Đặc Công Hoàng Phi

Chương 63: Lão Tử Mạnh Đoạt

Cha mẹ, xin lỗi, cho phép Lạc Vũ ích kỷ một lần.

 

Phạm Thiên Các mặc dù nguy hiểm, nhưng trước mắt không có nguy hiểm tánh mạng.

 

Mà dược liệu trị thương cho Vân Thí Thiên là trân phẩm trăm năm mới xuất thế một lần, nội thương của hắn đã trở nên nghiêm trọng, nếu vẫn không trị…

 

Bóng đêm trầm trọng, đen đến nỗi người ta nhìn thấy mà giật mình.

 

Lạc Vũ chôn tất cả khổ sở vào trong tim, phi thân bay đi.

 

Nhìn Lạc Vũ không nói lời nào đã rời đi, bên trong phòng Phong Vô Tâm và Vân Khung liếc nhau, trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc.

 

Thái độ quan tâm của Lạc Vũ đối với cha mẹ nàng, cho đến bây giờ rất rõ ràng, không ai có thể hoài nghi điểm này.

 

Lúc này đây, sao nàng lại giao một chuyện quan trọng như thế cho bọn họ xử lý chứ.

 

Nàng chẳng những không hỏi tới, ngược lại chạy biến đi mất tiêu?

 

Này… Đây là ý gì vậy?

 

Mà vẻ mặt Vân Thí Thiên lại hiện lên lạnh nộ, trong mắt đen kịt, bắt đầu nổi lên hai ngọn lửa.

 

Chạy, cư nhiên không để ý đến hắn, đã chạy mất?

 

Hơn nữa, này là có ý gì? Nàng trước khi đi ôm hắn mạnh mẽ hôn một cái lại là có ý gì?

 

Đó là nàng đã hạ quyết tâm quyết tuyệt, đó là nghĩa vô phản cố dứt khoát. (*quyết định làm sẽ không hối hận)

 

Chuyện gì bắt nàng phải nghĩa vô phản cố?

 

Chuyện gì muốn nàng bỏ qua cha mẹ mà nàng vẫn luôn quan tâm, một mình chạy đi?

 

Lạc Vũ không phải là người như thế, cảm giác này… Cảm giác này rất không tốt.

 

Đôi mắt Vân Thí Thiên trầm xuống, mạnh đứng lên, áo bào vung lên muốn đuổi theo.

 

“Quân vương, người không thể lại vận động mạnh…”

 

“Hoàng đệ, đừng vội, chúng ta sẽ đuổi theo xem một chút rốt cuộc vốn là…”

 

Phong Vô Tâm cùng Vân Khung thấy vậy nhất tề nhảy tới.

 

Ngoài phòng, nhân viên báo tin đang bay nhanh mà đến.

 

Trong hoàng thành kinh đô Vọng Thiên Nhai, không có bất cứ sự tình gì có thể giấu diếm được tầm mắt của Vân Thí Thiên.

 

Tiếng bẩm báo vang lên trong bóng đêm.

 

Đêm, rất đen, rất đen.

 

Đó là, một loại nhan sắc rối rắm.

 

Tổng bộ Ẩn Tộc, là thế lực chỉ thấp hơn Vọng Thiên Nhai và Phạm Thiên Các tại Phật Tiên Nhất Thủy, đây là thế lực độc bá một phương phía nam Phật Tiên Nhất Thủy, gọi là Quốc Kiến Đô.

 

Vọng Thiên Nhai và Ẩn Đô cách nhau không quá gần, cũng không tính quá xa.

 

Lấy sức lực của 10 cấp Linh Thứu, có thể dễ dàng chạy tới trong vòng 10 ngày.

 

Lạc Vũ mượn Linh Thứu của Yến Lâm, ngày đêm kiêm trình bay về hướng Ẩn Đô.

 

Gió thu vù vù thổi, mùi hoa quế thơm ngát.

 

Mùi thơm ngọt ngào, mát mẻ thẩm thấu vào trong không khí.

 

Đem ngày mùa thu, làm cho người ta say lòng.

 

Ngày thứ 9, mặt trời lên cao, tại Ẩn Đô.

 

Bộ tộc Ẩn Tộc, am hiểu thân pháp, lấy màu đen đấu khí quỷ dị làm cơ sở.

 

Bởi vậy, kiến trúc tại Ẩn Đô tràn ngập một cổ khí tứ quỷ dị không nói nên lời, kiến trúc màu đen pha lẫn cách bày trí.

 

Làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm kinh tủng, làm cho người ta rất không thoải mái.

 

Bất quá, người của Ẩn Tộc lại rất thích thú hưởng thụ loại không khí âm trầm này.

 

Dọc theo đường đi, Lạc Vũ ăn gió uống sương, khi đói bụng qua loa bắt 2 con chim sẻ, ăn 2 quả dại là xong, buồn ngủ trực tiếp ngủ trên lưng Linh Thứu một chút. (*ăn uống khổ cực)

 

Rốt cục đến đêm nay, cả người phong trần tới nơi.

