Đặc Công Hoàng Phi

Chương 120: Yêu ma quỷ quái

Thiếu chủ? Lâu Tinh gia tộc thiếu chủ? Có lầm hay không?

 

Lạc Vũ nghe rõ mấy tì nữ kia nói, nhất thời sắc mặt hiện lên một tia cổ quái, kinh ngạc vạn phần.

 

Giá Hiên Mặc Viêm, Tam vương tử của Phi Vũ quốc, cái tên làm nàng tức giận đến phá hủy cả vương cung của Phi Vũ quốc sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

 

Làm sao có thể biến hóa nhanh chóng như vậy, trở thành Thiếu chủ của Lâu Tinh gia tộc- một trong thượng tam tông.

 

Đây quả thực là một tin tức khiến cho người ta phải giật mình.

 

Quả thực, so với bỗng dưng nhận được Phiêu Miểu bảo tang, thì cái này càng khiến cho Lạc Vũ kinh ngạc.

 

Lúc này, Vân Thí Thiên cũng đã nghe thấy rõ ràng.

 

Lập tức nhướn mày, đứng dậy đi đến bên người Lạc Vũ.

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc trong mắt không cách nào che giấu được.

 

Giá Hiên Mặc Viên quét ánh mắt nóng rực qua người Lạc Vũ sau đó dừng lại một chút, cũng không nhìn qua Vân Thí Thiên mà đi lên phía trước.

 

“Tông chủ.” Cúi người hành lễ sau đó rất tự nhiên đứng ở phía bên trái của Lâu Tinh gia chủ.

 

Sắc mặt trầm ổn, không vui không giận.

 

“Mặc Viêm, ra mắt Hải Thần tông thiếu chủ.”

 

Lâu Tinh gia chủ ngồi ngay ngắn trên ghế dựa lớn, thấy Giá Hiên Mặc Viêm đi đến cũng không tỏ vẻ tức giận, ngược lại mỉm cười nhìn hắn.

 

“Hải huynh, lần đầu gặp mặt.” Giá Hiên Mặc Viêm mặc một thân hồng y lập tức hướng Hải Mặc Phong khẽ khom người, lễ nghi chu toàn.

 

Hải Mặc Phong khẽ vuốt cẳm, đáp lại lễ: “Viêm đệ.”

 

Thần sắc nhàn nhạt nhưng trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

 

Sao hắn lại không nhận được bất kì thông tin gì về vị thiếu chủ của Lâu Tinh gia tộc này.

 

“Ngoại tôn của bản tôn.”

 

Có lẽ là nhìn thấu sự kinh ngạc của Hải Mặc Phong, Lâu Tinh gia chủ cười ha ha mà giải đáp cho Hải Mặc Phong.

 

“Chúc mừng gia chủ.” Hải Mặc Phong nhất thời tỉnh ngộ, lập tức mỉm cười mà nói.

 

Lâu Tinh gia chủ không có con trai, chỉ có một con gái sớm đã lấy chồng ở xa.

 

Bất quá, mặc cho bọn họ có tìm hiểu như thế nào, cũng không biết được vị nữ nhi này của Lâu Tinh gia chủ lấy chồng ở đâu.

 

Không ngờ hiện tại, vị ngoại tôn này lại đột nhiên trở lại.

 

Mà trong lúc Hải Mặc Phong vừa hiểu được.

 

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau, thì ra Vương hậu của Phi Vũ quốc vương là nữ nhi của Lâu Tinh gia chủ.

 

Khó trách Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên trở thành Lâu Tinh gia tộc thiếu chủ, thì ra là như vậy.

 

Mi mắt khẽ giật giật, Lạc Vũ ngửa đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm.

 

Nữ nhi của Lâu Tinh gia chủ gả cho Phi Vũ quốc vương, cái này gả cũng không theo lẽ thường.

 

Hoàng thất của Phi Vũ vương quốc chắc cũng có chút vang danh.

 

Bất quá, đó không phải là vấn đề nàng muốn quan tâm lúc này, bây giờ nàng chỉ quan tâm là Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên xuất hiện như vậy, bằng vào quan hệ của bọn họ, sợ rằng…

 

Quả nhiên, Lạc Vũ vừa mới nghĩ đến như thế, Giá Hiên Mặc Viêm đã lạnh lùng mở miệng.

 

“Yêu hận Phiêu Miểu tổ sư cùng Lâu Tinh tổ sư đã sớm đặt dấu chấm hết từ khi Phiêu Miểu nhất tộc tiêu vong.

