Đặc Công Hoàng Phi

Chương 81: Tam Thú Liên Thủ

Là Đông Thiên Vương tới sao? Lạc Vũ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn một chút về hướng chủ vị.

 

Chỉ thấy bên dưới, cánh cửa dẫn vào đấu trường mở ra, một chuyến năm người chậm rãi đi tới.

 

Người đi đầu chính là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ dung mạo cho lắm, bất quá một thân quý khí hiển hiện người này lai lịch không nhỏ.

 

” Vương thái hậu kim an.” Trong lúc Lạc Vũ đang đoán thân phận người nọ, tất cả khách đến xem trong đấu trường đều nhất tề đứng lên, hướng về nữ nhân ấy khom xuống nửa người hành lễ, là Tề Thân Vương thái hậu, Đông Thân Vương mẫu thân.

 

Quý phụ phất phất tay một chút, cũng không nói nhiều, trực tiếp đi lên ghế chủ vị. (*nữ nhân đã lập gia đình, có khí chất tôn quý)

 

Hai người đi theo phía sau nàng cũng nhất tề tránh ra, phân ra ngồi hai bên Đông Thiên Vương thái hậu.

 

Lạc Vũ không có nghe thấy dân chúng cung kính xưng hô với hai người ngồi bên dưới, xem ra trong hai người này không có ai là Đông Thiên Vương.

 

Đông Thiên Vương không có tới.

 

Lạc Vũ chỉ trầm tư trong nháy mắt, quay đầu lại không tiếp tục nhìn về phía Vương thái hậu, dù sao cũng cách quá xa, nàng có muốn nhìn cũng nhìn không rõ ai là ai, có nhìn nữa cũng phí công.

 

Nhóm ba người của Vương thái hậu ngồi xuống, mà một nam, một nữ khác mặc một thân áo bào trắng của dược sự, thì chậm rãi tiêu sái đi qua con đường dành cho khách quý, hướng về phía đài cao thi đấu luyện thuốc đi tới.

 

Hơn ba trăm vị trí trên đài cao, ở phía trên cùng có thể thấy được vị trí còn trống chưa có dược sư đứng.

 

Bây giờ xem ra là vì chuẩn bị cho hai người này.

 

“Mau nhìn, thì ra là Hoa thánh dược sư và Vũ Phỉ thánh dược sư.”

 

“Ta đã nói mà, tại sao hai vị thánh dược sư tài ba nhất của Đông Thiên quốc chúng ta không đến, thì ra là đã sớm chuẩn bị vị trí rồi a…”

 

“Ha hả, hai người bọn họ đến đây, vậy những người này chỉ là những kẻ làm nền mà thôi.”

 

“Ai có thể so sánh được với Song Thánh dược sư của Đông Thiên chúng ta chứ, ha ha…”

 

Nương theo bước chân hai người đi lên vị trí luyện dược cao nhất trên kia, khán giả bốn phía đến xem đều ồn ào, xôn xao bàn tán không dứt, vẻ mặt bọn họ là một mảnh vui vả và hưng phấn.

 

Thánh dược sư? Trẻ tuổi như thế đã trở thành thánh dược sư rồi?

 

Lạc Vũ nghe mọi người bàn tán cũng có chút tò mò, không khỏi nghiêng đầu hướng hai người nọ nhìn lại.

 

Chỉ thấy đi phía trước là Vô Hoa, nhìn qua bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, một thân tao nhã lịch sự, giống như gió mát mùa xuân, làm cho người ta mê say.

 

Khí tức trầm ổn, tao nhã pha lẫn một cỗ cố chấp.

 

Mà bên cạnh hắn là Vũ Phỉ, nhìn qua cũng khoảng chừng hai mươi tuổi, bất quá lại không có phong độ bằng Vô Hoa, cả người rất lạnh lùng.

 

Có một loại ngạo khí bén nhọn cùng lãnh liệt, tôn thêm dung nhan xinh đep của nàng, phảng phất như đóa hoa trên Thiên Sơn, cao không thể với tới tầm tay.

 

Hai mươi tuổi thánh dược sư, nhìn khắp Vong Xuyên đại lục này cũng là hiếm thấy, cho nên bọn họ cao ngạo cũng không có gì lạ.

 

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn rồi hai người liếc mắt một cái, sau đó quay đầu đi.

 

Người có bản lĩnh nàng đã thấy nhiều rồi, kinh ngạc thì có, chứ khiếp sợ và hâm mộ thì lại hoàn toàn không có.

 

Gió thu nổi lên, ánh nắng bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng.

 

“Ầm.”

 

Nương theo một tiếng chuông vang lên, nam tử phía sau Đông Thiên Vương thái hậu đứng lên, giơ cao cánh tay, bốn phía lập tức tĩnh lặng xuống.

 

Trong bầu không khí yên tĩnh, nam nhân trầm giọng mở miệng nói: “Hôm nay tại sao lại có cuộc tỷ thí này, ắt hẳn trong lòng mọi người đều rõ nhưng cũng không nói ra, bổn tổng quản sẽ không làm mất thời gian của quý vị có mặt ở đây nên vào thẳng chính đề.

