Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Chương 10

Chương 10
Edit: Cửu Trùng Cát
Cố Xuân Sinh nghe Thẩm Lan không trả lời ông ta đến nơi đến chốn, đột nhiên cảm xúc bạo phát, ông ta đã sớm có thói quen nhìn Thẩm Lan khúm núm, cho nên dùng một tay quét toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, một bộ tách trà “loảng xoảng” rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Lan nghe được tiếng vang này thì dừng chân đứng lại, quay đầu nhìn qua, thì thấy bộ dạng phẫn nộ của Cố Xuân Sinh, bà lại nhìn đống đổ vỡ lổn ngổn dưới đất. Bộ tách trà này là lúc hai người vừa mua nhà mới đã mua về, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng lúc đó là do hai vợ chồng bà mất một buổi sáng mới chọn mua được.
Thẩm Lan nhìn những mảnh vỡ dưới đất, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bị phá vỡ, rốt cuộc không thể nào tìm về được…
Cố Ninh khẽ rên một tiếng, từ từ cúi gập thân thể. Thẩm Lan nhìn thấy một bên chân Cố Ninh chảy máu, vội vàng đi qua, ngồi chồm hổm xuống, hỏi:
– “Ninh Ninh, con sao vậy?”
– “Con không sao, bị mảnh vỡ nhỏ văng trúng thôi, vết thương cũng không sâu.”
Quả thật chỉ là một vết thương nhỏ, chảy một ít máu, Cố Ninh ngược lại thật sự không cảm thấy đau, nếu so sánh với nỗi đau mà kiếp trước Cố Xuân Sinh đã gây ra cho cô, thì đau đớn nhỏ nhoi này có là gì. Biểu tình vặn vẹo trên mặt cô lúc này, là do cô cố ý để cho Thẩm Lan nhìn thấy.
Vẻ mặt Thẩm Lan đau lòng, Cố Ninh rất ít khi đi ra ngoài, bình thường đều loanh quanh ở nhà, vì không phơi nắng cho nên làn da cô đặc biệt trắng nõn, càng làm một màn chảy máu trên chân cô lúc này đặc biệt chói mắt.
Thẩm Lan vội quay đầu tìm ra chai cồn trong ngăn kéo, cẩn thận lau rửa khử độc cho vết thương trên chân Cố Ninh, sau đó dán băng dán lên miệng vết thương. Xử lý xong vết thương của con gái, lúc này bà mới quay đầu nhìn sang Cố Xuân Sinh, nói:
– “Vì sao anh lại phát hỏa lớn đến như vậy, chân của Ninh Ninh đã bị mảnh vỡ anh gây ra đâm bị thương rồi này.”
Cố Xuân Sinh đối với bà như thế nào, bà đều có thể nhẫn nhịn, nhưng đối với con gái bà thì không được.
Lúc Cố Xuân Sinh nhìn về phía Cố Ninh, Cố Ninh vừa vặn cũng quan sát ông ta, trong mắt Cố Ninh dày đặc hận ý, khiến cho Cố Xuân Sinh không rét mà run. Cố Xuân Sinh giật mình, sau khi kịp phản ứng lại thì trong lòng trầm xuống, ông ta bước nhanh tới trước mắt Cố Ninh, lạnh giọng quát:
– “Mày nhìn tao như vậy làm cái gì? Mày hận tao ư? Tao là cha của mày, không có tao thì không có mày, không biết lớn biết nhỏ gì cả! Có phải mày còn muốn giết luôn cả tao không?”
Trong nháy mắt, ông ta đúng là cảm thấy sát ý của Cố Ninh, cho nên lúc này ông ta mới có thể nổi trận lôi đình.
Cố Ninh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Xuân Sinh như trước, ánh mắt đó của cô khiến cho Cố Xuân Sinh cảm thấy giống như bị lột trần. Giống như trước mặt Cố Ninh, ông ta không còn chỗ nào che dấu được nữa. Cố Xuân Sinh nâng tay lên, bàn tay ông ta còn chưa kịp hạ xuống, Thẩm Lan đã bước tới chắn trước mặt Cố Ninh, bà nói:
– “Cố Xuân Sinh, anh muốn làm cái gì? Vừa trở về anh đã lập tức nổi giận, không phải anh không vừa lòng việc em thuê cửa tiệm kia sao? Có việc gì thì anh cứ hướng về phía em đây này, cần gì phải trút giận lên Ninh Ninh, con bé có chỗ nào chọc đến anh đâu? Em thật không hiểu được, một tháng anh trở về nhà cũng không được vài lần, em mở cửa tiệm thì làm mất mặt mũi của anh chỗ nào chứ?”
