Bốn năm sau.
**
Hongkong, Hồng quán.
Toàn hội trường không bật đèn.
Tầm mắt không thể nhìn tới không khí trên đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, không thể hô hấp được bình thường.
Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có một cái tên.
Tư Không Cảnh, Uranus.
Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi một cái đều không thiếu. Mối một lần xuất hiện trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất đi khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản không cách nào so sánh được với anh.
Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp đã biến mất năm năm.
Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức một buổi diễn cá nhân thì anh lại xuất hiện.
“Đã lâu không gặp.”
Lên khán đài tối đen rộng lớn, nói xong bốn chữ này, tư không Cảnh nhẹ nhàng buông Phong Hạ ra.
Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này một tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm.
Bàn tay cô kể từ lúc anh xuất hiện, hợp ca với cô hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy không ngừng.
Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc.
Bốn chữ này, nhiều thì một chữ mạnh, thiếu một chữ lại là lạnh.
Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nói nào, khiến nhịp tim cô đập như sấm dậy, giống như đang ở trong mơ.
Lúc này, ánh đèn trên đài ‘vụt’ được bật lên.
Ánh đèn long lanh, sáng rõ lập tức khiến cô có chút chói mắt, cô giơ tay lên che tầm mắt, lại nghe được tiếng hét chói tai phía dưới.
“Cảm ơn.” Tư Không Cảnh gật đầu với những khán giả phía dưới. “Chào mọi người, tôi là Tư Không Cảnh.”
“Thật ra thì lúc mới xuống máy bay, còn cảm thấy có chút xa lạ, thời gian đã qua thật lâu, giờ đây tôi trở về quê hương, cảm giác nhất thời không biết nói gì… Bốn năm? Năm năm?” Đoạn cuối anh cố ý kéo dài ra, khiến tiếng hét phía dưới càng thêm muốn đâm thủng bầu trời, tất cả mọi người đồng thanh kêu lên. “Năm.”
Phong Hạ đứng bên cạnh anh, gần như nín thở nghe giọng của anh, căn bản không biết vẻ mặt của mình lúc này thế nào.
“Năm năm?” Anh cười nhẹ, “Cũng không phải quá dài, cũng chỉ vừa lúc khiến tôi trở nên lạc hậu, đúng không?”
Tất cả người hâm mộ dưới đài nở nụ cười, nhưng sau khi mọi người cười, đột nhiên có mấy người chỉ dẫn, dần dần tiếng nói được tụ lại thành một câu.
Tất cả mọi người chỉnh tề, đồng thời nói một câu, có vài người nói, thậm chí giọng cũng có chút nức nở.
“You are the one.”
Tư Không Cảnh, anh là người như vậy.
Chỉ có anh, mới có thể như vậy.
Anh là như vậy, trong tất cả mọi người, không ai có thể thay thế anh.
Anh là người tất cả mọi người đều hâm mộ, tất cả mọi người coi là một vị thần trong cuộc sống.
Lúc anh rời đi, tất cả mọi người biến anh thành một điều bí mật, giấu ở trong lòng.
Nhưng bây giờ anh trở lại.
Danh tiếng của anh, vẫn như thế.
___Vĩnh viễn đều như vậy.
Phong Hạ nghe tiếng hô phía dưới, lúc này cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhìn gò má anh.
Gương mặt anh, ngũ quan, ở dưới ánh đèn, nhìn có có chút mơ hồ.
Anh… là thật sao?
Tư Không Cảnh nhìn xuống khán đài, giơ tay lên, những người hâm mộ lập tức yên lặng, anh lại mở miệng, giọng nói trầm thấp. “Nhưng tới đây, nhìn lại mọi người vẫn nhiệt tình như vậy, đối với một người nghệ sĩ không hợp thời như tôi mà nói, lúc này mới phát hiện một thứ gọi là lòng trung thành.”
Anh vừa dứt lời, tiếng thét chói tai lại tiếp tục vang lên.
“Được rồi, như vậy, nhân vật chính của ngày hôm nay là Summer.” Anh nghiêng người nhìn sang cô. “Hôm nay tôi đến đây, chỉ là để phụ cho cô ấy mà thôi, vì để chúc mừng cô ấy đã hoàn thành buổi diễn cuối cùng của mình.”
“Chúc mừng em, Summer.” Dưới ánh đèn, anh nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh. “Thật ra thì, em mới là the one trong lòng mọi người.”
Cô nhìn rõ ràng, trong ánh mắt anh, phản chiếu hình ảnh cô đang hoảng hốt, một người trải qua bao nhiêu sóng gió, cô vốn nên lạnh nhạt với mọi việc.
Những người hâm mộ dưới đài, lúc này theo anh, cùng gọi to. “Summer”. Anh nhìn cô mấy giây, xoay người vẫy tay với những người dưới đài, đi về sau hậu trường.
Phong Hạ đứng tại chỗ, ,nghe bên tai là tiếng hò reo tên anh và tên mình, không nhúc nhích nhìn bóng lưng anh biến mất sau màn bài.
…
Hoàn thành show diễn thứ hai, buổi biểu diễn chính thức kết thúc, Phong Hạ đi về phía hậu trường, mới đẩy cửa phòng hóa trang, liền nhìn thấy Tưởng Nghi đang ôm tay đứng ở sau tấm bình phong, cau mày nói gì đó với Sharon.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Giọng nói của Tưởng nghi có chút lạnh lùng không giống bình thường. “Sharon, tại sao Tư Không Cảnh lại đột nhiên xuất hiện trong Show diễn của Hạ Hạ, chuyện này chị có nói qua với Hạ Hạ chưa? Đây là show diễn của cô ấy, mấy người sắp xếp trước thì cũng phải hỏi qua ý kiến của cô ấy chứ? Đây là quyết định của Mục Hi? Hay là mấy người tự tiện quyết định?”
“Tôi biết lúc trước chị là người đại diện của Tư Không Cảnh, quan hệ với anh ta rất tốt, nhưng chị có tôn trong Phong Hạ không vậy?” Hình như Tưởng Nghi có chút tức giận. “Sao chị biết rốt cuộc Hạ Hạ có muốn nhìn thấy anh ta hay không?”
Tính tình Sharon vốn nóng nảy, bị Tưởng Nghi liên tiếp nói như vậy liền bốc hỏa. “Xế chiều hôm nay Tư Không mới về tới Hongkong, sau khi đến nơi thì cậu ấy liền gọi cho tôi… tôi lập tức báo cáo chuyện này với tổng giám đốc Mục, cậu ấy phê chuẩn, hơn nữa tôi giữ bí mật với Hạ Hạ, để Tư Không xuất hiện ở gần cuối show diễn… Tư Không là thú dữ sao? Sao cô biết Hạ hạ không muốn gặp cậu ấy? Quan hệ của cô và Hạ Hạ rất tốt, tôi cũng vậy, suy nghĩ thay em ấy, tôi sẽ hại em ấy sao?”
