Đặc Công Hoàng Phi

Chương 138: Tình đich gặp mặt

Edit: Nhím Beta: Sakura

 

Gió đêm mát mẻ, hương hoa quế thơm ngát nương theo gió thu bay đi khắp nơi, tràn ngập cả thiên địa.

 

Đêm sâu như nước.

 

Vân Thí Thiên đưa Lạc Vũ đặt lên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

“Thế nào?” Đầu ngón tay phất qua hai chân mày vẫn đang nhíu chặt của Lạc Vũ, Vân Thí Thiên quay đầu, khuôn mặt lãnh khốc nhìn về phía nhóm Tiểu Ngân.

 

Không tìm được người, Tiểu Ngân mím môi một cái.

 

Vân Thí Thiên vừa nghe thấy thế, nhất thời chân mày dựng thẳng lên, cả người trở nên lạnh lẽo.

 

Sát khí tuôn ra hướng phía Tiểu Ngân mà bắn tới.

 

Tiểu Ngân thấy vậy lập tức bay vọt lên, nhảy ra rất xa.

 

Ngươi gấp cái gì, mặc dù không tìm được cha ta, nhưng là công pháp đổi ngược lại cho hai người các ngươi, chúng ta vẫn tìm được.

 

Tiểu Ngân hướng về phía Vân Thí Thiên mà nói.

 

Thần Minh Vực quá mức thần bí, mặc dù qua được cửa, nếu muốn tìm được cha nó, thời gian năm ngày thực không đủ.

 

Bất quá, đúng là cha nó có chút bản lĩnh.

 

Nó vừa mới vào trong Thần Minh Vực thì cha nó đã cảm ứng được.

 

Nhất thời, lấy ảo ảnh truyền tin mà đến trước mặt bọn họ, cũng nghe nó nói vì sao lại tới, cũng nói cho nó biết công pháp xử lý.

 

Khiến nó đỡ tốn công.

 

Vừa nghe Tiểu Ngân nói vậy, cả người sát khí của Vân Thí Thiên mới nhanh chóng tiêu trừ.

 

“Vậy thì nhanh làm đi.” Không chút do dự, Vân Thí Thiên lãnh khốc hạ lệnh.

 

Tiểu Ngân thấy vậy thì cùng Tiểu Hồng liếc nhau một cái.

 

Ngươi nhất định làm vậy? Đau đớn kia…

 

Lời còn chưa nói hết, Vân Thí Thiên đã lạnh lùng nhìn nó, trong mắt tràn ngập quyết tuyệt, trực tiếp chặn lại lời của Tiểu Ngân.

 

Đó không phải là có xác định hay không.

 

Hắn không chịu được khi thấy Lạc Vũ phải chịu khổ như thế, hơn nữa còn là ở ngay trước mắt hắn.

 

Nữ nhân của hắn, chính hắn không bảo vệ được nàng, vậy còn làm nam nhân gì nữa, làm sao còn có tư cách có được nàng.

 

Sau khi đổi chỗ, tuổi thọ của các ngươi sẽ bị rút ngắn.

 

Tiểu Hồng nhìn Vân Thí Thiên.

 

“Ta sẽ giải quyết xong hết thảy mọi chuyện trước.” Vân Thí Thiên nói năng có khí phách.

 

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng thấy vậy thì lần nữa liếc lẫn nhau, không lên tiếng nữa.

 

“Làm gì thì làm đi.” Lạnh lùng nhìn quét qua Tiểu Ngân, Vân Thí Thiên trực tiếp lên giường, đem Lạc Vũ đang hôn mê đỡ lên.

 

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng thấy vậy, biết là Vân Thí Thiên đã quyết tâm rồi.

 

Nếu đã quyết tâm rồi, vậy bọn họ cũng không còn gì để nói nữa, ở trong lòng bọn chúng, bọn chúng cũng quý Vân Thí Thiêngiống như Lạc Vũ vậy.

 

Trong cửa. Tiểu Ngân nhanh chóng vung tay ra lệnh cho Tứ vương đang đứng ở phía sau.

 

Dạ. Tứ vương nghe lệnh lập tức lui xuống, gác bốn phía xung quanh tẩm cung của Vân Thí Thiên.

 

Đêm đen lồng lộng.

 

Ánh sáng di động, đau đớn tận xương.

 

Ở bên trong tẩm cung của Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ khoanh chân ngồi đối nhau, hay tay chạm vào nhau.

