Đặc Công Hoàng Phi

Chương 100: Liếc Mắt Thiên Nhai

Một thân giả dạng binh sĩ Phạm Thiên Các, trên mặt còn mang râu quai nón, vốn là một nam nhân bình thường hoàn toàn không có gì hấp dẫn ánh mắt mọi người nếu lẫn trong một đám người.

 

Dung mạo này vốn không phải dung mạo của Lạc Vũ.

 

Nhưng là, làm sao có thể dấu diếm qua khỏi ánh mắt của hắn, hắn làm sao có thể nhận lầm người cho được.

 

Đôi mắt ấy, chỉ với một đôi mắt, đã nói lên nhiều thứ lắm.

 

Đó là Lạc Vũ, đó là người con gái mà cho dù nàng có hóa thành bụi, hắn cũng có thể nhận ra là Lạc Vũ của hắn.

 

Tóc bạc cuồng loạn bay múa trong gió đêm, Vân Thí Thiên cúi đầu, thật sâu nhìn phía dưới Lạc Vũ đã dừng lại bước chân, cứ sâu thẳm nhìn nàng như vậy.

 

Trong ánh mắt không có một tia biểu tình, vẻ mặt không có một chút dao động.

 

Nhưng là, dù vẻ mặt không hề biểu tình, dù không làm ra bất cứ động tác gì.

 

Nhưng so với bất cứ vẻ mặt gì, so với bất cứ tâm tình gì, càng thêm sâu thẳm, càng thêm cố chấp.

 

Đêm, một màu đen thuần túy.

 

Cũng không đen đặc như đôi mắt Vân Thí Thiên, thâm sâu như vậy, cứ như vậy thâm.

 

Phía dưới, liếc mắt một cái thấy được Xích Hồng Liệt Hùng toát ra từ trong trời đêm, che chở phía sau của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ liền dừng lại bước chân, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Tiểu Ngân giúp nàng phái tới một tên, hóa ra là đại gia hỏa này.

 

Đã có đại gia hỏa này ở đây, nó đứng phía sau Vân Thí Thiên, nhất định không có vấn đề gì.

 

Vẻ mặt hoảng sợ vô cùng của Lạc Vũ liền thả lõng xuống, quá tốt, quá tốt rồi, rốt cục cũng chạy tới kịp.

 

Lúc đầu nàng cảm giác Vân Thí Thiên sẽ gặp nguy hiểm, những lời của Đế Phạm Thiên úp úp mở mở làm cho nàng khó hiểu.

 

Bởi vậy, nàng kêu Tiểu Hồng truyền lời cho Tiểu Ngân, giúp nàng đưa đến một tên lợi hại, để nó có thể đến đây bảo vệ Vân Thí Thiên.

 

Quả nhiên quyết định của nàng là không sai, quả nhiên không có sai.

 

Lạc Vũ nắm một chút nắm tay, mới phát hiện, chỉ trong một khoảnh khắc, trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi lạnh, ướt đẫm.

 

Nỗi hoảng sợ trong lòng vừa mới thả lòng xuống, Lạc Vũ liền cảm giác được một tầm mắt lạnh như băng lại cực nóng vô cùng, bao phủ khắp thân thể nàng.

 

Mi gian khẽ nhúc nhích, trong lòng Lạc Vũ thật rối loạn, ánh mắt này là, ánh mắt này…

 

Lạnh như băng nhưng mặt lại không chút thay đổi, lạnh lùng mà sâu thẳm khôn cùng.

 

Rõ ràng vốn là một ánh mắt còn lạnh hơn so với ngàn năm hàn băng, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác cực nóng, giống như có thể đốt cháy hết thảy.

 

Đầu đầy tóc bạc bay lên giữa không trung, đôi mắt ấy, người nọ…

 

Là Vân Thí Thiên của nàng, là Vân Thí Thiên của nàng rồi.

 

Trong nháy mắt nàng nắm tay lại thật chặt.

 

Lạc Vũ hung hăng cắn môi, gần như tham lam nhìn lên.

 

Rõ ràng bất quá chỉ mới mấy tháng không gặp mà thôi.

 

Nhưng như thế nào lại giống cách trở ngàn năm.

 

Quá dài rồi, quá dài rồi, phảng phất cả mấy thế kỷ mới quay đầu lại gặp được nhau.

 

Tưởng rằng có thể đè nén nổi tương tư, tưởng rằng có thể bình tĩnh, có thể tỉnh táo, có thể tự giữ.

 

Nhưng là, khi nàng đứng trước mặt người ấy mới biết được, nàng quả thực rất cao xem chính mình rồi.

