Hai tháng tấn công thị trường và thu được phản hồi đã chứng minh được mẫu khuyên tai Hồng Thạch Lựu thiết kế rất thành công. Từ Sở được nhắc đến như là một cái tên mới trong giới thiết kế. Thiên Hạ đánh giá cao nhân viên này, tăng lương tăng cấp, thời gian nghỉ ngơi còn tìm cô ấy đến nói chuyện.
Mỗi lần nói chuyện Từ Sở thường đứng ngồi không yên, mắt cụp xuống nhìn gấu váy của mình, trả lời câu hỏi của Thiên Hạ như một cái máy.
Thiên Hạ thấy Từ Sở có vẻ thiếu tự nhiên nên nghĩ mẫu con gái như thế này rất dễ an phận.
Trong bộ phận thiết kế có người có ý làm hại cô, Thiên Hạ cũng biết nhưng Từ Sở lại im lặng khiến mọi người ngạc nhiên.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên về tài hoa của Từ Sở đó là gần đây cô thiết kế một mẫu nhẫn cưới Lục Trảo.
Khác với các nhẫn kết hôn Lục Trảo bình thường khác, mẫu thiết kế của Từ Sở sử dụng nhiều những đường cong hoàn mỹ xung quanh chiếc nhẫn khiến cho nó giống như một đóa tường vi đang chầm chậm nở, viên kim cương hình tròn ở chính giữa những đường cong khiến cho chiếc nhẫn trở nên cao quý hơn và ý nghĩa tình yêu sẽ được khắc sâu hơn.
Lời bình: Hãy để nó chứng kiến tình yêu không bao giờ tàn lụi của hai bạn.
Thiên Hạ dán chặt mắt vào bức vẽ thì đột nhiên có cánh tay ôm cô từ phía sau khiến cô giật mình thảng thốt.
Trong phòng đọc sách, Khưu Lạc áp má vào má Thiên Hạ, sau khi nhìn bức vẽ anh nói: “Đúng là có tài, anh phải nghĩ cách kéo cô ấy về Lý Ngự Thành mới được…”.
“Xem chừng không chỉ có mình anh nghĩ thế đâu, Trình Lê Huyên và Triệu Hằng Chi cũng cũng trăm phương nghìn kế để lôi kéo người đấy”.
“Vậy thì em phải coi cô ấy cho kỹ vào”. Khưu Lạc khẽ ngửi mùi tóc Thiên Hạ rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Em đối xử với cô ấy đâu có tệ. Hơn nữa em cảm thấy người này rất an phận, không dễ dàng chuyển công ty đâu”. Thiên Hạ nhìn đồng hồ trên bàn đã chỉ gần mười hai giờ đêm, cô thu dọn mặt bàn rồi cùng Khưu Lạc rời khỏi phòng đọc sách.
Một tháng trước Thiên Hạ đã dọn qua phòng Khưu Lạc ở, cùng hưởng cuộc sống ngọt ngào như đôi vợ chồng mới cưới. Quản gia và người trong nhà cũng dần dần chấp nhận sự thật này, cuối cùng thì họ cũng đã hiểu hàm ý câu nói “chủ nhà” của Thiên Hạ nói hôm trở về.
Đêm hôm đó, hai người ôm chặt lấy nhau thế nhưng dường như không có ý định ngủ.
Đêm tối, Khưu Lạc đột nhiên hỏi: “Thiên Hạ biết nấu cơm không?”
Cô có chút ngạc nhiên và nói: “Hồi đại học, hình như có lần em làm kimbap(*) cho anh ăn thì phải…”.
“Ý em nói là cái thứ dùng cải tím cuộn cuộn vào đấy à?”
Tay Thiên Hạ khẽ đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh có cần phải nói nặng như thế không?”
Anh cười nhẹ rồi nói: “Mấy năm rồi chắc có tiến bộ chứ nhỉ? Anh đột nhiên muốn ăn đêm do Thiên Hạ nấu”.
Thiên Hạ nghĩ một lúc rồi nói: “Em còn biết nấu bánh chẻo”.
“… Anh cũng biết”, anh bổ sung thêm câu nữa: “Không ngờ mấy năm rồi mà tay nghề của em lại giảm đi”.
Thiên Hạ gằn giọng, lạnh lùng đáp: “Rốt cuộc anh có muốn ăn hay không?”
“Muốn chứ, anh muốn thưởng thức tay nghề của em xem thế nào”.
Nửa đêm, Thiên Hạ đi dép lê xuống bếp, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, cô không muốn làm kinh động đến người giúp việc. Cô lấy bánh chẻo sẵn trong tủ lạnh ra để cho tan hơi đá. Nhìn nồi bánh chẻo sôi sục bốc hơi lên, bất giác cô khẽ cười, vào bếp vì người mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc. Đột nhiên trong đầu cô có ý nghĩ muốn học nấu nướng từ ngày mai.
Khi trở về phòng cô hai tay cầm hai đĩa bánh rồi chui vào trong chăn. Mỗi người một đĩa rồi cùng ăn.
“Sao mà hai miếng bánh chẻo khẩu vị lại khác nhau thế này?”. Lúc nãy ăn một miếng thì rất nhũn, giờ ăn một cái thì rất mặn: “Một chiếc xoong có thể luộc được hai vị khác nhau sao?”
“Em không biết anh thích ăn loại nào cho nên ban nãy em cho nhiều loại vào…”.
“….. Em nghĩ chu đáo quá!”. Thế là, sau khi nếm mười mấy vị bánh chẻo xong, đặt đĩa xuống, vị giác của hai người dường như đã bị tê liệt.
Sau khi ăn bánh chẻo xong, hai người tựa vai ngồi dựa vào giường, má áp má, lông mi nháy nháy liên tục giống như cánh quạt.
Khưu Lạc nhìn đôi má hồng của Thiên Hạ liền nhẹ nhàng hỏi: “Em no chưa?”
“Ờ”. Cô khẽ kêu nhẹ.
