ nàng chơi, về phần nguyên do, Vân Nùng cũng đã hiểu rõ, xem như là cùng chung mối thù, hai người bọn họ đều có chuyện với Từ Tư Nhụy. Từ Tư Xảo mấy năm nay đã bị Từ Tư Nhụy chèn ép không ít, mặc dù bên ngoài không dám nói gì, nhưng bên trong lại mừng rỡ khi thấy Từ Tư Nhụy gặp họa…
Vị này có chút thông minh, mặc dù không khéo léo lắm nhưng cũng dư sức làm được việc này.
Thúy Kiều vẫn không rõ:
“Kết quả là nên làm như thế nào?”
“Chúng ta đem hương liệu đưa cho nàng dùng một ít, đợi đến ngày tết thì trước sau gì cũng có người thân đến thăm, tự nhiên có thể gặp không ít nữ quyến…”
Vân Nùng đem kế hoạch nói ra,
“Dùng cách này, người ta gọi là thỉnh kẻ lừa gạt đến hỗ trợ.”
Lúc trước nàng có nghe Cố Tu Nguyên nói qua một ít công thức làm ăn, cảm thấy thú vị nên có hỏi vài câu, không ngờ rằng lại có ngày có thể dùng tới.
Thúy Kiều nghe nàng giảng giải như vậy, lập tức hiểu được, vỗ tay cười nói:
“Biện pháp này thật tốt.”
Thấy Vân Nùng vẫn còn bộ dáng như cũ, lại lập tức hỏi:
“Còn có phiền toái gì nữa sao?”
"Cũng không thể coi là phiền toái, "
Vân Nùng chậm rãi nói:
“Ta chỉ là đang nghĩ, hay là dứt khoát mua luôn một cửa hiệu mặt tiền? Nếu vậy thì nếu có người hỏi, có thể trực tiếp đến cửa hàng mua, không cần qua tay của ta, cũng có thể bớt chút phiền toái, chỉ là….”
Nàng thở dài,
“Chỉ là tiền mua cửa hiệu mặt tiền khá cao, chỉ e là chút tiền bạc còn trong tay sẽ phải bay hết.”
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được chuyện tiền bạc phiền phức như thế nào.
Nếu như trước đây thì nàng muốn làm thế nào cũng được, không cần phải lo chuyện gì, nhưng hôm hay nàng phải uốn lưỡi bảy lần, cân đi nhắc lại, không thể vội vàng được.
Thúy Kiều khuyên nhủ: “ Việc này có chút mạo hiểm, hay là cứ chọn an toàn trước đi.”
Vân Nùng không nói chuyện, chỉ yên lặng sau một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
“Để ta suy nghĩ lại.”
Chuyện thuê cửa hiệu mặt tiền còn chưa quyết định, nhưng cũng không thể trì hoãn, chờ đến lúc Từ Tư Xảo lại tới chơi, Vân Nùng liền nhắc đến chuyện này.
“Ngươi muốn bán hương liệu sao?”
Từ Tư Xảo trợn to mắt, có chút khiếp sợ nhìn Vân Nùng,
“Vân tỷ tỷ, ngươi thiếu tiền sao?”
Chuyện này ngạc nhiên cũng đúng, hiện tại Vân Nùng ở Từ gia, ăn mặc không lo, không có gì phải cần tiền, làm sao có thể đến nỗi phải tự bán hương liệu kiếm tiền cơ chứ?
Vân Nùng đã sớm lường trước được phản ứng của nàng, nên nhàn nhạt cười:
“Không phải là thiếu tiền, chỉ là muốn nghĩ một đường lui thôi.”
Từ Tư Xảo cảm thấy ngạc nhiên:
“Có cửa hôn sự với Sở gia, tỷ tỷ chỉ chờ hưởng phúc thôi, sao còn sầu lo gì nữa?”
Chuyện xảy ra ở tiệc đại thọ của Sở lão phu nhân rất ít người biết, Từ Tư Xảo đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Vân Nùng giả vờ do dự, ấp a ấp úng.
