Đã Lâu Không Gặp

Chương 14

Thời tiết đang dần vào thu
Sáng sớm ở thị trấn T có chút lạnh, buổi sáng sau khi thay xong đồ diễn, Phong Hạ ngồi trong phòng thay đồ mà hắt hơi vài cái
"Bị cảm?" Lâu Dịch chắp tay sau lưng thong thả đi tới, khuôn mặt anh tuấn kết hợp với bộ đồ diễn màu đen bộ dạng như một tiểu vương gia lỗi lạc, hào phóng
"Chắc là không phải đâu. . . . . ." Cô lắc đầu một cái, lại có chút ngập ngừng
Ngày hôm qua cô và người nào đó ở trong phòng thay đồ lăn qua lăn lại, buổi sáng thấy cổ họng sưng đau, lại còn hắt hơi liên tục, nhưng nếu như vậy sẽ làm ảnh hưởng tiến độ quay phim, thật sự không tốt lắm
Lâu Dịch nhìn cô mấy lần, ánh mắt lướt qua cổ áo cô, chợt cười mờ ám “Này, kéo cổ áo lại đi”
"A?" Cô nghi ngờ cúi đầu, thấy trên cổ có hai dấu vết đỏ nhạt thì ngượng ngùng, vội sửa lại cổ áo
"Mình nói. . . . . ." Anh nhíu mày, lại nhìn sang Tư Không Cảnh đang thay đồ diễn bên kia, "Cậu có nên ăn nhiều hơn để có thể ứng phó tốt với kẻ bị cấm dục lâu ngày kia không?"
Phong Hạ liếc cậu một cái, xua xua tay
"À, đúng rồi." Lâu Dịch như chợt nhớ ra điều gì, vội lấy điện thoại đưa cho cô xem, "Ngày hôm qua lúc hai người chụp ảnh có một phóng viên đã chụp được một bức ảnh Thần Tiên Quyến Lữ của hai người, giờ trong Microblogging bức ảnh đó đang xếp hạng được tìm kiếm nhiều nhất đấy!"
Cô nhận lấy điện thoại rồi xem một chút, rồi nhìn đến những bình luận, cơ bản đều nói hai người không xứng đôi … Thấy những câu nói như vậy nhưng ngược lại cô lại cười “A, lần này không có ai nói không tốt về mình nữa, chỉ là mọi người vẫn không thích sự phân vai này thôi, nói chung mọi người vẫn mang tâm lý xem kịch vui”
"Bình thường!" Anh lấy điện thoại lại, " Lần đầu cậu đóng nữ chính, lại đóng bộ phim lớn như vậy, nếu không phải trước đây danh tiếng của cậu luôn tốt không biết bây giờ đã bị mắng thành thế nào rồi!"
"Còn nữa" bỗng nhiên anh cười gian bổ sung thêm một câu, "Thật ra thì, anh ta luôn ở sau lưng âm thầm bảo vệ cậu, còn nhờ rất nhiều người bảo vệ cậu nha!"
Cô nghe Lâu Dịch nói, theo bản năng nhìn về phía Tư Không Cảnh
Cách đó không xa, anh đã mặc xong đồ diễn, ung dung đứng, vừa đúng lúc cũng nhìn về cô, ánh mắt hai người giao nhau. Trong vòng vái giây nhưng cũng đủ làm lòng cô mềm xuống khi nhìn thấy đôi mắt dịu dàng đó
Nhưng Lâu Dịch là người bạn thân nhất của cô, đối với Tư Không Cảnh luôn đánh giá “Mặt lạnh lùng hoặc bị cấm dục” luôn mang theo sự trêu chọc, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lâu Dịch nói tốt về Tư Không Cảnh
"Lâu Dịch" Cô nhíu mày, "Tôi cảm thấy, có phải cậu và Tư Không lén lút giở trò gì đó?"
Lâu Dịch ngẩn ra, lập tức gẩy gẩy tóc, bĩu môi, "Ai mới cùng anh ta giở trò? Tiểu gia mình là trực nam, đẹp trai hơn so với cậu ta, còn chán ghét cậu ta!"
Một bên Jessie đang bưng nước đến cho cô, nghe những lời này lập tức bật cười
"Cười cái gì?" Lâu Dịch không vừa lòng nói, "Được, cậu xem, sau《 Hồng Trần 》có phải giá trị con người mình sẽ được chú ý, sánh ngang cậu ta, có tin hay không?"
Người thiếu niên anh tuấn, lúc nói chuyện vẻ mặt phấn khởi, kết hợp với bộ đồ diễn, tạo loại cảm giác hào hoa, Jessie nhìn thấy cũng có chút giật mình
Phong Hạ cười cười, nhìn anh nói một chữ "Tin!"
