Gió thu thổi qua, mùi hoa quế tươi đẹp.
Lúc này mùi thơm mát nhè nhẹ trong không khí lại âm hàn đến tận xương, làm trái tim con người ta cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Quân Lạc Vũ, Quân Lạc Vũ.” Sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, Vân Khung đột nhiên giận dữ hô lên: “Uổng cho quân vương ta một mảnh thật tình đối đãi với ngươi, đến cuối cùng ngươi lại là một gian tế, vốn là một gian tế a.”
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt Vân Khung trở nên đỏ đậm, mái tóc đen không gió vẫn tự động bay.
Bên cạnh, Phong Vô Tâm rùng mình một cái.
Con người Lạc Vũ tốt như vậy, nhìn qua cũng là đối đãi chân thành với quân vương bọn họ, thái độ của nàng là sống chết có nhau, bất ly bất khí. (*gian nan cũng không rời khỏi).
Cho dù có xông vào núi đao biển lửa, hạ xuống địa ngục hoàng tuyền, nàng đều cùng xông vào.
Cảm tình như vậy là giả sao? Như vậy… ngay cả sinh mạng mình nàng cũng có thể bỏ qua, cùng nhau sinh tử tương hứa là giả sao?
Còn nếu như không giả, chuyện của Quân Vân phải giải thích như thế nào đây, Đế Phạm Thiên đối xử tốt như vậy lại phải giải thích làm sao đây?
Tin tức tốt như từ trên trời rơi xuống này, tới cũng thật đột ngột và kỳ quái, như vậy cần phải giải thích như thế nào đây cho phải? (* tin cha mẹ Lạc Vũ trốn thoát được ma trảo của Đế Phạm Thiên)
Hết thảy đều được tiến hành không một tia khe hở, hết thảy đều tiến triển hết sức trùng khớp, thời gian tính toán không có một chút dư thừa nào cả, thậm chí còn có thể làm cho toàn bộ bọn họ không kịp đắn đo suy nghĩ đã phải chạy đi.
Quân vương bọn họ vì Lạc Vũ đã dẫn đầu chạy đi.
Hơn nữa thám tử của một phương khác có thể sai, nhưng tin tức mật báo từ Long Giác tuyệt đối sẽ không sai.
Vừa đọc qua, trái tim Phong Vô Tâm cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Thật hay cho Lạc Vũ, tâm cơ thật sâu, hành động rất đặc sắc, giấu diếm qua được tất cả ánh mắt của bọn họ, kể cả vị quân vương xưng hùng đại lục của bọn họ cũng bị nàng qua mặt.
Nhớ tới ngày ấy trong vương cung Ẩn Tộc, Lạc Vũ dứt khoát quay lại, muốn cùng quân vương bọn họ sinh tử có nhau.
Khi đó hắn thật sự kích động, hắn mừng như điên, thậm chí ngay tại lúc đó hắn cũng đã quyết định.
Sau này, Quân Lạc Vũ ở tại Vọng Thiên Nhai của bọn hắn một ngày, hắn cũng sẽ bảo hộ nàng một ngày, thật sự thuần phục nàng, có thể vì nàng dâng tặng tánh mạng.
Bởi vì, nàng cũng như bọn hắn, sẵn sàng dâng tánh mạng, đối đãi chân tình, thật tâm suy nghĩ vì quân vương.
Nhưng là bây giờ… Bây giờ…
Phong Vô Tâm nắm chặt tay lại, khớp xương bắt đầu vang lên tiếng “rắc rắc”, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ ràng.
Bây giờ hắn đã nhìn ra, thì ra nàng đều đang diễn trò, tất cả đều là giả. Bởi vì, nếu nàng không tính kỹ càng thể hiện một mảnh chân tâm đối với quân vương, thì bọn họ làm sao có thể tin tưởng nàng?
Quân vương của bọn họ làm sao có thể vì chuyện của nàng mà vượt lửa vượt sông, không hề do dự?
Sao lại có thể kinh suất như vậy mà chạy đi?
Không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Ngửa mặt lên trời thét dài, Phong Vô Tâm cắn chặt răng.
Nàng đây là muốn tiêu diệt Vọng Thiên Nhai của bọn hắn, là muốn trợ giúp Đế Phạm Thiên diệt Vọng Thiên Nhai.
Đến tặng phượng bào sao, thì ra Phạm Thiên Các đã sớm chuẩn bị tốt, sớm đã đem tin tức đến trước mặt bọn họ, Lạc Vũ là chủ mẫu của Phạm Thiên Các, là người của Đế Phạm Thiên.
Được, được lắm…Phong Vô Tâm nắm chặt tay, máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống, nhưng lại không chút náo cảm thấy đau đớn.
Đây quả thật là giở trò trước mặt Vọng Thiên Nhai bọn họ, là hung hăng tát vào mặt bọn họ một cái.