Không đợi Vân Nùng nói xong, Từ Tư Xảo liền lòng đầy căm phẫn nói:
“Tam Tỷ tỷ thật là thâm độc! Ngày xưa nàng ta thích đâm thọc xúi giục ở nhà mình thì không nói, nhưng lại ở trước mặt Sở tam công tử gây sự, chẳng phải là muốn phá hỏng việc hôn sự này sao? Ngươi nên đem việc này nói cho tổ mẫu mới đúng, để tổ mẫu phạt nàng ta.”
Vân Nùng nói:
“Lão thái thái biết chuyện này rồi, nhưng chỉ nói là trùng hợp, ta cũng chỉ có thể từ bỏ.”
“Trùng hợp sao?”
Từ Tư Xảo nói,
“Ngươi có thể không biết Sở tam công tử, nhưng tam tỷ tỷ đã gặp qua rồi. Biết rõ các ngươi có hôn ước với nhau, lại không có ý tứ nhắc nhở, còn cố ý gây sự, điều này mà là trùng hợp sao?”
Dừng một chút sau, nàng lại cười lạnh nói:
“Tổ mẫu rõ ràng là đang bao che cho tam tỷ tỷ thôi.”
Từ Tư Xảo lập tức lý giải băn khoăn của Vân Nùng, nàng nghiến răng hỏi tiếp:
“Ngươi muốn ta giúp như thế nào?”
“Việc này cũng không có gì khó.”
Vân Nùng đã sớm chuẩn bị những hộp hương liệu đem đến trước mặt nàng,
“Đây là vài loại mùi hương, ngươi cứ lấy dùng, đến ngày tết đi thăm người thân, nếu có người hỏi đến hương liệu này, ngươi thay ta giới thiệu, nếu chuyện buôn bán này có lời, ta sẽ tạ ơn ngươi.”
Chuyện này đương nhiên là không có gì khó, huống hồ Từ Tư Xảo đã thích những hương liệu này từ lâu, nên vội vàng chấp thuận:
“Tỷ tỷ không cần khách khí như vậy. Chỉ là…Nếu người khác hỏi thì ta nên nói như thế nào? Cuối cùng ngươi thực sự muốn bán hương liệu sao?”
Thấy Vân Nùng không để ý lắm, Từ Tư Xảo lại nhắc nhở:
“Nếu như vậy thì chỉ sợ tổ mẫu nổi giận thôi.”
Đây cũng là một đạo lý, Vân Nùng bất đắc dĩ nói:
“Ta thật ra muốn mua một cửa hiệu mặt tiền, nhưng gấp quá, e là không kịp.”
Từ Tư Xảo nghĩ nghĩ, đề nghị nói:
“Di nương gia có một cửa hàng nhỏ bán son bột nước, nếu ngươi tin tưởng thì có thể gởi bán ở đó.”
Di nương gia này chính là mẹ đẻ của Từ Tư Xảo.
Đây cũng là một biện pháp tốt, giải nguy khẩn cấp. Vân Nùng sầu lo chuyện cửa hàng này mất mấy ngày, bây giờ có chút tiến triển liền lập tức cười nói:
“Vậy thì thật tốt.”
Từ Tư Xảo cao hứng, cùng Vân Nùng hàn huyên một lát chuyện buôn bán, còn đưa ra vài chủ ý.
Vân Nùng cười nói:
“Ngươi có vẻ rất tâm đắc chuyện buôn bán.”
“Thì sao chứ?”
Từ Tư Xảo buồn bã nói:
“Ta không thể giống như ngươi, muốn cái gì là có thể làm cái ấy.”
Vân Nùng cúi đầu cười cười, không nói nữa.
Nàng hai đời đều là không cha không mẹ, thực sự rất ít bị gò bó, nếu tâm huyết dâng trào thì liền có thể triển khai. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng hâm mộ.
