Đặc Công Hoàng Phi

Chương 163: Nguy hiểm không hết

Edit: Hami

 

Beta: Sakura

 

“Ngăn cản hắn ta lại?” Tụ tập ở bên cạnh Ngân Tông chinh chiến Giá Hiên Mặc Viêm, nghe Ngân Tông như thế rống to một tiếng, nhất thời quay đầu nhìn lại.

 

” Làm sao mà cản được?” Cùng lúc này, Hải Mặc Phong chém giết tới bên cạnh trầm giọng nói.

 

Cái mà người áo đen kia cưỡi chính là phi long có tốc độ nhanh nhất.

 

Mặc dù đó là cốt long vong linh, nhưng là tốc độ kia so với bọn họ thì quả thật quá mạnh.

 

Chỉ trong nhay mắt cũng đã đi rất xa.

 

“Các ngươi tiếp tiếp tục trấn thủ, ta đi.” Ngân Tông ra lệnh một tiếng, bứt ra đuổi theo.

 

Người áo đen lúc này vẫn ẩn núp ở trong cốt long màu đen căn bản không cùng bọn họ đối diện mặt cứng đối cứng.

 

Làm cho nó hoàn toàn không tìm được tung tích của hắn, muốn bắt giặc phải bắt vua trước.

 

Lúc này, hắn lại từ trong cốt long nhô ra, một mình đi xa không nói, lại đi về phía đám người Lạc Vũ ở gia tộc LâuTinh.

 

Vậy khẳng định là phải chặn lại không thể để hắn đi.

 

Ngân Tông nói vừa dứt, còn không đợi Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong nhận lấy nắm toàn bộ này nhất phương chém giết.

 

Nhóm cự long màu đen vốn tứ tán ở trên bầu trời, lúc này hướng bảy đại tông môn bên này không ngừng tàn sát bừa bãi.

 

Đột nhiên năm con xoay người lại, từ năm phương hướng Ngân Tông bao vây lại.

 

Trong nháy mắt đem Ngân Tông vây quanh nước chảy không lọt.

 

Ngân Tông thấy vậy sắc mặt nhất thời chìm xuống.

 

Chết tiệt, lại dùng năm con cốt long tới ngăn trở cước bộ của nó.

 

Màu đen sôi trào, năm con cốt long ở trên bầu trời quanh quẩn phun ra nuốt vào, tiễu trừ Ngân Tông.

 

Ngân Tông nhất thời bận rộn tay chân nơi nào còn có thời gian mà có thể thoát thân ra để đuổi theo người áo đen đang đi về phía gia tộc Lâu Tinh.

 

Tiếng địch réo rắt, Liễu Bích Dao đứng ở trên lưng một cái cốt long.

 

Nhìn Ngân Tông trước mắt bị cốt long cuốn lấy căn bản không thoát được thân, yêu mỵ trong mắt hiện lên lãnh giết tuyệt đối.

 

Muốn đối phó người áo đen kia, mơ tưởng.

 

Tiếng địch phát ra, cả đại quân vong linh Thần Minh Vực tiến công càng phát ra sắc bén.

 

“Mau, các ngươi liên thủ đuổi theo, mau, không thể để cho hắn đi đến gia tộc Lâu Tinh.”

 

Thân còn vùi lấp ở năm con Cự Long vây công, Ngân Tông nhìn người áo đen kia càng ngày càng xa, cơ hồ đã phi tới chân trời không nhìn thấy, nhất thời hai mắt nhanh chóng bốc lửa.

 

Ở gia tộc Lâu tinh thì cao thủ chân chính chỉ có Lâu Tinh gia chủ. Mà người áo đen kia có thể chỉ huy đại quân vong linh, tọa kỵ lại là cốt long màu đen.

 

Muốn thật động thủ, gia chủ Lâu Tinh không phải là đối thủ của hắn.

 

Mà Vân Thí Thiên và Lạc Vũ lúc này khẳng định còn đang tu luyện, chẳng khác gì là một chút lực công kích cũng không có.

 

Nếu như bị hắn tìm tới thì . . . . .

 

Vậy bọn họ vi sơn cửu nhận, thất bại trong gang tấc*( ý là chuyện chỉ thiếu một tí nữa là xong nhưng không thể hoàn thành) a.

 

“Lâu Tinh?” Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong vừa nghe Ngân Tông nói thế, mặt mày vừa chuyển nhất thời hai người nhất tề biến sắc.