Khưu Lạc với tay tắt đèn, căn phòng lại chìm trong bóng tối dài. Anh ôm chặt Thiên Hạ và thì thầm bên tai cô: “Lần sau anh nấu cho em ăn”.
Gió đêm thổi nhẹ hương hoa bay khắp phòng.
Những ngày này dường như là quãng thời gian thuận buồm xuôi gió nhất trong ba năm qua của Thiên Hạ. Ở bên cạnh Khưu Lạc, hạnh phúc ngọt ngào, sự nghiệp của “Cảnh Thụy” cũng dần dần đi lên, chẳng có chuyện gì cần phải phiền não cả.
Mẫu nhẫn cưới mới của Từ Sở được đặt tên là “Bất Hủ”, vẫn chưa tung ra thị trường mà mới chỉ trong quá trình tuyên truyền nhưng đã nhận được nhiều đơn đặt hàng, giống như từng bông tuyết bay lên, khiến cho vương quốc đá quý trang sức của “Cảnh Thụy” như được bao bọc bởi một lớp bạc, luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thiên Hạ ngày càng trọng dụng cô nhân viên này, những đồng nghiệp khác cũng không khỏi thán phục trước thành tích mà Từ Sở đạt được. Còn Từ Sở vẫn như trước, im lặng ít nói, thỉnh thoảng lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, sau mẫu “Bất Hủ”, Từ Sở dường như bị mất đi khả năng sáng tác, các mẫu mới của cô luôn khiến Thiên Hạ chau mày.
Thiên Hạ nghĩ, có thể linh cảm sau khi quá mạnh mẽ thì thường gặp phải trúc trắc, cô chưa bao giờ yêu cầu quá nghiêm khắc với Từ Sở mà ngược lại luôn động viên và an ủi cô ấy. “Bất Hủ” tung ra thị trường được một tháng và thu được kết quả thắng lợi huy hoàng. Trụ sở chính của “Cảnh Thụy” tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nhân vật chính là Từ Sở.
Điều khiến Thiên Hạ không ngờ tới đó là, đêm đó Từ Sở lại vắng mặt.
Tận mắt chứng kiến thời gian buổi tiệc bắt đầu chỉ còn tính bằng giây thế mà nhân vật chính vẫn không thấy xuất hiện, tất cả mọi người đều chau mày lo lắng.
Cuối cùng, đồng hồ chỉ năm giờ ba mươi phút chiều.
Thiên Hạ dặn dò trợ lý: “Các cô chủ trì buổi party, bố trí mọi việc thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, tôi đi tìm Từ Sở”.
Thiên Hạ nói xong liền nhanh chóng rảo bước đi. Từ Sở không xin nghỉ, điện thoại thì tắt máy, đột nhiên cắt đứt liên lạc. Từ Sở biết mọi người mở tiệc chúc mừng, có bao nhiêu người đang đợi cô đến, cô có dám vắng mặt không?
Xe phóng nhanh trên đường, luồn qua từng ngọn đèn, quặt quẹo trong từng con phố nhỏ cong cong, cuối cùng cũng tìm được đến khu nhà nhỏ nơi Từ Sở sống.
Khu này đều là những hộ dân bình thường, bên ngoài những song cửa sổ treo đầy quần áo. Các bức tường đã ngả sang màu nâu, hai bên đường cỏ dại mọc đầy.
Từ Sở làm sao lại sống ở đây được chứ? Nếu như không phải trong hồ sơ viết rõ ràng như thế thì cô không thể nào tin được. Với mức lương đãi ngộ mà “Cảnh Thụy” trả thì cho dù cô ấy không mua được nhà to đẹp thì cũng thừa sức thuê được những căn hộ cao cấp.
Thiên Hạ rảo bước vào khu nhà nhỏ, phía sau người đi đường đang dần dần vây quanh chiếc xe của cô, cô lắc đầu cười.
Cuối cùng cũng tìm được phòng số 58. Di động và điện thoại bàn đều không gọi được, cô quyết định đi thẳng lên trên tầng, theo phản ứng của mọi người ở công ty thì Từ Sở là một “trạch nữ” tiêu chuẩn.
Bên ngoài ban công, của tầng Thiên Hạ bất ngờ khi nhìn thấy Từ Sở đang ngồi ôm gối.
Từ Sở mặc một bộ quần áo rất đơn giản, sơ mi xanh, váy trắng, mái tóc đen buông xõa, gương mặt vùi vào trong đầu gối, đôi vai run rẩy, chỉ cần nhìn là biết cô ấy đang khóc.
“Tiểu Sở, em sao thế?” Thiên Hạ bước nhanh đến cạnh cô rồi cùng ngồi xuống bên cạnh. “Công ty hôm nay mở tiệc mừng Bất Hủ, mọi người đều đang đợi em đấy!”.
Từ Sở ngước đầu lên rưng rưng nước mắt nhìn Thiên Hạ, cô nghẹn ngào nói: “Giám đốc… sao chị lại… đến đây… xin lỗi… tâm trạng em bây giờ… không đến tham dự party được…”. Vừa nói nước mắt Từ Sở vừa tuôn rơi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Thiên Hạ tiếp tục hỏi.
Từ Sở bặm môi không nói.
Thiên Hạ nhìn điệu bộ của Từ Sở liền thở dài và nói: “Chia tay rồi à?”
Đồng tử của Từ Sở thu nhỏ lại, dường như cô ấy đang nghĩ đến nỗi đau cùng cực, cô nghẹn lời nói: “Em thiết kế Bất Hủ là dành cho đám cưới của chúng em… anh ta lại mua nó để cầu hôn người khác”. Lồng ngực Từ Sở không ngừng run rẩy, khóc tới mức không thở được, Thiên Hạ vội vàng vuốt vuốt lưng giúp cô thở dễ dàng hơn.
Hóa ra là như thế. Khoảng thời gian trước các mẫu thiết kế của Từ Sở luôn bay bổng có thần thái, “Bất Hủ” càng khiến sự chủ đề hoa lệ, lãng mạn đạt đến cực điểm, nhưng sau “Bất Hủ” thì thiết kế của Từ Sở như mất đi sức sống. Giống như viên trân châu bị vùi trong bụi, khiến người ta thương tiếc.