 

Tự giữ không được, bình tĩnh không được, tỉnh táo cũng không.

 

Hận không thể bây giờ có thể tiến lên phía trước, hung hăng nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn.

 

Kể rõ nàng thật xin lỗi hắn, kể rõ ý tưởng của mình với người yêu, kể rõ mình đã khổ cực như thế nào, kể rõ tất cả về chính mình.

 

Tìm kiếm an ủi trong ngực hắn, tìm kiếm ủng hộ, tìm kiếm thâm tình.

 

Không phải không tương tư, mà là tương tư nay đã vào thấm vào xương tủy.

 

Hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn dầu lóe ra, màn đêm đen nhánh nhưng lại như lửa.

 

Hai hai nhìn nhau, cách thành lâu cao cao, cách hàng vạn đại quân bên địch, bên ta.

 

Cách một tràng chiến đấu oanh oanh liệt liệt.

 

Tóc bạc bay lên giữa không trung, tóc đen bóng loáng dưới ánh sáng.

 

Trong tràng chém giết kịch liệt của mấy chục vạn binh mã, liếc mắt một cái đã thấy rõ đối phương.

 

Đôi mắt đen nhánh, chỉ liếc mắt một cái chưa từng rời khỏi người của đối phương dù chỉ nửa giây, chỉ dừng lại trên người đối phương.

 

Đêm, rất đen rất đen, nhưng lại không che được trái tim nóng bỏng, đôi mắt sáng ngời.

 

Trên thành lâu, dưới thành lâu, thiên nhai từng bước, từng bước thiên nhai.

 

Gió lạnh thổi bay, bóng đêm mê loạn.

 

Năm ngón tay Lạc Vũ thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay, nhờ vào một chút đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, mới miễn cưỡng làm cho chính mình tỉnh táo lại, tỉnh táo, không nên xúc động, không nên tiến lên.

 

Nàng nghĩ muốn hắn, nàng đối với hắn một khang tình ý không thay đổi.

 

Nhưng là, nàng không có mặt mũi gặp hắn, nàng không có mặt mũi tiến lên.

 

Vân Khung sinh tử chưa rõ, lúc này Vân Thí Thiên một thân bị thương nặng, trước mắt Đế Phạm Thiên lại nương vào việc này tận lực phát binh bao vây tiêu diệt Vọng Thiên Nhai.

 

Tất cả những điều này đều là nàng đưa đến mối tai họa cho hắn.

 

Đều là do cha mạ của nàng tạo thành đối với hắn.

 

Nàng có thể thề với ông trời, những chuyện này thật sự không liên quan đến nàng.

 

Nhưng là, nàng không có cách nào không nhận lấy đây là lỗi của nàng, không cách nào không áy náy.

 

Nợ cha con trả, thiên kinh địa nghĩa.

 

Nàng, trong tình cảnh này nàng làm sao có mặt mũi đi gặp hắn, có mặt mũi nào đi gặp đây hả.

 

Lo lắng, nóng nảy, hoảng sợ chậm rãi lắng dịu xuống, Lạc Vũ có chút buông xuống mi mắt, nàng không dám xông lên, nàng, không thể xông lên.

 

Trên thành lâu, Vân Thí Thiên nhìn thấu tất cả tâm tình trong lòng của Lạc Vũ, hai mắt hắn lẫm liệt nhìn.

 

Nếu đã chạy tới rồi, nếu đã đi ra rồi, nếu cũng tới rồi.

 

Còn dám câu thúc như vậy với hắn, còn dám xấu hổ với hắn, còn dám không đến gặp hắn.

 

Đi lên.

 

Không tiếng động hô to, không tiếng động ngóng nhìn, đôi mắt tối đen của Vân Thí Thiên hiện lên một tia lửa, trừng mắt hướng phía Lạc Vũ.

 

Vừa khống chế không được cúi đầu ho khan vài tiếng, lấy tay áo bào che đi vết máu chảy xuống nơi khóe miệng.

 

Lạc Vũ thấy vậy theo tiềm thức đi về phía trước hai bước, Vân Thí Thiên…

 

“Bịch.” Ngay khi tiếng bước chân thứ hai dừng lại, trên thành lâu đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, một lực lượng cường đại bộc phát trên thành lâu.

 

Ánh sáng đỏ đậm kinh tuyệt thiên địa, nửa bầu trời đêm trong nháy mắt cũng sáng ngời lên.

 

Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nhất tề bị kinh ngạc giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.

 

Mười lăm cấp Xích Hồng Liệt Hùng? Vân Thí Thiên quay đầu lại liền thấy ma thú đứng phía sau lưng, đôi mắt lạnh như băng khó được nhướng cao lên.

