“Tiểu thư?”
Một bàn tay nhẹ nhàng lay nàng, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng,
“Người lại bị bóng đè ư?”
Vân Nùng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng sửng sốt một lúc, rồi mới ý thức được mình đã mơ thấy những chuyện xưa cũ, kéo kéo khóe miệng để lộ ra nét cười, nói với Thúy Kiều đang đứng bên cạnh:
“Chắc là do ta ngủ sai tư thế, không có chuyện gì đâu?”
Cổ họng nàng có chút khản đặc, Thúy Kiều đi lấy trà rồi quay lại, nhẹ nhàng cười nói:
“Nghe người chèo thuyền nói rằng đã đến lúc phải xuất hiện, liền phải đến Lạc Dương.”
Suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, Thúy Kiều cũng chẳng có sầu lo gì, giọng nói cũng tràn đầy khát khao.
Vân Nùng cười cười, cũng không trả lời, chỉ nhận chén trà rồi chậm rãi nhấp miệng.
Từ khi biến cố ám sát tiệc thọ yến cho tới bây giờ, đã là từ đầu mùa hè tới cuối mùa thu, cũng đã gần nửa năm, nàng lại từ một quận chúa cao cao tại thượng trở thành một cô gái mồ côi nghèo túng, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Sau đó Vân Nùng có chút kinh ngạc, cũng có chút không thích ứng được, nhưng mà sống được như thế này cũng vô cùng may mắn rồi, nàng cũng không có đạo lý oán hận gì.
Thật ra mà nói thì thời điểm hiện tại, nàng phải gọi là “Tạ Vân Nùng”, con gái của một quan chức nhỏ bé đã sa sút.
Nửa năm trước, chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này bị ốm nặng. Những người hầu trong nhà đều đang chuẩn bị tang sự, nhưng không ngờ cô nương đã tỉnh lại khiến mọi người vui mừng khôn xiết, chỉ có Vân Nùng mới biết rõ sự tình này là như thế nào.
Vị Tạ cô nương này thật ra cũng giống nàng vài phần, đều là cha mẹ mất sớm, cô đơn lẻ bóng một mình. Chẳng qua là nàng gặp may mắn hơn một chút, được hoàng gia che chở, mà Tạ gia cũng không có người thân ruột thịt, chỉ có ngoại tổ Từ gia nhưng cũng đã không quan tâm từ lâu. Tạ cô nương mặc dù tuổi không lớn nhưng thật sự rất kiên cường, cũng không chủ động đến Lạc Dương để tìm ngoại tổ nương nhờ, mà là ở lại quê nhà để giữ đạo hiếu và sống với hai người hầu.
Vân Nùng sau khi biết rõ tình hình, cũng không ngay lập tức tới Lạc Dương, mà là một bên nghỉ ngơi, một bên hỏi thăm tin tức.
Chỉ là ngàn dặm xa xăm, tin tức trong kinh truyền tới không biết đã truyền qua bao nhiêu người, nữa thật nửa giả, chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn. Tất cả những gì nàng biết sau việc ám sát đó chính là triều đình gần như long trời lở đất, thái tử đã chết khi bị ám sát, ba vị hoàng tử bị giam cầm, hoàng thượng cầm cự được khoảng hơn mười ngày thì băng hà, trước khi băng hà đã truyền ngôi cho Lục hoàng tử nhỏ tuổi.
Trong triều bỏ cũ thay mới rất nhiều quan viên, những người thân của các nhà quan lại cũng bị liên lụy, hoặc hưng hoặc suy.
Trong đó điều khiến Vân Nùng khó tin nhất chính là Cố Tu Nguyên.
Vân Nùng trước khi chết còn suy nghĩ không biết Cố Tu Nguyên sẽ đi đường nào, nhưng thật sự không ngờ rằng hắn đã nhân cơ hội này vào được triều đường, hơn nữa còn rất được trọng dụng. Nàng đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại nhảm liên quan đến Cố Tu Nguyên, có người nói hắn thủ đoạn hơn người, cũng có người bàn về xuất thân của hắn.
_____
Hắn đã từng là trai bao được Hoài Chiêu quận chúa bao nuôi.
Việc này chẳng phải vinh quang gì, nhưng đó là giai thoại mà dân chúng tầm thường rất quan tâm. Dù sao thì việc tranh đấu trong triều đình không phải là việc mà mọi người đều để bụng, nhưng lại rất quan tâm đến “đồ nhắm” trong nam phong quán.