 

Toàn tông trên dưới chúng ta từ vài thập niên trước đã dâng hương hồi bẩm tổ sư ân oán đã xong. Mà lăng mộ của Lâu Tinh tổ sư chúng ta cũng đã đóng của kể từ khi Phiêu Miểu nhất tộc bị tiêu diệt.

 

Tất cả ân oán đã kết thúc vào lúc đó, không cần bất kì sự đền bù nào nữa.”

 

Nói đến đây, Giá Hiên Mặc Viêm lạnh lùng liếc ám ký trên cổ tay Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.

 

Mi sắc giống như thoáng ẩn nét cười, sau đó sắc mặt càng phát ra lãnh mạc* (lạnh lùng, đạm mạc).

 

“Thiên tinh vụ hoa là thứ Phiêu Miểu tổ sư muốn đưa cho Lâu Tinh tổ sư ta để cầu xin tha thứ, Lâu Tinh tổ sư chúng ta đã sớm hạ nghiêm lệnh.

 

Chỉ cần Phiêu Miểu nhất tộc diệt vong, tất cả yêu hận của nàng đều được giải trừ, như vậy là đã tha thứ rồi, không cần thiết phải nhận thứ kia nữa.

 

Vì vậy, thiên tinh vụ hoa này các ngươi cầm về đi.

 

Chúng ta sẽ không mở ra lăng mộ quấy nhiễu sự thanh tĩnh của tổ sư.”

 

Một lời vừa dứt, Giá Hiên Mặc Viêm cũng không để ý đến đám người Lạc Vũ có nói ra suy nghĩ của mình hay không, trực tiếp xoay người, khom người hành lễ với Lâu Tinh gia chủ, nói: “Tông chủ, thứ của chúng ta thì sẽ là của chúng ta, thứ không thuộc về chúng ta thì cũng không cần cầu xin.

 

Tâm nguyện của tổ sư đã hoàn thành, ngàn năm ân oán đã tiêu tan.

 

Chúng ta không cần thiết phải quấy rầy người an nghỉ.

 

Yêu thêm, hận thêm, ngàn năm sau, có lẽ đã sớm trở thành người xa lạ, cần gì phải làm cho nó tiếp tục nữa.”

 

Lời này vừa nói ra, thần sắc của Lâu Tinh gia chủ vốn đã có chút dao động lập tức nghiêm túc trở lại.

 

Mặc dù còn không có gật đầu.

 

Nhưng là vẻ mặt kia đã lộ rõ rằng nàng sẽ lấy hay bỏ.

 

Giá Hiên Mặc Viên thấy vậy chậm rãi quay đầu nhìn Lạc Vũ: “Huống chi, Phiêu Miểu lấy thiên tinh vụ hoa tặng, yêu cầu chúng ta lấy Phiêu Miểu thần công truyền thụ cho bọn họ.

 

Như vậy, hoa này Lâu Tinh chúng ta càng không thể nhận được.

 

Phiêu Miểu thần công, Lâu Tinh gia tộc chúng ta vốn dĩ không sở hữu nó.”

 

Gió thổi qua, trong điện không có một tiếng động.

 

Lạc Vũ nghe thế, chân mày nhất thời nhíu lại.

 

Lời của Giá Hiên Mặc Viêm nàng không có gì để phản bác.

 

Muốn không nói đạo lý, không phân rõ trái phải: bọn họ muốn biếu tặng Lâu Tinh tổ sư, hắn không nói đạo lý, phản đối.

 

Muốn nói đạo lý, phân rõ trái phải: lăng mộ của Lâu Tinh tổ sư đã đóng thì không thể quấy rầy, đây là đương nhiên.

 

Khi Giá Hiên Mặc Viêm xuất hiện, nàng đã biết mục đích hôm nay đến đây khó mà thực hiện được.

 

Không ngời Giá Hiên Mặc Viêm lại cự tuyệt sạch sẽ lưu loát như vậy…

 

Rõ ràng đây là việc mà Lâu Tinh gia tộc có lợi nhất, vậy mà hắn lại cự tuyệt…

 

“Lâu Tinh gia tộc nếu không có Phiêu Miểu thần công, vậy tại sao Phiêu Miểu tổ sư lại có lời nhắn như vậy?” Vân Thí Thiên lạnh lùng mở miệng nói.

 

“Lâu Tinh gia tộc thân là một trong thượng tam tông, có lịch sử ngàn năm, lời nói và hành động xứng với thân phận của lánh đời gia tộc.”