 

Mười lăm cấp, là ma thú mãn cấp hả.

 

Phật Tiên Nhất Thủy cũng chưa từng phát hiện qua, thuộc dạng lùng khắp Vong Xuyên đại lục cũng không thấy, lúc này cư nhiên xuất hiện ở chỗ này, đến thay hắn cản một chiêu?

 

Vân Thí Thiên liếc mắt một cái đảo qua, sau đó lại quay đầu nhìn phía Lạc Vũ phía dưới liếc mắt một cái.

 

Ánh mắt Lạc Vũ mềm mại, không tiếng động nói, đừng sợ, nó là tới giúp ngươi.

 

Nó giúp hắn, mười lăm cấp siêu cấp ma thú giúp hắn?

 

Là do nàng tìm tới đây? Là nàng hô đến bảo vệ hắn sao?

 

Đôi mắt lạnh như băng của Vân Thí Thiên chậm rãi tràn ra ý cười.

 

Hắn không nhìn lầm người, hắn chỉ biết hắn sẽ không nhìn lầm người.

 

Bóng đêm sắc bén, mười lăm cấp siêu cấp ma thú Xích Hồng Liệt Hùng bão nổi.

 

Lực lượng của Xích Hồng Liệt Hùng phô thiên cái địa mà đến, nó công kích rất nặng, không mang tư thái đẹp mắt, nhưng lại bén nhọn coi rẻ hết thảy.

 

Mười lăm cấp siêu cấp ma thú, đó là đảng cấp tuyệt đối mạnh.

 

Ba tuyệt thế cao thủ vây công Vân Thí Thiên, lúc này tay chân luống cuống cả lên.

 

Bọn họ vốn đã đạt đến phạm trù siêu việt tím tôn vương giả, nhưng là mười lăm cấp, bây giờ là đang đối mặt với mười lăm cấp ma thú đó hả.

 

Thời gian tu luyện ít nhất ba ngàn năm đạt đến mãn cấp.

 

Mãn cấp, vốn không phải có thể dùng phạm trù siêu việt tím tôn vương giả đến để so sánh sự đối lập rồi.

 

Đó là hoàn toàn siêu việt tím tôn vương giả không biết đến trình độ bao nhiêu cấp rồi.

 

Lập tức, ba người bị buộc tay chân luống cuống ứng phó, ánh sáng kim hồng làm sao còn có thể gây sự như mới vừa rồi, dưới ánh sáng rực rỡ màu đỏ đậm.

 

“Rống.” Xích Hồng Liệt Hùng hí rống lên một tiếng, nó huy chưởng đi qua, lực lượng sắc bén cơ hồ muốn làm sụp cả thành lâu.

 

Nho nhỏ loài người cũng dám quơ tay múa chân trước mặt nó, hừ.

 

Khí thế Xích Hồng Liệt Hùng kinh người, tam đại tuyệt thế cao thủ làm sao còn uy phong như mới vừa rồi đươc nữa, ba người liên thủ cũng chỉ đánh gần ngang tay với Xích Hồng Liệt Hùng, khó khăn lắm bọn họ mới có thể tự bảo vệ mình nổi.

 

Bên cạnh, mười hai tím tôn vương giả còn đang giao thủ, bị khí thế của ma thú 15 cấp làm kinh hãi, đám người kinh dị cơ hồ hoàn toàn dừng tay lại.

 

Mà bọn họ vừa mới dừng tay, sáu tôn giả trong Nhị Thập Bát Tinh Túc đang muốn liều mạng thoát khỏi sự dây dưa của 12 tím tôn vương giả, mạnh mẽ phá được trận, vọt nhanh về hướng Vân Thí Thiên.

 

Binh khí la liệt, sáu người trong nháy mắt bảo hộ xung quanh Vân Thí Thiên.

 

Mười hai tím tôn vương giả thấy vậy, sau khi kinh hãi liếc nhau cũng lập tức xông lên.

 

Từ phía sau tam đại tuyệt thế cao thủ, vây quanh Xích Hồng Liệt Hùng.

 

Vây quanh, vây quanh, vây quanh.

 

Xích Hồng Liệt Hùng, Vân Thí Thiên, 6 Tinh Túc cao thủ.

 

Mười hai tím tôn vương giả, tam đại tuyệt thế cao thủ.

 

Phe cánh chưa từng có cường đại, ra tay tinh tuyệt thiên địa.

 

Phía dưới hai quân đối kháng nhau, hoàn toàn tập trung tầm mắt nhìn về đám cao thủ phía trên.

 

Cục diện như vậy, quả thực trăm ngàn năm cũng khó mà gặp được một lần, đã hoàn toàn siêu việt cảm nhận và quan điểm của bọn họ rồi.