“Hạ Hạ sẽ đồng ý gặp anh ta?” Tưởng Nghi cười nhạt. “Hạ hạ bỏ ra bao nhiêu tình cảm cho anh ta, cuối cùng thì sao? Anh ta không nói gì liền đi Mĩ, một mình Hạ Hạ sống như vậy bao nhiêu năm nay chị không rõ ràng sao? Hơn nữa anh ta đi lâu như vậy.”
“Trở về không cần gấp gáp, nhưng anh ta lại muốn tới show diễn của Hạ Hạ? Muốn thị uy với cô ấy sao? Hay muốn cười nhạo cô ấy?”
Hai giọng nữ tranh cãi, tay Phong Hạ đang cầm nắm đấm cửa từ từ hạ xuống, khép của lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, hai người sau tấm bình phong cũng ngừng nói chuyện, đi ra khỏi đó, thấy là cô, Tưởng Nghi đi trước một bước, đắn đo mấy giây, gọi cô. “Hạ Hạ.”
“Ừ.” Cô ngồi xuống trước gương trang điểm, cười cười với Tưởng Nghi. “Mình mệt muốn chết rồi.”
Vẻ mặt cô vẫn như thường, trừ việc trên khuôn mặt mang chút mệt mỏi, dường như không có bất kỳ tâm tình gì khác, Tưởng Nghi và Sharon liếc mắt nhìn nhau, Sharon bước lên trước, có chút áy náy nhìn cô nói. “Hạ Hạ, xin lỗi, khách quý tới mà không nói trước với em một tiếng… may mà em ứng biến nhanh.”
“Không sao?” Cô đưa tay lấy đồ trang sức xuống, khoát tay. “Show diễn vô cùng tốt, hơn nữa đoán chừng ngày mai, tất cả trang đầu các tờ báo giải trí sẽ là show diễn này của em.”
“Đây không phải rất tốt sao?” CÔ xoay người, nhìn hai người họ. “Cũng không phải chuyện gì xấu.”
Tưởng Nghi nhìn hành động và cách nói chuyện lạnh nhạt của cô, cắn răng, cô muốn nói gì đó nhưng sau đó lại thôi.
“Cạch cạch.”
Lúc này cửa chính đột nhiên mở ra, Phong hạ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Lâu Dịch một tay tháo mũ xuống, một tay cầm đóa hoa hồng to, dựa lưng vào cửa, cười hì hì nhìn cô. “Tiểu Thư, có người tặng cô một bó hoa hồng, mau tới ký nhận.”
Cô vừa nhìn thấy bộ dạng như tên lưu manh của Lâu Dịch liền không nhịn được cười, đứng dậy từ trên ghế, đi tới nhận lấy hoa của anh. “Cảm ơn.”
“Ai, diễn xuất của mình có phải rất tốt không?” Lâu Dịch vẫy tay chào Tưởng Nghi và Sharon, rồi đưa tay vuốt tóc cô. “Mình vừa mới lái xe tới hội trường, chỉ nghe thấy hoan hô đinh tai nhức óc ở bên trong…”
“Rất thành công.” Cô đặt bó hoa hồng lên sô pha. “Chờ mình thay quần áo rồi sẽ đi ăn cơm với cậu… Còn nữa, cậu Hongkong lúc nào vậy?”
Lâu Dịch nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha, thở một hơi dài. “Tưởng Nghi tới quay TVB, cậu lại mở show diễn, hai người tới Hongkong rồi, tất nhiên mình cũng tới,… ai, Tưởng Nghi nét mắt này của cậu là sao vậy?”
Thừa lúc Phong Hạ vào phòng thay quần áo, Tưởng Nghi đi lại ngồi cạnh Lâu Dịch, nhỏ giọng nói. “Anh ta đã trở về.”
“Hả?” Lâu Dịch nhất thời không kịp phản ứng. “Ai?”
“Tư Không Cảnh.” Tưởng Nghi khẽ thở dài. “Anh ta và Hạ Hạ có hợp xướng một bài hát trong show diễn.”
Lâu Dịch nghe được, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt khẽ lóe lên mấy giây, không nói gì.
“Tôi có việc, đi trước.” Sharon cũng hết sức thức thời, lúc này tạm biệt bọn họ, lập tức rời đi.
Chờ bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Tưởng Nghi nói. “Trước khi cậu tới đây, mình và Sharon cãi nhau một trận, chị ấy và Mục Hi, còn có những người khác, đều lừa Hạ Hạ, để Tư Không Cảnh xuất hiện trong show diễn của Hạ Hạ, mình nhìn từ hậu trường, tình huống này, đúng là mất khống chế rồi.”
“Vừa đi năm năm.” Hồi lâu sau, rốt cuộc Lâu Dịch cũng mở miệng, trong giọng nói mang vài phần trêu chọc. “Đây là anh ta tuyên bố mình trở về, muốn cướp bát cơm của mình sao?”
“Mình cảm thấy, bất kể là bát cơm nào của cậu, anh ta cũng có thể dễ dàng cướp đi.” Tưởng Nghi bật cười. “… Thật ra thì mình cũng không ghét anh ta tới vậy, chỉ là không thích kiểu muốn tới là tới, muốn đi là đi của anh ta.”
“Tin mình đi.” Lâu Dịch đưa hai tay ra sau gáy,trên gương mặt bị thời gian khiến cho trưởng thành hiện lên một nụ cười. “Cậu không ghét anh ta bằng mình đâu.”
**
Chợ đêm Hongkong, nhộn nhịp hơn ban ngày, gần tới rạng sáng, ba người tìm được một quán ăn vắng vẻ, lại không thích vào nhà hàng cao cấp ăn khuya.
Ăn tới đầy bụng, vì hôm sau Tưởng Nghi còn phải quay phim, lập tức trở về studio, khách sạn của Lâu Dịch và Phong Hạ rất gần, hai người liền đi bộ trở về cùng nhau.
“Vừa nãy cậu không ăn nhiều lắm.” Hai người đi chậm rãi, anh hỏi cô.
Vẻ mặt cô lơ đễnh, tinh thần có chút không tập trung, một lát sau mới trả lời. “Không có, chỉ là trước khi ăn cảm thấy đói, đến lúc bắt đầu ăn đã không có khẩu vị rồi.”
“Có lẽ là do quá mệt.” Cô đưa cánh tay ra,làm bộ dí dỏm. “Hiện tại, show diễn của mình đã kết thúc, mình muốn nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, nếu không đúng là đang liều mạng rồi…”
Lâu Dịch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô, im lặng một hồi, đột nhiên nói. “Anh ta đã trở về, cậu cảm thấy thế nào?”
“Anh ta đi năm năm, hôm nay trở lại, lúc đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Giọng anh mang chút nhẫn nhịn, có gắng buông lỏng.
Cô trả lời rất nhanh, giọng điệu cũng không thay đổi. “Không nghĩ gì cả… Chỉ là cảm thấy anh ấy hình như cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng lại cảm giác có chút xa lạ.”