 

“Phân hai tiểu đội, đi theo chúng ta, mau.” Nhất thời Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm ra lệnh một tiếng, bứt ra dẫn người đuổi theo người áo đen.

 

Không thể để cho hắn phá hư Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, không thể.

 

Lập tức Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong dẫn mấy đoàn người, thoát khỏi đại bộ đội, liều mạng đuổi theo.

 

Gió gào thét mà qua, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.

 

Mặc dù Giá Hiên Mặc Viêm vàHải Mặc Phong ở trên đại lục được xem là nhân vật mạnh rồi.

 

Nhưng là ở trước mặt cốt long của người áo đen kia hoàn toàn không phải là đối thủ.

 

Hai người dẫn đội cho dù liều mạng đuổi theo, cũng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh người áo đen càng ngày càng xa.

 

“Chết tiệt, chạy trốn quá nhanh, căn bản đuổi không kịp.” Hải Mặc Phong thấy vậy cơ hồ cắn nát môi nói.

 

“Đuổi không kịp cũng phải đuổi theo. . . . . . Di, đó là. . . . . .” Giá Hiên Mặc Viêm trầm mặt lời còn chưa nói hết, đột nhiên âm thanh kinh ngạc phát ra.

 

Cùng lúc này, Hải Mặc Phong cũng nhìn thấy.

 

Đang ở phía trước người áo đen, một đám mây màu đỏ vàng nhanh chóng bay tới.

 

Ánh sáng hoa mỹ làm cho người ta không kịp nhìn.

 

Mà đồng thời, ở chỗ mặt đất nơi hai người đứng truyền đến chấn động.

 

Đúng vậy, đúng vậy có thanh âm cự vật đang hướng tới.

 

“Tiểu Ngân, là vua vạn thú tới.” Giá Hiên Mặc Viêm trong nháy mắt hai mắt sáng lên, mãnh liệt nhảy dựng lên.

 

Chỉ có vạn thú chạy đến thời điểm, mặt đất mới có chấn động tần số như vậy.

 

Chỉ có Kim Loan Phượng một lượng lớn Loan Phượng phi bằng tới làm cho phong vân biến sắc.

 

Tiểu Ngân tới, Tiểu Ngân suất lĩnh vạn thú tới.

 

“Tiểu Ngân, ngăn cản hắn, ngăn cản hắn.” Hải Mặc Phong thì một tiếng dư thừa nói cũng không có, lập tức ngưng tụ lên tất cả lực lượng, tựu hướng phía trước phương hướng điên cuồng hét lên lên tiếng. Tiếng gió phất lên, kia năng lực truyền ngàn dặm.

 

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy lập tức ra lệnh một tiếng, mọi người mang đến đồng thời lên tiếng: “Tiểu Ngân, ngăn cản hắn. . . . . . Ngăn cản hắn. . . . . .”

 

Theo âm thanh điên cuồng hét lên theo gió bay đi tràn ngập thiên hạ.

 

Trước đây, Tiểu Ngân đang ngồi ở trên người đầu lĩnh Kim Loan Phượng, loáng thoáng nghe thấy kia tiếng hô, nhất thời nhăn lại Tiểu chân mày.

 

Lúc này ánh mắt chợt nhìn thấy một màu đen Long Ảnh hướng sát người bọn họ mà lướt đi Tiểu Ngân mi mắt dựng lên.

 

Ngăn cản hắn.

 

Lập tức Tiểu móng vuốt vung lên, Kim Loan Phượng lập tức thay đổi phương hướng, hướng kia Hắc bào nhân tựu ngăn cản đi qua.

 

Người áo đen ngồi ở phía trên cốt long màu đen.

 

Thấy vậy khóe miệng của người áo đen khẽ nhếch lên, hiện ba phần ung dung.

 

Đầu ngón tay nhẹ nhàng ở trên người cốt long một chút, trong nháy mắt cốt long kia dừng lại ở giữa không trung, cũng không chạy trốn, cứ như vậy chờ chực Tiểu Ngân chặn lại.

 

Tiểu Ngân ngồi Kim Loan Phượng, nhanh chóng để cho người áo đen đứng trước mặt nó.

 

Ngươi chính là người khởi xướng?

 

Tiểu Ngân lông bạc dựng đứng lên, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.

