Mặc dù Lưu Kỳ không lớn tuổi nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết như thế nào là tốt hay xấu.
Hắn có thể biết như thế nào là gian thần lộng quyền cướp đi quyền lực của hắn, như thế nào là hiền thần tận tâm tận lực phụ giúp hắn, hơn một năm nay hắn luôn để ý đến Cố Tu Nguyên, cho nên cũng có vài phần tín nhiệm đối với Cố Tu Nguyên.
"Thực sự không dám giấu diếm, hôm nay ta đến nhờ cô mẫu giúp đỡ cũng là do Cố Tu Nguyên đề nghị."
Lưu Kỳ nhẫn nại giải thích với Cảnh Ninh:
"Hắn là người công bằng, xử lý triều chính luôn công tư phân minh, cô mẫu thật sự không cần chất vấn."
Lưu Kỳ là hoàng tử nhỏ nhất của tiên đế, mẫu hậu của hắn cũng không được sủng ái, tiên đế đều đem tinh lực sở hữu được cho thái tử và tam hoàng tử, thậm chí ngay cả rất hiếm khi gặp mặt hắn. Hắn từ nhỏ đã thành thói quen không được coi trọng, cũng không ham muốn cái gì, chỉ nghĩ đến có thể làm vương gia thanh nhàn là tốt rồi.
Là Cố Tu Nguyên giúp hắn đưa hắn lên vị trí cao cao tại thượng này.
Nếu như không có Cố Tu Nguyên, cũng sẽ không có Lưu Kỳ ngày hôm nay.
Lưu Kỳ là muốn báo đáp ân nhân, cho nên mặc kệ người khác nói như thế nào, hắn cũng không từng chất vấn Cố Tu Nguyên, hiện thời cũng nguyện ý vì hắn biện giải vài câu.
Cảnh Ninh lại sửng sốt, nàng và Cố Tu Nguyên bất hòa đã lâu, đích xác không nghĩ rằng Cố Tu Nguyên lại đề cử nàng cho Lưu Kỳ.
"Ta..." Cảnh Ninh dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Thực sự mà nói cô mẫu và Vân tỷ có mối quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ còn không tin được con mắt của Vân tỷ sao?"
Thái độ của Lưu Kỳ cũng dần dần mềm mại, khi nói chuyện với Cảnh Ninh, giống như là một vãn bối chân thành cởi mở khuyên nhủ:
"Cô mẫu kiêng kị với thân phận của hắn, ta cũng có thể lượng giải, nhưng cũng không cần thiết cắn không tha."
Lưu Kỳ lúc ban đầu chịu tín nhiệm Cố Tu Nguyên, cũng là do hắn tin tưởng Vân Nùng, nhưng hắn cũng không biết Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên bất hòa cũng là bởi vì Vân Nùng.
Cảnh Ninh nhìn bộ dạng thành khẩn này của hắn, nhất thời cũng không biết nói gì, một lát sau cười khổ nói:
"Hoàng thượng trong lòng đã có định luận, ta đây cũng không có gì để nói."
Nàng đối với Cố Tu Nguyên khúc mắc tồn tại đã lâu, mới đầu là do Vân Nùng quá mức thân cận với hắn, hiện thời còn do thân phận lai lịch không rõ ràng của hắn.
Đều không phải là người khác nói hai ba câu thì có thể sửa lại tâm tư của nàng.
Lưu Kỳ thấy nàng vẫn cố chấp như vậy, cũng không có cách nào khác, chỉ đứng dậy nói:
"Một khi đã như vậy thì thôi."
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó lại nói:
"Chuyện Cố Tu Nguyên tạm thời không đề cập tới, lúc nảy ngài có nói chuyện đại hôn, ta cũng có thể giúp một chút."
Tuy rằng chuyện của Cố Tu Nguyên thì Cảnh Ninh khó có thể tán thành Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ cuối cùng cũng là vãn bối của nàng, thái độ cũng rất kính trọng nàng, chút chuyện như thế này thì nàng vẫn là có thể giúp.
Lưu Kỳ trong lòng vui vẻ, lập tức nói:
"Đa tạ cô mẫu."
Cảnh Ninh bất đắc dĩ cười cười, tiễn bước Lưu Kỳ, nhìn một vòng trường nhạc cung rồi chuẩn bị rời cung.
Nhưng nói đến cũng khéo, nàng từ trong cung đi ra lại trùng hợp gặp Cố Tu Nguyên.
Hai người đều ngẩn ra, sau đó Cố Tu Nguyên khách khí hỏi, Cảnh Ninh vẫn với thái độ như cũ, hừ lạnh một tiếng.