 

Bởi vậy, phía dưới hai quân vô cùng kích động, lo lắng, hoảng sợ, đủ loại tâm tình hỗn tạp.

 

Trong lúc nhất thời, thật đúng là không ai chú ý sự dị thường của Lạc Vũ trong nhóm binh mã.

 

Ngay cả cách đó không xa, Đế Phạm Thiên và Á Vô Quân cũng chưa kịp chú ý điểm này.

 

Phe cánh rõ ràng, lực lượng điên cuồng, đem một phương này chiếu rọi phát sáng như ban ngày.

 

Xích Hồng Liệt Hùng phát uy, nấm đấm lướt qua, ai dám tiến thêm một bước.

 

Mà ngay bão nổi như lúc này, trên đỉnh đầu Xích Hồng Liệt Hùng chợt lóe hồng quang, Tiểu Hồng đột nhiên xông ra từ bóng đêm.

 

Đôi mắt hồng hồng híp lại, tiểu trảo nhi mạnh vỗ.

 

Trong nháy mắt, mười hai ngân hồng quang mũi nhọn thẳng kích mười hai tím tôn vương giả.

 

Nhanh như sấm đánh, tấn mãnh như tia chớp.

 

12 tím tôn vương giả Phạm Thiên Các còn chưa kịp có phản ứng, hồng quang cũng đã công kích tới trước mắt rồi.

 

Ngân hồng chợt lóe, giam cầm.

 

Mười hai quang cầu màu bạc đột nhiên hiện lên trong bầu trời đêm mùa hạ, đem mười hai tím tôn vương giả của Phạm Thiên Các nhốt bên trong quang cầu.

 

Giam cầm là chiêu số sở trường của Tiểu Hồng.

 

“Vừa lại tới thêm một con nữa.” Liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Hồng ra tay mạnh mẽ như vậy, Á Vô Quân cơ hồ kinh hãi muốn nhảy dựng lên.

 

“Cấp bậc gì? Không có cấp bậc?” Bên cạnh, sắc mặt Đế Phạm Thiên cũng trở nên khẩn trương rồi.

 

Một ma thú mười lăm cấp cao nhất, người của hắn có lẽ còn có thể chống cự, nhưng là bây giờ cư nhiên lại tới thêm một con nữa.

 

Lực lượng kia, đáng chết thật, hắn không cảm thấy được cấp bậc của nó.

 

“Siêu việt mười lăm cấp?” Á Vô Quân cơ hồ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

 

Đế Phạm Thiên cũng không biết được cấp bậc của nó đến bao nhiêu, ma thú này, ma thú nho nhỏ này chẳng lẽ siêu việt mười lăm cấp đỉnh.

 

Cho nên bằng vào thực lực của Đế Phạm Thiên hắn cũng không phát hiện ra được?

 

Trời ạ, Vọng Thiên Nhai này lúc nào có nhiều ma thú đẳng cấp như vậy?

 

Sao bọn họ lại không biết gì hết thế này? Sao một chút đồn đãi bọn họ cũng không nhận được?

 

Này… Này…

 

Nếu biết sớm như thế này, bọn họ sẽ không dùng chiêu này.

 

Điên rồi, sắp phát điên rồi.

 

Đế Phạm Thiên cùng Á Vô Quân chấn kinh rồi, mà một phương binh mã Phạm Thiên Các lại càng kinh hãi vạn phần.

 

Sao Vọng Thiên Nhai lại có hết ma thú siêu cấp này đến ma thú siêu cấp khác đến đây vậy? Bọn họ còn ẩn dấu bao nhiêu chiêu số nữa? Bọn họ còn có bao nhiêu thực lực?

 

Mà bên phía Vọng Thiên Nhai mới vừa rồi còn hoảng sợ, lúc này lại hưng phấn dị thường.

 

Quân vương của bọn họ có chuẩn bị sát chiêu, có sát chiêu hả.

 

Ha ha, bọn họ có ma thú siêu cấp mạnh mẽ trợ trận như thế này, bọn họ còn sợ gì, sợ gì nữa chứ.

 

Kinh khủng và kinh hỉ, hai loại hào khí hoàn toàn bất đồng đột nhiên bốc lên.

 

Ngoài Vân Thí Thiên biết rõ chân tướng, Yến Phi và các đại tướng thì vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc.

 

Mười lăm cấp siêu cấp Xích Hồng Liệt Hùng này từ nơi nào tới đây vậy nha?

 

Sao một chút tin tức của nó bọn họ cũng không biết được, con ma thú này là đột nhiên muốn ra giúp bọn họ?