 

Lúc nó nhìn thấy người áo đen ở Thần Minh Vực, bọn họ hủy diệt phong ấn kia, người áo đen này càn rỡ, nó nhớ rất rõ đấy .

 

Rất tốt, rất tốt, hôm nay lại gặp hắn đúng là địch nhân gặp nhau đỏ mắt.

 

Tiểu móng vuốt ma sát, xương phát ra t âm hanh răng rắc, Tiểu Ngân sát khí đầy người nhìn trước mắt người áo đen không hiện chân diện mục.

 

Hôm nay, ta xem ngươi trốn chỗ nào.

 

Vừa nói, Tiểu móng vuốt hướng phía trước vung lên.

 

Lập tức, nó phía sau Kim Loan Phượng cầm đầu ma thú không trung, liền từ bốn phương tám hướng xông tới.

 

“Tiểu Ngân, đại quân Khô Lâu Thần Minh Vực đã lao ra rồi, mau gọi các ma thú mặt đất đi hỗ trợ.” Trên mặt đất Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Tiểu Ngân điên cuồng hét lên nói.

 

Mặt đất các ma thú, không đấu được với tên áo đen ở trên không trung, lưu lại cũng vô dụng.

 

Không bằng, nhanh chóng đi trước hỗ trợ Thất Tông trấn thủ mới là thượng sách.

 

Tiểu Ngân nghe vậy, móng vuốt nho nhỏ ngay sau đó vung lên, trên mặt đất Bạch Hổ Vương cùng với đại quân ma thú, nhất thời một tiếng gào thét, cũng không quay đầu lại hướng Thần Minh Vực phương hướng phóng đi.

 

Mà trên bầu trời, không trung các ma thú bao bọc vây quanh Hắc bào nhân.

 

“Tiểu Ngân, lúc nào ngươi cũng khả ái như vậy.”

 

Không để ý đến mặt đất ma thú đại quân hướng Thần Minh Vực chạy đi, gã áo đen ngồi ở trên cốt long, khẽ cười nhìn Tiểu Ngân.

 

Tiểu Ngân nghe tiếng nhất thời chân mày dựng lên, ngươi là ai?

 

Lại có giọng điệu này nói chuyện cùng nó?

 

“Tiểu Ngân, ta khuyên ngươi không nên cản ta, ta nay đã khác xưa nhiều lắm.” Tên áo đen không trả lời vấn đề Tiểu Ngân, ngược lại nhàn nhạt cười nói.

 

Không có khẩu khí đe dọa nhưng đe dọa càng sâu.

 

Ta sợ ngươi sao!!!

 

Trong nháy mắt Tiểu Ngân giận dữ, tiểu móng vuốt vung lên, sai sử Loan Phượng phi bằng tấn công tới gã áo đen.

 

Song, Tiểu Ngân một móng vuốt vung xuống, trong ngày thường các ma thú nói gì nghe nấy, nhưng lần đầu tiên nơm nớp lo sợ không dám tiến lên.

 

Tiểu Ngân thấy vậy nhất thời sắc mặt trầm xuống.

 

Mười ba cấp Đại ma thú, lại nơm nớp lo sợ không dám tới gần chung quanh Hắc bào nhân?

 

Mặc dù tình thế tạo thành vây quanh, nhưng. . . . . .

 

“Ha ha, Tiểu Ngân, ngươi là Kỳ Lân nhất tộc, không e ngại long uy, bọn họ cũng không giống ngươi, cho dù ta kỵ chính là Vong linh cốt long, bọn họ cũng không dám làm ta bị thương.”

 

Người áo đen thấy vậy cười ôn hòa, chẳng qua là tiếng cười kia tràn đầy cuồng ngạo.

 

Tiểu Ngân vừa nghe nhất thời sắc mặt đen nhánh.

 

Chết tiệt, nó lại quên mất điểm này.

 

Người này kỵ chính là cốt long, long nhưng là hoàng đế ma thú, nó không sợ, nhưng những Đại ma thú vẫn còn chưa tới mức không e ngại.

 

“Tiểu Ngân, không sợ, chúng ta giúp ngươi.” Ở nơi này ngắn ngủi rất đúng thời gian Giá Hiên Mặc Viêm cùng Hải Mặc Phong đã đuổi theo.

 

Lúc này, một đội người bay lên trời, thay thế vị trí không trung phi bằng vây quanh người áo đen.