 

Bầu trời đen nhanh, nương theo kiến trúc quỷ đị, càng thêm làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm như rớt xuống địa ngục.

 

Thiên hỏa điểu, là dược liệu cao cấp nhất, trăm năm mới xuất thế một lần tại Phật Tiên Nhất Thủy.

 

Lần này cơ duyên xảo hợp, rơi vào trong tay tộc trưởng Ẩn Tộc, đây quả thật là một tin tức chấn động a.

 

Ẩn Tộc, nếu đặt ở nơi khác tuyệt đối có thực lực xưng hùng xưng bá, trong tộc tuyệt đối là cao thủ đông đúc.

 

Nhưng là ở tại Phật Tiên Nhất Thủy tuyệt đối không phải là thế lực lợi hại nhất.

 

Bởi vậy, Ẩn Tộc giấu kín tức về phong hỏa điểu, ngay cả một giọt nước cũng không lọt, một khi bị tiết lộ, sẽ nổi lên tranh đoạt, đến khi đó bọn họ sẽ phải đối mặt nguy cơ không giữ được thiên hỏa điểu.

 

Cho nên, đem mặt dược liệu ẩn giấu, không tiết lộ nửa chữ ra ngoài, an tĩnh chờ ngày mai luyện chế nó.

 

Đến khi đó, cho dù tin tức bị lộ ra ngoài, dược hiệu của thiên hỏa điểu cũng không còn, người khác cũng hết cách.

 

Chủ ý này của tộc trưởng Ẩn Tộc là vô cùng tốt.

 

Đáng tiếc, cũng không biết tại sao lại để lọt ra tiếng gió, cư nhiên rơi vào tai người của Phạm Thiên Các, cho nên mới hấp dẫn Lạc Vũ đến đây.

 

Ánh sao chiếu sáng đầy trời.

 

Mắt thấy ngày mai là thời gian tốt nhất, Lạc Vũ cũng không cố kị nhiều, cầm bản đồ trong tay một đường cẩn thận tìm đến đây.

 

Đường phức tạp, quanh co khúc khủy.

 

Mặt ngoài, phòng ngự xem ra vẫn như trước, kì thực trong chỗ tối không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu cơ quan ám khí thiết trí.

 

Song, cũng không biết Phạm Thiên Các dùng bản lãnh gì, lại có thể có được tấm bản đồ này.

 

Lạc Vũ một đường đi theo bản đồ, cư nhiên có thể tránh thoát tất cả tuần tra cùng cơ quan ám khí.

 

Thêm vào đó, Lạc Vũ không hề có khí tức đấu khí, nàng lại giấu đi hơi thở của cổ võ, cho nên không ai có thể phát hiện Lạc Vũ tồn tại.

 

Bởi vậy, một đường đi tới, Lạc Vũ thật sự không gặp bất cứ trở ngại gì.

 

Phía cuối bản đồ, là trung tâm cấm cung hoàng thành Ẩn Đô.

 

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Thiên Hương Các, nơi này là tẩm cung của hậu phi, chân mày nàng có chút giật giật.

 

Bản đồ chỉ ở chỗ này, chẳng lẽ người đến liên lạc với nàng là một vị phi tử trong này?

 

Thế lực Phạm Thiên Các thật đúng là chỗ nào cũng có thể thấm thấu vào được a.

 

Ngay lúc Lạc Vũ dừng lại bước chân tại phía sau núi giả, núi giả bên cảnh đột nhiên tách ra, một người mặc một thân hắc y bao từ đầu tới chân.

 

Đừng nói muốn thấy rõ dung mạo của hắn, ngay cả tóc của hắn cũng nhìn không thấy.

 

Hình như đã sớm đứng tại nơi này chờ nàng.

 

“Cư nhiên lựa chọn nơi này?” Hắc y nhân thấy bản đồ trong tay Lạc Vũ, nhẹ nhàng đè thấp thanh âm nói một câu.

 

Nghe ra hình như có chút kinh ngạc.

 

Lạc Vũ nghe vậy, sắc mặt vẫn không có chuyển biến, chỉ lạnh lùng nhìn người nọ.

 

Hắc y nhân rất nhanh nhìn quét xung quanh Lạc Vũ liếc mắt một cái, thấy rõ Lạc Vũ là đến đây một mình, cũng không có ai theo nàng.

 

Hắn hài lòng gật đầu.

 

Chủ nhân của hắn không thể dễ dàng cấp một cái nhân tình cho Vân Thí Thiên như vậy.

 

Nếu có những người khác của Vọng Thiên Nhai đi theo.

 

Như vậy, sẽ không có ý nghĩa rồi, đến lúc đó việc này sẽ ngưng tại đây.

 

“Ta có bản đồ thiên hỏa điểu, nơi cất giữ cụ thể người của chúng ta không thể vào đó được, chỉ biết đại khái, thêm vào đó chúng ta cũng không nắm rõ cơ quan bố trí, chỉ biết là trưa ngày mai, bọn họ sẽ bắt đầu luyện chế, chính ngươi nhìn mà làm đi.”

 

Hắc y nhân cúi đầu nói thầm một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.