La y phượng bào, Quân Lạc Vũ này vốn không phải người của Vọng Thiên Nhai, là của Đế Phạm Thiên, vốn là của Đế Phạm Thiên a.
“Muốn hại quân vương ta, muốn diệt Vọng Thiên Nhai chúng ta, quyết không thể để cho bọn họ thực hiện được, tuyệt không.” Thanh âm hí rống, cuồng loạn kinh tâm.
“Người đâu.” Vân Khung giận dữ, hai tay đột nhiên nắm chặt váy bào, mạnh mẽ chạy ra ngoài, lễ phục chuẩn bị vì Vân Thí Thiên và Lạc Vũ trong ngày đại hôn bị kéo vỡ thành phấn vụn.
Ngay tức khắc, phó quan ở ngoài cửa lập tức chạy vội vào.
“Triệu tập Càn Khôn Tám Bộ đi theo bổn cung.” Vân Khung vung tay lên, thân hình màu đỏ điên cuồng chạy ra ngoài.
“Vâng.”
“Không được, tình huống lúc này ở Vọng Thiên Nhai rất khó, nếu ngươi không ở đây làm sao có thể áp chế được, ngươi ở lại, để ta đi.”
Phong Vô Tâm phất tay áo, định chạy trước ra ngoài.
“Lúc này còn có thể quan tâm với mậy chuyện này sao, nếu hoàng đệ xảy ra chuyện không may, toàn bộ đám quân vương đó có muốn đền mạng cũng không xứng.”
Vân Khung mạnh mẽ bỏ qua lời nói của Phong Vô Tâm, chạy phóng đi về hướng cửa cung Vọng Thiên Nhai.
Phong Vô Tâm nghe Vân Khung nói vậy, trong đầu rất nhanh suy nghĩ.
Vọng Thiên Nhai căn bản cũng không thể để xảy ra rối loạn, nhưng nếu Vân Khung không đi, quân vương bị Lạc Vũ phản bội như vậy, không biết đến lúc tâm tình người sẽ…
Hắn lập tức hít sâu một hơi, thật nhanh ban bố ra mệnh lệnh, sau đó chạy như điên hướng cửa cung.
“Truyền hiệu lệnh của ta, triệu tập Tinh Túc Nhị Thập Bát Cung xuất quan, trấn thủ kinh đô Vọng Thiên Nhai, nếu xảy ra bất cứ dị thường gì, thà rằng sai sát ba ngàn, nhất định không thể để một người chạy thoát.” (*thà giết sai ba ngàn người, cũng không thể để sót một người gây nguy hiểm chạy thoát)
“Vâng.”
“Truyền lời đến Yến Ngữ, Yến Triệt, đẩy mạnh nghiêm tra biên giới với Phạm Thiên Các, nếu Phạm Thiên Các có bất cứ dị động gì, sát.” (*chém giết không tha)
“Vâng.”
“Điều ra 11 cấp ma thú Loan Phượng Phi Bằng, theo chúng ta đi.”
“Vâng.”
“Đóng cửa các nơi ra vào Vọng Thiên Nhai…”
Thanh âm truyền lệnh lãnh liệt vang vọng khắp hoàng cung Vọng Thiên Nhai, bay trên bầu trời nhanh chóng truyền khắp tứ phương.
Vô số cao thủ, chạy về hướng cửa cung, chạy nhanh vào vương cung.
Phòng tuyến cảnh giới rất nhanh được bố trí, Vọng Thiên Nhai đang trong bầu không khí náo nhiệt, vui sướng, ngay lập tức trở nên nghiêm túc cùng sâm nghiêm.
Một ngày sau đó, các khách quý trong hoàng cung Vọng Thiên Nhai đều cảm giác được Vọng Thiên Nhai có dị thường, không khỏi cảm thấy kinh ngạc lên.
Từ 4 phương 8 hướng Thiên Điện bay lên bầu trời bao la, là 11 cấp ma thú không dễ gì xuất động, Loan Phượng Phi Bằng đang trong thời kỳ phát triển, với thân ảnh hỏa hồng bay lên che kín cả bầu trời.
Càn Khôn Bát Bộ cỡi lên Loan Phượng Phi Bằng bay đi.
Đám người Phật quân vương, Ẩn Tộc tộc trưởng thấy vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau, mày cũng nhíu lại.
Phong Vô Tâm và Vân Khung đều đi, cư nhiên chọn ngay lúc này rời đi?
Lại còn vận dụng 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng, mang theo Càn Khôn Bát Bộ đi.
Càn Khôn Bát Bộ nhưng là tám đại cao thủ trông giữ Vọng Thiên Nhai, tất cả đều là cấp bậc cao nhất tím tôn vương giả.
“Đây là…có chuyện gì xảy ra?”
Trong lúc mọi người đang hồ nghi, ngoài cung vang lên tiếng chuông, Tinh Túc Nhị Thập Bát Cung đã đến rồi.
Là 28 vị tôn giả, từ bốn phương tám hướng chạy như bay bước vào vương cung.