 

“Hôm nay cho ngươi chết không có chỗ chôn.” trong tay Giá Hiên Mặc Viêm cầm thần binh, nhắm thẳng vào người áo đen.

 

Cùng lúc này, bên cạnh Hải Mặc Phong hai lời chưa nói, cũng đi theo Giá Hiên Mặc Viêm lại bắt đầu động thủ.

 

Đấu khí màu vàng và màu lam trong nháy mắt chen chúc ra xông tới gã áo đen.

 

Đồng thời, Hải Mặc Phong từ Lạc Vũ nơi đó học được truyền âm nhập mật, hướng Tiểu Ngân cấp tốc nói: “Mau ra tay, hắn muốn đi tới Lâu Tinh.”

 

Tiểu Ngân cũng không đần, vừa nghe lời này lập tức tựu hiểu được.

 

Nhất thời một tiếng hét lên, trực tiếp biến thân, đánh tới người áo đen.

 

Đám người một thú, đấu khí giống như từ sóng biển trào ra, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng hướng trung gian công kích người áo đen bị vây quanh ở giữa.

 

Người áo đen thấy vậy nhàn nhạt cười, ngón tay ở trên lưng cốt long gõ một cái.

 

Cốt long nhất thời mạnh mẽ một tiếng rống, thân thể khổng lồ trong nháy mắt quanh quẩn trên không trung phi động.

 

Bốn trảo mở ra, hướng bốn phía mà quét tới.

 

Cái đuôi đong đưa, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong.

 

Trên thân thể Khô Lâu một tầng ánh sáng màu đen ầm ầm nổ tung, lực lượng hướng bốn phương tám hướng công kích.

 

Ánh sáng và bóng tối, trong nháy mắt chống lại.

 

“Oanh.” Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

 

Giữa không trung một hình nấm màu đen gào thét dựng lên, phát ra ở phía chân trời.

 

Hình nấm màu đen bên ngoài, màu bạc, màu vàng, màu lam, cùng vô số đấu khí, giống như trang điểm cho nó.

 

Tầng tầng cuồn cuộn, một lớp sóng một lớp sóng mở ra .

 

Lực lượng bén nhọn xé rách không khí một phương, phát ra bén nhọn tiếng rít gào.

 

Lưu loạn đấu khí, điên cuồng văng ra khắp nơi, hướng bốn phương tám hướng loạn oanh tạc, thật giống như muốn bị xé nứt không gian.

 

Bên ngoài đám mây hình nấm khổng lồ, Tiểu Ngân, Hải Mặc Phong, Giá Hiên Mặc Viêm, đám người bị lực lượng khổng lồ va chạm, oanh bắn ra hướng nơi xa.

 

Trong tiếng nổ, cả người hung hăng bị nện vào mặt đất.

 

Gió nổi lên bốn phía, một mảnh hỗn độn.

 

Chết tiệt, thật là lợi hại.

 

Lần này Tiểu Ngân cao nhất trên không trung cuốn người nhiều vòng tà tà rơi xuống đất, nhưng vẫn không khống chế không được thân hình hướng về sau lúi lại nhiều bước, trên mặt biến sắc.

 

Mà đám người Giá Hiên Mặc Viêm, thì hoàn toàn bị đánh vào trong đất.

 

“Tiểu Ngân, ta nói qua cho ngươi không nên không tự lượng sức.”

 

Giữa không trung màu đen mây hình nấm chậm rãi tản ra , người áo đen ngồi ở trên người cốt long màu đen, một tia áo cũng không có nhúc nhích.

 

Lúc này mắt nhìn xuống đám người Tiểu Ngân bị một chiêu đả bại tràn đầy khinh bỉ cùng với thương tiếc.

 

Cho dù hắn một người rời đi, có thể làm gì được hắn?

 

Thật là khiến người chê cười.

 

Nếu hắn không có bổn sự kia, hắn sẽ rời khỏi đại quân cốt long của hắn sao? Hắn có rời xa quân đội vong linh Thần Minh Vực sao? Một đám ngu ngốc.

 

Hắn ngồi xuống cốt long màu đen ban đầu nhưng là tộc trưởng Long Tộc nhất tộc. Lực lượng kia, Cự Long bình thường cũng không dám cùng nó phân cao thấp.

 

Chính là một con không có tiến hóa thành đầy đủ Kỳ Lân Tiểu Ngân cùng vài cái nhân loại, đã nghĩ chặn lại hắn, quả thực chính là nằm mơ.

