Đặc Công Hoàng Phi

Chương 65: Đồng Sinh Cộng Tử

Thiên địa biến sắc, quần hùng không tìm thấy ánh sáng.

 

Tình thế nghiêm trọng chưa từng có, nguy hiểm chưa từng có.

 

“Đi.” Ngay lúc Thôn Vân Tỳ Hưu chui từ dưới đất lên, Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Phi đều kinh hãi cơ hồ không thể nói nên lời, ngây ngốc đứng tại chỗ, Lạc Vũ là người thứ nhất có phản ứng.

 

Lúc này nàng rống to lên tiếng.

 

Chạy trốn thôi, chạy mau.

 

Bây giờ Vân Thí Thiên không thể động thủ, Phong Vô Tâm và Yến Phi gặp phải đại suy giảm đấu khí, 13 cấp ma thú lại giận dữ chui ra, sự đối lập về thực lực như vậy…

 

Lạc Vũ rống to một tiếng, trong nháy mắt làm bừng tỉnh Phong Vô Tâm cùng đám người Vân Khung.

 

Lúc này Vân Khung hít sâu vào một hơi, đè nén khiếp sợ trong lòng xuống, rất nhanh tìm kiếm một chút phương hướng, sau đó chỉ về hướng đông nam.

 

“Nhanh, mau chạy trốn về hướng kia, phương vị đông nam là nơi yếu nhất trong tất cả các trận thế, huống hồ lúc này lại là lúc khí âm của thiên địa đạt đến cao trào nhất, đây cũng là nơi có lực lượng mỏng nhất trong trận pháp Ẩn Tộc.”

 

Thực lực nghiên cứu đối với trận pháp của Vân Khung, tuyệt đối không phải có tiếng mà không có miếng.

 

Lời vừa hạ xuống, Lạc Vũ không chút nghĩ ngợi, dẫn theo Vân Thí Thiên bay vọt về phương hướng đó.

 

“Buông ra.” Vân Thí Thiên nhướng mày, hắn còn chưa suy yếu đến tình trạng phải cần Lạc Vũ dẫn đi.

 

“Ngươi theo ta phân biệt lẫn nhau cái gì chứ.” Lạc Vũ không quay đầu về, chỉ quát khẽ một tiếng với Vân Thí Thiên.

 

Vân Thí Thiên vừa nghe, nắm tay đang cứng ngắc đột nhiên thả lỏng.

 

Hắn theo nàng phân cái gì lẫn nhau.

 

Hắn cùng với nàng khách khí cái gì.

 

Hắn cần gì tại trước mặt nàng ương ngạnh giữ lại tôn nghiêm cùng khí thế của hắn cơ chứ.

 

Tâm tư thay đổi thật nhanh trong lúc đó, thần sắc giận tái đi của Vân Thí Thiên đã tiêu tan tất cả, hắn không hề phát hỏa, cư nhiên thật sự để cho Lạc Vũ dẫn hắn chạy như điên về phía trước.

 

Phía sau, Phong Vô Tâm dẫn theo Vân Khung cùng Yến Phi, cùng nhau đi theo Lạc Vũ chạy nhanh như tia chớp về hướng đông nam vương cung Ẩn Tộc.

 

Vương cung Ẩn Tộc chiếm cứ trong mười dặm, không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng không tính nhỏ.

 

Nếu là ngày thường, nhân vật như Phong Vô Tâm chỉ sợ hắn chỉ cần hít vào mấy hơi đã có thể bay vọt ra ngoài rồi.

 

Nhưng bây giờ, thực lực của bọn họ bị trận thế này đè nén hết 7 thành công lực.

 

Đừng nói bay trên trời mà đi, cho dù dùng khinh công vọt đi như Lạc Vũ, cũng đã là miễn cưỡng lắm rồi.

 

Ngay lập tức, ba người bọn họ bị Lạc Vũ bỏ một khoảng cách rất xa.

 

Hắc khí bao trùm trên đầu, một mảnh màu đen nồng nặc.

 

Nhìn không thấy trời cao trên đỉnh đầu, không thấy rõ ánh trăng sao.

 

Chỉ là một mảnh mưa bụi lất phất.

 

Mà trong màn mưa bụi này, vương cung Ẩn Tộc càng thêm dễ dàng suy sụp.

 

Những kiến trúc tinh xảo, không ngừng suy sụp, dưới nền đất càng lúc càng nhiều những khoảng trống của phế tích.

 

Song ngay trong lúc vương cung Ẩn Tộc bị nghiền nát, từ dưới nền đất từng đợt từng đợt ánh sáng bích lam bắn thẳng lên tận trời.

 

13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, từ trong lồng giam dưới nền đất chui ra, bắt đầu hướng phía trên nhảy dựng lên.

 

Tiếng gầm rù kinh thiên động địa, rung rung cơ hồ làm cho người ta đứng không vững.

 

Thân thể khổng lồ như một tòa núi nhỏ, loáng thoáng hiện ra trong ánh sáng bích lam.

 

Thân thể giãy dụa như thế, hí rống cuồng nộ như thế, khí thế cường đại như thế.

 

Khiến cho cấm chế trên thân thể nó, được 12 đại tím tôn vương giả của Ẩn Tộc cùng nhau liên thủ bày ra giam cầm nó, bắt đầu hỏng mất, bắt đầu gảy, bắt đầu tản ra.

 

Tiếng rống giận dữ bén nhọn, khí thế thôn vân thổ nguyệt. (*có thể nuốt được mây, nhả được trăng).

 

“Đáng chết, khí thế thật mạnh.” Lạc Vũ dẫn theo Vân Thí Thiên, thân hình bay thẳng tắp, như tia chớp hiện ra trong đêm đen.