“Hơn nữa còn cảm thấy, tầm ảnh hưởng của anh ấy, thì ra dù trải qua hơn mười năm, hai mươi năm,… cũng có thể lớn như vậy, anh ấy vừa xuất hiện, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có anh ấy.” Cô bình tĩnh cười cười.
Lâu Dịch đi bên cạnh cô, một mực quan sát nét mặt cô.
Dáng vẻ cô giống như hoàn toàn không để ý.
Chỉ như đang nói chuyện về một người bạn cũ. Một người bạn đã lâu không gặp mà thôi.
“Hạ Hạ…” Anh nghĩ một lúc, lại nói. “Mặc dù mình không biết mục đích cụ thể anh ta về lần này là gì, nhưng nếu như cậu cần phải hợp tác với anh ta, cậu có đồng ý không?”
Đã sắp đến khách sạn, cô dừng bước, lạnh nhạt nói. “Không biết… tới lúc đó rồi hãy nói.”
…
Sau khi trở lại phòng, tắm, rửa mặt.
Tất cả đã xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường lớn.
Xem ti vi một hồi, liền cảm thấy có chút buồn ngủ, cô vừa muốn đưa tay tắt đèn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Còn còn tưởng mình nghe nhầm, cô nín thở đợi một hồi, rõ ràng biết âm thanh này phát ra từ cửa phòng mình.
Đã hai giờ sáng, không thể có người đến tìm cô, cô lật người xuống giường, chau mày đi tới cạnh cửa, trong lòng suy nghĩ có phải có khách uống rượu say gõ nhầm phòng hay không.
Bật đèn trên tường, cô nhìn vào mắt mèo trên cửa, toàn thân tức khắc cứng đờ.
Đứng bên trong cửa một hồi, cô mới nhẹ đưa tay, mở khóa, từ từ mở cửa ra.
Ngoài cửa, trên hành lang ánh sáng có chút tối, người vừa mới xuất hiện trong show diễn của cô, lại một lần nữa, đang đứng trước mặt cô.
“Có được không?” Trên người Tư Không Cảnh là một chiếc áo sơ mi màu trắng, anh nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Cô theo bản năng cắn môi, cánh tay siết chặt nắm cửa hồi lâu, mới khẽ nghiêng người sang một bên.
Anh không nói gì, cứ đi qua bên người cô như vậy, vào trong căn phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô vẫn thẫn thờ đứng tại chỗ, cho đến khi anh ngồi xuống ghế sa lon trong phòng, tầm mắt lướt qua cô, thần trí mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngũ quan anh tuấn, hơi thở nhàn nhạt.
Mặt mày, ánh mắt… tất cả giao hội với những điều ở sâu nhất trong đáy lòng cô.
Anh đã thật sự trở lại.
**************************************************
Ngoại truyện: Chỉ em nghe được. (1)
UCLA. Đại học California. Phân viện Los Angeles.
Mùa đông ở Los Angeles không quá lạnh.
Kết thúc lịch học, Tư Không Cảnh khoác một chiếc áo jacket ngoài áo sơ mi, từ từ đi ra từ phòng học.
Dọc đường yên lặng, tất cả hoa cỏ ở đây um tùm đầy sức sống, vì vậy đại học kinh tế, điện ảnh nghệ thuật đặt xung quanh đây, môi trường học vô cùng thanh nhã.
“Tư Không.” Có người nhẹ vỗ lên vai anh từ phía sau, anh quay đầu lại, liền thấy bạn học Trung Quốc duy nhất trong lớp, quan hệ với anh cũng không tệ, tên là Niếp Lâm.
Niếp Lâm biết anh nói ít, đi bên cạnh anh luyên thuyên nói chuyện, thỉnh thoảng anh cũng gật đầu phụ họa, đối phương càng nói càng hưng phấn.
“Đúng rồi, tối qua mình có xem bộ phim trước kia cậu đóng, quá tuyệt vời.” Lúc này Niếp Lâm huơ tay múa chân một hồi, đột nhiên lấy hết dũng khí nói. “Tư Không, mình muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Mình vẫn luôn biết, cậu là một ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, hơn nữa tới Mĩ, cũng đóng vài bộ phim của Hollywood, phát triển tốt như vậy, tại sao cậu không tiếp tục đóng phim nữa?”
Ánh mắt anh thả nhiên. “Bởi phải tới đây học.”
Niếp Lâm giật mình. “Ý của mình là… Thật ra thì mình cảm thấy, cậu không nhất thiết phải học ngành đạo diễn, cậu đi lên từ con đường này, đã đi tới nơi cao nhất rồi, trở thành một người nổi tiếng như vậy, tại sao lại muốn đổi nghề làm đạo diễn?”
Ánh mắt anh bình thản, nhưng không trả lời.
“Đúng rồi.” Niếp Lâm cũng không hỏi tiếp, lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười giống như một tên trộm. “Vừa này, một cô gái người Mĩ lớp bên vừa hỏi cậu, buổi tối cậu có nguyện ý đi uống một chén với người ta không, phải biết rằng, những cô gái nhờ mình nói với cậu không ít, cậu là người may mắn nhất của đại học UCLA chúng ta, nếu không phải vóc người cô nàng quá đẹp… mình mới không thèm nhắm mắt đi hỏi cậu.”
Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, gần như không thèm suy nghĩ, lập tức lắc đầu.
Hai người nói chuyện, đi tới cửa trường học, Niếp Lâm giống như biết anh sẽ không đồng ý, cũng không tức giận. “Tối nay ba mình mở tiệc rượu, mấy người chú lần trước cậu gặp cũng sẽ tới, bọn họ có ấn tượng rất tốt với cậu, nói rằng lần này muốn hợp tá một mối làm ăn, muốn hỏi ý kiến cậu, tối nay cậu đến không?”
Tư Không Cảnh trầm ngâm trong chốc lát. “Được, để mình về cất sách.”
Niếp Lâm cực kỳ ngưỡng mộ anh, lúc này hết sức vui mình. “Bọn mình sẽ lái xe tới đón cậu.”
…
Tiệc rượu cũng không có nhiều người, Tư Không Cảnh cầm ly rượu, nói chuyện với cha Niếp Lâm và vài người đàn ông trung niên.
“Hạng mục này rất khả thi.” Sau một thời gian thảo luận, anh thả lỏng cà vạt một chút. “Tôi chấp nhận bỏ ra 20%, theo dự án này, cuối năm có thể thu hồi vốn.”
Thấy anh nói như vậy, mấy người đàn ông trung niên cũng gật đầu.
“Tiểu Cảnh à,” Cha Niếp Lâm luôn rất thưởng thức anh, qua ba lần rượu, cũng mở miệng cười lớn. “Cháu chuẩn bị làm đạo diễn, lại là một thương nhân, một người đàn ông xuất sắc kiếm đươc nhiều tiền ở nước Mĩ như vậy, lại không thấy con quan hệ với cô gái nào, là đang chuẩn bị về chăm sóc vợ sao?”
Anh uống một hớp rượu, chỉ cong cong môi.