Ánh mắt Cố Xuân Sinh lướt qua người Thẩm Lan, lúc này bà đang chắn trước mặt Cố Ninh, còn Cố Ninh thì đã cúi mặt xuống, ông ta “Hừ” một tiếng, nói:
– “Lớn nhỏ đều là thứ không lên được mặt bàn, thứ gì…” Nói xong ông ta đóng sầm cửa bỏ đi.
Thẩm Lan nhìn một phòng vung vãi bể nát, lại quay đầu nhìn Cố Ninh đang cúi thấp đầu xuống, bà tiến đến ngồi bên cạnh Cố Ninh, nói:
– “Ninh Ninh, làm con sợ rồi.”
Cố Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lan, đáp:
– “Mẹ, ông ta đã như vậy, mẹ vẫn còn muốn chung sống với ông ta sao, vừa nãy ông ta còn muốn đánh chết con!”
Thẩm Lan sờ sờ đầu Cố Ninh nói:
– “Không đâu, ông ấy là cha con, mà nếu thực sự có đi chăng nữa, mẹ cũng không để ông ta tổn hại đến con, không sao đâu.”
Thẩm Lan đem Cố Ninh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Ninh. Vừa rồi bà đúng là bị Cố Xuân Sinh dọa , nhiều năm như vậy, hai người vẫn thường va chạm, bà đã quen với tính tình này của Cố Xuân Sinh, bình thường bà vẫn tận lực nhường nhịn, cho nên hai người cũng chỉ là khắc khẩu mà thôi, Cố Xuân Sinh chưa từng động thủ đánh bà bao giờ.
– “Trong khoảng thời gian này, không biết đã xảy ra chuyện gì, tính tình cha con càng lúc càng lớn.” Thẩm Lan cũng biết tại sao, bà không nghĩ ra bản thân có điểm nào đắc tội với Cố Xuân Sinh, muốn nói thì cũng chỉ có chuyện mở cửa tiệm, đúng là chỉ có nguyên nhân này, nhưng trước đó Cố Xuân Sinh sớm đã bộc phát, tính tình cũng chuyển biến lớn từ trước kia mà?
Cố Ninh cười lạnh trong lòng, xảy ra chuyện gì, chẳng qua bây giờ ông ta đã có đủ khí thế mà thôi!
Có đôi khi Thẩm Lan cũng muốn tìm Cố Xuân Sinh hảo hảo mà nói chuyện một chút, nhưng gia đình nào cũng có nỗi khó xử của riêng mình, tính cách của Cố Xuân Sinh đã như vậy, sao có thể nghe lời khuyên của bà? Vì Cố Ninh, vì cái nhà này, bà đã phải nín nhịn xuống. Tính lên, mấy năm nay, ở chỗ Cố Xuân Sinh bà đã chịu không ít đè nén, ở chỗ cha mẹ, chị em của Cố Xuân Sinh bà cũng nén một bụng tức giận, tất cả đều mang lại cho bà không ít tủi cực. Nhưng những điều này bà vẫn có thể nhẫn nhịn, duy nhất khiến cho bà phải bộc phát là những việc liên quan đến Cố Ninh, bà không thể để cho con gái bà cũng phải chịu khinh bỉ như vậy.
Bà không muốn Cố Ninh phải chịu một điểm ủy khuất nào, nhưng mà bây giờ, nếu Cố Ninh không chịu đựng ủy khuất, sao con bé lại thúc giục bà ra ngoài làm việc? Sao con bé lại mâu thuẫn đối với Cố Xuân Sinh đến mức ấy?
Từng chuyện, từng chuyện, đều vượt qua điểm mấu chốt của bà. Nếu là trước kia, Thẩm Lan có khả năng sẽ do dự, không dám nghĩ nhiều, nhưng bây giờ bà đã có điểm tựa, kinh tế có thể độc lập, khí thế của bà cũng tăng lên rất nhiều.
Khai trương cửa hàng tạp hóa trong thời gian này, việc làm ăn cũng không tệ, tính lên, là ngày nào cũng buôn bán tốt. Không phải bà không nghĩ tới, có cái tiệm này, cho dù một ngày nào đó bà ly hôn cùng Cố Xuân Sinh, bà cũng có thể dựa vào cửa hàng này nuôi sống bản thân bà cùng Cố Ninh, tuy rằng có khả năng sẽ gian nan một chút, nhưng vẫn có hy vọng sống tốt.
Nếu thật sự sẽ đi đến một bước kia… Thẩm Lan ngừng ý niệm này lại, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cố Ninh đem đầu gối lên trên vai Thẩm Lan, cô có thể cảm giác được Thẩm Lan đang dao động, hôm nay thái độ của Cố Xuân Sinh, không thể nghi ngờ đã làm cho Thẩm Lan lạnh lòng.