 

Một ngân bạch, một ngân hồng ánh sáng bao phủ trên người bọn họ, không ngừng giao triền cùng lưu chuyển.

 

Thật giống như long quyển*(vòi rồng) đang bao bọc lấy hai người.

 

Mà những tia sáng kia dao động ra khí tức cường thế bức bách.

 

Tại nơi Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cầm tay nhau có thể nhìn rõ thấy đạo ám sắc lực lượng kia đang chậm rãi chuyển từ cổ tay Lạc Vũ sang cổ tay Vân Thí Thiên.

 

Lạc Vũ nhắm hai mắt, sắc mặt rất bình tĩnh, mi mắt nhíu chặt cũng đang chậm rãi thả lỏng.

 

Mà Vân Thí Thiên ngồi ở phía đối diện nàng, sắc mặt vẫn như cũ không có chút biểu tình.

 

Chẳng qua là phía sau lưng đang không ngừng thẩm thấu ra mồ hôi cho thấy rằng hắn đang thừa nhận hết thảy.

 

Ngân bạch, ngân hồng phi động, nhanh chóng bức bách.

 

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đứng ở phía sau lưng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, móng luốt dán lên lưng hai người, ánh sáng trong tay phát ra ngày càng cường thịnh.

 

Đêm, cuồn cuộn, thâm trầm như nước.

 

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ánh sáng ba động đã sớm khiến cho Phong Vô Tâm đề phòng.

 

Lúc này, Phong Vô Tâm đang ở phía bên ngoài tẩm cung của Vân Thí Thiên.

 

Nhìn cửa sổ loáng thoáng lộ ra ánh sáng, cảm nhận được cường đại lực lượng ba động, hắn không khỏi nhăn mi lại thật sâu.

 

Không được đi vào, lui lại phía sau.

 

Đang trong lúc Phong Vô Tâm kinh ngạc, Cửu đầu xà hoàng trấn thủ ở phía bên này lạnh lùng hộc lưỡi, trầm giọng ý bảo.

 

Phong Vô Tâm nhìn về phía tứ vương là thuộc hạ của Tiểu Ngân và Tiểu Hồng lại đang phân ra tứ phương trấn giữ trước tẩm cung của Quân vương.

 

Hơn nữa, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

 

Trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ.

 

Bên trong, hai luồng sáng kia hớn phân nửa chắc chắn là của Tiểu Ngân và Tiểu Hồng- bọn chúng sớm đã đi khỏi đây.

 

Mà Quân vương của bọn họ một thời gian trước cũng không có đi tuần tra cái gì mà các nước xung quanh, xem ra là cùng Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đi Hỏa Ma tìm Tứ vương ma thú.

 

Về phần vì sao tìm tứ vương này? Phong Vô Tâm không tiếng động thở dài một tiếng.

 

Quay đầu rời đi, hạ lệnh tối này thị vệ tuần tra không thể đến gần tẩm cung của Quân vương trong vòng 100m.

 

Quân vương bọn họ làm hết thảy những việc này hẳn là đã không thương lượng gì cùng với Vương phi.

 

Vậy tất nhiên là không muốn Vương phi biết, đã như vậy, vậy thì hoàn toàn dấu diếm sau lưng, không rò ra được một chân ngựa.

 

Gió thổi qua, trời thu mát mẻ như nước.

 

Nhưng là nhu tình lại cuồn cuộn sôi trào.

 

Một đêm u mê, đảo mắt, trời đã sáng.

 

“A.” Trên giường, Lạc Vũ đưa tay vuốt cổ, mở mắt ra ngồi dậy.

 

Quái lạ, hôm qua nàng sao lại đột nhiên…

 

Mi sắc vừa chuyển, Lạc Vũ đột nhiên trầm mặt xuống, hôm qua là Vân Thí Thiên đánh nàng hôn mê, Vân Thí Thiên lại đánh hôn mê nàng.

 

Tại sao lại muốn đánh nàng hôn mê?

 

Ánh mắt sắc bén vừa chuyển, mi mắt Lạc Vũ trầm xuống, một tay nhanh chóng cầm xuống phía cổ tay nhanh chóng vén tay áo lên.

 

Trên cổ tay vẫn có một đạo ám sắc lực lượng bao quanh, nhìn qua không có chút nào dị thường cùng ba động.

 

Lạc Vũ thấy vậy thì khẽ thở dài một hơi, xem ra Vân Thí Thiên vẫn không làm gì nói.

 

Cũng đúng, lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư, Vân Thí Thiên nếu có thể động, vậy thiên hạ cũng không có ai còn là đối thủ của hắn nữa.