Thiên Hạ biết Từ Sở là người vô cùng coi trọng gia đình và tình yêu, việc cô ấy tiết kiệm chắc chắn là để chuẩn bị cho đám cưới, tiền chuẩn bị đủ rồi thì bạn trai lại mua nhẫn cô thiết kế để đi cầu hôn người khác.
Cô muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, những chuyện liên quan đến tình cảm là phức tạp nhất. Ngập ngừng một hồi, cô nói: “Cho dù em có ngồi đây khóc đến mờ mắt thì anh ta cũng không quay lại đâu, làm gì phải ngược đãi bản thân thế? Khóc không giải quyết được vấn đề!”.
“Vậy em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào?” Trong ánh mắt tối tăm của Từ Sở dường như đã mất đi khát vọng tình yêu cuồng nhiệt.
Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy vẫn còn may, vẫn may vì hai người họ chưa kết hôn, nếu không thì Từ Sở còn phải chịu đả kích mạnh mẽ hơn nữa…
“Em muốn đi tìm anh ấy… em nhất định phải tìm anh ấy! Để lại mẩu giấy cho em thì ý nghĩa gì chứ!” Từ Sở đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài khu nhà nhỏ.
“Từ Sở, em muốn làm cái gì?” Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho Từ Sở, thế nhưng cô đi giày cao gót kiểu gì cũng không đuổi theo cô ấy được.
Từ Sở leo lên taxi, Thiên Hạ cũng vào xe rồi ấn còi inh ỏi để mọi người nhường đường, cô bám rất sát chiếc taxi phía trước.
Từ Sở đóng chặt cửa xe không muốn nói gì với Thiên Hạ cả, còn Thiên Hạ thì lo lắng sợ Từ Sở sẽ làm chuyện gì dại dột, nên cô bám sát phía sau. Trời càng lúc càng tối, tacxi dừng xe, Thiên Hạ cũng dừng xe, có người mở cửa xe cho cô. Xuống xe cô mới phát hiện ra, buổi đêm được trang hoàng lộng lẫy, người đi kẻ lại lũ lượt, trước mắt cô chính là khách sạn Quân Du.
Thiên Hạ sững người một lúc.
Không trùng hợp đến thế chứ? Nhà họ Châu rộng lớn như thế, đêm nay chắc Châu Cẩn Du không xuất hiện ở khách sạn đâu. Cô cúi đầu nhìn lại mình, cô đang mặc một bộ váy công sở nữ tính màu nâu nhưng không quá chói lọi, cô ngẩng đầu bước vào trong khách sạn Quân Du.
Vừa bước vào trong Thiên Hạ đã nhìn thấy Từ Sở đang giằng co với lễ tân trước quầy, nhiều người ở trong đại sảnh ngạc nhiên kéo đến nhìn, ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ.
“Gọi giám đốc quản lý của các cô ra đây, Lục Khải Chi đâu? Anh ta đâu rồi?” Lần đầu tiên Thiên Hạ nhìn thấy một Từ Sở hiền dịu nổi điên như thế. Nếu như trước đây Thiên Hạ vẫn giữ tâm trạng là quan tâm trân trọng tài năng của nhân viên thì giờ đây hoàn toàn là sự đồng cảm và quan tâm giữa hai người phụ nữ với nhau. Cô lên trước kéo Từ Sở lại và an ủi: “Từ Sở, em đừng như thế!”. Sau đó cô quay ra nói với lễ tân: “Phiền cô có thể gọi giúp tôi giám đốc quản lý ra được không? Có một số chuyện cần phải đối diện với nhau giải quyết sẽ tốt hơn”.
Lễ tân gật đầu đi vào.
Đợi gần hai mươi phút mà không có ai xuống. Từ Sở lao về phía thang máy chuẩn bị lên thẳng văn phòng tìm Lục Khải Chi, Thiên Hạ và những người khác vội vàng giữ lại, cả đại sảnh nhốn nháo mất kiểm soát.
Một tiếng bước chân đầy sức mạnh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người cùng quay lại nhìn và thấy từ phía cánh cửa kính xoay có một chàng trai bước ra, những ánh đèn trên cao chiếu rọi xung quanh anh, anh mặc bộ complet màu đen, nho nhã khác thường.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn qua đám đông một lượt, bao gồm cả Thiên Hạ, anh chỉ nhìn qua thôi sau đó chau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Bọn họ, sáu tháng rồi không gặp nhau.
Thiên Hạ cảm thấy dường như anh đã trở lại ngày đầu tiên khi gặp nhau, một Châu Cẩn Du lạnh lùng cao ngạo, luôn có cảm giác tài giỏi hơn người, lạnh lùng và xa cách với người bên cạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy hai năm qua và tất cả những gì giữa cô và Châu Cẩn Du giống như một giấc mơ, thậm chí cô còn không dám tin Châu Cẩn Du đã từng yêu cô.
Thiên Hạ khẽ cười nhạt. Đây mới là Châu Cẩn Du. Nếu như anh ấy vì cô mà rơi xuống bụi trần, thân vương bụi trần thì quả thật cô thấy anh ấy không đáng phải làm như thế.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng giải thích với anh mọi chuyện. Anh khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Từ Sở: “Thưa cô, cô không vừa lòng với nhân viên của tôi sao?” Không đợi Từ Sở trả lời anh quay sang trợ lý bên cạnh nói: “Gọi Lục Khải Chi lên phòng họp tầng bảy cho tôi”. Nói xong anh đi thẳng đến thang máy và quay lại nói: “Phiền hai người đi theo tôi”.
Trong thang máy của khách sạn Quân Du, chỉ có ba người trong đó, Từ Sở đứng một mình bên cạnh các nút bấm, mắt nhìn trân trân vào các con số đang di chuyển từ số một.
Thiên Hạ và Cẩn Du đứng cạnh nhau, cô đứng thẳng, còn anh khoanh tay.