Bởi vì, cô đã sớm biết, Lâu Dịch là người có khả năng làm nghệ sĩ, tài giỏi hơn người, vẻ ngoài xuất chúng, chỉ là cậu ta đang chờ đợi, giống như cô, đang chờ đợi cơ hội để phát triển
Ở làng giải trí, có một số chuyện, chỉ cần trong một đêm có thể hoàn toàn thay đổi
-----------------
《 Hồng Trần 》chính thức bấm máy
Bắt đầu diễn, cô chỉ cần diễn một số cảnh phụ ở đoạn giữa, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối nhẹ nhàng, có chỗ nào không tốt, đạo diễn Kim liền chỉ dạy mấy câu, cô hiểu được, diễn cũng rất tốt
Thời điểm cơm trưa, cơ bản toàn bộ các diễn viên đều ngồi chung một chỗ, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Lâu Dịch vốn tính tình rất tốt lại hài hước, nhiều lần chọc cho mọi người ôm bụng cười lăn lộn, mặc dù tai cô vẫn nghe Lâu Dịch kể chuyện, nhưng tâm tư lại mơ hồ, ăn cơm rất chậm
Bởi vì sau cơm trưa, cô và Tư Không cảnh sẽ chính thức diễn
Thật sự trước kia không phải cô và anh chưa từng diễn chung, nhưng bây giờ đang bàn tán chuyện quan hệ của hai người, cô và anh lại đóng chung, cảm thấy có chút kì quái
"Điện thoại di động." Lâu dịch thấy cô ngẩn người, lấy ta đẩy đẩy cánh tay cô "Điện thoại di động của cậu rung."
"A!" Cô như mới tỉnh mộng, vội mở điện thoại ra xem, là một tin nhắn
Tin nhắn đến từ Tư Không Cảnh
"Không cần ngẩn người, ăn nhiều chút, mau mặc thêm áo khoác"
Cô nhìn hàng chữ này, ngoan ngoãn mặc áo khoác lên, theo bản năng, hướng mắt về phía anh
Anh thích yên tĩnh nên không cùng mọi người ngồi chung một chỗ nói chuyện, chỉ ngồi một mình ở trong xe ăn cơm
Lúc này cửa sổ xe màu bạc từ từ hạ xuống một nửa, từ chỗ ngồi của cô có thề nhìn thấy một bên mặt anh, khoé môi đang khẽ nhếch lên
Cô nhìn anh mất lần, cuối cùng gửi lại anh một tin nhắn
"Tư Không, em thật sự . . . . . .có chút khẩn trương, chỉ sợ diễn sẽ không tốt"
Cô rất sợ, sợ anh cảm thấy cô không đủ tư cách
Càng sợ anh cảm thấy cô còn quá non nớt, không thể cùng anh sánh vai
Rất nhanh tin nhắn được trả lời, chỉ có hai chữ “Có anh!”
Chỉ cần hai chữ như vậy của anh, mà lòng cô như yên tĩnh lại
Phong Hạ cầm điện thoại di động, hít vào một hơi thật sâu, khoé môi khẽ cười
---------
Nhưng đợi đến thời điểm quay phim, Phong Hạ mới phát hiện từ nhỏ đến lớn chưa lần nào cô lo lắng và khẩn trương như vậy
Giống như ao đầm!
Mới bắt đầu cô còn cố gắng chuẩn bị tinh thần tốt nhất, tự mình ủng hộ bản thân, còn có anh luôn khích lệ, trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất không tung tích, dù tối hôm qua ở khách sạn đùa giỡn ôn lại lời thoại cùng anh, nhưng bây giờ giống như mọi thứ chưa từng xảy ra
Thời điểm đạo diễn nói “Bắt đầu!”, cô nhìn cặp mắt sâu sắc của Tư Không Cảnh mà cảm thấy cả người cứng ngắc, cả ngón tay cũng không nhúc nhích được
"Tiệc rượu cung đình đêm khuya, xin thông báo với chư tiên. . . . . ." Cô nhìn anh khẽ phe phẩy chiếc quạt, đọc lời thoại lưu loát mà cảm thấy vô cùng xa lạ
Người này, là người cô yêu sâu đậm, nhưng dù vẻ ngoài giống nhau, cô vẫn cảm thấy như hai người hoàn toàn khác biệt
"Xin hỏi phương danh của người?" Anh nói xong lời thoại, nhìn thẳng vào cô, con mắt mang ý cười nhợt nhạt, cùng bình tường giống nhau như đúc
Cô có thể cảm thấy, bốn phía có kia sao nhiều đôi mắt đang nhìn mình, nhìn bọn họ, nhưng cô trong đầu, giờ phút này trống rỗng.cô có thể cảm thấy, các cặp mắt từ bốn phía đổ dồn về mình, nhìn bọn cô, nhưng trong đầu cô lúc này lại hoàn toàn trống rỗng
Lời thoại đang ở trong cổ họng, chỉ cần cô mở miệng là có thể nói ra, nhưng khi đối mắt với anh cô lại hoàn toàn không nói được

"Cắt!" Lúc này đạo diễn Kim lắc đầu một cái, vốn là mặt mũi có chút nghiêm nghị nhưng lại cố điều chỉnh để hoà hoãn một chút “Phong Hạ, tối hôm qua cô ngủ không ngon giấc sao?”