Vân Nùng ở tiền đường mấy tháng, nghe không biết bao nhiêu chuyện đàm tiếu về mình và Cố Tu Nguyên, hơn phân nửa đều là chuyện vô căn cứ. Có người còn nói nàng năm đó ỷ thế hiếp người nên đã bóc lột Cố Tu Ngyên, có người còn nói Cố Tu Nguyên có tình cảm thắm thiết với nàng, thật sự khiến nàng tức giận.
Hiện giờ thân thể nàng không được tốt. Sau một căn bệnh hiểm nghèo, nàng phải từ từ hồi phục. Vân Nùng vốn tính toán sẽ nghỉ ngơi ở đây một năm rưỡi, nhưng trước đó không lâu lại thấy ngoại tổ Từ gia sai người đến nói tình ý chân thành, mời nàng về Lạc Dương nghỉ ngơi.
Nhưng Vân Nùng lại không có gì cảm động, chỉ cảm thấy như chuyện hiếm lạ, nàng nhướng nhướng chân mày, hỏi:
“Đi sớm làm gì?”
Người kia không ngờ Vân Nùng trông có vẻ yếu đuối nhưng tính tình lại khó như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười và cố gắng bày ra một cái cớ.
Vân Nùng lúc này mới biết được vị Tạ cô nương này có một hôn ước.
Sau biến cố trong cung, triều đình đều sụp đổ, thái tử và tam hoàng tử đều chết, Từ gia không còn chỗ dựa nên càng trở nên vắng vẻ đìu hiu, mà gia cảnh ban đầu của Từ gia cũng đã rất nguy cấp rồi. Sau đó Từ gia tính toán lại, cuối cùng nhớ rằng vẫn còn có Tạ Vân Nùng là một ngoại tôn nữ, liền kêu người mời về.
Nhưng Từ gia vẫn cảm thấy Vân Nùng có thể chưa hẳn thỏa mãn ý định của bọn họ, dù sao thì hiện giờ nàng là một cô nương mồ côi, không biết Sở gia có chấp nhận cuộc hôn nhân này không.
Người hầu kia rất cứng rắn, không đạt được mục đích sẽ không đi. Vân Nùng nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát đồng ý, coi như tự mình đến Lạc Dương để xem tình hình như thế nào.
Hơn nữa, nàng cũng muốn gặp lại cố nhân một lần nữa.
****
Đã tới ngày đến Lạc Dương rồi, Vân Nùng uống tách trà trên bàn để lấy lại tinh thần, rồi sau đó đứng dậy trang điểm.
Nói ra thì cũng khéo, vóc dáng dung mạo của nàng hiện tại giống vài phần với kiếp trước, nhất là đôi mắt có chút đào hoa, nét cười nét giận đều có vẻ rất khéo léo.
Vân Nùng tự búi tóc, tô chút son môi, chọn một cây trâm cài tóc trong hộp trang sức, nàng chậm rãi soi gương trang điểm, mặc cho Chúc ma ma ở một bên nhắc nhở, nàng chỉ thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đã nghe hiểu.
Chúc ma ma nghiêm túc nói:
“Tôi biết trong lòng người tồn tại khúc mắc, chúng ta bây giờ phải dựa vào Từ gia, nếu không thì việc hôn sự xem như khó thành…”
Vân Nùng hơi nhíu mày, không bàn luận. Bất kể là nàng hay chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này đều không có cảm tình với Từ gia, còn về nguyên do có lẽ phải bắt đầu từ tổ phụ của mình.
Từ lão gia xuất thân từ gia đình học giả, vô quyền vô thế, sau khi đỗ trạng nguyên mới được phong quan, từ đó mới bước trên con đường làm quan. Không bao lâu sau, người vợ cũ xuất thân thấp hèn của hắn qua đời, chỉ để lại duy nhất một cô con gái, sau đó hắn lại cưới cô con gái của cấp trên mình là Tiễn thị về làm vợ kế.
Người vợ cũ kia chính là mẫu thân của Tạ Vân Nùng.
Vân Nùng rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Từ gia lại quên đi chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này( tức là Tạ Vân Nùng) nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay mới nhớ tới.