 

Khí thế của 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu càng ngày càng mạnh.

 

Nếu nói một phút đồng hồ trước có cấp bậc tương đương nàng, như vậy một phút sau cũng đã đạt tới cấp bậc của Phong Vô Tâm, hơn nữa nó vẫn đang không ngừng tăng mạnh.

 

Nàng phải tăng lên toàn lực chạy đi rồi.

 

“Trở về.” Ngay lúc Lạc Vũ quyết định tăng tốc, Vân Thí Thiên vẫn nương tựa trên người Lạc Vũ cùng nhau chạy, đột nhiên trầm giọng nói.

 

“Tại…” Lạc Vũ kinh ngạc, lúc này quay trở lại là có ý gì?

 

Mà ngay lúc nàng vừa mới hỏi ra khỏi miệng, Lạc Vũ đột nhiên cảm giác được, phía sau không có khí tức của Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Khung, bọn họ đã bị bỏ xa rồi.

 

“Uh.” Quay đầu, Lạc Vũ không chút nào chần chờ, quay đầu chạy trở về hướng lúc nãy.

 

Vân Thí Thiên thấy vậy thần sắc trên mặt không có một tia thay đổi, chỉ là gắt gao ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ.

 

Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Phi.

 

Đó là những người cùng hắn đồng sinh cộng tử, là thuộc hạ cùng hắn đi ra từ trong biển máu, là huynh đệ, trưởng tỷ, tất cả họ đều là người có thể vì hắn mà chết.

 

Cũng là những người hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ, có thể lấy mạng đi đổi lại bọn họ.

 

Nữ nhân của hắn, người của hắn, tuyệt đối không thể sợ chết.

 

Có một số chuyện có thể vì sự sống còn mà bỏ mặc.

 

Nhưng đôi khi, vẫn còn có tín niệm, có người, đáng giá để lấy mạng đi đổi.

 

Cấp bách quay trở lại, không có bất cứ gì gọi là chần chừ cùng bất mãn.

 

Xa xa, trên đường tối như mực, Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Khung, cơ hồ rất gian nan cất bước.

 

Dẫn lực hút lấy đấu khí trên mặt đất càng lúc càng lớn, đấu khí càng lúc càng tan rã, lúc này đây ngay cả nhấc chân lên đối với bọn họ cũng là một vấn đề lớn, huống chi đuổi kịp bước chân như bay của Lạc Vũ.

 

Nhưng mà, trong tình huống như vậy.

 

Ba người không ai lên tiếng, không ai hô lên một tiếng, kêu Lạc Vũ đang chạy phía xa xa kia chờ bọn hắn, hoặc là mang theo bọn họ.

 

Bọn họ không thể là người làm liên lụy đến người khác.

 

Chỉ có Lạc Vũ mới có thể mang theo quân vương của bọn họ chạy ra ngoài.

 

Cho dù bọn họ có chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không có một câu oán hận.

 

Dìu đỡ nhau bước đi, ba người cắn chặt răng, đem hết toàn lực mà đi.

 

“Là sơ sót của ta.” Song vào lúc này, trước mặt bọn họ lóe lên một tia sáng, một khắc trước thanh âm Lạc Vũ còn ở trên không trung, một khắc sau đã đứng trước mặt bọn họ.

 

“Ai cho ngươi trở về ?” Phong Vô Tâm nóng nảy lên tiếng.

 

“Mau đi, Thôn Vân Tỳ Hưu sắp giãy ra tất cả cấm chế cùng trói buộc, đến lúc đó chúng ta đều phải chết ở chỗ này, ngươi chạy mau.” Vân Khung rống to.

 

Về phần Yến Phi, trong tích tắt đôi mắt của hắn đã đỏ cả lên, trừng mắt nhìn Lạc Vũ, cơ hồ muốn ăn sống nuốt tươi Lạc Vũ.

 

“Vậy các ngươi đem hắn giết đi.” Lạc Vũ chỉ Vân Thí Thiên, ngay sau đó bắt đầu xé rách vạt áo.

 

Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Phi vừa nghe, nhất tề nhìn về phía sắc mặt bất động Vân Thí Thiên, trong mắt có nhiều lắm lo lắng, nhiều lắm phức tạp, nhiều lắm tình ý. (*không phải tình yêu nhá, đây là thâm tình a)

 

“Vương, người…” Trong nháy mắt ba người cơ hồ nói không ra lời.

 

Đã đến nước này rồi mà vẫn không bỏ mặc bọn họ…

 

“Nhanh lên một chút.” Ngay lúc tâm tình ba người đang kích động, Lạc Vũ nhanh tay nhanh chân xé vạt áo quăng về hướng Phong Vô Tâm, Yến Phi. Một đầu vạt áo cột chặt trên tay bọn họ, đầu kia cột trên thân mình.

 

“Nhanh lên.” Vân Thí Thiên mắt lạnh quét ba người liếc mắt một cái.

 

Bọn người Vân Khung, Phong Vô Tâm, Yến Phi không phải loại người nước mắt đàn bà.

 

Sau một chút tâm tình ba động, bọn họ lập tức có phản ứng lại, nhất tề nghiêm mặt.

 

“Giờ tý canh ba là lúc trận thế yếu nhất, chỉ sợ Thôn Vân Tỳ Hưu sẽ giãy ra tất cả trói buộc ngay tức khắc, ngưng tụ toàn lực, chạy về phía đông nam phá trận, mới có cơ hội.” Thanh âm Vân Khung vừa trầm vừa nhanh.

 

Một lời còn chưa nói hết, Lạc Vũ đột nhiên xoay người cõng nàng, đồng thời nắm lấy tay Vân Thí Thiên, khẽ quát một tiếng: “Đi.”

 

Thi triển thân pháp, mang theo bốn người bay về phía trước.