Tinh Túc Nhị Thập Bát Cung, là các cao thủ lánh đời của Vọng Thiên Nhai không hề xuất hiện ra ngoài, vốn là thủ lãnh thế lực Ám Bộ tại Vọng Thiên Nhai, là thế lực tuyệt mạnh của Vọng Thiên Nhai.
Mà 28 tôn giả đứng đầu, cơ hồ đã bị vây trong trạng thái lánh đời, chuyên tâm tu luyện đấu khí, rất ít tham dự quyết sách hỏi han thế sự.
Mà lúc này bọn họ lại khai quan, 28 tôn giả đều đến đông đủ.
Khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt đã bao trùm vương cung Vọng Thiên Nhai, làm cho người ta không dám có hành động khác thường nào.
28 vị tôn giả, đều là những cao thủ có trình độ cao nhất đến không thể cao hơn, cơ hồ đã muốn thoát khỏi cấp bậc của tím tôn vương giả, là những nhân vật sắp bước lên cấp bậc càng cao hơn rồi.
“Quân vương có lệnh, có khách quý từ xa tới, suất lĩnh đám người tể tướng tự mình đi nghênh đón, chúng ta tạm thời trông coi sự vụ này, các vị khách quý, xin mời.”
Thanh âm sang sảng tràn ngập khắp vương cung Vọng Thiên Nhai, không giận tự uy.
Nhất thời, tất cả các khách quý ngo ngoe muốn di chuyển, lập tức không dám coi thường vọng động rồi.
Phật quân vương, Ẩn Tộc tộc trưởng khẳng định Vọng Thiên Nhai xảy ra biến cố, nhưng cũng không dám lên tiếng, ngay cả tin tức này cũng không dám truyền ra bên ngoài.
Tinh Túc Nhị Thập Bát Cung, uy danh cao vợi, năm đó bọn họ lập quy là lúc, trong một đêm 28 vị tôn giả huyết tẩy Linh Khâu quốc, là nước không phục tùng Vọng Thiên Nhai.
Ngoài thủ đoạn lôi đình lợi hại, ngoại trừ Sư Vương Tam Thập Nhất Bộ của Phạm Thiên Các có thể đối đầu, những người khác hoàn toàn không dám lộn xộn.
Ánh nắng vàng chói mắt, đúng là ngày thu đẹp trời.
Nhưng lại làm cho người ta cảm giác sống lưng phát lạnh, đóng băng tận xương.
Vân Khung và Phong Vô Tâm cưỡi lên Loan Phượng Phi Bằng bay về hướng Hắc Mộc Uyên của Phạm Thiên Các, điên cuồng bay đi.
Tốc độ của 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng nhanh đến kinh người, mặc đang trong thời kỳ phát triển, theo lý là không thể vận dụng để bay lượn trong thời kỳ này, nếu không ngày sau rất khó phát triển.
Nhưng, lúc này lại đang bay trên bầu trời.
Tốc độ cơ hồ nhanh gấp đôi 10 cấp Linh Thứu.
Ngay lập tức thân ảnh của chúng đã biến mất trên bầu trời kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Loan Phượng Phi Bằng đỏ tươi bay trên khoảng không, thân ảnh rực rỡ của nó bay trong tầm mắt kinh đô Vọng Thiên Nhai, cho dù đứng ở bất cứ phương hướng nào cũng có thể thấy rõ.
Mà, nguyên bổn Á Vô Quân của Phạm Thiên Các đáng lẽ đã rời đi từ trước so với Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.
Lúc này lại đang đứng trong đình Bát Giác ở ngoại ô kinh thành Vọng Thiên Nhai, ngước mắt nhìn Vân Khung và Phong Vô Tâm bay đi, hắn nhẹ phe phẩy cây quạt giấy trong tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thâm thúy đến chết người.
Vọng Thiên Nhai, lúc này đã không có ai trấn thủ rồi.
Ánh sáng bích lam trên bầu trời, cao nghiễm mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Phía dưới, trên con đường núi dẫn đến Phong Mãn Lâu, ẩn chứa một cỗ bão táp ngo ngoe muốn đến.
Hôm nay, bắt đầu biến sắc rồi.
Ở phương hướng tiến đến Hắc Mộc Uyên của Phạm Thiên Các, bầu trời xanh thanh u, nhưng lúc này lại nổi lên một tia áp lực, mây trắng bay nhanh trên bầu trời, gió càng thêm thổi mạnh.
“Phương hướng cuối cùng ám chỉ là ở hướng này.” Yến Trần nhìn cái khe trước mắt, nhíu mày.
Trước mắt, núi đá cao chót vót, đá đen lởm chỡm, một con đường kéo dài vào trong cơn cốc, âm sâm không thấy rõ phía trước.
“Ta đi xem một chút.” Yến Phi vừa nghe lập tức nhún chân trên núi đá, bay lên đỉnh núi đen.
