Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Chương 57

Chương 57
Edit: Cửu Trùng Cát
Cố Ninh trở về trường học huấn luyện, kinh ngạc nhìn số điện thoại mà vị giám khảo lúc nãy đã đưa cho cô, có chút chưa kịp hồi thần như cũ.
Vương Kiều đến gần, đẩy đẩy người Cố Ninh:
– “Sao bạn còn đứng đây sững sờ a, hôm nay mình nghe mấy người thi chung trường với bạn kể lại, bạn múa rất đẹp a, bạn như vậy, không phải đoạt đi bát cơm của học sinh múa bọn mình rồi sao?”
Cố Ninh lấy lại tinh thần, cười cười:
– “Làm sao có thể so với các bạn chứ, bài múa đó là do giáo viên múa biên đạo riêng cho mình, tương đối… gặp may. Vận khí của mình tốt mà thôi.”
Thật sự chỉ là vận khí tốt, nếu như so với các học sinh được đào tạo nghệ thuật chuyên nghiệp, thì còn không biết cách xa mấy cây số ấy chứ! Nếu nói là tình cảm phong phú, cô là người đã sống qua 2 kiếp, tự nhiên suy nghĩ phải nhiều hơn so với các bạn học cùng trang lứa!
Vương Kiều nhìn Cố Ninh nói:
– “Vậy mình muốn chúc mừng bạn, bạn nắm chắc đậu vào trường này rồi, Cố Ninh, thành tích văn hóa của bạn lại tốt như vậy, nhất định sẽ trúng tuyển. Thật tốt.”
Khi nói chuyện, không có gì là không để lộ ra một chút hâm mộ.
Cố Ninh cười cười, đáp:
– “Bạn cũng cố gắng nhiều vào nhé, yêu cầu của cuộc thi văn hóa đều tương đối thấp, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vào tháng 3 bạn cần phải cố gắng một chút, cũng không có vấn đề gì lớn đâu.”
Vương Kiều sửng sốt:
– “Nhờ vào câu chúc lành của bạn, đến lúc đó mình sẽ đến tìm bạn để lấy kinh nghiệm, mình thật chán ghét đọc sách, cảm thấy khóa học văn hóa thật phiền chết người, cho nên không thể so với bạn a, thành tích thi văn hóa của bạn giỏi hơn so với bất kì ai, bất quá mình nhất định sẽ cố gắng, cám ơn bạn.”
Sau một năm trôi qua, Vương Kiều có lẽ là áy náy, hoặc là những nguyên nhân gì khác, dần dần thân cận với Cố Ninh hơn, ngươi tới ta đi, dần dần cũng quen thuộc với nhau, mối quan hệ giữa hai người trở thành có thể nói là trên mức bạn bè xã giao thông thường. Vương Kiều lại trò chuyện với Cố Ninh vài câu, rồi đi thẳng đến phòng múa luyện tập khả năng vũ đạo và bài biểu diễn múa của bản thân mình.
Có được sự ám chỉ của vị giáo viên kia, một tuần sau, Cố Ninh tùy tiện thi thêm vài cuộc thi ngắn của trường học, rồi mua vé máy bay, chuẩn bị trực tiếp trở về thành phố Z.
Trong sân bay người đến người đi như nước, Cố Ninh ở trên đường gặp phải kẹt xe, taxi bị tắc lại ở đường cao tốc hơn nửa tiếng, cho nên lúc đến sân bay, đối với cô mà nói, thời gian rất gấp gáp. Cố Ninh kéo theo hành lý tìm được chỗ gửi hành lý của chuyến bay, sau đó điền vào giấy tờ đăng ký, rồi vội vàng đi đến cổng an ninh.
Bởi vì chạy quá gấp, trên đường đi, Cố Ninh thiếu chút nữa đụng phải một người, may mắn người phía trước đúng lúc dừng bước, mới không đến mức phát sinh chuyện bị đụng vào. Đồ đạc của cô lại trượt tay rơi tán loạn trên đất, Cố Ninh vội vàng khom người nhặt visa và vé máy bay vừa bị cô đánh rơi, cũng không ngẩng đầu lên nhìn người nọ, vội vàng nói:
– “Thật sự xin lỗi, xin lỗi.”