 

Bất quá, kia lại là vì sao?

 

Đang suy nghĩ miên man, cửa tẩm cung mở ra, Vân Thí Thiên một đầu ngân phát nghịch sáng mà đi tới, trong tay bưng một cái chén.

 

“Ăn cái này đi.” Chậm rãi ngồi xuống trước mặt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên nâng chén thuốc lên, đưa tới khóe miệng Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy thì đưa tay nhận nhưng lại không uống ngay.

 

Mà là liếc nhìn Vân Thí Thiên từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy không có gì dị thường, cau mày nói: “Tại sao đêm qua lại đánh ta hôn mê?”

 

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói thế, thản nhiên nói: “Đã bị thương như vậy rồi còn giả bộ, ta sẽ đau lòng.”

 

Nhàn nhạt bốn chữ, ta sẽ đau lòng, làm cho Lạc Vũ đem hết thảy những lời đang chuẩn bị nói nuốt ngược trở lại.

 

Lông mi thật dài khẽ rung động.

 

Lạc Vũ mỉm cười: “Ta đây sau này sẽ không giả bộ nữa, khiến ngươi đau lòng rồi.”

 

Dứt lời, chậm rãi tựa lên bả vai của Vân Thí Thiên.

 

Biết rõ ở trước mặt Vân Thí Thiên sẽ không nhịn được, còn muốn giả bộ, là mình sợ hắn lo lắng thôi.

 

Vân Thí Thiên đưa tay ôm ngang eo Lạc Vũ, ý bảo nàng uống thuốc: “Ngoan, sau này không cần giả bộ, đêm qua ta đã tìm tới mấy thánh dược sư.

 

Bọn họ toàn lực nghiên cứu, ngăn chặn lực lượng này một chút, sắp tới ngươi sẽ khá hơn.

 

Đây là đơn thuốc, mau uống.”

 

Vừa nói, vừa ngẩng đầu không để cho Lạc Vũ phân trần, trực tiếp nghiêng bát về phía Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy không thể làm gì khác là từng ngụm uống vào.

 

Có chút đắng, giống vị thuốc bắc.

 

ở Vong Xuyên đại lục này, trừ nàng có thể kê được đơn này, cũng chỉ có Vô Hoa là có thể kê được, xem ra Vân Thí Thiên nói không giả.

 

“Lúc trước là bởi vì đi tìm Vô Hoa?” Lạc Vũ bẹp miệng nói.

 

Vân Thí Thiên liếc nhìn Lạc Vũ, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

 

Thì ra là như vậy, Lạc Vũ thấy vậy thì trong lòng yên tâm hơn, không có chuyện gì là tốt rồi, còn chuyện đi tìm Vô Hoa thì có thể chấp nhận,.

 

“Thời gian này nàng nghỉ ngơi nhiều một chút.” Nhìn Lạc Vũ uống thuốc, Vân Thí Thiên đứng dậy.

 

“Ta không sao rồi, cảm giác đã khá hơn rất nhiều rồi.” Lạc Vũ huy huy nắm đấm, cảm giác trên người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một chút cũng không thấy mệt như trước.

 

Vân Thí Thiên nghe vậy thì không nói gì, chỉ lạnh lùng trợn mắt với nàng một cái.

 

Lạc Vũ cười hắc hắc, khoanh chân ngồi ở trên giường, bất động.

 

Vân Thí Thiên thấy vậy xoay người đi ra ngoài: “Ta còn có việc, nàng nghỉ ngơi đi.”

 

Nắng vàng chiếu xuống, từng tia sáng dần dần chiếu từ cửa vào.

 

Vân Thí Thiên cả người đón tia sáng, toàn thân được bao phủ trong tần sáng mờ ảo, làm cho người ta không nhìn rõ được.

 

Phía sau, Lạc Vũ vẫn cười hắc hắc nhìn Vân Thí Thiên rời đi, cũng bởi đang trong ánh sáng chói mắt mà không nhìn thấy lưng áo của Vân Thí Thiên đã hoàn toàn bị thấm ướt bởi mồ hôi.

 

Lãnh khốc như cũ, ánh mặt trời vàng rạng rỡ.

 

Ngày mùa thu gió thổi mang theo cảm giác tươi mát, hết thảy đều như cũ.

 

Từ ngày hôm nay, trên người Lạc Vũ quả thật là một tia lực lượng dao động cũng không có.

