Nếu tin từ hôn này tới từ năm trước thì Chúc ma ma chỉ sợ có thể buồn mà chết mất, nhưng hôm nay đã sớm được Vân Nùng và Thúy Kiều thuyết phục, lại thấy việc buôn bán hương liệu của Vân Nùng lời không ít tiền bạc, cho nên cũng bình tĩnh lại được.
Thúy Kiều thông suốt hơn, nhìn Chúc ma ma nói:
“Với năng lực của tiểu thư thì nếu không gả cho Sở gia, thì cũng có thể tự trang trải tốt được mà.”
Nàng lúc nhỏ đã ở bên cạnh Vân Nùng, bản thân đương nhiên biết thế nào là tốt.
Vân Nùng căn bản không đem việc từ hôn này để ở trong lòng, ngược lại là nhìn lá thư Cố Tu Nguyên đưa tới, lăn qua lộn lại xem.
Đây là do người gác cổng đưa tới, giấy viết thư cũng là loại giấy tuyết lãng tốt nhất, chữ viết trên đó cũng rất khí khái tự do, vừa nhìn là biết do Cố Tu Nguyên viết.
Cố Tu Nguyên nhắc lại chuyện xưa, hỏi nàng đã nghĩ được giá tốt chưa, khi nào thì có thể lấy được phương pháp điều chế hương liệu.
Chỉ vỏn vẹn vài câu như vậy, thậm chí ngay cả chữ kí tên cũng không có.
Vân Nùng nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc kia một lát, cười nhạo nói:
“Hắn thật rảnh rỗi.”
Nàng vốn cho rằng đã để Cố Tu Nguyên ra khỏi đầu, không nói chính xác là đã quên hết, nhưng nàng cũng không để trong lòng nhiều, không ngờ rằng lại nhận được một phong thư thúc giục như vậy.
Tân đế đăng cơ chưa được một năm, bỏ cũ thay mới rất nhiều triều thần, thời điểm này mọi việc đang phức tạp, triều đình đang rất bận rộn, tại sao Cố Tu NGuyên còn rảnh rỗi nhớ đến chuyện này chứ?
Cũng thật kỳ quái.
Nếu không phải năm trước ở phía sau núi của Hồ Quốc Tự nghe được đoạn đối thoại kia, nàng quả thực phải tin rằng Cố Tu Nguyên thật sự yêu nàng.
Đối với quan hệ của Vân Nùng và Cố Tu Nguyên, có thể nói là khá rối răm. Có người nói năm đó hai người có thâm tình, nên đến bây giờ Cố Tu Nguyên vẫn còn nhớ thương Hoài Chiêu quận chúa. Cũng có người nói Cố Tu Nguyên năm đó bất đắc dĩ mới hạ mình, trên thực tế cực kỳ hận quận chúa…
Đối với Vân nùng mà nói, nàng cảm thấy giữa hai người không yêu cũng không hận, chỉ là nhân duyên qua một giao dịch. Năm đó nàng vì vui sướng nên Cố Tu Nguyên lợi dụng nàng làm nên một chút việc mà thôi.
Nàng đã chết một lần, khổ sở cũng đã trải qua, nhưng Cố Tu Nguyên lại không biết vì sao mà như là có chút khó ổn định.
Thúy Kiều thấy nàng không có phản ứng gì với việc từ hôn, nhưng lại bần thần khi nhìn lá thư này, hiếu kỳ hỏi:
“Đây là cái gì?”
Vân Nùng tùy tiện để lá thư qua một bên,
“Không có gì quan trọng đâu.”
Nàng không chuẩn bị phương pháp điều chế, thậm chí không giải thích vì sao không chuẩn bị, xem như là không thấy lá thư này. Dù sao bây giờ nàng không thiếu tiền, cũng không có nhu cầu đứng trước mặt Cố Tu Nguyên, vì sao lại phải làm thỏa mãn ý của hắn?
Một lúc sau, lão thái thái cho người đến gọi nàng đi qua viện.
Vân Nùng đã sớm dự đoán sẽ có việc này, liền sửa tóc, buộc lại áo choàng rồi mang theo Thúy Kiều đi qua. Đến nơi mới phát hiện trong phòng cũng chỉ có lão thái thái và Liễu thị, các nha hoàn đem trà lên rồi đều lui xuống.