Thiên Hạ nhìn bóng mình phản chiếu trong thang máy, dưới ánh điện ấm áp chiếu rọi bóng cô hiện lên ở cửa như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng. Cô dần dần di chuyển ánh mắt sang bóng người đàn ông mặc complet đen bên cạnh, anh đưa mắt sang phía khác, chiếc cằm vẫn ngước lên theo thói quen.
Dần dần ánh mắt Châu Cẩn Du cũng quay lại hai người cùng nhìn bóng nhau trong thang máy, ánh mắt chạm nhau ở một chỗ.
Một phút giây ngại ngùng, hai người cùng chớp mắt, vừa may đã đến tầng bảy, cánh cửa thang máy bật mở.
Phòng họp tầng bảy, Lục Khải Chi thấy Cẩn Du bước vào liền đứng dậy theo phản xạ và kính cẩn nói: “Chào tổng giám đốc”.
Nhân viên phục vụ vào bật điện và điều hòa, trên bàn đặt sẵn bốn cốc trà.
Thiên Hạ và Từ Sở cùng ngồi một bên đối diện với Cẩn Du và Khải Chi.
Châu Cẩn Du không ngồi xuống mà cầm cốc trà đến bên cửa sổ, nghiêng mặt về phía ba người. Anh cầm nắp cốc rồi nhìn những lá trà nổi bên trong và nói: “Mấy người có chuyện gì thì nói rõ ràng ra đi”.
Từ Sở bắt đầu khóc nấc lên trong phòng: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao… cùng nhau xây dựng sự nghiệp… chẳng dễ dàng gì sự nghiệp chúng ta mới khởi sắc, cũng đã dành đủ tiền mua nhà mua nhẫn, em cũng đã vì đám cưới của chúng ta mà thiết kế nhẫn cưới Lục Trảo… sao anh nói đi là đi ngay thế? Tờ giấy đó có nghĩa gì chứ?”
“Trên đó tôi đã viết rất rõ ràng rồi mà”. Gương mặt Lục Khải Chi vô cùng mệt mỏi, dường như việc nói chuyện với Từ Sở rất tốn sức: “Chúng ta không hợp nhau, em tìm người khác đi…”.
“Không hợp chỗ nào? Chẳng phải nửa năm qua chúng ta đều sống rất tốt đẹp sao? Anh cũng nói rất thích ăn các món em nấu mà”.
Hai người bắt đầu tranh luận giằng co.
Châu Cẩn Du vẫn đứng dựa cửa sổ, những ngón tay dài mân mê cốc trà rồi chầm chậm nhấp từng ngụm, ánh mắt đang nhìn xa xăm ra cảnh đêm hoa lệ ngoài cửa sổ.
Thiên Hạ ngồi bên cạnh không nói gì, cô lo lắng Từ Sở sẽ có những hành vi kích động quá mức, còn nội dung mà hai người này đang tranh luận thì cô hoàn toàn không có hứng thú để nghe.
Có thể do tranh luận lâu quá mà không đi đến kết quả, Lục Khải Chi bực tức nói: “Từ Sở, cô thừa nhận đi! Cô là người có vấn đề! Tại sao mỗi lần chị em cô ở quê lên đều phải ra ngoài ở?
Tôi điều tra rồi các cô ở cùng một căn phòng! Còn chúng ta đã bên nhau nửa năm nay rồi nhưng cô chưa bao giờ cho tôi chạm vào cô!” Nói xong anh ta đột ngột quay sang nhìn Thiên Hạ như tìm sự giúp đỡ: “Chị ơi, chị nói xem một cô gái và một chàng trai ở bên nhau hơn nửa năm trời mà chẳng hề xảy ra chuyện gì, chị nói xem cô ấy có vấn đề phải không?”
Thiên Hạ mấp máy môi, câu hỏi khó như thế này khiến cô không biết trả lời thế nào. Ánh mắt bên ngoài cửa sổ đã quay lại nhìn, Châu Cẩn Du tiếp tục cầm cốc trà lên và uống tiếp, điệu bộ thể hiện thái độ không quan tâm.
“Chị ơi, chị nói đi, đây là một người con gái không bình thường đúng không?” Lục Khải Chi hỏi dồn.
Thiên Hạ miễn cưỡng đáp: “Có thể cô ấy là một người bảo thủ, cảm ấy thấy sau hôn nhân làm chuyện ấy mới được”.
“Thôi đi! Bây giờ là thời đại nào rồi chứ! Từ Sở, nếu như cô không có vấn đề thì có phải trong lòng cô có người khác rồi chứ gì?” Đối mặt với những lời độc ác của Khải Chi gương mặt Từ Sở hết đỏ phừng phừng rồi lại trắng bệch ra, cuối cùng cô gào lên: “Lục Khải Chi, anh còn là người nữa không hả?” Nước mắt đã sắp tuôn ra tiếp.
Trước khi tình hình xấu đi, Châu Cẩn Du hạ cốc trà xuống và nói: “Mấy người nói rõ chuyện rồi chứ? Lần sau xin đừng đến đại sảnh khách sạn gây chuyện nữa. Cảm ơn!”.
Những lời tiễn khách của Châu Cẩn Du khiến không khí cả căn phòng càng nặng nề hơn, Thiên Hạ đỡ Từ Sở dời khỏi đó. Từ Sở ôm lấy Thiên Hạ mà khóc, bước đi khó nhọc.
Lục Khải Chi nhìn theo bóng hai người rời đi rồi quay lại nói: “Tổng giám đốc anh nhìn xem, cô ta đúng là có vấn đề”.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn Lục Khải Chi vô cùng lạnh lùng và sắc bén, khiến cho Khải Chi câm bặt. Châu Cẩn Du đặt cốc trà lên bàn rồi rời khỏi phòng họp, khi bước ra ngoài anh có ý đưa mắt nhìn về phía thang máy. Đúng lúc cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại, Thiên Hạ đang an ủi Từ Sở trong đó, gương mặt nghiêng về phía anh, dáng vẻ dịu dàng của cô hoàn toàn được lột tả dưới ánh điện.