 

Trực tiếp móc ra một tấm bản đồ từ trong lòng, rất nhanh ngắn gọn những gì bọn họ biết đến nói cho Lạc Vũ.

 

Sau đó, không đợi rơi vũ đáp lời, bóng người chợt lóe đã biến vào bên trong núi giả.

 

Núi giả hợp lại, hoàn toàn không phát ra tiếng động.

 

Lạc Vũ thấy vậy nhìn lướt qua núi giả, nương theo ánh trăng nhìn rõ bản đồ, bước nhanh theo chỉ dẫn của bản đồ.

 

Xem ra, đám người Phạm Thiên Các có cách thức liên hệ tương tự với cách thức nàng và các đồng bạn liên lạc nhau.

 

Dứt khoát lưu loát cực kỳ.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ đi xa, bên kia núi giả mở ra.

 

Một bóng đen nho nhỏ, giương cánh bay theo phương bắc trong bầu trời đêm.

 

Ánh trăng trên cao, đêm sâu kín yên tĩnh.

 

Từng nhóm từng nhóm thị vệ tuần tra cùng cơ quan ám khí, ở trước mắt Lạc Vũ xem như ảo ảnh, căn bản vô dụng.

 

Chỉ trong chốc lát, Lạc Vũ đựa theo bản đồ Phạm Thiên Các đưa cho nàng, tiềm nhập vào mật thất Ẩn Tộc, nơi chỉ có tộc trưởng mới có thể đi vào.

 

Nơi nào cất giữ tất cả những vật quý nhất trong Ẩn Tộc.

 

Cánh cửa bằng đồng cực lớn sừng sững truớc mặt Lạc Vũ.

 

Pho tượng điêu khắc Bá Vương Long hung ác ngồi xổm trên cánh cửa bằng đồng, ánh mắt dữ tợn, đằng đằng sát khí.

 

Đường kính cánh cửa bằng đồng cơ hồ không có một khe hở, giống như một vách tường sừng sững dung nhập trong bóng tối.

 

Lạc Vũ thấy vậy, dựa theo ký hiện trên bản đồ, chậm rãi vươn tay về phía cửa.

 

Trong nháy mắt, không tiếng động di chuyển, đại môn không một khe hở chậm rãi hé ra, quang mang chói mắt đột nhiên bắn ra từ bên trong.

 

Lạc Vũ thấy vậy lắc mình tiến vào mật thất.

 

Những bảo vật trong mật thất, sáng rọi kinh người.

 

Mắt chỗ bảo vật lóe ra hào quang, cơ hồ có thể làm cho người ta không mở được mắt, vừa thấy những thứ này, người bình thường sẽ lập tức tranh đoạt.

 

Lạc Vũ đóng lại cửa lớn, ánh mắt đảo qua mọi nơi.

 

Chỉ thấy mật thất thiết kế cầu thang đi xuống dưới theo hình xoắn ốc, xem chỉnh thể giống như hình dạng một con ốc xà cừ.

 

Mà phía trên nó trưng bày vô số bảo vật.

 

Nhìn kỹ, tất cả đều là trân phẩm Lạc Vũ chưa từng thấy qua.

 

Nội đan của 12 cấp ma thú, bộ xương của 11 cấp ma thú Linh Lung Sư…

 

Thiên tài địa bảo linh chi, dược liệu quý hiếm, nhiều không sao tả xiết.

 

Lộng lẫy làm cho người ta hoa mắt, đây chính là lạc vào trong rương bảo bối.

 

Nhìn nhiều bảo vật như vậy, Lạc Vũ lại không hề có một tia ba động, ánh mắt trực tiếp nhìn xuống phía dưới cùng.

 

Những bảo vật này cho dù tốt đến mức nào, nhiều đến mức nào đi nữa, nhưng có thể bằng bảo vật trong khố phòng của Vân Thí Thiên sao? (*nơi đựng bảo vật)

 

Mặc dù nàng chưa từng vào đó, nhưng dùng ngón chân vẫn có thể nghĩ được điểm này.

 

Càng đừng nói, bây giờ thứ mà nàng muốn cũng chỉ có thiên hỏa điểu, mấy thứ khác hoàn toàn không lọt được vào mắt Lạc Vũ.

 

Tầm mắt cấp bách đảo qua tất cả bảo vật.

 

Cuối cùng, ánh mắt Lạc Vũ rơi vào dưới cùng mật thất, trên đài bạch ngọc đen kịt.

 

Phía trên đặt một vật giống như cái lồng bằng thủy tinh, loáng thoáng chiếu ra những tia sáng màu hồng, sáng đến kinh người.

 

Mà bên trong cái lồng thủy tinh, thiên hỏa điểu lẳng lặng nằm trong đó.

 

Hình dạng thiên hỏa điểu giống như một đóa kỳ hoa.

 

Sinh trưởng tại cực bắc, quanh năm tuyết đọng ít người lui tới, trên đỉnh tuyết sơn.

 

Tính chất lại hỏa mạnh dị thường.

 

Từ trong băng hấp thu băng tủy, ngàn vạn năm thành hình, bắn ra nụ hoa màu lửa đỏ.