Cố Tu Nguyên vừa thấy Lưu Kỳ trở về, đã biết được hắn cùng với Cảnh Ninh ở trường nhạc cung nói chuyện với nhau.
Lưu Kỳ mới vừa rồi còn đặc biệt hỏi hắn:
"Rốt cuộc ngươi đã đắc tội gì với cô mẫu? Xưa nay cô mẫu luôn là người dễ nói chuyện, nhưng với chuyện của ngươi thì thật sự rất cố chấp, ngay cả lời nói của trẫm đều không có tác dụng gì."
Cố Tu Nguyên cũng không giải thích, chỉ lắc đầu nở nụ cười nhẹ, rồi nói bản thân cũng không rõ.
Hắn hiện thời cũng không đem Cảnh Ninh để vào trong mắt, đương nhiên cũng không quan tâm thái độ của nàng, gặp mặt khách sáo hỏi thăm một tiếng cũng là đủ rồi, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng bất thình lình, Cảnh Ninh vậy mà gọi lại hắn.
Cố Tu Nguyên có chút kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc nói:
"Đại trưởng công chúa có chuyện gì chỉ bảo?"
"Ngươi theo ta đi."
Cảnh Ninh lạnh lùng quăng một câu như vậy, liền lên xe ngựa.
Cố Tu Nguyên không rõ chân tướng, nếu như người khác ở trước mặt hắn như vậy thì hắn căn bản là mặc kệ, nhưng Cảnh Ninh và Vân Nùng lại có quan hệ tốt cho nên hắn sửa lại chủ ý.
Hắn do dự một chút rồi theo Cảnh Ninh lên xe ngựa.
Hắn vừa mới lên xe, Cảnh Ninh liền dồn dập hỏi:
"Ngươi vì sao phải đề cử ta giúp đỡ chuyện tuyển hậu với hoàng thượng??"
Cố Tu Nguyên đoan đoan chính chính ngồi vào chỗ của mình, đáp:
"Bởi vì ngươi thích hợp."
Hắn cũng không giải thích nhiều, Cảnh Ninh hẳn là hiểu rõ mới đúng. Nàng mặc dù không nhúng tay triều chính, nhưng chẳng phải cái kẻ ngu dốt, sở dĩ hỏi như vậy đương nhiên là muốn biết một lý do khác.
"Ngươi tin tưởng ta sao?" Cảnh Ninh cười lạnh thanh.
Cố Tu Nguyên mặc dù cùng Cảnh Ninh có hiềm khích, nhưng chính vì vậy mới có thể rất rõ tính tình của nàng. Tính tình của nàng không được tốt, nhưng tâm thì rất tốt, nếu đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ tận tâm tận lực làm, sẽ không đùa giỡn tâm kế gì.
"Ngươi là trưởng bối của hoàng thượng, cũng không liên quan đến các lợi ích thế gia, đương nhiên sẽ không hại hắn."
Cố Tu Nguyên bình tĩnh phân tích, sau đó lại nói:
"Đại trưởng công chúa nếu còn có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi không cần vòng quanh ."
Hắn có thể nhìn ra trong lòng Cảnh Ninh còn có chuyện muốn nói, dù sao nếu hỏi một câu như vậy thì nói ở trong cung được rồi, không cần thiết kêu hắn lên xe.
Cảnh Ninh thấy Cố Tu Nguyên chuyện gì cũng đều rõ như bàn tay, nàng không khỏi nhíu mi, trực tiếp hỏi:
"Sáng nay ta đi gặp Vân Nùng, các ngươi muốn thành thân sao?"
Hắn cũng không ngờ rằng Vân Nùng lại chủ động nói việc hôn sự này với người khác, lại còn là Cảnh Ninh.
Hiện thời mà nói, Cảnh Ninh xem như "Trưởng bối" duy nhất của Vân Nùng, nàng đem hôn sự này nói cho Cảnh Ninh thì cũng có nghĩa là chuyện này đối với nàng chính là đại sự.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Cố Tu Nguyên liền theo bản năng lộ ra chút ý cười.
Không phải là cười khách sáo, mà là nét cười hiện rõ lên khuôn mặt hắn.
Cảnh Ninh cũng không thể không thừa nhận Cố Tu Nguyên rất xuất chúng, bất kể là tướng mạo hay là năng lực, Vân Nùng một lòng một dạ yêu hắn cũng không phải không có đạo lý.
"Đúng vậy, ta muốn cùng nàng ấy thành thân."