Phía sau 3 người của Thất Tương cũng lập tức bay đi dò xét các phương hướng khác.
Gió thu bay qua, chóp mũi tràn ngập mùi cỏ xanh trong núi.
Lạc Vũ đứng phía trước con đường, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào phía trước, mặt căng cứng.
“Bình tĩnh chờ đợi.” Vân Thí Thiên thấy vậy nhẹ nhàng nắm lấy tay Lạc Vũ, trầm giọng nói.
Vào những nơi như thế này, điều đầu tiên là phải cẩn thận, không thể bởi vì trong lòng quá mức cấp bách mà mất đi phán đoán.
Lời vừa nói hạ xuống, Lạc Vũ chớp mắt một chút, gật đầu nói: “Ta biết.”
Ngay sau đó Lạc Vũ có chút nhíu nhíu mày nói: “Ta chỉ là cảm giác được nơi này có mùi gì đó không đúng, có khí tức hư thối rửa nát.”
Bên cạnh, Yến Trần cùng Yến Lâm đã tản ra mgje vậy, cũng cẩn thận quan sát địa thế dưới chân.
“Cỏ này có độc.” Mắt Yến Trần hơi trầm xuống.
Cỏ có độc, nhưng độc tính cũng không nặng, là độc thảo bình thường rất khác biệt, cho nên bọn hắn nhất thời không phát hiện ra.
“Tuy độc tính không lớn, nhưng cũng khó nói.” Hắn nhìn không ra nó là phẩm loại gì.
“Ta nhớ kỹ ở Hoang thành có một tử địa, không phải do con người bố trí thành, mà la do chính thiên nhiên hình thành, hình như có ẩn chứa vật nào đó, có thể là nơi này.”
Yến Trần vừa nói hạ xuống, Yến Lâm đột nhiên tiếp lời.
Hắn quen thuộc địa hình ở Phật Tiên Nhất Thủy nhất, hắn chính là một bản đồ sống.
“Tử địa, vì sao?” Lạc Vũ cau mày.
“Chủ nhân, phía trên không có mai phục.” Lời nói vừa thoát ra cửa miệng, Yến Phi cùng Tam Tương từ các vị trí khác nhau nhanh chóng bay xuống nói.
“Chỉ là đường đi tương đương hiểm trở, hơn nữa bên trong ẩn chứa hắc khí…”
Yến Phi vừa nói, vừa lấy tay vẽ lên trên mặt đất.
Sơn cốc này có hình cây chĩa, núi đá chiếm hết mười bảy, mười tám phần ở các nơi, con đường đi vào sơn cốc từ ba hướng cũng hiểm trở khó tả.
“Đi vào.”
Không có mai phục, như vậy mặc kệ trước mặt là cái gì, cũng không thể ngăn cản cước bộ của bọn họ, Vân Thí Thiên trầm giọng quát, tay nắm chặt bàn tay Lạc Vũ, đi vào trong sơn cốc.
Phía sau, Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm, nhìn nhau liếc mắt một cái, cái gì cũng không có nói, đuổi theo.
Thất Tương cũng theo sát sau đó.
Gió qua sơn cốc, đụng chạm lên các thạch bích màu đen, phát ra thanh âm ô ô, âm trầm như tiếng quỷ kêu khóc, sói tru.
Làm cho người ta nổi cả da gà.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, đen sẫm kinh người.
Tốc độ của Vân Thí Thiên và Lạc Vũ rất nhanh, không khí tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe thanh âm “sàn sạt”, mọi người hấp tấp đi về phía trước.
Sơn cốc rất sâu.
Ven đường, địa thế hiển trở, con đường chỉ có thể cho phép hai người sóng vai nhau tiến lên phía trước, máu tươi trên lá cây từng chút từng chút nhỏ giọt xuống mặt đất.
Máu hồng chói mắt.
Pha lẫn lá cây màu nâu đập vào mắt làm cho trong lòng người ta cảm thấy run sợ.
“Máu này còn nóng hổi.” Thanh âm Yến Phi nhẹ nhàng truyền đến.
Lạc Vũ nghe vào trong tai, cái gì cũng không có nói, chỉ là tốc độ dưới chân càng nhanh hơn rồi.
Máu tươi còn nóng, như vậy chỉ có một cách giải thích, những người này đi được còn chưa xa, bọn họ chỉ ở phía trước mà thôi, cha mẹ của nàng cũng đang ở phía trước.
Gió thổi qua phát ra thanh âm “ô ô” thật âm trầm, nương theo mùi máu tanh càng ngày càng nặng, xông vào mũi, nồng nặc cực kỳ.
Lạc Vũ vô ý thức càng ngày càng níu chặt tay Vân Thí Thiên, tốc độ nhanh cơ hồ muốn túm Vân Thí Thiên lôi đi về phía trước.
Nhanh như một làn khói xanh, một cái chớp mắt đã đi được ngàn dặm.