 

Mà tiểu gia hỏa này lại là ma thú gì đây? Nó…nó là từ đâu tới?

 

Vừa khiếp sợ, nhưng cũng vừa điên cuồng hưng phấn lên.

 

Nó là đến giúp bọn hắn, là chiến hữu của bọn hắn.

 

“Đánh, giúp chúng ta đánh chết bọn họ…”

 

“Giết…giết địch nhân…”

 

Nháy mắt trong bóng đên liên tiếp bay lên những tiếng rống to hưng phấn, đánh vỡ cả một phương tĩnh lặng.

 

Ngay trong không khí hưng phấn này, Xích Hồng Liệt Hùng vừa nhấc đầu lên, nhìn thấy 12 tím tôn vương giả vừa kinh vừa sợ, bị Tiểu Hồng giam cầm trong quả bóng hồng quang.

 

Xích Hồng Liệt Hùng tát một cái bàn tay, ầm một tiếng đánh về phía bọn họ.

 

Một ánh sáng đỏ đậm nhanh như tia chớp bay phác lên, liên tiếp đánh vào 12 quang cầu.

 

“Bịch, bịch, bịch…”

 

Ngay lập tức trong lúc đó, chỉ thấy ánh sáng đỏ đậm liên kích đánh lên 12 tím tôn vương giả Phạm Thiên Các bị giam cầm, bịch một tiếng bùng nổ ra.

 

Giống như pháo hoa ầm ầm phóng lên trên bầu trời.

 

Bên ngoài là ánh sáng ngân hồng, người ở bên trong lại nát bấy.

 

Trong ánh hào quang ngân hồng, máu tươi vẩy ra, từ không trung bắn xuống giống như lưu tinh.

 

Phía dưới thành trì, các binh mã Phạm Thiên Các kinh hãi, trong nháy mắt đã ồn ào, xôn xao.

 

Đám binh mã đứng phía trước kinh hãi lui về phía sau.

 

Về chuyện máu đỏ tươi bắn tung tóe rơi lên trên đỉnh đầu, trên người bọn họ, tuy không nồng nặc, nhưng lại chấn nhiếp mọi người nơi đây.

 

Chỉ với một chiêu đã giam cầm các cao thủ lại.

 

Chỉ một chiêu sau đó là hủy diệt.

 

Trời ạ, 12 người kia là 12 tím tôn vương giả tại Vong Xuyên đại lục này, bọn họ có thể hô phong hoán vũ, là tím tôn vương giả cao nhất đẳng.

 

Đây là thực lực của ma thú cao nhất sao? Đây là sự lợi hại của ma thú cao nhất?

 

Rất hoảng sợ rồi, rất rung động rồi.

 

Nếu Vọng Thiên Nhai có ma thú này làm chỗ dựa, như vậy còn có cái gì có thể khiến cho bọn họ e ngại.

 

Vạn chúng khiếp sợ, trong nháy mắt không khí cả một phương này trở nên lặng ngắt như tờ.

 

Kể cả trên thành lâu, Vân Thí Thiên cũng có chút nhướng nhướng mắt nhìn một màn này.

 

Lực lượng thật mạnh, giam cầm, sao cho đến bây giờ hắn lại chưa từng nghe nói qua có ma thú có thể sử dụng chiêu thức giam cầm? Ma thú này…

 

Bóng đêm bay lên, giữa không trung Tiểu Hồng cùng Xích Hồng Liệt Hùng nhìn nhau liếc mắt một cái.

 

Không sai, tiểu tử ngươi cũng được đấy chứ, Tiểu Hồng khích lệ Xích Hồng Liệt Hùng một tiếng.

 

Xích Hồng Liệt Hùng nghe vậy “hừ” một tiếng, Tiểu Hồng nó bao nhiêu tuổi rồi, cũng dám gọi hắn là tiểu từ này, tiểu tử nọ.

 

Bất quá Tiểu Hồng này là cùng thiên địa cùng sinh ra, lại là con dâu của tiểu vương gia của chúng nó, nể mặt tiểu vương gia, nó nhịn, không thèm so đo với Tiểu Hồng.

 

Lập tức, nó kềm chế lại tính tình nóng nảy, không thèm so đo với Tiểu Hồng, nhưng lại trút giận toàn bộ lên ba người tuyệt thế cao thủ.

 

Nhất thời, chỉ nghe tiếng kêu tức giận của Liệt Hùng, mới vừa rồi bị một màn hợp lực của hai ma thú làm cho kinh hãi, sắc mặt tam đại tuyệt thế cao thủ hoảng sợ, trong bóng đêm không dám chạm trán trực tiếp với Xích Hồng Liệt Hùng, liền trốn tránh. (*Gấu lớn có bộ lông màu đỏ đậm)

 

Thấy cho bọn họ chạy trốn, Xích Hồng Liệt Hùng làm sao có thể cho phép.