 

Ta nhổ vào, sợ ngươi sao!!!

 

Tiểu Ngân nghe nói từng ngụm nước bọt phun ra, ngân quang chớp động như lợi kiếm, hướng màu đen Cự Long mạnh mẽ lần nữa công tới.

 

Đám người Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong bị lực lượng cường đại của Cự Long đánh ra phía sau, khóe miệng mang máu từ trong hầm bò dậy.

 

Lực lượng Cự Long quả nhiên thật là mạnh, bọn họ liên thủ mà một chiêu cũng không đón được.

 

Nhưng, hôm nay bất kể như thế nào, cũng phải chặn hắn ta lại.

 

Vì vậy đám người Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong, cũng không nói một lời dư thừa nào, cầm trong tay thần binh, ngưng tụ lên toàn lực, hướng màu đen Cự Long lần nữa phóng đi.

 

“Không biết tự lượng sức mình.” Người áo đen thấy vậy thản nhiên nói ra một câu, đầu ngón tay ở Hắc Long trên người vung lên.

 

Cự Long Khô Lâu màu đen nhất thời lần nữa ngửa đầu chính là một tiếng gào thét, miệng hơi mở, một đạo hắc khí phun tới Tiểu Ngân cùng đám người kia.

 

Vô hình vô tướng, đến ngay cả không khí cũng rung động phát ra âm thanh ong ong.

 

Hủ thực tử khí. Tiểu Ngân thấy vậy mặt liền biến sắc.

 

Long Tộc có thể phiên vân phúc vũ, ra khỏi miệng thành sương.

 

Nhưng là sau khi chết lực lượng này chuyển đổi, lại chuyển đổi thành tử khí, chỉ cần hơi đụng chạm phải lập tức có thể tử vong.

 

“Không thể lui.” Hải Mặc Phong quanh thân màu lam đấu khí lóe lên, quyết tuyệt cực kỳ rống ra.

 

Không thể lui, hôm nay tuyệt đối không thể để cho gã áo đen này đi qua tìm Lạc Vũ bọn họ.

 

Sương mù màu đen gào thét mà lên, ánh sáng bạc, đấu khí màu xanh hướng tới.

 

Trong chớp mắt, tựu như hỏa tinh đụng địa cầu, hung hăng đụng vào nhau.

 

Tia lửa văng khắp nơi, hơi thở bão táp quay cuồng.

 

Sương mù đen trực tiếp cắn nuốt đấu khí mành xanh và màu vàng rồi chen chúc tới đám người Giá Hiên Mặc Viêm.

 

“A.” Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong bị công kích một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt hơi thở giảm xuống.

 

Chỉ cảm thấy quanh thân trong nháy mắt như rơi vào Luyện Ngục, vạn trùng cắn thân, xương cốt đau đớn.

 

Trong phút chốc, mấy người trong lòng hốt hoảng, hôm nay có thể toi mạng tại đây.

 

Trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong run lên, một cổ lực lượng mạnh mẽ bao lại bọn họ, kéo hai người nhanh chóng hướng về sau thối lui. Trong nháy mắt, thoát khỏi vòng vây sương mù đen.

 

Lực lượng áp bách làm người ta hít thở không thông nhanh chóng bị trừ khử liễu, Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong mở mắt.

 

Chỉ thấy trước mặt bọn họ Tiểu Ngân đang dựng bộ lông lên chắn trước người bọn họ trên thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngân phát ra tia sáng màu bạc bao quanh hai người bọn họ.

 

Này, là Tiểu Ngân giúp bọn họ.

 

Mà phía trước, sương mù màu đen nồng nặc kia chậm rãi tiêu tán.

 

Mà mấy người cùng Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong cùng nhau tới đây, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc bên trong phát ra, từ không trung rơi thẳng xuống.

 

Hải Mặc Phong nhìn thấy bộ dáng mấy người kia, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

 

Bạch Cốt, mới vừa rồi còn là người sống mà hiện tại đã thành vô số xương trắng

 

Hắc Long tử khí thật là lợi hại.

 

Nghiêng đầu cùng Giá Hiên Mặc Viêm liếc nhau một cái, hai người trong mắt hiện lên một tia rung động.

 

Mới vừa rồi nếu không phải Tiểu Ngân thì hai người bọn họ. . . . . .