Vân Thí Thiên thấy vậy cũng không ngăn cản Lạc Vũ, chỉ tăng tốc độ sóng vai cùng nàng vọt tới phía trước.
Một chuỗi mấy người bay nhanh mà đi.
“Bịch…”
“Ầm…”
Càng đến gần vùng đất trung tâm sơn cốc, loáng thoáng truyền đến tiếng va chạm, chém giết, theo gió vang xa.
“Chỉ ớ phía trước thôi.” Yến Trần đè thấp thanh âm nói.
Không nói lời nào chỉ lo chạy, mọi người cơ hồ tăng tốc độ đến cực hạn, vũ khí đã sớm biến ảo cầm trong tay.
“Cẩn thận một chút, màu đen này có vấn đề, không nên để nó dính trên người.” Ngay lúc lời nói của Yến Trần vừa dứt trong nháy mắt, Lạc Vũ đột nhiên đè thấp thanh âm nói.
Đám người Yến Phi, Yến Lâm, thấy lúc này mà Lạc Vũ còn chú ý đến vấn đề này, thật sự không nên bội phục sự bình tĩnh tuyệt đối của nàng, hay là…
Màu đen, cây cỏ màu lam trên mặt đất đã chuyển đổi toàn bộ thành màu đen, trong không khí tản mát ra một mùi hôi thối.
Có chút cây cỏ đã bắt đầu hư thối rửa nát, từng giọt nước đen nhánh mang mùi thối rửa, nghe thấy chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Làm cho người ta buồn nôn? Yến Trần đột nhiên cả kinh.
Bọn họ đều là cao thủ đạt đến đỉnh lam tôn sắp tiến vào cảnh giới tím tôn vương giả, phải nói là đã sớm hoàn toàn có thể miễn dịch với mấy thứ mùi trong không khí này.
Mà bây giờ, cư nhiên lại không thể nhìn ra cây cỏ màu đen này có vấn đề gì, cư nhiên có thể làm cho bọn họ buồn nôn, choáng váng đầu óc, này…
“Nó hút máu.” Ngay lúc Yến Trần đang khiếp sợ, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm giọng nói.
Đoạn đường phía trước, màu sắc cây cỏ chỉ là màu nâu chưa chuyển đen như vậy, với lại nó còn chưa bị hư thối rửa nát, cho nên còn có thể thấy vết máu dính trên nó, mà bây giờ cây cỏ lại đen nhánh, một giọt máu cũng chưa từng thấy.
Vân Thí Thiên chú ý nhìn xuống, mới mấy cây này đang hút máu.
“Hắc Quỷ Thảo.” Yến Trần kinh hãi thốt lên.
Đám người Vân Thí Thiên, Yến Lâm nhất thời nhíu mi, trên người tản mát ra đấu khí, tạo thành quang cầu bao lại bọn họ bên trong.
Hắc Quỷ Thảo, là cây cỏ độc nhất tại Phật Tiên Nhất Thủy.
Lá cỏ sắc bén, cho dù là tím tôn vương giả cũng sẽ bị nó cắn ra một miệng nhỏ vết thương.
Mà chỉ cần có một tia vết thương, dù là vết thương nhỏ bé đến làm người ta không chút nào để ý tới.
Nó cũng có thể từ vết thương nhỏ bé đó, đem máu của ngươi hút sạch sẽ toàn bộ.
Mà cây cỏ này vừa hút váo một lần máu sẽ biến dị một lần, nó sẽ lớn lên với hình thù kỳ quái, làm cho người ta khó lòng phòng bị, đến lúc ngươi nhận ra sự tồn tại của nó, nó đã giải quyết xong ngươi rồi.
Yến Lâm nói chỗ này vốn lá tử địa, nguyên lai là ẩn dấu mấy thứ này.
Nội lực quanh thân Lạc Vũ bốc lên, hình thành màng bảo vệ, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn.
Toàn bộ đấu khí cha nàng đã bị phế, nương lại không có võ công, hai người bọn họ lưu ;ạc tới chỗ này…(*mẹ)
“Ầm.” Ngay lúc này, phía trước vang lên một tiếng va chạm kịch liệt, bụi đất bắn ra bốn phía, dù cho bên ngoài trận thế cũng có thể đoán ra thảm cảnh bên trong.
Thân hình bay lên như một con chim én, Lạc Vũ xẹt qua vách núi đen, xông vào chỗ sâu trong sơn cốc, tình huống trước mắt bị nàng nhìn không sót một thứ gì.
Thi thể nằm ngang dọc đầy đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Người chết phía dưới sớm đã bị Hắc Quỷ Thảo hút khô máu trên người, giống nhau biến thành xác ướp khô queo khô quắt, làm cho người ta sợ hãi dị thường.
Mà lúc này ở phái bên trái.
Một đám hắc y nhân, bạch y nhân, cùng với những người mặc quần áo có màu sắc hỗn tạp, là đại diện của ba phương nhân mã đang kịch liệt chiến đấu.