Sau khi cùng Từ Tư Xảo bàn luận, Vân Nùng sai thị nữ tạo những túi gấm lụa mỏng, đêm hương liệu bỏ vào, rồi lại lấy vài loại bỏ vào hộp gấm, cho người đưa đến chỗ của di nương gia. Còn có thêm mấy lượng bạc, coi như tiền công bán hàng.
Ngoài ra nàng còn có túi gấm thêu hoa văn độc đáo, coi như là đánh dấu những mùi hương đặc biệt.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, đến ngày hai tám tháng chạp, thích hợp để tắm rửa, cầu phúc, lập đàn cầu khấn.
Tuyết tan trời quang mây tạnh, đúng là thời tiết đẹp hiếm thấy.
Vân Nùng dậy thật sớm, đứng bên cửa sổ nhìn một lát, nghĩ về chuyện xưa.
“Hôm nay thời tiết thật tốt, tiểu thư ở trong phòng buồn lâu như vậy, chắc cũng có chút chán nản, sao không đi ra ngoài dạo một chút?”
Thúy Kiều thấy nàng rầu rĩ không vui, liền đề nghị nói.
Vân Nùng có chút cao hứng: “Đi nơi nào?”
“Đi dạo trên đường sao?”
Thúy Kiều nghĩ nghĩ, lại nói:
“Nếu không thì đi Hồ Quốc Tự dâng hương? Nghe mọi người nói, năm trước bái phật dâng hương, có thể cho sang năm cầu được vận khí tốt đấy."
Lời này khi còn ở trong cung, lão ma ma cũng đề cập qua, sau này khi chuyển ra khỏi cung, hàng năm nàng đều tự mình đi Hồ Quốc Tự dâng hương, góp tiền nhang đèn. Cố Tu Nguyên không tin điều này nhưng không lay chuyển được nàng, đành phải đi cùng với nàng hằng năm…
Vân Nùng rũ mắt, đầu ngón tay sờ vào song sắt cửa sổ, một lúc sau mới nói:
“Được.”
Trên thế gian này, nàng đã gặp nhiều người như Vân Nùng, biết rằng khuyên thế nào cũng vô dụng mà thôi, nên chỉ có thể đem ý tứ của Vân Nùng về nói lại với lão thái thái.
Sau khi tiễn Liễu thị, Vân Nùng đem việc này để ra khỏi đầu, tự đùa nghịch với hương liệu, cũng quên luôn chuyện phương pháp điều chế mùi hương kia.
Mua dụng cụ nguyên liệu cũng tốn không ít tiền bạc, hiện thời tính toán lại chỉ còn thừa khoảng hơn hai trăm bạc. Nhưng cha mẹ của thân chủ vẫn để lại cho nàng của hồi môn, nhưng nếu chưa đến đường cùng thì Vân Nùng cũng không muốn động vào những thứ này.
Việc cấp bách hiện giờ chính là tìm cách điều chế nhiều hương liệu để đem bán, thu hồi chút tiền bạc.
Hiện tại Từ gia đối xử tử tế với nàng chẳng qua là bởi vì nàng còn giá trị lợi dụng, lão thái thái đang thúc đẩy việc hôn sự, cho nên vẫn còn coi trọng nàng, các hạ nhân cũng không dám khinh rẻ. Nhưng sau này, nếu việc hôn nhân không thành thì nàng ở Từ gia sẽ là một phiên bản hoàn toàn khác.
Nếu không có việc hôn sự này, nàng cũng chẳng có người thân thích để nương tựa, nếu bây giờ trong tay nàng không có tiền bạc thì coi như thực sự là ăn nhờ ở đậu sống phụ thuộc mà thôi.
Vân Nùng kiếp trước lười nhát, nhưng chẳng phải là loại không rành rõi đời.
Nàng là người lớn lên ở trong cung, đối với chuyện nâng cao giẫm thấp này lại hiểu biết quá rõ, cho nên nàng từ chối yêu cầu của Liễu thị cũng là đã nghĩ về mọi thứ.