 

Cuộc tỷ thí luyện đan này, hôm nay Đông Thiên vương phủ không có bất cứ quy định ràng buộc nào, cũng không hạn chế trình độ, để cho mọi người tự do phát huy.

 

Nghĩ muốn luyện loại đan dược gì thì luyện cái đó, chúng ta không bắt buộc.

 

Sau cuộc tỷ thí này, chúng ta sẽ chọn lựa ra đan dược có cấp bậc cao nhất, xác thật nhất, tốt nhất, đồng thời cũng là đan dược kỳ diệu nhất, người nào luyện ra đan dược này sẽ là người thắng cuộc.”

 

Thanh âm trầm ổn quanh quẩn trên thiên không đấu trường, cho dù ngồi ở bất cứ góc nào cũng có thể nghe rõ ràng.

 

Tự do phát huy, muốn luyện cái gì thì luyện cái nấy, đây là muốn dược sư sử xuất ra đan dược sở trường nhất của họ rồi.

 

Về phần kỳ diệu nhất?

 

Phỏng chừng mấy viên đan dược tầm thường đã không thể nào chữa được căn bệnh của Đông Thiên Vương rồi, cho nên bọn họ yêu cầu mới lạ, cần bước đột phá.

 

Lạc Vũ nghe vậy, tâm trạng xem như hiểu rõ một ít.

 

“Thời gian hạn chế là một cái thời thần, quá giờ sẽ bị loại.” Thanh âm trầm ổn tung bay khắp ngõ ngách đấu trường, tổng quản Đông Thiên vương phủ vừa dứt lời, cánh tay đang giơ cao phất một cái.

 

“Ầm.” Tiếng chuông vang lên, tỷ thí luyện đan bắt đầu rồi.

 

Lập tức, ba trăm dược sư sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bắt đầu mở lò luyện chế thuốc, bọn họ đều chọn đan dược sở trường nhất của mình để luyện chế.

 

Ánh lửa đẹp đẽ, ba trăm lò lửa đặt trên bàn, trong nháy mắt thẩm thấu khắp đấu trường, độ ấm chung quanh tăng cao hơn một chút.

 

Một cái thời thần, thời gian này là rất gấp, không được phép có một chút trì hoãn nào.

 

Mà ngay lúc chúng dược sư đang mạnh mẽ vang dội luyện thuốc, chỉ có Lạc Vũ của chúng ta là không có nhúc nhích, động tĩnh gì cả.

 

Mà nàng nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

 

Nàng chưa từng chính thức xem qua người của Vong Xuyên đại lục luyện đan, bởi vậy cũng rất muốn nhìn xem bọn họ vẽ vời như thế nào.

 

Phía dưới lò lửa, muốn khống chế độ ấm của lò lửa phải dựa vào đấu khí.

 

Lạc Vũ nhìn đại dược sư bên cạnh, đã sớm sắp xếp dược liệu, ấn theo thứ tự trước sau, bỏ dược liệu vào trong đỉnh dược.

 

Sau đó, ngưng tụ đấu khí trong tay khống chế độ lửa.

 

Lấy đấu khí của bản thân, và độ quen thuộc với dược vật, bắt đầu luyện chế đan dược.

 

Lạc Vũ nhìn thoáng qua, rất đơn giản, không có gì có thể học trộm, quá trình chế thuốc nàng cũng nắm rõ ràng, bất quá rắc rối duy nhất chính là, nàng không có đấu khí.

 

Làm sao có thể dùng đấu khí ngưng tụ thành lửa đặt xuống hỏa lò để luyện dược đây?

 

Lạc Vũ đứng trên đài cao, không có nhúc nhích.

 

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, với nhiều lò lửa như vậy ở bốn phía đấu trường, độ ấm dần dần tăng lên.

 

Đấu khí tại Vong Xuyên đại lục vốn phân ra làm bảy cấp bậc từ thấp đến cao là đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh, lam, tím; nhan sắc vốn tương đương mỹ lệ.

 

Lúc này, nhiều cấp bậc dược sư khác nhau, đấu khí cũng không cùng cấp bậc, bọn họ đều đồng thời chế thuốc, cho nên trong cả đấu trường ngưng tụ thành một mảnh ánh sáng lóa mắt.

 

Bảy thứ nhan sắc nguyên thủy, trộn lẫn vào nhau tạo thành những màu sắc hỗn tạp, màu hồng, màu xanh lục nhạt, màu tím đậm,…

 

Ngọn lửa bao vây lấy những tia sáng này, giống như ánh sáng cực đại, rực rỡ đến chói mắt, quả thực làm cho người ta không kịp nhìn.

 

“Thật khá nha…”

 

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều dược sư luyện đan cùng lúc như vậy, thật xinh đẹp…”

 

“Không có thể như vậy, hai tròng mắt cũng nhòe nhoẹt đi…”

 

Trong lúc nhất thời, tất cả khán giả ngồi trên đài xem trận tỷ thí, cả đám đều kinh hô lên tiếng, nhìn không chuyển mắt về các dược sư phía dưới.