 

Chỉ thấy Lạc Vũ một tay chấp kiếm, một tay túm Vân Thí Thiên, trên lưng cõng Vân Khung, phía sau kéo Phong Vô Tâm cùng Yến Phi, tóc đen bay lên trong không trung, khí thế kinh người.

 

Có thể trên vạn người, dưới một người, Phong Vô Tâm cũng không phải là người đơn giản, nên hắn đã có quyết định.

 

Lập tức, Phong Vô Tâm trầm giọng nói: “Lạc Vũ, toàn bộ đều giao cho ngươi rồi, chúng ta ngưng tụ công lực, để đánh một kích cuối cùng phá trận.”

 

Kích phá trận pháp ở một góc đông nam, cần bọn họ liên thủ mới có thể phá giải.

 

Lạc Vũ cũng không nói gì, chỉ là nhuyễn kiếm trong tay vung lên, xem như trả lời.

 

Nàng sẽ đem hết toàn lực.

 

Phong Vô Tâm, Yến Phi, thấy vậy lập tức bắt đầu ngưng tụ tất cả đấu khí, dùng cho một kích cuối cùng.

 

Mà Vân Khung ghé vào trên lưng Lạc Vũ, chỉ huy phương hướng cho Lạc Vũ chạy.

 

Gió cắt qua gương mặt, làm người ta sinh đau.

 

“Rống…” Phía sau, khí thế của Thôn Vân Tỳ Hưu càng ngày càng tăng, tiếng rống phá nguyệt bay lên trong thiên địa.

 

Nương từng đạo cấm chế trên người Thôn Vân Tỳ Hưu bị phá.

 

Thôn Vân Tỳ Hưu nắm giữ lực lượng điều khiển mặt đất đã bắt đầu hiển lộ ra rồi.

 

Chỉ nghe một tiếng hí rống lên, mặt đất bằng phẳng của vương cung, đột nhiên xuất hiện quái thạch lân tuân từ dưới đất mọc lên, đâm về hướng không trung. (*những hòn đá lỡm chỡm, thô kệch)

 

Ngay tức khắc, khắp nơi trên con đường Lạc Vũ đang chạy, đá mọc lên lởm chỡm cản trở đường đi.

 

Lạc Vũ thấy vậy trong mắt chợt lóe túc sát, trường kiếm trong tay vung lên.

 

Kiếm quang hiện lên, ầm ầm vang lớn.

 

Những hòn đá lớn chặn đường đều bị chặt đứt ngang dọc.

 

Lạc Vũ nhún chân, thân hình mượn lực từ những hòn đá đột ngột mọc lên, mang theo đám người Vân Thí Thiên, bay vọt về phía trước.

 

Chỉ thấy, ngân quang lóe lên trong một đám hắc khí quanh quẩn, cắt qua không gian đen nhanh, nhằm về chỗ có hắc khí sâu nhất ở phía trước mà chạy.

 

Dọc theo đường đi, những tiếng ầm ầm phá hủy không ngừng vang lên.

 

Từ trước đến nay, nơi Lạc Vũ đi qua chưa từng có đã gãy vỡ, bụi phấn bay tứ tung như lúc này.

 

Đại trận pháp của Ẩn Tộc, có thể làm tan rã lực lượng đấu khí, nhưng nó không có một chút ảnh hưởng gì đến Quân Lạc Vũ nàng.

 

Cổ võ mà nàng học được, hoàn toàn không bị bất cứ cấm chế nào của Vong Xuyên đại lục chèn ép.

 

Gió bất chợt nổi lên, tóc đen bay múa trong không trung.

 

“Ngao…” Ánh sáng bích lam càng thêm đại thịnh, Thôn Vân Tỳ Hưu phóng người lên cao, trên người phát ra thanh âm bang bang.

 

Đó là cấm chế đang không ngừng bị phá hư.

 

13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, muốn xuất thế rồi.

 

Cung điện Ẩn Tộc trên mặt đất bị khí thế này chèn ép, đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Lúc này, nền đất nơi giam cầm Thôn Vân Tỳ Hưu, bắt đầu nương theo lực lượng của Thôn Vân Tỳ Hưu mà cắn nuốt vô số đất đai chung quanh.

 

Hố sâu thật lớn màu đen, lấy một loại chuyển động như suối chảy trong một màn hắc khí, mở rộng ra bốn phương tám hướng.

 

Tất cả những thứ trên mặt đất, cũng nương hố sâu màu đen không ngừng mở rộng, mà bị cắn nuốt.

 

Cát đá trên mặt đất bắt đầu chuyển động, chảy xuôi vào trong hố sâu đen tối.

 

Tốc độ càng lúc càng nhanh, hấp lực cường đại cơ hồ làm cho tất cả sự vật không thể đứng vững vàng, mặt đất càng ngày càng lún, phảng phất giống như nước bùn rất nặng nề ngưng kết cùng một chỗ.

 

Mỗi một bước của Lạc Vũ giống như đang rớt xuống cát lún, lực lượng kinh khủng kia không ngừng kéo nàng lôi về phía sau, hướng về phía hố đen.

 

Lạc Vũ thấy vậy thét chói tai một tiếng, tiếng thét dài trong trẻo nhưng lạnh lùng kinh động tứ phương.

 

Hít sâu vào một hơi, nội lực toàn thân mạnh mẽ tăng vọt lên, ngẩng cao đầu về phía mặt trời, toàn lực chống lại hấp lực phía sau, mang theo một đám 4 người Vân Thí Thiên, chạy như điên về một góc hướng đông nam.

 

13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, là một tồn tại phượng mao lân giác ở Vong Xuyên đại lục (*lông phượng hoàng, sừng kỳ lân => quý hiếm)

 

10 cấp ma thú đã có tuyệt chiêu hộ thân, càng đừng nói chi đây là 13 cấp.