 

Chưa chết? Tiểu Ngân không quay đầu lại.

 

“Còn chưa chết.” Sau khi khiếp sợ, Giá Hiên Mặc Viêm lau vết máu trên miệng lớn tiếng trả lời.

 

Hải Mặc Phong cái gì cũng không nói, trực tiếp nắm chặc vũ khí trong tay.

 

Vậy thì tốt, bảo vệ cho tốt.

 

Tiểu Ngân Ngân trảo sắc bén, trên mặt tất cả đều là nghiêm túc cùng liều chết quyết tuyệt.

 

Hai người một thú ngăn ở phía trước người áo đen, nếu hắn muốn đi phải bước qua xác bọn họ, liều chết ngăn cản.

 

Người áo đen ngồi ở trên người cốt long màu đen, thấy vậy khẽ nhíu nhíu mày.

 

Biết rõ không địch lại, nhưng chết ngăn không để cho hắn qua?

 

Tình huống này, cũng không phải là liều mạng chống cự, mà là muốn đẩy hắn cùng chết.

 

Chẳng lẽ là. . . . . . người áo đen đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Tiểu Ngân một thú cùng hai người phía sau.

 

Phương Tây Nam, phương hướng long khí phóng ra.

 

Cái phương Tây Nam này rốt cuộc có đồ vật gì đó, đáng giá bọn họ như vậy dùng mệnh ngăn cản?

 

Người áo đen trong nháy mắt trầm ngâm.

 

Ngay sau đó nam nhân áo đen đột nhiên sáng ngời, hắn biết rồi.

 

Phương tây nam, là phương hướng gia tộc Lâu Tinh.

 

Đại quân vong linh Thần Minh Vực của hắn lao ra cùng Thất Tông đại chiến đương thời, hắn cũng không nhìn thấy gia chủ Lâu Tinh, đồng thời quan trọng là…

 

Hắn, không nhìn thấy Vân Thí Thiên cùng Quân Lạc Vũ.

 

Hai người này hẳn là thuộc về nhân vật đầu lĩnh xuất quân mới đúng, mà người lại không có ở đây, kia. . . . . .

 

Không tốt, bọn họ khẳng định đang suy nghĩ sát chiêu.

 

“Đáng chết, thiếu chút nữa bị các ngươi lừa, làm trễ nãi thời giờ của ta.” Mạnh mẽ phán đoán ra, thần thái thản nhiên của người áo đen lập tức biến đổi.

 

“Đi.” Người áo đen lúc này vỗ ngồi xuống Hắc Long, nhanh như tia chớp hướng phía sau Tiểu Ngân phương Tây Nam bay vút đi.

 

Tốc độ Cự Long rất mau, lúc này thúc giục đến mức tận cùng, toàn bộ đại lục đoán chừng cũng chỉ có Ngân Tông có thể đuổi theo một hai, những người khác làm sao có thể so sánh.

 

Tiểu Ngân, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tên áo đen kia đã cùng Cự Long nhanh như thiểm điện xông qua bên cạnh bọn hắn.

 

Không tốt. Hai người một thú còn không có kêu lên.

 

Trên bầu trời giọng nói lạnh như băng của người áo đến đã từ nơi rất xa truyền đến: “Hôm nay Bổn Tôn không muốn tốn thời gian, tạm tha các ngươi một mạng.”

 

Hắc Long bay nhanh, ngay lập tức mất tích.

 

“Chết tiệt” Hải Mặc Phong ngắn ngủi trố mắt chợt tỉnh ngộ hét lên.

 

Bọn họ không muốn sống bằng mọi cách ngăn cản, ngược lại để cho người áo đen này đoán được vấn đề.

 

“Cái này làm sao bây giờ?”

 

Gió gào thét mà qua, Hắc Long và người áo đen nhanh chóng bay tới gia tộc Lâu Tinh, đã sớm mất tích.

 

Sắc trời thâm lam lại bén nhọn như đao

 

Thần Minh Vực tiếng chém giết, máu chảy khắp nơi.

 

Gia tộc Lâu Tinh cũng là gió thổi mưa giông trước cơn bão.

 

Ánh sáng mùa hạ rất nóng, vạn sợi ánh sáng vàng ngọc chiếu ra.

 

Trước cửa Lâu Tinh tông tộc, gia chủ Lâu Tinh cùng với đám người Phi Vũ quốc vương trấn thủ ngoài mật thất luyện công nghiêm mật canh gác .