Lúc này, không thể tiếp tục bức bách bà đưa ra lựa chọn, chủ động yếu thế một chút sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn, vì vậy Cố Ninh dựa trên vai Thẩm Lan, bắt đầu khóc lên. Thẩm Lan sợ run, đem Cố Ninh thoáng đẩy nhẹ ra, hỏi:
– “Ninh Ninh, sao con lại khóc?”
Cố Ninh lắc lắc đầu, không trả lời. Thẩm Lan nhìn bộ dáng Cố Ninh, bà cũng đoán được đôi chút:
– “Mới vừa rồi không có mẹ ở đây, có phải cha con đã nói gì đó với con không?”
Cố Ninh không nói chuyện như cũ, chỉ khóc suốt. Thẩm Lan bị Cố Ninh khóc đến có chút hoảng hốt, Cố Ninh từ nhỏ rất hiểu chuyện, từ lúc đi học về sau, bà rất ít khi thấy con gái rớt nước mắt.
Hơn nữa tính cách của Cố Ninh tương đối hướng nội, bà biết cùng với mối quan hệ lộn xộn của cái nhà này là không thoát khỏi liên quan, bản thân bà cũng cảm thấy có lỗi với con gái, qua nhiều năm như vậy, Cố Ninh chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, vẫn luôn nghe lời, cho nên lúc này thấy con bé khóc lóc thương tâm như vậy, bà cảm thấy chắc chắn Cố Xuân Sinh đã nói cái gì đó.
– “Ninh Ninh, con đừng khóc, ngày mai con còn phải đi học nữa, mẹ đồng ý với con, chờ con thi xong, mẹ sẽ cùng cha con hảo hảo nói chuyện, nếu vẫn không được… Tự chúng ta cũng có thể sống tốt.”
Cố Ninh ngẩng đầu lên, nói:
– “Chỉ là con không muốn nhìn thấy ông ta đối xử với mẹ như vậy, chúng ta rõ ràng không có làm sai cái gì mà.”
Thẩm Lan lau lệ trên khóe mắt nói:
– “Đứa con ngốc, mẹ không có chuyện gì.”
Cố Ninh ôm lấy cánh tay Thẩm Lan:
– “Mẹ, về sau con sẽ hảo hảo hiếu thuận người, còn có bà ngoại ông ngoại, về sau con sẽ có tiền đồ, sẽ không để cho mẹ phải chịu ủy khuất nữa.”
Thẩm Lan nín khóc mỉm cười, đáp:
– “Tốt.. tốt.. tốt…, khóc đến giống như con mèo hoa, đi rửa mặt đi.”
– “Vâng.” Lúc này, Cố Ninh mới đứng lên.
Lúc Cố Ninh đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Lan vẫn còn chong đèn tính toán việc buôn bán trong cửa hàng mấy ngày nay.
Thẩm Lan làm người hào phóng, thái độ lại thân thiện, hòa ái, nhân duyên của bà rất tốt, cùng với ai cũng đều có thể tán gẫu lên hai câu, sau khi cửa tiệm khai trương được một thời gian ngắn, dần dần cũng có chút danh tiếng, người ở mấy tiểu khu gần đó đều thích đến mua đồ ở cửa hàng của bà, mặc dù mới mở không bao lâu, cửa hàng của Thẩm Lan ngược lại trở thành cửa hàng thực phẩm tạp hóa buôn bán tốt nhất ở đây, Thẩm Lan canh chừng cái tiệm này, cũng dần dần có hi vọng.
– “Mẹ, mẹ chưa đi ngủ sao?”
Thẩm Lan quay đầu lại cười cười, nói:
– “Mẹ xem sổ sách xong sẽ đi ngủ ngay.”
Cố Ninh từ trên giường nhảy xuống nói:
– “Để con giúp mẹ tính toán qua một lần nhé.”
– “Gần đây con bận rộn học tập như vậy, ngày mai còn phải lên lớp, để mẹ tự tính toán cũng được, con đi ngủ đi.” Dừng một chút, Thẩm Lan lại hỏi: “Ninh Ninh, con đừng nghĩ nhiều như vậy, có phải mất ngủ hay không a? Mẹ đi pha cho con ly sữa nóng nhé.”
Cố Ninh vội vàng kéo Thẩm Lan đang chuẩn bị đi ra ngoài, cười nói:
– “Mẹ, con không cần uống sữa đâu, hai người tính toán thì hiệu suất sẽ cao hơn, một lát thì xong rồi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi ngủ, hơn nữa cần ôn tập thì con đã ôn tập xong rồi, lần này chỉ còn thi đợt thứ hai, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
Thẩm Lan nhéo nhéo mũi Cố Ninh nói:
– “Con đừng kiêu ngạo, chưa đến giờ phút cuối cùng thì không thể buông lỏng.”