Các màu đấu khí bay múa khắp nơi trong này.
Các loại vũ khí với hình dạng khác nhau do đấu khí ngưng tụ mà thành, đang va chạm kịch liệt, chém giết nhau ở giữa không trung, trên mặt đất.
Vết máu loang lỗ, một mảnh hỗn loạn.
Ai là kẻ thủ? Ai là kẻ gây cản trở?
Mà ở dưới chân bọn họ, Hắc Quỷ Thảo màu đen lấy một loại tốc độ điên cuồng quấn lên chân bọn họ.
Hút ăn máu tươi của bọn họ, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tình hình chiến đấu vạn phần thảm thiết, mà ngay lúc này ở mặt sau cùng của ba phương nhân mã, Lạc Vũ nhìn thấy cha nàng đang cùng một người mặc quần áo có màu sắc hỗn tạp, chật vật vô cùng chạy vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Bước chân lảo đảo, trên người tất cả đều là máu tươi, cơ hồ đã nhìn không còn nhìn ra nguyên bản màu sắc quần áo là gì nữa rồi.
Tại trước người bọn họ, là đám người mặc quần áo màu sắc hỗn tạp, đang liều chết ngăn trở hai phương nhân mã kia, có chết cũng không để đám người kia vượt qua, đã chết cũng không ngã xuống.
Ngăn cản hai phương nhân mã phe khác tiến lên, quả thật thảm thiết vô cùng…
Trong nháy mắt trái tim Lạc Vũ có cảm giác khó tả cơ hồ không nói nên lời.
Mà cùng khắc, ở một con đường khác.
Cũng giống nhau là ba phương thế lực, cũng giống nhau thảm thiết đến không cách nào diễn tả.
Nhân viên tình báo mà Vân Thí Thiên phái tới cứu cha mẹ Lạc Vũ, cơ hồ đã dùng hết một hơi cuối cùng để ngăn cản hai phương nhân mã kia.
Phía sau, đã không có người, ngay cả những người dẫn theo mẫu thân nàng chạy trối chết cũng đã không còn ai, tất cả đều vọt tới trước ngăn cản.
Tại phía sau bọn họ, mẫu thân nàng đang lảo đảo một mình chạy trốn.
Hắc Quỷ Thảo màu đen quấn lên chân mẫu thân nàng, leo tới trên đùi nàng.
“Bịch.” Mẫu thân Lạc Vũ chống đỡ không nổi nữa, ngã bịch xuống mặt đất, mà trên đỉnh đầu nàng, mọi người đang kịch liệt giao chiến, một tia đấu khí bay xéo xuống phía nàng.
“Nương…”
Gió vù vù thổi, tình hình chiến đấu thảm thiết, nhưng làm sao có thể địch lại tiếng hét kinh thiên động địa của Lạc Vũ, trong nháy mắt chiến trường hai phương bỗng nhiên ngừng lại.
“Vũ nhi, Vũ nhi…” Phi Yên ngã lăn trên mặt đất, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn qua.
Gương mặt xinh đẹp bây giờ lại nhiễm đầy máu tươi, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn rõ dung nhan thật sự của nàng.
“Vũ nhi, Vũ nhi tới, Vũ nhi tới…” Bị máu tươi nhiễm hồng ánh mắt đột nhiên nổi lên giọt nước, theo gương mặt chảy xuống.
Đem gương mặt dính máu, tạo thành hai lằn dấu vết.
Mẫu thân Lạc Vũ đau khóc thành tiếng, đó là tuyệt đối kinh hỉ, đó là tuyệt đối hưng phấn.
Lạc Vũ của nàng đã tới, Vũ nhi của nàng đã tới.
Mà ngay trong thời gian ngắn ngủi này, Lạc Vũ bỗng nhiên cầm trong tay nhuyễn kiếm, lửa giận trùng quan điên cuồng vọt lên, một đường đánh thẳng tới phương hướng mẹ nàng.
Đại khai sát giới, như mãnh hổ xuống núi.
Đồng thời, Vân Thí Thiên cũng đã thấy rõ tình huống trước mắt, lúc này vung tay lên, xoay người chém giết về hướng Quân Vân.
Lạc Vũ cứu mẫu thân nàng, hắn phải đi cứu phụ thân nàng.
Phía sau, Yến Phi, Yến Trần suất lĩnh Tứ Tương theo sát Vân Thí Thiên chém giết một đường đi tới.
Mà Yến Lâm mang theo Tam Tương, nhào về phía Lạc Vũ.
Sát khí dữ tợn, ánh sáng tím tung hoành, thiên địa vô cực. (*trời đất không phân cực => rất hỗn loạn)
“Vũ nhi, là ngươi sao… Là ngươi sao…” Thanh âm thê lương mà mừng như điên từ phương hướng Quân Vân loáng thoáng truyền đến, cơ hồ không dám tin.