Cố Tu Nguyên nở nụ cười nhẹ, ngữ khí rất ôn hòa.
Cảnh Ninh chưa từng nghe ngữ khí này của Cố Tu Nguyên khi nói chuyện với nàng, chỉ cảm thấy sau lưng có chút phiếm mát, trầm mặc một lát sau lại hỏi:
"Ta vừa rồi nghe hoàng thượng nói, ngươi muốn từ quan quy ẩn, là bởi vì chuyện này sao?"
Cố Tu Nguyên giương mắt nhìn Cảnh Ninh, hai người không né không tránh đối diện nhau, ai cũng không phân nhường, hắn bình tĩnh đáp:
"Nếu ta nói là thật thì ngươi cũng không tin đâu nhỉ?"
Cảnh Ninh nhíu mày.
"Nếu như vậy thì còn có gì để nói không?"
Ý nghĩa lời nói của Cố Tu Nguyên không tốt, nhưng thái độ lại vẫn rất ôn hòa, chỉ là thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Nghiêm túc mà nói thì tính tình của Cố Tu Nguyên cũng không được tốt lắm, chẳng qua người trước mắt là Cảnh Ninh, cho nên cũng không bộc phát nhiều.
Vân Nùng cùng Cảnh Ninh quen biết hai mươi năm, thân như tỷ muội, hắn hiện thời cũng là muốn cưới muội tử nhân gia, cho nên phải nhẫn nại không thể đắc tội được.
"Vân Nùng trời sanh tính thuần thiện, ngươi nói cái gì nàng liền tin như thế."
Cảnh Ninh ngồi ngay ngắn, nghiêm cẩn nhìn Cố Tu Nguyên,
"Nhưng nếu như ngươi không đem thân phận lai lịch nói cho rõ ràng, ta quả quyết không có khả năng đồng ý cửa hôn nhân này."
Nghe xong lời này, mắt Cố Tu Nguyên chợt lóe lên, nhưng lập tức lại giấu đi, hắn nói:
"Đại trưởng công chúa đã cho ta lai lịch gì sao? Còn nữa, người có thể kêu ngừng việc hôn sự này chỉ có Vân Nùng mà thôi."
Ngụ ý nói đúng là, Cảnh Ninh không đồng ý cũng vô dụng.
"Cho tới bây giờ, ta cũng không nghĩ sẽ cùng ngươi vòng vo,"
Thần sắc Cảnh Ninh ngưng trọng hỏi:
"Ngươi cùng thái tử chiêu có quan hệ gì?"
Thái tử chiêu, đó là huynh trưởng của tiên đế, chính là vị trưởng tử bị kết tội tạo phản đã bị tử hình.
Lúc Cảnh Ninh chất vấn, luôn luôn lưu ý quan sát sắc mặt của Cố Tu Nguyên, thần sắc của hắn rất tự nhiên, chỉ là trong mắt có chút trào phúng.
"Nếu như ngươi không chịu nói, chúng ta nên đến trước mặt Vân Nùng để giải thích rõ ràng."
Cảnh Ninh hôm nay đã hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi ra được nguyên cớ.
Cố Tu Nguyên híp mắt lạnh lùng nhìn nàng, khiến Cảnh Ninh có chút không rét mà run.
"Ngươi dám lấy những lời này tới hỏi ta, đơn giản chính là ỷ vào có Vân Nùng thì ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao."
Cố Tu Nguyên cười nhạo thanh,
"Trưởng công chúa bất giác buồn cười sao? Một bên chất vấn tình cảm của ta đối với Vân Nùng, một bên hỏi như vậy mà không biết sợ."
Cảnh Ninh bị hắn nói toạc ra tâm tư, sắc mặt khẽ biến đổi.
Cố Tu Nguyên nói không sai, nếu không có Vân Nùng, nàng không dám tùy ý chất vấn hắn như vậy .
"Trưởng công chúa đã muốn cùng ta nói chuyện về thái tử chiêu, ta ngược lại muốn hỏi một câu, chuyện năm đó ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu?"
Cố Tu Nguyên cũng không trốn tránh, trong giọng nói cũng toàn là trào phúng,
"Chỉ sợ không có bao nhiêu chứng cứ, đều là bản thân nghe xong đôi câu trống rỗng rồi tự mình phỏng đoán? Ta không nghĩ rằng thái hoàng thái hậu sẽ nói chuyện đó cho bất cứ kẻ nào, cho dù là người thân cận đi nữa."