– “Không sao.” Thái độ của người đàn ông này rất tốt, khom người giúp Cố Ninh nhặt đồ lên, sau đó đưa tới, bên trong còn có thẻ học sinh của Cố Ninh: “Thì ra em là học sinh a.”
– “Đúng vậy, cám ơn… cám ơn anh!” Cố Ninh tiếp nhận đồ vật, nói cám ơn, rồi vội vàng chạy về phía trước, nhưng không phải nhẹ nhàng mà chân thực không coi là ưu nhã, quả thực giống như đang chạy đi đánh nhau vậy.
Bạch Thần Dục nhìn thấy người biến mất, luôn cảm thấy hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi, trong đầu hắn thoáng hiện vài hình ảnh mơ hồ, bước nhanh tới, nhưng mà động tác của cô gái này quá nhanh, đã đi vào cửa an ninh rồi, ngay cả bóng dáng cũng đã biến mất.
Bạch Thần Dục thất thần 2 giây, lúc này mới quay đầu hỏi trợ lý:
– “Người vừa rồi nói chuyện với anh đó? Xảy ra chuyện gì?”
– “Hẳn là máy bay sắp cất cánh, vừa rồi cô gái nhỏ đó chắc bị trễ giờ, thiếu chút nữa đụng phải tôi, ngược lại rất lễ phép, luôn miệng giải thích.” Vị trợ lý hiển nhiên có ấn tượng rất tốt với đối phương.
– “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh giúp cô ấy nhặt đồ.”
– “Ừ, giấy tờ của cô bé bị rơi.”
Ánh mắt Bạch Thần Dục trở nên u ám:
– “Vậy anh có nhìn thấy cô ấy… tên của cô ấy trong giấy tờ không?”
Trợ lý của Bạch Thần Dục sửng sốt, hiện tại phạm trù câu hỏi của ông chủ nhà mình, rõ ràng đã vượt ra giới hạn bình thường, thân là một trợ lý chuyên nghiệp, anh áp chế tò mò trong lòng, không dao động không sợ hãi nói:
– “À, trùng hợp thấy được, vị tiểu thư kia họ Cố, nếu tôi không có nhìn lầm, tên của cô ấy hẳn là Cố Ninh.”
Bởi vì thái độ khác lạ của ông chủ mình, xưng hô đã từ cô bé biến thành tiểu thư, mang ý nghĩa kính trọng.
Khi Bạch Thần Dục nghe được 2 chữ “Cố Ninh”, đột nhiên tim hắn đập thình thịch, rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy, vì sao… lại có cảm thấy rất quen thuộc. Phảng phất vừa mở miệng, hai chữ này có thể trực tiếp thốt ra, giống như hắn đã kêu nó vô số lần rồi. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cô gái ấy, hắn luôn cảm thấy đối phương có cái gì đó không đúng lắm, đó là một loại trực giác, mà loại trực giác này từng giúp hắn giành được thắng lợi trên thương trường vô số lần, rất ít khi có sai lầm.
Lý trí nói cho hắn biết. Hai người chỉ là người xa lạ, nhưng về mặt tình cảm thì lại… Không ngừng phủ nhận đi lý trí. Nếu chỉ là người xa lạ, sao lại có thứ cảm xúc mạc danh kỳ diệu thế này, chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Mà cô gái đó, không chỉ một mà đến 2 – 3 lần xuất hiện ở trước mặt hắn, chẳng lẽ là có âm mưu? Bạch Thần Dục ở trong lòng âm thầm suy tư, đến cùng là cô ta đang mưu tính cái gì? Nếu như có ý định tiếp cận hắn, vì sao mỗi lần đều không nói lời nào, trong ánh mắt còn có mâu thuẫn…(Cát: Tra nam đang tự kỷ… xin mọi người thông cảm. >.

back top