 

Lạc Vũ không khỏi khen ngợi y thuật cao minh củaVô Hoa cùng vị thánh dược sư kia .

 

Gió thổi qua, trên Vọng Thiên Nhai đang nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

 

Vùng quốc thổ lúc trước vốn là của Già Diệp tháp và gia tộcLăng Nam đang nhanh chóng được hợp nhất lại.

 

Vọng Thiên Nhai quét ngang Phật Thiên Nhất Thủy, nhanh chóng lớn mạnh.

 

Phật Thiên Nhất Thủy đã sớm không còn những lực lượng giống như Phạm Thiên các lúc trước. Vì vậy lúc này để cho Vọng Thiên Nhai dễ dàng quét ngang.

 

Nơi quân đội Vọng Thiên Nhai lướt qua, nơi bọn họ dừng lại, không một nơi nào có thể kháng cự.

 

Hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

 

Mà trong lúc này, tin tức từ khắp các nơi được gửi về cùng những mệnh lệnh được truyền ra cơ hồ đều rơi vào trên người Lạc Vũ.

 

Khiến cho Lạc Vũ bận rộn đến ngã trái ngã phải, một ngày cơ hồ không còn có thời gian hưu nhàn.

 

“Ta nói chuyện này sao lại chuyển đến đây? Đây là chuyện do Thí Thiên xử lý. Phong Vô Tâm, ngươi cầm nhầm sao?” Trong nghị chính cung, Lạc Vũ cần thư tín trong tay nhìn Phong Vô Tâm.

 

Trong khoảng thời gian này, Vân Thí Thiên không hề thấy xuất hiện ở Vọng Thiên Nhai, người này…

 

Phong Vô Tâm thấy vậy thì nhún nhún bả vai một cái, nói: “Quân vương đi thị sát những quốc gia ở Phật Thiên Nhất Thủy đã quy hàng.

 

Ta nghĩ dù sao Vương phi cũng có thể xử lý, cho nên không cần bỏ gần cầu xa.”

 

Lạc Vũ nghe vậy thì cười, cũng không nói gì, bắt đầu phê duyệt.

 

Vân Thí Thiên phê duyệt cùng nàng phê duyệt cũng không quan hệ gì nhiều.

 

Nàng làm nhiều thêm một chút, Vân Thí Thiên sẽ được làm ít một chút, như vậy cũng tốt.

 

Phong Vô Tâm đứng ở phía dưới, nhìn Lạc Vũ một thân nhẹ nhàng, mi sắc không nhìn thấy vẻ lo lắng.

 

Quân vương bọn họ dù là có đi xem xét các thế lực khác ở Phật Thiên Nhất Thủy rồi cũng không phải là không thể xử lý.

 

Nhưng là hiện tại, tình huống này, hắn thật sự không đành lòng đem quá nhiều chuyện mà giao cho Vân Thí Thiên.

 

Rõ ràng đã mệt mỏi thành như vậy, vậy mà…

 

Gió nhẹ thổi qua, sắc trời xanh mát.

 

“Giá Hiên Mặc Viêm dẫn người đi Vọng Thiên Nhai?” Lúc này, Hải Mặc Phong đang ở Hải Thần Tông ngẩng đầu nhìn tình báo viên mình phái đi.

 

Giá Hiên Mặc Viêm không phải nói là về gia tộcLâu Tinh một chuyến sao, sao lại đi Vọng Thiên Nhai?

 

Hải Mặc Phong khẽ nhíu mày.

 

“Tin tức chính xác?”

 

“Chính xác.”

 

Hải Mặc Phong chậm rãi bước ra khỏi phòng đi từ từ dạo bước.

 

Lúc này tới Vọng Thiên Nhai?

 

Vọng Thiên Nhai chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo, dù có thâu tóm cũng không quan hệ đến bọn họ ở bên này, Giá Hiên Mặc Viêm lúc này không chú ý đến chuyện của tứ tông bọn họ.

 

Mà lại tự mình đi Vọng Thiên Nhai, có cổ quái.

 

“Người đâu, triệu tập cao thủ của Hải Thần tông, đi Vọng Thiên Nhai cùng ta một chuyến…”

 

Gió đêm mát mẻ nhè nhẹ thổi qua.

 

Giá Hiên Mặc Viêm không phải là người không biết nặng nhẹ, lúc này lại thất thố mà đi Vọng Thiên Nhai, chẳng lẽ là cùng với chuyện của lục tông bọn họ có liên quan…

 

Bóng đêm nồng nặc khiến cho người ta run sợ.