 

Giá Hiên Mặc Viêm lạnh lùng tiếp lời của Vân Thí Thiên.

 

Lấy mối quan hệ riêng làm xấu đi giao hảo của hai tông, đó chẳng phải là trò đùa sao, quả thực chính là nực cười.

 

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy, vốn cũng không quá để ý đến Vân Thí Thiên lúc này chậm rãi đưa mắt chống lại Vân Thí Thiên.

 

Băng cùng hỏa giao phong, trong đại điện sóng ngầm mãnh liệt.

 

“Lâu Tinh gia tộc ta có làm tốt thân phận này hay không, không cần ngươi bình luận, ngươi cũng không có tư cách bình luận…”

 

Không lạnh không nóng, trầm ổn mà ngạo khí, sớm đã không còn vẻ ngây ngô cùng dễ vọng động của ngày xưa.

 

Lạnh lùng liếc Vân Thí Thiên, Giá Hiên Mặc Viêm quay đầu nhìn Lạc Vũ vẫn chưa nói gì.

 

“Lâu Tinh gia tộc chúng ta nếu có Phiêu Miểu thần thông, chúng ta cần gì phải chờ đến lúc Phiêu Miểu tự tiêu vong.

 

Cần gì tiếp tục ở trên Vô Miện Phong, có Phiêu Miểu thần thông trong tay, ngũ tông còn dám ở trước mặt Lâu Tinh gia tộc chúng ta mà càn rỡ hay sao.”

 

Một câu nói, không giống giải thích, cũng đã như là giải thích.

 

Lời vừa nói ra, chân mày Lạc Vũ vốn hơi nhíu lại nhẹ nhàng nâng lên.

 

Giá Hiên Mặc Viêm nói vậy ý là…

 

Lâu Tinh gia tộc bọn hắn thật sự không có Phiêu Miểu thần thông.

 

Lập tức khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hải Mặc Phong.

 

Hải Mặc Phong sắc mặt vẫn đạm mạc như cũ, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt cũng hiện lên một tia không xác định.

 

Lâu Tinh gia tộc nếu có Phiêu Miểu thần thông, bằng vào công pháp này, đã sớm vượt qua ngũ tông bọn họ, trở thành kẻ đứng ở đỉnh cao giương mắt nhìn xuống thương sinh như Phiêu Miểu nhất tộc.

 

Mà bây giờ, Lâu Tinh gia tộc vẫn là một trong thượng tam tông.

 

Khí thế cùng lực lượng cũng không vượt qua được hai tông còn lại.

 

Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.

 

“Mặc Viêm nói không sai, Bổn tôn bị thiên tinh vụ hoa này hấp dẫn quá mức, thiếu chút nữa đã đáp ứng chuyện mà chúng ta không làm được.

 

Vậy chẳng phải sẽ làm cho thiên hạ chê cười chúng ta sao, nhất là hậu nhân của Phiêu Miểu.” Lâu Tinh gia chủ nói.

 

“Thiên tinh vụ hoa là rất quí, Lâu Tinh gia tộc chúng ta quả thật rất muốn có được nó, nhưng là Phiêu Miểu thần thông kia Lâu Tinh ta cũng thực là không có, vậy thì thôi đi.

 

Hết thảy đã qua, vậy thì làm cho nó chân chính qua đi.”

 

Nghe nói thế, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái.

 

Giá Hiên Mặc Viêm có thể lừa gạt bọn họ.

 

Nhưng Lâu Tinh gia chủ thân là người đứng đầu một tông, nếu làm trò gạt người trước mặt Thiếu chủ của Hải Thần tông, vậy thì nhất định là không thể nào.

 

Nói như vậy, Lâu Tinh gia tộc thật sự là không có Phiêu Miểu thần thông?

 

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày.

 

Lúc này, Hải Mặc Phong cũng nháy mắt với hai người.

 

Không nên hỏi nữa, Lâu Tinh gia chủ nếu đã mở miệng nói là không có, vậy thì bọn họ thật sự là không có, không nên dây dưa với vấn đề này nữa.

 

“Kia, vậy quấy rầy rồi.” Lạc Vũ chậm rãi nói.

 

Nếu người khác không thu, vậy thì cũng không có lý gì bọn họ phải cố đưa cả.

 

“Như thế xem ra, hôm nay ta đến đây là lỗ mãng rồi.” Lạc Vũ vừa nói xong, Hải Mặc Phong liền đứng lên nhàn nhạt mà lên tiếng.

