Đặc Công Hoàng Phi

Chương 34: Lộ ra dung mạo?(1)

"Chủ nhân nói đúng.” Yến Trần cúi đầu.

 

Lúc cúi đầu xuống trong nháy mắt, khóe mắt Yến Trần nháy một cái ra hiệu với Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy rõ ràng, cũng hiểu được ý tứ của hắn rõ ràng.

 

Yến Trần ra hiệu cho nàng như vậy, phỏng chừng người bọn họ đi gặp lần này, tuyệt đôi chính là đối thủ có cấp bậc cao hơn hoặc cùng cấp bậc với bọn họ.

 

Yến Trần tựa như mỹ kỳ danh viết[1] vốn là vì nàng lo lắng, nhưng kỳ thực chính là vì Vân Thí Thiên mà suy nghĩ đi.

 

Bây giờ nàng quả thật rất yếu, nếu xuất hiện trước đối thủ của Vân Thí Thiên, người kia nhất định sẽ đối phó nàng.

 

Vân Thí Thiên nếu vì che chở nàng mà lộ ra việc hắn đang bị thương nặng, kẻ thủ sẽ thừa nước đục thả câu.

 

Yến Trần vốn trung thành với Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cũng hiểu rõ tánh ý hắn. Cho nên, con ngươi trong mắt Lạc Vũ hơi đổi, lắc lắc diễm tinh trong tay nói: “Nhưng mà ta không muốn đi gặp người đó, ta có chuyện cần phải làm."

 

Vân Thí Thiên nghe nàng nói, đôi mắt chứa đầy lãnh khốc nhìn về phía Lạc Vũ. ánh mắt rất sâu, rất trầm.

 

"Như vầy đi, chúng ta chia nhau làm việc, các ngươi đi gặp người kia, ta đi tìm Vô Nhạ, nếu ta đi chậm lão nhân kia không biết sẽ chạy đến nơi nào rồi. Ta cũng không có nhiều thời gian ở lại chỗ này để đi tìm hắn.” Lạc Vũ không có bị đôi mắt đen thâm sâu của Vân Thí Thiên hù dọa, nàng mỉm cười nhìn Vân Thí Thiên nói.

 

Vân Thí Thiên bình tĩnh nhìn Lạc Vũ một lúc lâu, đột nhiên vươn tay về phía Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy, không biết Vân Thí Thiên muốn làm cái gì, lập tức cũng nắm lấy tay hắn.

 

Vân Thí Thiên nắm chặt tay Lạc Vũ, dùng sức kéo nàng lại, cúi đầu một cái, cắn lên đôi môi Lạc Vũ.

 

“Đừng cắn, bộ dạng như vậy còn dám gặp ai nữa.” Lạc Vũ kinh hãi nói.

 

Trên cổ nàng có dấu răng của hắn, bây giờ trên môị nàng lại bị sưng đỏ, tất cả đều là ấn ký do hắn để lại, như vậy nàng làm sao mà dám đi gặp người chứ.

 

Không ngờ rằng lúc này Vân Thí Thiên cũng không phải dùng sức cắn, chỉ chạm vào môi Lạc Vũ, cắn cắn nhẹ môi nàng một chút, hôn mạnh một cái, sau đó đã ngẩng đầu lên rồi.

 

Lạc Vũ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên.

 

“Ta có thể bảo vệ ngươi."

 

Thanh âm thản nhiên, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng lại tràn ngập khẳng định cùng kiên quyết.

 

Ánh mắt Lạc Vũ mềm nhũn, Vận Thí Thiên đã hiểu nàng nghĩ gì, hắn biết nàng lo lắng cái gì.

 

Hắn cấp ra cho nàng hứạ hẹn: Nếu ta đã giữ ngươi bên cạnh, như vậy ta nhất định bảo vệ được ngươi.

 

Đây là ý tứ mà hắn muốn biểu đạt với nàng.

 

Lạc Vũ nhìn Văn Thí Thiên không dời mắt.

 

Mà Yến Trần đứng một bên cúi đầu. không nói hai lời, quỳ xuống hướng Vân Thí Thiên: "Là lỗi của thuộc hạ, xin chủ nhân trách phạt.”