Dù sao thì tổ mẫu của thân chủ cũng đã mất nhiều năm trước, tổ phụ hận không thể cùng người vợ cũ đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại con đàn cháu đống, nếu không có hôn sự với Sở gia thì chắc cũng chẳng quan tâm đến đứa cháu ngoại này làm gì.
Chúc ma ma lại ở bên cạnh nhắc nhở:
“Ngươi nghe ta nói, Sở gia hiện tại rất được tân đế coi trọng, tiểu thư nếu có thể được gả cho nhà họ thì cả nửa đời còn lại cũng không cần lo lắng gì nữa.”
Bà là người hầu già của Tạ gia, mặc dù cũng oán trách Từ gia không phúc hậu, nhưng hiện tại chỉ có Từ gia mới có thể lo liệu việc hôn nhân của Vân Nùng, chỉ cần nhân cơ hội này gả Vân Nùng cho Sở gia thì chuyện gì cũng không cần quan tâm nữa.
Dọc đường đi, Vân Nùng nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, biết là bà ấy tâm tính tốt nên cũng chẳng cãi lại, cứ để cho bà ấy nói.
Không bao lâu sau thì thuyền đã thả neo ở bến đò.
Thúy Kiều kích động đẩy rèm cửa và thò người ra ngoài nhìn:
“Tiểu thư, chúng ta tới Lạc Dương rồi, thật đúng là tưng bừng náo nhiệt.”
Vân Nùng mím môi cười, không tiếp lời, cũng không vội vã đứng dậy.
Chờ một lát thì người của Từ gia đi theo họ hồi bẩm nói:
“Trong phủ đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở trên bờ, kính xin tiểu thư đi theo ta.”
Vân Nùng được Thúy Kiều đỡ đứng dậy, buộc lại áo choàng rồi rời thuyền lên bờ.
Trời lúc này đã vào đông, gió thổi lạnh thấu xương, bầu trời một màu xám u ám.
Vân Nùng gấp lại ống tay áo, đưa mắt nhìn những người đi lại ở bến đò, lông mi rũ xuống, bất động thanh sắc chờ xe ngựa của Từ gia đến.
Xe ngựa chạy qua con phố dài, bên trong xe thực sự rất yên tĩnh, có thể nghe rõ thanh âm rao hàng xen lẫn với giọng nam rao ngô đồng.
Vân Nùng cũng không mở miệng nói chuyện, bỏ mặc Lan Cô một bên và dựa lưng vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lan Cô thấy bộ dáng này của Vân Nùng liền cảm thấy đau đầu.
Nàng còn tưởng rằng lần này chẳng phải chuyện khó khăn gì, bản thân muốn nói rằng Vân Nùng nên cảm thấy tràn ngập phấn khởi khi cuốn gói hành lý đến Lạc Dương mới đúng. Nhưng thực tế thì từ khi nhìn thấy vị tiểu thư này thì Lan Cô không biết bị đóng đinh bao nhiêu lần.
Nhưng không biết tại sao nàng lại thường xuyên bị khí thế của Vân Nùng ngăn chặn, khi ánh mắt kia đảo qua thì nàng cũng không dám nhiều lời. Rõ ràng chỉ là một cô nương mồ côi cha mẹ, tại sao lại làm giá như vậy?
Vân Nùng cũng không thèm để ý Lan Cô nghĩ như thế nào, ở trên thuyền nàng chưa được nghỉ chút nào nên cũng có chút mệt mỏi.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Vân Nùng miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía Lan Cô.
Có lẽ là do mệt mỏi rã rời nên trong mắt nàng như thể có những giọt thủy tinh nhỏ, với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn qua cũng có thể phá lệ mà phán vô tội. Mặc dù có vẻ chậm trễ, nhưng làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Lan Cô chớp mắt sửng sốt, thò người ra ngoài hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Người lái xe đáp:
“Hoàng thượng muốn đi Hộ Quốc Tự dâng hương, phía trước đang dẹp đường, phải chờ một lát, nếu không thì chúng ta phải đi đường vòng.”
“Chuyện này….” Lan Cô theo bản năng quay đầu lại, chờ Vân Nùng phân phó.
Mấy ngày nay bị gõ vài lần, nàng cũng không dám khinh thị Vân Nùng như lúc ban đầu, có chuyện gì cũng đều hỏi trước ý kiến của nàng.
Vân Nùng nghĩ nghĩ: “Chờ xem.”