– “Con biết mà.” Cố Ninh cầm sổ sách trên bàn lên, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
***
Ngày hôm qua chung quy đã khóc một trận, buổi sáng hôm sau Cố Ninh rời giường, dùng khăn ngâm nước nóng luân phiên đắp lên mắt trong chốc lát, xong rồi nhìn vào gương một cái, cô cảm thấy hoàn toàn nhìn không ra dấu vết, mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bữa sáng để sẵn trên bàn, còn Thẩm Lan đã đi ra cửa tiệm buôn bán.
Lúc Cố Ninh đi vào phòng học, không hề ngoài ý muốn thấy được Ninh Ngật, Ninh Ngật đang nằm úp sấp trên bàn học vừa vặn ngẩng đầu lên, lười biếng duỗi lưng, đối diện với Cố Ninh, nháy mắt cười cười, lộ ra hai hàng răng trắng tinh giống như quảng cáo kem đánh răng.
Cố Ninh bị sét đánh trúng, tên tiểu tử này sáng sớm chạy đến trường học chính là để ngủ sao? Giường ngủ của nhà mình nằm không thoải mái hơn à, cô có chút bắt không kịp suy nghĩ trong đầu của Ninh Ngật, bất quá không nghĩ ra thì không nghĩ ra, Ninh Ngật luôn luôn không hành động theo lẽ thường, tuy rằng cô cũng thấy kỳ quái, nhưng đã sớm quen thuộc rồi.
Chung quy vẫn chỉ mới học cấp 2, vẫn chưa xác định được bản tính của một con người, nghĩ như vậy, Cố Ninh cảm thấy việc gì cũng có thể lý giải.
Mỗi ngày Ninh Ngật đều đến lớp, mấy ngày đầu, người trong lớp học xem hắn như kỳ quan cần được khám phá, mọi người đều bị kinh hách rất lớn! Sau này quen dần thì cũng bình tĩnh hơn.
Gần đây tỉ suất công tác của Ninh Ngật quá cao, tuy rằng việc thường xuyên hắn làm ở trên lớp là ngủ gật, nhưng mà có thể chạy đến lớp học để ngủ, vẫn làm cho các giáo viên cảm động một phen.
Thành tích của Ninh Ngật kỳ thật rất tốt, là một thiên tài về các môn khoa học, toán học cùng tiếng Anh thường xuyên đạt được điểm cao, cũng thường đứng đầu danh sách, chỉ là lịch sử cùng với chính trị, hai bộ môn này, ngay cả việc có thể đạt tiêu chuẩn hay không cũng là vấn đề, quả thực là thiên tài kỳ lạ, là người có một không hai trên đời.
Giáo viên bộ môn toán vẫn thường khuyên bảo Ninh Ngật tham gia các kỳ thi của tỉnh, bất quá mỗi lần như vậy, Ninh Ngật lại trưng ra bộ dáng thiếu ý chí, thái độ của giáo viên dạy toán đối với hắn, đó là vừa yêu vừa hận lại thở dài, có thể làm cho thầy Trần, một người giáo viên lâu năm có nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, có thể thấy được Ninh Ngật này thực sự có bản lĩnh.
Cố Ninh nhớ đến thầy Trần mỗi lần nhìn thấy Ninh Ngật đều có biểu tình thiên biến vạn hóa, cô nhịn không được khóe môi cong lên, lắc lắc đầu, lập tức đi tới chỗ ngồi của mình, tùy tiện rút ra một quyển sách, vừa định mở ra, thì nhìn thấy Ninh Ngật đã đứng trước bàn học của cô.
– “Bạn…” Cố Ninh mới vừa mở miệng, Ninh Ngật đột nhiên gập eo, hai tay chống lên hai vai cô.
Bàn học của Cố Ninh nằm về phía bên phải, đối diện với bàn giáo viên, một mặt lại nằm sát tường, cho nên cứ như vậy mà bị Ninh Ngật hoàn toàn chế trụ, Ninh Ngật hơi hơi cúi xuống phía dưới, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, hình thành một loại tư thái hết sức mập mờ.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu từ cửa sổ chiếu vào, góc độ vừa vặn chiếu lên gương mặt Ninh Ngật, Cố Ninh có thể thấy rõ hàng lông mi vừa cong vừa dày của Ninh Ngật, hệt như cây quạt đang xòe ra, giữa một tầng ánh sáng chiếu rọi, hô hấp của cô bỗng nhiên cứng lại, trong thanh âm kèm theo một tia giận dữ:
– “Bạn làm gì vậy?”
– “Bạn đã khóc, đúng không?” Ninh Ngật dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được hỏi.

back top