 

“Còn lâu sao? Thần Minh Vực bên kia đã đã đánh nhau.” sắc mặt Vân Khung rất lo âu.

 

“Khó mà nói.” Gia chủ Lâu Tinh lắc đầu.

 

Phiêu Miểu thần thông là tuyệt thế võ học, có đôi khi có người cuối cùng cả đời tìm hiểu không được.

 

Có người thì nhìn một cái là có thể lĩnh ngộ trong đó ảo diệu.

 

Cái này, thật sự là khó mà nói.

 

Chỉ hy vọng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cũng là kỳ tài ngút trời, có thể trong thời gian ngắn nhất học thành, thành tựu lớn như vậy. . . . . .

 

“Có người đến gần tông môn, không tốt lắm mau.” gia chủ Lâu Tinh đang trầm tư đột nhiên mi sắc nhíu lại, thân thể cứng lại.

 

Mà đang lúc tiếng nói còn không có nói ra hết, trên bầu trời một thân ảnh màu đen từ phía bên trên trong nháy mắt nhanh chóng mà đến, tốc độ kia quả thực nhanh như chớp.

 

” Vong linh Cốt long, mau, mau, phòng thủ, mau.” Một cái quét mắt nhìn đến cốt long màu đen, trong nháy mắt sắc mặt gia chủ Lâu Tinh đại biến, mạnh mẽ điên cuồng hét lên lên tiếng.

 

Đồng thời giơ tay lên, một đạo lệnh quyết phát ra ở trên cửa Lâu Tinh tông môn chuông báo động vang lên.

 

“Ùng ùng. . . . . .” Kịch liệt chuông báo động lập tức vang vọng cả Lâu Tinh tông môn.

 

Tất cả đệ tử còn dư lại của gia tộc Lâu Tinh, lập tức tuôn ra trấn thủ các nơi yếu hại.

 

Từ không trung ngay lập tức tới.

 

Người áo đen cưỡi ở trên lưng Hắc Long, quanh quẩn bên trên Phiếu Miểu Phong của gia tộc Lâu Tinh, cao cao tại thượng mắt nhìn xuống mọi người phía dưới.

 

Sắc mặt không nhìn thấy, nhưng là lại có thể cảm giác hắn thật giống như đang nhìn một bầy kiến hôi.

 

“Người tới là người phương nào?” Lâu Tinh Nhị trưởng lão duỗi tay ra, một trượng đầu rồng màu vàng kim hiện ra trong tay của hắn, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn người áo đen ở trên bầu trời đột nhiên tới.

 

Người áo đen không có trả lời Lâu Tinh Nhị trưởng lão…, chỉ ngồi ở trên lưng Hắc Long, vòng quanh Phiếu Miểu Phong một vòng một vòng quan sát.

 

Bộ dáng kia thật giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

 

Trấn thủ ở trước mật thất, gia chủ Lâu Tinh thấy vậy tâm run lên, chẳng lẽ người trước mắt nhất định là từ Thần Minh Vực tới đầy người tử khí, hắn đã biết những gì rồi?

 

“Gọi Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ đi ra ngoài.” Đang lúc gia chủ Lâu Tinh suy nghĩ ở bên trong, người áo đen kia đột nhiên lạnh mở miệng.

 

Một tiếng này vô cùng âm lãnh, rõ ràng tiếng không lớn, nhưng xuyên thấu cả Phiêu Miểu Phong.

 

Đám người Quân Vân canh giữ ở ngoài mật địa chỗ Vân Thí Thiên và Lạc Vũ tu luyện, không khỏi bị kinh hãi trong lòng giật mình, chẳng lẽ. . . . . .

 

“Nơi này không có người ngươi gọi, tiểu nhân mà cũng dám ở trước mặt Lâu Tinh tông tộc lớn lối.” Lâu Tinh Nhị trưởng lão là trầm ổn nhất, cả kinh nhưng nhanh nhất hoàn hồn.

 

Người áo đen thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Không nói, tốt, bổn tọa phá hủy hết thảy, ta xem bọn họ có đi ra ngoài hay không.”

 

Dứt lời, vung tay lên, Cự Long màu đen rống một tiếng trong nháy mắt cuối xuống đầu rồng, lao đến cửa vào Lâu Tinh tông môn.

 

Như cuồng phong quét lá rụng, mưa xuân lay động cánh hoa.