Nói đến hoàng thượng, Vân Nùng bỗng nhiên run sợ một chút, nàng ý thức được thời còn nhỏ, người đã từng là Lục hoàng tử. Năm đó khi nàng còn ở trong cung, vị tiểu điện hạ này thường xuyên đi theo sau nàng gọi “Vân tỷ tỷ”, khi đó thái tử và tam hoàng tử tranh đấu với nhau, không ai để mắt đến vị tiểu hoàng tử này.
Sau biến cố tiệc thọ yến kia thì mọi thứ đều thay đổi, Vân Nùng nâng tay đè lên ngực, cảm thấy có chút đau.
Bên ngoài có âm thanh xao động, có lẽ xe của hoàng gia đang đến, Vân Nùng nâng tay đẩy tấm màn nhìn ra phía bên ngoài.
Nghi thức hoàng tộc tất nhiên phải uy nghiêm, nhưng Vân Nùng đã nhìn quen mắt, nàng nhìn dòng người đi qua, ánh mắt dừng trên người Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên không mặc quan phục, mà chỉ mặc bộ y phục màu xanh tầm thường nhưng cũng tỏa ra một khí thế khác người, khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen với hoa văn được thêu bằng chỉ vàng bạc, khí thế bức người. Trời sinh hắn tướng mạo anh tuấn, khí chất hơn người, đi bên cạnh ngự giá nhưng cũng khiến người ta phá lệ ngước nhìn.
Năm đó khi hắn đi theo Vân Nùng, có người còn nói hắn rằng “tướng mạo độc tuyệt, trên đời không có người thứ hai.”
Nhưng Vân Nùng lại suýt không nhận ra hắn.
Trong dĩ vãng thì trên mặt hắn luôn mang ý cười, ôn nhu phong lưu, nhưng hôm nay lại khiến nàng cảm thấy như ngàn dặm xa cách, lạnh lẽo như cơn buốt của mùa đông, làm người ta có cảm giác phải tránh xa.
Vân Nùng có chút nghi hoặc, rõ ràng Cố Tu Nguyên đang có một con đường làm quan rộng mở, tay to quyền thế, lại được tiểu hoàng thượng hết lòng tin tưởng, tại sao lại có bộ dáng không thoải mái như thế?
Một bàn tay nhẹ nhàng lay nàng, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng,
“Người lại bị bóng đè ư?”
Vân Nùng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng sửng sốt một lúc, rồi mới ý thức được mình đã mơ thấy những chuyện xưa cũ, kéo kéo khóe miệng để lộ ra nét cười, nói với Thúy Kiều đang đứng bên cạnh:
“Chắc là do ta ngủ sai tư thế, không có chuyện gì đâu?”
Cổ họng nàng có chút khản đặc, Thúy Kiều đi lấy trà rồi quay lại, nhẹ nhàng cười nói:
“Nghe người chèo thuyền nói rằng đã đến lúc phải xuất hiện, liền phải đến Lạc Dương.”
Suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, Thúy Kiều cũng chẳng có sầu lo gì, giọng nói cũng tràn đầy khát khao.
Vân Nùng cười cười, cũng không trả lời, chỉ nhận chén trà rồi chậm rãi nhấp miệng.
Từ khi biến cố ám sát tiệc thọ yến cho tới bây giờ, đã là từ đầu mùa hè tới cuối mùa thu, cũng đã gần nửa năm, nàng lại từ một quận chúa cao cao tại thượng trở thành một cô gái mồ côi nghèo túng, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Sau đó Vân Nùng có chút kinh ngạc, cũng có chút không thích ứng được, nhưng mà sống được như thế này cũng vô cùng may mắn rồi, nàng cũng không có đạo lý oán hận gì.
Thật ra mà nói thì thời điểm hiện tại, nàng phải gọi là “Tạ Vân Nùng”, con gái của một quan chức nhỏ bé đã sa sút.
Nửa năm trước, chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này bị ốm nặng. Những người hầu trong nhà đều đang chuẩn bị tang sự, nhưng không ngờ cô nương đã tỉnh lại khiến mọi người vui mừng khôn xiết, chỉ có Vân Nùng mới biết rõ sự tình này là như thế nào.