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Châu Cẩn Du thu ánh nhìn lại rồi bước về đầu kia của hành lang, nụ cười trên miệng nhạt dần, dường như chưa từng tồn tại.
Mỗi lần nói chuyện Từ Sở thường đứng ngồi không yên, mắt cụp xuống nhìn gấu váy của mình, trả lời câu hỏi của Thiên Hạ như một cái máy.
Thiên Hạ thấy Từ Sở có vẻ thiếu tự nhiên nên nghĩ mẫu con gái như thế này rất dễ an phận.
Trong bộ phận thiết kế có người có ý làm hại cô, Thiên Hạ cũng biết nhưng Từ Sở lại im lặng khiến mọi người ngạc nhiên.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên về tài hoa của Từ Sở đó là gần đây cô thiết kế một mẫu nhẫn cưới Lục Trảo.
Khác với các nhẫn kết hôn Lục Trảo bình thường khác, mẫu thiết kế của Từ Sở sử dụng nhiều những đường cong hoàn mỹ xung quanh chiếc nhẫn khiến cho nó giống như một đóa tường vi đang chầm chậm nở, viên kim cương hình tròn ở chính giữa những đường cong khiến cho chiếc nhẫn trở nên cao quý hơn và ý nghĩa tình yêu sẽ được khắc sâu hơn.
Lời bình: Hãy để nó chứng kiến tình yêu không bao giờ tàn lụi của hai bạn.
Thiên Hạ dán chặt mắt vào bức vẽ thì đột nhiên có cánh tay ôm cô từ phía sau khiến cô giật mình thảng thốt.
Trong phòng đọc sách, Khưu Lạc áp má vào má Thiên Hạ, sau khi nhìn bức vẽ anh nói: “Đúng là có tài, anh phải nghĩ cách kéo cô ấy về Lý Ngự Thành mới được…”.
“Xem chừng không chỉ có mình anh nghĩ thế đâu, Trình Lê Huyên và Triệu Hằng Chi cũng cũng trăm phương nghìn kế để lôi kéo người đấy”.
“Vậy thì em phải coi cô ấy cho kỹ vào”. Khưu Lạc khẽ ngửi mùi tóc Thiên Hạ rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Em đối xử với cô ấy đâu có tệ. Hơn nữa em cảm thấy người này rất an phận, không dễ dàng chuyển công ty đâu”. Thiên Hạ nhìn đồng hồ trên bàn đã chỉ gần mười hai giờ đêm, cô thu dọn mặt bàn rồi cùng Khưu Lạc rời khỏi phòng đọc sách.
Một tháng trước Thiên Hạ đã dọn qua phòng Khưu Lạc ở, cùng hưởng cuộc sống ngọt ngào như đôi vợ chồng mới cưới. Quản gia và người trong nhà cũng dần dần chấp nhận sự thật này, cuối cùng thì họ cũng đã hiểu hàm ý câu nói “chủ nhà” của Thiên Hạ nói hôm trở về.
Đêm hôm đó, hai người ôm chặt lấy nhau thế nhưng dường như không có ý định ngủ.
Đêm tối, Khưu Lạc đột nhiên hỏi: “Thiên Hạ biết nấu cơm không?”
Cô có chút ngạc nhiên và nói: “Hồi đại học, hình như có lần em làm kimbap(*) cho anh ăn thì phải…”.
“Ý em nói là cái thứ dùng cải tím cuộn cuộn vào đấy à?”
Tay Thiên Hạ khẽ đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh có cần phải nói nặng như thế không?”
Anh cười nhẹ rồi nói: “Mấy năm rồi chắc có tiến bộ chứ nhỉ? Anh đột nhiên muốn ăn đêm do Thiên Hạ nấu”.
Thiên Hạ nghĩ một lúc rồi nói: “Em còn biết nấu bánh chẻo”.
“… Anh cũng biết”, anh bổ sung thêm câu nữa: “Không ngờ mấy năm rồi mà tay nghề của em lại giảm đi”.
Thiên Hạ gằn giọng, lạnh lùng đáp: “Rốt cuộc anh có muốn ăn hay không?”
“Muốn chứ, anh muốn thưởng thức tay nghề của em xem thế nào”.
Nửa đêm, Thiên Hạ đi dép lê xuống bếp, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, cô không muốn làm kinh động đến người giúp việc. Cô lấy bánh chẻo sẵn trong tủ lạnh ra để cho tan hơi đá. Nhìn nồi bánh chẻo sôi sục bốc hơi lên, bất giác cô khẽ cười, vào bếp vì người mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc. Đột nhiên trong đầu cô có ý nghĩ muốn học nấu nướng từ ngày mai.
Khi trở về phòng cô hai tay cầm hai đĩa bánh rồi chui vào trong chăn. Mỗi người một đĩa rồi cùng ăn.
“Sao mà hai miếng bánh chẻo khẩu vị lại khác nhau thế này?”. Lúc nãy ăn một miếng thì rất nhũn, giờ ăn một cái thì rất mặn: “Một chiếc xoong có thể luộc được hai vị khác nhau sao?”
“Em không biết anh thích ăn loại nào cho nên ban nãy em cho nhiều loại vào…”.
“….. Em nghĩ chu đáo quá!”. Thế là, sau khi nếm mười mấy vị bánh chẻo xong, đặt đĩa xuống, vị giác của hai người dường như đã bị tê liệt.
Sau khi ăn bánh chẻo xong, hai người tựa vai ngồi dựa vào giường, má áp má, lông mi nháy nháy liên tục giống như cánh quạt.
Khưu Lạc nhìn đôi má hồng của Thiên Hạ liền nhẹ nhàng hỏi: “Em no chưa?”
“Ờ”. Cô khẽ kêu nhẹ.
Khưu Lạc với tay tắt đèn, căn phòng lại chìm trong bóng tối dài. Anh ôm chặt Thiên Hạ và thì thầm bên tai cô: “Lần sau anh nấu cho em ăn”.
Gió đêm thổi nhẹ hương hoa bay khắp phòng.