Vẫn còn là người mới, đã đảm nhiệm vai nữ chính thật sự vẫn chưa đủ trình độ
"Thật xin lỗi!" Vẻ mặt cô đờ đẫn, hai tay xoắn chặt với nhau, "Xin lỗi, đạo diễn Kim, là tôi không tập trung"
"Cô nghỉ một chút, xem lại lời thoại đi" đạo diễn Kim ho khan một tiếng, "Tôi hy vọng, cảnh này chỉ cần quay ba lần, dù là người mới cũng mong cô diễn đạt"
"Vâng" Cô gật đầu với đạo diễn Kim một cái, lại nhìn vào ánh mắt Tư Không Cảnh, cảm thấy trong đáy mắt anh đều là sự dịu dàng và đau lòng, nhưng bởi vì nhiều người đang nhìn mà anh đè nén vào trong, cô nhìn thấy điều đó
Thật sự, cô không muốn để anh thất vọng
Lần thứ hai.
Lần thứ ba.
"Cắt" lần này đạo diễn Kim nặng nề vỗ tay một cái, "Phong Hạ, rốt cuộc cô đang làm cái gì? Ánh mắt của cô chẳng có một chút chiều sâu!"
Giọng nói mang theo sự khẩn trương và bực bội
Phong hạ đứng tại chỗ, trong tay còn cầm đạo cụ diễn, cô có thể nghe được trong studio lúc này vang lên rất nhiều lời xì xào bàn tán của các diễn viên khác và những ánh mắt khác nhau đổ dồn về cô
Nhìn có chút hả hê, vui sướng, sớm đã dự liệu được điều đó. . . . . .
Đã là lần thứ ba rồi, lần thứ hai cô quên chuyển động theo hoạt cảnh, lần thứ ba, ánh mắt cô diễn chưa đạt
Ba lần này, mỗi một lần, diễn xuất của Tư Không Cảnh hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được, nhưng khi cô nhìn anh, nhìn anh hiện tại đóng phim mà không biết bản thân nên làm gì tiếp theo, lời thoại và hoạt cảnh đã nhớ kĩ cũng biến mất
"Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ." đạo diễn Kim ném kịch bản xuống, "Phong Hạ, lần thứ tư nếu cô không qua, sẽ cho các diễn viên khác diễn trước"
Nhân viên đang làm việc cũng dùng lại, cô buông cây kiếm gỗ trong tay ra, đi về ghế nghỉ ngơi của mình
"Sum¬mer, không cần khẩn trương!" Jessie giúp cô lau mồ hôi, nhìn cô ân cần nói "Cô không cần nghe người khác nói những gì, cũng không cần để ý họ nhìn cô ra sao, chỉ cần cô diễn nhập tâm là được"
"Ừ!" Cô gật đầu một cái, nhưng trên người vẫn không ngừng chảy mồ hôi
Lúc này Lâu Dịch đi tới, ngồi xuống bên cạnh nhìu mày nhìn cô, nhỏ giọng hỏi “Để mình nói cậu nghe”
Cô quay sang nhìn cậu ta
"Cậu cứ coi như bình tường, cậu và anh ta như thế nào thì khi diễn cũng như vậy, mặc dù ánh mắt và hành động đều là diễn nhưng cậu có thể coi như đó là mình” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc “Không phải sợ”
"Được" Cô mở nắp chai nước, uống vài ngụm rồi đứng lên
"Bắt đầu!" giọng đạo diễn Kim đầy quả quyết
Cô bắt đầu suy nghĩ lời thoại, nhớ đến hoạt cảnh, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, ép buộc mình phải cư xử như bình thường với anh
Tư Không Cảnh cũng nhìn cô, trong ánh mắt là sự khích lệ, kiên nhẫn và sự chân tình
"Ta và Cung Tâm tỷ tỷ, sẽ đến chậm một chút" Cô xoay người, nhìn anh cười híp mắt
Đạo diễn Kim nhìn thấy cô đã nhập vai, nét mặt thả lỏng không ít