 

Được sinh ra từ băng tuyết và ánh mặt trời trên đời này cũng chỉ có thiên hỏa điểu.

 

Sắc mặt Lạc Vũ vẫn không thay đổi, chậm rãi đi xuống, ánh mắt sáng ngời.

 

Bạch y nam nhân đưa cho nàng bản đồ, nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng, dù sao chỉ mới gặp lần đầu, ai biết hắn là loại người nào.

 

Thật giả, hoặc là cạm bẫy, đều có thể xảy ra.

 

Chỉ là, nàng biết rõ nguy hiểm, nhưng cũng không nhịn được muốn thử một lần.

 

Thiên hỏa điểu, tuyệt đối không thể bỏ qua.

 

Mà ngay lúc này đây, cư nhiên thật là thiên hỏa điểu, cư nhiên thật là.

 

Nháy mắt, trong lòng Lạc Vũ nổi lên ba động cùng phức tạp, sau đó lại đem hết thảy những tâm tình khác vứt bỏ, trước mắt thiên hỏa điểu là quan trọng nhất.

 

Nàng nhất định phải lấy về cho Vân Thí Thiên.

 

Thả người bay vọt xuống, Lạc Vũ trực tiếp rơi xuống chỗ sâu nhất, đứng bên cạnh thiên hỏa điểu.

 

Bình thản không có một tia ba động, không có một tia dị thường, bình tĩnh giống như tùy ý đi trên đường cái.

 

Lạc Vũ đứng trước cái lồng thủy tinh, nhìn thiên hỏa điểu bên trong.

 

Những tia lửa nhỏ phu quanh cái lồng thủy tinh.

 

Nếu không nhìn kỹ, chỉ nghĩ đây là tia sáng màu hồng phát ra từ thiên hỏa điểu, nhưng thực ra lại là những tia lửa, che kín cái lồng thủy tinh.

 

Lạc Vũ thấy vậy, ánh mắt liếc xuống dưới mặt đất.

 

Chỉ thấy trên mặt đất, loáng thoáng hiện đầy hoa văn quỷ dị màu đỏ.

 

Hoàn toàn giống với tình huống trong cái lồng thủy tinh.

 

Hoa văn màu đỏ ẩn chứa cảm giác cực nóng.

 

Đó là biểu thị có rậm rạp cơ quan.

 

Lạc Vũ nhíu chặt mày.

 

Không phải ngũ hành bát quái, không phải phục hy tứ tướng, mà là một loại trận pháp cổ xưa nàng chưa từng thấy qua, thứ này…

 

Thứ này, nàng không biết cách phá giải.

 

Ánh sáng của thiên hỏa điểu trong lồng thủy tinh chói lọi.

 

Bên ngoài mật thất, thời gian nhanh chóng trôi qua.

 

Trên bản đồ ghi chú rõ ràng, trong thời gian một nén nhang, bên ngoài sẽ đổi một tốp tuần tra, đồng thời sẽ tiến hành kiểm tra.

 

Thời gian của nàng, đã không nhiều lắm rồi.

 

Mắt thật sâu híp lại, Lạc Vũ chăm chú nhìn thiên hỏa điểu gần ngay trước mắt, đột nhiên cắn răng một cái, nếu đã đến đây, tuyệt không thể về tay không.

 

Trong nháy mắt, ngân quang hiện ra, Lạc Vũ giương tay lên, nhuyễn kiếm vẫn quấn bên hông ra khỏi vỏ.

 

Ngân quang lóe ra, Lạc Vũ bổ một kiếm xuống cái lồng thủy tinh.

 

Nếu không biết phá giải, như vậy sẽ mạnh mẽ cướp đoạt đến tay.

 

“Bịch.” Ngân quang như rồng bay bổ xuống, cái lồng thủy tinh trong suốt, ầm một tiếng vỡ thành bột phấn.

 

Thiên hỏa điểu được giữ bên trong cái lồng lập tức bắn ra từng chùm tia sáng, định bay đi.

 

Thiên địa linh vật, tự có linh tính, cho nên một khi cái lồng bị vỡ hoa thiên điểu liền muốn chạy thoát.

 

Mà cùng khắc, bên ngoài mật thất tiếng chuông báo động vang lớn, nháy mắt vang vọng mỗi một chỗ trong hoàng cung Ẩn Tộc, bừng tỉnh mọi người đang say ngủ trong đêm.

 

Mặt không chút thay đổi, lãnh khốc dị thường.

 

Lạc Vũ không để ý đến tiếng chuông reo vang bên ngoài, thần thái tương đương trầm ổn.

 

Một kiếm đánh xuống, tay nhanh như điện xẹt, ngay lúc thiên hỏa điểu phóng ra tia sáng, tay cầm kiếm nhanh chóng cắt khối băng tủy trên đài thành hình dạng một cái hộp.

 

Thân mình làm theo suy nghĩ, trong tích tắc trực tiếp dùng hộp băng giữ lại thiên hỏa điểu muốn bay lên không. Bịch một tiếng, giữ lại nó bên trong khối băng.