Những ngày này dường như là quãng thời gian thuận buồm xuôi gió nhất trong ba năm qua của Thiên Hạ. Ở bên cạnh Khưu Lạc, hạnh phúc ngọt ngào, sự nghiệp của “Cảnh Thụy” cũng dần dần đi lên, chẳng có chuyện gì cần phải phiền não cả.
Mẫu nhẫn cưới mới của Từ Sở được đặt tên là “Bất Hủ”, vẫn chưa tung ra thị trường mà mới chỉ trong quá trình tuyên truyền nhưng đã nhận được nhiều đơn đặt hàng, giống như từng bông tuyết bay lên, khiến cho vương quốc đá quý trang sức của “Cảnh Thụy” như được bao bọc bởi một lớp bạc, luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thiên Hạ ngày càng trọng dụng cô nhân viên này, những đồng nghiệp khác cũng không khỏi thán phục trước thành tích mà Từ Sở đạt được. Còn Từ Sở vẫn như trước, im lặng ít nói, thỉnh thoảng lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, sau mẫu “Bất Hủ”, Từ Sở dường như bị mất đi khả năng sáng tác, các mẫu mới của cô luôn khiến Thiên Hạ chau mày.
Thiên Hạ nghĩ, có thể linh cảm sau khi quá mạnh mẽ thì thường gặp phải trúc trắc, cô chưa bao giờ yêu cầu quá nghiêm khắc với Từ Sở mà ngược lại luôn động viên và an ủi cô ấy. “Bất Hủ” tung ra thị trường được một tháng và thu được kết quả thắng lợi huy hoàng. Trụ sở chính của “Cảnh Thụy” tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nhân vật chính là Từ Sở.
Điều khiến Thiên Hạ không ngờ tới đó là, đêm đó Từ Sở lại vắng mặt.
Tận mắt chứng kiến thời gian buổi tiệc bắt đầu chỉ còn tính bằng giây thế mà nhân vật chính vẫn không thấy xuất hiện, tất cả mọi người đều chau mày lo lắng.
Cuối cùng, đồng hồ chỉ năm giờ ba mươi phút chiều.
Thiên Hạ dặn dò trợ lý: “Các cô chủ trì buổi party, bố trí mọi việc thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, tôi đi tìm Từ Sở”.
Thiên Hạ nói xong liền nhanh chóng rảo bước đi. Từ Sở không xin nghỉ, điện thoại thì tắt máy, đột nhiên cắt đứt liên lạc. Từ Sở biết mọi người mở tiệc chúc mừng, có bao nhiêu người đang đợi cô đến, cô có dám vắng mặt không?
Xe phóng nhanh trên đường, luồn qua từng ngọn đèn, quặt quẹo trong từng con phố nhỏ cong cong, cuối cùng cũng tìm được đến khu nhà nhỏ nơi Từ Sở sống.
Khu này đều là những hộ dân bình thường, bên ngoài những song cửa sổ treo đầy quần áo. Các bức tường đã ngả sang màu nâu, hai bên đường cỏ dại mọc đầy.
Từ Sở làm sao lại sống ở đây được chứ? Nếu như không phải trong hồ sơ viết rõ ràng như thế thì cô không thể nào tin được. Với mức lương đãi ngộ mà “Cảnh Thụy” trả thì cho dù cô ấy không mua được nhà to đẹp thì cũng thừa sức thuê được những căn hộ cao cấp.
Thiên Hạ rảo bước vào khu nhà nhỏ, phía sau người đi đường đang dần dần vây quanh chiếc xe của cô, cô lắc đầu cười.
Cuối cùng cũng tìm được phòng số 58. Di động và điện thoại bàn đều không gọi được, cô quyết định đi thẳng lên trên tầng, theo phản ứng của mọi người ở công ty thì Từ Sở là một “trạch nữ” tiêu chuẩn.
Bên ngoài ban công, của tầng Thiên Hạ bất ngờ khi nhìn thấy Từ Sở đang ngồi ôm gối.
Từ Sở mặc một bộ quần áo rất đơn giản, sơ mi xanh, váy trắng, mái tóc đen buông xõa, gương mặt vùi vào trong đầu gối, đôi vai run rẩy, chỉ cần nhìn là biết cô ấy đang khóc.
“Tiểu Sở, em sao thế?” Thiên Hạ bước nhanh đến cạnh cô rồi cùng ngồi xuống bên cạnh. “Công ty hôm nay mở tiệc mừng Bất Hủ, mọi người đều đang đợi em đấy!”.
Từ Sở ngước đầu lên rưng rưng nước mắt nhìn Thiên Hạ, cô nghẹn ngào nói: “Giám đốc… sao chị lại… đến đây… xin lỗi… tâm trạng em bây giờ… không đến tham dự party được…”. Vừa nói nước mắt Từ Sở vừa tuôn rơi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Thiên Hạ tiếp tục hỏi.
Từ Sở bặm môi không nói.
Thiên Hạ nhìn điệu bộ của Từ Sở liền thở dài và nói: “Chia tay rồi à?”
Đồng tử của Từ Sở thu nhỏ lại, dường như cô ấy đang nghĩ đến nỗi đau cùng cực, cô nghẹn lời nói: “Em thiết kế Bất Hủ là dành cho đám cưới của chúng em… anh ta lại mua nó để cầu hôn người khác”. Lồng ngực Từ Sở không ngừng run rẩy, khóc tới mức không thở được, Thiên Hạ vội vàng vuốt vuốt lưng giúp cô thở dễ dàng hơn.
Hóa ra là như thế. Khoảng thời gian trước các mẫu thiết kế của Từ Sở luôn bay bổng có thần thái, “Bất Hủ” càng khiến sự chủ đề hoa lệ, lãng mạn đạt đến cực điểm, nhưng sau “Bất Hủ” thì thiết kế của Từ Sở như mất đi sức sống. Giống như viên trân châu bị vùi trong bụi, khiến người ta thương tiếc.
