Đặc Công Hoàng Phi

Chương 129: Thiên hạ trong tay

Từng câu từng chữ rơi xuống, trong phòng im lặng trong nháy mắt.

 

Phong Vô Tâm nhìn Bích Dao khóe miệng co quắp vì kinh ngạc, bàn tay đặt trên vai Vân Thí Thiên cũng hoàn toàn lạnh lẽo.

 

“Ta không thiếu ngươi, ta cũng không nợ ngươi cái gì, mối làm ăn này ngươi nhận thì nhận, không nhận, đối với ta cũng không sao cả.” Giọng nói lạnh như băng vang lên.

 

Vân Thí Thiên lạnh lùng chống lại ánh mắt của Bích Dao: “Thê tử của ta, đời này kiếp này chỉ có một, Quân Lạc Vũ, trừ nàng sẽ không còn ai khác cả.”

 

Dứt lời, mạnh mẽ đứng lên, phất tay áo bước ra khỏi phòng.

 

Không hề có một chút chần chừ hay do dự.

 

Sạch sẽ, quyết tuyệt, không lưu lại một chút đường sống.

 

“Vân Thí Thiên…” Bích Dao nhìn Vân Thí Thiên phẩy tay áo bỏ đi, phong tình trên mặt chợt lóe thật sâu oán hận cùng bi thương.

 

Phong Vô Tâm thấy vậy cũng không nói thêm điều gì.

 

“Bích Dao, ngươi đã sớm biết như vậy, cần gì phải đi cầu xin thứ mà ngươi không thể có được, làm cho tất cả mọi người đều không cảm thấy vui vẻ.”

 

“Tất cả mọi người đều không vui vẻ?” Bích Dao vừa nghe Phong Vô Tâm nói, trong ánh mắt lạnh như băng lướt qua ánh sáng châm chọc.

 

“Năm đó, ngươi vì quân vương mà làm hết thảy, nhưng là hôm nay, ngươi đạt được thành tựu như thế này, ngươi cho rằng thật sự là do một mình ngươi tạo nên sao.

 

Nếu không có chúng ta ở phía sau giúp đỡ ngươi, làm sao ngươi có được thành tựu như thế này, Bích Dao, ngươi là người hiểu chuyện, không nên nói với ta là ngươi không biết những chuyện này.”

 

Phong Vô Tâm nhìn Liễu Bích Dao, than nhẹ một tiếng.

 

Năm đó, trong Vọng Thiên Nhai không có nhiều người thích quân vương bọn họ, bất quá, Liễu Bích Dao này là một quái thai, lại thích quân vương bọn họ.

 

Nhưng là, quân vương căn bản lại không thích nàng, luôn tỏ thái độ lãnh đạm.

 

Không ngờ Liễu Bích Dao này cũng là thật tình.

 

Khi Trưởng công chúa chuẩn bị đưa quân vương vào Hắc ngục để rèn luyện, nàng không thèm để ý đến nhà mình là thủ lĩnh phe chống đối Vân Thí Thiên mà hợp tác với Trưởng công chúa.

 

Âm thầm lật đổ không ít kẻ gây bất lợi với Vân Thí Thiên.

 

Đến cuối cùng Vân Thí Thiên trở về, một kiếm dẹp hết toàn bộ phản thần của Vọng Thiên Nhai.

 

Như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua Liễu gia là gia tộc đầu xỏ của quân phản loạn, chỉ để lại một mình nàng.

 

Bàn về chiến công, không thể nói nàng công không cao.

 

Bàn về tính tình, nàng cũng không có cái gì là không tốt.

 

Nhưng là, Vân Thí Thiên từ trước đến giờ vốn là người cực đoan.

 

Thích, vậy có thể vì ngươi mà sinh, vì ngươi mà chết, hết thảy đều không có gì phải bàn.

 

Không thích, chính thâm tình khôn cùng cũng không đổi được một ngoái đầu.

 

Có ân với hắn, hắn biết, hắn không giết Liễu Bích Dao ngươi, còn phong làm Thạc Quận chúa, cho xây phủ cùng thờ phụng.

 

Muốn tình, như vậy thật xin lỗi, hắn không có.

 

Mà Liễu Bích Dao này cũng là người tâm cao khí ngạo, thâm tìnhkhôn cùng , khuynh gia diệt tộc chỉ đổi tới một cái danh hiệu quận chúa, làm sao có thể cam tâm, lại làm sao có thể sinh tồn dưới ánh mắt săm soi của mọi người.