 

Thôn Vân Tỳ Hưu, là chúa tể mặt đất, tất cả những gì của mặt đất nó đều có thể dùng làm vũ khí của nó, cũng đủ để nó thao túng.

 

Tuy không thể hô phong hoán vũ, nhưng lại có thể chỉ huy mặt đất.

 

Lúc này, Thôn Vân Tỳ Hưu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cấm chế giam cầm nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy, một khi tất cả cấm chế bị giải trừ…

 

Vân Thí Thiên quay đầu lại nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu triển lộ thân hình khổng lồ của nó tại không trung, mi sắc lạnh đến kinh người.

 

“Con đường phía trước bị đứt đoạn rồi.” Ngay lúc này, Vân Khung đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

 

Lộ tuyến phía trước bị đứt, đây vốn là Thúy hồ trong vương cung Ẩn Tộc.

 

Lúc này Thôn Vân Tỳ Hưu từ dưới đất lao ra, phá hủy tất cả cấu tạo của vương cung.

 

Thúy hồ khô cạn, lòng sông sụp xuống tạo thành một hố sâu, hố sâu tối như mực có khoảng cách mấy chục trượng, sâu không thấy đáy, chỉ có thể nghe thấy vô số thanh âm sàn sạt vang lên, một mảnh sát khí ẩn ẩn di động.

 

Mi mắt Lạc Vũ trầm xuống.

 

Khoảng cách 10 trượng nàng có thể nhảy qua, nhưng lúc này mang theo 4 người, khoảng cách này đối với nàng mà nói….

 

Liều mạng thôi, Lạc Vũ hít sâu một hơi, thân hình mạnh đề cao lên, lấy một loại dứt khoát không phải thăng đến thiên đường chính là chết không có chỗ chôn, nghĩa vô phản cố muốn vượt vực sâu. (*dứt khoát không hối hận)

 

“Ném ta.” Vân Khung thấy vậy, thân thể giãy dụa muốn rời khỏi lưng Lạc Vũ.

 

Bây giờ nàng là người vô dụng, mang theo nàng sẽ nhiều thêm một phần trói buộc.

 

Nàng chết cũng không sao, nhưng Vân Thí Thiên tuyệt đối không thể chết được.

 

“Câm miệng.” Lạc Vũ gầm lên giận dữ, khí thế kinh người, điên cuồng quát.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ rống giận trong tích tắc, Vân Thí Thiên vẫn bất động thanh sắc, đột nhiên vung tay áo bào.

 

Lập tức, phía trước hiện lên một cây cầu ánh sáng màu tím, từ dưới chân Lạc Vũ kéo dài đến bờ bên kia của vực sâu.

 

“Hoàng đệ, ngươi…” Vân Khung nghiến răng nói.

 

Đây là đấu khí mà Vân Thí Thiên ngưng kết ra, vì Lạc Vũ làm thành một con đường, cũng là bọn hắn vô dụng.

 

Lạc Vũ thấy vậy, lúc này cũng không thể cùng Vân Thí Thiên tranh luận về vấn đề ra tay hay không nữa rồi, sự tình đã đến nước này, thoát khỏi chỗ này mới là quan trọng nhất.

 

Lập tức, mũi chân nhún lên cây cầu màu tím, nhảy liên tiếp 2 cái, mang theo mấy người phi thân như bay vọt qua vực sâu.

 

“Khụ khụ.” Vân Thí Thiên che miệng có chút ho khan.

 

“Trong lòng, bình sứ màu trắng, một viên, ăn đi.” Lạc Vũ cũng không nhìn Vân Thí Thiên, nói ngắn gọn dị thường.

 

Vân Thí Thiên cũng không nói nhiều, trực tiếp vươn tay vào trong lòng Lạc Vũ, móc ra dược ăn vào một viên.

 

“Chi chi.” Nhưng vào lúc này, Tiểu Ngân vẫn lui tại trong lòng Lạc Vũ, đột nhiên ló đầu ra kêu lên.

 

“Phía trước chính là đoạn cuối rồi.” Lạc Vũ lập tức lớn tiếng nói.

 

Tiểu Ngân đối với cảm giác này tương đương nhạy cảm.

 

“Phía đông nam, khoảng không trên đỉnh đầu, là nơi yếu nhất, nhanh.” Vân Khung lập tức “bịch” một tiếng nhảy xuống từ trên lưng Lạc Vũ, hô to lên tiếng.

 

Lạc Vũ nghe vậy nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngửa đầu thét dài, hét lớn một tiếng: “Đi.”

 

Lực lượng toàn thân vận chuyển tới 10 thành, mang theo Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, Yến Phi, mạnh nhảy lên từ mặt đất, hướng về khoảng không trên đỉnh đầu phía trước cấp bách vọt lên.

 

Hắc khí tung hoành, gió di chuyển tứ phương.

 

Cấp bách vọt lên, giống như giảo long bay lên trời.

 

“Đi.” Nhảy giữa không trung, cánh tay Lạc Vũ rung lên.

 

Thét to lên tiếng, dẫn theo Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Thí Thiên, nhất tề đưa lên khoảng không trên đỉnh đầu.

 

Cùng khắc, Phong Vô Tâm và Yến Phi vẫn nhắm mắt điều tức nội lực, hoàn toàn không nghe không hỏi đối với tình hình bên ngoài, mạnh mở mắt, ánh sáng một tím, một lam đại thịnh.

 

Trong tiếng thét chói tai, thân hình 2 người cấp bách vọt lên.