 

"Nếu có lần sau, chính mình đi Vô Cực hắc lao[2].“ Đôi mắt Vân Thí Thiên sừng chưa liếc Yến Trần một cái, giọng nói cực kỳ lãnh khốc.

 

Dám vượt quyền. cố tình bắt nạt người mà hẳn để ý, thật là có gan trời mà.

 

“Vâng, đa tạ chủ nhân khoan thứ.” Yến Trần cúi đầu.

 

Bị Văn Thí Thiên gắt gao ôm vào trong ngực, Lạc Vũ thu hồi tầm mắt từ trên người Vân Thí Thiên, lại nhìn sang Yến Trần đang không dám ngẩng đầu.

 

Trầm ngâm trong nháy mắt, lại nhìn Vân Thí Thiên nói: “Uh, ta biết ngươi rất mạnh, ta cũng chưa nói ngươi không bảo hộ được ta, nhưng mà còn chuyện tìm người của ta thì sao, nêu đi chậm sẽ không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa.”

 

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói, hai mắt trầm xuống, nàng cư nhiên còn muốn...

 

Lạc Vũ xoay tay nắm lấy tay Vân Thí Thiên, chỉ vào Yến Trần đang không dám ngẩng đầu: "Chờ võ công của ta cao hơn hắn, ta sẽ đến làm khó hắn. Bây giờ ta đi trước tìm người, lát nữa gặp lại sau."

 

Dứt lời nhướng mày cười với Vân Thí Thiện, giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, tay nâng lên Yến Trần đang quỳ, xoay người phi thân về hướng Cửu San chạy đi lúc nãy.

 

Vân Thí Thiên thấy vậy, trong mắt như có ánh sáng đang chuyển động, cực kỳ tươi đẹp.

 

Yến Trần hiển nhiên cũng không ngờ Lạc Vũ lại nói như vậy, kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, nét mặt liền vung lên tươi cười.

 

“Chủ nhân, Lạc Vũ là có ý tốt, nàng...”

 

“Ta biết.”

 

Vân Thí Thiên nhìn theo bóng lưng đã biến mất của Lạc Vũ, lạnh lùng vung tay một cái, cũng không đuổi theo Lạc Vũ, xoay người đi hướng đỉnh núi.

 

Nếu Lạc Vũ đã vì hắn mà suy nghĩ, như vậy hắn cũng sẽ vì nàng mà suy nghĩ.

 

Từ ngàn dặm xa xôi tìm tới hắn. hắn đổ muốn nhìn những người kia là muốn làm gì.

 

Ánh trăng sáng ngời, bầu trời càng phát ra thâm lam.

 

Ngày mới đã bắt đầu.

 

Cửu San cách nơi này không xa cũng không gần, đang ở một lữ điếm dừng chân trong ma thú rừng rậm, có rất nhiều người nghỉ tạm ở nơi đây.

 

Nơi đây được so sánh tương đương với một ốc đảo trong sa mạc.

 

Đến khi Lạc Vũ tìm được chỗ ở của Cửu San, trời đã hoàn toàn sáng.

 

Báo ra tên của hiệp hội hội dược sư Phi Vũ quốc.

 

Rất dễ dàng tìm thấy phòng của Võ Nha trên tầng 2 đơn sơ trong lữ điếm.

 

Vô Nha, không có thiên phú về được, lại không biết cách điều chế dược, nhưng rất biết cách lựa chọn và thu mua dược liệu.

 

Bởi vậy, một mình lão ở trong một gian phòng thượng hạng.

 

Lão mặc một thân trường bào màu trắng, dùng chỉ vàng tơ tằm thêu 2 đóa hoa lan, hoàn toàn tương phản một thân rách nát, chật vật của ngày hôm qua.

 

Mặc dù đã không còn thấy tóc và râu mép, khắp nơi trên mặt cũng có những vết xanh tím, bất quá vẫn xem như người bình thường.

 

Lúc này, vẻ mặt lão đang khiếp sợ nhìn diễm tinh màu hồng trên tay Lạc Vũ, bên mép lão như có nước miếng chảy ròng ròng.