 

Cuối cùng trở mặt thành thù, đến Thiên Sinh Điện, sáng lập hiệu buôn tung hoành khắp đại lục.

 

Mà Quân vương của bọn họ, mặc dù muốn tình không có nhưng là ở trong lòng cũng vẫn nhớ kỹ.

 

Vì vậy mà âm thầm trợ giúp nàng, dùng uy vọng của Vọng Thiên Nhai mà chống lưng cho nàng.

 

Mà nay, có vụ mua bán lớn như vậy cũng muốn nàng tham gia vào, sau này đối với nàng cũng sẽ rất có lợi.

 

Chẳng qua là… Ai…

 

“Bích Dao, ngươi hẳn là rõ ràng, trên đại lục này không phải chỉ có Thiên Sinh Điện là nơi buôn bán, nếu chúng ta muốn hợp tác tất có thể chọn người khác.

 

Nhưng lần này là một vụ mua bán lớn, Bích Dao, bất kể là xem xét từ phương diện nào, đây cũng là một cơ hội rất tốt, ngươi không nên bỏ qua, nghĩ lại thử xem.”

 

Phong Vô Tâm thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

 

Hắn vốn là biết Liễu Bích Dao và Vân Thí Thiên gặp mặt chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, cho nên mới đi theo, quả nhiên…

 

Mới đi được mấy bước, Bích Dao vẫn ở bên trong phòng đột nhiên lên tiếng: “Hắn thích nàng ta như vậy sao?”

 

Không quay đầu lại, tiếng nói cực thấp.

 

Phong Vô Tâm nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ mỉm cười, nói: “Không phải là thích, đó là yêu, yêu say đắm, tuyệt vô cận hữu* (có một không hai), kiếp này chỉ một.”

 

Tình cảm giữa Quân vương và Vương phi tương lai của bọn họ, nói những điều khác chính là dư thừa.

 

“Yêu sao?” Liễu Bích Dao từ từ cúi đầu, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

 

Phong tình vạn chủng, mê người vạn phần, chẳng qua là ở sâu trong đáy mắt ẩn chứa tuyệt đối oán giận và phẫn hận, tàn nhẫn, nó giống như ta không có được thì ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng được đến.

 

Trong mắt lóe lên tia sắn bén, Bích Dao cười, xoay người lại, trên mặt chỉ còn lại phong tình cùng hào sảng.

 

“Ha ha, thương nhân nói lời thương nhân, bút mua bán lớn như vậy mà ta đẩy đi, chẳng phải nói ta là óc heo sao.

 

Chuyện năm đó đã qua. Liễu Bích Dao ta tốt như vậy, thiên hạ này còn thiếu nam nhân thích ta sao, làm như ta thật cần hắn lắm a, đi.”

 

Nhanh nhẹn thoải mái, vạn phần xấc láo.

 

Phong Vô Tâm vừa đi ra đến cửa phòng nghe thấy vậy, lập tức xoay người.

 

Thấy trên mặt Bích Dao hiện lên phong tình vạn chủng, nào có lưu lại chút gì oán hận cùng bi thương của vừa rồi, hoàn toàn là một bộ dáng nữ vương cao cao tại thượng, nhanh nhẹn mà vân đạm phong khinh.

 

Nhất thời cười, nói: “Cái này đúng, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, so với Vương nhà chúng ta tốt hơn cũng có rất nhiều.”

 

“Ha ha, ta đem lời này nói lại cho Quân vươngVọng Thiên Nhai nghe, xem Thừa tướng ngươi có còn sống yên ổn được hay không.”

 

Bích Dao cười lớn đi lên phía trước, tay khẽ cong khoác vào cánh tay của Phong Vô Tâm, nói: “Đi, cùng đi chung.”

 

“Tốt, chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

Gió thổi bốn phương, lướt nhẹ thản nhiên.

 

Rõ ràng nóng như lửa, kỳ thực ở trong lạnh như băng.

 

Lúc Vân Thí Thiên hợp tác với Liễu Bích Dao , bắt đầu thu mua những nhu yếu phẩm mà Hạ tam tông bắt buộc phải sử dụng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng cũng không hề rảnh rỗi.

 

Hỏa Ma, Hắc Ma rừng rậm.

 

Vạn thú tề tụ, lắng nghe Tiểu vương gia phân phó.

 

Muốn cùng lục tông đối nghịch? Cửu đầu xà hoàng quây thành một vòng tròn, giọng nói tương đối chần chờ.