Thiên Hạ biết Từ Sở là người vô cùng coi trọng gia đình và tình yêu, việc cô ấy tiết kiệm chắc chắn là để chuẩn bị cho đám cưới, tiền chuẩn bị đủ rồi thì bạn trai lại mua nhẫn cô thiết kế để đi cầu hôn người khác.
Cô muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, những chuyện liên quan đến tình cảm là phức tạp nhất. Ngập ngừng một hồi, cô nói: “Cho dù em có ngồi đây khóc đến mờ mắt thì anh ta cũng không quay lại đâu, làm gì phải ngược đãi bản thân thế? Khóc không giải quyết được vấn đề!”.
“Vậy em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào?” Trong ánh mắt tối tăm của Từ Sở dường như đã mất đi khát vọng tình yêu cuồng nhiệt.
Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy vẫn còn may, vẫn may vì hai người họ chưa kết hôn, nếu không thì Từ Sở còn phải chịu đả kích mạnh mẽ hơn nữa…
“Em muốn đi tìm anh ấy… em nhất định phải tìm anh ấy! Để lại mẩu giấy cho em thì ý nghĩa gì chứ!” Từ Sở đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài khu nhà nhỏ.
“Từ Sở, em muốn làm cái gì?” Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho Từ Sở, thế nhưng cô đi giày cao gót kiểu gì cũng không đuổi theo cô ấy được.
Từ Sở leo lên taxi, Thiên Hạ cũng vào xe rồi ấn còi inh ỏi để mọi người nhường đường, cô bám rất sát chiếc taxi phía trước.
Từ Sở đóng chặt cửa xe không muốn nói gì với Thiên Hạ cả, còn Thiên Hạ thì lo lắng sợ Từ Sở sẽ làm chuyện gì dại dột, nên cô bám sát phía sau. Trời càng lúc càng tối, tacxi dừng xe, Thiên Hạ cũng dừng xe, có người mở cửa xe cho cô. Xuống xe cô mới phát hiện ra, buổi đêm được trang hoàng lộng lẫy, người đi kẻ lại lũ lượt, trước mắt cô chính là khách sạn Quân Du.
Thiên Hạ sững người một lúc.
Không trùng hợp đến thế chứ? Nhà họ Châu rộng lớn như thế, đêm nay chắc Châu Cẩn Du không xuất hiện ở khách sạn đâu. Cô cúi đầu nhìn lại mình, cô đang mặc một bộ váy công sở nữ tính màu nâu nhưng không quá chói lọi, cô ngẩng đầu bước vào trong khách sạn Quân Du.
Vừa bước vào trong Thiên Hạ đã nhìn thấy Từ Sở đang giằng co với lễ tân trước quầy, nhiều người ở trong đại sảnh ngạc nhiên kéo đến nhìn, ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ.
“Gọi giám đốc quản lý của các cô ra đây, Lục Khải Chi đâu? Anh ta đâu rồi?” Lần đầu tiên Thiên Hạ nhìn thấy một Từ Sở hiền dịu nổi điên như thế. Nếu như trước đây Thiên Hạ vẫn giữ tâm trạng là quan tâm trân trọng tài năng của nhân viên thì giờ đây hoàn toàn là sự đồng cảm và quan tâm giữa hai người phụ nữ với nhau. Cô lên trước kéo Từ Sở lại và an ủi: “Từ Sở, em đừng như thế!”. Sau đó cô quay ra nói với lễ tân: “Phiền cô có thể gọi giúp tôi giám đốc quản lý ra được không? Có một số chuyện cần phải đối diện với nhau giải quyết sẽ tốt hơn”.
Lễ tân gật đầu đi vào.
Đợi gần hai mươi phút mà không có ai xuống. Từ Sở lao về phía thang máy chuẩn bị lên thẳng văn phòng tìm Lục Khải Chi, Thiên Hạ và những người khác vội vàng giữ lại, cả đại sảnh nhốn nháo mất kiểm soát.
Một tiếng bước chân đầy sức mạnh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người cùng quay lại nhìn và thấy từ phía cánh cửa kính xoay có một chàng trai bước ra, những ánh đèn trên cao chiếu rọi xung quanh anh, anh mặc bộ complet màu đen, nho nhã khác thường.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn qua đám đông một lượt, bao gồm cả Thiên Hạ, anh chỉ nhìn qua thôi sau đó chau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Bọn họ, sáu tháng rồi không gặp nhau.
Thiên Hạ cảm thấy dường như anh đã trở lại ngày đầu tiên khi gặp nhau, một Châu Cẩn Du lạnh lùng cao ngạo, luôn có cảm giác tài giỏi hơn người, lạnh lùng và xa cách với người bên cạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy hai năm qua và tất cả những gì giữa cô và Châu Cẩn Du giống như một giấc mơ, thậm chí cô còn không dám tin Châu Cẩn Du đã từng yêu cô.
Thiên Hạ khẽ cười nhạt. Đây mới là Châu Cẩn Du. Nếu như anh ấy vì cô mà rơi xuống bụi trần, thân vương bụi trần thì quả thật cô thấy anh ấy không đáng phải làm như thế.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng giải thích với anh mọi chuyện. Anh khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Từ Sở: “Thưa cô, cô không vừa lòng với nhân viên của tôi sao?” Không đợi Từ Sở trả lời anh quay sang trợ lý bên cạnh nói: “Gọi Lục Khải Chi lên phòng họp tầng bảy cho tôi”. Nói xong anh đi thẳng đến thang máy và quay lại nói: “Phiền hai người đi theo tôi”.
Trong thang máy của khách sạn Quân Du, chỉ có ba người trong đó, Từ Sở đứng một mình bên cạnh các nút bấm, mắt nhìn trân trân vào các con số đang di chuyển từ số một.
Thiên Hạ và Cẩn Du đứng cạnh nhau, cô đứng thẳng, còn anh khoanh tay.
Thiên Hạ nhìn bóng mình phản chiếu trong thang máy, dưới ánh điện ấm áp chiếu rọi bóng cô hiện lên ở cửa như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng. Cô dần dần di chuyển ánh mắt sang bóng người đàn ông mặc complet đen bên cạnh, anh đưa mắt sang phía khác, chiếc cằm vẫn ngước lên theo thói quen.