 

Lập tức đánh ra một chưởng bùng nổ ra khắp bốn phương tám hướng.

 

Xích Hồng Liệt Hùng vốn là ma thú bá chủ một phương, thấy vậy một chút để ý cũng không có, dù sao bọn người kia chết hay sống nó cũng không để ý.

 

Ngay lập tức, Xích Hồng Liệt Hùng cũng dùng lực tấn công cũng như tấn công tam đại tuyệt thế cao thủ mà đánh vào binh mã Phạm Thiên Các dưới thành lâu, một chút nương tay cũng không có.

 

Tuyệt thế cao thủ cũng không chịu nổi một kích của nó, nói chi là các binh sĩ bình thường.

 

Lập tức, dưới thành lâu, phe cánh Phạm Thiên Các đại loạn, tướng sĩ phía trước ngao ngao kêu, kinh hoảng điên cuồng thối lui về phía sau.

 

Phe cánh ở thế công giằng co hơn mười ngày, lập tức hỗn loạn cả lên.

 

Binh doanh tấn công của Phạm Thiên Các loạn thành một đoàn.

 

Yến Phi thấy vậy lập tức có phản ứng, nhất thời rống to lên: “Tấn công, tấn công.”

 

Thừa dịp loạn tấn công, bức lui liên quân Phạm Thiên Các ra khỏi thành trì.

 

“Giếttttt…” Lập tức, các đại tướng Vọng Thiên Nhai nhảy dựng lên, chỉ huy binh sĩ trên thành lâu, bắt đầu công sát.

 

Trong trận chiến với Phạm Thiên Các lần này, lần đầu tiên Vọng Thiên Nhai chiếm thế thượng phong.

 

Có Vân Thí Thiên và Xích Hồng Liệt Hùng ở đây, Lợi Châu thành còn có thể gặp chuyện gì nữa.

 

Lạc Vũ nhìn nơi này, một lòng lo lắng liền thả lõng xuống.

 

Đã như vậy, nàng nên đi làm chuyện của nàng rồi.

 

Lưu luyến cực kỳ nhìn lên thành lâu, thấy Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn Xích Hồng Liệt Hùng đuổi giết tam đại tuyệt thế cao thủ, Lạc Vũ định quay đầu thừa dịp hỗn loạn rời đi.

 

Nhưng không biết là lòng có linh tê hay là thế nào.

 

Ngay lúc Lạc Vũ muốn quay đầu rời đi trong nháy mắt, Vân Thí Thiên đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái tập trung nhìn nàng.

 

Đi lên đây, có nghe thấy không, ngươi dám rời đi.

 

Không có rống to, không có lên tiếng, chỉ với đôi mắt đã tỏ rõ toàn bộ tiếng lòng muốn nói.

 

Nhíu mày, đang nhìn thấy động tác nàng phải rời khỏi, hai mắt hắn đột nhiên dâng lên băng hàn cùng tức giận, không một chút nào che lấp phát ra.

 

Trong chớp mắt Lạc Vũ đứng sững lại.

 

“Lui về phía sau, toàn bộ lui về phía sau.”

 

Nhưng vào lúc này, liên quân Phạm Thiên Các ra lệnh thu binh, thanh âm đại tướng các nơi liên tiếp vang lên.

 

Mà Đế Phạm Thiên phục hồi lại tinh thần sau một lúc rung động sững sỡ, nghi hoặc nhìn ánh mắt của Vân Thí Thiên, nhìn quét lại đây.

 

Lạc Vũ thấy vậy, cắn răng thật mạnh, nàng không muốn đi, chỉ là nàng cần phải đi mà thôi.

 

Nếu lúc này không đi, về sau nàng muốn vô thanh vô tức rời đi là không thể được rồi.

 

Nàng còn có chuyện cần phải làm, buổi tối hôm nay chỉ mới là bắt đầu, mà không phải chấm dứt.

 

“Hãy kiên nhẫn, Thí Thiên, kiên nhẫn.” Không tiếng động nói 7 chữ với Vân Thí Thiên, Lạc Vũ thật sâu nhìn thoáng qua Vân Thí Thiên, quyết tuyệt quay đầu, ẩn lui vào đám người phía sau.

 

Nhờ bóng đêm che dấu, nhanh chóng rời đi.

 

Đi, cư nhiên không đến gặp hắn, cứ như vậy đã đi mất?