 

Lục tông kia cũng không phải dễ đối phó, muốn đối nghịch cùng bọn hắn, này…

 

Tiểu Ngân hùng cứ ở trên đài cao, nghe thấy thế, ánh mắt sắc bén quét ngang qua.

 

Các ngươi không dám?

 

Không phải là không dám, mà là Thú Vương đã phân phó, chúng ta…

 

Hiện tại ta chính là Thú Vương của các ngươi. Thân thể đã biến thân ba lần của Tiểu Ngân dựng lông lên, lực lượng như bão táp tràn ra ngoài, bốn Vương vốn dĩ không kiêng kị nó chút nào nhất thời khẽ biến sắc.

 

Mới qua không bao lâu, lực lượng này…

 

Vua nào triều thần ấy, nếu muốn tiền nhiệm Thú Vương ra lệnh, vậy thì đến Thần Minh vực mà tìm lão nhân gia, còn nếu muốn ở lại chỗ này, vây phải nghe lệnh của đương nhiệm Thú Vương là ta.

 

Nếu ai không muốn, thì đứng ra cho ta.

 

Nếu đã không chọn chúng ta, nhưng vậy đi hay ở thì tùy các vị, còn nếu đã chọn theo chúng ta, vậy thì từ nay về sau, nếu ai dám chất vấn một tiếng, dám có chút dương phụng âm vi *(bằng mặt không bằng lòng, lá trái lá phải), vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

 

Tiểu Hồng đứng bên cạnh Tiểu Ngân thờ ơ lạnh nhạt, thanh âm lạnh lùng, hươ lên một móng vuốt, ngân hồng lực lượng chợt lóe.

 

“Oanh.” Vách núi cao trước mặt Cửu đầu xà hoàng oanh một tiếng bị Tiểu Hồng trực tiếp dùng một móng vuốt chia làm hai nửa, vô số đá nhỏ lăn xuống phía dưới.

 

Cửu đầu xà hoàng hoảng sợ nhảy lên, muốn tránh.

 

Đột nhiên thấy Tiểu Ngân dùng ánh mắt lạnh băng băng mà nhìn, động cũng không dám động một bước, mạnh mẽ nện xuống nền thạch bích.

 

Cửu đầu xà hoàng bị nện đến mình đầy bụi đất.

 

Phá hỏng phòng ngự trên người Cửu đầu xà hoàng, trực tiếp xuyên thủng thạch bích phía sau nó, lực lượng này đã hoàn toàn vượt qua bọn họ.

 

Bạch hổ vương, Kim loan phượng, Hùng vương, tam đại vương giả liếc mặt nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên khiếp sợ.

 

Nói chuyện, ta không có nhiều thời gian với các ngươi.

 

Tiểu Ngân huýt một tiếng, thanh âm vọng ra cả sơn cốc, chấn nhiếp như tiếng sét xé trời.

 

Ma thú cấp bậc không đủ cơ hồ bị một tiếng này chấn cho tè cả ra.

 

Trong tiếng huýt như sấm sét, vạn thú nhất tề cúi đầu, lấy tứ vương làm đầu nhất tề trung thành mà quỳ phục xuống.

 

Không phải vì kiêng kị lão thú vương, mà là chân chính thần phục Tiểu Ngân.

 

Trời cao xanh thẫm, mây trắng vờn quanh, thiên hạ đại động.

 

Gió mùa hè cực nóng.

 

Mà ngay lúc mùa hè đang cực nóng, lục tông đang đối chọi quyết liệt.

 

Một đôi cánh tay vô hình ở trong loạn thế đưa tay ra, khuấy đảo phong vân.

 

Hạ tam tông phong tỏa bán ra ma đan cùng ma tinh thạch.

 

Làm cho vô số quốc gia trên địa giới Thượng tam tông lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

 

Trên đất đai của bọn họ căn bản không sản sinh những thứ đó, một khi nguồn cung cấp bị chặt đứt, hậu quả làm sao có thể tưởng tượng nổi.

 

Mà trong lúc các quốc gia đang hỗn loạn, hiệp hội dược sư đã lặng yên mà ra tay.

 

Một khỏa đan dược ngân hồng, có thể thay thế được bất kỳ một loại ma đan hay khoáng thạch nào.

 

Mấy trăm quốc gia của Thượng tam tông giống như thấy lại được mặt trời giữa đêm tối.

 

Vô thanh vô tức chiếm đóng địa bàn .

 

Hoàn toàn có thể thay thế ma đan, tinh thạch, khoáng thạch, đối với tu luyện đấu khí cũng có trợ giúp tăng lên, còn không có bất cứ tác dụng phụ nào.