 

“Nào có, Hải huynh đã nghĩ đến Lâu Tinh gia tộc chúng ta, chúng ta cảm tạ còn không kịp, nào có lỗ mãng gì, Hải huynh khiêm tốn rồi.”

 

Giá Hiên Mặc Viêm nhướn mày cười to một tiếng, đáy mắt sáng ngời, đối với Hải Mặc Phong là thật sự nhiệt tình.

 

Hải Mặc Phong lập tức cười đáp lại, gật đầu với Giá Hiên Mặc Viêm, lại quay đầu về thi lễ cùng với Lâu Tinh gia chủ, nói: “Đã như vậy, Mặc Phong cũng không còn có chuyện gì nữa, xin cáo lui.”

 

Ban đầu không nghĩ tới Giá Hiên Mặc Viêm là thiếu chủ của Lâu Tinh gia tộc.

 

Hắn đã điều tra qua Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, đương nhiên chuyện ở Phi Vũ vương quốc không thế gạt được hắn.

 

Quan hệ của Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lạc Vũ có lẽ còn tốt một chút.

 

Nhưng cùng Vân Thí Thiên, là cừu địch, tuyệt đối là cừu địch.

 

Mọi người nói cừu nhân gặp nhau thì đỏ mắt.

 

Nếu là Lâu Tinh gia chủ sẽ lập tức đáp ứng chuyện này, mà hắn lại trực tiếp cự tuyệt.

 

Những thứ khác không nói, hắn không vừa mắt với Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, chuyện này vốn là đã rất rõ ràng.

 

Mặc dù hắn nói đến Lâu Tinh rồi, bất kể Lâu Tinh gia tộc đối đãi với Lạc Vũ và Vân Thí Thiên ra sao hắn cũng không quản được.

 

Nhưng là chuyện đã đến bước này, hắn cũng không thể cứ vậy mà ném hai người bọn họ lại chỗ này được.

 

Lúc này không đi, còn định chờ đến khi nào.

 

“Không có chuyện gì thì không thể ở lâu thêm vài ngày sao, Bổn tôn có chuyện muốn nói với ngươi.” Lâu Tinh gia chủ cười nói.

 

Hải Mặc Phong nghe vậy thì cười. nói: “Hai ngày nữa phụ thân ta sẽ đích thân tới đây, nếu gia chủ muốn thương nghị, vậy cứ nói trực tiếp với phụ thân ta sẽ tốt hơn.”

 

Hắn biết Lâu Tinh gia chủ muốn nói về chuyên hạ tam tông liên thủ.

 

Lâu Tinh gia chủ nghe thế thì gật đầu, nói: “Nếu thế thì rất tốt.”

 

“Vậy Mặc Phong xin cáo từ.”

 

“Cáo từ.”

 

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên cũng hành lễ theo Hải Mặc Phong.

 

“Mặc Viêm, tiễn Mặc Phong.” Lâu Tinh gia chủ cũng biết chuyện giữa Giá Hiên Mặc Viêm với Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, vì vậy cũng không ngăn trở.

 

“Được.”

 

Gió xuân thoang thoảng, muôn hoa khoe sắc.

 

Gặp lại cố nhân, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

 

Xuống khỏi Vô Miện Phong thì trời đã tối.

 

Mấy người Lạc Vũ ở lại trong trấn nghỉ ngơi một đem, tính những chuyện kế tiếp.

 

Trong hậu viên của khách sạn.

 

“Vận khí của các ngươi thật kém.” Tại vườn hoa trong hậu viện, Hải Mặc Phong ôm Tiểu Ngân ngồi trên tảng đá, nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.

 

Lạc Vũ nghe thế thì méo miệng, không nói chuyện.

 

“Bất quá hắn lại không làm khó dễ các ngươi, này có thể nói là người sẽ trưởng thành, hay là còn có mưu đồ khác?” Hải Mặc Phong nghiêng đầu nói.

 

Nếu là hắn, đối mặt với kẻ đoạt vị hôn thê của mình, cho dù hắn không thích vị hôn thê đó, thì người kia cũng đừng nghĩ đến có quả ngọt để ăn.

 

Không làm cho đôi gian phụ dâm phụ kia sống không bằng chết, hắn sẽ không gọi là Hải Mặc Phong.

 

Mà hôm nay Giá Hiên Mặc Viêm chỉ là không đáp ứng thu thiên tinh vụ hoa của bọn họ ma thôi, còn khách khí đưa người xuống núi, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

 

Nghe lời này, sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn lãnh khốc, chỉ giơ tay ra để cùng một chỗ với tay Lạc Vũ.