Cố Tu Nguyên khiến Cảnh Ninh á khẩu không trả lời được, một lát sau mới lên tiếng:
"Nếu là vậy thì ngươi nói một chút đi."
"Kỳ thực chuyện xưa này ta đã sớm nói cho hoàng thượng, nhưng hắn lại chưa từng đề cập qua với ngươi, ngươi đoán là vì duyên cớ gì?"
Cố Tu Nguyên không tiếng động cười cười, gằn từng chữ,
"Hài tử sẽ không nói về nghĩa phụ."
Cảnh Ninh trong lòng kinh hãi, lúc nảy nàng cùng Lưu Kỳ tranh cãi, nhưng hắn lại không nhắc tới chuyện năm xưa.
Lại không ngờ tới, Cố Tu Nguyên vậy mà sáng sớm liền đem việc này nói cho Lưu Kỳ.
Kỳ thực hiện thời lại nghĩ, cũng chỉ có như vậy mới hiểu vì sao Lưu Kỳ có thể tín nhiệm Cố Tu Nguyên như thế, bởi vì hắn đã sớm đem bản thân để yết hoàn, đương nhiên cũng sẽ không sợ người khác nói cái gì nữa .
Nhưng Cảnh Ninh vẫn là khó có thể tin, thanh âm đều không tự chủ cất cao một chút:
"Ngươi thật sự dám nhắc tới sao?"
Đây là kế sách rút củi dưới đáy nồi, đặt cược Lưu Kỳ sẽ làm như thế nào, khả năng sẽ chọn tín nhiệm hắn, hay là khả năng Lưu Kỳ sẽ lo sợ và muốn trừ bỏ tai hoạ ngầm này.
Cố Tu Nguyên đi nước cờ hiểm này chính là đặt cược luôn bản thân hắn.
Nhưng hắn lại không có lựa chọn nào khác, nếu muốn vì Vân Nùng báo thù, cũng chỉ có thể như thế.
"Trăm năm trước, Vũ Đế càn quét loạn thế lập hướng, nhưng trong những năm của Ninh đế vẫn có những sự nổi loạn từ triều đình cũ, thái tử chiêu dũng mãnh thiện chiến, thường xuyên lãnh binh ở ngoài chinh chiến."
Cố Tu Nguyên cũng không để ý Cảnh Ninh thất thố, vẻ mặt nhàn nhạt kể lại chuyện xưa,
"Tiên hoàng hậu chết vì bị bệnh, Ninh đế giúp đỡ hiền phi phong vị, cũng chính là thái hoàng thái hậu hiện thời..."
Hết thảy phong ba từ đó mới dựng lên.
Khi còn là hiền phi, bà chỉ biết đứa nhỏ trong bụng sẽ mang ra điềm lành, sau khi lên chức hoàng hậu, bà đương nhiên sẽ không cam lòng dừng lại như thế.
Ninh đế và thái tử chiêu mặc dù tình cảm phụ tử thâm hậu, nhưng thái tử hàng năm ở ngoài chinh chiến, thừa dịp nhị hoàng tử ra đời nên tình phụ tử của họ cũng dần xa cách.
Sau đó hoàng hậu lại bày mưa tính kế, không ngừng châm ngòi cho Ninh đế đề phòng thái tử chiêu, nói hắn ủng binh tự trọng không coi ai ra gì, thậm chí còn mua được người bên cạnh thái tử đến châm ngòi hại thái tử.
Tại thời điểm này, có người dâng cáo trạng nói thái tử có ý đồ mưu phản, Ninh đế giận dữ, triệu thái tử hồi kinh hỏi trách. Nhưng thái tử nghe tin cận thần châm ngòi, căn bản không dám hồi, sợ nếu hồi kinh sẽ mất mạng.
Thái tử mượn cớ ốm không trở về kinh, vì vậy lại cho người ta cơ hội châm ngòi thổi gió, Ninh đế trực tiếp sai người đi bắt thái tử.
Không bao lâu thì thái tử qua đời, Ninh đế sửa lập nhị hoàng tử lên làm thái tử.
"Sau khi thái tử chiêu chết, nam triều phản quân ngóc đầu trở lại, lại là mấy năm chinh chiến không nghỉ. Đầu tiên là nội xâm sau là hoạ ngoại xâm, Ninh đế không hơn nửa năm liền băng hà, nhị hoàng tử đăng cơ,"
Ánh mắt Cố Tu Nguyên buông xuống,
"Trưởng công chúa hẳn là cũng biết mới đúng, năm đó Vân tướng quân chết ở trận chinh chiến kia."