 

Giá cả vừa phải, hàng hóa lại tốt.

 

Vật như vậy không thử không biết, thử một lần rồi, thấy hiệu quả sau làm sao còn có thể khống chế.

 

Đối với đám người không có ma đan, tinh thạch cùng khoáng thạch phụ trợ, như vậy một khỏa đan dược này quả thực chính là chúa cứu thế đối với bọn họ.

 

Vô số người tranh nhau truyền tụng.

 

Vô số người điên cuồng tranh đoạt.

 

Vô số người dùng rất nhiều tiền bạc mà mua về.

 

Một khỏa đan dược, lấy tốc độ kinh người thuyết phục vô số người, nhanh chóng lan tràn trên khắp các quốc thổ thuộc Thượng tam tông.

 

Một khỏa đan dược này xuất hiện, lập tức đánh sâu vào các quốc gia đang hỗn loạn vì thiếu ma đan, tinh thạch cùng khoáng thạch.

 

Làm cho hỗn loạn biến thành một loại điên cuồng.

 

Một thời đại điên cuồng xuất hiện.

 

Dưới tình thế điên cuồng này, vô số kim tiền không ngừng từ các quốc gia chảy vào trong tay hiệp hội dược sư.

 

Lại từ hiệp hội dược sư, chảy vào trong tay Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ lại chuyển cho Trung Võ môn, chuyển cho Vân Thí Thiên để thu mua nhu yếu phẩm khác.

 

Liên tiếp vận hành, giống như một cái van, một tầng đón, một tầng vận chuyển, không ngừng cướp đoạt hết thảy mọi ranh giới quốc thổ.

 

Hoàn toàn chiếm lấy thị trường toàn thiên hạ.

 

Đồn thời, thứ mới xuất hiện này cũng thành công gây chú ý cho các quốc gia không thiếu những thứ trên (không thiếu ma đan, tinh thạch cùng khoáng thạch), đưa tới sự chú ý của quốc vương của mấy trăm quốc gia.

 

Lập tức, đối với sự ra mặt của hiệp hội dược sư cực kỳ ca ngợi cùng vui sướng.

 

Hơn nữa, còn đang chuẩn bị cùng nhau hợp tác, tiến hành trao đổi.

 

Mấy trăm quốc vương quốc gia đến trước mặt cầu xin, dù có rao giá trên trời cũng không hề chần chờ.

 

Không cần, thật không cần, có thể mở miệng bất kỳ giá nào.

 

Cái gì gọi là đầu cơ kiếm lợi, đây chính là đầu cơ kiếm lợi.

 

Hạ, lại càng cực nóng.

 

Hải Thần tông, trong cung của Hải Mặc Phong.

 

“Cái gì? Có vật như vậy?” Vẻ mặt đang tức giận của Giá Hiên Mặc Viêm nhìn tin tình báo trên tay, rất là kinh ngạc.

 

“Đúng vậy, hoàn toàn có thể thay thế ma đan, tinh thạch cùng khoáng thạch, bây giờ đang truyền bá rất nhanh trong phạm vi thế lực của chúng ta.”

 

Tới lặng yên không một tiếng động, một chút dấu vết cũng không có.

 

Song, chờ người của bọn hắn tra được hoặc là chú ý tới, nó đã sớm trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, trong phạm vi thế lực của bọn hắn điên cuồng lan tỏa.

 

Bọn họ đã vô lực ngăn cản hay là nói không có biện pháp ngăn cản được loại đan dược này bán ra.

 

“Cái này cũng quá ly kỳ rồi, thứ này có thể thay thế được ma đan sao?” Thiếu chủ Lăng Nam không che dấu nổi kinh ngạc.

 

“Bất quá, ha ha, có thứ này cũng tốt. Phong tỏa của Hạ tam tông đối với chúng ta lúc này hoàn toàn không có tính uy hiếp nữa rồi.” Lăng Nam thiếu chủ cười.

 

Có thứ này, tinh thạch, ma đan cùng tinh thạch mà hạ tâm tông tự cho là sở trường mà phong toả, cũng giống như hỏa gặp thủy thì tắt vậy.

 

“Ngươi còn cười được.” Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy thì hung hăng trợn mắt nhìn thiếu chủ Lăng Nam một cái.

 

“Vì sao không cười nổi?” Lăng Nam thiếu chủ sửng sốt.