 

Vân Thí Thiên cao cao nhăn lại mày, nàng cư nhiên, nàng cư nhiên…

 

Còn có, hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn, là có ý gì?

 

Nàng muốn làm cái gì? Nàng muốn làm chuyện gì, mà cần hắn phải kiên nhẫn?

 

Gió đêm lạnh như băng mà nóng bỏng, Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ dứt khoát xoay người rời đi, khó khăn lắm mới đạp bước tiến về phía trước, bàn tay vươn ra như muốn nắm bắt thân ảnh đang xoay người rời đi, nhưng cuối cùng lại không thành.

 

Nàng… Chẳng lẽ nàng…

 

Đồ đần.

 

Ngay lúc Vân Thí Thiên biến sắc, thân thể nho nhỏ màu hồng chớp lên trong bóng đêm, Tiểu Hồng đã rơi xuống đầu vai Vân Thí Thiên.

 

Một tiếng hừ lạnh, tiểu móng vuốt duỗi ra kin đáo đưa cho Vân Thí Thiên một viên thuốc, Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên quay đầu nhìn về phía nó liếc mắt một cái.

 

Còn không phải là vì giúp ngươi, nàng mới bôn ba như vậy.

 

Hồng quang chợt lóe, thân hình Tiểu Hồng thoáng hiện giữa không trung một cái, đuổi theo hướng Lạc Vũ.

 

Vân Thí Thiên sửng sốt, một lát sau lại cúi đầu nhìn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay.

 

Trong đầu quanh quẩn thái độ của Tiểu Hồng, hắn không nghe thấy nhưng lại có thể hiểu được ý tứ của ma thú, còn không phải là vì giúp ngươi.

 

Lạc Vũ, Lạc Vũ của hắn, quyết tuyệt bước đi, nàng không phải không muốn sớm gặp hắn, mà là…

 

Vân Thí Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm hư vô.

 

Trước mắt, sớm đã không có bóng dáng Lạc Vũ.

 

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, viên thuốc, một viên thuốc lạnh băng, nhưng lúc này lại ấm áp đến như vậy, nhiệt huyết đến như vậy làm sôi trào cả trái tim.

 

Tay áo bào vung lên, tàn binh bại tướng chấn hưng trên thành lâu.

 

“Giếtttt…” Tiếng hét hò kịch liệt kinh thiên động địa.

 

Đại mở cửa thành, bên trong thành, binh mã Vọng Thiên Nhai vẫn bị Đế Phạm Thiên áp chế, ngay lúc Vân Thí Thiên giơ tay cao lên, ầm ầm lao ra.

 

Nhờ lực uy hiếp của ma thú 15 cấp, cùng sự chấn nhiếp tạo ra từ 12 quả cầu ánh sáng giam cầm màu hồng, binh sĩ Vọng Thiên Nhai tấn công binh mã đang rối loạn của Đế Phạm Thiên.

 

Người như rồng, lửa như phượng, tại Lợi Châu thành rít gào mà ra.

 

Binh mã Vọng Thiên Nhai bị áp chế lâu như vậy, cuối cùng cũng được hãnh diện rồi.

 

Bóng đêm dày đặc, hỗn loạn sắc bén phản kích.

 

Có 15 cấp Xích Hồng Liệt Hùng tọa trấn, binh mã Phạm Thiên Các bị vây ở thế bất lợi, ngay tức khắc binh bại như núi đổ, dưới sự tấn công mãnh liệt của binh mã Vọng Thiên Nhai, cư nhiên hoàn toàn không chống cự, cuống quít thối bại.

 

Gần 150 vạn binh mã thối bại dưới sự công kích của không đến 50 vạn binh mã.

 

Đây quả thật là một sỉ nhục, một sĩ nhục trong cuộc đời dụng binh đánh giặc của Đế Phạm Thiên.

 

Đêm đen kịt.

 

Vốn muốn tru sát hàng vạn, hàng nghìn binh mã của Vân Thí Thiên, tiện tay đoạt đi Lợi Châu thành, đoạt luôn Vọng Thiên Nhai.

 

Nhưng không ngờ đến sự xuất hiện của hai ma thú siêu cấp đỉnh, thủ đoạn lôi đình của hắn không phá hủy được quân tâm Vọng Thiên Nhai, nhưng lại tạo rối loạn quân tâm Phạm Thiên Các.

 

Một nước cờ sai, cả bàn đều thua.

 

Suốt đời khó quên, tối nay, không biết làm cho người nào suốt đời khó quên.

 

Đêm, càng ngày càng đen tối.

 

Không để ý đến cuộc chiến phản công của Vọng Thiên Nhai đối với Phạm Thiên Các, Lạc Vũ thoát ra từ trong phe cánh của Đế Phạm Thiên, rất nhanh cùng Tiểu Hồng đến nơi hội hợp với Hoàng Vũ.