 

Ngồi xuống trong phòng Vô Nha, Lạc Vũ mặc một thân lụa mỏng quần dài màu rượu đỏ mà nàng vừa mua bên ngoài.

 

Quần áo của nàng cũng bị Uẩn Hỏa Kim Sư đốt cháy thê thảm.

 

Tuy rằng phục sức trên quần áo không tinh xảo so với đế quốc, nhưng lại ngắn gọn hào phóng, nhìn qua làm cho người ta thấy thoải mái rất nhiều.

 

Lạc Vũ ngồi trước mặt Vô Nha, nước miếng bên mép miệng lão cơ hồ sắp rơi xuống khi nhìn diễm ttinh.

 

Nàng chậm rãi nói: "Ta đã làm được yêu cầu của ngươi rồi.”

 

Lời nói thong thả vừa ra khỏi miệng, đánh vỡ không khí yên tĩnh trong phòng.

 

Vô Nha cả kinh phục hồi tinh thần lại, coi như mới vừa nhớ tới Lạc Vũ đang ở trước mặt lão.

 

Vô Nha xoa mắt, phảng phất giống như là lão không ngờ tới Lạc Vũ cư nhiên có bản lĩnh trộm được diễm tinh của Uẩn Hỏa Kim Sư trong thời gian ngắn.

 

Bây giờ Vô Nha vẫn còn có điểm không thể tin được, nhưng diễm tinh lại đang ở trước mặt lão, lão cũng không thểkhông tin rồi.

 

Lập tức thu liễm vẻ mặt tham lam, hai tay gắt gao ôm diễm tinh vào trong ngực, nói với Lạc Vũ: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

 

"Ta muốn biết hai chuyện..."

 

"Một chuyện, một khối diễm tinh là một chuyện." Vô Nha cực kỳ giảo hoạt cự tuyệt.

 

Lạc Vũ nhìn Vô Nha liếc mắt một cái, cư nhiên cũng không cãi lại, giống như rất hiểu chuyện nói: “Một chuyện, được, ta muốn biêt cả nhà Quân Vân trúng kịch độc, là do ai hạ độc.”

 

Mở miệng nói ngay chủ đề chính, Lạc Vũ không hề nói quanh co lòng vòng một chút nào cả.

 

Vô Nha sửng sốt, lát sau mới vuốt cái đầu bóng lưỡng nói: “Quân Vân là ai?”

 

“Thống lĩnh quân đội tiền nhiệm của đế quốc.”

 

Vô Nha vừa nghe Lạc Vũ nói xong, trong mắt có chút mơ hồ, ngay sau đó ở sâu trong đáy mắt lão hiện lên vẻ kinh hãi nhưng chỉ lóe lên trong thoáng chốc, sau đó liếc mắt một cái nhìn Lạc Vũ.

 

Nhìn cái bớt trên mặt Lạc Vũ, sâu trong mắt lão cơ hồ run lên, nhưng rất nhanh giả bộb ày ra vẻ mặt mơ hồ, nói: “Không biết, không biết.

 

Ai là Quân Vân, ta chưa từng nghe nói qua, ngươi không...”

 

“Ngươi tốt nhất nên tỏ ra thông minh chút đi, nếu ta có thể cướp đi diễm tinh của 10 cấp ma thú, như vậy muốn trừng trị một dược sư cấp thấp, thật sự là chuyện rất đơn giản.

 

Không nên tự làm xấu mặt mình.”

 

Vô Nha còn chưa nói hết lời, Lạc Vũ lại lạnh lùng cắt ngang lời lão.

 

Trên mặt nàng vẫn mỉm cười như trước, nhưng thanh âm lạnh băng chứa đầy uy hiếp.

 

Vô Nha nghe vậy, híp mắt lại nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

 

Lạc Vũ nhìn Vô Nha bị cháy sạch đến đỏ rực, hai tay khoanh lại trước ngực, tựa lưng vào ghế, nói: “Ta uy hiếp ngươi đó, thế nào?”

