Cữu Tháp

Chương 29: Vì bất phòng phải lâm đại nạn - Tương kế tựu kế phá liên minh

Đúng ngọ.

 

Làn nước Nhiệt Trì lập tức sôi sùng cục và dâng cao cho phù hợp với tên gọi Tý Ngọ Nhiệt Trì!

 

Nhìn cảnh quang trước mặt Thạch Hiểu Đông không thể không nhớ đến những gì Giáo chủ U Minh giáo đã dành cho chàng trước kia.

 

Làn nước Nhiệt trì luôn chao đảo khiến đôi mục quang của chàng cũng phải chao đảo theo, đó là chàng đang sôi sục căm hờn. Hay chàng đang xoay chuyển với nhiều ý nghĩ quay cuồng trong tâm trí.

 

Có thể là cả hai!

 

Vì càng nhớ lại hành vi tra khảo tàn khốc của Giáo chủ U Minh giáo đối với chàng, lòng sôi sục hờn căm càng khích nộ bản thân chàng!

 

Và chàng không thể không có nhiều suy nghĩ trái ngược nhau.

 

Liệu chừng đã đúng hay đã sai khi cho rằng Giáo chủ U Minh giáo vì muốn luyện công phu Kim Cương Bất Hoại Thân nên phải nghĩ đến việc quay lại địa phương này?

 

Hắn bằng cách nào đoán được ngay tại đây có đủ những điều kiện cần thiết cho hắn luyện công phu đó?

 

Nếu hắn đoán được liệu hắn khi lẻn lấy đi phần còn lại từ Đông Hải chân kinh, hắn có đủ hay không những khẩu quyết kinh văn cần thiết?

 

Hắn may mắn đến thế sao để có đủ trọn bộ kinh văn Kim Cương Bất Hoại Thân?

 

Và nếu chàng đoán sai, việc chàng bỏ đi một mình có phải chàng đã lầm kế của hắn không? Liệu mọi người khi lưu lạc nếu bị bọn U Minh giáo kéo đến mà không có chàng tiếp trợ, họ có bị nguy đến tính mạng không?

 

Càng nghĩ càng hoang mang bất quyết, Thạch Hiểu Đông chi mong sao làn nước Nhiệt Trì kia mau hạ xuống, vì chỉ khi làn nước kia hạ xuống, hấp lực mới xuất hiện! Từ đó chàng mới dễ dàng quay lại nơi có Địa Linh Chi Mạch và quan trọng hơn là có địa linh Tử Nhiệt hoa!

 

Đia linh Tử Nhiệt hoa chỉ tiết ra chất dịch quý báu sau một thời gian đúng một hoa giáp, tuy nhiên ai dám đoán chắc rằng vì tham luyến muốn luyện cho được công phu vô thượng Kim Cương Bất Hoại Thân Giáo chủ U Minh giáo sẽ bất chấp và dùng Địa linh Tử Nhiệt hoa như một loại kỳ hoa dị thảo để đạt một Giáp tý công phu?

 

Không ai nói chắc được một điều gì trước một kẻ hành sự bất chấp thủ đoạn là Giáo chủ U Minh giáo! Kể cả Thạch Hiểu Đông cũng nào dám nói chắc.

 

Muốn chắc chắn, hay hơn hết là chàng phải tận mắt nhìn thấy Địa linh Tử Nhiệt hoa hãy còn nguyên vẹn! Bằng không...

 

Làn nước Nhiệt trì rồi cũng đến thời điểm hạ dẩn xuống! Thạch Hiểu Đông chỉ chờ có thế liền lao xuống!

 

Bõm!

 

Ào... Ào...

 

Vụt! Vụt!

 

Theo làn nước xoáy dưới đáy Tý Ngọ Nhiệt Trì, Thạch Hiểu Đông bị cuốn vào một thủy đạo nhỏ hẹp!

 

Thủy đạo này lần trước khi bị cuốn vào chàng vì ngất đi nên không biết chiều dài của thủy đạo, lần này do cố tình thám sát Thạch Hiểu Đông đù muốn dù không cũng phải có chút ít kinh tâm! Bởi thủy đạo có chiều dài không ít hơn ba mươi trượng!