 

“Mấy trăm quốc gia bên trong thế lực của chúng ta đồng thời xuất hiện loại đan dược này, thay thế được công hiệu của ma đan trên đại lục vạn năm nay, ngươi thử nghĩ đến hậu quả có thể đưa đến xem…”

 

Hải Mặc Phong ngồi một bên lạnh lẽo nói chen vào.

 

Một thứ vật phẩm hoàn toàn phá vỡ nhu yếu phẩm cuả đại lục mấy vạn năm nay, xuất hiện với số lượng khổng lồ như vậy, bây giờ còn nhìn chưa ra hiệu quả.

 

Nhưng là một khi nó đã lan tràn ra toàn bộ đại lục, hơn nữa nơi phát ra cũng không nằm trong phạm vi thế lực của bọn hắn.

 

Hậu quả này.. Sợ rằng sớm muộn gì thế lực của lục tông bọn họ cũng bọ thay thế.

 

“Hiện tại trong phạm vi Lâu Tinh ta đã có bảy mươi, tám mươi quân vương quốc gia đã bắt đầu tiếp xúc cùng bọn họ.” Giá Hiên Mặc Viêm thanh âm rất trầm.

 

Làm cho mọi người nghiện, mà nơi phát ra đan dược lại không biết.

 

Khí đó, người bán ra đan dược này, còn không phải là muốn gì được nấy hay sao.

 

Thiếu chủ Lăng Nan cũng không phải ngu ngốc, vừa nghe thấy thế, nhất thời biến sắc.

 

“Kẻ giở trò sau lưng chúng ta nhát định là người kia, nhất định là hắn.” Thiếu chủ Lăng Nam phản ứng cũng không chậm.

 

Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong liếc mặt nhìn nhau, nhất định là vậy.

 

“Tra được sau lưng là ai chưa?” Giọng nói của Hải Mặc Phong lãnh trầm.

 

“Là hiệp hội dược sư ra mặt.”

 

“Không giống, nếu bọn họ có bực bản lĩnh này, tuyệt đối sẽ không đợi đến hôm nay mới làm khó dễ.” Giá Hiên Mặc Viêm lắc đầu, cau mày.

 

Hiệp hội dược sư vốn không có năng lực nghiên cứu chế tạo ra những thứ này.

 

Hải Mặc Phong gật đầu: “Mau tra cho ta người đứng phía sau bọn họ.”

 

“Rõ.”

 

Gió thổi, lá liễu phất phơ, thanh âm xào xạc làm cho người ta phiền não.

 

“Chuyện này rất gấp, mà chuyện của Hạ tam tông cũng không thể chậm trễ, Hạ tam tông nếu biết rằng đòn sát thủ của bọn họ không thể sử dụng nữa, sợ rằng…”

 

Giá Hiên Mặc Viêm nhíu mày rất sâu, đan dược rất gấp, nhưng vấn đề Hạ tam tông trước mắt vẫn gấp hơn.

 

“Nhiều lời vô ích, muốn thì trực tiếp đánh tới cửa đi, dù sao cũng đã vạch mặt với nhau. Còn sợ gì, chẳng lẽ còn đợi bọn họ ra thêm chủ ý nào nữa sao.” Thiếu chủ Lăng Nam nắm chắc nắm đấm.

 

Hạ tam tông bọn họ làm cái chuyện gì.

 

Nếu không phải tại bọn họ phong toa ma đan cùng khoáng thạch, đan dược này khẳng định không thể nào nhanh như vậy đã có thể chiếm cứ thị trường, khiến cho hậu quả rung chuyển cả đại lục như vậy.

 

Bọn họ hiện tại cũng không dám dự đoán hậu quả sẽ xảy ra nữa.

 

Còn muốn tiếp tục như vậy, nếu sớm muộn vẫn không đánh, vậy sẽ tức chết hắn.

 

Thiếu chủ Lăng Nam vừa nói xong, Hải Mặc Phong cùng Giá Hiên Mặc Viêm liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.

 

“Không thể để cho bọn họ ngẩng đầu lên được, dù sao muốn đánh, một tông đánh không lại, vậy thì tập hợp lực lượng của cả tam tông lại để diệt một tông, sau đó nói sau.” Hải Mặc Phong trầm giọng nói.

 

Một tông đối đầu với một tông, ai cũng không có phần thắng.

 

Nhưng là tam tông đối với một tông, vậy phần thắng sẽ không cần nói nữa.

 

“Vậy các ngươi cho là nên đối đầu với tông nào trước…”

 

Gió thổi qua, cành cây vang lên tiếng sào sạt.