Từ gia không đáng tin cậy, nếu chiếm được mưu đồ chắc hẳn sẽ cho nàng ra đường.
“Hương liệu này giá khá cao, khả năng khó hoàn vốn.”
Vân Nùng nâng má, cùng Thúy Kiều cân nhắc nói:
“Dân chúng tầm thường cũng sẽ không dùng nhiều tiền để mua thứ này, cho nên phải tìm cách bán cái này cho các tiểu thư phu nhân mới được.”
Thúy Kiều gật gật đầu, lại khó xử nói:
“Nhưng nếu như vậy thì người khác sẽ coi thường tiểu thư…”
Dù sao nàng cũng là tiểu thư, đều được người nhà cung cấp nuôi dưỡng, chẳng ai như vậy lại nghĩ cách đi kiếm tiền? Tuy rằng Tạ gia sa sút là sự thật không thể chối cãi, nhưng hành động này cũng sẽ bị một số người nói ra nói vào.
“Sống ở đời chính là sống cho bản thân mình, cũng không phải sống cho người khác, ngươi để ý những chuyện đó làm gì?”
“Chỉ cần có thể kiếm tiền được thì tùy ai nói gì cũng được.”
Nàng không có khái niệm tự giữ thanh cao, mặc kệ người đời dị nghị.
Thúy Kiều thấy nàng không quan tâm, liền đem những băn khoăn này vứt ra khỏi đầu, đường đường chính chính tùy Vân Nùng thương lượng việc này:
“Nếu muốn đem hương liệu này bán cho các tiểu thử phu nhân thì nên làm như thế nào mới tốt?”
“Phương pháp thì cũng có, nhưng phải có người cùng làm mới được.”
Vân Nùng liếm liếm khóe môi, ngón trỏ thon dài gõ lên hộp đựng hương liệu,
“Nhị cô nương thì quá chất phác, tam cô nương thì kết thù với ta, chỉ còn lại tứ cô nương.”
Từ Tư Xảo thường xuyên đến chỗ nàng chơi, về phần nguyên do, Vân Nùng cũng đã hiểu rõ, xem như là cùng chung mối thù, hai người bọn họ đều có chuyện với Từ Tư Nhụy. Từ Tư Xảo mấy năm nay đã bị Từ Tư Nhụy chèn ép không ít, mặc dù bên ngoài không dám nói gì, nhưng bên trong lại mừng rỡ khi thấy Từ Tư Nhụy gặp họa…
Vị này có chút thông minh, mặc dù không khéo léo lắm nhưng cũng dư sức làm được việc này.
Thúy Kiều vẫn không rõ:
“Kết quả là nên làm như thế nào?”
“Chúng ta đem hương liệu đưa cho nàng dùng một ít, đợi đến ngày tết thì trước sau gì cũng có người thân đến thăm, tự nhiên có thể gặp không ít nữ quyến…”
Vân Nùng đem kế hoạch nói ra,
“Dùng cách này, người ta gọi là thỉnh kẻ lừa gạt đến hỗ trợ.”
Lúc trước nàng có nghe Cố Tu Nguyên nói qua một ít công thức làm ăn, cảm thấy thú vị nên có hỏi vài câu, không ngờ rằng lại có ngày có thể dùng tới.
Thúy Kiều nghe nàng giảng giải như vậy, lập tức hiểu được, vỗ tay cười nói:
“Biện pháp này thật tốt.”
Thấy Vân Nùng vẫn còn bộ dáng như cũ, lại lập tức hỏi:
“Còn có phiền toái gì nữa sao?”
"Cũng không thể coi là phiền toái, "
Vân Nùng chậm rãi nói:
“Ta chỉ là đang nghĩ, hay là dứt khoát mua luôn một cửa hiệu mặt tiền? Nếu vậy thì nếu có người hỏi, có thể trực tiếp đến cửa hàng mua, không cần qua tay của ta, cũng có thể bớt chút phiền toái, chỉ là….”