 

Thiên hỏa điểu là dược thảo cực phẩm, nếu không giữ nó trong băng đá ngàn năm nơi nó sinh trưởng, chắc chắn nó sẽ không an phận mà trốn thoát, hoặc mất đi công dụng.

 

Trong chuyện này, Ẩn Tộc quả nhiên mất không biết bao nhiêu công sức, mới đem được thiên hỏa điểu từ cực bắc trở về.

 

Mà giờ phút này, lại bị Lạc Vũ chiếm hết tiện nghi.

 

Hộp băng vừa cất vào trong áo, sức nặng đè trên bàn đã không còn, trong nháy mắt đài cao sụp xuống.

 

Lạc Vũ cũng không chậm, vừa lấy được thiên hỏa điểu, lập tức mạnh xoay người chạy vọt về hướng cửa lớn mật thất.

 

Song, ngay lúc Lạc Vũ bay vọt lên trong khoảnh khắc.

 

Cấm chế bố trí xung quanh thiên hỏa điểu, mạnh mẽ xuất hiện hỏa quang, ùn ùn chuyển động.

 

Chỉ thấy, hoa văn màu đỏ sậm chi chít trên mặt đất, giống như một vật thể có sức sống, từ dưới mắt đất duỗi ra.

 

Trong nháy mắt những hoa văn ti tuyến màu hồng trên mặt đất bắt đầu di chuyển bay lên không trung.

 

Giống như những tia hồng ngoại, tất cả đều bốc lên, từ tầng dưới chót rất nhanh lan tràn khắp cả không gian mật thất.

 

Cùng khắc, những bảo vật trưng bày trên bàn cũng rung chuyển, ngay lập tức rớt xuống, dung nhập vào trong ngọc thạch đen bên dưới.

 

Toàn bộ tập trung lại.

 

Những tia màu đỏ bay lên, lấy một loại tư thái và tốc độ quỷ dị từ dưới hình xoắn ốc bay thẳng lên đỉnh.

 

Nơi đi qua, tất cả những chất liệu không phải ngọc thạch đen, chỉ cần bị những tia màu đỏ này đụng tới, lập tức trở thành bột phấn.

 

Chằng chịt, bao phủ tất cả.

 

Trong khoảnh khắc nhiệt độ trở nên cực nóng.

 

Chỉ trong chốc lát, cả mật thất cơ hồ nóng đến nỗi có thể đem người nướng khô.

 

Nhưng không có bất cứ một tia lửa nào, chỉ có những tia hoa văn màu đỏ tinh tế.

 

Tiếng vang “chi chi”, hoa văn màu đỏ bay lên, diệt hết thảy tất cả những nơi nó đi qua.

 

Cho dù là nham thạch cứng rắn nhất, cũng không chịu nổi một cái chạm vào của những tia hoa văn, trực tiếp trở thành bột phấn.

 

Thanh âm nát bấy vỡ vụn không ngừng vang lên sau người, làm cho Tiểu Ngân chỉ biết ăn và ngủ, cũng bị không khí hít thở không thông này ép buộc đến cả kinh phải tỉnh lại.

 

Nó bò lên đầu vai Lạc Vũ, nhìn lại phía sau.

 

Bộ lông màu bạc của Tiểu Ngân bùng nổ dựng thẳng, hoảng sợ thét lên, cắn ống tay áo của Lạc Vũ, điên cuồng nhảy vọt lên cửa ra vào trên đỉnh mật thất.

 

Cho đến bây giờ Lạc Vũ chưa từng gặp qua Tiểu Ngân sợ hãi đến như vậy, có thể thấy được sự lợi hại của hoa văn màu đỏ phía sau.

 

Lập tức, nàng cũng không thèm nhìn tới hoa văn tơ tằm bay vụt mà đến từ phía sau, nháy mắt vận khởi toàn thân công lực tăng tới đỉnh, khinh công vận đến mức tận cùng.

 

Không hề dừng chân lấy hơi, từ giữa không trung vận khí, lao thẳng lên cửa lớn trên đỉnh.

 

Đen hồng giao nhau, không phải đồng không phải thiết, cửa lớn trên đỉnh đã gần Lạc Vũ ở khoảng cách 10 thước.

 

Mà phía sau hoa văn màu đỏ cũng nhanh như thiểm điện bắn lên, phá hủy hết thảy chướng ngại trên đường lao thẳng về phía Lạc Vũ.

 

Tiểu Ngân cũng nghiến răng răng.

 

Càng là nguy hiểm, Lạc Vũ lại càng trấn định.

 

Thấy tình huống này, tay nàng càng thêm linh hoạt.

 

Một kiếm bổ khoảng không, đánh thẳng vào đại môn rất nặng trước mắt.

 

Trong khoảnh khắc chỉ nghe “ầm” một tiếng vang lớn, đại môn không biết làm bằng chất liệu gì, cư nhiên có thể đón nhận một kiếm Lạc Vũ toàn lực đánh ra, nó chỉ hơi run rẩy vài cái, nhưng một chút cũng không có di chuyển.