 

Trên cổ tay hai người, lực lượng của Phiêu Miểu nhất tộc rất rõ ràng.

 

Hắn thấy chết mà không cứu, không đưa Phiêu Miểu thần thông cho bọn họ, chính là muốn nhìn hai người bọn họ chết, ta phi, ta phi, ta đi đánh chết hắn.

 

Tiểu Ngân nhất thời hiểu ý, lập tức giương nanh múa vuốt đòi nhảy ra.

 

Nó đi theo Lạc Vũ lâu nhất, khúc mắc giữa Giá Hiên Mặc Viêm với Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nó cũng là người hiểu rõ ràng nhất.

 

“Trang trọng.” Hải Mặc Phong duỗi tay đem Tiểu Ngân bắt trở về.

 

Tiểu Ngân trợn mắt nhìn hắn, trang trọng, trang trọng cái đầu hắn.

 

“Đây là địa bàn của Lâu Tinh gia tộc, ta không muốn ăn thịt Tiểu Ngân nướng.” Lạc Vũ cười nhìn Tiểu Ngân tức giận, đưa tay xoa đầu nó.

 

Đại bản doanh của Lâu Tinh gia tộc, cần tuyệt đối cẩn thận.

 

Tiểu Ngân nhất thời bi phẫn, quyệt miệng nhìn Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy thì cười an ủi Tiểu Ngân, đem Tiểu Hồng đang ngủ ở trong ngực nhét vào lòng Tiểu Ngân.

 

Tiêu Ngân được ôm Tiểu Hồng, mặt mày lập tức hớn hở.

 

“Ta cảm giác bọn họ có.” Đang lúc Tiểu Ngân mặt mày hớn hở, Vân Thí Thiên vẫn mang thần sắc lạnh như băng đột nhiên mở miệng.

 

Tuy nói không rõ ràng, nhưng hai người còn lại đều hiểu ý của hắn.

 

“Gia chủ sẽ không nói láo.” Hải Mặc Phong vuốt ve đầu Tiểu Ngân, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

 

Nói cách khác, thân phận tôn quý như Lâu Tinh gia chủ sẽ khinh thường nói dối, khinh thường nói dối bọn họ.

 

Có, thì thế nào? Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên dám đi đoạt sao?

 

Không có, vật thì chẳng có gì để nói rồi.

 

“Bọn họ nói không, cũng không có nghĩa là bọn họ không có.” Lạc Vũ ngồi bên cạnh Vân Thí Thiên chống cằm, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.

 

Vân Thí Thiên gật đầu, ý của hắn chính là như thế.

 

Hải Mặc Phong nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, nhàn nhạt cười, không nói đúng, cũng không nói không đúng. (ý là không nói đúng là không có, cũng không nói không đúng là không có.)

 

Ba người nhìn nhau, đều hiểu rõ ý tứ trong lòng đối phương.

 

Sẽ không, quả thật cũng không có nghĩa là không có.

 

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, ấm áp mà thư thái.

 

Ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng lưỡi liềm, Lạc Vũ đột nhiên chậm rãi nở nụ cười, nói: “Đường trong thiên hạ nhiều như vậy, trừ bái kiến trực diện, có khi còn đường khác…”

 

Nghĩ như vậy đã chế trụ được nàng, mơ tưởng.

 

Nàng quý trọng sinh mệnh của nàng vô cùng.

 

“Kia, ta thấy…”

 

“Có người tới.” Vân Thí Thiên đang định mở miệng, Hải Mặc Phong đột nhiên nói một câu.

 

Ngay sau đó, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đều đồng thời cả, thấy một cỗ lực lượng không hề che giấu đang đi về hướng bọn họ.

 

“Hải Thiếu chủ cùng Phiêu Miểu hậu nhân đều ở đây sao?” thanh âm ôn nhã truyền đến, người đã đi tới cửa, lên tiếng lấy lễ.

 

“Vào đi.” Hải Mặc Phong đạm mạc lên tiếng.

 

Thanh âm vừa dứt, một nhóm ba người nhanh chóng từ phía ngoài tiểu viện bước vào.

 

Người cầm đầu một đầu tóc nâu trắng, nhìn qua ước chừng năm sáu chục tuổi, một thân trường bào màu vàng nhạt, nhìn qua tinh thần vô cùng tốt.