Vân tướng quân trong miệng hắn chính là phụ thân của Vân Nùng.
Hắn có thể biết như thế nào là gian thần lộng quyền cướp đi quyền lực của hắn, như thế nào là hiền thần tận tâm tận lực phụ giúp hắn, hơn một năm nay hắn luôn để ý đến Cố Tu Nguyên, cho nên cũng có vài phần tín nhiệm đối với Cố Tu Nguyên.
"Thực sự không dám giấu diếm, hôm nay ta đến nhờ cô mẫu giúp đỡ cũng là do Cố Tu Nguyên đề nghị."
Lưu Kỳ nhẫn nại giải thích với Cảnh Ninh:
"Hắn là người công bằng, xử lý triều chính luôn công tư phân minh, cô mẫu thật sự không cần chất vấn."
Lưu Kỳ là hoàng tử nhỏ nhất của tiên đế, mẫu hậu của hắn cũng không được sủng ái, tiên đế đều đem tinh lực sở hữu được cho thái tử và tam hoàng tử, thậm chí ngay cả rất hiếm khi gặp mặt hắn. Hắn từ nhỏ đã thành thói quen không được coi trọng, cũng không ham muốn cái gì, chỉ nghĩ đến có thể làm vương gia thanh nhàn là tốt rồi.
Là Cố Tu Nguyên giúp hắn đưa hắn lên vị trí cao cao tại thượng này.
Nếu như không có Cố Tu Nguyên, cũng sẽ không có Lưu Kỳ ngày hôm nay.
Lưu Kỳ là muốn báo đáp ân nhân, cho nên mặc kệ người khác nói như thế nào, hắn cũng không từng chất vấn Cố Tu Nguyên, hiện thời cũng nguyện ý vì hắn biện giải vài câu.
Cảnh Ninh lại sửng sốt, nàng và Cố Tu Nguyên bất hòa đã lâu, đích xác không nghĩ rằng Cố Tu Nguyên lại đề cử nàng cho Lưu Kỳ.
"Ta..." Cảnh Ninh dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Thực sự mà nói cô mẫu và Vân tỷ có mối quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ còn không tin được con mắt của Vân tỷ sao?"
Thái độ của Lưu Kỳ cũng dần dần mềm mại, khi nói chuyện với Cảnh Ninh, giống như là một vãn bối chân thành cởi mở khuyên nhủ:
"Cô mẫu kiêng kị với thân phận của hắn, ta cũng có thể lượng giải, nhưng cũng không cần thiết cắn không tha."
Lưu Kỳ lúc ban đầu chịu tín nhiệm Cố Tu Nguyên, cũng là do hắn tin tưởng Vân Nùng, nhưng hắn cũng không biết Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên bất hòa cũng là bởi vì Vân Nùng.
Cảnh Ninh nhìn bộ dạng thành khẩn này của hắn, nhất thời cũng không biết nói gì, một lát sau cười khổ nói:
"Hoàng thượng trong lòng đã có định luận, ta đây cũng không có gì để nói."
Nàng đối với Cố Tu Nguyên khúc mắc tồn tại đã lâu, mới đầu là do Vân Nùng quá mức thân cận với hắn, hiện thời còn do thân phận lai lịch không rõ ràng của hắn.
Đều không phải là người khác nói hai ba câu thì có thể sửa lại tâm tư của nàng.
Lưu Kỳ thấy nàng vẫn cố chấp như vậy, cũng không có cách nào khác, chỉ đứng dậy nói:
"Một khi đã như vậy thì thôi."
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó lại nói:
"Chuyện Cố Tu Nguyên tạm thời không đề cập tới, lúc nảy ngài có nói chuyện đại hôn, ta cũng có thể giúp một chút."
Tuy rằng chuyện của Cố Tu Nguyên thì Cảnh Ninh khó có thể tán thành Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ cuối cùng cũng là vãn bối của nàng, thái độ cũng rất kính trọng nàng, chút chuyện như thế này thì nàng vẫn là có thể giúp.
Lưu Kỳ trong lòng vui vẻ, lập tức nói:
"Đa tạ cô mẫu."
Cảnh Ninh bất đắc dĩ cười cười, tiễn bước Lưu Kỳ, nhìn một vòng trường nhạc cung rồi chuẩn bị rời cung.
Nhưng nói đến cũng khéo, nàng từ trong cung đi ra lại trùng hợp gặp Cố Tu Nguyên.
Hai người đều ngẩn ra, sau đó Cố Tu Nguyên khách khí hỏi, Cảnh Ninh vẫn với thái độ như cũ, hừ lạnh một tiếng.