 

Trong tay Phong Vô Tâm đấu khí màu tím bện thành võng tơ nhện, hàng trăm hàng ngàn tia kết thành một cây, giống như một cây bá vương thương, ánh sáng tím lóe ra, xông thẳng lên kết giới màu đen trên đỉnh đầu.

 

Bên cạnh, lợi kiếm đấu khí màu lam của Yến Phi cắt ngang bầu trời, hai tay nắm chặt, rống to lên một tiếng, bổ một kiếm về khoảng không trên đỉnh đầu.

 

Cắt qua từng trận gió, ánh sáng tím, lam xông thẳng tận trời.

 

Phong Vô Tâm cùng Yến Phi đồng thời ra tay.

 

Mà ngay lúc bọn họ đồng thời ra tay trong nháy mắt.

 

Từ phía sau hai người, một đạo màu tím bay vọt ra nhanh như tia chớp, giống như một con long vương màu tím phá không mà đi, theo sau mà đến, hướng về phương hướng mà hai người đánh ra, xẹt ra như lôi điện.

 

Khí tức cường đại như vậy, mặc dù vẫn đang trong trận thế mà khắp Vong Xuyên đại lục những người có đấu khí đều bị giảm xuống lực lượng, thậm chỉ 4 thành công lực cũng không phát huy được, nhưng lực lượng này cũng xa xa vượt qua hết thảy.

 

Là Vân Thí Thiên ra tay rồi.

 

Song ngay lúc Vân Thí Thiên vừa ra tay, Lạc Vũ ở giữa không trung đem hết toàn lực mang theo mọi người bay qua.

 

Cũng dùng hết lực lượng cuối cùng, một kiếm phá không cắt ngang bầu trời.

 

Nhất thời, bốn cỗ lực lượng lần lượt thay đổi tập kết cùng một chỗ, gào thét hướng về đại trận pháp trên đỉnh đầu để phá vỡ kết giới hắc khí.

 

“Ầm.” Lam, tím, bạch, ba sắc màu giao nhau giữa khoảng không, bắn thẳng mà lên, trong nháy mắt xông lên kết giới màu đen, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

 

Khí tức cường hãn tuôn ra khắp mọi nơi.

 

Gió mạnh thổi qua gương mặt mấy người, cơ hồ giống như đao cắt.

 

Phi thân đáp xuống, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, Yến Phi vững vàng đứng trên mặt đất cùng một chỗ với Vân Khung, ngóng nhìn tấm màn màu đen trên đỉnh đầu.

 

Tĩnh lặng, lạnh ngắt như tờ tĩnh lặng.

 

“Rắc, rắc, rắc…”

 

Trong không khí tĩnh lặng áp lực, sau tiếng vang lớn ầm ầm va chạm kết giới, thanh âm vỡ tan vang lên ngay sau đó.

 

Hắc khí nồng đậm trên đỉnh đầu dần dần tản ra, kết giới bao phủ cả vương cung xuất hiện vết nứt vỡ tan ra.

 

Ánh sáng từ những ngôi sao trên trời xuyên qua hắc khí chiếu xuống, sáng rọi tứ phương.

 

“Phá trận rồi.” Lạc Vũ kêu to một tiếng, ánh mắt phát sáng, nhưng hoàn toàn không phát hiện thanh âm mình đã khàn khàn không ra hơi rồi.

 

“Mau đi, nó chỉ bị thủng trong nháy mắt.” Vân Khung nhảy lên kêu to.

 

Trận pháp này cũng không phải bị phá giải toàn bộ, chỉ có thể phá ra một khe hở, sau đó kết giới hắc khí sẽ khôi phục lại.

 

Lập tức, Lạc Vũ, Phong Vô Tâm hít sâu một hơi, định nhảy lên.

 

“Rống…” Song ngay lúc này, xa xa truyền đến tiếng đất rung núi chuyển do Thôn Vân Tỳ Hưu rống giận mà thành, ánh sáng bích lam che kín cả bầu trời, vượt trên tất cả.

 

Nó đã giãy ra tất cả cấm chế.

 

Nó thoát ra ngoài rồi.

 

Khí tức cường đại bắn ra, ngăn trở cả một phương thiên địa.

 

Gió cắt qua gương mặt, mang theo bão táp, làm cho người ta hít thở không thông.

 

Bao hàm tức giận, bao hàm sát khí, bao hàm bị giam giữ đã lâu, bao hàm tuyệt đối căm hận loài người.

 

Thôn Vân Tỳ Hưu điên cuồng hét lên, tập trung vào khí tức đám người Lạc Vũ, một cái chớp mắt đã đi ngàn dặm, nó đang đến gần bọn họ.

 

Đại trận của Ẩn Tộc hoàn toàn không gây chút trở ngại nào cho nó.

 

“Không xong, nhanh.” Sắc mặt Phong Vô Tâm đã tái nhợt đến không còn một giọt máu.

 

Gương mặt Vân Khung, Yến Phi cũng vặn vẹo dữ tợn đến không thể nhìn rồi.

 

“Đi.” Lúc này Vân Thí Thiên vung tay áo bào một cái, trầm uống lên tiếng.

 

“Đi.” Ngay tức khắc, Phong Vô Tâm cùng Yến Phi mang theo Vân Khung, hướng về phía khoảng không trên đỉnh đầu, cấp bách vọt lên khe hở chỉ có thể chui lọt 2 người song song.

 

Đồng thời, Lạc Vũ cũng không chần chừ, nắm lấy tay Vân Thí Thiên, theo sát mà lên.

 

Trên đỉnh đầu hắc khí nồng nặc, có một nơi phá ra một khe hở.

 

Nhưng là, giống như những gì Vân Khung đã nói.

 

Không phải trận thế bị phá vỡ toàn bộ, mà chỉ có thể đập nát ra một khe hở, nó đang lấy tốc độ kinh người khôi phục lại như cũ.