 

“Truyền quyết nghị của chúng ta cho Tông chủ tam tông xem qua…”

 

Gió thổi qua trời đất, tin tức nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.

 

Cùng lúc này, tại một chỗ yên lặng.

 

“Phái người tới Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma, tìm Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ bảo bọn họ đến đây cho ta.” Hải Mặc Phong quay lưng về phía thuộc hạ mà nói.

 

Hiệp hội dược sư cùng Quân Lạc Vũ và Vân Thí Thiên không có quan hệ.

 

Nhưng là hắn có cảm giác, hai người kia sợ rằng…

 

“Rõ.”

 

Mà ở bên kia, trong tẩm cung của Giá Hiên Mặc Viêm.

 

“Các ngươi tới Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma tra tin tức của Lạc Vũ cho ta, ta muốn biết hết tảy mọi chuyện cùng hành tung của nàng.” Giá Hiên Mặc Viêm cau mày.

 

Lục tông quyết liệt, ngoài mặt là không cùng Lạc Vũ bọn họ có liên quan.

 

Nhưng là, bất chợt hắn nghĩ đến.

 

Hắn cảm thấy, trong thiên hạ này, người dám làm những chuyện này, có đủ thực lực để làm những chuyện này, vậy thì nhất định là bọn họ Quân Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên .

 

Không biết tại sao hắn lại nghĩ như vậy, dù sao thì hắn cũng phải làm rõ ràng cái ý nghĩ này.

 

“Rõ.”

 

Đêm đen như mực, trong bóng đêm ẩn giấu vô số yêu ma quỷ quái.

 

Mà khi Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, Thượng tam tông cùng toàn thiên hạ đang đặt lực chú ý lên khỏa đan dược kia, Vân Thí Thiên ở bên này cũng bắt đầu có hành động.

 

Không nói tới ân oán cá nhân, gọi nữ vương của thương giới Bích Dao này đến quả là không phí công.

 

Các hiệu buôn trên nửa đại lục đều bị nàng liên hợp lại, thu mua hết thảy những hàng hóa mà Vân Thí Thiên muốn.

 

Có số lượng tiền tài khổng lồ của Phiêu Miểu bộ tộc cùng với số tài lực mà Lạc Vũ kiếm được từ bán đan dược toàn bộ đều dùng vào việc này.

 

Trình độ điên cuồng này, cơ hồ khiến người ta phải kinh hãi.

 

Nhưng cũng khiến cho các thương nhân không thuộc thế lực của lục tông cười thành Phật Di lặc, đem hết toàn lực ra mà bán.

 

Vô số hàng hóa, ở nguồn tài lực khổng lồ không ngừng được chở về các hiệu buôn.

 

Sau đó tất cả đều quy về hiệu buôn ở Thiên sinh điện.

 

Theo một con đường bí mật mà hội tụ đến hiệu buôn của Bích Dao.

 

Mà ở hiệu buôn của Bích Dao, ma thú quân đoàn của Tiểu Ngân sớm đã chờ ở đó.

 

Vận chuyển hàng hóa với khối lượng lớn như thế, bất kể là do hiệu buôn của Bích Dao vận chuyển đi, hay do thế lực của Vân Thí Thiên đích thân vận chuyển đi cũng đều sẽ trở thành cái đích để cho mọi người soi mói.

 

Việc này, cũng tương đương với trực tiếp làm bại lộ chính mình.

 

Mà ma thú quân đoàn của Tiểu Ngân lại có thể giải quyết được vấn đề này.

 

Con đường mà ma thú đi cũng không phải là con đường bình thường.

 

Trên mặt đất, tất cả mọi con đường đều bị lục tông theo dõi, toàn bộ đều không có khả năng đi được.

 

Tiểu Ngân, Tiểu Hồng suất lĩnh vạn thú tạo thành một lối đi khổng lồ ở dưới mặt đất, đem hàng hóa Bích Dao thu mua được không ngừng vận chuyển đến các nơi khác. Trong khi mọi người không ai hay biết đã vận chuyển vào địa bàn của Hạ tam tông.

 

Sau đó, Quân Vân cùng Phi Yên, hai người này trên đại lục cũng không phải là nhân vật có danh tiếng gì cả, nhưng tại Hỏa Ma cùng Vọng Thiên Nhai lại chính là những nhân vật trọng yếu.

 

Họ đảm đương trách nhiệm tiêu thụ hàng hóa trên địa bàn Hạ tam tông.