 

Vì thế bất kỳ ai nếu muốn bằng thủy đạo để thoát khỏi Tý Ngọ Nhiệt Trì và hy vọng tìm được động khẩu nơi có chứa Địa Linh Chi Mạch và Địa Linh Tử Nhiệt hoa, chắc chắn phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng để bế kín hơi và chịu đựng việc bị nước cuốn vào một thủy đạo dài đến vậy! Chàng nghĩ :

 

- “Chắc chắn năm xưa Đông Hải Thần Quân vì nghi ngờ Tý Ngọ Nhiệt Trì có điều bí ẩn nên đã có sự chuẩn bị cho chuyến thủy hành, còn hắn, Giáo chủ U Minh giáo, với tính đa nghi của hắn chắc chắn hắn không dám mạo hiểm với tính mạng! Hắn phải tìm đến động khẩu kia bằng lối ta đã thoát đi không phải theo thủy đạo!”

 

Trong một tâm trạng đầy ắp nghĩ nghi ngờ ngay khi làn nước nhiệt trì vọt bắn ra ngoài vách núi, chàng cũng bị đẩy theo làn nước. Thạch Hiểu Đông vội đưa mục lục quét nhanh khắp vách núi.

 

- “Không có những vật dụng cần thiết để leo xuống vực” - Chàng nghĩ - “Hắn không tìm đến đây như ta quá đa nghi”.

 

Ba trượng chiều cao cho khoảng cách từ nơi làn nước vọt bắn ra đến động khẩu có ẩn chứa Địa Linh Chi Mạch trong nháy mắt đã vượt hết? Chàng khẽ uốn thân mình và nhẹ nhàng đặt chân vào động khẩu.

 

Do không còn nghĩ Giáo chủ U Minh giáo có thể tìm đến đây, Thạch Hiểu Đông khi đặt chân vào động khẩu hoàn toàn không hề có sự phòng bị!

 

Thế nhưng...

 

Vù... vù...

 

Từ trong động khẩu, một luồng lực đạo cực kỳ uy mãnh liền xuất hiện xô ập vào chàng?!

 

Chàng không thể hiểu vào lúc này chàng đang mang tâm trạng như thế nào nữa!

 

Hoang mang? Nghi ngờ? Minh định? Phẫn nộ? Có thể là tất cả!

 

Theo bản năng, Thạch Hiểu Đông vội dựng đứng song trưởng và hất ra thật nhanh theo khả năng có được.

 

Ào... Ào...

 

Ầm!

 

Vì xuất thủ chậm hơn đối thủ vô hình Thạch Hiểu Đông buộc phải bị chấn lùi.

 

Chàng hoảng hốt khi biết rằng một trong hai cước bộ của chàng vừa đặt vào khoảng không! Chàng bị chấn lùi và kể như đã lùi được nửa thân hình ra ngoài động khẩu.

 

Cố gượng trở lại, Thạch Hiểu Đông chỉ còn đặt một chân vào bế mặt vững trải của nền động khẩu bằng đá.

 

Đối thủ đúng lúc này mới xuất đầu lộ diện!

 

- “Là hắn... Giáo chủ U Minh giáo! Quả biên là hắn đã đoạt được tất cả và hắn đã tìm được địa phương này! Ôi chao! Ta e nguy mất...”

 

Còn đang nghĩ, chàng hoàn toàn bấn loạn khi nghe Giáo chủ U Minh giáo ngạo man :

 

- Nếu lúc trước, bản nhân có còn chút nghi ngờ về nơi mà ngươi chỉ dám nói lấp lửng thì bây giờ... ha... ha... ha...

 

Vù...

 

Cùng tiến chiêu với hắn, mụ ma bà Lâm Tử Hà cũng kịp thời từ bên trong động khẩu tiến ra và rít lên hiểm độc :

 

- Ta chờ đợi điều này đã lâu, từ khi phụ thân ngươi cố tình nạp mạng. Đi vào!

 

Nguyên khí chưa kịp phục hồi sau lần chạm chiêu thứ nhất, với loạt chiêu này, Thạch Hiểu Đông kể như hoàn toàn thúc thủ.

 

Ầm!

 

Vút!