Tư Không Cảnh gật đầu một cái rồi đi về phía trước kéo gần khoảng cách giữa hai người
Phong Hạ vốn đã điều chỉnh tốt tâm lí, nhưng vì anh đến gần mà nháy mắt lại quên đi lời thoại tiếp theo
Mưa bụi ở thị trấn T, vẻ mặt của anh, động tác cơ hồ đều rất đẹp mắt nhưng cô nhìn anh xinh đẹp như vậy, quen thuộc như vậy nhưng lòng bàn tay lại thấn đẩm mồ hôi
Cô nhớ, trước kia nghe rất nhiều đàn anh nói qua, ở tình huống bình thường, nếu như có cặp nghệ sĩ ngầm yêu nhau hoặc là tạo scandal thì hiệu quả cũng rất tốt, bởi vì khi diễn cảnh tình cảm trong phim rất dễ dàng nhập vai
Nhưng khi đến lượt cô thì điều này hoàn toàn ngược lại
Bởi vì cô đột nhiên như vậy nên cũng không dám nhìn anh
Tư Không Cảnh đọc xong lời thoại thì lẳng lặng nhìn cô chờ cô nói ra lời thoại cuối
Cô yên lặng trong chốc lát, lâu sau quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, ghiêng người nhìn đạo diễn Kim “Đạo diễn Kim, thật xin lỗi”
Bên trong studio yên tĩnh đến ngạt thở, đạo diễn Kim không nói được lời nào, một lát sau mới mở miệng “Cảnh kế tiếp”
"Chờ một chút, đạo diễn Kim" Lúc này Trần Dĩnh vẫn đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi xem kịch bản chợt đứng lên, đi tới chỗ máy quay “Đạo diễn Kim, để tôi diễn thử một chút cho Phong Hạ xem, tôi cảm thấy có thể nhìn người diễn trước một lần, cô ấy sẽ học hỏi được cách nhập vai”
Âm thanh của cô ôn hoà, về tình về lý không hề có sự trêu chọc
Nét mặt Tư Không Cảnh không thay đổi, tầm mắt của anh vẫn đặt trên người Phong Hạ, nhìn cô cúi đầu khuất tầm mắt mình, anh khẽ nhíu mày
"Tốt!" đạo diễn Kim suy nghĩ một chút, nhìn Phong Hạ đang đứng bên cạnh nói, "Phong Hạ, cô vừa xem vưa học hỏi"
Phong Hạ gật đầu một cái, bước thật nhanh ra khỏi hoạt cảnh
Kết quả dĩ nhiên là trong dự liệu
Mặc dù Trần Dĩnh chỉ diễn vai phụ, nhưng lại có trí nhớ hơn người, chỉ cần cô đọc qua lời thoại hai, ba lần đều có thể nhớ rất chính xác, kể cả hành động và nét mặt đều diễn rất tốt
Cô nhìn Trần Dĩnh và Tư Không Cảnh diễn chung, nhìn họ thoải mái tự nhiên, còn có sự ăn ý đến kì lạ, đáy lòng càng lúc càng lạnh
Giữa cô và Trần Dĩnh có quá nhiều cách biệt
Cô thừa nhận, cô so với Trần Dĩnh hoàn toàn thua kém
"Cảm ơn" Trần Dĩnh đọc xong lời thoại cuối, cười tủm tỉm nhìn Tư Không Cảnh nói, động tác cũng hết sức có lễ "Đã làm phiền!"
"Cắt" đạo diễn Kim vỗ tay một cái, vẻ mặt nhẹ nhõm và vui mừng "Rất tốt!"
Người xung quanh xem Trần Dĩnh và Tư Không Cảnh đóng xong đều vỗ tay, nhỏ giọng khen ngợi
Phong Hạ nhìn Tư Không Cảnh, mặc dù trên mặt anh không có quá nhiều biểu hiện nhưng cô có thể cảm thấy, anh đối với biểu hiện của Trần Dĩnh ít nhất cũng hài lòng
Không chỉ vậy, trong đôi mắt ấy còn có sự khen ngợi
"Phong Hạ" Lúc này Trần Dĩnh đi từ hoạt cảnh ra, nhìn cô cười thật tươi “Như vậy, cô có thể nhập tâm hơn chưa?”

back top