 

Gió thổi qua, là gió thổi mưa giông trước cơn bão.

 

“Khụ khụ.” Vân Thí Thiên nói là đi thị sát tình hình xung quanh Phất Thiên Nhất Thủy, kỳ thực lúc này đang ở trong một biệt viện ở trong khu rừng ngoại ô kinh đô, từng đợt thanh âm ho khan truyền ra.

 

Ngươi đừng quá chịu đựng.

 

Tiểu Ngân đứng ở một bên, nhìn Vân Thí Thiên ẩn nhẫn, không đành lòng nói.

 

Vân Thí Thiên vốn muốn dựa vào ghế dựa lớn, nghe Tiểu Ngân nói vậy thì nhìn thoáng qua nó một cái, một lúc sau gật đầu, lạnh lùng nói: “Tốt, không chịu đựng.”

 

Lời vừa dứt, Vân Thí Thiên đột nhiên xuất thủ, một cái tát chụp đến phía Tiểu Ngân.

 

Tiểu Ngân bị sợ nhảy lên, vội vàng tung mình trốn ra xa.

 

Nhưng là vẫn bị chưởng phong của Vân Thí Thiên ảnh hưởng đến, trúng một chưởng, rơi vào giữa hồ nước.

 

Tiểu Hồng đang ở bên cạnh cắn thịt nướng, ném cho Tiểu Ngân một cái ánh mắt khinh bỉ, vô dụng.

 

Uy, ngươi làm gì?

 

Tiểu Ngân nhảy ừ trong hồ nước lên, một đầu đầy lá sen, đầy người lửa giận trừng Vân Thí Thiên ra tay ngoan độc.

 

“Ngươi nói đừng chịu đựng.” Vân Thí Thiên nhàn nhạt nhìn Tiểu Ngân.

 

Không chịu đựng, vậy thì động thủ.

 

Chịu đựng đến mức tận cùng rồi, đánh người cũng là một loại phát tiết.

 

Tiểu Ngân nghe Vân Thí Thiên nói vậy nhất thời tức giận, mắt trợn tròn.

 

Ta là Thú vương, ta không cùng bệnh nhân so đo, ta là Thú vương, ta không cùng bệnh nhân so đo, phải phong độ, phải phong độ.

 

Tiểu Ngân hít sâu.

 

Mà trong lúc Tiểu Ngân hít sâu, Vân Thí Thiên đột nhiên đứng lên, hướng về phía nó mà đi đến.

 

Mụ nội nó, là như ta sợ ngươi.

 

Tiểu Ngân thấy vậy thì nổi giận một chút, móng vuốt dựng lên.

 

Nói là cho hắn phát tiết, hắn còn dám không biết đủ?

 

Ngu ngốc, Tiểu Hồn gở một bên thấy vậy nhất thời lấy một miếng xương gà nướng ném về phía Tiểu Ngân.

 

Trên người hắn không đau.

 

Móng vuốt Tiểu Ngân tiếp được xương gà Tiểu Hồng ném tới, nhìn Vân Thí Thiên khó được nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, đi đến bên cạnh hắn, ngồi bên cạnh chồng thư tín trên bàn.

 

Tiểu Ngân nhất thời bị thúc dục, nó nào biết Vân Thí Thiên lúc này không đau trên người.

 

Lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư.

 

Cũng không phải là một ngày mười hai canh giờ đều đau, khi tới thì hung mãnh, khi biến mất thì không còn cảm giác gì, thật sự là khảo nghiệm con người.

 

“Trong chốc lát sẽ không chết được, hai người các ngươi về trước đi.” Vân Thí Thiên ngồi ở trước bàn đá bắt đầu phê duyệt tấu chương mà nói với Tiểu Ngân và Tiểu Hồng.

 

Hai bọn họ lo lắng cho thân thể của hắn mà theo tới đây.

 

Hiện tại hắn biết trong chốc lát không thể chết ngay được, hai bọn họ nếu còn ở lại chỗ này, Lạc Vũ có thể sẽ phát hiện.

 

Trở về đi, làm như chúng ta muốn ngày ngày ở cùng ngươi vậy.

 

Tiểu Ngân rũ một thân ướt nhẹp, ngồi xổm xuống bên người Tiểu Hồng, bắt đầu gia nhập vào công cuộc ăn thịt nướng.

 

Bất quá, trước khi đi ta có việc muốn nói.