 

“Ha ha, Hải thiếu chủ, đêm khuya tới chơi không quấy rầy người chứ.” Người cầm đầu vừa vào cửa đã hướng Hải Mặc Phong thân thiện cười hỏi.

 

Hải Mặc Phong quay đầu nhìn lại, chau mi: “Tam trưởng lão sao lại tới đây? Có việc sao?”

 

Lâu Tinh gia tộc tam trưởng lão, quyền lực mặc dù không lớn bằng gia chủ cùng nhị trưởng lão, nhưng uy vọng cũng là rất lớn.

 

Sao khuya khoắt lại tự mình chạy tới đây.

 

Lâu Tinh tam trưởng lão cười ha hả tiến lại gần, nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên vẫn đang bất động thanh sắc, cười chắp tay về hướng Hải Mặc Phong.

 

“Ngươi thông minh không nói tiếng lóng, hai người các ngươi cùng với thiếu chủ của chúng ta từng có quan hệ, đây cũng không phải chuyện gì bí mật.

 

Hôm nay thiếu chủ phản đối lấy Phiêu Miểu thần thông để đổi thiên tinh vụ hoa, vì ngại mặt mũi của hắn nên gia chủ chúng ta cũng không phản đối gì.

 

Bất quá, chuyện riêng là chuyện riêng, sao có thể để cho chuyện riêng làm lỡ đại sự.

 

Sau khi các ngươi đi, chúng ta cùng tông chủ đã nghiêm túc thương lượng lại, tông chủ cho là hết thảy đều lấy đại sự làm trọng, vì vậy ta tự mình đến đây để mời các ngươi.”

 

Lần này, Lâu Tinh tam trưởng lão cực kỳ ngay thẳng, đem tất cả mọi chuyện đều nói rõ ràng, không vòng vo quanh co chút nào.

 

“Phiêu Miểu thần thông, Lâu Tinh chúng ta không có ai biết, nhưng là cũng không có nghĩa là chúng ta không có.”

 

Thanh âm ngay thẳng truyền đi trong bóng đem, nói năng có khí phách.

 

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong liếc nhau.

 

Quả nhiên, mới vừa rồi vẫn chỉ là suy đoán, lúc này đã được chứng thực.

 

“Ý tứ của Lâu Tinh gia chủ là?” Lạc Vũ nhìn tam trưởng lão.

 

Lâu Tinh tam trưởng lão cười nói: “Xin đi theo ta, tông chủ đang đợi các ngươi ở trước lăng mộ của tổ sư.”

 

Dứt lời, đưa tay làm bộ mời.

 

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong thấy vậy liếc nhau một cái, sau đó Hải Mặc Phong gật đầu nói: “Đã như vậy, các ngươi đi đi, ta sẽ không đi…”

 

“Hải Thiếu chủ cũng cùng đi đi, Phiêu Miểu thần thông người ngoài nhìn cũng học không được, coi như là đi làm người làm chứng.”

 

Lời của Hải Mặc Phong còn chưa nói hết, tam trưởng lão đã mở miệng nói.

 

Hải Mặc Phong nghe vậy, con ngươi đảo quanh, nếu là Lâu Tinh gia chủ đã không hiềm nghi, vậy thì hắn cũng không sao cả.

 

Bóng đem thâm trầm, đoàn người hướng về phía Vô Miện Phong mà đi.

 

Vô Miện Phong trong bóng đêm cũng không mất đi vẻ nguy nga đại khí của ban ngày.

 

Trăng treo trên cao, trời sao lấp lánh, cây cối đổ bóng xuống mặt đất, không gian yên lặng mà xa cách.

 

Lúc này không đi đại đạo giống ban ngày mà đi theo một đường nhỏ.

 

Trên đường canh phòng lỏng lẻo, căn bản là không có ai.

 

“Lăng mộ của tổ sư ở Phiêu Miểu Phong, ngày thường trừ gia chủ, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, hôm nay vì không muốn để cho thiếu chủ biết vì vậy đã rút bớt người đi.”

 

Lâu Tinh tam trưởng lão vừa dẫn đường vừa cười nói.

 

Hải Mặc Phong gật đầu, Lâu Tinh tổ sư chôn cất ở Phiêu Miểu Phong, chuyện này hắn cũng biết.

 

“Quy củ thật đúng là nghiêm.” Lạc Vũ nghe nói thì cười.

 

“Tất nhiên, trong lăng mộ của tổ sư là bí mật, há lại có thể để cho người khác biết.” Tam trưởng lão cười vô cùng ôn hòa.