 

Toàn thân chàng liền bị hợp kình của mụ ma bà và Giáo chủ U Minh giáo đẩy bay ra khỏi động khẩu, đúng với ý đồ của mụ!

 

Tai chàng nghe ngoài những tiếng rú rít của từng làn gió thổi ngược lên còn là những tràng cười đắc ý của mụ ma bà và Giáo chủ U Minh giáo :

 

- Ha... ha... ha... rốt cuộc ta cũng hủy diệt được Thạch gia của lão quỷ Thạch Hồ Lãng! Ha... ha...

 

- Ha... ha... ha...! Mẫu thân thật cao kế! Tiểu tử đã không còn, ai là người ngăn chúng ta độc bá võ lâm? Ha... ha..ha...

 

Một nỗi niềm vừa ân hận vừa căm phẫn ngay lắp tức tràn ngập trong tâm tưởng Thạch Hiểu Đông!

 

Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, nhanh không thể tưởng!

 

Bản năng cầu sinh buộc chàng phải hít một hơi thật đầy thanh khí! Chàng cố làm cho toàn thân nhẹ đi bằng cách giang thật rộng tứ chi và dùng chính y phục đang căng phỗng của chàng làm cho tốc độ rơi xuống giảm đi chút ít!

 

Tuy nhiên chàng hoàn toàn cảm nhận sự nguy hiểm đang cập kề! Bởi bất chấp mọi cố gắng của chàng thân hình chàng vẫn cứ như mọi vật nặng khác cứ rơi xuống mỗi lúc mỗi nhanh.

 

Ù... ù...

 

Đến lúc Thạnh Hiểu Đông hoàn toàn tuyệt vọng, có một - Hoặc nhiều tiếng quát thì phải - Đồng loạt vang lên thật đanh gọn :

 

- Đánh!

 

Một vầng cương kình vụt xuất hiện từ phía dưới đỡ lấy thân hình chàng và làm cho sức rơi xuống phải giảm hẳn!

 

Binh!

 

Một cảm giác hoàn toàn mơ hồ ngay lập tức phủ chụp tâm trí chàng khi chàng ngất lịm.

 

Một vòm đá tối om om ở trên cao, một động khẩu mờ mờ sáng như ở xa lắm đối với chàng, nhiều bóng nhân ảnh nhòe nhoẹt đang lao nhao xao động quanh thân chàng :

 

đó là những gì chàng nhìn thấy sau một lúc dài ngất lịm!

 

Phải một lúc lâu, thật lâu, những mớ âm thanh hỗn độn mới có dịp ùa vào thính nhĩ của chàng!

 

Chàng nghe với những nhận thức rất mơ hồ :

 

- Liệu hắn còn nguyên vẹn không đại sư?

 

- Chân nguyên nội lực của hắn tuy không mất nhưng hoàn toàn tản mác! Ta e...

 

- Không ngờ Đông nhi lại quá khinh xuất...

 

- Hung thủ chắc chắn phái là U Minh giáo!

 

...

 

Còn nhiều lắm những câu phát thoại! Nhưng tất cả những điều đó không hề giúp nhận thức của chàng bớt đi sự mơ hồ! Ngược lại chàng càng có nhiều những mớ nhận thức hỗn độn!

 

Một thời gian khá lâu sau đó, một câu phát thoại tương đối rõ ràng nhất thấm nhập vào nơi sâu thẳm trong nhận thức của chàng :

 

- Đúng như chư vị tiền bối đã nhận định! Địa Linh Chi Mạch đã bị phá hủy khi Địa Linh Tử Nhiệt hoa bị ác ma cố tình cướp đi!

 

Chàng chấp chới trong nhận thức, chập chờn với hiện tại và nửa mơ nửa tỉnh trong quá khứ! Chàng kêu mà không ngờ chàng đang kêu :

 

- Tư Đồ cô nương! Đó là... đó là tâm huyết của của Đông Hải Thần Quân! Đừng để... để ác nhân gây tổn hại...

 

Có người đang lay chàng :

 

- Thạch Hiểu Đông! Ngươi có nghe ta gọi không? Ngươi có nhận ra ta là ai không?

 

Chàng nói với những hình ảnh hãy còn nhập nhòa trong tâm tưởng :

 

- Bang... Bang chủ! Vãn bối... vãn bối...