 

“Tình hình thế nào?” Hoàng Vũ nhìn Lạc Vũ hỏi.

 

“Không có việc gì.” Lạc Vũ kéo xuống râu mép trên mặt, xoay người đi về hướng con ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

“Tin tức bên phía Đông Thiên Vương đã tới, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi sự, đã xuất phát từ Hỏa Ma, bây giờ đang chờ một vật của bên chúng ta.”

 

Thấy Lạc Vũ nói không có việc gì, Hoàng Vũ cũng không hỏi tới, trực tiếp nói tình hình bên này.

 

Lạc Vũ vừa nghe, gật đầu: “Tốt, bên này ta cũng đã chuẩn bị tốt, đi, chúng ta cùng hắn hội hợp.”

 

Dứt lời, năm ngón tay căng thẳng, nắm chặt roi ngựa trong tay.

 

Quay đầu, thật sâu nhìn thoáng qua ngọn lửa đỏ bừng sau lưng, ánh sáng cơ hồ chiếu rọi cả bầu trời đêm Lợi Châu, Lạc Vũ cắn răng một cái, mạnh mẽ ra roi thúc ngựa.

 

Vó ngựa đạp bước, tiến về phía trước.

 

Phong khói cuồn cuộn, đến cũng vội vã, đi cũng vội vã.

 

Trên thành lâu, liếc mắt một cái nhìn nhau, hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ, dào dạt không cần phải nói.

 

Bao nhiêu tình ý, bao nhiêu tương tư, chứa hết cả trong đó.

 

Bóng đêm trôi qua, trên thành Lợi Châu, Vân Thí Thiên mang theo nội thương, tiếp tục trấn thủ Lợi Châu.

 

Ngoài thành Lợi Châu, Lạc Vũ phóng ngựa mà đi.

 

Gió bất chợt nổi lên, hai phương ngóng nhìn thành bóng lưng.

 

Một đêm gió lửa, một đêm giao phong.

 

Lạc Vũ để lại Xích Hồng Liệt Hùng trợ giúp Vân Thí Thiên, Đế Phạm Thiên bị sự cố xảy ra bất ngờ này, buồn bực lui binh hạ trại bên ngoài 500 dặm.

 

Binh mã không bị thương bao nhiêu, nhưng lại tổn hại các cao thủ, trong doanh trướng Đế Phạm Thiên là một mảnh trầm mặc.

 

Mà bên phía Vọng Thiên Nhai rốt cuộc có thời gian để nghỉ ngơi một chút, đó là vui sướng trong lòng mỗi người, hào khí tăng vọt, cho dù đạn tẫn hết lương, cũng có thể phấn khởi chống cự được trong vài ngày. (*hết binh khí chiến đấu và thức ăn)

 

“Vương, trước mắt khí thế quân ta đại thịnh, toàn bộ nguyên nhân là nhờ có Xích Hồng Liệt Hùng, quân vương, kế hay, kế hay a.” Trong chủ phủ Lợi Châu thành, Yến Phi sùng bái, mừng rỡ nói với Vân Thí Thiên.

 

“Khụ khụ.” Vân Thí Thiên nhẹ ho khan vài tiếng.

 

Thuốc của Lạc Vũ thật là hay, trong trận chiến này hắn lại chịu thương nặng thêm do cố chấp ra tay, nhờ viên thuốc mà ngăn chặn được thương thế.

 

Vân Thí Thiên thong thả phất một chút tóc bạc: “Không phải kế sách của ta.”

 

“Không phải, vậy…” Yến Phi sửng sốt, không phải, vậy hai con ma thú siêu cấp là từ đâu đến?

 

“Là Lạc Vũ.”

 

“Của nàng?” Thần sắc Yến Phi trở nên cứng ngắc, điều này…

 

Ánh mắt sắc bén của Vân Thí Thiên không hài lòng nhìn Yến Phi, thần sắc lạnh nhạt nói: “Chính các ngươi dụng tâm mà suy nghĩ đi…”

 

“Quân vương, cấp báo, kinh đô cấp báo.” Vân Thí Thiên còn chưa nói hết lời, phó tướng của Yến Phi hoảng sợ vọt vào từ ngoài cửa.

 

“Quân vương, 7 quốc liên hợp xuyên qua núi Quỳnh Sơn, tập hợp chín mươi vạn binh lực, đột nhiên tấn công từ phía sau lưng Vọng Thiên Nhai ta, Sâm Châu, Phương Châu thất thủ.”

 

“Cái gì?”

back top