 

Tiểu Hồng ăn no cong, đem hai đầu móng vuốt còn dính đầy dầu mỡ chùi lên bộ lông của Tiểu Ngân, lau khô sạch sẽ rồi thì bắt đầu nói chuyện với Vân Thí Thiên.

 

Tiểu Ngân nhất thời ở một bên cắn răng, bộ lông xinh đẹp của nó, người vợ ác kia.

 

“Chuyện gì?” Vân Thí Thiên ngẩng đầu.

 

Tiểu Ngân không đáng tin cậy, Tiểu Hồng đang tin cậy hơn so với Tiểu Ngân một chút.

 

Tiểu Hồng nghe vậy nhíu mày, mi sắc có chút căng thẳng, ý bảo nói.

 

Lúc ở Thần Minh vực ta hình như nhìn thấy hai người, bóng lưng của hai người kia ta cảm thấy rất quen thuộc, nhưng là ta không nhớ qua là đã gặp ở nơi nào.

 

Bọn họ vừa vào Thần Minh vực đã bị cha của Tiểu Ngân cảm giác được mà ném ra ngoài.

 

Nơi đó công lực của bọn họ không đủ, không thể đi vào.

 

Nhưng là, chính trong chớp mắt, nó lại nhìn thấy hai người tiến vào Thần Minh vực.

 

Tấm lưng kia rất quen thuộc, nhưng là hiện tại không nhớ ra nổi đã gặp qua ở đâu.

 

Dù sao cảm giác cũng là tuyệt đối không phải người tốt, hoặc là nói bọn họ không phải là người của thế giới này.

 

Vân Thí Thiên vừa nghe Tiểu Hồng nói thể, không khỏi khẽ nhíu mày.

 

Tiểu Hồng quen thuộc, cảm giác không tốt, vậy là người nào?

 

Tiểu Hồn quen biết những ai bọn họ đều biết, nhưng là hẳn cũng không có ai biết đến Thần Minh vực, hoặc là có năng lực tiến vào trong đó.

 

Như vậy là người nào a?

 

Chân mày Vân Thí Thiên nhíu lại: “Các ngươi còn không thể tiến vào Thần Minh vực một lần?”

 

Vào không được, cha không cho phép. Tiểu Ngân đáp.

 

Vân Thí Thiên nghe vậy thì đưa tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, tình huống này…

 

“Quân vương, có tình báo.” Đang lúc nói chuyện, một thiếp thân cận vệ của Vân Thí Thiên tiến vào, nhanh chóng đi đến.

 

Đang lên cho Vân Thí Thiên một tin tình báo.

 

Vân Thí Thiên vừa mở ra nhìn qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng thấy vậy, nhất tề phóng tới nhìn vào.

 

Giá Hiên Mặc Viêm tới?

 

Người này lúc này chạy tới đây làm gì?

 

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng liếc nhau một cái, lúc này tới chắc cũng không phải là vì chuyện tốt lành gì.

 

“Lạc Vũ có biết hay không?” Vân Thí Thiên đột nhiên lên tiếng.

 

“Vương phi ở bên kia còn chưa biết, tin tức được đưa sang bên này trước.” Người kia trả lời ngay.

 

“Giữ lại tin tức này, khoan hãy truyền qua.”

 

“Rõ.”

 

Vân Thí Thiên nắm tin tình báo trong tay, trong cặp mắt lãnh khốc lóe lên một tia ánh sáng lạnh, đứng dây: “Ta đến xem một chút lúc này hắn đến tìm ta có việc gì?”

 

Tay áo bào phất động, Vân Thí Thiên xoay người hướng phía bên ngoài biệt viện đi tới.

 

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng thấy vậy, lập tức vung chân lên, mà Tứ vương ma thú cũng ở phía xa phóng tới.

 

Đi, chúng ta đi xem một chút.

 

Gió thu thổi qua, trời trong xanh không một gợn mây.

 

Linh Duy Phong bên ngoài Vọng Thiên Nhai

 

Giá Hiên Mặc Viêm một thân thường phục, phía sau mang theo Tam đại trưởng lão của gia tộc Lâu Tinh cùng mười hai tuyệt đỉnh cao thủ, ngồi loan phượng phi bằng, sát khí rào rạt mà đến.

 

Người kia dừng bước.

 

Trên bầu trời Linh Duy Phong, Kim loan phương là một trong Tứ vương ma thú vọt lên giữa không trung, nhàn nhạt đứng trước mặt nhóm người Giá Hiên Mặc Viêm.

 

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy thì nhìn lướt qua bầu trời.