 

Vô Nha cười lạnh một tiếng, đứng bật dậy: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể đoạt được diễm tinh là ta sẽ sợ ngươi, cả đời này Vô Nha ta không sợ ai cả.

 

Tuổi còn nhỏ, cũng dám uy hiếp ta, hừ, cút ra ngoài cho ta.”

 

Khóe mắt Lạc Vũ khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chưa?”

 

“Nói nhảm, ta đương nhiên... Hả... Ngươi hạ độc... Ngươi... Ngươi...”

 

Lời khẳng định của Vô Nha còn chưa nói xong, ngữ khí đột nhiên thay đổi, ngồi xuống trên ghế, tay đang ôm diễm tinh vừa buông ra, nó liền lăn xuống đất.

 

Trong khoảnh khắc, đôi tay lão biến thành đỏ bừng.

 

Lạc Vũ cúi người chậm rãi nhặt lên diễm tinh: “Ngươi chớ quên, ta là trung cấp dược sư, đối với một lão đầu kinh nghiệm đầy mình của đế quốc, nếu không có chút thủ đoạn, sao dám tự ý tìm tới đây.

 

Vô Nha, ta cho ngươi một lần cơ hội, một nhà Quân Vân rốt cuộc là ai hạ độc?

 

Nếu ngươi muốn không nói cũng được, cháu gái của ngươi vẫn còn đang ở tại đế đô đây, con người của ta đối với địch nhân cho tới bây giờc ũng không hề là người lương thiện.”

 

Thanh âm Lạc Vũ rất lãnh đạm, nhưng lại ác độc dị thường.

 

“Ngươi... Ngươi...” Trong nháy mắt, Vô Nha cơ hồ vừa đau vừa tức giận cực kỳ.

 

Lạc Vũ cầm diễm tinh đứng lên, trầm giọng nói: “Vô Nha, ta dựa vào quy củ của ngươi mà đến, nhưng ngươi lại tìm cớ nói chuyện với ta cho có lệ, tốt lắm.

 

Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, chắc là đã nghe đến một câu thiên hạ không có chuyện không có gió lọt tường.

 

Biết chuyện này không chỉ có một mình ngươi, nhưng mà cháu gái... chỉ có một thôi.”

 

Dứt lời, Lạc Vũ không nhìn Vô Nha đã xanh trắng cả mặt mày, nàng xoay người đi ra ngoài.

 

Vô Nha thấy vậy, trong mắt làm sao còn có thể bình tĩnh cho được, lão gấp đến độ cơ hồ sắp đỏ bừng.

 

“Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta... Ta... Ta nói... Nói...”

 

Ngay lúc Lạc Vũ gần ra đến cánh cửa, Vô Nha rốt cuộc không nhịn được, run rẩy mở miệng.

 

“Sớm như thế chẳng phải là tốt rồi không.” Lạc Vũ nghe tiếng xoay người lại, tay nhẹ nhàng quơ một cái trong không khí, một cỗ mùi thơm truyền ra, tay Vô Nha lập tức cũng không còn đỏ bừng như lúc nãy.

 

Vô Nha nhìn Lạc Vũ, lại hung hăng trừng mắt nhìn diễm tinh rõ ràng đã bị hạ độc trên đó, cuối cùng lại chuyển thành một tiếng thở dài.

 

“Ngươi là nữ nhi của Quân Vân, Quân Lạc Vũ có phải hay không?”

 

“Đúng vậy.” Lạc Vũ ngồi xuống một lần nữa, nhìn Vô Nha.

 

“Ngươi cũng lợi hại, cư nhiên biết cha ngươi cùng ngươi là trúng độc.” Vô Nha lắc đầu.

 

Nhìn cái bớt trên mặt Lạc Vũ, vốn là vết sẹo do độc phát ra, Vô Nha trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Việc này ta biết cũng không phải rất rõ ràng.

 

Ta chỉ biết là, năm đó cha ngươi vốn là thống lĩnh quân đội của đế quốc, mà ta là thầy thuốc được hiệp hội dược sư phái ra, đi theo quân đội.

 

Năm ấy, chúng ta cùng quốc vương đi Phong Lâm quốc tham gia trăm năm đại điển[3] của Phong Lâm quốc vương.”