 

Ánh trăng chiếu xuống con đường gập ghềnh, màu vàng nhạt chiếu xuống những viên đá lót đường phía dưới, loáng thoáng như ánh lên những vệt sáng.

 

Nhìn qua giống như dấu vết của một loại trận pháp cổ xưa.

 

Hải Mặc Phong đi đầu, Lạc Vũ ở giữa, Vân Thí Thiên đi cuối cùng.

 

Lúc này, ánh trăng lướt qua làm hiện lên trên mặt đất từng vệt sáng giống như những sợi tơ, phảng phất như những gợn sóng đang nhẹ nhàng ba động, nhìn qua giống như những sợi tơ nhện.

 

Vân Thí Thiên thấy vậy, trong măt lóe qua kinh ngạc, hồ nghi nhìn lại.

 

“Ta thấy cảm tình của thiếu chủ cùng gia chủ các ngươi rất tốt.” Lạc Vũ giống như là đang bàn chuyện nhà.

 

Tam trưởng lão vừa đi vừa cười nói: “Cũng không chỉ vậy, tình cảm thật sự tốt đến mức chúng ta cũng không thể tưởng tượng.

 

Nếu không phải chúng ta đều biết rằng thiếu chủ hơn một năm trước mới tới nơi này, cũng không dùng bất kì thủ đoạn gì.

 

Gia chủ nhà chúng ta sủng ái hắn đã đến độ muốn gì được nấy, chúng ta cũng sẽ nghĩ rằng thiếu chủ vốn là từ nhỏ đã sinh trưởng ở trước mặt gia chủ thì tình cảm mới có thể tốt như vậy.”

 

Dứt lời, còn khoan dung mỉm cười, lắc đầu.

 

Lạc Vũ vẫn mỉm cười cùng hắn nói chuyện nhà, vừa nghe thấy thế sắc mặt đột nhiên trầm xuống, dừng lại.

 

“Đã như vậy, vậy tại sao Lâu Tinh gia chủ lại còn làm việc giấu giếm hắn.”

 

Mà trong lúc Lạc Vũ còn chưa kịp mở miệng, Hải Mặc Phong vốn vẫn nhàn nhã đi ở phía trước đột nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, thanh âm lãnh trầm.

 

Lâu Tinh tam trưởng lão kia nghe vậy thì sửng sốt.

 

Cùng lúc này, Lạc Vũ sải bước đến phía trước, đứng ngay phía sau lưng tam trưởng lão: “Lăng mộ của Lâu Tinh tổ sư chỉ có gia chủ có thể đi vào.

 

Ngươi lại thế nào có thể biết được bên trong có Phiêu Miểu thần thông hay không? Tại sao lại biết người ngoài dù có nhìn cũng không thể học được?”

 

Ba vấn đề bén nhọn ném ra, bóng đêm ấm áp đột nhiên lạnh như băng.

 

Sát khí bắt đầu dâng lên từ bốn phía.

 

Tam trưởng lão nhìn qua hòa ái dễ gần, sắc mặt đột nhiên loáng thoáng biến đổi.

 

Thần sắc Lạc Vũ lãnh đạm như băng, hắn thật cho là nàng đang cùng hắn nói chuyện nhà sao.

 

Lâu Tinh gia chủ nếu như thật sự là người trước sau không như một, làm việc đại sự cũng không dám làm ban ngày, vậy nàng còn có tư cách là Lâu Tinh gia chủ sao.

 

Xoay người, nhìn trước mặt là Hải Mặc Phong, sau là Quân Lạc Vũ, trái phải là Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đem hắn hoàn toàn bao vậy lại.

 

Tam trưởng lão thấy vậy thì thở dài một tiếng, nói: “Nếu đã không thể gạt được các ngươi, ta đây cũng chỉ có thể nói thật.

 

Thiếu chủ hận các ngươi, nhưng ngại quy củ của gia tộc chúng ta nên không thể động thủ tru diệt.

 

Vì vậy, lệnh cho ta mang các ngươi đến đây, chỉ cần các ngươi xông vào lăng mộ của tổ sư, dù là chạy đến chân trời góc biển, Lâu Tinh gia tộc cũng sẽ đem các ngươi nghiền thành tro bụi…”

 

Vừa nói như vậy xong, Lạc Vũ lông mày cau chặt, Giá Hiên Mặc viêm thật là như vậy?

 

Mà đang ở nàng trầm ngâm trong nháy mắt, vẫn quan sát mặt đất Vân thí Thiên đột nhiên mặt liền biến sắc, mạnh mẽ một chưởng kia Tam trưởng lão phất qua.