Dần dần ánh mắt Châu Cẩn Du cũng quay lại hai người cùng nhìn bóng nhau trong thang máy, ánh mắt chạm nhau ở một chỗ.
Một phút giây ngại ngùng, hai người cùng chớp mắt, vừa may đã đến tầng bảy, cánh cửa thang máy bật mở.
Phòng họp tầng bảy, Lục Khải Chi thấy Cẩn Du bước vào liền đứng dậy theo phản xạ và kính cẩn nói: “Chào tổng giám đốc”.
Nhân viên phục vụ vào bật điện và điều hòa, trên bàn đặt sẵn bốn cốc trà.
Thiên Hạ và Từ Sở cùng ngồi một bên đối diện với Cẩn Du và Khải Chi.
Châu Cẩn Du không ngồi xuống mà cầm cốc trà đến bên cửa sổ, nghiêng mặt về phía ba người. Anh cầm nắp cốc rồi nhìn những lá trà nổi bên trong và nói: “Mấy người có chuyện gì thì nói rõ ràng ra đi”.
Từ Sở bắt đầu khóc nấc lên trong phòng: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao… cùng nhau xây dựng sự nghiệp… chẳng dễ dàng gì sự nghiệp chúng ta mới khởi sắc, cũng đã dành đủ tiền mua nhà mua nhẫn, em cũng đã vì đám cưới của chúng ta mà thiết kế nhẫn cưới Lục Trảo… sao anh nói đi là đi ngay thế? Tờ giấy đó có nghĩa gì chứ?”
“Trên đó tôi đã viết rất rõ ràng rồi mà”. Gương mặt Lục Khải Chi vô cùng mệt mỏi, dường như việc nói chuyện với Từ Sở rất tốn sức: “Chúng ta không hợp nhau, em tìm người khác đi…”.
“Không hợp chỗ nào? Chẳng phải nửa năm qua chúng ta đều sống rất tốt đẹp sao? Anh cũng nói rất thích ăn các món em nấu mà”.
Hai người bắt đầu tranh luận giằng co.
Châu Cẩn Du vẫn đứng dựa cửa sổ, những ngón tay dài mân mê cốc trà rồi chầm chậm nhấp từng ngụm, ánh mắt đang nhìn xa xăm ra cảnh đêm hoa lệ ngoài cửa sổ.
Thiên Hạ ngồi bên cạnh không nói gì, cô lo lắng Từ Sở sẽ có những hành vi kích động quá mức, còn nội dung mà hai người này đang tranh luận thì cô hoàn toàn không có hứng thú để nghe.
Có thể do tranh luận lâu quá mà không đi đến kết quả, Lục Khải Chi bực tức nói: “Từ Sở, cô thừa nhận đi! Cô là người có vấn đề! Tại sao mỗi lần chị em cô ở quê lên đều phải ra ngoài ở?
Tôi điều tra rồi các cô ở cùng một căn phòng! Còn chúng ta đã bên nhau nửa năm nay rồi nhưng cô chưa bao giờ cho tôi chạm vào cô!” Nói xong anh ta đột ngột quay sang nhìn Thiên Hạ như tìm sự giúp đỡ: “Chị ơi, chị nói xem một cô gái và một chàng trai ở bên nhau hơn nửa năm trời mà chẳng hề xảy ra chuyện gì, chị nói xem cô ấy có vấn đề phải không?”
Thiên Hạ mấp máy môi, câu hỏi khó như thế này khiến cô không biết trả lời thế nào. Ánh mắt bên ngoài cửa sổ đã quay lại nhìn, Châu Cẩn Du tiếp tục cầm cốc trà lên và uống tiếp, điệu bộ thể hiện thái độ không quan tâm.
“Chị ơi, chị nói đi, đây là một người con gái không bình thường đúng không?” Lục Khải Chi hỏi dồn.
Thiên Hạ miễn cưỡng đáp: “Có thể cô ấy là một người bảo thủ, cảm ấy thấy sau hôn nhân làm chuyện ấy mới được”.
“Thôi đi! Bây giờ là thời đại nào rồi chứ! Từ Sở, nếu như cô không có vấn đề thì có phải trong lòng cô có người khác rồi chứ gì?” Đối mặt với những lời độc ác của Khải Chi gương mặt Từ Sở hết đỏ phừng phừng rồi lại trắng bệch ra, cuối cùng cô gào lên: “Lục Khải Chi, anh còn là người nữa không hả?” Nước mắt đã sắp tuôn ra tiếp.
Trước khi tình hình xấu đi, Châu Cẩn Du hạ cốc trà xuống và nói: “Mấy người nói rõ chuyện rồi chứ? Lần sau xin đừng đến đại sảnh khách sạn gây chuyện nữa. Cảm ơn!”.
Những lời tiễn khách của Châu Cẩn Du khiến không khí cả căn phòng càng nặng nề hơn, Thiên Hạ đỡ Từ Sở dời khỏi đó. Từ Sở ôm lấy Thiên Hạ mà khóc, bước đi khó nhọc.
Lục Khải Chi nhìn theo bóng hai người rời đi rồi quay lại nói: “Tổng giám đốc anh nhìn xem, cô ta đúng là có vấn đề”.
Ánh mắt Châu Cẩn Du nhìn Lục Khải Chi vô cùng lạnh lùng và sắc bén, khiến cho Khải Chi câm bặt. Châu Cẩn Du đặt cốc trà lên bàn rồi rời khỏi phòng họp, khi bước ra ngoài anh có ý đưa mắt nhìn về phía thang máy. Đúng lúc cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại, Thiên Hạ đang an ủi Từ Sở trong đó, gương mặt nghiêng về phía anh, dáng vẻ dịu dàng của cô hoàn toàn được lột tả dưới ánh điện.
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Châu Cẩn Du thu ánh nhìn lại rồi bước về đầu kia của hành lang, nụ cười trên miệng nhạt dần, dường như chưa từng tồn tại.