Nàng thở dài,
“Chỉ là tiền mua cửa hiệu mặt tiền khá cao, chỉ e là chút tiền bạc còn trong tay sẽ phải bay hết.”
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được chuyện tiền bạc phiền phức như thế nào.
Nếu như trước đây thì nàng muốn làm thế nào cũng được, không cần phải lo chuyện gì, nhưng hôm hay nàng phải uốn lưỡi bảy lần, cân đi nhắc lại, không thể vội vàng được.
Thúy Kiều khuyên nhủ: “ Việc này có chút mạo hiểm, hay là cứ chọn an toàn trước đi.”
Vân Nùng không nói chuyện, chỉ yên lặng sau một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
“Để ta suy nghĩ lại.”
Chuyện thuê cửa hiệu mặt tiền còn chưa quyết định, nhưng cũng không thể trì hoãn, chờ đến lúc Từ Tư Xảo lại tới chơi, Vân Nùng liền nhắc đến chuyện này.
“Ngươi muốn bán hương liệu sao?”
Từ Tư Xảo trợn to mắt, có chút khiếp sợ nhìn Vân Nùng,
“Vân tỷ tỷ, ngươi thiếu tiền sao?”
Chuyện này ngạc nhiên cũng đúng, hiện tại Vân Nùng ở Từ gia, ăn mặc không lo, không có gì phải cần tiền, làm sao có thể đến nỗi phải tự bán hương liệu kiếm tiền cơ chứ?
Vân Nùng đã sớm lường trước được phản ứng của nàng, nên nhàn nhạt cười:
“Không phải là thiếu tiền, chỉ là muốn nghĩ một đường lui thôi.”
Từ Tư Xảo cảm thấy ngạc nhiên:
“Có cửa hôn sự với Sở gia, tỷ tỷ chỉ chờ hưởng phúc thôi, sao còn sầu lo gì nữa?”
Chuyện xảy ra ở tiệc đại thọ của Sở lão phu nhân rất ít người biết, Từ Tư Xảo đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Vân Nùng giả vờ do dự, ấp a ấp úng.
Không đợi Vân Nùng nói xong, Từ Tư Xảo liền lòng đầy căm phẫn nói:
“Tam Tỷ tỷ thật là thâm độc! Ngày xưa nàng ta thích đâm thọc xúi giục ở nhà mình thì không nói, nhưng lại ở trước mặt Sở tam công tử gây sự, chẳng phải là muốn phá hỏng việc hôn sự này sao? Ngươi nên đem việc này nói cho tổ mẫu mới đúng, để tổ mẫu phạt nàng ta.”
Vân Nùng nói:
“Lão thái thái biết chuyện này rồi, nhưng chỉ nói là trùng hợp, ta cũng chỉ có thể từ bỏ.”
“Trùng hợp sao?”
Từ Tư Xảo nói,
“Ngươi có thể không biết Sở tam công tử, nhưng tam tỷ tỷ đã gặp qua rồi. Biết rõ các ngươi có hôn ước với nhau, lại không có ý tứ nhắc nhở, còn cố ý gây sự, điều này mà là trùng hợp sao?”
Dừng một chút sau, nàng lại cười lạnh nói:
“Tổ mẫu rõ ràng là đang bao che cho tam tỷ tỷ thôi.”
Từ Tư Xảo lập tức lý giải băn khoăn của Vân Nùng, nàng nghiến răng hỏi tiếp:
“Ngươi muốn ta giúp như thế nào?”
“Việc này cũng không có gì khó.”
Vân Nùng đã sớm chuẩn bị những hộp hương liệu đem đến trước mặt nàng,
“Đây là vài loại mùi hương, ngươi cứ lấy dùng, đến ngày tết đi thăm người thân, nếu có người hỏi đến hương liệu này, ngươi thay ta giới thiệu, nếu chuyện buôn bán này có lời, ta sẽ tạ ơn ngươi.”