 

Lạc Vũ thấy vậy híp mắt lại, trường kiếm trong tay mạnh mẽ chém ra, một chữ “thập” lớn hướng về cánh cửa không chút sứt mẻ đánh tới. (*chữ thập: 十)

 

Thân hình bay theo sát sau đó, giống như đang đuổi theo đường kiếm.

 

Mà phía sau, hoa văn tơ tằm phun dũng mà lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

 

Tiểu Ngân gấp đến độ, con ngươi trong đôi mắt nhỏ cơ hồ lớn như một quả nho.

 

Chữ thập giao nhau, toàn lực đánh hai kiếm.

 

“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng vang lớn nặng nề, đại môn có chút lay động, nơi chữ thập giao nhau, phá ra một khe hở nhỏ.

 

Lạc Vũ thấy vậy, thân hình xoay giữa không trung, nhanh chân bắn tới lỗ thủng bị phá vỡ ra từ trên đại môn.

 

Chỉ trong một cái chớp mắt.

 

Lạc Vũ mạnh lũi ra ngoài, rơi vào trong màn đêm.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ vừa thoát ra ngoài, hoa văn tơ tằm vẫn đuổi theo phía sau nàng đụng chạm vào đại môn chắc chắn dị thường.

 

Chỉ nghe thanh âm sàn sạt vang lên.

 

Thanh âm rất nặng nề, đại môn không biết làm bằng cái gì mà Lạc Vũ khó khăn lắm mới chém ra một khe hỡ, cũng trực tiếp bị nát bấy.

 

Bột phấn vàng đen rơi xuống, bị gió đêm thổi qua rắc trong không khí.

 

Một tia tung tích cũng không thấy, đại môn mật thất trở thành trống rỗng, giống như nó chưa từng tồn tại.

 

Lạc Vũ quay đầu nhìn thấy, đột nhiên líu lưỡi, nó là cái gì vậy? Quá mạnh.

 

May là nàng chạy trốn nhanh, nếu không cho dù thân thể và công lực có cao thâm như thế nào đi nữa, cũng không bằng đại môn nha. Đến lúc đó hậu quả…

 

Hít vào một hơi lãnh khí, Lạc Vũ cũng không có thời gian tiếp tục run sợ về chuyện này, thân hình bay vọt ra, chạy vọt về phía hoàng cung Ẩn Tộc trong bóng đêm.

 

Ngọn đèn chiếu sáng trong đêm.

 

Cả hoàng cung Ẩn Tộc đại động, tất cả cao thủ dốc toàn bộ lực lượng, chạy về hướng phía bên này.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Từ trong tẩm cung, tộc trưởng Ẩn Tộc cấp bách vọt ra, lớn tiếng hét lên.

 

“Hồi bẩm tộc trưởng, băng tủy trong mật thất xảy ra khác thường, hỏa vân phát động, đại môn hắc kim bị nghiền nát…” Lập tức có người vội vàng vọt lại đây bẩm báo.

 

“Cái gì.” Sắc mặt tộc trưởng Ẩn Tộc đại biến.

 

“Có người xông vào mật thất, di chuyển thiên hỏa điểu?”

 

“Cư nhiên biết thiên hỏa điểu…” Vài đại trưởng lão Ẩn Tộc theo sát mà vào, vừa nghe, thần sắc gương mặt trong nháy mắt dữ tợn lên.

 

“Đi, cần phải cho người nọ đến được đi không được.”

 

Thanh âm dữ tợn, vài đại trưởng lão Ẩn Tộc mạnh mẽ mở rộng một thân đấu khí, khí thế sơ cấp tím tôn vương giả trong nháy mắt tràn ngập cả vương cung.

 

Đám người từ bốn phương cấm cung, chạy ra bốn hướng, tuyệt đối không thể để thiên hỏa điểu có một chút tổn thương.

 

“Mở ra tất cả trận thế trong cấm cung.” Sắc mặt tộc trưởng Ẩn Tộc xanh mét, lớn tiếng quát.

 

Tại cực bắc, trấn giữ thiên hỏa điểu là ma thú 13 cấp Băng Hỏa Kim Mục.

 

Ẩn Tộc đã phải chịu tổn thất 7 lam tôn cao thủ, 2 sơ cấp tím tôn vương giả, tổn thất nặng đến nỗi không thể nặng hơn, mới đoạt được thiên hỏa điểu từ trong tay ma thú 13 cấp.

 

Bây giờ, cư nhiên có người dám đến đây nhặt tiện nghi có sẵn này, có phải là khi nhục Ẩn Tộc bọn họ yếu như giấy hay không.

 

“Vâng.”

 

Đám người rất nhanh lui ra.

 

Chốc lát trong lúc đó, vương cung Ẩn Tộc phát ra một đạo hắc quang tận trời, kết giới trong suốt bao phủ, trận thế đã mở ra trong vương cung.

 

Ẩn Tộc, trừ ra am hiểu thân pháp quỷ dị, kế đến am hiểu nhất là trận pháp.

 

Hắc quang bao phủ tận trời, làm cho đêm đen càng thêm quỷ dị thâm trầm.

