Nghiêm Lang ở Sở gia tư thục dự thính đều là đi theo bên cạnh Sở Huyền Thần, cho nên đối với tính tình của biểu huynh có thể nói là thập phần hiểu biết, hắn không phải là cái loại bảo thủ cũ kỹ, nhưng cũng không phải có thể bỏ qua các quy củ thế gia xưa nay.
Cũng bởi vậy, mặc kệ hắn có cảm tình với Vân Nùng như thế nào thì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Dù sao Vân Nùng đã từng cùng Sở tam công tử có hôn ước, ngay cả cuối cùng không thành thì chuyện này cũng không thỏa đáng, người đời nhìn vào lại chê cười cho.
Nghiêm Lang vốn là tràn đầy phấn khởi muốn tác hợp cho hai người họ, nhưng sau khi biết được ngọn nguồn, hắn sững sờ một lúc lâu cũng không thể nói được gì.
Vân Nùng không rõ chân tướng nhìn Nghiêm Lang, nâng tay quơ quơ trước mặt hắn:
"Sao vậy?"
"Không có gì,"
Nghiêm Lang hồi phục tinh thần lại, lại nhìn Vân Nùng, cũng thấy một lời khó nói hết, chỉ có thể vội vàng tìm cớ che giấu,
"Chẳng qua là nghĩ đến một chút chuyện thôi."
Vân Nùng nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nghiêm Lang chỉ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn nhìn chằm chằm Vân Nùng đánh giá.
Vân Nùng bị hắn nhìn, nhịn không được hỏi:
"Công tử nếu là có chuyện gì thì cứ nói, nếu không có việc gì thì mời đi, ở đây nhìn ta làm gì?"
Ngay cả là có điều muốn nói, nhưng Nghiêm Lang cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ, nói chuyện tào lao hai câu sau liền rời đi .
Cho đến khi hắn ra khỏi cửa hàng, Vân Nùng nhịn không được quay đầu hỏi A Lăng:
"Ngươi có thấy hắn có chút kỳ quái không?"
"Có một chút, "
A Lăng nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hắn nói là vì mua hương liệu mà đến, nhưng ta thấy hình như không phải như vậy, nhưng không biết vì sao hắn lại không nói gì."
Vân Nùng nâng má suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì nên đành từ bỏ.
Nàng sửa sang lại hương liệu, cũng không biết vì sao, khi nàng ngửi một mùi hương thì lại cảm thấy buồn nôn ghê tởm.
A Lăng thấy nàng bỗng nhiên đè ngực, lại còn nhíu mày, nàng vội hỏi:
"Sao vậy? Thân thể cô nương không thoải mái sao?"
Vân Nùng đem tráp hương liệu đẩy ra, quay đầu đi như muốn ói, A Lăng vội vàng đem khăn đến, nhưng nàng chỉ lắc lắc đầu:
"Không có gì, chỉ là tự nhiên có chút buồn nôn."
"Làm sao có thể đột nhiên như vậy? Có lẽ sáng nay ăn đồ gì không tốt chăng?" A Lăng xoay người đi pha trà đến.
Vân Nùng đem hương liệu đẩy ra xa xa, tiếp nhận chén trà, uống một hơi mới cảm thấy ổn một chút. Nàng lại nhấp thêm một chút, thuận miệng nói:
"Có lẽ là vậy. Cũng có thể là bị dị ứng với mùi hương nào đó nên mới như thế này."
Nàng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, dù sao chỉ là nhất thời không khoẻ, cũng không tính là đại sự.
Nhưng A Lăng lại quan tâm dặn dò:
"Nếu lại có gì không ổn, cô nương nên bảo Thúy Kiều đi thỉnh đại phu đến trị liệu, không nên trì hoãn."
Vân Nùng phủi phủi ngực, cảm thấy thoải mái hơn một chút, liền gật đầu đáp:
"Được, ta biết rồi."
Nàng ít khi để ý mọi chuyện, đối với bản thân lại càng tùy tiện , không để ý lắm.
Cố Tu Nguyên mấy ngày gần đây cũng không biết là đang bận chút gì đó, không rảnh đến bên này cùng nàng, Vân Nùng cả ngày ở trong nhà chế hương, hoặc là đến cửa hàng cùng A Lăng buôn bán, coi như là chính mình thoải mái vui vẻ.
Chỉ là phố phường trong lúc đó có nhiều tin đồn, nói là từ lúc Sở Huyền Thần vào triều, hoàng thượng liền nể trọng vị biểu huynh này hơn, chẳng tín nhiệm Cố Tu Nguyên như lúc trước.
Mọi người phân tích cũng có đạo lý rõ ràng, Sở gia là ngoại tổ gia của hoàng thượng, tất nhiên là phải thân cận hơn một ít. Cố Tu Nguyên cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, lúc trước tân đế lên ngôi là cũng một phần nhờ hắn, cho nên lúc đó hắn như một tên chuyên quyền độc đoán, bây giờ cũng đã đến lúc phân quyền của hắn ra...
Vân Nùng cũng biết chuyện này nhưng cũng không tin lắm.
Nàng đã thấy Lưu Kỳ cùng Cố Tu Nguyên đứng chung với nhau, nàng cũng rất rõ tính tình của Lưu Kỳ, không có khả năng nói hắn đột nhiên trở mặt như vậy. Thứ hai, Cố Tu Nguyên là kiểu người nếu hắn không muốn cho thì người khác cũng không thể chiếm được thứ gì từ hắn.
Cho nên nàng cũng không sốt ruột lắm, chỉ là tồn tại trong lòng, chuẩn bị chờ gặp lại Cố Tu Nguyên thì sẽ hỏi hắn một câu.