"Sở gia muốn từ hôn, "
Thần sắc lão thái thái nhàn nhạt, vén mí mắt lên nhìn về phía nàng,
“Việc này ngươi tính như thế nào?”
Vân Nùng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:
“Việc hôn nhân là chuyện của hai nhà, hai bên phải tình nguyện thì mới được, Sở gia hiện tại cũng không đồng ý, cho nên chỉ có thể từ bỏ thôi.”
“Việc hôn nhân này là do năm đó phụ thân ngươi khi còn sống đã định ra, hiện tại Sở gia muốn đổi ý, xét đến cùng thì đã thất lễ với ngươi.”
Lão thái thái nói tiếp:
“Sở gia bội tín thì việc hôn nhân này cũng không cần nữa.”
Vân Nùng hơi nhíu mày, cảm thấy những lời như vậy thốt ra từ miệng lão thái thái thật sự rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao lúc trước lão thái thái ngóng trông nàng gả đến Sở gia, nhưng hôm nay Sở gia lại từ hôn trước, đương nhiên bà cũng không thể mặt dày nói chuyện gì nữa.
“Gọi ngươi đến chính là hỏi ý tứ của ngươi như thế nào, nếu ngươi không sợ dị nghị thì ta sẽ để người ta trở về Sở gia.”
Lão thái thái dừng một chút, dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói:
“Hôn sự này cũng không thành thì tín vật đính hôn cũng nên trả về đi.”
Sau khi thoát khỏi cửa hôn nhân này, Vân Nùng chỉ cảm thấy một thân thoải mái, đáp:
“Đây là đương nhiên. Lát nữa ta sẽ cho người đem ngọc bội kia tới, trả lại cho nhà họ, coi như rõ ràng mọi chuyện.”
Lão thái thái vẫn hòa ái trấn an Vân Nùng vài câu, nói là tương lai sẽ kiếm một cửa hôn nhân tốt cho nàng, Liễu thị cũng ở một bên phụ họa , thái độ thật sự là chuyển tiến như gió.
Lần này thoải mái hơn so với những gì Vân Nùng dự đoán trước, chỉ cần người khác không khó xử, nàng cũng lười suy nghĩ gì, sau khi trở về phòng liền để Chúc ma ma tìm tín vật đính hôn đưa lại cho lão thái thái.
Chẳng qua lão thái thái trước đó thái độ cũng hơi tốt, nhưng sau đó thì chi phí cho linh phong viện( nơi ở của nàng) ngày càng ít đi, thái độ của các hạ nhân cũng không tốt như trước. Những người đó ở trước mặt Vân Nùng cũng không dám làm càn, nhưng với Thúy Kiều và Chúc ma ma thì họ cũng chẳng thèm che giấu.
Thúy Kiều mặc dù không hồn nhiên giống lúc trước, nhưng đến lúc này vẫn khó tránh khỏi bất bình.
"Trên làm dưới theo, thấy gió chuyển thế, đó cũng là chuyện thường tình.”
Vân Nùng không để ý lắm, nói:
“Huống hồ với thân phận của ta, ở Từ gia cũng là đáng xấu hổ rồi. Lúc trước có thể lợi dụng nên mới được đối đãi tốt như vậy, còn bây giờ giống như cảnh ngộ ăn nhờ ở đậu mà thôi.”
"Ta chỉ là không rõ, bọn họ làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy?"
Thúy Kiều thấp giọng nói:
"Những người đó ngày xưa thấy ta thì luôn thân thiết, một ngụm một cái Thúy Kiều muội muội, nhưng hôm nay ta cùng bọn hắn lý luận, lại bị cười nhạo một trận."
Những người đó nói những lời rất khác người, còn liên lụy đến Vân Nùng, Thúy Kiều như muốn dốc hết tâm can cãi lại.
Thấy nàng vẫn một bộ dạng ủy khuất, Vân Nùng nhẹ nhàng cười nói:
“Chúng ta không thiếu tiền bạc, muốn cái gì thì tự đi mua, sao phải tranh cãi làm gì cho mệt thân? Bọn họ cung cấp than không tốt thì tự mình đi mua thôi.”