 

Nói đến đây, Vô Nha trầm mặt, tựa hồ rùng mình một cái.

 

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu mới tiếp: “Trăm năm đại điển của Phong Lâm quốc được tổ chức tại cấm địa, cũng không biết có phải chúng ta đã đi nhầm, hay là làm ra cái gì sai lầm rồi.

 

Đột nhiên trong lúc đó, cũng không biết người nào đụng phải cơ quan gì, chúng ta đột nhiên rơi xuống một nơi thật kỳ lạ.

 

Rất quái lạ, nói không nên lời nó quái dị như thế nào.

 

Bất quá khi đó có rất nhiều người đi dự lễ, nên không có ai kịp chú ý những chuyện này, chỉ là tất cả đều trở nên luống cuống, cơ quan vận khởi, mọi người nhất thời đại loạn.”

 

Nói tới đây Vô Nha lắc đầu, phảng phất như còn đang hoảng sợ vì ngày hôm đó.

 

“Cuối cùng, cơ quan làm rất nhiều người bị thương, cũng chết rất nhiều người.

 

Vốn tất cả mọi người tưởng rằng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cơ quan lại đột nhiên mở ra, mọi người chúng ta lại trở về an toàn.”

 

Lạc Vũ nghe thế, mắt vòng vo chuyển nói: “Như vậy chuyện này có liên quan gì tới cha của ta?”

 

Vô Nha nhìn Lạc Vũ, ánh mắt sắc bén nói: “Ta nói trước, những gì ta nói là sự thật, cho dù không đạt đến những gì ngươi muốn, cũng tuyệt đối không được ra tay đối với cháu gái ta.”

 

“Chỉ cần ngươi không giấu giếm, ta tuyệt không hạ thủ, nợ ai người nấy trả, đạo lý này ta vẫn biết rõ.” Lạc Vũ rất trực tiếp nói.

 

Vô Nha thở dài nhẹ nhõm.

 

“Sau khi mọi người trở về đều cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc đó ta nhìn thấy rõ ràng, vốn là do Quân Vân đụng phải cái gì đó, cho nên cơ quan mới mở ra.”

 

Lạc Vũ vừa nghe, mi mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Vô Nha: “Cho nên...”

 

“Không biết, những cái khác ta cũng không biết.” Vô Nha lắc đầu: “Về cấm địa Phong Lâm quốc, ngay cả Phong Lâm quốc vương cũng không biết rõ, ta làm sao mà biết.

 

Ta chỉ biết là, từ sau lần đó Lệ phi của quốc vương đã đến Phi Vũ quốc.

 

Sau đó, trên mặt của ngươi liền xuất hiện cái bớt đỏ, Quân Vân thì rời xa đế đô.”

 

La Vũ nghe thế, đã hiểu được chút chút, xoa cằm nhìn Vô Nha, một lúc sau nói: “Là ngươi nói ra sao?”

 

Trừ ra hắn không còn ai khác nhìn thấy phụ thân chạm vào cơ quan, như vậy người nói ra chuyện này là...

 

Vô Nha nghe Lạc Vũ nói như vậy nhất thời giận dữ, sắc mặt đỏ bừng như muốn liều mạng với nàng vậy.

 

Bất quá lão chỉ lộ vẻ giận dữ trong chốc lát, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, tức giận liền như quả bóng bị xì hơi bay mất.

 

“Không phải, nhiều người như vậy, nếu ta nhìn thấy thì người khác cũng có thể nhìn thấy, nhưng ta đảm bảo ta không có nói ra.

 

Bất quá năm đó ta đã nhận ra khác thường, chỉ dặn dò Quân Vân một câu “cẩn thận”, cũng không tiếp tục bàn về chuyện này với hắn nữa, cũng đã tính thấy chế tmà không cứu, giả câm giả điếc.”

 

Nhìn Quân Vân cái gì cũng không biết, hắn thấy khó chịu.

 

Nhưng cũng không dam lộ ra.

 

Bởi vậy, hắn dứt khoát không làm quân y nữa, mà đồng ý làm người thu mua dược liệu cho hiệp hội dược sư.