 

Thượng tam tông chặt đứt tất cả con đường cung cấp hàng hóa làm cho Hạ tam tông đang vô cùng hỗn loạn cùng căm tức.

 

Mà lúc này lại có một lượng lớn hàng hóa như vậy để tiêu thụ, quả thực chính là giữa trời nóng được uống một ly nước đá, không có so sánh nào có thể chính xác hơn được.

 

Nhất thời, mọi người đều dùng toàn lực mà đi mua, chỉ sợ hàng lại không được cung cấp nữa.

 

Lúc này, hàng hóa bắt đầu lên giá.

 

Tiền tài thu được vào so sánh với đan dược của Lạc Vũ còn mãnh liệt hơn, hoàn toàn không dùng cách nào có thể hình dung được.

 

Hơn nữa, hoàn toàn không có ai đem việc Bích Dao thu mua hàng hóa cùng việc hàng hóa đang được bán ở Hạ tam tông quy chung vào một, bởi lẽ không tìm được điểm chung nào để quy kết cả.

 

Mà Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma lại càng không ai nghĩ đến.

 

Vì thế mà Bích Dao lại càng điên cuồng mà thu mua hàng hóa ở trên đại lục.

 

Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồn chịu trách nhiệm vận chuyển hàng.

 

Vân Thí Thiên chịu trách nhiêm chuẩn bị tài lực, vật lực cùng trung gian phối hợp.

 

Quân Vân và Phi Yên chịu trách nhiệm tiêu thụ.

 

Cả một loạt hình thức buôn bán cùng vận chuyển, phối hợp chặt chẽ, không có kẽ hở.

 

Nhất thời, chỉ thấy trên địa bàn của Thượng tam tông, Lạc Vũ cùng hiệp hội dược sư điên cuồng buôn bán đan dược, bí mật cướp đoạt địa bàn của Thượng tam tông.

 

Mà trên địa bàn Hạ tam tông.

 

Độ ngũ của Vân Thí Thiên đang thay thế Thượng tam tông mà cung cấp hàng hóa, vô số hiệu buôn liên thủ, giống như tằm ăn mà lấn chiếm địa bàn của hạ tam tông.

 

(Tằm ăn rất chậm nhưng lại ăn lần lượt cho đến hết số lá dâu mới dừng lại.)

 

Ta không cần dùng võ lực để chiếm cứ.

 

Ta dùng kinh tế để chiếm, giống như tằm ăn, đây là phương châm chiến lược của thế kỷ hai mốt.

 

Một câu nói này của Lạc Vũ, mặc dù đám người Vân Thí Thiên không hiểu thế kỷ hai mốt là gì, nhưng lời Lạc Vũ nói thì tuyệt đối không sai.

 

Võ lực, một Vọng Thiên Nhai, một Hỏa Ma có thể lấy ra được bao nhiêu binh mã.

 

Muốn nuốt cả lục tông cùng Vong Xuyên đại lục? Quả thực chính là mơ tưởng.

 

Nhưng là, khống chế cùng phong tỏa kinh tế, không cần mất công bôn ba đánh giặc cùng dùng máu tươi nhuộm đỏ ghế đế vương, cũng có thể quân lâm thiên hạ.

 

Đây chính là điều mà Lạc Vũ, thân là đặc công của xã hội hiện đại hiểu được.

 

Giết người, sớm đã lạc hậu.

 

Thời đại đang phát triển, thời đại của vũ khí lạnh tuyệt sát, sớm đã trở thành quá khứ.

 

Gió thổi mưa phun, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang ở trên đầu của Thượng tam tông cùng Hạ tam tông điên cuồng mà phát triển.

 

Vương cung của Song Diệp thành.

 

“Có thương đoàn tiến vào thế lực của chúng ta để buôn bán?” Thiếu chủ Băng Thánh cung nhìn tin tình báo trong tay, cười.

 

“Đúng vậy a, Thượng tam tông không cung cấp hàng cho chúng ta, không sao cả, đại lục có nhiều quốc gia như vậy, có rất nhiều quốc thổ cũng sản xuất những thứ nhu yếu phẩm này.

 

Hiện tại, chúng ta không cần tự mình đi tìm, chính bọn họ cũng đã tự động tìm đến cửa mà mua bán.” Thiếu chủ Già Diệp tháp khẽ cười, nói.

 

Ngồi ở một bên, thiếu chủ Song Diệp thành nghe vậy thì dùng ngón tay bắn tin tình báo trong tay, trầm giọng nói: “Ta cảm thấy có chút kỳ quặc, thương đội này tới quá đột ngột. Nếu là sau lưng có thế lực khác đang lợi dụng chuyện này…, vậy nên chúng ta phải cẩn thận để ý.”