 

Trên nóc nhà, một người một đầu ngân phát tung bay theo gió, lạnh lùng đứng sừng sững.

 

“Các ngươi ở đây.” Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy, vốn sắc mặt đang âm trầm lại càng trầm xuống, ném ra một câu sau đó nhảy lên.

 

Bay vọt xuống, Giá Hiên Mặc Viêm dừng lạ ở trước mặt Vân Thí Thiên.

 

Không đợi Vân Thí Thiên mở miệng, Giá Hiên Mặc Viêm đã dùng thanh âm vô cùng trầm lãnh mà quát lên: “Ngươi thật to gan, lại dám tính toán đến cả lục tông chúng ta.

 

Mạo danh thượng tam tông chúng ta, khích bác hạ tam tông, ngươi thật lòng muông dạ thú.”

 

Hắn không gặp Vân Thí Thiên và Lạc Vũ ở Già Diệp tháp, Hải Mặc Phong bỏ qua nghi ngờ cùng điều tra đối với bọn họ, nhưng hắn thì không.

 

Người của hắn vẫn tiếp tục điều tra Vân Thí Thiên và Lạc Vũ trong khoảng thời gian kia đi những nơi nào, vì sao lại không thấy.

 

Mà bây giờ, rốt cuộc hắn đã hiểu nguyên do.

 

Căn bản không phải là núp ở Già Diệp tháp để cứu người, mà là bọn họ một tay tạo thành cục diện hôm nay của lục tông, hắc thủ phía sau màn*( ý là người dấu ở phía sau màn điều khiển hết mọi chuyện) khiến cho thiên hạ hỗn loạn chính là bọn họ, chính là bọn họ.

 

Khiến cho hắn quá kinh hãi rồi, cũng khiến cho hắn nổi giận rồi.

 

Gió núi thổi qua, Vân Thí Thiên lạnh nhạt chống lại ánh mắt dữ tợn của Giá Hiên Mặc Viêm, hơi thở lanh mạc như băng: “Vậy thì thế nào?”

 

Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên tới, lại dẫn theo nhiều cao thủ như vậy.

 

Nghĩ cũng biết là chuyện gì, xem ra quả nhiên là đã phát hiện ra.

 

“Vậy thì thế nào?” Giá Hiên Mặc Viêm lặp lại một lần, hai mắt híp lại, sát khí bao phủ tứ phương.

 

Một chút chống chế cũng không có, trực tiếp thừa nhận.

 

“Ta có thể như thế nào, ta có thể phá hủy Vọng Thiên Nhai của ngươi.” Giọng nói nghiên răng nghiên lợi truyền ra từ trong kẽ răng.

 

Gia tộcLâu Tinh của hắn có cao thủ.

 

Cho dù Vọng Thiên Nhai hiện nay phát triển rất mạnh, nhưng là Lâu Tinh hắn muốn phá hủy Vọng Thiên Nhai vẫn là dễ dàng.

 

Vân Thí Thiên lạnh nhạt nhìn Giá Hiên Mặc Viên tức giận, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, dù thân phận đã bị vạch trần nhưng vẫn cao cao tại thượng như cũ.

 

“Xin mời.”

 

Cái gì cầu xin tha thứ, trì hoãn, bảo đảm cũng không có.

 

Chỉ có gọn gàng linh hoạt một chữ, xin mời. (nguyên văn là “thỉnh” nên chỉ có một chữ)

 

Động thủ thì động thủ, ai sợ ai.

 

Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm nháy mắt chìm xuống, lát sau ngửa đầu phát ra một tiếng huýt sáo dài.

 

Trên bầu trời, loan phượng phi bằng đang chở cao thủ của Lâu Tinh lập tức mở ra hai cánh chuẩn bị phóng về hướng Vọng Thiên Nhai.

 

Tiểu Ngân đứng ở phía sau Vân Thí Thiên thấy vậy, nhẹ nhàng vung móng vuốt lên.

 

Phía sau, tam vương nhât tề bay lên trời, chống lại cao thủ phía trên loan phượng phi bằng.

 

“Ngươi cho rằng ta có thể để ngươi dễ dàng tấn công như vậy sao?” Thở ra một hơi, hải liên chứa mặc sắc đấu khí bắt đầu từ trên người của Vân Thí Thiên bay ra.

 

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay trảo ra một trảo, một thanh trường thương màu đỏ xuất hiện trên tay hắn, khí thế kinh người.

 

“Ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi như trước đây sao?”