 

Với đủ loại màu sắc bên dưới, làm cho mọi người cũng yêu dị kinh người.

 

Trong một màn ánh sáng này, chỉ có chỗ Lạc Vũ là tĩnh lặng vô thường.

 

Bất quá, Lạc Vũ vốn đứng ở góc hẻo lánh nhất, những người có thể nhìn thấy nàng cũng không nhiều lắm, bởi vậy cũng sẽ không có bao nhiêu người chú ý.

 

Chỉ trừ ra mấy người ngồi cách Lạc Vũ không xa là có thể thấy được, nhưng bọn họ cũng không chú ý đến nàng, tiếng cười không ngừng truyền ra, hết thảy đều rất tốt đẹp.

 

Sau khi quan sát động tác của cao cấp dược sư bên cạnh, Lạc Vũ cũng không muốn làm cho mình quá khác người.

 

Bàn tay cầm lấy Bất Lão Thảo ném vào trong dược đỉnh.

 

Sau đó học theo thủ thế của dược sư bên cạnh, làm cho quanh thân dược đỉnh không ngừng chớp lên.

 

Lòng bàn tay loáng thoáng ngưng kết thành một tầng bạch quang mỏng manh, như có như không thoáng hiện.

 

Nàng không có một trong bảy màu đấu khí.

 

Nhưng từ sau khi tu luyện trong linh huyệt của Tiểu Hồng, nội công của nàng đã nâng cao đến cảnh giới khi ra tay sẽ có bạch quang.

 

Đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh, lam, tím; mấy màu này nàng không có, nhưng tạo thành màu trắng cũng là có thể, ít nhất cũng không rất khác người.

 

Mà người ở phía sau nhìn bạch quang loáng thoáng trong tay Lạc Vũ, đều cười nhạo nàng.

 

Bạch quang, cho dù là dược sư tệ hại nhất cũng không có khả năng dùng đấu khí màu trắng, thì ra người này đến đây là để lừa gạt a.

 

Cười nhạo Lạc Vũ mấy tiếng, sau đó mấy người này cũng đem ánh mắt dời khỏi người Lạc Vũ.

 

Hơn ba trăm dược sư luyện đan, đây chính là tình huống bình thường khó gặp được.

 

Bọn họ sẽ không đem ánh mắt nhìn cái tên Lạc Vũ không nên thân này, làm lãng phí thời gian.

 

Không ai để ý tới nàng, Lạc Vũ càng thêm nhàn nhã tự tại.

 

Nàng không biết dùng đấu khí để luyện đan.

 

Nhưng cái nàng có là cực phẩm, là đan dược kỳ dị.

 

Đã có kết quả tốt nhất rồi thì cần gì phải để ý đến quá trình nữa.

 

Dù sao nàng tính toán là trộm long tráo phượng, không ai chú ý nàng, như vậy là tốt nhất, miễn cho đến lúc đó lại khó ra tay. (*đổi đan dược)

 

Lạc Vũ đứng trong một mảnh nhiều màu ánh sáng, ánh sáng màu trắng phát ra từ nội lực của nàng thật nhỏ bé, ẩn ở một góc trong đám người.

 

“Hay.” Ngay lúc Lạc Vũ quyết định lợi dụng lúc người ta không chú ý mà trộm long chuyển phượng, xa xa đột nhiên truyền đến từng đợt khen “hay”.

 

Dù sao cũng không cần chú ý canh lửa, Lạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn qua bên kia.

 

Chỉ thấy, ở trên đài cao nhất, quanh thân thánh dược sư trẻ tuổi nhất Vô Hoa hiện lên ánh sáng màu hồng.

 

Lúc này, y bào trắng noãn bao được phủ bởi một màng ánh sáng hồng, theo gió phất phơ, chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cũng đã làm cho người ta thấy được vô hạn tốt đẹp.

 

Mà hai tay của hắn, lúc này chậm rãi làm di động Đàn Mộc vương đỉnh trước mặt hắn.

 

Đàn Mộc vương đỉnh màu đỏ theo động tác của hắn mà di động, chậm rãi dâng lên đến trên đỉnh đầu của hắn, ánh sáng phát ra chói mắt.

 

Cùng khắc, đám lửa từ đấu khí ngưng tụ mà thành ở phía dưới cũng dâng lên, bao vây lấy dược đỉnh.

 

Bởi vì Vô Hoa khống chế đám lửa, ngọn lửa màu hồng giống như một con rồng nho nhỏ.

 

Không ngừng mở rộng chung quanh dược đỉnh, phun ra nuốt vào, xoay quanh, vây vòng quanh dược đỉnh, bay vọt.

 

Cơ hồ chính thức thành một con rồng lửa.

 

“Hay, hay quá…”

 

“Vô Hoa, Vô Hoa…”

 

Bốn phía, liên tiếp khen hay kinh phá bầu trời.