 

Bệnh Cái nhếch môi, cố làm cho vài tiếng cười bật ra khỏi môi miệng đang gượng gạo :

 

- Hà... hà...! Ngươi nhận ra ta là tốt rồi! Ngươi không chết cũng là tốt!

 

Có ai đó, như là Giác Hải đại sư thì phải, lên tiếng nói xen vào và dò hỏi chàng :

 

- A di đà Phật! Thạch thí chủ rất cần sự tịnh dưỡng! Nhưng trước hết, Thạch thí chủ liệu có thể vận dụng chân khí để xem lại toàn bộ kinh mạch trong nội thể không?

 

Chân khí - Kinh mạch - Nội thể - Những danh xưng này có tác đụng thật hữu hiệu!

 

Chúng giúp chàng ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra cho chàng và cũng giúp chàng bắt đầu nhìn vào những gương mặt đang lo lắng nhìn chàng!

 

- Bang chủ! Chư vị sư bá! Đại sư! Tư Đồ cô nương! Mọi người đều đến cả rồi sao?

 

Ngũ sư cô Đoàn Như Hồng Bạch mỉm cười qua màn nước mắt :

 

- Tạ ơn trời Phật! Đông nhi thật sự đã lai tỉnh! Dĩ An viện có cơ phục hồi rồi!

 

Chàng vận dụng tâm trí vừa có trở lại để hỏi họ :

 

- Mọi người vừa nhắc đến Địa linh Tử Nhiệt hoa, phải chăng đây vẫn là đáy vực, nơi Thạch mỗ bị rơi xuống.

 

Tư Đồ Ngọc đáp :

 

- Thạch thiếu hiệp không nên nói nhiều, cần phải chi trì chút nguyên khí để giữ lấy sinh cơ! Không sai, đây chính là đáy vực nơi tiểu hiệp đã bị ác ma Giáo chủ U Minh giáo đẩy rơi xuống từ động khẩu ở trên kia.

 

Để tiếp tục giải thích, Bệnh Cái lên tiếng trách :

 

- Chuyện qua rồi thật tình ta không muốn nhắc lại, nhưng ngươi thật sự quá khinh xuất và đánh giá quá thấp thủ đoạn của lũ ác ma! Hừ... nếu không có Tư Đồ tiểu nha đầu kịp đoán được địa điểm này...

 

Đoàn Như Hồng Bạch xen vào bênh vực chàng :

 

- Hoàng tiền bối đã bảo là chuyện đã qua vậy còn nhắc lại làm gì cho Đông nhi thêm phiền muộn?

 

Quá hiểu tâm tánh của Bệnh Cái - Mà giờ đây chàng mới biết lão ở họ Hoàng - Chàng mỉm cười khi thấy nét mặt cau có như muốn phát tác của lão!

 

Tuy nhiên lão chưa kịp nói, Thẩm đại sư bá của chàng vội lên tiếng :

 

- Ngũ sư muội đừng bênh Đông nhi như vậy! Phải như thế này Đông nhi mới bớt đi cao ngạo và mới thật sự trưởng thành!

 

Thẩm Như Bích nhìn chàng :

 

- Đông nhi còn có cơ hội này là nhờ vào sự thông tuệ của Tư Đồ cô nương, đồng thời Đông nhi còn phải ghi nhớ đại ân của Kha nhị sư bá! Hà...

 

Dư tam sư bá của chàng tiếp lời :

 

- Đã từng một lần rơi xuống vực, Kha nhị sư bá của Đông nhi đã bày cho chúng ta cách phòng bị hầu ứng cứu cho Đông nhi. Nếu không có sự từng trải của Kha nhị sư bá, lúc này đây Đông nhi làm gì còn dịp nhìn thấy chúng ta?

 

Chàng chỉ kịp gật đầu vì đã hiểu, thì Tạ sư bá của chàng lại lên tiếng :

 

- Cùng chung một cảnh ngộ, xem ra Kha nhị sư huynh đã gánh chịu thảm trạng thay cho Đông nhi! Đặc ân này đừng nói là Đông nhi, bốn người chúng ta cũng phải cảm kích và ghi nhớ công ơn trời biển của Kha nhị sư huynh.