Vị Tạ cô nương này thật ra cũng giống nàng vài phần, đều là cha mẹ mất sớm, cô đơn lẻ bóng một mình. Chẳng qua là nàng gặp may mắn hơn một chút, được hoàng gia che chở, mà Tạ gia cũng không có người thân ruột thịt, chỉ có ngoại tổ Từ gia nhưng cũng đã không quan tâm từ lâu. Tạ cô nương mặc dù tuổi không lớn nhưng thật sự rất kiên cường, cũng không chủ động đến Lạc Dương để tìm ngoại tổ nương nhờ, mà là ở lại quê nhà để giữ đạo hiếu và sống với hai người hầu.
Vân Nùng sau khi biết rõ tình hình, cũng không ngay lập tức tới Lạc Dương, mà là một bên nghỉ ngơi, một bên hỏi thăm tin tức.
Chỉ là ngàn dặm xa xăm, tin tức trong kinh truyền tới không biết đã truyền qua bao nhiêu người, nữa thật nửa giả, chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn. Tất cả những gì nàng biết sau việc ám sát đó chính là triều đình gần như long trời lở đất, thái tử đã chết khi bị ám sát, ba vị hoàng tử bị giam cầm, hoàng thượng cầm cự được khoảng hơn mười ngày thì băng hà, trước khi băng hà đã truyền ngôi cho Lục hoàng tử nhỏ tuổi.
Trong triều bỏ cũ thay mới rất nhiều quan viên, những người thân của các nhà quan lại cũng bị liên lụy, hoặc hưng hoặc suy.
Trong đó điều khiến Vân Nùng khó tin nhất chính là Cố Tu Nguyên.
Vân Nùng trước khi chết còn suy nghĩ không biết Cố Tu Nguyên sẽ đi đường nào, nhưng thật sự không ngờ rằng hắn đã nhân cơ hội này vào được triều đường, hơn nữa còn rất được trọng dụng. Nàng đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại nhảm liên quan đến Cố Tu Nguyên, có người nói hắn thủ đoạn hơn người, cũng có người bàn về xuất thân của hắn.
_____
Hắn đã từng là trai bao được Hoài Chiêu quận chúa bao nuôi.
Việc này chẳng phải vinh quang gì, nhưng đó là giai thoại mà dân chúng tầm thường rất quan tâm. Dù sao thì việc tranh đấu trong triều đình không phải là việc mà mọi người đều để bụng, nhưng lại rất quan tâm đến “đồ nhắm” trong nam phong quán.
Vân Nùng ở tiền đường mấy tháng, nghe không biết bao nhiêu chuyện đàm tiếu về mình và Cố Tu Nguyên, hơn phân nửa đều là chuyện vô căn cứ. Có người còn nói nàng năm đó ỷ thế hiếp người nên đã bóc lột Cố Tu Ngyên, có người còn nói Cố Tu Nguyên có tình cảm thắm thiết với nàng, thật sự khiến nàng tức giận.
Hiện giờ thân thể nàng không được tốt. Sau một căn bệnh hiểm nghèo, nàng phải từ từ hồi phục. Vân Nùng vốn tính toán sẽ nghỉ ngơi ở đây một năm rưỡi, nhưng trước đó không lâu lại thấy ngoại tổ Từ gia sai người đến nói tình ý chân thành, mời nàng về Lạc Dương nghỉ ngơi.
Nhưng Vân Nùng lại không có gì cảm động, chỉ cảm thấy như chuyện hiếm lạ, nàng nhướng nhướng chân mày, hỏi:
“Đi sớm làm gì?”
Người kia không ngờ Vân Nùng trông có vẻ yếu đuối nhưng tính tình lại khó như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười và cố gắng bày ra một cái cớ.
Vân Nùng lúc này mới biết được vị Tạ cô nương này có một hôn ước.
Sau biến cố trong cung, triều đình đều sụp đổ, thái tử và tam hoàng tử đều chết, Từ gia không còn chỗ dựa nên càng trở nên vắng vẻ đìu hiu, mà gia cảnh ban đầu của Từ gia cũng đã rất nguy cấp rồi. Sau đó Từ gia tính toán lại, cuối cùng nhớ rằng vẫn còn có Tạ Vân Nùng là một ngoại tôn nữ, liền kêu người mời về.
Nhưng Từ gia vẫn cảm thấy Vân Nùng có thể chưa hẳn thỏa mãn ý định của bọn họ, dù sao thì hiện giờ nàng là một cô nương mồ côi, không biết Sở gia có chấp nhận cuộc hôn nhân này không.