 

Lạc Vũ thấy vậy cũng có chút híp mắt, mặc dù nàng không biết dùng đấu khí luyện đan, nhưng cũng có hiểu biết cách luyện dược.

 

Dùng đấu khí luyện đan dược, cần tuyệt đối lực khống chế và sử dụng lực.

 

Cái này có khác biệt rất lớn với việc dùng đấu khí công kích và chiến đấu với người khác, khi dùng đấu khí luyện dược, lực lượng khống chế đấu khí tạo ra lửa không thể mắc sai lầm dù chỉ là một chút.

 

Nếu có chút dao động, toàn bộ đan dược sẽ bị hư.

 

Cái tên Vô Hoa này xem ra là có một thân bản sự a, cư nhiên có dũng khí lấy ra ngọn lửa luyện chế đan dược, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành thánh dược sư, xem ra thật sự là có chút bản lãnh.

 

Trong lòng Lạc Vũ chợt lóe lên tán thưởng, Vô Hoa đột nhiên chuyển tay, mạnh mẽ gia tăng tốc độ, đấu khí bức bách tuôn ra.

 

Ngay lập tức, chỉ thấy “con rồng lửa” nho nhỏ đang quay quanh dược đỉnh, mạnh mẽ trưởng thành gấp đôi.

 

Đem miệng mở ra, “ầm” một tiếng, một mảnh lửa nóng bỏng bay vụt lên.

 

Hoàn toàn đem Đàn Mộc vương đỉnh cằn nuốt trong lửa đỏ.

 

Đàn Mộc Vương đỉnh lơ lửng trên không trung, cấp tốc chuyển động trong đám lửa.

 

Thật giống như dược đỉnh không ngừng bị con rồng lớn trêu chọc.

 

Mà ngay lúc ngọn lửa mạnh mẽ vây quanh dược đỉnh, một mùi thơm ngát của đan dược đã thẩm thấu ra ngoài.

 

Đan dược hắn luyện chế đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm rồi.

 

“Tốt…” Trong nháy mắt kinh ngạc, khán giả không ngừng khen hay, không ít người cơ hồ cũng đã đứng lên.

 

Luyện đan dược xuất sắc như vây, quả thật làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

 

“Không hổ là đồ đệ của quỷ y, bản lĩnh thật là tốt.” Trên vị trí chủ vị, một lão nhân có chòm râu bạc trắng đã theo Đông Thiên Vương thái hậu đến đây, vuốt ve chòm râu gật đầu.

 

“Có bản lãnh là rất tốt, đáng tiếc nếu lớn tuổi hơn chút nữa thì thật tốt quá.” Vương thái hậu gật đầu nói với thần thái ung dung, sau đó lại nhíu nhíu mày.

 

Lớn tuổi hơn thì thất tốt quá, rất xuất sắc mà cũng xem là khuyết điểm sao?

 

Bất quá hiển nhiên, không ai phản bác điểm này.

 

Lão nhân tóc trắng vuốt chòm râu, không nói gì chỉ lắc đầu.

 

“Như vậy chỉ có thể trông cậy vào Vũ Phỉ rồi, đứa nhỏ này ta cũng rất xem trọng.” Trung niên nam nhân có một nửa chòm râu bạc trắng ngồi bên cạnh Vương thái hậu nói.

 

“Vũ Phỉ rất khá, bổn thái hậu cũng hy vọng Vũ Phỉ có thể thắng được, bất quá bản lĩnh của nàng còn kém hơn Vô Hoa một chút.”

 

Vương thái hậu chạm đến hạt châu mã não, nhìn qua giống như là đang trong tình trạng khó chọn lựa vậy.

 

Lão đầu có nửa chòm râu bạc và lão đầu râu bạc kia liếc nhau, nhất tề bất đắc dĩ cười cười.

 

Mà ngay lúc bọn họ đang tươi cười, Vũ Phỉ đứng sừng sững bên cạnh Vô Hoa đột nhiên vỗ nhẹ hai tay tại không trung một cái.

 

Lập tức, Phỉ Thúy Thạch đỉnh ở trước mặt nàng mạnh mẽ bật lên cao, bắt đầu hướng về phía nàng xoay tròn.

 

Mà ở phía dưới Phỉ Thúy Thạch đỉnh, ngọn lửa đỏ bừng nhờ vào đấu khí màu lam của Vũ Phỉ ;ại càng diễm lệ hơn, tựa như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.

 

Mà lúc này Phỉ Thúy Thạch đỉnh xoay tròn lại càng giống một chuỗi đóa hoa đang vây quanh thân Vũ Phỉ, bay bay, chuyển động.

 

Ánh sáng chói lòa, ngọn lửa phun ra nuốt vào bao vây lấy dược đỉnh.

 

Giống như một đóa hoa đang không ngừng nở rộ, không ngừng xoay tròn bao quanh lấy dược đỉnh, như một mảnh đóa hoa bay múa.