Cố Tu Nguyên vừa thấy Lưu Kỳ trở về, đã biết được hắn cùng với Cảnh Ninh ở trường nhạc cung nói chuyện với nhau.
Lưu Kỳ mới vừa rồi còn đặc biệt hỏi hắn:
"Rốt cuộc ngươi đã đắc tội gì với cô mẫu? Xưa nay cô mẫu luôn là người dễ nói chuyện, nhưng với chuyện của ngươi thì thật sự rất cố chấp, ngay cả lời nói của trẫm đều không có tác dụng gì."
Cố Tu Nguyên cũng không giải thích, chỉ lắc đầu nở nụ cười nhẹ, rồi nói bản thân cũng không rõ.
Hắn hiện thời cũng không đem Cảnh Ninh để vào trong mắt, đương nhiên cũng không quan tâm thái độ của nàng, gặp mặt khách sáo hỏi thăm một tiếng cũng là đủ rồi, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng bất thình lình, Cảnh Ninh vậy mà gọi lại hắn.
Cố Tu Nguyên có chút kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc nói:
"Đại trưởng công chúa có chuyện gì chỉ bảo?"
"Ngươi theo ta đi."
Cảnh Ninh lạnh lùng quăng một câu như vậy, liền lên xe ngựa.
Cố Tu Nguyên không rõ chân tướng, nếu như người khác ở trước mặt hắn như vậy thì hắn căn bản là mặc kệ, nhưng Cảnh Ninh và Vân Nùng lại có quan hệ tốt cho nên hắn sửa lại chủ ý.
Hắn do dự một chút rồi theo Cảnh Ninh lên xe ngựa.
Hắn vừa mới lên xe, Cảnh Ninh liền dồn dập hỏi:
"Ngươi vì sao phải đề cử ta giúp đỡ chuyện tuyển hậu với hoàng thượng??"
Cố Tu Nguyên đoan đoan chính chính ngồi vào chỗ của mình, đáp:
"Bởi vì ngươi thích hợp."
Hắn cũng không giải thích nhiều, Cảnh Ninh hẳn là hiểu rõ mới đúng. Nàng mặc dù không nhúng tay triều chính, nhưng chẳng phải cái kẻ ngu dốt, sở dĩ hỏi như vậy đương nhiên là muốn biết một lý do khác.
"Ngươi tin tưởng ta sao?" Cảnh Ninh cười lạnh thanh.
Cố Tu Nguyên mặc dù cùng Cảnh Ninh có hiềm khích, nhưng chính vì vậy mới có thể rất rõ tính tình của nàng. Tính tình của nàng không được tốt, nhưng tâm thì rất tốt, nếu đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ tận tâm tận lực làm, sẽ không đùa giỡn tâm kế gì.
"Ngươi là trưởng bối của hoàng thượng, cũng không liên quan đến các lợi ích thế gia, đương nhiên sẽ không hại hắn."
Cố Tu Nguyên bình tĩnh phân tích, sau đó lại nói:
"Đại trưởng công chúa nếu còn có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi không cần vòng quanh ."
Hắn có thể nhìn ra trong lòng Cảnh Ninh còn có chuyện muốn nói, dù sao nếu hỏi một câu như vậy thì nói ở trong cung được rồi, không cần thiết kêu hắn lên xe.
Cảnh Ninh thấy Cố Tu Nguyên chuyện gì cũng đều rõ như bàn tay, nàng không khỏi nhíu mi, trực tiếp hỏi:
"Sáng nay ta đi gặp Vân Nùng, các ngươi muốn thành thân sao?"
Hắn cũng không ngờ rằng Vân Nùng lại chủ động nói việc hôn sự này với người khác, lại còn là Cảnh Ninh.
Hiện thời mà nói, Cảnh Ninh xem như "Trưởng bối" duy nhất của Vân Nùng, nàng đem hôn sự này nói cho Cảnh Ninh thì cũng có nghĩa là chuyện này đối với nàng chính là đại sự.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Cố Tu Nguyên liền theo bản năng lộ ra chút ý cười.
Không phải là cười khách sáo, mà là nét cười hiện rõ lên khuôn mặt hắn.
Cảnh Ninh cũng không thể không thừa nhận Cố Tu Nguyên rất xuất chúng, bất kể là tướng mạo hay là năng lực, Vân Nùng một lòng một dạ yêu hắn cũng không phải không có đạo lý.
"Đúng vậy, ta muốn cùng nàng ấy thành thân."