Nhưng chưa đợi đến khi gặp lại Cố Tu Nguyên, Vân Nùng lại được Cảnh Ninh mời, nói là muốn tới Hộ Quốc Tự để dâng hương. Nàng cũng không có việc gì làm cho nên liền đồng ý.
Cũng bởi vậy, mặc kệ hắn có cảm tình với Vân Nùng như thế nào thì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Dù sao Vân Nùng đã từng cùng Sở tam công tử có hôn ước, ngay cả cuối cùng không thành thì chuyện này cũng không thỏa đáng, người đời nhìn vào lại chê cười cho.
Nghiêm Lang vốn là tràn đầy phấn khởi muốn tác hợp cho hai người họ, nhưng sau khi biết được ngọn nguồn, hắn sững sờ một lúc lâu cũng không thể nói được gì.
Vân Nùng không rõ chân tướng nhìn Nghiêm Lang, nâng tay quơ quơ trước mặt hắn:
"Sao vậy?"
"Không có gì,"
Nghiêm Lang hồi phục tinh thần lại, lại nhìn Vân Nùng, cũng thấy một lời khó nói hết, chỉ có thể vội vàng tìm cớ che giấu,
"Chẳng qua là nghĩ đến một chút chuyện thôi."
Vân Nùng nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nghiêm Lang chỉ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn nhìn chằm chằm Vân Nùng đánh giá.
Vân Nùng bị hắn nhìn, nhịn không được hỏi:
"Công tử nếu là có chuyện gì thì cứ nói, nếu không có việc gì thì mời đi, ở đây nhìn ta làm gì?"
Ngay cả là có điều muốn nói, nhưng Nghiêm Lang cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ, nói chuyện tào lao hai câu sau liền rời đi .
Cho đến khi hắn ra khỏi cửa hàng, Vân Nùng nhịn không được quay đầu hỏi A Lăng:
"Ngươi có thấy hắn có chút kỳ quái không?"
"Có một chút, "
A Lăng nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hắn nói là vì mua hương liệu mà đến, nhưng ta thấy hình như không phải như vậy, nhưng không biết vì sao hắn lại không nói gì."
Vân Nùng nâng má suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì nên đành từ bỏ.
Nàng sửa sang lại hương liệu, cũng không biết vì sao, khi nàng ngửi một mùi hương thì lại cảm thấy buồn nôn ghê tởm.
A Lăng thấy nàng bỗng nhiên đè ngực, lại còn nhíu mày, nàng vội hỏi:
"Sao vậy? Thân thể cô nương không thoải mái sao?"
Vân Nùng đem tráp hương liệu đẩy ra, quay đầu đi như muốn ói, A Lăng vội vàng đem khăn đến, nhưng nàng chỉ lắc lắc đầu:
"Không có gì, chỉ là tự nhiên có chút buồn nôn."
"Làm sao có thể đột nhiên như vậy? Có lẽ sáng nay ăn đồ gì không tốt chăng?" A Lăng xoay người đi pha trà đến.
Vân Nùng đem hương liệu đẩy ra xa xa, tiếp nhận chén trà, uống một hơi mới cảm thấy ổn một chút. Nàng lại nhấp thêm một chút, thuận miệng nói:
"Có lẽ là vậy. Cũng có thể là bị dị ứng với mùi hương nào đó nên mới như thế này."
Nàng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, dù sao chỉ là nhất thời không khoẻ, cũng không tính là đại sự.
Nhưng A Lăng lại quan tâm dặn dò:
"Nếu lại có gì không ổn, cô nương nên bảo Thúy Kiều đi thỉnh đại phu đến trị liệu, không nên trì hoãn."
Vân Nùng phủi phủi ngực, cảm thấy thoải mái hơn một chút, liền gật đầu đáp:
"Được, ta biết rồi."
Nàng ít khi để ý mọi chuyện, đối với bản thân lại càng tùy tiện , không để ý lắm.
Cố Tu Nguyên mấy ngày gần đây cũng không biết là đang bận chút gì đó, không rảnh đến bên này cùng nàng, Vân Nùng cả ngày ở trong nhà chế hương, hoặc là đến cửa hàng cùng A Lăng buôn bán, coi như là chính mình thoải mái vui vẻ.
Chỉ là phố phường trong lúc đó có nhiều tin đồn, nói là từ lúc Sở Huyền Thần vào triều, hoàng thượng liền nể trọng vị biểu huynh này hơn, chẳng tín nhiệm Cố Tu Nguyên như lúc trước.
Mọi người phân tích cũng có đạo lý rõ ràng, Sở gia là ngoại tổ gia của hoàng thượng, tất nhiên là phải thân cận hơn một ít. Cố Tu Nguyên cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, lúc trước tân đế lên ngôi là cũng một phần nhờ hắn, cho nên lúc đó hắn như một tên chuyên quyền độc đoán, bây giờ cũng đã đến lúc phân quyền của hắn ra...
Vân Nùng cũng biết chuyện này nhưng cũng không tin lắm.
Nàng đã thấy Lưu Kỳ cùng Cố Tu Nguyên đứng chung với nhau, nàng cũng rất rõ tính tình của Lưu Kỳ, không có khả năng nói hắn đột nhiên trở mặt như vậy. Thứ hai, Cố Tu Nguyên là kiểu người nếu hắn không muốn cho thì người khác cũng không thể chiếm được thứ gì từ hắn.
Cho nên nàng cũng không sốt ruột lắm, chỉ là tồn tại trong lòng, chuẩn bị chờ gặp lại Cố Tu Nguyên thì sẽ hỏi hắn một câu.
Nhưng chưa đợi đến khi gặp lại Cố Tu Nguyên, Vân Nùng lại được Cảnh Ninh mời, nói là muốn tới Hộ Quốc Tự để dâng hương. Nàng cũng không có việc gì làm cho nên liền đồng ý.