 

Kha Như Lục cười gượng :

 

- Tứ sư đệ nói chi những lời quá đáng! Lúc sinh tiền, chính ân sư đã phó thác cho ta trọng trách bảo vệ tiểu muội và cốt nhục của tiểu sư đệ Thừa Phong! Việc tiểu muội vì sự bất phòng của ta phải bị thảm tử, ta đang lo là khi gặp lại ân sư không biết phải bẩm báo như thế nào đây?

 

Một giọt lệ lập tức rời khỏi khoé mắt trên gương mặt đầy những vết sẹo của Kha Như Lục, buộc Thạch Hiểu Đông phải kêu lên :

 

- Kha nhị sư bá...

 

Giác Hải đại sư vội trách chàng :

 

- Sao Thạch thí chủ lại để tâm tình xúc động? Cố đè nén lại nào, đừng để chỗ nguyên khí ít ỏi bị tổn hao!

 

Bây giờ Thạch Hiểu Đông mới nhớ đến việc cần phải vận dụng chân khí để xem lại kinh mạch như Giác Hải đại sư đã bảo!

 

Chàng vội dằn lại sự xúc động và thử vận dụng chân khí.

 

- Ối...

 

Bệnh Cái nghi hoặc :

 

- Là chuyện gì tiểu tử?

 

Chàng thở hổn hển qua lời đáp :

 

- Kinh mạch của vãn bối... sai lệch... sai lệch hoàn toàn rồi!

 

Thẩm Như Bích tái mặt :

 

- Sai lệch toàn bộ kinh mạch ư?

 

Giác Hải đại sư hỏi thêm :

 

- Còn chân nguyên nội lực thi sao? Có còn trên vẹn không?

 

Chàng trực trào ngấn lệ nhưng kịp đè nén lại :

 

- Bộ vị đã sai lệch, nội lực dù có còn nguyên vẹn cũng vô dụng! Tại hạ đâu thể quy hồi chân nguyên về đan điền?

 

Từ nơi xa xăm, có tiếng người vừa lao đến vừa kêu :

 

- Bang chủ, không xong rồi?

 

Biết đó là Túy Lúy Cái, Thạch Hiểu Đông liền lắng nghe xem có điều gì bất ổn đến nỗi lão phải kêu toáng lên như vậy!

 

Bệnh Cái trầm giọng :

 

- Chuyện dù gấp ngươi cũng không cần phải hoảng loạn như thế! Mau điều hộ khí lực rồi hãy nói?

 

Uy quyền của một Bang chủ có khác! Túy Lúy Cái vội thu nạp ngay khi đứng trước mọi người! Sau đó Túy Lúy Cái bẩm báo tuần tự :

 

- Tuân lệnh Bang chủ và được Giác Hải đại sư điểm chỉ thuộc hạ đã đến Tổ sư Phật đường của Thiếu Lâm! Bảo mạng cố nguyên đan của Thiếu Lâm đã bị Bảo chủ Bích Huyết bảo thu dụng.

 

Bệnh Cái kinh ngạc :

 

- Đâu lại có chuyện lạ lùng như vậy? Đổng Đại Thừa dựa vào đâu để thu dụng Linh đan diệu dược của Thiếu Lâm?

 

Túy Lúy Cái hồi bẩm :

 

- Đó là điều cấp bách duy nhất khiến thuộc hạ phải hốt hoảng! Cửu đại môn phái từ khi biết Giáo chủ U Minh giáo chính là Thanh Vân lão đạo, bị Đổng Đại Thừa khích nộ và dùng kế ly gián, Thanh Hà liền chủ xướng Cửu phái Nhất bảo liên minh!

 

Giác Hải hoang mang :

 

- Tệ phái Thiếu Lâm cũng vậy ư?

 

Túy Lúy Cái gật đầu :

 

- Quý phái do lệnh sư đệ Giác Viên dẫn đầu cũng gia nhập liên minh, và chính Giác Viên tán đồng việc dùng Bảo mạng có nguyên đan trao cho Đổng Đại Thừa tùy nghi sử dụng.

 

Bệnh Cái trầm mặt :

 

- Bọn chúng định làm gì với bảo mạng cố nguyên đan và với liên minh quái quỷ đó?