 

“Oa, nhìn Vũ Phỉ thánh dược sư kìa…”

 

“Hay, hay quá…”

 

“Chiêu thức ấy thật tuyệt diệu…”

 

Trong nháy mắt, các vị khán giả bị hấp dẫn bởi màn luyện dược của Vô Hoa, bỗng nhiên tập trung ánh mắt nhìn qua, sau đó là một mảnh tiếng vỗ tay rào rào, tiếng khen ngợi liên tiếp bay ra.

 

Chiêu thức ấy thật xinh đẹp, so với Vô Hoa lại càng xinh đẹp hơn.

 

Tiếng khen hay vang lên không dứt, kinh thiên động địa.

 

Dưới áp lực tiếng hoan hô như dậy sóng, một số dược sư trên đài bị mất tập trung, khống chế độ mạnh yếu của lửa thất bại.

 

Chỉ nghe thanh âm “bang bang” không ngừng vang lên.

 

Đan dược của bọn họ đã bị hư mất rồi.

 

Tư cách tham dự của bọn họ cứ thế mà bị loại.

 

Nhất thời, cả đám dược sư bị loại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể câm lặng lui xuống.

 

Lạc Vũ thấy vậy sắc mặt vẫn không có một tia dao động, dù sao nàng cũng đâu có luyện đan dược đâu, cho dù tiếng hoan hô có vỡ nóc đấu trường, nàng cũng không sao cả.

 

Bất quá, chiêu thức của Vũ Phỉ nhìn cũng đẹp mắt, khống chế lửa cũng rất tinh chuẩn.

 

Nhưng vẫn không bằng cách luyện chế tinh thuần và khó khăn của Vô Hoa.

 

Mặc dù đối với việc dùng đấu khí chế thuốc thì nàng chỉ là dân thường thôi, nhưng nàng vẫn có hiểu biết chút ít về đấu khí.

 

Xem ra cùng là thánh dược sư, Vũ Phỉ này cũng có chút không bằng Vô Hoa.

 

Trong không khí náo động. Vũ Phỉ chậm rãi nghiêng đầu nhìn Vô Hoa liếc mắt một cái.

 

Trong mắt có thông minh, cũng có kiêu ngạo không nói nên lời.

 

Vô Hoa cảm giác được tầm mắt Vũ Phỉ đang nhìn mình, cũng quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Phỉ, khóe miệng có chút vung lên mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với Vũ Phỉ, lại dời đi tầm mắt.

 

Tư thái thong dong, xem khí độ bên ngoài rất hòa nhã.

 

Lạc Vũ quan sát thấy rọ sự khác biệt của hai người bọn họ, lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên chút ánh sáng nhạt.

 

Tên Vô Hoa này thật sự là một nhân tài.

 

“Vũ Phỉ thánh dược sư thật tuyệt…”

 

“Vũ Phỉ thánh dược sư là nữ thần Đông Thiên của chúng ta…”

 

“Đúng đúng, nữ thần, trong toàn bộ thiên hạ, trừ Vương thái hậu ra, ai cũng không vượt nổi ngươi…”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, mấy nữ nhân khác là cứt chó, Vũ Phỉ thánh dược sư của chúng ta mới là tốt nhất…”

 

Từng đợt từng đợt hoan hô liên tiếp vang lên, nó có xu thế như sóng biển xô vào bờ càng ngày càng mãnh liệt.

 

Xem ra người ủng hộ Vũ Phỉ thánh dược sư này thật đúng là không ít.

 

Trên đài cao, nương theo những tiếng hoan hô mãnh liệt, không ít dược sư khác cũng bị ảnh hưởng, dược đỉnh mất khống chế, hỏa lực không đủ, thất bại rơi xuống.

 

Điều này làm cho mấy khán giả ủng hộ Vũ Phỉ càng thêm đắc ý và kiêu ngạo.

 

Tiếng hoan hô phân chia ủng hộ Vô Hoa và Vũ Phỉ cơ hồ không bao giờ dứt, bay vút quanh quẩn trên đấu trường.

 

Người của Đông Thiên cũng không vì mấy người dược sư bỏ cuộc mà ngừng la hét, nếu ngay cả bị ngoại giới ảnh hưởng một chút cũng không khống chế được, như vậy bản lãnh của mấy người này cũng không cao tới đâu cả.

 

Đã bị loại ra thì thôi, đồ vô dụng.

 

Ánh mặt trời sáng lạn, trong đấu trường là một mảnh lửa nóng bắn lên trời.

 

Ánh sáng toát ra từ đấu khí của hơn ba trăm dược sư, toàn bộ bị tập trung vào trên người Vô Hoa và Vũ Phỉ.

 

Xem ra trong mắt đám khán giả chỉ có hai người kia, những người khác hoàn toàn làm nền, căn bản không ai chú ý tới.

 

Lạc Vũ càng thích tình huống như vậy, nhàn nhã thong thả chờ tới thời điểm liền đổi dược.

 

Nhưng là, đây bất quá chỉ là ý nghĩ của một mình Lạc Vũ nàng mà thôi, nàng đã quên còn có ba pé ma thú trí tuệ bên người mình rồi.