“Tiểu Cảnh, bà xã cháu phải rất đẹp, tiểu thư khuê các, dịu dàng khéo léo, bác cảm thấy rất xứng đôi với cháu.” Một người đàn ông trung niên cũng cười nói. “Nếu cháu không ngại, có thể đi xem mắt.”
“Không làm phiền.” Lúc này anh gật đầu với bọn họ, nhàn nhạt nói. “Hội trường có chút ngột ngạt, cháu ra ngoài hóng mát.”
…
Ra khỏi hội trường, đứng trong hoa viên một hồi, cảm giác hơi say đã khá hơn, anh đứng yên lặng ở đó, ánh mắt rời rạc.
“Tư Không.” Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói tức giận, Niếp Lâm chạy chậm tới, đặt hai chai rượu lên đất. “Bạn gái mình cãi nhau với mình, tiếp tục như vậy mình sẽ bị cô ấy làm cho phát điện mà phải vào viện tâm thần… Cậu uống cùng mình đi, minh thấy con mẹ nó phiền.”
Liên tục mắng một hồi, Niếp Lâm trực tiếp cầm chai rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.
Đổ hơn phân nửa, mặt Niếp Lâm có chút đỏ, cau mày nhìn anh. “Sao cậu không uống?”
Lúc này Tư Không Cảnh nghiêng đầu. “Mình không thể uống nhiều rượu.”
“”Hả? Tại sao?” Niếp Lâm nói. “Cậu cũng không phải sẽ không uống.”
Anh trầm ngâm một lát. “Trước kia, mình uống rượu, uống đến mức phải đến bệnh viện rửa dạ dày, nằm chừng mấy ngày.
Lời này vừa ra, Niếp Lâm ngây ngẩn cả người, đột nhiên để chai rượu xuống. “Cậu? Rửa ruột?”
Anh khẽ gật đầu. “Trước khi tới Mĩ hai tuần, mỗi ngày đều uống.”
“Hư, Tư Không, cậu lại gạt mình rồi!” Lúc này Niếp Lâm lắc đầu, phá lên cười. “Trong đời mình, chưa bào giờ nhìn thấy một người đàn ông còn có tự chủ hay lực khống chế như cậu, sao cậu có thể không khống chế uống rượu tới mức phải rửa ruột?”
“Cậu có biết không? Có lúc thậm chí mình cũng cảm thấy, cậu giống như một kẻ dối trá, cậu nói xem, trong cuộc sống sao có thể có chuyện yên tĩnh như vậy được, vĩnh viễn để người khác tồn tại như vậy?”
“Cậu xem, cậu không có hứng thú với phụ nữ, hình như cũng không có hứng thú với danh lợi, cậu làm cái gì cũng làm đến tốt nhất, mình cảm thấy cậu gần như là một người không có khuyết điểm.” Niếp Lâm uống hết một chai, trực tiếp ngồi xuống. “Mình rất ngưỡng mộ cậu, nhưng mình lại cảm thấy, nếu như một người vẫn luôn có thể khống chế được mọi chuyện như vậy, thật ra đó cũng là một chuyện rất đáng sợ.”
Lúc này thân thể Tư Không Cảnh hơi giật giật.
“Mặc dù cậu chưa bão giờ nói, nhưng mình cảm thấy cậu trước kia, nhất định cũng có chút chuyện.” Lúc này Niếp Lâm ngẩng đầu lên. “Nếu không, ai lại rời khỏi nơi mình quen thuộc, đến một môi trường xa lạ, chịu sự cô đơn.”
Có lẽ tối nay ánh trăng quá mức cô đơn.
Hoặc là nghe được lời nói của Niếp Lâm, từng cậu từng chữ phân tích anh.
Đem điều này kể từ sau khi anh rời khỏi thành phố S tới đây, vẫn luôn duy trì một loại cân bằng tuyệt đối, ngăn cách tất cả hồi ức trước đây, anh căn bản cũng không thèm quan tâm tới thực tế, mở hộp thuốc ra.
“Cậu và bạn gái cậu, lần này tại sao lại cãi nhau?” Anh im lặng chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Niếp Lâm.
Niếp Lâm nhìn anh ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ, hồi lâu, có chút ngượng ngừng. “Hả?... À, cái đó, thật ra là hai ngày trước, cô ấy nói mình có quan hệ thân mật với một cô gái, tức giận, hôm nay mình thấy cô ấy và một cậu nhóc ở cùng nhau, mình cũng cảm thấy không thoải mái, lý do này thật ra thì rất ngây thơ đó.”
“Không ngây thơ.” Anh cầm bình rượu lên, khẽ giương môi. “Trước kia mình cũng như vậy.”
“Hả? Không thể nào!” Hai mắt Niếp Lâm trợn to.
“Ừ.” Anh lạnh nhạt nói. “Lúc đối mặt với mình, biểu hiện của cô ấy cứng ngắc, lo lắng, nhưng ngược lại khi thấy cô ấy ở chung với bạn tốt, phối hợp với nhau quay phim rất ăn ý, người đó lại đối với cô ấy rất tốt, phải nói là bạn bè cực thân, thậm chí còn có thể vì cô ấy mà hi sinh sự nghiệp của mình.”
Niếp Lâm chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, ngừng thở nghe xong. “Là Lam nhan tri kỷ(*)? Nhưng Tư Không, người kia sao xuất sắc bằng cậu, cậu không nên không tự tin vào chính mình, làm nhan thì chỉ là lam nhan thôi.”
(*)Lam nhan tri kỷ: Chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Anh uống xong một ngụm rượu, lắc đầu. “Hoặc là… nhiều lần thấy cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, vì chuyện khác mà thất hẹn với mình.”
“Mình lớn hơn cô ấy bốn tuổi, mình nhìn cô ấy từng ngày, từng này dần xuất sắc hơn, có thể tự mình tiến lên phía trước, trở thành người dù không có mình ở bên cạnh, cô ấy cũng có thể đối mặt với sóng gió, rất nhiều chuyện, cô ấy dần dần chọn không nói cho mình, không để mình hiểu rõ. Thật ra mình hiểu cô ấy chỉ không muốn làm mình lo lắng, hoặc có thể nói là, cô ấy quá để ý mình, trước mặt mình lại không tự tin.” Trong đáy mắt anh, có lẽ có rất nhiều rất nhiều cảm xúc lắng đọng.
Thật ra thì cô không biết, anh trước mặt cô, sao có thể tràn ngập tự tin?
Cho nên anh lựa chọn cách cầu hôn, chỉ muốn tạo nhiều cảm giác an toàn trong đối phương nhiều hơn một chút.
“Nhưng chính mình đối mặt với tình cảm của cô ấy như vậy thì ngược lại lựa chọn không nhìn thấy, hay nói là không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào. Càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, thậm chí xa cách cô ấy.” Lúc này anh nhìn về phía Niếp Lâm. “Rất cẩn thận, có đúng không?”
Thật ra thì Tư Không Cảnh chân chính, không được tất cả ánh hào quang rọi vào, Tư Không Cảnh thật sự không tốt như vậy.