Lúc trước buôn bán hương liệu cũng lời một số lớn tiền bạc, Vân Nùng đã cùng Từ Tư Xảo cộng lại, có thể để cho di nương gia sửa sang lại cửa hàng.
Tâm tình hiện tại của nàng cực kỳ tốt, trong lòng chỉ muốn kiếm tiền, những chuyện khác đều không để ý gì.
“Nếu không thì chờ một thời gian, tìm một cơ hội thích hợp thì chúng ta chuyển ra ở riêng đi.”
Vân Nùng tự nhiên tính toán,
“Đến lúc đó xa cách bọn họ, cũng không cần mệt mỏi đấu trí nữa.”
Thúy Kiều vội vàng gật gật đầu:
“Nếu như vậy thì thật tốt.”
Vân Nùng trấn an nàng, thấy trời còn sớm liền đam sách ra xem một chút coi như là giết thời gian.
Sau khi lập xuân, trời cũng không lạnh lắm.
Thoát khỏi việc hôn nhân với Sở gia, lá thư của Cố Tu Nguyên cũng không có tin tức gì, Vân Nùng cảm thấy một thân thoải mái, còn muốn đến Hồ Quốc Tự để tạ lễ.
Chỉ là vội vàng lo điều chế hương liệu để buôn bán cho nên nàng cũng quên mất chuyện đó.
Vân Nùng cùng Từ Tư Xảo và di nương gia thảo luận một phen, sau khi đem tiền sửa sang lại cửa hàng, đặt tên là “Ỷ La Hương”, đường đường chính chính buôn bán hương liệu.
Bởi vậy Vân Nùng cũng không vội, bắt đầu dạy Thúy Kiều học điều chế hương, Từ Tư Xảo cũng tới học một chút. Vân Nùng cũng không giấu giếm phương pháp điều chế, chỉ là nàng chung thủy với mùi “Xuân phong phất hạm” kia nên không xuất bán, coi như là lưu lại một chút cố chấp ở kiếp trước.
Một ngày nọ, Từ Tư Xảo vội vội vàng vàng tìm đến, nói là Cảnh Ninh trưởng công chúa sai người đến cửa hàng, nói trưởng công chúa muốn gặp người điều chế hương liệu này.
Vân Nùng bình tĩnh nghe xong, trầm mặc một lát, rồi sau đó nói:
“Ta sẽ đi ngay.”
Thúy Kiều thông suốt hơn, nhìn Chúc ma ma nói:
“Với năng lực của tiểu thư thì nếu không gả cho Sở gia, thì cũng có thể tự trang trải tốt được mà.”
Nàng lúc nhỏ đã ở bên cạnh Vân Nùng, bản thân đương nhiên biết thế nào là tốt.
Vân Nùng căn bản không đem việc từ hôn này để ở trong lòng, ngược lại là nhìn lá thư Cố Tu Nguyên đưa tới, lăn qua lộn lại xem.
Đây là do người gác cổng đưa tới, giấy viết thư cũng là loại giấy tuyết lãng tốt nhất, chữ viết trên đó cũng rất khí khái tự do, vừa nhìn là biết do Cố Tu Nguyên viết.
Cố Tu Nguyên nhắc lại chuyện xưa, hỏi nàng đã nghĩ được giá tốt chưa, khi nào thì có thể lấy được phương pháp điều chế hương liệu.
Chỉ vỏn vẹn vài câu như vậy, thậm chí ngay cả chữ kí tên cũng không có.
Vân Nùng nhìn chằm chằm nét chữ quen thuộc kia một lát, cười nhạo nói:
“Hắn thật rảnh rỗi.”
Nàng vốn cho rằng đã để Cố Tu Nguyên ra khỏi đầu, không nói chính xác là đã quên hết, nhưng nàng cũng không để trong lòng nhiều, không ngờ rằng lại nhận được một phong thư thúc giục như vậy.
Tân đế đăng cơ chưa được một năm, bỏ cũ thay mới rất nhiều triều thần, thời điểm này mọi việc đang phức tạp, triều đình đang rất bận rộn, tại sao Cố Tu NGuyên còn rảnh rỗi nhớ đến chuyện này chứ?
Cũng thật kỳ quái.
Nếu không phải năm trước ở phía sau núi của Hồ Quốc Tự nghe được đoạn đối thoại kia, nàng quả thực phải tin rằng Cố Tu Nguyên thật sự yêu nàng.