 

Túy Lúy Cái nghiêm giọng nói :

 

- Như thuộc hạ nghe được, tôn chỉ của liên minh này là: chống U Minh tận diệt Dĩ An!

 

- Còn Cái bang của chúng ta?

 

Túy Lúy Cái đáp :

 

- Đổng Đại Thừa, kẻ chủ xướng liên minh này có bắn tin, nếu cần liên mình sẽ đổi lại danh nghĩa!

 

- Danh nghĩa gì?

 

- Nhất bang Cửu phái Nhất bảo - Thập nhất liên minh!

 

Bệnh Cái cười lạnh :

 

- Hừ! Bảo bổn Bang phái liên minh với Bích Huyết bảo nửa tà nửa chánh ư?

 

Không bao giờ!

 

Túy Lúy Cái gật đầu :

 

- Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, do đó điều cấp bách duy nhất chúng ta cần phải thực hiện ngay là làm sao ngăn cản hành vi càng lúc càng mê muội của Cửu phái, không để Bích Huyết bảo lợi dụng với mưu đồ độc bá võ lâm!

 

Bệnh Cái kinh nghi :

 

- Ngươi vừa nói Cửu phái càng lúc càng mê muội? Ngươi muốn ám chỉ điều gì?

 

Túy Lúy Cái lúng túng :

 

- Điều này thuộc hạ chưa kịp bẩm báo! Chỉ là do...

 

- Ta biết rồi! Bây giờ ngươi nói cũng đâu có muộn?

 

- Bẩm Bang chủ! Mọi việc xuất phát từ một chiêu Cửu Môn U Minh chưởng do Thanh Vân truyền cho các phái giống nhau? Mỗi phái đều thức ngộ chung một đặc điểm, là từ chiêu này nếu vận dụng vào sở học của từng phái, họ sẽ có được chín chiêu tuy có khác nhau về hình thức nhưng lại giống nhau về phần tâm pháp!

 

Bệnh Cái giật mình nhìn Thạch Hiểu Đông hỏi vội :

 

- Có chuyện như thế này không, tiểu tử?

 

Chàng gật đầu :

 

- Đúng là có chuyện này! Nhưng nếu họ được thêm một chiêu u minh nữa, cho dù là giống nhau, sự khác biệt sẽ tăng dần!

 

Bệnh Cái hỏi :

 

- Ngươi có được mấy chiêu U Minh?

 

Chàng đáp :

 

- Hai!

 

Bệnh Cái gật đâu nhưng lại hỏi :

 

- Tốt! Người có thể nói cho mọi người cùng rõ hai chiêu này không?

 

Chàng gật đầu! Và nhìn Bệnh Cái, chàng hỏi :

 

- Để làm gì, tiền bối?

 

Lão cười nhẹ :

 

- Công phu tuyệt kỹ đã khiến cửu phải mê muội! Ta tương kế tựu kế, dùng hai chiêu của ngươi để phá vỡ liên minh của Bích Huyết bảo! Ngươi nghĩ thế nào?

 

Chàng khẽ mỉm cười :

 

- Tiền bối quả cao kế! Với hai chiêu này Cửu phái sẽ buông bỏ Bích Huyết bảo và quay sang Cái bang! Một chiêu U Minh họ đã biết nếu thêm hai chiêu nữa Cửu phái sẽ được lợi và do tiểu đồng đại dị, họ dù muốn liên minh cũng không dược!

 

Túy Lúy Cái ngơ ngác :

 

- Liên minh nào chẳng là liên minh? Tại sao lúc thì ngươi bảo Cửu phái sẽ liên minh với tệ bang lúc thì lại nói có muốn liên minh cũng không được?

 

Bệnh Cái tranh phần đáp lại :

 

- Ngươi không hiểu cũng phải! Này nhé ta hỏi ngươi tại sao có chuyện Bích Huyết bảo thu dụng Bảo mạng cố nguyên đan của Thiếu Lâm?

 

Túy Lúy Cái tuy đáp nhưng vẫn tỏ ra ngờ nghệch :

 

- Theo thuộc hạ biết Đổng Đại Thừa đã phân cho Cửu phái mỗi người một hoàn Bảo mạng cố nguyên đan! Nhưng...