 

Lạc Vũ nghe vậy con ngươi chuyển mấy vòng, cũng khó trách cha nàng cũng không chắc có hỏi ra được chuyện gì từ Vô Nha không, nguyên là bởi vì dạng này.

 

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong phòng một mảnh trầm mặc.

 

Một lát sau, đầu ngón tay gõ mạnh xuống mặt bàn một cái, nàng đã hiểu rồi.

 

Mặc dù không biết cha chạm vào vật gì mới làm cho cơ quan mở ra.

 

Nhưng nàng hiểu được, đây là người có quyền cao chức trọng xuống tay đối phó cả nhà nàng.

 

Lập tức, đứng dậy hành lễ với Vô Nha: “Đã đắctội rồi, có thể nhắc nhở cha ta cẩn thận, cũng là có tình nghĩa, chuyện hôm nay là Lạc Vũ quá kích rồi.”

 

Dứt lời, rắc bột phấn lên đôi tay đỏ bừng của Vô Nha, tay lão liền chậm rãi khôi phục như bình thường.

 

Ngay sau đó đặt diễm tinh xuống bên cạnh Vô Nha: “Phía trên không có độc nữa rồi, ngài tùy ý lấy dùng, đa tạ Vô Nha tiền bối, Lạc Vũ cáo từ.”

 

Vô Nha thấy Lạc Vũ hiểu biết lễ nghĩa, cũng không nhớ cừu, có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lão lại bình thản hòa nhã xuống.

 

Lúc này thấy Lạc Vũ xoay người muốn rời đi, không khỏi mở miệng nói: “Không nên coi thường vọng động, năm đó Quân Vân quyền cao chức trọng như vậy, thế lực Tử Diễn quốc công phủ lại cường thịnh, vẫn không thể tránh khỏi tranh đấu.

 

Ngươi nên hành động cẩn thận, việc này liên quan đến quá nhiều.”

 

Lạc Vũ xoay người lại, gật đầu cười nói: “Ta biết, đa tạ Vô Nha tiền bối.”

 

Dứt lời, nàng đột nhiên chuyển đề tài: “Được rồi, Vô Nha tiền bối, ngài có những loại dươc liệu mà ta cần không, nếu dùng diễm tinh đổi không được thì ta mua.”

 

Vô Nha vừa nghe lập tức khôi phục về vẻ mặt gian thương: “Nói một chút nghe xem.”

 

“Kỳ Lân quả, Vân Gian hoa, Hỏa...”

 

“Ngươi đem ta ra đùa giỡn có phải hay không, những loại dược trong truyền thuyết này làm sao mà có ở chỗ ta.” Lạc Vũ còn chưa nói hết, Vô Nha liền nhảy dựng lên cắt ngang.

 

Nói xong liền phất tay: “Đi, đi, nếu ngươi có mấy loại dược liệu này, ta đưa cho ngươi vạn kim, ngươi bán nó cho ta.” Vô Nha ôm lấy diễm tinh, đưa lưng về phía Lạc Vũ: “Lúc trở về, nếu ngươi thiếu dược liệu, ta có thể bán cho ngươi với giá hợp lý, về mấy loại dược khác ta không có.”

 

Lạc Vũ nghe Vô Nha nói vậy với nàng, nhất thời gật đầu: “Đa tạ.”

 

Dứt lời, cũng không màu mè, xoay người đi ra ngoài.

 

Ngoài phòng, ánh mặt trời lóe ra sáng ngời.

 

Đối với chuyện cha và nàng trúng độc, Lạc Vũ đã có chút manh mối, lập tứ chạy về phương hướng lúc nãy của Vân Thí Thiên.

 

“Chi chi.” Không ngờ trong lúc chạy đi, Tiểu Ngân lại chui ra từ trong lòng nàng, sau đó nhảy xuống đất, kéo lấy quần áo nàng chạy về một hướng khác.

 

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nhớ tới Tiểu Ngân có chuyện muốn nói với nàng.

 

Lập tức nàng gật đầu nói với Tiểu Ngân: “Có chuyện gì? Ngươi dẫn đường.”