 

Nằm trong lòng Lạc Vũ, Tiểu Hồng cọ cọ tiểu móng vuốt, nghiêng đầu nhìn mấy người kia la hét kiêu ngạo.

 

Nét mặt tuy không thể hiện ra vẻ đắc ý, nhưng trong lòng Vũ Phỉ thánh dược sư rất rất là đắc ý nha.

 

Trong mắt Tiểu Hồng hiện lên một tia khinh bỉ.

 

Cái dạng như ngươi mà cũng là thiên hạ đệ nhất? Lại không có nữ nhân nào có năng lực hơn nổi ngươi sao, đúng là chó má.

 

Không phải là biết luyện đan sao, không phải chỉ biết tạo ra hai cái nhan sắc thôi sao, cái này ai mà không biết.

 

Tiểu Hồng hừ lạnh một tiếng, tiểu móng vuốt đột nhiên chỉ về hướng cái dược đỉnh bình thường không chút động tĩnh nào của Lạc Vũ.

 

Ngay lập tức, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu hồng bay ra, trong nháy mắt nâng lên dược đỉnh bình thường kia.

 

Hồng quang hiện ra, giống như giao long muốn bay vút lên trời cao.

 

Lạc Vũ cả kinh, nhưng lại không kịp ngăn cả Tiểu Hồng.

 

Chỉ thấy dược đỉnh của nàng bị lực lượng của Tiểu Hồng bao lấy, nâng lên trời.

 

Dưới áng sáng mặt trời, trên không trung hồng quang chói mắt, “ầm” một tiếng, giống như một con rồng vừa mới thức tỉnh, ngẩng đầu hí rống.

 

Dữ tơn giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo coi trời bằng vung, khí thế như quân lâm thiên hạ, ngay lập tức như đập vào mặt mà đến.

 

Cự long ngân hồng, cưỡi mây bay lên.

 

Hồng quang như một con rồng, thân thể ước chừng dài mấy chục thước không ngừng ve vẫy trong không trung, ôm vòng quanh dược đỉnh mà bay lên, xoau tròn.

 

Quét ngang tứ phương, chấn kinh thiên địa.

 

Cái gì gọi cự long tranh châu, đây mới phải nè, toàn là một đám không có tí kiến thức nào cả.

 

Tiểu Hồng lôi kéo vạt áo Lạc Vũ, cái đầu nhỏ khẽ ngưỡng lên nhìn.

 

Đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa hình con rồng to lớn trên bầu trời, khiến cho toàn đấu trường khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ, chưa từng có qua khiếp sợ.

 

Mấy vị khán giả đang hò hét ủng hộ Vô Hoa và Vũ Phỉ, không hề tưởng được rằng một vị dược sư ẩn mình tring góc lại đột nhiên tạo nên “một con rồng” khổng lồ, bay trên không trung.

 

Nhất thời đám người giống như bị chặn ngang tiếng nói, những tiếng khen hay đều bị nghẹn lại cổ họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn con rồng trên kia.

 

Một mảnh yên tĩnh.

 

Từ một không khí cực kỳ náo động lại biến thành cực kỳ yên tĩnh, diễn biến này bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.

 

Đột nhiên xảy ra làm cho người ta cơ hồ không cách nào tiếp nhận.

 

Ngọn lửa bốc lên, cự long bay múa, dược đỉnh lơ lững trên không trung.

 

Này… Này… Này quả thực nếu đem ra so sánh với tuyệt chiêu của Vô Hoa, giống như đem cự long mà so với con kiến vậy, thật sự có khác biệt rất lớn a.

 

Trợn mắt há hốc mồm, nhóm người đều trầm mặc, này… Đây là cao thủ phương nào vậy.

 

Đột nhiên bị khí tức này làm cho khiếp sợ, tâm tình dao động của Vô Hoa làm cho hắn run tay, thiếu chút nữa hủy luôn đan dược đang luyện chế của hắn.

 

Mạnh quá…Nơi này có ẩn giấu cao thủ có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều?

 

Về phần mấy dược sư khác, chỉ nghe mấy âm thanh “bang bang” và tiếng nổ lớn, trong khoảnh khắc đã phá hư đan dược của hơn một nửa dược sư.

 

Đặc biệt là mấy dược sư gần bên người Lạc Vũ.

 

Có lầm hay không, người này quá mạnh mẽ rồi, đã hoàn toàn làm cho bọn họ khiếp sợ không khống chế được lửa luyện đan nữa rồi.

 

Lập tức, vô số dược sư ngẩng đầu, không để ý dược đỉnh trong tay, nhìn “con rồng” màu hồng đang bay ôm cái đỉnh dược của Lạc Vũ.

 

“Mãnh long hiện, này… Đây là mãnh long lại hiện ra a…”

 

Lão nhân tóc trắng ngồi trên chủ vị đứng bật dậy, rung động cơ hồ trừng lớn ánh mắt.

 

Đây là cảnh giới cao nhất của thánh dược sư, mãnh long hiện ra tức là người nọ có thủ pháp khống chế lửa tuyệt hảo, đây là thật hay giả? Hắn không có già cả bị hoa mắt đi.