 

Bệnh Cái phì cười :

 

- Hà... hà... theo ta, tám phái kia cũng phải bỏ ra những linh đan tương tự! Bằng không chưa chắc Giác Viên đã chịu bỏ ra toàn bộ những hoàn Bảo mạng cố nguyên đan cho các phái hữu dụng.

 

Lão chỉnh dung nghiêm giọng :

 

- Điều đó cho thấy rằng Đổng Đại Thừa muốn qua sự liên minh này để lập thành một trận thế có thể gọi là Cửu phái U minh! Như ngươi vừa nói, Cửu phái nhờ vào một chiêu U Minh duy nhất nhưng giống nhau để vận dụng vào sở học của từng phái! Và họ có được đúng chín chiêu Đại đồng tiểu dị! Nhờ vào sự Đại đồng này chín chiêu kia sẽ có đủ uy lực đến nỗi Đổng Đại Thừa dám khoa trương bằng tôn chỉ: chống U Minh diệt Dĩ An! Ngơi minh bạch chưa?

 

Thẩm Như Bích đến bây giờ mới có dịp lên tiếng :

 

- Nếu không được tiến bối bỏ công giải thích bọn vãn bối cũng phải hoang mang như Túy Lúy lão huynh! Vậy chủ ý của tiền bối và Đông nhi là...

 

Tư Đồ Ngọc nhanh miệng giải thích :

 

- Tiểu nữ hiểu rồi! Bang chủ vừa muốn giúp Cửu phái có dịp tinh tiến võ học bằng cách chỉ cho họ hai chiêu U Minh nữa! Nhưng vì có thêm hai chiêu nữa, công phu của Cửu phái sẽ gặp phải nan đề là đại dị nhưng tiểu đồng! Họ chỉ có thể tuỳ sức mà liên minh, chứ không thề liên minh lập trận để đưa đến tình trạng bị ai khác lợi dụng! Phải như thế không Bang chủ?

 

Bệnh Cái gật đầu khen :

 

- Tiểu nha đấu kể ra cũng khá thông tuệ!

 

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt.

 

Đoàn Như Hồng Bạch lại tìm cách bênh vực nàng :

 

- Nếu không thông tuệ sao Ngọc nhi có thể đoán được địa phương mà Đông nhi đã bỏ đi một mình? Và nếu không nhờ Ngọc nhi, Đông nhi gặp kiếp nạn, ai là người nói ra hai chiêu U Minh cho Hoàng tiền bối nghĩ ra hảo kế?

 

Bệnh Cái phì cười :

 

- Hà... hà... còn ngươi nữa, ngươi làm gì phải bênh vực tiểu nha đầu ra mặt như vậy? Này! Ngươi muốn ra sao thì muốn nhưng đừng buộc lão già gần đất xa trời này phải làm ông tơ bà nguyệt à nha! Ta không đương nổi đâu! Hà... hà...

 

Nghe lão nói ai ai cũng cười! Chỉ có Tư Đồ Ngọc là càng thêm đỏ mặt và riêng Thạch Hiểu Đông thì ngơ ngơ ngác ngác không hiểu Bệnh Cái muốn ám chỉ điều gì?

 

Trông thấy sắc mặt của chàng, Bệnh Cái liền đổi giọng :

 

- Đủ rồi? Nếu tiểu tử ngươi đã tán thành kế sách của ta, mau đọc hai chiêu U Minh cho mọi người cùng nghe!

 

Đưa mắt nhìn mọi người lão tiếp :

 

- Lão phu cũng muốn tất cả hãy nhân dịp này tham luyện công phu! Hy vọng với hai chiêu U Minh, ai ai cũng được tinh tiến võ công để sau này có dịp phục thù bọn U Minh giáo!

 

Thương tích của chàng như thế nào, lão không một lần nhắc đến nữa! Qua đó đủ biết tất cả cơ hồ phải thúc thủ, không ai giúp được gì cho chàng nhất là khi Túy Lúy Cái thông báo Bảo mạng nguyên đan của phái Thiếu Lâm đã bị Đổng Đại Thừa thu dụng.

 

Chàng cam chịu số phận và đọc cho mọi người nghe khẩu quyết hai chiêu U Minh vừa là chưởng pháp vừa là tâm pháp nội công.

back top