 

Đồng thời hét lớn lên tiếng: “Đi mau, hắn mở ra phía dưới này trận thế.”

 

Mượn ánh trăng, hắn mới vừa thấy rõ ràng.

 

Phía trước dẫn đường Tam trưởng lão cùng đi theo phía sau hai lâu Tinh gia tộc đệ tử, dưới chân không ngừng có nhàn nhạt huyết sắc toát ra.

 

Mà máu của bọn hắn sắc lướt qua, dấu vết hình vuông tạo thành ở mặt đất hết sức sặc sỡ .

 

Lấy máu mở ra, hắn không biết cái trận này là cái gì, nhưng là tuyệt đối không phải là thứ tốt.

 

Sau khi Vân Thí Thiên lên tiếng, phía trước sắc mặt Hải Mặc Phong không nhiều dao động, đột nhiên sắc mặt đại biến, năm ngón tay tạo thành nắm đấm hướng Tam trưởng lão đánh tới.

 

Vừa quát to: “Lâu Tinh tru diệt đại trận, đi mau, trận này đụng không được.”

 

Lâu Tinh hộ vệ tổ sư lăng mộ đại trận, là chính là ngũ đại tông môn tông chủ cũng không dám dễ dàng tiến vào, hôm nay này. . . .

 

Lạc Vũ nghe nói, lập tức trong tay nhũ đỏ bạc sợi tơ chợt lóe ra, thẳng đánh nhào lên hai đệ tử Lâu Tinh, đồng thời thân hình đột ngột từ mặt đất mọc lên: “Tiểu Hồng, Tiểu Ngân, mau.”

 

Hải Mặc Phong, Vân Thí thiên, tiền hậu giáp kích*(trước sau cùng đánh), lực lượng kia vừa mãnh liệt vừa nhanh, coi như là Lâu Tinh Tam trưởng lão, cũng sao dám đối diện với chưởng phong kia.

 

Song, khi lực lượng hai người đến gần trong nháy mắt, kia Tam trưởng lão sắc mặt đại biến , đột nhiên thân hình quỷ mị chợt lóe.

 

Tựu thật giống trống rỗng hóa thành lá cây, thân thể không có chút sức nặng nào theo hai cổ lực lượng liền tung bay đi, lại là không bị một chút lực.

 

“Song Diệp thành?” Hải Mặc Phong vừa thấy dưới hai mắt đột nhiên trợn to.

 

Lâu Tinh Tam trưởng lão, lại là Song Diệp thành người?

 

Một kích không trúng, Hải Mặc Phong, Vân Thí Thiên không đuổi theo: “Đi.”

 

Đồng thời, mãnh lực cấp hướng phía trước, cùng Lạc Vũ Tiểu Hồng, Tiểu Ngân, hướng bên ngoài trận hình mà đi.

 

Song, bọn họ đang đứng ở trên đất bằng phẳng tự dưng bị dựng lên trong nháy mắt.

 

Tất cả một vùng đất, oanh bộc phát ra màu vàng nhạt cột sáng.

 

Sáu cột sáng hướng sáu phương từ dưới mặt đất xông thẳng mà mở, trong chớp mắt ánh phát sáng nửa bầu trời.

 

Cột sáng lưu chuyển, ba người hai thú nhanh chóng đến quá Lâu Tinh tru diệt đại trận.

 

Tia sáng lưu chuyển, ba người hai thú trong nháy mắt bị vây trong cột sáng.

 

Cùng lúc này, Vô Miện Phong đang trong phòng dạo bước Giá Hiên Mặc Viêm, mạnh mẽ thấy ở Phiếu Miểu Phong hộ vệ tổ sư lăng mộ đại trận tia sáng ngất trời, trận thế mở ra, không khỏi cả kinh.

 

“Đây là chuyện gì xảy ra?”

 

Phương hướng lăng mộ của Tổ Sư, chẳng lẽ? Chẳng lẽ nàng ấy đi xông lăng mộ của Tổ Sư rồi?

 

“Chết tiệt, nàng ấy muốn chết sao.” Giá Hiên Mặc Viêm sắc mặt trong nháy mắt cực kỳ khó coi, vung tay áo xông ra ngoài.

 

Ánh trăng mông lung, cột sáng chợt lộ vẻ vừa ẩn, bóng đêm lần nữa khôi phục không ánh sáng.

 

Mà ở Phiêu Miểu Phong ba người hai thú, không thấy tung tích.

back top