 

Tiểu Ngân xẹt một cái chạy đi, hướng về phía trước dẫn đường, Lạc Vũ xoay người đi theo Tiểu Ngân.

 

Tốc độ của một người, một thú đều nhanh, cũng không mất nhiều thời gian đã chạy tới nơi Tiểu Ngân giấu vỏ sò.

 

Tiểu Ngân vươn móng vuốt ra cào cào, nắm lên vỏ sò, hai mắt tỏa sáng mở ra, lập tức một mùi thơm dị thường tản mát bay ra.

 

Lạc Vũ cả kinh, thật là thơm, vật này là cái gì? Tại sao chỉ mới ngửi vào đã cảm thấy toàn thân liền sảng khoái.

 

Trong lòng nàng rung động, chỉ thấy Tiểu Ngân duỗi móng vuốt ra, từ trong vỏ sò đào ra hai giọt thạch tủy màu trắng sữa.

 

Nó vươn đầu lưỡi liếm một cái, uống tươi trong đó một giọt.

 

Một giọt khác liền nhanh chóng đưa tới trước miệng Lạc Vũ.

 

“Muốn ta uống nó sao?” Lạc Vũ nhìn Tiểu Ngân hỏi, Tiểu Ngân liên tiếp gật đầu.

 

Lạc Vũ thấy vậy cũng không sinh nghi, há mồm nuốt luôn giọt thạch tủy còn lại.

 

Tiểu Ngân thấy vậy lập tức đóng lại vỏ sò, trong nháy mắt mùi thơm liền tan mất không còn một chút hương vị nào còn sót lại, sau đó nó nhét vỏ sò vào trong lòng Lạc Vũ.

 

Ngay sau đó túm tay Lạc Vũ đi đến một góc kín đáo.

 

Lạc Vũ tùy ý Tiểu Ngân lôi kéo nàng, không ngờ nàng chỉ vừa ngồi xuống, trong nháy mắt một lực lượng ấm nóng từ đan điền bốc lên, thế tới hung hung, hùng hậu cực kỳ.

 

Thiên tài địa bảo.

 

Lạc Vũ cả kinh, đây tuyệt đối là thiên tài địa bảo, mới có chưa hùng hậu thiên địa linh khí, là cực phẩm nha.

 

Lập tức cũng không chậm trễ, ngồi xuống chuẩn bị tư thế kiểm chứng hiệu quả.

 

Gió qua rừng cây, ma thú rừng rậm mát mẻ ôn nhuận.

 

Không biết qua bao lâu.

 

“Răng rắc răng rắc...” Lạc Vũ chỉ cảm thấy tiếng khớp xương quanh thân vang lên, toàn bộ hiệu quả dược liệu đều bị nàng hấp thu.

 

Trên dưới toàn thân thật là thoải mái, cơ hồ giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, 3 vạn 8 ngàn lỗ chân lông trên thân cũng đều giãn ra.

 

Khí tức quanh quẩn bên thân, hai mắt mạnh mở ra, trong mắt sáng ngời, cư nhiên so với trước đó càng thêm thâm sâu.

 

Lạc Vũ không nói lời nào, phi thân bay lên trời, đánh ra một chưởng vào núi đá phía sau.

 

Lập tức, chỉ nghe “bịch” một tiếng nổ vang, núi đá vỡ vụn, văng khắp nới.

 

Đá hoa cương cứng rắn như vậy, cư nhiên bị nàng chưởng 1 cái vỡ vụn.

 

Trăm năm công lực, trời ạ, là trăm năm nội công.

 

Chỉ uống vào một giọt lại tăng thêm 40 năm công lực, Lạc Vũ bình tĩnh đứng bên cạnh bãi bột phấn vừa bị vỡ vụn từ núi đá, nàng nhìn vào hai tay, kích động trong mắt khó có thể nói nên lời.

 

******

 

[1] Mỹ kỳ danh viết: dùng những lời lẽ tốt đẹp để viện cớ

 

[2] Vô cực hắc lao: một nơi khủng bố để trừng phạt thuộc hạ

 

[3] Đại điển: một buổi lễ cúng tế

back top