 

“Không thể nào…Đi.” Lão đầu có hàm râu nửa rắng cau mày, tay nghề như vậy, cho dù là bọn họ đang ở cấp bậc thánh dược sư cũng làm không được, sao có thể như vậy…

 

“Tiểu Hồng, ngươi làm gì vậy, mau thu hồi năng lượng lại cho ta.” Bên ngoài mọi người hiện lên vẻ mặt kinh sợ, nhưng khóe miệng Lạc Vũ lại giật giật như bị rút gân, nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói với Tiểu Hồng.

 

Chủ ý của nàng là không muốn làm người khác chú ý tới, mới đứng trong một xó xỉnh.

 

Cái này mệt rồi, lúc này Tiểu Hồng lại làm cho ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung vào nàng.

 

Một chút nữa nàng muốn đổi trắng thay đen, vậy phải làm thế nào mới không bị phát hiện đây, nhóc Tiểu Hồng này thật là…

 

Mà Tiểu Hồng nghe Lạc Vũ nói, cũng ngoảnh mặt đi chỗ khác làm như không nghe thấy.

 

Lạc Vũ thấy vậy cũng không còn gì để nói, chỉ có thể nhanh tay làm ra bộ dạng cho mọi người thấy là nàng đang phát ra đấu khí, miệng thì hung tợn nói với Tiểu Ngân: “Tiểu Ngân, dạy dỗ Tiểu Hồng một chút.”

 

Tiểu Ngân thu nhỏ lại bản thân thành bộ dáng nhỏ bằng một bàn tay, lúc này đang đứng trên đầu vai Lạc Vũ.

 

Nghe Lạc Vũ nói thế, nếu là trước kia nó thật là cao hứng xuống tay trừng trị Tiểu Hồng nha, nhưng mà hôm nay hả…

 

Tiểu Ngân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vũ Phỉ đang kinh ngạc quay đầu qua, hừ, nữ nhân như vậy mà muốn vượt qua Lạc Vũ nhà bọn họ hả.

 

Lập tức, tiểu móng vuốt cũng chỉ lên.

 

Trong nháy mắt, chỉ thấy “con rồng” màu hồng của Tiểu Hồng đang bay, đầu rồng đang thích ý ngẩng lên, thì “ầm” một tiếng, một đóa hoa sen màu bạc đột nhiên phun ra.

 

Hoa sen màu bạc, từng cánh hoa rất lớn, ở giữa không trung nở rộ ra.

 

Từng cánh từng cánh chậm rãi nở rộ, giống như một pha quay chậm khi hoa đang nở rộ, một hình ảnh thật xinh đẹp, thật tinh xảo.

 

Một đóa hoa sen màu bạc nở rộ tới khi nhụy hoa lộ ra, mà bên trong lại là một đóa hoa sen khác, vừa gặp gió lại phình lên, ngay sau đó lại là một pha quay chậm hoa sen nở.

 

Mà trong lúc từng cánh hoa sen nở rộ, ngọn lửa đỏ tươi vẫn bay bay ôm lấy dược đỉnh của Lạc Vũ xoay tròn giữa không trung.

 

Nhìn qua, giống như “con rồng” lớn màu hồng đang không ngừng phun ra tầng tầng đóa hoa sen màu bạc cũng bao vây lấy dược đỉnh luyện chế dược liệu bên trong.

 

Màu hồng và màu bạc tùy ý bay múa quấn quít trên bầu trời, tư thái xinh đẹp như vậy, phong hoa như vậy, một đóa mẫu đơn nho nhỏ của Vũ Phỉ sao có thể so sánh được.

 

Cái gì vốn gọi là gà rừng, cái gì mới vốn là phượng hoàng, đây mới là dám đem gà ra so với phượng hoàng.

 

“Ông trời ạ, năng lực khống chế đấu khí thật tinh chuẩn.” Hai mắt của lão đầu có còm râu nửa trắng nhìn không chớp mắt vào tình hình trước mắt, chậm rãi đứng lên.

 

Hoa nở từng mảnh rõ ràng như thế, lực lượng và cách khống chế lửa này, quả thực cần phải đạt đến thực lực cao đến cực điểm mới làm được.

 

Mãnh long lại hiện ra, đây tuyệt đối là mãnh long hiện ra, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ a.

 

Nhất thời, một tia hoài nghi trên nét mặt đã được thay thế bằng vẻ khiếp sợ và cúng bái đến cực điểm.

 

“Long thủ ra, hoa sen hiện, hắn khẳng định, người này là truyền nhân của thần dược sư, nhất định đúng vậy.” Lão nhân đầu bạc kích động cơ hồ đứng muốn không vững nữa.

 

Mà ngồi ở giữa hai người bọn họ, Đông Thiên Vương thái hậu cũng bị khiếp sợ.

 

Mặc dù nàng đối với cấp bậc cao thấp của dược sư cũng không biết rõ ràng.

 

Nhưng là, hai vị bên người nàng tuyệt đối có thể xem như dược sư cao cấp nhất ở Đông Thiên rồi, cái nhìn của bọn họ nhất định không sai.