 

“Cũng có thể lắm, người nào có bản lĩnh cao như vậy a?” Thiếu chủ Băng Thánh cung nhíu mi.

 

“Ta đã sớm phái người đi thăm dò rồi, nơi phát ra hàng hóa cũng không có vấn đề gì, cũng không phải là do người của Thượng tam tông phái tới, là do rất nhiều thương đội mang tới, không cần hoàn nghi.” Thiểu chủ Già Diệp tháp phất tay.

 

Thiếu chủ Song Diệp thanh nghe vậy thì nhíu nhíu mày, sau đó cũng không nói tiếp gì nữa.

 

“Hiện tại, vấn đề nhu yếu phẩm đã được giải quyết, ta nghe nói hiệp hội dược sư bán loại đan dược kia cho thượng tam tông cũng đã giả quyết vấn đề mà chúng ta tạo ra cho bọn họ.

 

Vậy bây giờ, chúng ta kế tiếp muốn…” Thiếu chủ Băng Thánh cung chuyển qua đề tài khác.

 

Quả nhiên, cái vấn đề này hấp dẫn người hơn.

 

Thiếu chủ Song Diệp thành vừa nghe, trực tiếp cầm bản vẽ một cửa hàng trong tay, trầm giọng nói: “Thay vì điều động quy mô lớn, không bằng chúng ta đi một bước này…”

 

Tinh tế thương thảo, bí mật suy nghĩ.

 

“Ý của ngươi là, tam tông cùng tấn công một tông…”

 

Trời cao xanh thẳm, vạn dặm không mây.

 

Ngọn lửa đang nhen lên trên đại lục, theo gió thổi càng bùng cháy dữ dội.

 

Phổ Độ quốc, Hiệp hội dược sư.

 

“Nhóm đan dược này ngày mai sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ phái ma thú đưa đi cho ngươi…”

 

“Nhóm tiền này không cần ngươi động, ta sẽ cho người đưa tới tay…”

 

“Ngày mai tiền bên này sẽ được chuyển tới, ngươi về đi…”

 

Trong nội đường của hiệp hội dược sư, Lạc Vũ đang bận rộn ra lệnh cùng ban bố quyết nghị.

 

Thôn vân tỳ hưu ở một bên chấp hành lệnh, nó có thể đi ở dưới đất, là nhóm đặc thù vận chuyển đan dược, là do Tiểu Ngân đưa cho Lạc Vũ dùng.

 

Mà khi Lạc Vũ còn đang ban bố, Thôn vân tỳ hưu đang nghiêm túc gật đầu ở bên cạnh, ai cũng không nhìn thấy trên cổ tay Lạc Vũ, nơi đeo vòng tay có lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư đã bắt đầu thâm lại.

 

Lạc Vũ động vào tài vật mà hắn để lại, nhưng lại không giao được Thiên tinh vụ hoa cho Lâu Tinh gia tộc.

 

Gió thổi qua, tại thành tiếng xôn xao.

 

Không biết là nóng, hay là lạnh.

 

“Chủ nhân đại ca đại ca, có tin.” Đang lúc Lạc Vũ cùng Thôn vân tỳ hưu thượng nghị mưu kế, trong mật thất chợt lóe sáng, một con thôn vân tỳ hưu cấp mười ba xuất hiện.

 

Mười bốn cấp thôn vân tỳ hưu là đại ca của nó, Tiểu Ngân là đại ca đại ca của nó, còn Lạc Vũ là chủ nhân của Tiểu Ngân, mối quan hệ này…

 

“A, của ai?” Lạc Vũ nghe nói thì ngẩng đầu nhận tin.

 

Là của Vân Thí Thiên truyền tới, Vân Thí Thiên có chuyện sao? Hay là nhớ nàng? Trên mặt Lạc Vũ hiện lên một nụ cười.

 

“Liễu Bích Dao…”

 

Liễu Bích Dao gửi thư cho nàng?

 

Liễu Bích Dao là ai a? Ta chưa từng nghe qua.

 

Lạc Vũ có chút kinh ngạc, làm sao lại có người nàng chưa từng nghe qua mà lại sử dụng phương thức chỉ có nàng cùng Vân Thí Thiên sử dụng để chuyển thư cho nàng?

 

Nhẹ nhàng nhăn mày, Lạc Vũ cúi đầu nhìn lại.

back top