Cố Tu Nguyên nở nụ cười nhẹ, ngữ khí rất ôn hòa.
Cảnh Ninh chưa từng nghe ngữ khí này của Cố Tu Nguyên khi nói chuyện với nàng, chỉ cảm thấy sau lưng có chút phiếm mát, trầm mặc một lát sau lại hỏi:
"Ta vừa rồi nghe hoàng thượng nói, ngươi muốn từ quan quy ẩn, là bởi vì chuyện này sao?"
Cố Tu Nguyên giương mắt nhìn Cảnh Ninh, hai người không né không tránh đối diện nhau, ai cũng không phân nhường, hắn bình tĩnh đáp:
"Nếu ta nói là thật thì ngươi cũng không tin đâu nhỉ?"
Cảnh Ninh nhíu mày.
"Nếu như vậy thì còn có gì để nói không?"
Ý nghĩa lời nói của Cố Tu Nguyên không tốt, nhưng thái độ lại vẫn rất ôn hòa, chỉ là thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Nghiêm túc mà nói thì tính tình của Cố Tu Nguyên cũng không được tốt lắm, chẳng qua người trước mắt là Cảnh Ninh, cho nên cũng không bộc phát nhiều.
Vân Nùng cùng Cảnh Ninh quen biết hai mươi năm, thân như tỷ muội, hắn hiện thời cũng là muốn cưới muội tử nhân gia, cho nên phải nhẫn nại không thể đắc tội được.
"Vân Nùng trời sanh tính thuần thiện, ngươi nói cái gì nàng liền tin như thế."
Cảnh Ninh ngồi ngay ngắn, nghiêm cẩn nhìn Cố Tu Nguyên,
"Nhưng nếu như ngươi không đem thân phận lai lịch nói cho rõ ràng, ta quả quyết không có khả năng đồng ý cửa hôn nhân này."
Nghe xong lời này, mắt Cố Tu Nguyên chợt lóe lên, nhưng lập tức lại giấu đi, hắn nói:
"Đại trưởng công chúa đã cho ta lai lịch gì sao? Còn nữa, người có thể kêu ngừng việc hôn sự này chỉ có Vân Nùng mà thôi."
Ngụ ý nói đúng là, Cảnh Ninh không đồng ý cũng vô dụng.
"Cho tới bây giờ, ta cũng không nghĩ sẽ cùng ngươi vòng vo,"
Thần sắc Cảnh Ninh ngưng trọng hỏi:
"Ngươi cùng thái tử chiêu có quan hệ gì?"
Thái tử chiêu, đó là huynh trưởng của tiên đế, chính là vị trưởng tử bị kết tội tạo phản đã bị tử hình.
Lúc Cảnh Ninh chất vấn, luôn luôn lưu ý quan sát sắc mặt của Cố Tu Nguyên, thần sắc của hắn rất tự nhiên, chỉ là trong mắt có chút trào phúng.
"Nếu như ngươi không chịu nói, chúng ta nên đến trước mặt Vân Nùng để giải thích rõ ràng."
Cảnh Ninh hôm nay đã hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi ra được nguyên cớ.
Cố Tu Nguyên híp mắt lạnh lùng nhìn nàng, khiến Cảnh Ninh có chút không rét mà run.
"Ngươi dám lấy những lời này tới hỏi ta, đơn giản chính là ỷ vào có Vân Nùng thì ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao."
Cố Tu Nguyên cười nhạo thanh,
"Trưởng công chúa bất giác buồn cười sao? Một bên chất vấn tình cảm của ta đối với Vân Nùng, một bên hỏi như vậy mà không biết sợ."
Cảnh Ninh bị hắn nói toạc ra tâm tư, sắc mặt khẽ biến đổi.
Cố Tu Nguyên nói không sai, nếu không có Vân Nùng, nàng không dám tùy ý chất vấn hắn như vậy .
"Trưởng công chúa đã muốn cùng ta nói chuyện về thái tử chiêu, ta ngược lại muốn hỏi một câu, chuyện năm đó ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu?"
Cố Tu Nguyên cũng không trốn tránh, trong giọng nói cũng toàn là trào phúng,
"Chỉ sợ không có bao nhiêu chứng cứ, đều là bản thân nghe xong đôi câu trống rỗng rồi tự mình phỏng đoán? Ta không nghĩ rằng thái hoàng thái hậu sẽ nói chuyện đó cho bất cứ kẻ nào, cho dù là người thân cận đi nữa."
Cố Tu Nguyên khiến Cảnh Ninh á khẩu không trả lời được, một lát sau mới lên tiếng:
"Nếu là vậy thì ngươi nói một chút đi."