Người hầu kia rất cứng rắn, không đạt được mục đích sẽ không đi. Vân Nùng nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát đồng ý, coi như tự mình đến Lạc Dương để xem tình hình như thế nào.
Hơn nữa, nàng cũng muốn gặp lại cố nhân một lần nữa.
****
Đã tới ngày đến Lạc Dương rồi, Vân Nùng uống tách trà trên bàn để lấy lại tinh thần, rồi sau đó đứng dậy trang điểm.
Nói ra thì cũng khéo, vóc dáng dung mạo của nàng hiện tại giống vài phần với kiếp trước, nhất là đôi mắt có chút đào hoa, nét cười nét giận đều có vẻ rất khéo léo.
Vân Nùng tự búi tóc, tô chút son môi, chọn một cây trâm cài tóc trong hộp trang sức, nàng chậm rãi soi gương trang điểm, mặc cho Chúc ma ma ở một bên nhắc nhở, nàng chỉ thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đã nghe hiểu.
Chúc ma ma nghiêm túc nói:
“Tôi biết trong lòng người tồn tại khúc mắc, chúng ta bây giờ phải dựa vào Từ gia, nếu không thì việc hôn sự xem như khó thành…”
Vân Nùng hơi nhíu mày, không bàn luận. Bất kể là nàng hay chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này đều không có cảm tình với Từ gia, còn về nguyên do có lẽ phải bắt đầu từ tổ phụ của mình.
Từ lão gia xuất thân từ gia đình học giả, vô quyền vô thế, sau khi đỗ trạng nguyên mới được phong quan, từ đó mới bước trên con đường làm quan. Không bao lâu sau, người vợ cũ xuất thân thấp hèn của hắn qua đời, chỉ để lại duy nhất một cô con gái, sau đó hắn lại cưới cô con gái của cấp trên mình là Tiễn thị về làm vợ kế.
Người vợ cũ kia chính là mẫu thân của Tạ Vân Nùng.
Vân Nùng rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Từ gia lại quên đi chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này( tức là Tạ Vân Nùng) nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay mới nhớ tới.
Dù sao thì tổ mẫu của thân chủ cũng đã mất nhiều năm trước, tổ phụ hận không thể cùng người vợ cũ đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại con đàn cháu đống, nếu không có hôn sự với Sở gia thì chắc cũng chẳng quan tâm đến đứa cháu ngoại này làm gì.
Chúc ma ma lại ở bên cạnh nhắc nhở:
“Ngươi nghe ta nói, Sở gia hiện tại rất được tân đế coi trọng, tiểu thư nếu có thể được gả cho nhà họ thì cả nửa đời còn lại cũng không cần lo lắng gì nữa.”
Bà là người hầu già của Tạ gia, mặc dù cũng oán trách Từ gia không phúc hậu, nhưng hiện tại chỉ có Từ gia mới có thể lo liệu việc hôn nhân của Vân Nùng, chỉ cần nhân cơ hội này gả Vân Nùng cho Sở gia thì chuyện gì cũng không cần quan tâm nữa.
Dọc đường đi, Vân Nùng nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, biết là bà ấy tâm tính tốt nên cũng chẳng cãi lại, cứ để cho bà ấy nói.
Không bao lâu sau thì thuyền đã thả neo ở bến đò.
Thúy Kiều kích động đẩy rèm cửa và thò người ra ngoài nhìn:
“Tiểu thư, chúng ta tới Lạc Dương rồi, thật đúng là tưng bừng náo nhiệt.”
Vân Nùng mím môi cười, không tiếp lời, cũng không vội vã đứng dậy.
Chờ một lát thì người của Từ gia đi theo họ hồi bẩm nói:
“Trong phủ đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở trên bờ, kính xin tiểu thư đi theo ta.”
Vân Nùng được Thúy Kiều đỡ đứng dậy, buộc lại áo choàng rồi rời thuyền lên bờ.
Trời lúc này đã vào đông, gió thổi lạnh thấu xương, bầu trời một màu xám u ám.
Vân Nùng gấp lại ống tay áo, đưa mắt nhìn những người đi lại ở bến đò, lông mi rũ xuống, bất động thanh sắc chờ xe ngựa của Từ gia đến.
Xe ngựa chạy qua con phố dài, bên trong xe thực sự rất yên tĩnh, có thể nghe rõ thanh âm rao hàng xen lẫn với giọng nam rao ngô đồng.