**
Hongkong, Hồng quán.
Toàn hội trường không bật đèn.
Tầm mắt không thể nhìn tới không khí trên đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, không thể hô hấp được bình thường.
Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có một cái tên.
Tư Không Cảnh, Uranus.
Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi một cái đều không thiếu. Mối một lần xuất hiện trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất đi khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản không cách nào so sánh được với anh.
Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp đã biến mất năm năm.
Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức một buổi diễn cá nhân thì anh lại xuất hiện.
“Đã lâu không gặp.”
Lên khán đài tối đen rộng lớn, nói xong bốn chữ này, tư không Cảnh nhẹ nhàng buông Phong Hạ ra.
Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này một tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm.
Bàn tay cô kể từ lúc anh xuất hiện, hợp ca với cô hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy không ngừng.
Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc.
Bốn chữ này, nhiều thì một chữ mạnh, thiếu một chữ lại là lạnh.
Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nói nào, khiến nhịp tim cô đập như sấm dậy, giống như đang ở trong mơ.
Lúc này, ánh đèn trên đài ‘vụt’ được bật lên.
Ánh đèn long lanh, sáng rõ lập tức khiến cô có chút chói mắt, cô giơ tay lên che tầm mắt, lại nghe được tiếng hét chói tai phía dưới.
“Cảm ơn.” Tư Không Cảnh gật đầu với những khán giả phía dưới. “Chào mọi người, tôi là Tư Không Cảnh.”
“Thật ra thì lúc mới xuống máy bay, còn cảm thấy có chút xa lạ, thời gian đã qua thật lâu, giờ đây tôi trở về quê hương, cảm giác nhất thời không biết nói gì… Bốn năm? Năm năm?” Đoạn cuối anh cố ý kéo dài ra, khiến tiếng hét phía dưới càng thêm muốn đâm thủng bầu trời, tất cả mọi người đồng thanh kêu lên. “Năm.”
Phong Hạ đứng bên cạnh anh, gần như nín thở nghe giọng của anh, căn bản không biết vẻ mặt của mình lúc này thế nào.
“Năm năm?” Anh cười nhẹ, “Cũng không phải quá dài, cũng chỉ vừa lúc khiến tôi trở nên lạc hậu, đúng không?”
Tất cả người hâm mộ dưới đài nở nụ cười, nhưng sau khi mọi người cười, đột nhiên có mấy người chỉ dẫn, dần dần tiếng nói được tụ lại thành một câu.
Tất cả mọi người chỉnh tề, đồng thời nói một câu, có vài người nói, thậm chí giọng cũng có chút nức nở.
“You are the one.”
Tư Không Cảnh, anh là người như vậy.
Chỉ có anh, mới có thể như vậy.
Anh là như vậy, trong tất cả mọi người, không ai có thể thay thế anh.
Anh là người tất cả mọi người đều hâm mộ, tất cả mọi người coi là một vị thần trong cuộc sống.
Lúc anh rời đi, tất cả mọi người biến anh thành một điều bí mật, giấu ở trong lòng.
Nhưng bây giờ anh trở lại.
Danh tiếng của anh, vẫn như thế.
___Vĩnh viễn đều như vậy.
Phong Hạ nghe tiếng hô phía dưới, lúc này cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhìn gò má anh.
Gương mặt anh, ngũ quan, ở dưới ánh đèn, nhìn có có chút mơ hồ.
Anh… là thật sao?
Tư Không Cảnh nhìn xuống khán đài, giơ tay lên, những người hâm mộ lập tức yên lặng, anh lại mở miệng, giọng nói trầm thấp. “Nhưng tới đây, nhìn lại mọi người vẫn nhiệt tình như vậy, đối với một người nghệ sĩ không hợp thời như tôi mà nói, lúc này mới phát hiện một thứ gọi là lòng trung thành.”
Anh vừa dứt lời, tiếng thét chói tai lại tiếp tục vang lên.
“Được rồi, như vậy, nhân vật chính của ngày hôm nay là Summer.” Anh nghiêng người nhìn sang cô. “Hôm nay tôi đến đây, chỉ là để phụ cho cô ấy mà thôi, vì để chúc mừng cô ấy đã hoàn thành buổi diễn cuối cùng của mình.”
“Chúc mừng em, Summer.” Dưới ánh đèn, anh nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh. “Thật ra thì, em mới là the one trong lòng mọi người.”
Cô nhìn rõ ràng, trong ánh mắt anh, phản chiếu hình ảnh cô đang hoảng hốt, một người trải qua bao nhiêu sóng gió, cô vốn nên lạnh nhạt với mọi việc.
Những người hâm mộ dưới đài, lúc này theo anh, cùng gọi to. “Summer”. Anh nhìn cô mấy giây, xoay người vẫy tay với những người dưới đài, đi về sau hậu trường.
Phong Hạ đứng tại chỗ, ,nghe bên tai là tiếng hò reo tên anh và tên mình, không nhúc nhích nhìn bóng lưng anh biến mất sau màn bài.
…
Hoàn thành show diễn thứ hai, buổi biểu diễn chính thức kết thúc, Phong Hạ đi về phía hậu trường, mới đẩy cửa phòng hóa trang, liền nhìn thấy Tưởng Nghi đang ôm tay đứng ở sau tấm bình phong, cau mày nói gì đó với Sharon.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Giọng nói của Tưởng nghi có chút lạnh lùng không giống bình thường. “Sharon, tại sao Tư Không Cảnh lại đột nhiên xuất hiện trong Show diễn của Hạ Hạ, chuyện này chị có nói qua với Hạ Hạ chưa? Đây là show diễn của cô ấy, mấy người sắp xếp trước thì cũng phải hỏi qua ý kiến của cô ấy chứ? Đây là quyết định của Mục Hi? Hay là mấy người tự tiện quyết định?”
“Tôi biết lúc trước chị là người đại diện của Tư Không Cảnh, quan hệ với anh ta rất tốt, nhưng chị có tôn trong Phong Hạ không vậy?” Hình như Tưởng Nghi có chút tức giận. “Sao chị biết rốt cuộc Hạ Hạ có muốn nhìn thấy anh ta hay không?”
Tính tình Sharon vốn nóng nảy, bị Tưởng Nghi liên tiếp nói như vậy liền bốc hỏa. “Xế chiều hôm nay Tư Không mới về tới Hongkong, sau khi đến nơi thì cậu ấy liền gọi cho tôi… tôi lập tức báo cáo chuyện này với tổng giám đốc Mục, cậu ấy phê chuẩn, hơn nữa tôi giữ bí mật với Hạ Hạ, để Tư Không xuất hiện ở gần cuối show diễn… Tư Không là thú dữ sao? Sao cô biết Hạ hạ không muốn gặp cậu ấy? Quan hệ của cô và Hạ Hạ rất tốt, tôi cũng vậy, suy nghĩ thay em ấy, tôi sẽ hại em ấy sao?”