 

Bay nhanh trốn thoát, tuân theo đường cũ lui về, Lạc Vũ đem tốc độ tăng tới cực hạn, nương chân trên cỏ phi thân.

 

Trong màn đêm, thân ảnh mảnh mai cơ hồ làm cho người ta không thể phát hiện.

 

Không có đấu khí, khí tức không hiện, đây tuyệt đối là lợi thế có một không hai của Lạc Vũ tại Vong Xuyên đại lục.

 

Không đúng, từng bước rơi xuống đất, Lạc Vũ đột nhiên nhướng mày ngừng lại.

 

Đây không phải là con đường lúc đầu, lúc đầu đến đây con đường không phải như thế này, nàng đi nhầm đường rồi chăng?

 

Mi mắt Lạc Vũ rất nhanh xuất hiện dao động.

 

Nhưng là, phương hướng này tuyệt đối không sai, khả năng ghi nhớ của nàng còn không xui xẻo đến mức này, đây nhất định là con đường lúc đầu nàng đến.

 

Con ngươi Lạc Vũ rất nhanh chuyển động, trong nháy mắt nàng đã hiểu được.

 

Trận pháp, đây là trận thế đã mở ra.

 

Năm đó, tại Phong Lâm quốc, phía trước mật thất vốn là trận pháp của Ẩn Tộc.

 

Mặc dù bởi vì có người của Phiêu Miểu bộ tộc trực tiếp mang nàng tiến vào, nên nàng cũng không cảm nhận được sự lợi hại của trận pháp, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng nó vô dụng.

 

Nhìn tràng cảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, chân mày Lạc Vũ gắt gao nhíu lại, nhìn xuống Tiểu Ngân.

 

Tiểu Ngân duỗi móng vuốt, cào cào bộ lông trên đâu, vẻ mặt cầu xin nhìn Lạc Vũ.

 

Nó cũng không biết nha, nó làm sao mà biết cái gì phá trận chứ.

 

Mặc dù nó thông minh, nhưng cũng không đến nỗi vô sự tự thông đến nước này đi. (*không ai chỉ dạy tự nhiên biết)

 

Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân phản ứng như vậy, nàng nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, lấy bất biến ứng vạn biến, một cước bay lên hướng phía trước đi tới.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ đặt chân xuống mặt đất trong nháy mắt.

 

Đình đài, lầu các quanh người Lạc Vũ đột nhiên có biến hóa, hoàn toàn biến mất đi.

 

Ánh sáng dần dần lờ mờ xuống, chỉ còn lại một mảnh đất trống rỗng, giống như trong một không gian to lớn như vậy, chỉ còn có Lạc Vũ là người duy nhất trong đó.

 

Lạc Vũ nắm nhuyễn kiếm trong tay, mặt không chút thay đổi, từng bước một chuyển động dựa theo đường đi trong trí nhớ, đi về phía trước.

 

“Bẩm tộc trưởng, người nọ đang tại phương vị phía bắc Chu Tước.”

 

Mà bên này Lạc Vũ vừa động đã bị người của Ẩn Tộc phát giác.

 

Tộc trưởng Ẩn Tộc nghe vậy nét mặt chợt lóe lên hắc khí, sát khí dữ tợn nói: “Mở ra lửa địa ngục.”

 

“Vâng.”

 

Hắc khí bay lên, đó là một loại đen đến âm trầm.

 

Gió qua ngọn cây, “sàn sạt” là động tĩnh duy nhất vang lên bên tai Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ xem xét tiếng gió, từng bước bước tới, tràng cảnh trước mắt đột nhiên lại biến đổi.

 

Trên mặt đất trống rỗng màu đen, bắt đầu toát ra một đám lửa giống như từng đóa từng đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, chiếu sáng rực rỡ, giống như những đóa hoa sen màu đỏ.

 

Ngay lập tức trong lúc đó, nở rộ một mảnh như được mưa xuẩn tưới, hiện đầy trên mặt đất.

 

“Ảo giác sao?” Lạc Vũ cau mày.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ còn đang nghi vấn, từ trong nụ hoa sen phóng ra từng tia lửa nhỏ, gặp gió lớn thổi, cũng bùng lớn lên.

 

Cánh hoa diễm lệ, không ngừng nở rộ.

 

Nương theo từng đóa sen đỏ nở rộ, nhiệt độ chung quanh cũng khác thường cao lên.

 

Sức nóng này so với ngày hè chói chang càng thêm lợi hại không biết bao nhiêu lần.

 

Lạc Vũ chỉ cảm thấy đột nhiên trong lúc đó, tóc nàng cũng bắt đầu cuốn lên quấn lại.

 

Này… Này không phải ảo giác, là thật.

 

Sắc mặt Lạc Vũ hơi trầm xuống, mũi kiếm khẽ chém, tảng đá dưới chân bị đập bể bay về hướng những đóa sen lửa đang nở rộ.

 

Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng xèo xèo vang lên.

 

Hòn đá bị đốt thành một bãi nước ngay trước mắt Lạc Vũ, chảy xuôi ra.