 

Một khắc trước còn có thể dung chứa hai người đi qua.

 

Một khắc sau, đã khôi phục đến bộ dáng chỉ có thể cho một người đi qua.

 

Tốc độ nhanh đến kinh người.

 

Phía dưới, 5 người của nhóm Lạc Vũ cấp bách vọt lên, hướng về khe hở xông lên.

 

Giống như một tia sao xẹt, từ dưới mặt đất xẹt qua giữa không trung, muốn thoát ra.

 

Nhưng là, bọn họ nhanh, Thôn Vân Tỳ Hưu lại nhanh hơn.

 

Trong địa bàn của nó, loài người ghê tởm cư nhiên còn dám trốn, buồn cười, buồn cười.

 

“Ngao…” Tiếng hí rống khiếp sợ thiên địa, cái sừng dữ tợn trên đầu Thôn Vân Tỳ Hưu đột nhiên ngưng tụ ánh sáng bích lam mạnh mẽ, đánh tới nhóm Lạc Vũ, trong nháy mắt bao phủ cả một phương không gian.

 

“Hả…” Lập tức, đám người Phong Vô Tâm, Yến Phi vốn chỉ có thể dùng 3 thành lực lượng, thân hình lảo đảo giữa không trung, bị lực lượng cường hãn của Thôn Vân Tỳ Hưu túm lại, hướng mặt đất rơi xuống.

 

Đồng thời, nhóm 2 người Lạc Vũ cũng lảo đảo, bước chân không vững.

 

Trận thế không gây ảnh hưởng đến nàng, nhưng khí thế ba động của Thôn Vân Tỳ Hưu quá mức lợi hại, quả thật nàng không cùng một cấp bậc với nó.

 

Sắc mặt Lạc Vũ đại biến.

 

Đã chạy tới nước này rồi, chẳng lẽ…

 

Thân hình chớp lên, hướng thẳng dưới mặt đất mà rơi, chẳng lẽ tất cả thành quả bị hủy chỉ trong tích tắc?

 

Trong nháy mắt, trái tim tất cả mọi người ở đây đều trở nên băng giá.

 

Trong lúc Lạc Vũ đang rơi xuống, bởi vì trên vai không có chỗ nên Tiểu Ngân phải lui về ngủ trong lòng Lạc Vũ, không biết đã bò ra từ lúc nào, tựa vào trên vai nàng.

 

Một đôi mắt nhỏ bình tĩnh nhìn phương hướng như có sao băng cấp bách xông tới, đó là Thôn Vân Tỳ Hưu đang truy đuổi càng ngày càng gần.

 

Trong mắt Tiểu Ngân lóe lên ánh sáng, cắn chặt hàm răng.

 

“Nguy rồi, Lạc Vũ, ngươi mau dẫn quân vương…”

 

Thân hình rơi xuống nhanh chóng, Phong Vô Tâm điên cuồng hét lên, lời còn chưa nói xong đột nhiên ngừng lại, lơ lững dừng giữa không trung.

 

Phong Vô Tâm, Lạc Vũ nhất tề sửng sốt, sau đó nhìn quét xung quanh.

 

Chỉ thấy trước người bọn họ, một viên cầu hình tròn màu tím trôi nổi ở giữa không trung, đem bọn họ bao lại trong đó.

 

Đấu khí màu tím vừa bá đạo lại vừa thâm hậu.

 

Bọn họ đứng sừng sững ở bên trong, hoàn toàn không cảm giác được khí tức bạo động bên ngoài của Thôn Vân Tỳ Hưu.

 

Này… Đây là lực lượng chiêu thức “Thủ Hộ Sinh Mệnh” của Vân Thí Thiên.

 

Vân Thí Thiên, dùng công pháp có một không hai tại Phật Tiên Nhất Thủy, đó là “Vạn Liên Phổ Chiếu”, và chiêu thức không gì có thể công phá nổi “Thủ Hộ Sinh Mệnh”. Cho dù người mạnh mẽ như Đế Phạm Thiên cũng không thể công phá nổi chiêu thức Thủ Hộ Sinh Mệnh của Vân Thí Thiên.

 

Mà bây giờ, Vân Thí Thiên lại sử dụng chiêu thưv1 này trong tình huống như thế này, thân thể của hắn tuyệt đối sẽ không thể phòng hộ được nữa.

 

“Quân vương…”

 

Trong quang cầu màu tím, Phong Vô Tâm, Yến Phi, bị té ngã lại đứng lên, cách một màn quang cầu hô lên với Vân Thí Thiên.

 

Lạc Vũ quay đầu, nhìn Vân Thí Thiên đứng phía sau nàng.

 

Chỉ thấy lúc này sắc mặt Vân Thí Thiên dị thường vững vàng, không phải giống như vừa rồi mặt không còn một chút máu, kh lúc này sắc mặt dị thường địa vững vàng, không phải mới vừa rồi địa mặt không có chút máu, bình thường đến rất là khác thường.

 

Này… Nếu vẫn tiếp tục như vậy, trạng huống của hắn sẽ…

 

Trái tim Lạc Vũ mạnh mẽ trầm xuống, sắc mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi phất tay áo.

 

Dưới trạng huống hắn dùng toàn lực thôi động, bốn khối quang cầu màu tím hướng về phía khe hở trên đỉnh đầu bắn đi.

 

Ánh sáng tím vờn quanh, mặc dù đang bị ánh sáng bích lam che kín bầu trời, có vẻ không đáng nhắc tới.

 

Nhưng lại cường thịnh đến nỗi làm cho người ta không dám bỏ qua.

 

Quả bóng bay đấu khí màu tím bay dựng lên, hướng về miệng khe hở mà lên.