“Hạ Hạ sẽ đồng ý gặp anh ta?” Tưởng Nghi cười nhạt. “Hạ hạ bỏ ra bao nhiêu tình cảm cho anh ta, cuối cùng thì sao? Anh ta không nói gì liền đi Mĩ, một mình Hạ Hạ sống như vậy bao nhiêu năm nay chị không rõ ràng sao? Hơn nữa anh ta đi lâu như vậy.”
“Trở về không cần gấp gáp, nhưng anh ta lại muốn tới show diễn của Hạ Hạ? Muốn thị uy với cô ấy sao? Hay muốn cười nhạo cô ấy?”
Hai giọng nữ tranh cãi, tay Phong Hạ đang cầm nắm đấm cửa từ từ hạ xuống, khép của lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, hai người sau tấm bình phong cũng ngừng nói chuyện, đi ra khỏi đó, thấy là cô, Tưởng Nghi đi trước một bước, đắn đo mấy giây, gọi cô. “Hạ Hạ.”
“Ừ.” Cô ngồi xuống trước gương trang điểm, cười cười với Tưởng Nghi. “Mình mệt muốn chết rồi.”
Vẻ mặt cô vẫn như thường, trừ việc trên khuôn mặt mang chút mệt mỏi, dường như không có bất kỳ tâm tình gì khác, Tưởng Nghi và Sharon liếc mắt nhìn nhau, Sharon bước lên trước, có chút áy náy nhìn cô nói. “Hạ Hạ, xin lỗi, khách quý tới mà không nói trước với em một tiếng… may mà em ứng biến nhanh.”
“Không sao?” Cô đưa tay lấy đồ trang sức xuống, khoát tay. “Show diễn vô cùng tốt, hơn nữa đoán chừng ngày mai, tất cả trang đầu các tờ báo giải trí sẽ là show diễn này của em.”
“Đây không phải rất tốt sao?” CÔ xoay người, nhìn hai người họ. “Cũng không phải chuyện gì xấu.”
Tưởng Nghi nhìn hành động và cách nói chuyện lạnh nhạt của cô, cắn răng, cô muốn nói gì đó nhưng sau đó lại thôi.
“Cạch cạch.”
Lúc này cửa chính đột nhiên mở ra, Phong hạ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Lâu Dịch một tay tháo mũ xuống, một tay cầm đóa hoa hồng to, dựa lưng vào cửa, cười hì hì nhìn cô. “Tiểu Thư, có người tặng cô một bó hoa hồng, mau tới ký nhận.”
Cô vừa nhìn thấy bộ dạng như tên lưu manh của Lâu Dịch liền không nhịn được cười, đứng dậy từ trên ghế, đi tới nhận lấy hoa của anh. “Cảm ơn.”
“Ai, diễn xuất của mình có phải rất tốt không?” Lâu Dịch vẫy tay chào Tưởng Nghi và Sharon, rồi đưa tay vuốt tóc cô. “Mình vừa mới lái xe tới hội trường, chỉ nghe thấy hoan hô đinh tai nhức óc ở bên trong…”
“Rất thành công.” Cô đặt bó hoa hồng lên sô pha. “Chờ mình thay quần áo rồi sẽ đi ăn cơm với cậu… Còn nữa, cậu Hongkong lúc nào vậy?”
Lâu Dịch nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha, thở một hơi dài. “Tưởng Nghi tới quay TVB, cậu lại mở show diễn, hai người tới Hongkong rồi, tất nhiên mình cũng tới,… ai, Tưởng Nghi nét mắt này của cậu là sao vậy?”
Thừa lúc Phong Hạ vào phòng thay quần áo, Tưởng Nghi đi lại ngồi cạnh Lâu Dịch, nhỏ giọng nói. “Anh ta đã trở về.”
“Hả?” Lâu Dịch nhất thời không kịp phản ứng. “Ai?”
“Tư Không Cảnh.” Tưởng Nghi khẽ thở dài. “Anh ta và Hạ Hạ có hợp xướng một bài hát trong show diễn.”
Lâu Dịch nghe được, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt khẽ lóe lên mấy giây, không nói gì.
“Tôi có việc, đi trước.” Sharon cũng hết sức thức thời, lúc này tạm biệt bọn họ, lập tức rời đi.
Chờ bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Tưởng Nghi nói. “Trước khi cậu tới đây, mình và Sharon cãi nhau một trận, chị ấy và Mục Hi, còn có những người khác, đều lừa Hạ Hạ, để Tư Không Cảnh xuất hiện trong show diễn của Hạ Hạ, mình nhìn từ hậu trường, tình huống này, đúng là mất khống chế rồi.”
“Vừa đi năm năm.” Hồi lâu sau, rốt cuộc Lâu Dịch cũng mở miệng, trong giọng nói mang vài phần trêu chọc. “Đây là anh ta tuyên bố mình trở về, muốn cướp bát cơm của mình sao?”
“Mình cảm thấy, bất kể là bát cơm nào của cậu, anh ta cũng có thể dễ dàng cướp đi.” Tưởng Nghi bật cười. “… Thật ra thì mình cũng không ghét anh ta tới vậy, chỉ là không thích kiểu muốn tới là tới, muốn đi là đi của anh ta.”
“Tin mình đi.” Lâu Dịch đưa hai tay ra sau gáy,trên gương mặt bị thời gian khiến cho trưởng thành hiện lên một nụ cười. “Cậu không ghét anh ta bằng mình đâu.”
**
Chợ đêm Hongkong, nhộn nhịp hơn ban ngày, gần tới rạng sáng, ba người tìm được một quán ăn vắng vẻ, lại không thích vào nhà hàng cao cấp ăn khuya.
Ăn tới đầy bụng, vì hôm sau Tưởng Nghi còn phải quay phim, lập tức trở về studio, khách sạn của Lâu Dịch và Phong Hạ rất gần, hai người liền đi bộ trở về cùng nhau.
“Vừa nãy cậu không ăn nhiều lắm.” Hai người đi chậm rãi, anh hỏi cô.
Vẻ mặt cô lơ đễnh, tinh thần có chút không tập trung, một lát sau mới trả lời. “Không có, chỉ là trước khi ăn cảm thấy đói, đến lúc bắt đầu ăn đã không có khẩu vị rồi.”
“Có lẽ là do quá mệt.” Cô đưa cánh tay ra,làm bộ dí dỏm. “Hiện tại, show diễn của mình đã kết thúc, mình muốn nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, nếu không đúng là đang liều mạng rồi…”
Lâu Dịch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô, im lặng một hồi, đột nhiên nói. “Anh ta đã trở về, cậu cảm thấy thế nào?”
“Anh ta đi năm năm, hôm nay trở lại, lúc đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Giọng anh mang chút nhẫn nhịn, có gắng buông lỏng.
Cô trả lời rất nhanh, giọng điệu cũng không thay đổi. “Không nghĩ gì cả… Chỉ là cảm thấy anh ấy hình như cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng lại cảm giác có chút xa lạ.”