 

Hôm nay, nếu không phải Lạc Vũ vẫn còn đang ở Vọng Thiên Nhai, hắn mới không tự mình đến đây.

 

Chỉ bằng Vân Thí Thiên hắn, vậy thì khi hắn vừa có được tin tức sẽ trực tiếp báo cho Hải Thần tông và Lăng Nam gia tộc, đem đầu sỏ hại bọn họ đến tình cảnh này trực tiếp bóp nát.

 

“Vậy thì thử một chút.” Vân Thí Thiên lãnh khốc nói.

 

Một lời vừa dứt, vung tay lên, hải thần liên vô hình phi dựng lên trên, hướng phía Giá Hiên Mặc Viêm gào thét mà đến.

 

Giá Hiên Mặc Viêm giận nhướn mi: “Tốt lắm, hôm nay chúng ta sẽ đem tất cả thù mới hận cũ cùng tính một lượt rõ ràng.”

 

Lời còn chưa dứt, tử hồng trường thương trong tay Giá Hiên Mặc Viêm giống như có sức sống, hướng hải thần liên của Vân Thí Thiên vừa phát ra mà đánh tới.

 

Một lần va chạm, một chuỗi hỏa hoa phóng ra.

 

Đen và hồng đan vào nhau, tràn ngập sắc bén cùng sát khí.

 

Mơ hồ giống như tiếng sấm đang đánh vang trên đỉnh núi.

 

Không nhìn thấy thân ảnh của Giá Hiên Mặc Viêm và Vân Thí Thiên, chỉ có thể thấy hai màu đen và đỏ chồng lên nhau, hai màu đấu khí ở trên cao đụng vào nhau, va chạm kịch liệt.

 

Đồng thời, trên bầu trời, loan phượng phi bằng chở các cao thủ của Lâu Tinh gia tộc đang cùng tứ vương ma thú triển khai đánh nhau kịch liệt.

 

Đấu khí bay múa đầy trời, nơi chsng đi qua thiên địa bỗng rét lạnh.

 

Mà đang trong lúc hai phe đánh nhau, có một nhóm người đang nhanh chóng đi tới từ phía sau của Giá Hiên Mặc Viêm.

 

Đó là nhóm người thứ hai của Lâu Tinh gia tộc mà Giá Hiên Mặc Viêm mang đến.

 

Giá Hiên Mặc Viêm dùng một thương ép Vân Thí Thiên, phát ra một tiếng huýt sao dài đầy rống giận, lên tiếng: “Tìm cho ra Quân Lạc Vũ cho ta, mang nàng cùng người nhà của nàng đi theo, những người khác, giết.”

 

“Rõ.” Thanh âm vang dội, đám người đến từ Lâu Tinh gia tộc nhất tề đáp.

 

Vân Thí Thiên ở phía dưới thấy vậy, trên mặt chợt lóe lên tia cười lạnh, bàn tay to nhấc lên, lạnh lùng vung lên.

 

Gió thổi qua, mây vẫn chuyển, ở cùng một phương nhưng hơi thở cũng không giống nhau.

 

“Năm đó ngươi lấy mạnh hiếp yếu tấn công Phi Vũ ta, lúc ấy ta không có biện pháp đánh lại ngươi, nhưng là hôm nay bản thân ta muốn nhìn xem Vân Thí Thiên ngươi mạnh đến mức nào.”

 

Cần trường thương trong tay, Giá Hiên Mặc Viêm nhảy lên hướng phía Vân Thí Thiên vọt tới, quát lạnh: “Trước đây ta tranh không lại với ngươi.

 

Hiện tại, ta sao có thể tranh không thắng ngươi được, Lạc Vũ vốn là vị hôn thê của ta, hôm nay, ta muốn dẫn vị hôn thê của ta đi, không để cho nàng bị ngươi làm thương tổn.”

 

Sau khi biết Lạc Vũ đang ở Vọng Thiên Nhai, hắn đã điều tra toàn bộ mọi việc của nàng mấy năm gần đây.

 

Bị thương, bị thương, bị thương, tất cả đều là bị thương vì Vân Thí Thiên, chia lìa, thống khổ.

 

Hắn trước kia không biết quý trọng nàng, hiện tại hắn biết rồi.

 

Nếu Lạc Vũ theo hắn, hắn tuyệt không làm cho nàng bị thương như thế.

 

“Vậy ngươi cứ thử một chút.” Vân Thí Thiên vung hai tay lên, rất nhiều hải thần liên hướng phía Giá Hiên Mặc Viêm mà bắn ra.

back top