Chuyện này đương nhiên là không có gì khó, huống hồ Từ Tư Xảo đã thích những hương liệu này từ lâu, nên vội vàng chấp thuận:
“Tỷ tỷ không cần khách khí như vậy. Chỉ là…Nếu người khác hỏi thì ta nên nói như thế nào? Cuối cùng ngươi thực sự muốn bán hương liệu sao?”
Thấy Vân Nùng không để ý lắm, Từ Tư Xảo lại nhắc nhở:
“Nếu như vậy thì chỉ sợ tổ mẫu nổi giận thôi.”
Đây cũng là một đạo lý, Vân Nùng bất đắc dĩ nói:
“Ta thật ra muốn mua một cửa hiệu mặt tiền, nhưng gấp quá, e là không kịp.”
Từ Tư Xảo nghĩ nghĩ, đề nghị nói:
“Di nương gia có một cửa hàng nhỏ bán son bột nước, nếu ngươi tin tưởng thì có thể gởi bán ở đó.”
Di nương gia này chính là mẹ đẻ của Từ Tư Xảo.
Đây cũng là một biện pháp tốt, giải nguy khẩn cấp. Vân Nùng sầu lo chuyện cửa hàng này mất mấy ngày, bây giờ có chút tiến triển liền lập tức cười nói:
“Vậy thì thật tốt.”
Từ Tư Xảo cao hứng, cùng Vân Nùng hàn huyên một lát chuyện buôn bán, còn đưa ra vài chủ ý.
Vân Nùng cười nói:
“Ngươi có vẻ rất tâm đắc chuyện buôn bán.”
“Thì sao chứ?”
Từ Tư Xảo buồn bã nói:
“Ta không thể giống như ngươi, muốn cái gì là có thể làm cái ấy.”
Vân Nùng cúi đầu cười cười, không nói nữa.
Nàng hai đời đều là không cha không mẹ, thực sự rất ít bị gò bó, nếu tâm huyết dâng trào thì liền có thể triển khai. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng hâm mộ.
Sau khi cùng Từ Tư Xảo bàn luận, Vân Nùng sai thị nữ tạo những túi gấm lụa mỏng, đêm hương liệu bỏ vào, rồi lại lấy vài loại bỏ vào hộp gấm, cho người đưa đến chỗ của di nương gia. Còn có thêm mấy lượng bạc, coi như tiền công bán hàng.
Ngoài ra nàng còn có túi gấm thêu hoa văn độc đáo, coi như là đánh dấu những mùi hương đặc biệt.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, đến ngày hai tám tháng chạp, thích hợp để tắm rửa, cầu phúc, lập đàn cầu khấn.
Tuyết tan trời quang mây tạnh, đúng là thời tiết đẹp hiếm thấy.
Vân Nùng dậy thật sớm, đứng bên cửa sổ nhìn một lát, nghĩ về chuyện xưa.
“Hôm nay thời tiết thật tốt, tiểu thư ở trong phòng buồn lâu như vậy, chắc cũng có chút chán nản, sao không đi ra ngoài dạo một chút?”
Thúy Kiều thấy nàng rầu rĩ không vui, liền đề nghị nói.
Vân Nùng có chút cao hứng: “Đi nơi nào?”
“Đi dạo trên đường sao?”
Thúy Kiều nghĩ nghĩ, lại nói:
“Nếu không thì đi Hồ Quốc Tự dâng hương? Nghe mọi người nói, năm trước bái phật dâng hương, có thể cho sang năm cầu được vận khí tốt đấy."
Lời này khi còn ở trong cung, lão ma ma cũng đề cập qua, sau này khi chuyển ra khỏi cung, hàng năm nàng đều tự mình đi Hồ Quốc Tự dâng hương, góp tiền nhang đèn. Cố Tu Nguyên không tin điều này nhưng không lay chuyển được nàng, đành phải đi cùng với nàng hằng năm…
Vân Nùng rũ mắt, đầu ngón tay sờ vào song sắt cửa sổ, một lúc sau mới nói:
“Được.”