 

“Lửa địa ngục.” Bàn tay cầm kiếm của Lạc Vũ càng thêm chặt.

 

Trong thời gian 9 ngày Linh Thứu bay đến đây, nàng đã tìm hiểu được chút ít tin tức về Ẩn Tộc, lửa địa ngục, là pháp bảo trấn tộc của Ẩn Tộc.

 

Thiên địa vạn vật, cũng đều bị nó đốt cháy một cái sạch sẽ.

 

Đáng chết, lại gặp phải cái thứ biến thái này.

 

Mi mắt Lạc Vũ trở nên thâm trầm, đột nhiên hoành kiếm trong tay, mũi chân nhún trên mặt đất, thân hình cấp bách phóng vọt về phía hoa sen địa ngục phía trước.

 

Tránh không khỏi thì ta xông vào.

 

Trong nháy mắt, chỉ thấy quanh thân Lạc Vũ được bao bọc bởi màu bạc kiếm quang, giống như một đoàn lốc xoáy hình rồng, điên cuồng bắn tới, kiên cường tiến lên phía trước.

 

Mà sau khi những đóa sen địa ngục hoàn toàn nở rộ, nhị hoa bắt đầu mạnh mẽ phun những tia lửa ra ngoài.

 

Những tia lửa như một cái võng tơ tằm, ngay lập tức hỏa hoa trùng trùng tràn ngập cả một phương thiên địa.

 

Màu bạc kiếm quang bay múa, Lạc Vũ phi thân trong đầy trời lửa đỏ, cấp bách bay ra.

 

Kiếm quang tung hoành, Lạc Vũ như một con thuyền lắc lư trong cơn sóng dữ, cuồng phong thổi quét trên biển rộng.

 

Rõ ràng bạc nhược suy yếu, nhưng vẫn sừng sững xuyên qua ba đào, “con thuyền” vẫn vững vàng không ngã.

 

Cương quyết thiên hạ, một cái chớp mắt đã ngàn dặm.

 

Một mảnh hoa lửa lượn lờ nhiễu loạn, một thanh kiếm bạc chém xuống.

 

Một đầu tóc đen của Lạc Vũ đã bị cuốn lên, đuôi tóc đã bị đốt trọi, vạt áo trên người cũng bắt đầu cháy.

 

Mà Tiểu Ngân đứng trên vai nàng, bộ lông màu bạc của nó cũng bị uốn lên, thật giống như bị phỏng lửa, cả người như mập lên gấp đôi, trở thành ma thú lông xoắn.

 

Hoa sen lửa nở ra, hạt sen phun rơi.

 

Ngay lúc hạt sen phun rơi trong nháy mắt, địa ngục hỏa liên đột nhiên mãnh mẽ phun lên không trung, bắt đầu bao quanh hướng tới Lạc Vũ mà đi.

 

“Phải thoát ra ngoài.” Tiểu Ngân thấy vậy “chi chi” kêu lên với Lạc Vũ, muốn nói ra ý nghĩ như vậy.

 

Thế công gia tăng mãnh liệt, nhất định là gần bên bờ tường.

 

Rơi vũ nghe tiếng xé gió, nắm chặt lợi kiếm đã đỏ bừng trong tay, ngẩng đầu ngưng khí, chống lại hỏa liên từ bốn phương tám hướng vây tới.

 

Khí tức nóng bỏng trong nháy mắt cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.

 

Liều mạng, Lạc Vũ lập tức quyết định, một kiếm bổ tới một mảnh biển lửa địa ngục hỏa liên.

 

Kiếm phong điên cuồng, cuốn lên không khí, lao thẳng về phía địa ngục hỏa liên.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ chống lại một mảnh biển lửa này trong nháy mắt, bầu trời màu đen trên đỉnh đầu, đột nhiên sáng lên tử quang, mạnh mẽ bao phủ cả một phương địa ngục hỏa liên.

 

Ngay sau đó, Lạc Vũ chỉ thấy trước mắt tử quang bùng phát, địa ngục hỏa liên trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, ngay sau đó là một tiếng nổ, hỏa hoa bắn ra.

 

Khói lửa bay lên không trung, sau đó biến mất trong bóng tối.

 

Trong khoảnh khắc sụp đổ tan tành, một tia dấu vết không để lại.

 

Lạc Vũ sửng sốt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

 

Tóc bạc bay lên, vẻ mặt tức giận lãnh khốc, Vân Thí Thiên đạp không mà bước đến trong bóng đêm.

 

“Sao ngươi lại tới đây? Ai cho ngươi ra tay vậy hả?” Sau khi sửng sốt một chút, đột nhiên nổi giận rống Vân Thí Thiên.

 

Hắn không thể lại ra tay lần nữa.

 

Mà Vân Thí Thiên từng bước đạp xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cúi người chậm rãi nhặt lên hai quyển bản đồ trên mặt đất.

 

Đó là vừa rồi Lạc Vũ làm rơi xuống.

 

“Đế Phạm Thiên đưa cho ngươi?” Sắc mặt trầm nộ, thanh âm băng lãnh.

back top