Quân Vân đứng trên mặt đất, chống tay vào vách đá màu đen không ngừng thở dốc, nhưng lại quay đầu về hướng Lạc Vũ nhìn xem.
Trên mặt mừng rỡ, cơ hồ không cách nào hình dung được.
“Là con, là con, hãy gắng sức lên, là con tới, con tới rồi.”
Đá đen âm trầm sao có thể nồng đậm bằng thâm tình, gió thổi “ô ô” như quỷ khóc sao có thể địch lại tình thân nhân gian.
“Tới, Vũ nhi tới.” Quân Vân lau mặt, chân mềm nhũn phải dựa vào vách đá, hài tử của hắn rốt cục tới đây.
“Tỉnh lại cho bổn quân.” Cùng khắc, Vân Thí Thiên thấp giọng quát lạnh lên tiếng.
Thanh âm không lớn, nhưng lại như sấm xét nổ tung giữa không trung, vang vọng vào trong tai các nhân viên tình báo đang lảo đảo thân mình.
Quân vương bọn họ đã tới, quân vương của bọn họ tự mình tới tiếp ứng bọn họ rồi.
Trong nháy mắt tinh thần trở nên phấn chấn lên, nhân viên tình báo Vọng Thiên Nhai liều mạng chiến đấu lên.
Chiến cuộc, bởi vì Vân Thí Thiên và Lạc Vũ gia nhập, máu tươi lập tức bắn tung tóe.
Hai đội người gặp thần sát thần, ngộ phật thí phật, hướng phía hai phương nhân mã chém tới, hướng phía vợ chồng Quân Vân mà tới gần.
Gió núi rung rinh, tiếng gió thổi trong trẻo lạnh lùng càng thêm bừa bộn.
Bầu trời cao cao trên đỉnh đầu mơ hồ lờ mờ xuống, những đóa mây trắng vừa rồi, lúc này đã phủ lên màu đen.
Gió, vù vù mà qua, khí tức bắt đầu áp lực.
Mà lúc này, Vân Khung và Phong Vô Tâm cưỡi 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng điên cuồng bay đến, mất thời gian nửa ngày đã bay đến nơi mà Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ phải tốn một ngày thời gian.
Lúc này, cũng đã thể để ý tới chuyện bọn họ không thể giống trống khua chiên tiến vào vùng đất của Phạm Thiên Các, bọn họ trực tiếp điều khiển Loan Phượng bay vào. (*đột nhiên đi vào lãnh địa của nước khác xem như có ý đồ xâm lấn)
Loan Phượng bay nhanh, trong nháy mắt đã đi ngàn dặm.
“Đại khái còn khoảng một nén nhang là tới nơi.”
Phong Vô Tâm nhìn vùng đất phía trước, hai đấm nắm chặt, móng tay sớm đã đâm vào trong thịt.
“Mau nữa.” Hai mắt Vân Khung đỏ lên.
Mau nữa, 11 cấp Loan Phượng này còn chưa tiến vào thời kỳ phát triển, hôm nay lại phải vội vã bay đi.
Song chưa người nào để ý, mọi người trong Càn Khôn Bát Bộ không ngừng thúc giục.
11 cấp ma thú thì sao chứ, cho dù ma thú 15 cấp cao nhất đại lục mệt chết trong hôm nay, chỉ cần có thể cứu về quân vương bọn họ cũng đáng.
“Thật to gan! Vọng Thiên Nhai dám xông vào Phạm Thiên Các ta.”
Ngay lúc Vân Khung vừa dứt lời, trên bầu trời phía trước các cao thủ Phạm Thiên Các sắp xếp thành một đội hình cưỡi trên Linh Thứu, cản trở bọn họ tiến tới.
Người cầm đầu chính là chiến thần Vô Ngần, hắn mặc một thân khôi giáp, cao cao đứng thẳng.
Mà lúc này, đám người Vân Khung vừa tiến vào khu vực này, phía sau bọn họ lại bay lên một đám Linh Thứu, đem nhóm người Vân Khung vây quanh ở bên trong.
Sớm có mai phục, đây là sớm có mai phục.
Vân Khung cùng Phong Vô Tâm nhìn nhau liếc mắt một cái, có thể lâu dài chờ đợi như thế, chứng tỏ đám người này đã đoán chắc bọn họ sẽ đến, đây là đã sớm chờ bọn họ.
Quả nhiên là bẫy, cuối cùng đều là bẫy a.
“Ngươi đi trước, nơi này để ta ứng phó.” Phong Vô Tâm vung tay áo, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói.
“Được.” Đôi mắt màu đỏ của Vân Khung chưa từng liếc mắt nhìn Vô Ngần.
Tốc độ giữa 11 cấp Loan Phượng cùng 10 cấp Linh Thứu đương nhiên có khác biệt.
Chỉ thấy Vân Khung suất lĩnh 3 người trong Càn Khôn Bát Bộ mạnh mẽ xông đến đám người Vô Ngần, chỉ một cái gật đầu của Loan Phượng, đã bay thoáng qua người của 10 cấp Linh Thứu phía đối diện.