 

Nơi miệng khe hở, hắc khí rất nhanh lượn lờ xung quanh, vỡ rồi lại hợp.

 

“Rống…” Cảm giác được đấu khí màu tím cường thịnh bị hiển lộ, 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu càng thêm cuồng liệt táo bạo.

 

Đấu khí màu tím, nó nhớ rất kỹ, chính là trình độ mà loài người không biết xấu hổ liên thủ dùng để giam cầm nó.

 

Hôm nay vừa được thoát ra, đã đụng phải lực lượng này…

 

Tốt, vô cùng tốt.

 

Trong nháy mắt, Thôn Vân Tỳ Hưu đã gia tăng tốc độ lên.

 

Trong cái lồng hắc khí, nó giống như một đoàn hỏa cầu màu bích lam, cắt ngang bầu trời bay nhanh mà đến.

 

Ngàn thước, năm trăm thước, một trăm thước…

 

Thôn Vân Tỳ Hưu đã nổi giận đến cực điểm, như vậy tốc độ đã không cách nào có thể hình dung rồi, bất quả chỉ trong tích tắc, cũng đã đến phía sau đám người Lạc Vũ.

 

Quang cầu màu tím bay nhanh mà lên, phía trước chính là khe hở đang không ngừng thu nhỏ lại.

 

Sắc mặt Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Khung, Lạc Vũ, đã nghiêm túc đến không thể lại nghiêm túc hơn.

 

“Khụ khụ…” Tiếng ho khan rất nhỏ truyền đến.

 

“Thí Thiên.” Lạc Vũ không có quay đầu, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt tay Vân Thí Thiên phía sau.

 

Tayhắn lạnh như băng, lạnh đến nỗi làm cho lòng người phải trầm xuống.

 

Phía trước, khe hở đã ở ngay trước mắt.

 

Phía sau, Thôn Vân Tỳ Hưu đã tới rồi.

 

Thân thể lóe sáng bích lam giống như một tòa núi nhỏ đang cấp bách vọt tới, cường đại ánh sáng bích lam ép tới giống như mũi nhọn, vây quanh về phía nhóm Lạc Vũ.

 

Đầu sừng dữ tợn, mắt như cái chuông lớn, từng tia hộ thể màu bích lam giống như tia chớp, không ngừng nuốt lấy những thứ chung quanh thân thể Thôn Vân Tỳ Hưu.

 

Một phương này cơ hồ ngay cả không khí cũng bắt đầu run rẩy.

 

“Ầm.” Ánh sáng bích lam bao quanh Thôn Vân Tỳ Hưu, nó ngẩng đầu rống dài lên một tiếng, bốn trảo nổi giận duỗi ra, khí tức ánh sáng bích lam băng băng vọt về phía nhóm người Vân Thí Thiên.

 

Chúa tể mặt đất Thôn Vân Tỳ Hưu, nó có khả năng điều khiển đất đai.

 

Trong nháy mắt, chất chứa tất cả táo bạo cừu hận từ Thôn Vân Tỳ Hưu, vô số đất cát điên cuồng thổi đến, so với gió lốc càng thêm điên cuồng mãnh liệt cuốn đi tất cả.

 

Không khí xé rách, ngăn trở hết thảy, cắn nuốt hết thảy.

 

Đó là lực lượng hàm chứa tính cắn nuốt của cát đất, đó là năng lực chỉ cần dính đến một chút cũng bị Thôn Vân Tỳ Hưu kéo đến khôn cùng địa ngục, là thần công hộ thể của ma thú 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.

 

Che kín cả thiên địa, điên cuồng xoáy đến.

 

“Thí Thiên.” Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên vốn bị rơi ở phía sau ba người Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Khung, nên Lạc Vũ đem tất cả những cảnh này đều thấy rõ trong mắt.

 

Lập tức nắm chặt tay Vân Thí Thiên, chuyển động dưới chân, định đứng ở phía sau Vân Thí Thiên.

 

Lực lượng này quá mạnh mẽ rồi, 13 cấp ma thú, nếu ra khỏi đại trần này có lẽ có thể chống lại nó.

 

Nhưng là bây giờ vẫn còn ở bên trong này, lực lượng của Vân Thí Thiên bị áp chế, thêm vào đó thân thể bị thương, nếu bị đám đất cát đó va chạm vào, như vậy…

 

Hắn sẽ không cách nào chịu nổi, hắn không cách nào…

 

Trong lòng Lạc Vũ hiểu rõ.

 

Bởi vậy, cho dù Thôn Vân Tỳ Hưu công kích lại đây, nàng đứng ở phía sau hắn cũng có thể giúp hắn ngăn cản đi một chút.

 

Bước chân Lạc Vũ mới di động một chút, Vân Thí Thiên đột nhiên trở tay cầm lấy tay Lạc Vũ, gắt gao ôm nàng vào lòng.

 

“Lại kêu một tiếng.” Vân Thí Thiên đột nhiên nói.

 

Ánh mắt Lạc Vũ chớp động, nhẹ nhàng nói: “Thí Thiên.”

 

Đôi mắt đen như bầu trời đêm sâu thẳm đột nhiên sáng đến kinh người, Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ, đột nhiên vung tay lên, quang cầu phát ra ánh sáng tím bao quanh bọn họ đột nhiên tăng lên tốc độ.

 

Phong Vô Tâm, Yến Phi, Vân Khung, tốc độ ba người đột nhiên tăng lên bay đi như thiên thạch.

 

Phong Vô Tâm thấy vậy biến sắc, mở to mắt nhìn Vân Thí Thiên, nháy tới trên vách quang cầu la hét: “Ngươi làm gì? Ngươi này là có ý tứ gì…”

 

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn nhóm ba người Phong Vô Tâm cấp tốc bay đi, với tốc độ này nhất định có thể thoát ra ngoài, trong lòng nhẹ nhõm, khóe miệng nàng giương lên cười nhẹ, hãy để cho nàng cùng một chỗ với Vân Thí Thiên đi.