 

Nhưng thấy, Cự Long màu đen tới nơi, cửa tinh mỹ của Lâu Tinh tông môn giống như giấy, căn bản không có bất kỳ chống đỡ nào.

 

Cộng thêm ở bên trong tông tộc lúc này những cao thủ bản lĩnh cao cường nhất đã đi Thần Minh Vực, các đệ tử ở lại giữ cửa, không có chỗ nào mà không phải là yếu nhất.

 

Lúc này, ở bên trong cốt long màu đen tàn sát bừa bãi, một chút sức hoàn thủ cũng không có.

 

Trong chớp mắt máu vương vãi khắp nơi.

 

Móng vuốt Cự Long bén nhọn đâm vào thân thể, Lâu Tinh đệ Tử chân chính giống như con kiến hôi.

 

“Oanh.” Lâu Tinh Nhị trưởng lão ở trước móng nhọn của Cự Long một kích đánh trả cũng không làm được, liền trực tiếp bị diệt đi.

 

“Tông chủ.” Từ chỗ mật địa Vân Khung thấy vậy nghiến răng nói.

 

Mà đứng ở bên người nàng gia chủ Lâu Tinh nhưng một tiếng cũng không nói, như cũ đứng vững bất động.

 

Các đệ tử Lâu Tinh rất trọng yếu, tông môn cũng trọng yếu.

 

Nhưng là, lúc này an nguy của Vân Thí Thiên và Lạc Vũ quan trọng hơn cả, lúc tu luyện hai người tương đương tay trói gà không chặt, hơi có chút không may đều có thể đi đời nhà ma.

 

Bà phải bảo đảm an toàn của bọn họ, bà. . . . . . Không thể xông ra.

 

Trơ mắt nhìn tông môn bị tàn sát bừa bãi, đệ tử bị tàn sát.

 

Gia chủ Lâu Tinh tâm rỉ máu, lại chỉ có thể lẳng lặng thủ hộ ở trong mật địa.

 

Hắc Long lướt qua, tấm ngói không còn.

 

Người áo đen trên không trung nhìn Lâu Tinh tông môn bị phá hủy, mặt mày hiện lên một tia lãnh duệ: “Còn không ra, hừ, ta xem các ngươi rốt cuộc có thể trốn được lúc nào.”

 

Khi nói xong, người áo đen vỗ mạnh một cái màu đen Cự Long.

 

Cự Long nhất thời ngụm lớn mở ra, quả cầu tử khí màu đen đi liên tiếp hướng Lâu Tinh tông môn tựu oanh xuống.

 

Tử khí trong nháy mắt lan tràn, Giá Hiên Mặc Viêm còn không thể kháng cự nổi thì đệ tử Lâu Tinh bình thường làm sao mà tránh nổi.

 

Trong nháy mắt, chỉ thấy hắc khí lan tràn mà qua, nơi nào đi qua Lâu Tinh tông môn không còn một mống.

 

Tất cả sinh vật sống toàn bộ trong nháy mắt phá hủy.

 

Gió hè lướt qua, một mảnh không khí trầm lặng.

 

Trấn thủ ở mật địa Phi Vũ quốc vương, Quân Nhiêu Thiên, Quân Vân, thấy vậy không khỏi kinh hãi nhất tề cắn chặt răng này. . . . . .

 

Thủ đoạn thật ác độc, cốt long thật lợi hại.

 

Tử khí lan tràn, Lâu Tinh tông môn trong nháy mắt thành U Minh.

 

Người áo đen thấy vậy khẽ nhắm mắt lại, vươn tay chạm tới đầu lâu cốt long, lực lượng Cự Long tử khí nhanh chóng tràn ra không lưu lại bất kỳ hơi thở nào.

 

Hấp hối, lòe lòe nhấp nháy.

 

Trong Lâu Tinh tông môn không một người sống sót, thảo mộc, ma thú không khí sôi động, đám người trấn thủ Vân Thí Thiên núp ở mật địa nhưng cũng không chống đỡ nổi.

 

“Thì ra là ở luyện công chỗ này.” hai mắt người áo đen khép lại, chậm rãi mở mắt ra, quay lại thân hình đối với hướng mật địa tu luyện của tông chủ Lâu Tinh.

 

Khóe miệng câu lên một tia cười ta mà lãnh khốc.

 

Chết tiệt, bị phát hiện rồi.

back top