Mà trong một thoáng chốc này, Loan Phượng đã trực tiếp mạnh mẽ lướt qua phe cánh Linh Thứu, giương cánh bay về phía trước.
Vô Ngần nhất thời biến sắc: “Các ngươi…”
Tiếng ra lệnh chưa kịp phát ra từ trong miệng, Phong Vô Tâm cùng 5 người của Càn Khôn Bát Bộ đã xông lên tấn công Vô Ngần, sát khí ẩn chứa dứt khoát ngọc thạch câu phần. (*cùng chết)
Hai phương xông lên, trong nháy mắt đấu khí màu lam, màu tím liên tiếp phóng ra trên bầu trời.
Màu sắc lung linh rực rỡ, đẹp mắt không bút mực nào có thể hình dung.
Sắc trời, càng ngày càng áp lực.
Vân Khung điều khiển Loan Phượng điên cuồng bay về hướng Vân Thí Thiên.
Mà lúc này, trong sơn cốc đen nhánh âm trầm, vết máu bay vụt, mùi máu tanh hỗn loạn bay lên.
Một kiếm chém vào người cản trở phía trước không biết thuộc về phương nhân mã nào, Lạc Vũ phi thân bay qua nhân viên tình báo Vọng Thiên Nhai, rơi vào trước người mẫu thân nàng.
Mâu thân Lạc Vũ thấy vậy, đôi tay duỗi ra gắt gao ôm Lạc Vũ vào trong lòng: “Vũ nhi… Vũ nhi…”
“Nương không phải sợ, Lạc Vũ tới, không sợ.” Trở tay gắt gao ôm lấy mẫu thân, hai mắt Lạc Vũ đỏ lên, trong mắt bốc lên sương mù, nước mắt trong suốt phiếm xuất tại hốc mắt.
Sao nàng lại có thể để cho cha mẹ chịu khổ như thế này.
Sao nàng lại có thể để cho cha mẹ nàng kinh sợ như thế này.
Nhìn tới một thân bị thương này, một thân máu tươi này…
Trong lòng Lạc Vũ cơ hồ đau đớn đến cực điểm.
“Sẽ không, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy rồi, con sẽ không bao giờ làm cho nương cùng cha chịu chút thương tổn nào, không bao giờ nữa xảy ra.”
Phi Yên ôm Lạc Vũ không nói nên lời, chỉ rơi lệ đầy mặt, không ngừng gật đầu.
“Đi, theo con đi.” Nâng dậy mẫu thân, một tay Lạc Vũ cầm kiếm, một tay che chở mẫu thân, chém giết ra phía ngoài.
Cùng khắc, tại một chỗ khác, Vân Thí Thiên cũng đã chém giết một đường tới bên người Quân Vân.
“Đi theo phía sau lưng ta, đi.” Vân Thí Thiên vung tay lên, đấu khí màu tím bao phủ quanh người hắn và Quân Vân.
Bởi vì hắn đến gần trước người Quân Vân, cho nên hai phương thế lực khác đã không tự giết lẫn nhau, mà cùng nhau chĩa đầu mâu đánh hắn. Yến Phi, Yến Trần và 4 người Thất Tương đánh nhau với quân địch phía trước.
Cho nên lúc này, vọt tới bên người Quân Vân chỉ có Vân Thí Thiên.
Quân Vân nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, không nói câu nào, đi theo phía sau lưng Vân Thí Thiên.
Mà bởi vì Vân Thí Thiên vừa mới áp chế nội thương trong người nên cũng không dám lộn xộn đánh quá mạnh mẽ.
Bởi vậy, sau khi khởi động quang cầu bảo vệ, lực chú ý của hắn toàn bộ tập trung vào việc vận dụng đấu khí sâu cạn như thế nào để giết địch và chú ý địch nhân đánh tới từ 4 phương, hoàn toàn không phòng bị Quân Vân ở phía sau hắn.
Quân Vân thấy vậy đi nhanh hai bước tới gần Vân Thí Thiên, bàn tay chậm rãi mò vào trong lòng, lấy ra một thanh chủy thủ Giao Mộc Long màu đen phiếm hồng.
Mà ở bên này Lạc Vũ vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn qua, góc độ vừa vặn nhìn thấy động tác của cha nàng cùng thanh chủy thủ.
Thủy thủ màu đen Giao Mộc Long, đó là… Đó là…
Đó là vũ khí cực độc mà ngay cả hồn phách cũng có thể hủy diệt.
“Cha, người…”
Tiếng thét khiếp sợ cực kỳ còn chưa kịp hô lên đến, mẫu thân bên cạnh nàng đột nhiên vươn tay, gắt gao bưng kín miệng nàng, che đậy thanh âm của nàng.
Chủy thủ quét ngang, hướng phía sau lưng Vân Thí Thiên cấp bách đâm tới.