Đối với quan hệ của Vân Nùng và Cố Tu Nguyên, có thể nói là khá rối răm. Có người nói năm đó hai người có thâm tình, nên đến bây giờ Cố Tu Nguyên vẫn còn nhớ thương Hoài Chiêu quận chúa. Cũng có người nói Cố Tu Nguyên năm đó bất đắc dĩ mới hạ mình, trên thực tế cực kỳ hận quận chúa…
Đối với Vân nùng mà nói, nàng cảm thấy giữa hai người không yêu cũng không hận, chỉ là nhân duyên qua một giao dịch. Năm đó nàng vì vui sướng nên Cố Tu Nguyên lợi dụng nàng làm nên một chút việc mà thôi.
Nàng đã chết một lần, khổ sở cũng đã trải qua, nhưng Cố Tu Nguyên lại không biết vì sao mà như là có chút khó ổn định.
Thúy Kiều thấy nàng không có phản ứng gì với việc từ hôn, nhưng lại bần thần khi nhìn lá thư này, hiếu kỳ hỏi:
“Đây là cái gì?”
Vân Nùng tùy tiện để lá thư qua một bên,
“Không có gì quan trọng đâu.”
Nàng không chuẩn bị phương pháp điều chế, thậm chí không giải thích vì sao không chuẩn bị, xem như là không thấy lá thư này. Dù sao bây giờ nàng không thiếu tiền, cũng không có nhu cầu đứng trước mặt Cố Tu Nguyên, vì sao lại phải làm thỏa mãn ý của hắn?
Một lúc sau, lão thái thái cho người đến gọi nàng đi qua viện.
Vân Nùng đã sớm dự đoán sẽ có việc này, liền sửa tóc, buộc lại áo choàng rồi mang theo Thúy Kiều đi qua. Đến nơi mới phát hiện trong phòng cũng chỉ có lão thái thái và Liễu thị, các nha hoàn đem trà lên rồi đều lui xuống.
"Sở gia muốn từ hôn, "
Thần sắc lão thái thái nhàn nhạt, vén mí mắt lên nhìn về phía nàng,
“Việc này ngươi tính như thế nào?”
Vân Nùng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:
“Việc hôn nhân là chuyện của hai nhà, hai bên phải tình nguyện thì mới được, Sở gia hiện tại cũng không đồng ý, cho nên chỉ có thể từ bỏ thôi.”
“Việc hôn nhân này là do năm đó phụ thân ngươi khi còn sống đã định ra, hiện tại Sở gia muốn đổi ý, xét đến cùng thì đã thất lễ với ngươi.”
Lão thái thái nói tiếp:
“Sở gia bội tín thì việc hôn nhân này cũng không cần nữa.”
Vân Nùng hơi nhíu mày, cảm thấy những lời như vậy thốt ra từ miệng lão thái thái thật sự rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao lúc trước lão thái thái ngóng trông nàng gả đến Sở gia, nhưng hôm nay Sở gia lại từ hôn trước, đương nhiên bà cũng không thể mặt dày nói chuyện gì nữa.
“Gọi ngươi đến chính là hỏi ý tứ của ngươi như thế nào, nếu ngươi không sợ dị nghị thì ta sẽ để người ta trở về Sở gia.”
Lão thái thái dừng một chút, dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói:
“Hôn sự này cũng không thành thì tín vật đính hôn cũng nên trả về đi.”
Sau khi thoát khỏi cửa hôn nhân này, Vân Nùng chỉ cảm thấy một thân thoải mái, đáp:
“Đây là đương nhiên. Lát nữa ta sẽ cho người đem ngọc bội kia tới, trả lại cho nhà họ, coi như rõ ràng mọi chuyện.”
Lão thái thái vẫn hòa ái trấn an Vân Nùng vài câu, nói là tương lai sẽ kiếm một cửa hôn nhân tốt cho nàng, Liễu thị cũng ở một bên phụ họa , thái độ thật sự là chuyển tiến như gió.
Lần này thoải mái hơn so với những gì Vân Nùng dự đoán trước, chỉ cần người khác không khó xử, nàng cũng lười suy nghĩ gì, sau khi trở về phòng liền để Chúc ma ma tìm tín vật đính hôn đưa lại cho lão thái thái.