 

“Đi, mau đi nhìn xem một chút, rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Sắc mặt Vương thái hậu cũng hiện lên vẻ kích động.

 

Người nọ cao cường như thế, xem ra chứng bệnh bất trị kia của Đông Thiên Vương có cơ hội chữa khỏi rồi.

 

Lập tức liền có thiếp thân thị vệ chạy về hướng Lạc Vũ.

 

“Tiểu Ngân…” Lạc Vũ nhìn diễn biến xảy ra trên bầu trời, nghiến răng nghiến lợi kêu Tiểu Ngân một tiếng.

 

Tiểu Ngân cúi đầu, lần đầu tiên cùng Tiểu Hồng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai bên đều rất hài lòng.

 

Lạc Vũ thấy vậy, tức cũng không được, không tức cũng không xong.

 

Hai cái tiểu gia hỏa này, làm như vậy xem như nàng tiêu rồi, người ta chú ý như vậy nàng còn “làm ăn” gì được nữa chứ.

 

Lập tức hấp vào một hơi, chuẩn bị lực lượng cưỡng chế hai tiểu gia hỏa này.

 

Mà ngay lúc Lạc Vũ còn chưa kịp phát ra nội lực, “con chó” Tỳ Hưu vẫn đi theo bên người nàng, đột nhiên đạp một cước trên mặt đất.

 

Lập tức, một cỗ lực lượng mang màu vàng của đất sáng lên, giống như một cỗ gió lốc, mạnh mẽ thổi đi, cùng hội hợp với cự long màu hồng và đóa sen màu bạc.

 

“Ầm” một tiếng, đem dược đỉnh của Lạc Vũ càng thêm dâng cao lên trời.

 

Ngay lập tức chỉ thấy cự long màu hồng giậm chận lên lốc xoáy màu vàng, phun ra đóa hoa sen màu bạc, không ngừng rèn luyện dược đỉnh của Lạc Vũ.

 

Hình ảnh này mang phong tư tuyệt đỉnh, mang khí thế coi rẻ hết thảy.

 

Nuốt lấy tất cả, ngạo thị hết thảy.

 

“Quá tuyệt…” Sau một lúc ngây người, khán giả mạnh mẽ tỉnh lại, nhất thời tiếng khen hay càng giống như sấm nổ nơi chân trời, vang chấn tứ phương.

 

Làm cho ở những nơi khác bên ngoài đấu trường đô thành Đông Thiên, mọi người ngẩng đầu lên thấy một màn này, không hiểu là có chuyện gì xảy ra?

 

“Ba ba ba…” Không cách nào dùng lời nói để hình dung được sự rung động trong lòng, sau một lúc khen hay, cũng không tìm thấy lời nào khác để khen ngợi, chỉ mãnh liệt vỗ tay.

 

Rất rung động rồi, kỹ nghệ và thủ pháp như thế này rất làm cho người ta rung động rồi.

 

Về phần Vô Hoa và Vũ Phỉ, sau khị bị một màn cường đại của Lạc Vũ trình diễn, bọn họ đã sớm bị khán giả vứt ở sau đầu. (*bỏ quên, không thèm nhìn)

 

Lạc Vũ dở khóc dở cười nhìn ba pé “sủng vật” của mình liên thủ với nhau biểu diễn, giờ khắc này nàng chính thức dở khóc dở cười rồi nha.

 

Ba cái tên này thật là….

 

“Mau ngừng lại cho ta.” Lạc Vũ thấp giọng uy hiếp.

 

Mà tiếng nói vừa dứt, trong không trung đột nhiên loáng thoáng truyền đến một cỗ mùi khét, đồng thời có tiếng vỡ tan truyền đến từ dược đỉnh.

 

Sắc mặt Lạc Vũ đột nhiên biến đổi.

 

Đáng chết, lực lượng ba ma thú quá mạnh, dược liệu bên trong dược đỉnh bị đốt trọi không nói, mà dược đỉnh cư nhiên cũng bị đốt đến sắp nứt ra vỡ toang luôn rồi.

 

Cùng khắc, cũng cảm giác thấy bọn nó biểu diễn cũng hơi quá, ngược lại phá hủy chuyện tốt của Lạc Vũ, Tiểu Ngân mạnh ngẩng đầu lên nhìn trời, vẻ mặt vô tội, nó không có làm chuyện xấu đâu nha.

 

Tiểu Hồng thì giơ lên tiểu móng vuốt che đầu, cúi đầu xuống, mặc kệ.

 

Mà nét mặt già nua của Thôn Vân Tỳ Hưu cũng trở nên “dày” hơn, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, xem như “ta không biết”.

 

“Hãy đợi đó, ta sẽ tính sổ sau với ba đứa các ngươi.” Lạc Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn lên không trung, dược đỉnh đang rơi thẳng xuống do ba con ma thú đồng thời rút về năng lượng.

 

Đã đi đến bước này rồi, lúc này vạn vạn không thể thất bại trong gang tấc.

back top