 

Đang lúc nàng nghĩ như thế, phía sau Vân Thí Thiên đột nhiên mạnh kéo nàng qua, cúi đầu hung hăng cắn môi nàng.

 

Lập tức, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

 

“Thí Thiên, ngươi…”

 

“Nhớ kỹ, ngươi là của ta.” Bá đạo lãnh khốc cực kỳ tại bên tai vang lên, trong nháy mắt Lạc Vũ có một tia dự cảm xấu, đây là có ý gì?

 

“Ngươi…”

 

Lời nói kinh ngạc còn chưa ra khỏi miệng, Vân Thí Thiên đột nhiên buông ra Lạc Vũ, thân hình chợt lóe nhảy ra khỏi quang cầu màu tím, bay lơ lững đứng giữa hư không.

 

“Vân Thí Thiên.” Sắc mặt Lạc Vũ đã thay đổi.

 

Đứng bên ngoài quang cầu, Vân Thí Thiên vung tay áo, bong bóng màu tím bao vây lấy Lạc Vũ mạnh mẽ tăng tốc, đuổi theo đám người Phong Vô Tâm mà đi.

 

“Chờ ta.”

 

Thanh âm lãnh liệt sắc bén, trong đêm đen Vân Thí Thiên lạnh lùng xoay người, chống lại 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu đang nổi giận mà đến, hai tay chậm rãi mở ra.

 

Khí tức toàn thân đột nhiên tăng nhiều.

 

3 đóa phật liên màu tím như 3 đóa núi nhỏ, ngay lập tức quanh quẩn bên người Vân Thí Thiên, chậm rãi quanh quẩn di chuyển, đó là sát chiêu thành danh thiên hạ của Vân Thí Thiên.

 

Gió điên cuồng gào thét, tóc bạc không gió cuồng loạn bay múa trong tấm màn đen.

 

Giống như vạn con ngân xà xoay quanh trên bầu trời, kiêu ngạo mà mang theo tuyệt đối khí thế.

 

Thôn Vân Tỳ Hưu điên cuồng xông đến, cảm giác được thực lực cường hãn quanh quẩn bên người Vân Thí Thiên, nó buông tha cho bốn người trong 4 bong bóng tím đang lơ lửng giữa không trung.

 

Ánh sáng tím đại thịnh, tóc bạc vũ động, bích lam bay lên không, lốc xoáy mang theo tất cả mà đến, lực lượng như vậy nếu đụng vào…

 

“Không…” Trong nháy mắt, con ngươi Lạc Vũ muốn nứt ra, lúc này Vân Thí Thiên làm sao có thể đấu lại 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.

 

Nội thương của hắn, lực lượng bị áp chế của hắn, hắn…

 

Hắn không muốn sống nữa.

 

“Chủ nhân…”

 

“Vân Thí Thiên…”

 

“Hoàng đệ…”

 

Trên đỉnh đầu Lạc Vũ, Yến Phi, Phong Vô Tâm, Vân Khung, ba người thấy tràng cảnh này cơ hồ hí rống lên tiếng, không để ý tới quang cầu đang bảo hộ họ, giống như phát điên đánh vào quang cầu.

 

Đáng tiếc, quang cầu mà Vân Thí Thiên ngưng kết ra, sao có thể làm cho bọn họ phá vỡ được.

 

Quang cầu bay vụt mà lên, xuyên qua khe hở, bắn ra, thoát ly trận pháp.

 

Không, không, có thể nào như thế, có thể nào như thế.

 

Chờ hắn, không, trong tình huống như vậy mà chiến đấu là không thể nào, không phải nàng không tin tưởng hắn, mà là…

 

Sao trời hiện ra trên đỉnh đầu, trước mắt chính là nơi thoát ly chỗ này.

 

Tiền tiến thêm một bước, chính là sinh.

 

Lui ra phía sau một bước, chính là tử.

 

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn sao trời, ánh sáng xinh đẹp đang lóe ra.

 

Nhưng là, làm sao có thể sánh bằng tóc bạc bay múa.

 

Bầu trời đầy sao đẹp đến kinh người, nhưng làm sao có thể sánh kịp dung nhan đẹp đẽ mà lạnh như băng của Vân Thí Thiên.

 

Từ nay về sau sẽ không gặp rồi? Chờ, như thế nào chờ? Như thế nào chờ?

 

Sao sáng đầy trời, trăng sáng trên bầu trời bao la, vừa xinh đẹp lại vừa nhiều, nhưng cũng không thể sánh bằng một vì sao, một vì sao đang ở bên dưới chân nàng, đang đối mặt với Thôn Vân Tỳ Hưu, ngay trong khoảnh khắc sống chết trước mặt, mang nàng thoát khỏi, lại đánh mất đi chính hắn.

 

Tinh nguyệt chói mắt, Lạc Vũ cơ hồ xuyên phá ra.

 

“Ầm.” Lợi kiếm ngang trời, dứt khoát chém xuống, ánh sáng tím bị nghiền nát, ngân ảnh bay xuống.

 

Có thể nào chờ, không, nàng không đợi, nam nhân của nàng, nàng nhất định theo hắn đồng sinh cộng tử, dắt tay nhau đối phó tất cả.

 

Gió bất chợt thổi lên, đại trận bị phá vỡ đã hợp lại.

 

Phía dưới ánh sao, đám người Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Phi, cơ hồ muốn phát điên nhìn Lạc Vũ biến mất trước mặt bọn họ.

 

Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng sắc mặt người ta lại không khoan khoái chút nào.

back top