"Kỳ thực chuyện xưa này ta đã sớm nói cho hoàng thượng, nhưng hắn lại chưa từng đề cập qua với ngươi, ngươi đoán là vì duyên cớ gì?"
Cố Tu Nguyên không tiếng động cười cười, gằn từng chữ,
"Hài tử sẽ không nói về nghĩa phụ."
Cảnh Ninh trong lòng kinh hãi, lúc nảy nàng cùng Lưu Kỳ tranh cãi, nhưng hắn lại không nhắc tới chuyện năm xưa.
Lại không ngờ tới, Cố Tu Nguyên vậy mà sáng sớm liền đem việc này nói cho Lưu Kỳ.
Kỳ thực hiện thời lại nghĩ, cũng chỉ có như vậy mới hiểu vì sao Lưu Kỳ có thể tín nhiệm Cố Tu Nguyên như thế, bởi vì hắn đã sớm đem bản thân để yết hoàn, đương nhiên cũng sẽ không sợ người khác nói cái gì nữa .
Nhưng Cảnh Ninh vẫn là khó có thể tin, thanh âm đều không tự chủ cất cao một chút:
"Ngươi thật sự dám nhắc tới sao?"
Đây là kế sách rút củi dưới đáy nồi, đặt cược Lưu Kỳ sẽ làm như thế nào, khả năng sẽ chọn tín nhiệm hắn, hay là khả năng Lưu Kỳ sẽ lo sợ và muốn trừ bỏ tai hoạ ngầm này.
Cố Tu Nguyên đi nước cờ hiểm này chính là đặt cược luôn bản thân hắn.
Nhưng hắn lại không có lựa chọn nào khác, nếu muốn vì Vân Nùng báo thù, cũng chỉ có thể như thế.
"Trăm năm trước, Vũ Đế càn quét loạn thế lập hướng, nhưng trong những năm của Ninh đế vẫn có những sự nổi loạn từ triều đình cũ, thái tử chiêu dũng mãnh thiện chiến, thường xuyên lãnh binh ở ngoài chinh chiến."
Cố Tu Nguyên cũng không để ý Cảnh Ninh thất thố, vẻ mặt nhàn nhạt kể lại chuyện xưa,
"Tiên hoàng hậu chết vì bị bệnh, Ninh đế giúp đỡ hiền phi phong vị, cũng chính là thái hoàng thái hậu hiện thời..."
Hết thảy phong ba từ đó mới dựng lên.
Khi còn là hiền phi, bà chỉ biết đứa nhỏ trong bụng sẽ mang ra điềm lành, sau khi lên chức hoàng hậu, bà đương nhiên sẽ không cam lòng dừng lại như thế.
Ninh đế và thái tử chiêu mặc dù tình cảm phụ tử thâm hậu, nhưng thái tử hàng năm ở ngoài chinh chiến, thừa dịp nhị hoàng tử ra đời nên tình phụ tử của họ cũng dần xa cách.
Sau đó hoàng hậu lại bày mưa tính kế, không ngừng châm ngòi cho Ninh đế đề phòng thái tử chiêu, nói hắn ủng binh tự trọng không coi ai ra gì, thậm chí còn mua được người bên cạnh thái tử đến châm ngòi hại thái tử.
Tại thời điểm này, có người dâng cáo trạng nói thái tử có ý đồ mưu phản, Ninh đế giận dữ, triệu thái tử hồi kinh hỏi trách. Nhưng thái tử nghe tin cận thần châm ngòi, căn bản không dám hồi, sợ nếu hồi kinh sẽ mất mạng.
Thái tử mượn cớ ốm không trở về kinh, vì vậy lại cho người ta cơ hội châm ngòi thổi gió, Ninh đế trực tiếp sai người đi bắt thái tử.
Không bao lâu thì thái tử qua đời, Ninh đế sửa lập nhị hoàng tử lên làm thái tử.
"Sau khi thái tử chiêu chết, nam triều phản quân ngóc đầu trở lại, lại là mấy năm chinh chiến không nghỉ. Đầu tiên là nội xâm sau là hoạ ngoại xâm, Ninh đế không hơn nửa năm liền băng hà, nhị hoàng tử đăng cơ,"
Ánh mắt Cố Tu Nguyên buông xuống,
"Trưởng công chúa hẳn là cũng biết mới đúng, năm đó Vân tướng quân chết ở trận chinh chiến kia."
Vân tướng quân trong miệng hắn chính là phụ thân của Vân Nùng.