Chẳng qua lão thái thái trước đó thái độ cũng hơi tốt, nhưng sau đó thì chi phí cho linh phong viện( nơi ở của nàng) ngày càng ít đi, thái độ của các hạ nhân cũng không tốt như trước. Những người đó ở trước mặt Vân Nùng cũng không dám làm càn, nhưng với Thúy Kiều và Chúc ma ma thì họ cũng chẳng thèm che giấu.
Thúy Kiều mặc dù không hồn nhiên giống lúc trước, nhưng đến lúc này vẫn khó tránh khỏi bất bình.
"Trên làm dưới theo, thấy gió chuyển thế, đó cũng là chuyện thường tình.”
Vân Nùng không để ý lắm, nói:
“Huống hồ với thân phận của ta, ở Từ gia cũng là đáng xấu hổ rồi. Lúc trước có thể lợi dụng nên mới được đối đãi tốt như vậy, còn bây giờ giống như cảnh ngộ ăn nhờ ở đậu mà thôi.”
"Ta chỉ là không rõ, bọn họ làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy?"
Thúy Kiều thấp giọng nói:
"Những người đó ngày xưa thấy ta thì luôn thân thiết, một ngụm một cái Thúy Kiều muội muội, nhưng hôm nay ta cùng bọn hắn lý luận, lại bị cười nhạo một trận."
Những người đó nói những lời rất khác người, còn liên lụy đến Vân Nùng, Thúy Kiều như muốn dốc hết tâm can cãi lại.
Thấy nàng vẫn một bộ dạng ủy khuất, Vân Nùng nhẹ nhàng cười nói:
“Chúng ta không thiếu tiền bạc, muốn cái gì thì tự đi mua, sao phải tranh cãi làm gì cho mệt thân? Bọn họ cung cấp than không tốt thì tự mình đi mua thôi.”
Lúc trước buôn bán hương liệu cũng lời một số lớn tiền bạc, Vân Nùng đã cùng Từ Tư Xảo cộng lại, có thể để cho di nương gia sửa sang lại cửa hàng.
Tâm tình hiện tại của nàng cực kỳ tốt, trong lòng chỉ muốn kiếm tiền, những chuyện khác đều không để ý gì.
“Nếu không thì chờ một thời gian, tìm một cơ hội thích hợp thì chúng ta chuyển ra ở riêng đi.”
Vân Nùng tự nhiên tính toán,
“Đến lúc đó xa cách bọn họ, cũng không cần mệt mỏi đấu trí nữa.”
Thúy Kiều vội vàng gật gật đầu:
“Nếu như vậy thì thật tốt.”
Vân Nùng trấn an nàng, thấy trời còn sớm liền đam sách ra xem một chút coi như là giết thời gian.
Sau khi lập xuân, trời cũng không lạnh lắm.
Thoát khỏi việc hôn nhân với Sở gia, lá thư của Cố Tu Nguyên cũng không có tin tức gì, Vân Nùng cảm thấy một thân thoải mái, còn muốn đến Hồ Quốc Tự để tạ lễ.
Chỉ là vội vàng lo điều chế hương liệu để buôn bán cho nên nàng cũng quên mất chuyện đó.
Vân Nùng cùng Từ Tư Xảo và di nương gia thảo luận một phen, sau khi đem tiền sửa sang lại cửa hàng, đặt tên là “Ỷ La Hương”, đường đường chính chính buôn bán hương liệu.
Bởi vậy Vân Nùng cũng không vội, bắt đầu dạy Thúy Kiều học điều chế hương, Từ Tư Xảo cũng tới học một chút. Vân Nùng cũng không giấu giếm phương pháp điều chế, chỉ là nàng chung thủy với mùi “Xuân phong phất hạm” kia nên không xuất bán, coi như là lưu lại một chút cố chấp ở kiếp trước.
Một ngày nọ, Từ Tư Xảo vội vội vàng vàng tìm đến, nói là Cảnh Ninh trưởng công chúa sai người đến cửa hàng, nói trưởng công chúa muốn gặp người điều chế hương liệu này.
Vân Nùng bình tĩnh nghe xong, trầm mặc một lát, rồi sau đó nói:
“Ta sẽ đi ngay.”