“Hơn nữa còn cảm thấy, tầm ảnh hưởng của anh ấy, thì ra dù trải qua hơn mười năm, hai mươi năm,… cũng có thể lớn như vậy, anh ấy vừa xuất hiện, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có anh ấy.” Cô bình tĩnh cười cười.
Lâu Dịch đi bên cạnh cô, một mực quan sát nét mặt cô.
Dáng vẻ cô giống như hoàn toàn không để ý.
Chỉ như đang nói chuyện về một người bạn cũ. Một người bạn đã lâu không gặp mà thôi.
“Hạ Hạ…” Anh nghĩ một lúc, lại nói. “Mặc dù mình không biết mục đích cụ thể anh ta về lần này là gì, nhưng nếu như cậu cần phải hợp tác với anh ta, cậu có đồng ý không?”
Đã sắp đến khách sạn, cô dừng bước, lạnh nhạt nói. “Không biết… tới lúc đó rồi hãy nói.”
…
Sau khi trở lại phòng, tắm, rửa mặt.
Tất cả đã xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường lớn.
Xem ti vi một hồi, liền cảm thấy có chút buồn ngủ, cô vừa muốn đưa tay tắt đèn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Còn còn tưởng mình nghe nhầm, cô nín thở đợi một hồi, rõ ràng biết âm thanh này phát ra từ cửa phòng mình.
Đã hai giờ sáng, không thể có người đến tìm cô, cô lật người xuống giường, chau mày đi tới cạnh cửa, trong lòng suy nghĩ có phải có khách uống rượu say gõ nhầm phòng hay không.
Bật đèn trên tường, cô nhìn vào mắt mèo trên cửa, toàn thân tức khắc cứng đờ.
Đứng bên trong cửa một hồi, cô mới nhẹ đưa tay, mở khóa, từ từ mở cửa ra.
Ngoài cửa, trên hành lang ánh sáng có chút tối, người vừa mới xuất hiện trong show diễn của cô, lại một lần nữa, đang đứng trước mặt cô.
“Có được không?” Trên người Tư Không Cảnh là một chiếc áo sơ mi màu trắng, anh nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Cô theo bản năng cắn môi, cánh tay siết chặt nắm cửa hồi lâu, mới khẽ nghiêng người sang một bên.
Anh không nói gì, cứ đi qua bên người cô như vậy, vào trong căn phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô vẫn thẫn thờ đứng tại chỗ, cho đến khi anh ngồi xuống ghế sa lon trong phòng, tầm mắt lướt qua cô, thần trí mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngũ quan anh tuấn, hơi thở nhàn nhạt.
Mặt mày, ánh mắt… tất cả giao hội với những điều ở sâu nhất trong đáy lòng cô.
Anh đã thật sự trở lại.
**************************************************
Ngoại truyện: Chỉ em nghe được. (1)
UCLA. Đại học California. Phân viện Los Angeles.
Mùa đông ở Los Angeles không quá lạnh.
Kết thúc lịch học, Tư Không Cảnh khoác một chiếc áo jacket ngoài áo sơ mi, từ từ đi ra từ phòng học.
Dọc đường yên lặng, tất cả hoa cỏ ở đây um tùm đầy sức sống, vì vậy đại học kinh tế, điện ảnh nghệ thuật đặt xung quanh đây, môi trường học vô cùng thanh nhã.
“Tư Không.” Có người nhẹ vỗ lên vai anh từ phía sau, anh quay đầu lại, liền thấy bạn học Trung Quốc duy nhất trong lớp, quan hệ với anh cũng không tệ, tên là Niếp Lâm.
Niếp Lâm biết anh nói ít, đi bên cạnh anh luyên thuyên nói chuyện, thỉnh thoảng anh cũng gật đầu phụ họa, đối phương càng nói càng hưng phấn.
“Đúng rồi, tối qua mình có xem bộ phim trước kia cậu đóng, quá tuyệt vời.” Lúc này Niếp Lâm huơ tay múa chân một hồi, đột nhiên lấy hết dũng khí nói. “Tư Không, mình muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Mình vẫn luôn biết, cậu là một ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, hơn nữa tới Mĩ, cũng đóng vài bộ phim của Hollywood, phát triển tốt như vậy, tại sao cậu không tiếp tục đóng phim nữa?”
Ánh mắt anh thả nhiên. “Bởi phải tới đây học.”
Niếp Lâm giật mình. “Ý của mình là… Thật ra thì mình cảm thấy, cậu không nhất thiết phải học ngành đạo diễn, cậu đi lên từ con đường này, đã đi tới nơi cao nhất rồi, trở thành một người nổi tiếng như vậy, tại sao lại muốn đổi nghề làm đạo diễn?”
Ánh mắt anh bình thản, nhưng không trả lời.
“Đúng rồi.” Niếp Lâm cũng không hỏi tiếp, lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười giống như một tên trộm. “Vừa này, một cô gái người Mĩ lớp bên vừa hỏi cậu, buổi tối cậu có nguyện ý đi uống một chén với người ta không, phải biết rằng, những cô gái nhờ mình nói với cậu không ít, cậu là người may mắn nhất của đại học UCLA chúng ta, nếu không phải vóc người cô nàng quá đẹp… mình mới không thèm nhắm mắt đi hỏi cậu.”
Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, gần như không thèm suy nghĩ, lập tức lắc đầu.
Hai người nói chuyện, đi tới cửa trường học, Niếp Lâm giống như biết anh sẽ không đồng ý, cũng không tức giận. “Tối nay ba mình mở tiệc rượu, mấy người chú lần trước cậu gặp cũng sẽ tới, bọn họ có ấn tượng rất tốt với cậu, nói rằng lần này muốn hợp tá một mối làm ăn, muốn hỏi ý kiến cậu, tối nay cậu đến không?”
Tư Không Cảnh trầm ngâm trong chốc lát. “Được, để mình về cất sách.”
Niếp Lâm cực kỳ ngưỡng mộ anh, lúc này hết sức vui mình. “Bọn mình sẽ lái xe tới đón cậu.”
…
Tiệc rượu cũng không có nhiều người, Tư Không Cảnh cầm ly rượu, nói chuyện với cha Niếp Lâm và vài người đàn ông trung niên.
“Hạng mục này rất khả thi.” Sau một thời gian thảo luận, anh thả lỏng cà vạt một chút. “Tôi chấp nhận bỏ ra 20%, theo dự án này, cuối năm có thể thu hồi vốn.”
Thấy anh nói như vậy, mấy người đàn ông trung niên cũng gật đầu.
“Tiểu Cảnh à,” Cha Niếp Lâm luôn rất thưởng thức anh, qua ba lần rượu, cũng mở miệng cười lớn. “Cháu chuẩn bị làm đạo diễn, lại là một thương nhân, một người đàn ông xuất sắc kiếm đươc nhiều tiền ở nước Mĩ như vậy, lại không thấy con quan hệ với cô gái nào, là đang chuẩn bị về chăm sóc vợ sao?”
Anh uống một hớp rượu, chỉ cong cong môi.