Vân Nùng cũng không mở miệng nói chuyện, bỏ mặc Lan Cô một bên và dựa lưng vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lan Cô thấy bộ dáng này của Vân Nùng liền cảm thấy đau đầu.
Nàng còn tưởng rằng lần này chẳng phải chuyện khó khăn gì, bản thân muốn nói rằng Vân Nùng nên cảm thấy tràn ngập phấn khởi khi cuốn gói hành lý đến Lạc Dương mới đúng. Nhưng thực tế thì từ khi nhìn thấy vị tiểu thư này thì Lan Cô không biết bị đóng đinh bao nhiêu lần.
Nhưng không biết tại sao nàng lại thường xuyên bị khí thế của Vân Nùng ngăn chặn, khi ánh mắt kia đảo qua thì nàng cũng không dám nhiều lời. Rõ ràng chỉ là một cô nương mồ côi cha mẹ, tại sao lại làm giá như vậy?
Vân Nùng cũng không thèm để ý Lan Cô nghĩ như thế nào, ở trên thuyền nàng chưa được nghỉ chút nào nên cũng có chút mệt mỏi.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Vân Nùng miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía Lan Cô.
Có lẽ là do mệt mỏi rã rời nên trong mắt nàng như thể có những giọt thủy tinh nhỏ, với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn qua cũng có thể phá lệ mà phán vô tội. Mặc dù có vẻ chậm trễ, nhưng làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Lan Cô chớp mắt sửng sốt, thò người ra ngoài hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Người lái xe đáp:
“Hoàng thượng muốn đi Hộ Quốc Tự dâng hương, phía trước đang dẹp đường, phải chờ một lát, nếu không thì chúng ta phải đi đường vòng.”
“Chuyện này….” Lan Cô theo bản năng quay đầu lại, chờ Vân Nùng phân phó.
Mấy ngày nay bị gõ vài lần, nàng cũng không dám khinh thị Vân Nùng như lúc ban đầu, có chuyện gì cũng đều hỏi trước ý kiến của nàng.
Vân Nùng nghĩ nghĩ: “Chờ xem.”
Nói đến hoàng thượng, Vân Nùng bỗng nhiên run sợ một chút, nàng ý thức được thời còn nhỏ, người đã từng là Lục hoàng tử. Năm đó khi nàng còn ở trong cung, vị tiểu điện hạ này thường xuyên đi theo sau nàng gọi “Vân tỷ tỷ”, khi đó thái tử và tam hoàng tử tranh đấu với nhau, không ai để mắt đến vị tiểu hoàng tử này.
Sau biến cố tiệc thọ yến kia thì mọi thứ đều thay đổi, Vân Nùng nâng tay đè lên ngực, cảm thấy có chút đau.
Bên ngoài có âm thanh xao động, có lẽ xe của hoàng gia đang đến, Vân Nùng nâng tay đẩy tấm màn nhìn ra phía bên ngoài.
Nghi thức hoàng tộc tất nhiên phải uy nghiêm, nhưng Vân Nùng đã nhìn quen mắt, nàng nhìn dòng người đi qua, ánh mắt dừng trên người Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên không mặc quan phục, mà chỉ mặc bộ y phục màu xanh tầm thường nhưng cũng tỏa ra một khí thế khác người, khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen với hoa văn được thêu bằng chỉ vàng bạc, khí thế bức người. Trời sinh hắn tướng mạo anh tuấn, khí chất hơn người, đi bên cạnh ngự giá nhưng cũng khiến người ta phá lệ ngước nhìn.
Năm đó khi hắn đi theo Vân Nùng, có người còn nói hắn rằng “tướng mạo độc tuyệt, trên đời không có người thứ hai.”
Nhưng Vân Nùng lại suýt không nhận ra hắn.
Trong dĩ vãng thì trên mặt hắn luôn mang ý cười, ôn nhu phong lưu, nhưng hôm nay lại khiến nàng cảm thấy như ngàn dặm xa cách, lạnh lẽo như cơn buốt của mùa đông, làm người ta có cảm giác phải tránh xa.
Vân Nùng có chút nghi hoặc, rõ ràng Cố Tu Nguyên đang có một con đường làm quan rộng mở, tay to quyền thế, lại được tiểu hoàng thượng hết lòng tin tưởng, tại sao lại có bộ dáng không thoải mái như thế?