“Tiểu Cảnh, bà xã cháu phải rất đẹp, tiểu thư khuê các, dịu dàng khéo léo, bác cảm thấy rất xứng đôi với cháu.” Một người đàn ông trung niên cũng cười nói. “Nếu cháu không ngại, có thể đi xem mắt.”
“Không làm phiền.” Lúc này anh gật đầu với bọn họ, nhàn nhạt nói. “Hội trường có chút ngột ngạt, cháu ra ngoài hóng mát.”
…
Ra khỏi hội trường, đứng trong hoa viên một hồi, cảm giác hơi say đã khá hơn, anh đứng yên lặng ở đó, ánh mắt rời rạc.
“Tư Không.” Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói tức giận, Niếp Lâm chạy chậm tới, đặt hai chai rượu lên đất. “Bạn gái mình cãi nhau với mình, tiếp tục như vậy mình sẽ bị cô ấy làm cho phát điện mà phải vào viện tâm thần… Cậu uống cùng mình đi, minh thấy con mẹ nó phiền.”
Liên tục mắng một hồi, Niếp Lâm trực tiếp cầm chai rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.
Đổ hơn phân nửa, mặt Niếp Lâm có chút đỏ, cau mày nhìn anh. “Sao cậu không uống?”
Lúc này Tư Không Cảnh nghiêng đầu. “Mình không thể uống nhiều rượu.”
“”Hả? Tại sao?” Niếp Lâm nói. “Cậu cũng không phải sẽ không uống.”
Anh trầm ngâm một lát. “Trước kia, mình uống rượu, uống đến mức phải đến bệnh viện rửa dạ dày, nằm chừng mấy ngày.
Lời này vừa ra, Niếp Lâm ngây ngẩn cả người, đột nhiên để chai rượu xuống. “Cậu? Rửa ruột?”
Anh khẽ gật đầu. “Trước khi tới Mĩ hai tuần, mỗi ngày đều uống.”
“Hư, Tư Không, cậu lại gạt mình rồi!” Lúc này Niếp Lâm lắc đầu, phá lên cười. “Trong đời mình, chưa bào giờ nhìn thấy một người đàn ông còn có tự chủ hay lực khống chế như cậu, sao cậu có thể không khống chế uống rượu tới mức phải rửa ruột?”
“Cậu có biết không? Có lúc thậm chí mình cũng cảm thấy, cậu giống như một kẻ dối trá, cậu nói xem, trong cuộc sống sao có thể có chuyện yên tĩnh như vậy được, vĩnh viễn để người khác tồn tại như vậy?”
“Cậu xem, cậu không có hứng thú với phụ nữ, hình như cũng không có hứng thú với danh lợi, cậu làm cái gì cũng làm đến tốt nhất, mình cảm thấy cậu gần như là một người không có khuyết điểm.” Niếp Lâm uống hết một chai, trực tiếp ngồi xuống. “Mình rất ngưỡng mộ cậu, nhưng mình lại cảm thấy, nếu như một người vẫn luôn có thể khống chế được mọi chuyện như vậy, thật ra đó cũng là một chuyện rất đáng sợ.”
Lúc này thân thể Tư Không Cảnh hơi giật giật.
“Mặc dù cậu chưa bão giờ nói, nhưng mình cảm thấy cậu trước kia, nhất định cũng có chút chuyện.” Lúc này Niếp Lâm ngẩng đầu lên. “Nếu không, ai lại rời khỏi nơi mình quen thuộc, đến một môi trường xa lạ, chịu sự cô đơn.”
Có lẽ tối nay ánh trăng quá mức cô đơn.
Hoặc là nghe được lời nói của Niếp Lâm, từng cậu từng chữ phân tích anh.
Đem điều này kể từ sau khi anh rời khỏi thành phố S tới đây, vẫn luôn duy trì một loại cân bằng tuyệt đối, ngăn cách tất cả hồi ức trước đây, anh căn bản cũng không thèm quan tâm tới thực tế, mở hộp thuốc ra.
“Cậu và bạn gái cậu, lần này tại sao lại cãi nhau?” Anh im lặng chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Niếp Lâm.
Niếp Lâm nhìn anh ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ, hồi lâu, có chút ngượng ngừng. “Hả?... À, cái đó, thật ra là hai ngày trước, cô ấy nói mình có quan hệ thân mật với một cô gái, tức giận, hôm nay mình thấy cô ấy và một cậu nhóc ở cùng nhau, mình cũng cảm thấy không thoải mái, lý do này thật ra thì rất ngây thơ đó.”
“Không ngây thơ.” Anh cầm bình rượu lên, khẽ giương môi. “Trước kia mình cũng như vậy.”
“Hả? Không thể nào!” Hai mắt Niếp Lâm trợn to.
“Ừ.” Anh lạnh nhạt nói. “Lúc đối mặt với mình, biểu hiện của cô ấy cứng ngắc, lo lắng, nhưng ngược lại khi thấy cô ấy ở chung với bạn tốt, phối hợp với nhau quay phim rất ăn ý, người đó lại đối với cô ấy rất tốt, phải nói là bạn bè cực thân, thậm chí còn có thể vì cô ấy mà hi sinh sự nghiệp của mình.”
Niếp Lâm chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, ngừng thở nghe xong. “Là Lam nhan tri kỷ(*)? Nhưng Tư Không, người kia sao xuất sắc bằng cậu, cậu không nên không tự tin vào chính mình, làm nhan thì chỉ là lam nhan thôi.”
(*)Lam nhan tri kỷ: Chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Anh uống xong một ngụm rượu, lắc đầu. “Hoặc là… nhiều lần thấy cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, vì chuyện khác mà thất hẹn với mình.”
“Mình lớn hơn cô ấy bốn tuổi, mình nhìn cô ấy từng ngày, từng này dần xuất sắc hơn, có thể tự mình tiến lên phía trước, trở thành người dù không có mình ở bên cạnh, cô ấy cũng có thể đối mặt với sóng gió, rất nhiều chuyện, cô ấy dần dần chọn không nói cho mình, không để mình hiểu rõ. Thật ra mình hiểu cô ấy chỉ không muốn làm mình lo lắng, hoặc có thể nói là, cô ấy quá để ý mình, trước mặt mình lại không tự tin.” Trong đáy mắt anh, có lẽ có rất nhiều rất nhiều cảm xúc lắng đọng.
Thật ra thì cô không biết, anh trước mặt cô, sao có thể tràn ngập tự tin?
Cho nên anh lựa chọn cách cầu hôn, chỉ muốn tạo nhiều cảm giác an toàn trong đối phương nhiều hơn một chút.
“Nhưng chính mình đối mặt với tình cảm của cô ấy như vậy thì ngược lại lựa chọn không nhìn thấy, hay nói là không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào. Càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, thậm chí xa cách cô ấy.” Lúc này anh nhìn về phía Niếp Lâm. “Rất cẩn thận, có đúng không?”
Thật ra thì Tư Không Cảnh chân chính, không được tất cả ánh hào quang rọi vào, Tư Không Cảnh thật sự không tốt như vậy.